Đan Vũ Càn Khôn

Sát Lục Thú Triều. (1)

Hỏa Thụ

2024-07-24 03:27:15

Hắn không có lòng tin tuyệt đối dùng Kỳ Lân gào thét tiếp được một kích này.

Nhưng mà không thể sử dụng Ma Tướng quyền, cũng bởi vì kiếm của đối phương quá nhanh, không kịp thi triển.

- Vậy thì thử một lần đi.

Sau đó hai mắt của hắn ngưng lại, sắp sửa một quyền đánh ra.

Ầm ầm…

Nhưng mà, cũng đúng vào lúc này, toàn bộ Sát Lục Bí Cảnh dĩ nhiên là chấn động vô cùng kịch liệt, phảng phất giống như toàn bộ không gian đều nghiêng trời lệch đất, tựa như muốn triệt để sụp đổ.

Lúc này đây Sát Lục Bí Cảnh chấn động thập phần to lớn, lớn đến mức làm cho cả Sát Lục Bí Cảnh đều nhận lấy ảnh hưởng.

- Đây là có chuyện gì?

Cảm giác được chấn động đáng sợ này, sắc mặt của Tần Phàm cũng không khỏi xuất hiện biến hóa, thậm chí hắn cảm giác được thân hình của mình thậm chí có chút ít không vững vàng. Ngay cả lực lượng ngưng tụ lên lúc này cũng có chút tan rã ra, hắn vốn muốn thi triển Kỳ Lân gào thét, nhưng rõ ràng đã thất bại.

Hắn xem hướng tiền phương, một kiếm công kích mà đến của Sở Vân Vũ đồng dạng cũng nhận lấy ảnh hưởng, ngay cả kiếm chiêu cũng xuất hiện tan rã cùng chếch đi, chủ yếu nhất là chiêu kiếm kia vào lúc này đã không cách nào tập trung Tần Phàm rồi.

Ở dưới tình huống như vậy, hai người bọn họ căn bản không cách nào tiếp tục thi triển vũ kỹ đi công kích được đối phương.

Oanh…

Ngay sau đó, một kiếm này của Sở Vân Vũ quả nhiên là không có cách nào khống chế trực tiếp trảm qua một bên, ở địa phương kiếm quang kia chém trúng, một vết nứt không gian dài khoảng chừng mấy mét xuất hiện, bên trong có một loại năng lượng vô cùng cuồng bạo mang tất cả mà ra, phía trên giữa không trung lộ ra sâm lãnh khủng bố vô cùng.

Tuy công kích không phải rơi ở trên người mình, nhưng chứng kiến một kiếm này tạo thành uy lực, trong lòng Tần Phàm cũng không khỏi âm thầm có chút khiếp sợ.

Trực tiếp chém không gian vỡ ra khe hở lớn như vậy, cái kia khả năng ngay cả hắn phát ra một chiêu Kỳ Lân gào thét này cũng khó làm được. Bất quá hắn cũng biết đây là bởi vì kiếm có được tính chất sắc bén đặc biệt, mà Kỳ Lân gào thét chủ yếu là ẩn chứa năng lượng khủng bố, nếu cả hai giúp nhau đối kích, ngược lại là chưa hẳn nhất định sẽ thua đối phương.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tóm lại, Tần Phàm vẫn là không thể không thừa nhận Sở Vân Vũ này là một đối thủ đáng sợ, cho dù hôm nay hắn ở dưới trạng thái Kỳ Lân ma thân, tăng thêm Đốt thần bí kỹ, như không sử dụng Ma Tướng quyền, muốn đánh bại đối phương vẫn là sẽ có vẻ thập phần gian nan.

- Tình huống bây giờ có biến, chúng ta chiến đấu trước tạm dừng ở đây?

Mà một bên kia, thấy kiếm chiêu của mình không có công kích đến trên người đối thủ, vào lúc đó Sở Vân Vũ cũng chỉ lạnh nhạt thu hồi trường kiếm, nhìn về phía Tần Phàm mở lời nói ra.

Tuy hiện tại bên trong Sát Lục Bí Cảnh phát sinh thay đổi lớn như vậy, nhưng y nguyên có thể bảo trì một loại bình tĩnh mây trôi nước chảy.

Cái này là một phần tu vi tâm tình cực cao, làm cho trong lòng Tần Phàm cũng không khỏi âm thầm sinh ra bội phục.

- Tốt, chúng ta tạm thời ngưng chiến. Ta đoán chừng bây giờ là thời điểm khu vực an toàn cùng thông đạo bốn khu mở ra, nhưng không thể tưởng được đối với toàn bộ Sát Lục Bí Cảnh sẽ tạo thành ảnh hưởng lớn như vậy.

Sau đó hắn hướng về phương xa nhìn thoáng qua, quay tới gật đầu nói.

Ngày hôm nay chính là ngày thứ mười của tuyển bạt thi đấu bắt đầu.

Vừa đúng chính là thời gian cởi ra khu vực an toàn, nếu như một ít người dự thi không muốn tiếp tục tham gia tuyển bạt thi đấu lúc này đây, như vậy liền có thể tiến vào khu vực an toàn kia, thẳng đến tuyển bạt thi đấu chấm dứt sẽ rời khỏi Sát Lục Bí Cảnh.

Bốn phía vẫn là chấn động lợi hại, ngẩng đầu nhìn thậm chí trông thấy Tinh Nguyệt ở trên bầu trời cũng xuất hiện chếch đi.

Loại chấn động này còn tạo thành linh khí bên trong Sát Lục Bí Cảnh này hỗn loạn, lúc này hoàn toàn chính xác là không thích hợp cho chiến đấu.

Vì vậy, hai người Tần Phàm cùng Sở Vân Vũ đều lẳng lặng đứng ở giữa không trung, giống như tất cả chấn động đều không có ảnh hưởng đến tâm cảnh của bọn hắn. Chỉ là chậm rãi chờ đợi chấn động trong Bí Cảnh không gian này chấm dứt.

Ước chừng qua nửa khắc chung, loại chấn động này mới xuất hiện xu thế biến mất.

Tối thiểu Tần Phàm cảm giác được chấn lực đã dần dần yếu bớt, ngẩng đầu nhìn, Tinh Nguyệt kia cũng không có cảm giác lắc lư rồi.

Phía dưới, rừng rậm giống như là hoàn toàn bị trở mình qua một lần, vô số cây cối bị chấn động vừa rồi nhổ tận gốc, một mảnh khe hở dài hẹp xuất hiện ở trong đó, thậm chí ngay cả địa hình cũng cải biến rất nhiều.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Có thể thấy được lúc này đây chấn động ảnh hưởng to lớn như thế nào.

Hết thảy giống như đã xong.

Hống hống hống rống…

Mà cũng vào lúc này, bỗng nhiên ở giữa thiên địa truyền đến từng đợt tiếng kêu hung thú, loại tiếng kêu hung thú này phô thiên cái địa mà đến, tiếp theo là mang tất cả trong toàn bộ Sát Lục Bí Cảnh. Như là đột nhiên ở từng nơi hẻo lánh trong Bí Cảnh này bắt đầu xuất hiện vô số hung thú.

Kỳ thật ở mười ngày trước thời điểm vừa mới tiến vào Sát Lục Bí Cảnh, Tần Phàm cũng từng nghe được một ít tiếng kêu hung thú, nhưng sau khi hắn đi vào lại một mực không có phát hiện yêu thú lợi hại hoặc là Man Thú, mà những tiếng kêu kia cũng giống như là ảo giác biến mất không tái xuất hiện qua.

Cho tới bây giờ, tiếng kêu của những con hung thú này lại xuất hiện lần nữa!

Hơn nữa lúc này đây tiếng kêu của hung thú cũng không có cảm giác đè nén trói buộc như lúc ban đầu, mà trở nên không kiêng nể gì cả, như là vô số khốn thú đã nhận được giải thoát, từ trong lồng toàn bộ vọt ra.

Rống…

Thanh âm những hung thú kia từ xa đến gần, như là đã có yêu thú tới gần đến địa phương của Tần Phàm cùng Sở Vân Vũ, từ bốn phương tám hướng đều có thể nghe được tiếng kêu của vô số yêu thú.

Tần Phàm bỗng nhiên quay đầu đi, hắn chứng kiến tòa núi cao vốn là lúc đến hắn đứng kia, có một đầu hung thú cực lớn ngửa mặt lên trời hí dài, đầu lâu hung thú này như rồng, chiều cao mang vĩ, trên lưng mọc ra một đôi nhục dực thật dài, lộ ra bộ mặt hung ác.

Mà theo con hung thú đầu rồng kia gào thét, thời gian dần qua ở sau lưng của nó còn xuất hiện rất nhiều Man Thú, hình dạng những Man Thú này khác nhau, có loài chim bay cũng có tẩu thú, nhưng đều cho thấy thực lực không kém, hơn nữa số lượng bọn chúng rất nhiều, đông nghịt một mảnh như mây đen che nguyệt.

Sau đó con dực thú kia đột nhiên triển khai hai cánh, hai cánh của nói vừa mở ra, to lớn khoảng chừng tầm hơn mười trượng, che khuất bầu trời.

Rống! Rống! Rống! Rống! Rống!

Hống hống hống rống rống!

Thời điểm con dực thú này triển khai hai cánh, rất nhiều Man Thú ở sau lưng nó như đã nhận được mệnh lệnh, có chút là từ bầu trời phi hành, có chút là xông vào trong rừng cây trên mặt đất chạy vội, tóm lại vô số hung thú như là mây đen cùng thủy triều phô thiên cái địa hướng về phía trước mãnh liệt mà đi.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đan Vũ Càn Khôn

Số ký tự: 0