Đan Vũ Càn Khôn

Oan gia gặp mặt. (2)

Hỏa Thụ

2024-07-24 03:27:15

Mọi người trên quảng trường Thần Điện có thể nhìn được toàn cục nên phát hiện năm vị Minh chủ đang đến gần Tần Phàm rất nhanh. Không ít người đã lo lắng thay cho Tần Phàm. Có ít người có hảo cảm với Tần Phàm như Thái Hiên và mọi người Càn Minh, thậm chí hận không thể báo tin tức này cho Tần Phàm biết. Bọn hắn cũng không biết, kỳ thật lúc năm tên Minh chủ đến gần 100m thì Tần Phàm đã cảm ứng được khí tức của bọn hắn vì hắn đã quá quen thuộc.

Ngày đó ở Nam Hoang, năm gã Minh chủ hợp công vây giết nên hắn vẫn không quên. Lần đó đã khiến người hắn yêu nhất lâm vào cảnh hiêm nguy nên hắn không thể quên! Đồng dạng, hắn cũng không thể quên khí tức của năm người này. Hắn một mực chờ một cơ hội nên sau khi tiến vào thành, hắn không chút che dấu hành tung của mình chính là dẫn dụ bọn người kia tới. Hiện giờ những người này rốt cục đã tìm được hắn rồi. Hoặc là nói rốt cục Tần Phàm đã đưa bọn hắn tới.

- Chính là lúc này.

Lúc những người kia đi vào phạm vi 10 thước, Tần Phàm bỗng nhiên nói ra, sau khi nhìn thấu kiến trúc trước mặt, sắc mặt hắn trở nên bất thiện, nhìn năm người.

- Tần Phàm, rốt cục chúng ta đã gặp lại nhau.

Viên Cảnh Thiên mở miệng lên tiếng đầu tiên, hắn nhìn thoáng qua thi thể Thiết Giáp Ngân Lang dưới chân Tần Phàm, trong lòng thầm thận trọng hơn một chút. Tần Phàm có thể giết chết Thiết Giáp Ngân Lang này đủ để nói rõ thực lực của nó bây giờ.

- Bất quá, cho tới bây giờ hắn cũng đã tiêu hao cường độ cao, lại đối phó với yêu thú khó chơi như Thiết Giáp Ngân Lang thì hiện giờ hắn nhất định rất yếu sức rồi.

Ngay lập tức, hắn lại tự lên tiếng an ủi mình.

- Đúng vậy, chúng ta lại gặp nhau.

Tần Phàm bình tĩnh nhìn năm người đối phương, nhàn nhạt nói. Hắn có thể nhìn ra khí tức năm người này so với lúc ở Nam Hoang ba tháng trước thì đã mạnh hơn không ít.

- Tần Phàm, hôm nay ta phải dùng máu của ngươi để tế đệ đệ linh thiêng của ta trên trời!

Nhiếp Bá nhìn thấy Tần Phàm, hắn vốn một mực khống chế tâm tĩnh của mình nhưng lúc này vẫn không thể nhịn được một tia tức giận.

- Nhiếp Minh chủ, xem ra sau khi tiến vào Đỉnh Thiên Cơ thì ngươi vẫn không tiến bộ bao nhiêu a.

Tần Phàm không chút dao động, chỉ nhàn nhạt nói.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Ngươi đã quên lời ta lúc trước sao? Trên thế giới này, chỉ có người thắng mới có quyền lên tiếng! Thực lực đệ đệ Nhiếp Hải của ngươi không bằng ta nên hắn chết cũng không có gì đáng tiếc!

- Tần Phàm, lúc này ta cũng muốn khiến ngươi chết mà không có gì đáng tiếc!

Nhiếp Bá thấy Tần Phàm lúc này vẫn mở miệng dùng ngôn từ công kích mình, cái này khiến hắn khó nhịn nổi cơn phẫn nộ đang trào dâng trong lòng, hận đến mức cắn răng, nói ra.

- Thoạt nhìn thì cơ hội của ngươi không lớn.

Hắn biết rõ mình đoán không sai, trong khoảng thời gian ngắn tại Đỉnh Thiên Cơ này, tuy thực lực tăng trưởng nhưng tâm tĩnh vẫn không ổn định vì cái chết của đệ đệ Nhiếp Hải. Cái này đối với hắn mà nói thì vẫn là vết thương chí mạng.

- Lão Nhiếp, Tần Phàm này không phải đối thủ bình thường, phải vững tâm lên!

Lúc này, thấy lửa giận Nhiếp Bá tựa hồ như càng lúc càng gia tăng, Viên Cảnh Thiên vỗ tay lên vai hắn.

- Tần Phàm, ngươi sẽ không đắc ý được bao lâu nữa đâu.

Nhiếp Bá được Viên Cảnh Thiên nhắc nhở, liền hít sâu một hơi, điều chỉnh tâm tình của mình thoáng một phát rồi nói ra.

- Ha ha, năm vị Minh chủ liên thủ lại với nhau vây công, ta quả thật có chút chờ mong đấy.

Tần Phàm chỉ giang hai tay ra, tùy ý nói. Nhìn bộ dạng hắn thập phần dễ bị đòn nhưng thực tế chính là chén ép khí thế đối thủ. Hắn không có khí thế áp bách đối thủ nên ngay từ đầu đã tạo nên tràng diện áp bách. Khí thế của năm gã Minh chủ này vốn rất hung hăng, lại vô cùng tự tin nên Tần Phàm biết rõ cần phải áp bách tràng diện này. Trong năm người đối phương, ngoại trừ Viên Cảnh Thiên đa mưu túc trí một mực bình tĩnh ra thì những người khác lúc này đều có chút dao động. Buông lỏng tâm tĩnh, nếu chống lại đối thủ thực lực chênh lệch với mình thì không có gì đáng nói. Nhưng thực lực Tần Phàm không chỉ chênh lệch với bọn hắn mà còn cao hơn bọn hắn. Như vậy đối với bọn hắn mà nói thì chính là điểm trí mạng. Về phương diện tĩnh tâm này thì trước kia Cổ Mặc đã từng nói qua với hắn rồi, và Tần Phàm cũng đã lĩnh ngộ cách đây không lâu. Không thể không nói, trong linh huyệt nồng độ linh khí 2000 lần đã trợ giúp cảm ngộ với hắn rất lớn.

- Tần Phàm, ngươi cũng không cần khua môi múa mép, hiện tại hết thảy những gì ngươi nói đều không có gì trọng yếu, chúng ta đều sẽ tử chiến sinh tử với ngươi.

Lúc này, Viên Cảnh Thiên tựa hồ nhìn ra mục đích Tần Phàm, trầm tĩnh liếc nhìn đối phương, lạnh lùng nói ra.

- Sớm biết như thế thì còn tự rước cái chết vào người làm gì...

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nhìn đối phương đã bắt đầu dàn trận thế, vài đạo khí thế không ngừng tăng lên, gương mặt Tần Phàm đã bắt đầu nghiêm lại nhưng chỉ nhàn nhạt nói ra.

Lúc này, trong thành trì không có chút gió nhẹ nào thổi qua. Hung thú trong thành lúc này đều đang ngủ say, chỉ có ngẫu nhiên tiếng ngáy như tiếng sấm nổ của chúng quanh quẩn, rung động lòng người.

Phố dài yên tĩnh, sắc trời âm trầm, đoạn tường ngói tàn liền lọt vào trong tầm mắt.

Tại một đầu đường tan hoang, năm vị Minh chủ Viên Cảnh Thiên Nhiếp Bá đã chậm rãi vây Tần Phàm lại, thoạt nhìn thì năm người bọn hắn tựa hồ như đa trải qua huấn luận hợp tác, lúc này năm cỗ khí thế giống như muốn ngưng tụ lại thành một khiến không khí bỗng nhiên bị đè nén.

- Xem ra vì đối phó ta mà Năm vị Minh chủ đã rất khổ tâm a.

Tần PHàm bị năm người vây vào giữa nhưng không chút sợ hãi, chỉ nhàn nhạt nói ra.

- Ông!

Ngay lập tức, một tiếng chấn động rất nhỏ vang lên, Vương Trù Đao dài một xích liền xuất hiện trên tay hắn, đao khí lập tức tung hoành, ánh đao bắn ra bốn phía.

Lúc Vương Trù Đao xuất hiện thì thần sắc năm vị Minh chủ vây quanh Tần Phàm khẽ giật giật, đặc biệt là Nhiếp Bá, giống như là bị gợi lại chuyện thương tâm cũ nên trên mặt vô cùng khó khăn, lồng ngực phập phồng, có thể thấy tâm tình của hắn chấn động như thế nào.

- Có phải chư vị thấy thanh đao này rất quen thuộc không?

Biểu lộ của những đối phương đều lọt hết vào tầm mắt Tần Phàm, hắn chỉ khẽ cười, nói:

- Đây chính là Vũ khí Viễn Cổ tại hạ lấy được tại Nam Hoang, chư vị cũng đã từng thấy rồi đó, hôm nay xem như gặp lại rồi.

Tần Phàm có thể cảm giác được so với ba tháng trước tại Nam Hoang thì hiện giờ năm người đang vây giết mình có vẻ ăn ý hơn rất nhiều. Tuy hắn tự tin có thể giết bất kỳ người nào trong thời gian cực ngắn nhưng nếu năm người lại tụ lại một chỗ thì khó đối phó hơn nhiều.

Mà phía sau còn có Lôi đài quyết chiến Thiên Tài Chiến, lúc này hắn cũng không muốn hao phí quá nhiều thời gian ở chỗ này. Cho nên hắn cố ý dùng lời nói đả kích năm người kia, khiến sự phối hợp của bọn hắn xuất hiện sơ hở, khi đó hắn có thể dễ dàng đối phó hơn rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đan Vũ Càn Khôn

Số ký tự: 0