Phân đường
Hỏa Thụ
2024-07-24 03:27:15
- Đáng hận! Đám người của Vũ Thành cùng Châu Thành lá gan thật lớn, thậm chí ngay cả triêu thánh giả chúng ta mà cũng dám đuổi giết!
Điền Mông không khỏi giận dữ, nhưng hắn cũng cảm nhận được thực lực của những người đuổi theo phía sau không kém, không dám lưu lại tại chỗ.
- Bọn hắn ngay cả tiên thiên võ sư cũng đều phái tới, rõ ràng chính là muốn giết người diệt khẩu, đến lúc đó hủy thi diệt tích thì ai biết là bọn hắn giết triêu thánh giả đây?
Tiết Tuấn bất đắc dĩ nói:
- Xem ra chuyện này có quan hệ tới lời khích bác của Hầu Vũ Bạch tối hôm qua, hơn nữa đám người Lư Vũ cùng Bành Uy thật sự lo sợ tiểu Phàm có thể lấy được thành tích tốt trong thí luyện triêu thánh lần này rồi về trả thù bọn hắn.
- Lần này do ta liên lụy hai người!
Tần Phàm có chút áy náy nói, toàn bộ việc này là bởi vì ngày hôm qua hắn ra tay giáo huấn Bành Uy mới rước lấy những người kia trả thù. Nhưng hắn cũng không hề hối hận, bởi vì nếu hắn không ra tay, lão phụ nhân kia nhất định phải chết dưới vó ngựa của Bành Uy.
- Tiểu Phàm ngươi nói những lời này làm gì? Đám điểu nhân kia ta đã sớm xem không vừa mắt, coi như ngươi không ra tay ta cũng không nhịn được bọn chúng! Nhưng không nghĩ tới đám điểu nhân kia lại âm hiểm như vậy, sáng sớm đã phái người giám thị chúng ta, vừa thấy chúng ta ra khỏi thành liền lập tức đuổi giết!
Điền Mông tức giận nói.
- Phải, tiểu Phàm, ngươi không cần để ý, đây đều là hai người chúng ta tự nguyện đứng ra, chỉ là những người phía sau thật sự lợi hại, chúng ta không đối phó được, phải nghĩ biện pháp bỏ rơi bọn hắn mới được.
Tiết Tuấn hướng phía sau nhìn thoáng qua, sắc mặt có chút khó coi.
Nhìn thấy những người kia càng đuổi càng gần, sắc mặt Tần Phầm trầm xuống, âm thầm tự hỏi. Với thực lực bây giờ của hắn chống lại tiên thiên võ sư kia thắng bại chưa biết, nhưng mấy võ sư còn lại thực lực không kém, hai người Tiết Tuấn cùng Điền Mông tất nhiên là không gánh được, hơn nữa bởi vì có mặt Tiết Tuấn cùng Điền Mông, có rất nhiều thủ đoạn hắn cũng không thể dùng tới.
- Tuấn ca, tiểu Mông tử, nếu không chúng ta tách ra chạy đi. Lư Vũ cùng Bành Uy hận nhất chính là ta, cho nên tiên thiên võ sư kia nhất định sẽ truy theo ta, như vậy áp lực của hai người cũng không cần lớn như vậy.
Tần Phàm nghĩ nghĩ nói.
- Tiểu Phàm, ngươi nói gì vậy, Điền Mông này đã sớm xem ngươi như huynh đệ, gặp nạn nhất định phải cùng nhau gánh, huống hồ chuyện lần này do chúng ta cùng nhau làm ra tới, nên do chúng ta cùng nhau gánh vác! Nhiều lắm là liều mạng với bọn hắn mà thôi! Tiểu Tuấn, ngươi nói có phải hay không?
Điền Mông vừa chạy vừa trừng đôi mắt nhỏ nói.
- Phải, tiểu Phàm không cần quá lo lắng, chúng ta nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp!
Tiết Tuấn cũng nói.
Tần Phàm cảm giác được tiên thiên võ sư còn cách bọn họ chưa đầy một dặm, vì thế lắc đầu tiếp tục nói:
- Người của đối phương nhiều hơn, chúng ta ở chung một chỗ ngược lại biến thành ràng buộc lẫn nhau, đến lúc đó sẽ cùng nhau gặp nguy hiểm, còn không bằng ta dẫn dắt tiên thiên võ sư kia rời đi, như vậy những người còn lại rất khó đuổi kịp các ngươi, cho dù có đuổi kịp ít nhất hai người còn có được thực lực liều mạng!
Nói tới đây, Tần Phàm chợt ngừng lại.
- Tiểu Phàm, ngươi nói gì đó, chạy mau!
Điền Mông vội kêu lên, liền muốn lôi kéo Tần Phàm cùng nhau chạy.
- Bảo trọng, yên tâm đi, ta không có việc gì, các ngươi không cần lo lắng cho ta, ta chắc chắn sẽ đến Kiền Kinh tụ hội cùng hai người.
Tần Phàm nhàn nhạt cười nói, sau đó giãy thoát khỏi tay Điền Mông, hướng đường bên phải chạy đi.
- Tiểu Phàm…
Điền Mông khẩn trương, liền muốn đuổi theo Tần Phàm nhưng lúc này Tiết Tuấn đã kéo hắn lại.
- Tiểu Mông tử, bỏ đi, tiểu Phàm nói rất có lý, chúng ta ở chung một chỗ ngược lại biến thành ràng buộc lẫn nhau, cuối cùng đều bị thu thập hết. Ngươi xem xem, tốc độ của tiểu Phàm nhanh hơn hai chúng ta, thực lực cũng cao hơn chúng ta, yên tâm đi, hắn nhất định sẽ không có chuyện gì.
Tiết Tuấn bình tĩnh an ủi Điền Mông, nhưng khi nhìn Tần Phàm triển khai Lưu Tinh Bộ trong lòng hắn vẫn cảm thấy thoáng kinh ngạc, không thể tưởng được tốc độ kia còn muốn nhanh hơn cả Đạp Tuyết Bộ của hắn.
- Đông ca, bọn hắn tách ra chạy, làm sao bây giờ?
Thấy Tần Phàm một mình tách ra, người phía sau nhìn qua tiên thiên võ sư cầm đầu hỏi.
- Người bỏ chạy kia chính là Tần Phàm, là người có thực lực cao nhất trong ba người, hơn nữa chính hắn làm cho Bành thiếu xấu mặt trước mọi người, Bành thiếu hận nhất chính là hắn, tiểu nhị cùng a tứ theo ta đuổi theo hắn, a đại ngươi mang người tiếp tục đuổi theo hai tên tiểu tử kia, nhất định đừng cho bọn hắn rời khỏi.
Tiên thiên võ sư tên là Bành Đông, chính là người do Bành Uy phái tới. Bành Đông thân hình gầy gò, ước chừng ba mươi tuổi, khuôn mặt hung ác nham hiểm, cau mày quyết định thật nhanh.
- Yên tâm đi, Đông ca, hai tên tiểu tử kia chỉ có thực lực lục cấp võ sư, chúng ta nhất định sẽ không để bọn hắn chạy trốn.
Tên gọi là a đại tin tưởng mười phần nói. Bành Đông mang đi hai người, nhưng bên hắn còn lại bốn gã võ sư, mỗi một người đều có thực lực hơn lục cấp, mà bản thân hắn lại là bát cấp võ sư, đối phó hai lục cấp võ sư đương nhiên không có vấn đề gì lớn.
- Tách ra truy!
Bành Đông vung tay lên, liền dẫn theo hai gã võ sư đuổi theo Tần Phàm.
- Quả nhiên đúng như suy nghĩ của ta, tên tiên thiên võ sư kia thật sự đuổi theo ta mà tới, còn mang theo hai gã võ sư, như vậy Tuấn ca cùng tiểu Mông tử sẽ không quá nguy hiểm.
Tần Phàm quay đầu lại nhìn thoáng qua, trong lòng chợt nhẹ đi.
Về phần chính bản thân hắn thật ra không cần quá lo lắng, cho dù hắn đánh không lại nhưng còn Cổ Mặc, dù sao là không chết được. Hơn nữa hiện tại hắn đã tách ra khỏi Điền Mông cùng Tiết Tuấn, hắn cũng không cần lo lắng bí mật của mình bị lộ ra.
- Khụ khụ…tiểu tử, chúc mừng ngươi, phía trước là vách núi, ngươi không còn đường để đi.
Lúc này thanh âm uể oải của Cổ Mặc lại vang lên bên tai Tần Phàm.
- Ngươi không nói sớm!
Trên mặt Tần Phàm chợt co rút, chạy thêm mấy trăm thước quả nhiên phát hiện mình chạy tới bên cạnh vách núi, trước mặt là một vực thẳm, lúc này mặt trời vừa mọc lên, nếu không phải sau lưng còn có người đuổi theo, thật sự là một nơi ngắm cảnh rất tốt.
- Chẳng lẽ ngươi còn muốn làm cho bọn hắn trở về sao? Hiện tại ngươi đã chạy đủ xa, hai tên tiểu tử kia cũng không còn nhìn thấy ngươi bên này, đã tới thời điểm ngươi nên động thủ đi.
Cổ Mặc thản nhiên nói, ở bên cạnh Tần Phàm thời gian lâu như vậy, hắn làm sao không biết phong cách làm việc của Tần Phàm. Mấy người kia nếu đã truy tới nơi đây, như vậy tuyệt đối sẽ không còn cơ hội quay về.
- Nói vậy cũng đúng, bản thân ta thật muốn nhìn xem tiên thiên võ sư xuất thân từ đại gia tộc rốt cục có bao nhiêu lợi hại!
Tần Phàm mỉm cười, ở cảnh giới võ sư hắn đã không còn bao nhiêu địch thủ, hiện giờ khiêu chiến tiên thiên, hắn thật có chút chờ mong. Vì thế chạy tới bên vách núi hắn liền ngừng lại, nơi này rộng lớn mà trống trải, vừa vặn thích hợp giao chiến.
- Di? Phía trước không còn đường sao? Hắc hắc, Tần Phàm tiểu tử, lần này trời cũng tuyệt đường của ngươi, nạp mạng đi!
Bành Đông ở phía sau đuổi theo sát, cũng đã phát hiện phía trước là vách núi, không còn đường để đi, trên mặt không khỏi lộ ra dáng cười lạnh hung ác, tốc độ cũng nhanh hơn, rất nhanh đã chạy tới.
Điền Mông không khỏi giận dữ, nhưng hắn cũng cảm nhận được thực lực của những người đuổi theo phía sau không kém, không dám lưu lại tại chỗ.
- Bọn hắn ngay cả tiên thiên võ sư cũng đều phái tới, rõ ràng chính là muốn giết người diệt khẩu, đến lúc đó hủy thi diệt tích thì ai biết là bọn hắn giết triêu thánh giả đây?
Tiết Tuấn bất đắc dĩ nói:
- Xem ra chuyện này có quan hệ tới lời khích bác của Hầu Vũ Bạch tối hôm qua, hơn nữa đám người Lư Vũ cùng Bành Uy thật sự lo sợ tiểu Phàm có thể lấy được thành tích tốt trong thí luyện triêu thánh lần này rồi về trả thù bọn hắn.
- Lần này do ta liên lụy hai người!
Tần Phàm có chút áy náy nói, toàn bộ việc này là bởi vì ngày hôm qua hắn ra tay giáo huấn Bành Uy mới rước lấy những người kia trả thù. Nhưng hắn cũng không hề hối hận, bởi vì nếu hắn không ra tay, lão phụ nhân kia nhất định phải chết dưới vó ngựa của Bành Uy.
- Tiểu Phàm ngươi nói những lời này làm gì? Đám điểu nhân kia ta đã sớm xem không vừa mắt, coi như ngươi không ra tay ta cũng không nhịn được bọn chúng! Nhưng không nghĩ tới đám điểu nhân kia lại âm hiểm như vậy, sáng sớm đã phái người giám thị chúng ta, vừa thấy chúng ta ra khỏi thành liền lập tức đuổi giết!
Điền Mông tức giận nói.
- Phải, tiểu Phàm, ngươi không cần để ý, đây đều là hai người chúng ta tự nguyện đứng ra, chỉ là những người phía sau thật sự lợi hại, chúng ta không đối phó được, phải nghĩ biện pháp bỏ rơi bọn hắn mới được.
Tiết Tuấn hướng phía sau nhìn thoáng qua, sắc mặt có chút khó coi.
Nhìn thấy những người kia càng đuổi càng gần, sắc mặt Tần Phầm trầm xuống, âm thầm tự hỏi. Với thực lực bây giờ của hắn chống lại tiên thiên võ sư kia thắng bại chưa biết, nhưng mấy võ sư còn lại thực lực không kém, hai người Tiết Tuấn cùng Điền Mông tất nhiên là không gánh được, hơn nữa bởi vì có mặt Tiết Tuấn cùng Điền Mông, có rất nhiều thủ đoạn hắn cũng không thể dùng tới.
- Tuấn ca, tiểu Mông tử, nếu không chúng ta tách ra chạy đi. Lư Vũ cùng Bành Uy hận nhất chính là ta, cho nên tiên thiên võ sư kia nhất định sẽ truy theo ta, như vậy áp lực của hai người cũng không cần lớn như vậy.
Tần Phàm nghĩ nghĩ nói.
- Tiểu Phàm, ngươi nói gì vậy, Điền Mông này đã sớm xem ngươi như huynh đệ, gặp nạn nhất định phải cùng nhau gánh, huống hồ chuyện lần này do chúng ta cùng nhau làm ra tới, nên do chúng ta cùng nhau gánh vác! Nhiều lắm là liều mạng với bọn hắn mà thôi! Tiểu Tuấn, ngươi nói có phải hay không?
Điền Mông vừa chạy vừa trừng đôi mắt nhỏ nói.
- Phải, tiểu Phàm không cần quá lo lắng, chúng ta nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiết Tuấn cũng nói.
Tần Phàm cảm giác được tiên thiên võ sư còn cách bọn họ chưa đầy một dặm, vì thế lắc đầu tiếp tục nói:
- Người của đối phương nhiều hơn, chúng ta ở chung một chỗ ngược lại biến thành ràng buộc lẫn nhau, đến lúc đó sẽ cùng nhau gặp nguy hiểm, còn không bằng ta dẫn dắt tiên thiên võ sư kia rời đi, như vậy những người còn lại rất khó đuổi kịp các ngươi, cho dù có đuổi kịp ít nhất hai người còn có được thực lực liều mạng!
Nói tới đây, Tần Phàm chợt ngừng lại.
- Tiểu Phàm, ngươi nói gì đó, chạy mau!
Điền Mông vội kêu lên, liền muốn lôi kéo Tần Phàm cùng nhau chạy.
- Bảo trọng, yên tâm đi, ta không có việc gì, các ngươi không cần lo lắng cho ta, ta chắc chắn sẽ đến Kiền Kinh tụ hội cùng hai người.
Tần Phàm nhàn nhạt cười nói, sau đó giãy thoát khỏi tay Điền Mông, hướng đường bên phải chạy đi.
- Tiểu Phàm…
Điền Mông khẩn trương, liền muốn đuổi theo Tần Phàm nhưng lúc này Tiết Tuấn đã kéo hắn lại.
- Tiểu Mông tử, bỏ đi, tiểu Phàm nói rất có lý, chúng ta ở chung một chỗ ngược lại biến thành ràng buộc lẫn nhau, cuối cùng đều bị thu thập hết. Ngươi xem xem, tốc độ của tiểu Phàm nhanh hơn hai chúng ta, thực lực cũng cao hơn chúng ta, yên tâm đi, hắn nhất định sẽ không có chuyện gì.
Tiết Tuấn bình tĩnh an ủi Điền Mông, nhưng khi nhìn Tần Phàm triển khai Lưu Tinh Bộ trong lòng hắn vẫn cảm thấy thoáng kinh ngạc, không thể tưởng được tốc độ kia còn muốn nhanh hơn cả Đạp Tuyết Bộ của hắn.
- Đông ca, bọn hắn tách ra chạy, làm sao bây giờ?
Thấy Tần Phàm một mình tách ra, người phía sau nhìn qua tiên thiên võ sư cầm đầu hỏi.
- Người bỏ chạy kia chính là Tần Phàm, là người có thực lực cao nhất trong ba người, hơn nữa chính hắn làm cho Bành thiếu xấu mặt trước mọi người, Bành thiếu hận nhất chính là hắn, tiểu nhị cùng a tứ theo ta đuổi theo hắn, a đại ngươi mang người tiếp tục đuổi theo hai tên tiểu tử kia, nhất định đừng cho bọn hắn rời khỏi.
Tiên thiên võ sư tên là Bành Đông, chính là người do Bành Uy phái tới. Bành Đông thân hình gầy gò, ước chừng ba mươi tuổi, khuôn mặt hung ác nham hiểm, cau mày quyết định thật nhanh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Yên tâm đi, Đông ca, hai tên tiểu tử kia chỉ có thực lực lục cấp võ sư, chúng ta nhất định sẽ không để bọn hắn chạy trốn.
Tên gọi là a đại tin tưởng mười phần nói. Bành Đông mang đi hai người, nhưng bên hắn còn lại bốn gã võ sư, mỗi một người đều có thực lực hơn lục cấp, mà bản thân hắn lại là bát cấp võ sư, đối phó hai lục cấp võ sư đương nhiên không có vấn đề gì lớn.
- Tách ra truy!
Bành Đông vung tay lên, liền dẫn theo hai gã võ sư đuổi theo Tần Phàm.
- Quả nhiên đúng như suy nghĩ của ta, tên tiên thiên võ sư kia thật sự đuổi theo ta mà tới, còn mang theo hai gã võ sư, như vậy Tuấn ca cùng tiểu Mông tử sẽ không quá nguy hiểm.
Tần Phàm quay đầu lại nhìn thoáng qua, trong lòng chợt nhẹ đi.
Về phần chính bản thân hắn thật ra không cần quá lo lắng, cho dù hắn đánh không lại nhưng còn Cổ Mặc, dù sao là không chết được. Hơn nữa hiện tại hắn đã tách ra khỏi Điền Mông cùng Tiết Tuấn, hắn cũng không cần lo lắng bí mật của mình bị lộ ra.
- Khụ khụ…tiểu tử, chúc mừng ngươi, phía trước là vách núi, ngươi không còn đường để đi.
Lúc này thanh âm uể oải của Cổ Mặc lại vang lên bên tai Tần Phàm.
- Ngươi không nói sớm!
Trên mặt Tần Phàm chợt co rút, chạy thêm mấy trăm thước quả nhiên phát hiện mình chạy tới bên cạnh vách núi, trước mặt là một vực thẳm, lúc này mặt trời vừa mọc lên, nếu không phải sau lưng còn có người đuổi theo, thật sự là một nơi ngắm cảnh rất tốt.
- Chẳng lẽ ngươi còn muốn làm cho bọn hắn trở về sao? Hiện tại ngươi đã chạy đủ xa, hai tên tiểu tử kia cũng không còn nhìn thấy ngươi bên này, đã tới thời điểm ngươi nên động thủ đi.
Cổ Mặc thản nhiên nói, ở bên cạnh Tần Phàm thời gian lâu như vậy, hắn làm sao không biết phong cách làm việc của Tần Phàm. Mấy người kia nếu đã truy tới nơi đây, như vậy tuyệt đối sẽ không còn cơ hội quay về.
- Nói vậy cũng đúng, bản thân ta thật muốn nhìn xem tiên thiên võ sư xuất thân từ đại gia tộc rốt cục có bao nhiêu lợi hại!
Tần Phàm mỉm cười, ở cảnh giới võ sư hắn đã không còn bao nhiêu địch thủ, hiện giờ khiêu chiến tiên thiên, hắn thật có chút chờ mong. Vì thế chạy tới bên vách núi hắn liền ngừng lại, nơi này rộng lớn mà trống trải, vừa vặn thích hợp giao chiến.
- Di? Phía trước không còn đường sao? Hắc hắc, Tần Phàm tiểu tử, lần này trời cũng tuyệt đường của ngươi, nạp mạng đi!
Bành Đông ở phía sau đuổi theo sát, cũng đã phát hiện phía trước là vách núi, không còn đường để đi, trên mặt không khỏi lộ ra dáng cười lạnh hung ác, tốc độ cũng nhanh hơn, rất nhanh đã chạy tới.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro