Đan Vũ Càn Khôn

Sơ chiến tứ cấp yêu thú

Hỏa Thụ

2024-07-24 03:27:15

Nói cách khác, Tần Phàm lúc chảy đi đồng thời phải tiêu hao thể lực gấp 10 lần để vượt qua cản trở của trọng lực! Nhưng lại phải chạy nhanh, Cổ Mặc bắt hắn phải kiên trì ba giờ mới có thể nghỉ ngơi một lần.

Chua xót mệt nhọc.

Liên tục chạy cả buổi, rốt cục cũng đến thời gian nghỉ ngời, Tần Phàm dừng dưới một cây đại thụ, uống một ít nước trong, có chút thở ra, bắt đầu nghỉ ngơi một chút. Đoạn đường này đối với hắn mà nói xem như một lần huấn luyện cực kỳ gian khổ, thậm chí còn nặng hơn lúc hắn huấn luyện mỗi sáng sớm khi còn ở Nam Phong thành Tần gia nhiều.

- Mười ngày mười đêm rồi.

Miệng Tần Phàm có chút run rẩy, bờ môi trắng bệch, hướng Cổ Mặc hỏi:

- Đến cùng khu vực biên giới giữa ngoại vi và nội vi Yêu Thú Sơn Mạch còn xa lắm không?

- Hắc hắc, sắp đến.

Cổ Mặc cười nói.

- Ngươi đã nói những lời này rất nhiều rồi, cứ tiếp tục như vậy, ta chỉ cần một năm rưỡi đã phải viết di chúc ở đây rồi.

Khóe miệng Tần Phàm co quắp, không thể làm gì.

- Nhìn! Nhìn bên kia xem thử...

Cổ Mặc thấy Tần Phàm nói như vậy, mỉm cười chỉ về phía xa xa...

Tần Phàm nhìn về phía Cổ Mặc chỉ, ở phương xa cách hơn mười dăm, loáng thoáng trông thấy chỗ sơn mạch hiện giờ đang chậm rãi biến đổi, biến thành một ngọn núi cao và hiểm trở, hai bên vươn ra mảng lớn bình nguyên, mà lại nhìn xa một chút, liền trông thấy một đạo sơn mạch như trường thành tự nhiên cứ thế hoành đoạn mở ra Yêu Thú Sơn Mạch, sau đó liền chỉ có thể nhìn thấy Hoành Đoạn sơn mạch này thôi.

- Ở đằng sau Hoành Đoạn sơn mạch kia sao?

Tần Phàm kỳ lạ hỏi.

- Đúng vậy, Hoành Đoạn sơn mạch chính là bình chướng tự nhiên giữa ngoại vi và nội vig, tiến vào trong đó chính là nơi giao hội hai khu vực rồi, mà ở một mặt biên giới khác cũng có Hoành Đoạn sơn mạch như vậy, ngăn cách chỗ giao hội với nội vi.

Cổ Mặc giải thích nói.

Hoắc! một tiếng, Tần Phàm đứng lên, sau đó đột nhiên tưới một miệng nước, sau đó trong miệng kiên quyết nói:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Đi! Hôm nay nhất định phải lướt qua Hoành Đoạn sơn mạch đi đến chỗ giao hội nội ngoại vi.

Mệt nhọc toàn thân vào thời khắc này cũng bị hưng phấn chiếm cứ, hắn thậm chí cảm thấy như Ma Chủng đang triệu hoán mình vậy, khiến hắn cảm thấy tinh thần gấp trăm lần, khiếu huyệt quanh thân cũng tuôn ra một loại lực lượng đặc biệt.

- Hắc hắc, chỗ đó chính là một tràng săn bắn còn tàn khốc hơn ở đây nữa!

Cổ Mặc cười hắc hắc, ống tay áo vung lên, trong lực vực dị thường gấp 10 lần bao lấy đường Tần Phàm tiến lên.

Tần Phàm không khỏi cảm thấy trên người trầm xuống, nhưng vẫn cắn răng tiếp tục chạy tới trước. Bất quá hắn cũng biết, hắn trường kỳ tu luyện trong Huyền Trọng vực của Cổ Mặc, vậy thì khi chiến đấu với người khác trong Huyền Trọng vực sẽ không cảm thấy bị ảnh hưởng nữa.

Rốt cục, khi mặt trời về Tây, Tần Phàm rốt cục cũng đi tới trên Hoành Đoạn sơn mạch.

Đứng ở đỉnh núi, nhìn xuống bên dưới, lại phát hiện khu vực giao hội nội ngoại vi này cũng không phải núi hợp núi như bên ngoài, mà trên một mảng lớn bình nguyên, vô số ngọn núi cách nhau, mọc lên từng tòa.

- Ma Chủng chính là giấu ở một trong các tòa núi kia sao?

Tần Phàm hỏi, trong lòng có chút kích động, cố gắng những này qua rốt cục cũng sắp tới lúc thu hoạch rồi.

- Ân, ngọn núi kia tên là Ngưu Thủ sơn, ngoại hình ngọn núi thoạt nhìn giống như một cái đầu trâu vậy, ở phía đông bắc khu vực giao hội này.

Cổ Mặc nói ra, hắn cũng hơi chút chờ mong.

- Tốt, xuống dưới rồi nói sau!

Tần Phàm quát nhẹ một tiếng, sau đó từ trên Hoành Đoạn sơn mạch vội xông xuống, gió núi tại thổi qua mái tóc có chút mất trật tự, lộ ra khuôn mặt nhiều hơn vài phần thành thục so với lúc đi vào Yêu Thú Hoang Nguyên.

- Hắc hắc, nơi này chính là thiên đường thuộc về tứ cấp yêu thú, cũng là nơi lịch lãm rèn luyện của cảnh giới Võ sư, hiện giờ ngươi chỉ là Võ Giả ngũ cấp phải cẩn thận một chút.

Cổ Mặc có chút trêu tức nói, bất quá đến nơi này hắn ngược lại cũng không dùng Huyền Trọng vực hạn chế Tần Phàm nữa.

Cổ Mặc nói không sai, khu vực giao hội này quả nhiên là thiên đường của tứ cấp yêu thú, Tần Phàm chỉ là vừa mới từ Hoành Đoạn sơn mạch xuống, đi chưa đầy trăm mét đã thấy một đầu một đầu yêu thú tứ cấp đê giai Hồng Ảnh Lang mắt xanh tóc đỏ.

Nhìn đầu Hồng Ảnh Lang lộ rõ bất thiện trước mắt, trong nội tâm Tần Phàm cảm thấy rất hưng phấn, bởi vì ở ngoại vi, yêu thú tam cấp cao giai căn bản không phải là đối thủ của hắn, thậm chí có thể lập tức đuổi giết! Hiện giờ ngược lại có thể thử thân thủ một chút, xem thử tứ cấp yêu thú so lợi hại hơn tam cấp yêu thú bao nhiêu.

- Rống!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hồng Ảnh Lang kia tru thấp một tiếng, lập tức nhào tới phía trước, thế tới mãnh liệt.

- Tốc độ rất nhanh!

Ánh mắt Tần Phàm ngưng tụ, Hồng Ảnh Lang khẽ động, hắn liền phát hiện tứ cấp đê giai yêu thú này tốc độ phải nhanh hơn Ám Vân Báo vốn có tộc độ cao nhất trong yêu thú tam cấp cao giai rất nhiều, chỉ thấy một đạo hồng ảnh xẹt qua trên không trung, răng dưới ánh trăng nổi lên hung quang rét lạnh, bốn trảo mang theo sức gió lợi hại lập tức ập tới trước mặt hắn.

Tần Phàm cũng không dám lãnh đạm, vội vàng triển khai Lưu Tinh Bộ tránh đi, sau đó liền đánh ra một quyền, Man Ngưu Trùng Kích! Đánh thẳng vào đầu nó!

- Oanh!

Một quyền đánh bay Hồng Ảnh Lang kia!

Nhưng không đến một hồi, Hồng Ảnh Lang kia sau khi ngã xuống vậy mà bò lên lại.

Tần Phàm hít một hơi lãnh khí, trong nội tâm vô cùng kinh ngạc, hắn thập phần tinh tường lực công kích một quyền của mình có bao nhiêu, đó là ngay cả Thiết Giáp Ngưu có lực phòng ngự cao nhất trong tam cấp yêu thú cũng có thể một quyền đánh nát đầu! Mà đầu lâu Hồng Ảnh Lang này lại chỉ hơi hao tổn một chút, trong mắt chảy ra chút tơ máu, nhưng vẫn có lực đánh một trận! Thậm chí thoạt nhìn còn hung tàn hơn vài phần nữa!

Tứ cấp yêu thú vậy mà lại mạnh như vậy!

- Sói là đồng đầu đuôi sắt eo đậu hụ, ngươi là một Võ Giả ngũ cấp, lực công kích vốn thấp hơn Võ sư bình thường một ít, nếu như không hảo hảo quan sát nhược điểm của, vậy ngươi ở đây sẽ chịu thiệt rất nhiều.

Lúc này Cổ Mặc nhàn nhạt mở miệng nói, tựa hồ đã sớm biết như thế.

- Ồ?

Tần Phàm lại nhìn qua Hồng Ảnh Lang, quả nhiên phát hiện nó đang hữu ý vô ý dùng đuôi để bảo hộ phần eo của mình.

Thấy Hồng Ảnh Lang lại đánh giết tới, Tần Phàm lại triền đấu với nó một hồi, sau đó mới dựa vào thân pháp Lưu Tinh Bộ cao minh một quyền đánh lên eo nó, đánh nó vào mặt dất, sau đó lợi dụng Linh Hàn Quyền Sáo đánh một quyền vào sau cổ giết chết nó.

- Hô, chỉ là tứ cấp đê giai đã khó đối phó như vậy, nếu như là tứ cấp cao giai ta không phải chỉ có nước chạy trốn sao?

Tần Phàm lúc này mới thở nhẹ ra nói.

- Hắc hắc, chẳng lẽ ngươi cho rằng mình là vô địch thiên hạ sao? Tuy rằng ngươi lợi hại hơn xa võ giả bình thường, nhưng vĩnh viễn không nên quên hiện giờ mình mới chỉ là Võ Giả ngũ cấp thôi.

Cổ Mặc có chút trêu tức nói.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đan Vũ Càn Khôn

Số ký tự: 0