Đan Vũ Càn Khôn

Ngươi cũng tiếp ta một chiêu. (2)

Hỏa Thụ

2024-07-24 03:27:15

Rống…

Kỳ Lân gào thét, ngưng tụ Nguyên Giới chi lực toàn thân Tần Phàm cùng Thủy nguyên khí phương viên trăm dặm, ở trong hư không gầm thét đập ra, những nơi đi qua, không gian đều tầng tầng vỡ vụn, đại địa bị áp thành tro bụi.

Cho dù là đến lúc này, thực lực của hắn vẫn vô cùng cường hãn.

Oanh!

Chấn động cực lớn vang lên, Kỳ Lân gào thét rốt cục đâm vào này trên tấm chắn Xích Huyết Kim Sắc kia, Nguyên Giới chi lực vô tận đang không ngừng bị Tần Phàm thúc dục lấy, không ngừng trùng kích lấy phòng ngự nhìn như là vô cùng chắc chắn kia.

Tạch...!

Chỉ chốc lát, bỗng nhiên nghe thấy một thanh âm như là cái gì đó vỡ tan truyền đến, sau đó liền trông thấy trên huyết kim thuẫn kia xuất hiện một khe hở dài hẹp nhìn thấy mà giật mình.

Rầm rầm rầm…

Hơn nữa rất nhanh như là một ngọn núi sụp đổ, hóa thành vô số năng lượng rơi xuống, thẳng đến hoàn toàn tiêu tán sạch sẽ.

Mà khí kình Kỳ Lân còn sót lại kia lập tức đã mất đi ngăn cản, rất nhanh thế như chẻ tre, trực tiếp oanh kích ở trên thân thể Tân Vô Kỵ, huyết nhục bay tứ tung tầm đó, lại một Ngũ kiếp Bán Thần khí tức dần dần biến mất ở giữa thiên địa.

Tân Vô Kỵ cuối cùng vẫn là ngăn cản không nổi một chiêu của Tần Phàm.

Dù sao tuy Tần Phàm đã không có trong trạng thái Đốt thần bí kỹ, nhưng lúc này còn có Kỳ Lân ma thân, một chiêu Kỳ Lân gào thét này có thể phát huy ra uy lực càng lớn, ít nhất là tương đương với Cao cấp Bán Thần kỹ đại thành, lại mượn nhờ chung cực Bán Thần khí Đoạt Thần Linh Sáo tăng phúc, ở bên trong Ngũ kiếp Bán Thần người có thể ngăn cản căn bản không nhiều lắm.

Bất quá, vô luận như thế nào, Tần Phàm là hoàn thành lời hứa của hắn.

Hắn chỉ dùng một chiêu.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đúng như một chiêu ước hẹn của hắn và Tân Vô Kỵ lúc trước, chỉ là kết quả có chút bất đồng. Ngày đó hắn tiếp được, nhưng lúc này người sau lại làm không được.

Tân Vô Kỵ cứ như vậy nhìn xem Tần Phàm, trên mặt vẫn là mang theo một tia không thể tin được, thần sắc kinh ngạc kia tựa hồ là ngưng kết tại ở trong nháy mắt Kỳ Lân phá tan kim thuẫn, hắn không thể tưởng được Tần Phàm ở sau khi chiến đấu cường độ cao như vậy, còn có thể phát huy ra công kích cường đại vượt quá ngoài ý liệu của hắn.

- Lúc này đây hắn đến tột cùng có thể đi được bao xa?

Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, ở trong đầu của Tân Vô Kỵ xuất hiện một cách nghĩ cuối cùng. Hắn cũng không biết tại sao mình có thể có ý nghĩ như vậy, nhưng đáp án hắn đã là nhìn không tới rồi...

Mà nhìn xem thân ảnh tàn phá của Tân Vô Kỵ chậm rãi ngã xuống, trong hai tròng mắt của Tần Phàm cũng ngắn ngủi hiện lên một tia bi thương không hiểu, có lẽ là bởi vì Tân Vô Kỵ chết mà có một tia thương cảm a, nhưng rất nhanh lại khôi phục hờ hững.

Hắn biết rõ cái thế giới này là như thế, ở dưới quy tắc tàn khốc, hắn chỉ có học bảo tồn chính mình.

Tân Vô Kỵ chết đi, liền có một đạo hồng quang từ trên người hắn bay ra, chui vào đến cổ tay Tần Phàm.

Tăng thêm trước kia đánh chết ba người Hạ Thiên, Minh Hiển, Yến Dương, điểm tích lũy thiên tài quang văn của hắn đã đạt đến số lượng 58, bốn người này liên hợp thu hoạch điểm tích lũy cũng là tính toán có chút khả quan.

Đây là ngày thứ tư tuyển bạt thi đấu bắt đầu, có thể lấy được điểm tích lũy quang văn này, tuy không biết ở trong tất cả người dự thi bài danh bao nhiêu, nhưng đã có chút vượt qua suy đoán của hắn rồi.

Dù sao, thời gian còn có rất dài.

- Nhâm Doanh cô nương, mọi việc đã chấm dứt. Ngươi còn ở chỗ này, chẳng lẽ còn có tính toán gì khác sao?

Mà thấy bốn người đã bị giết chết, lúc này Tần Phàm nhìn về phía trước, cũng không quay đầu lại bỗng nhiên mở lời nói ra.

Ở trước cửa sơn cốc, những thịt nát kia còn lưu lại nguyên chỗ, không thể không nói, lộ ra thêm vài phần dữ tợn khủng bố, mà trong không khí, tựa hồ còn lưu lại một mùi máu tanh nồng đậm, kéo dài không tiêu tan.

Ở dưới hào khí giống như vậy, ở trong phương viên mười dặm tựa hồ cũng lộ ra yên lặng đáng sợ, tựa hồ là không khí cũng bị rút sạch vậy.

Thanh âm của Tần Phàm giống như là phá vỡ yên tĩnh, nhưng nghe tựa hồ như có một loại chấn động tâm can, để cho thần kinh người kéo căng .

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Dứt lời, hắn chậm rãi xoay người sang chỗ khác, nhìn xem nữ tử áo đỏ Nhâm Doanh ở phía sau hắn, trên mặt lộ ra kinh ngạc cùng đề phòng chi sắc kia. Nàng ở thời điểm này, trong hai tròng mắt tựa hồ có một tia thần sắc phức tạp hiện lên, nhưng cuối cùng nhất biến thành một loại nhu nhược làm cho người ta thương tiếc.

Nàng đang suy tư Tần Phàm .

Trong lòng của nàng cũng có tâm thần bất định.

- Đa tạ ân cứu mạng của Tần Phàm công tử, nếu như có cơ thể, tiểu nữ tử sẽ làm một chuyện gì để hoàn lại...

Cuối cùng nhất Nhâm Doanh kia thẹn thùng nhìn thoáng qua Tần Phàm, sau đó lộ ra một thần sắc hơi kiều mỵ cúi đầu nói ra.

Không thể không nói, tuy dung mạo của Nhâm Doanh này không tuyệt sắc bằng Mộ Thanh Thanh cùng Kỷ Huyên Nhi, nhưng mà lớn lên thiên kiều bá mị, giàu có phong tình, dáng người càng là linh lung bay bổng, hết sức nóng bỏng, đối với rất nhiều nam tử mà nói coi như là vưu vật hiếm có.

Lúc này trên người của nàng càng có một loại kiều diễm phong tình phát ra, cặp môi đỏ mọng khẽ mở, như là một đóa mân côi (* hoa hồng) nở rộ đang chờ người ngắt lấy, rất là mê người.

Bất quá nhìn xem một màn này, Tần Phàm lại không nhúc nhích chút nào, hắn tự nhiên nhìn về phía trước, trong đôi mắt lộ ra thập phần kiên định, bình tĩnh như một u đàm, rung động không sợ hãi.

Tiếp theo trong nháy mắt, hắn bỗng nhiên là dưới chân đạp mạnh.

Dùng một loại tốc độ không thể tưởng tượng nổi đi tới trước mặt nữ tử áo đỏ Nhâm Doanh kia, nhìn đối phương như là con thỏ nhỏ kinh sợ, hắn chỉ là ngoài ý muốn vươn một bàn tay, chậm rãi đem cái cằm bóng loáng kia của đối phương nâng lên, hai mắt chăm chú nhìn xem khuôn mặt mềm mại đáng yêu khả nhân này, trên mặt lộ ra một tia mỉm cười khó có thể nói rõ.

- Ah...

Nhâm Doanh thấy Tần Phàm phía trước nhìn như là hoàn toàn bất vi sở động. Vốn là có chút thất vọng, nhưng lúc này Tần Phàm bỗng nhiên đi tới trước mặt, trong nội tâm nàng càng là không khỏi cả kinh, ngay cả thân thể cũng run nhè nhẹ thoáng một phát.

Bất quá cho đến lúc này trông thấy Tần Phàm vươn tay ra nâng mặt của mình lên. Nàng mới có chút thở dài một hơi, thầm nghĩ nam nhân đều là một dạng. Ở trước mắt sắc đẹp coi như là nam tử xuất sắc cỡ nào, đều là khó có thể qua ải mỹ nhân quan, nam tử trước mắt ở thời điểm vừa rồi giết người là khí phách vô song cỡ nào, nhưng lúc này đồng dạng là rơi vào trong tay của mình.

Lúc này, nàng cố ý lộ ra một thần sắc thẹn thùng, giống như là quả táo nửa hồng sáng sớm, tươi đẹp ướt át, tí ti mị khí ở trên người nàng tự nhiên tán phát ra, bộ ngực sữa vào lúc đó tựa hồ còn hữu ý vô ý ở trong quần áo màu đỏ lộ ra một rãnh sâu như ẩn như hiện, loại khí chất điềm đạm đáng yêu này, hơn nữa hoặc mị dường như là trời sinh kia. Cho dù là nam nhân ý chí sắt đá, cũng bị nàng hòa tan mất.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đan Vũ Càn Khôn

Số ký tự: 0