Đan Vũ Càn Khôn

Sương trắng tràn ngập. (1)

Hỏa Thụ

2024-07-24 03:27:15

- Ha ha, mặt khác trong Chân Vũ thánh địa này còn có rất nhiều chỗ thần bí, là để cho chính các ngươi chậm rãi khai quật, như vậy ngược lại càng có ý tứ, như vậy bản Thần Tôn cũng không lãng phí thời gian của các ngươi rồi.

Tiêu Tĩnh cười nói.

- Cảm ơn Đại Thần Tôn dọc theo con đường này chiếu cố, chúng ta bây giờ xuất phát.

Nghe được Tiêu Tĩnh nói đã xong, Tần Hạo Dương chắp tay, dẫn đầu phóng về dưới núi, những người khác cũng đều thi lễ một cái, sau đó quay người lao nhanh.

Cái này liên quan đến tốc độ tu luyện về sau, tất cả mọi người không dám lãnh đạm.

Chỉ có Tần Phàm tạm thời giữ lại.

- Tần Phàm, ngươi như thế nào còn không đi?

Tiêu Tĩnh cười hỏi.

- Bởi vì lúc này Tần Phàm có một số việc hy vọng có thể đạt được Đại Thần Tôn hỗ trợ.

Tần Phàm mở miệng nói.

- Là về Nam Phong Tần gia của ngươi hay sao?

Tiêu Tĩnh hỏi lại.

- Đúng vậy, ta hi vọng Đại Thần Tôn ở trong khoảng thời gian Tần Phàm đi vào Chân Vũ thánh địa này, trông nom Nam Phong Tần gia ta thoáng một phát, giám sát Càn Kinh Tần gia kia một chút.

Tần Phàm gật đầu nói, tuy đã có thần chỉ của Thánh chủ hạ xuống, nhưng hắn đối với gia tộc của mình vẫn còn có chút lo lắng, dù sao lúc này đây hắn cho Càn Kinh Tần gia đả kích lớn như vậy, nói không chừng bọn chúng sẽ ngầm ra tay.

- Cái này ngươi yên tâm đi, nếu là Thánh chủ hạ xuống thần chỉ, Chân Vũ Thánh điện chúng ta cũng có trách nhiệm giám sát, ở bên trong năm năm chi kỳ này, ngươi cứ yên tâm, bản Thần Tôn bảo vệ Nam Phong Tần gia ngươi bình an vô sự.

Tiêu Tĩnh khẽ cười nói.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Có những lời này của Đại Thần Tôn, Tần Phàm liền an tâm.

Lúc này Tần Phàm mới thở dài một hơi.

- Đi thôi, sớm ngày trở thành Võ Tôn trở về, Thánh chủ đã để mắt ngươi như vậy, bản Thần Tôn tin tưởng ngươi tự nhiên có chỗ bất phàm của ngươi, nói thực ra, bản Thần Tôn cũng là thập phần chờ mong năm năm sau, ngươi đến tột cùng có thể phát triển tới trình độ nào.

Tiêu Tĩnh mỉm cười phất phất tay nói ra.

- Nhất định sẽ không để cho Đại Thần Tôn thất vọng.

Tần Phàm tự tin nói, thi lễ một cái, sau đó liền chạy xuống dưới núi.

- Cũng hi vọng Chân Vũ thánh địa không để cho ta thất vọng a.

Trong lòng Tần Phàm cũng hơi trầm ngâm, nhìn qua phương xa mênh mông kia, có chờ mong, cũng có một ít tâm thần bất định.

Trời chiều chậm rãi thu hồi ánh dương quan, cảnh ban đêm lan tràn, buổi tối đầu tiên khi tiến vào Chân Vũ thánh địa đã đến, Tần Phàm một mình một người đi lang thang trong mảnh rừng rậm tối đen này.

Ở trong Chân Vũ thánh địa, có một chuyện tình kỳ quái, cái kia chính là mỗi khi đến ban đêm, phía trên đại địa sẽ tràn ngập ra sương trắng thần bí phô thiên cái địa, những sương trắng này đã đậm đặc lại dày, tăng thêm lại là ở trong ban đêm, tầm nhìn ở trong sương mù thập phần thấp, coi như là dùng thị lực của Tần Phàm trải qua Ma chủng cải tạo, cũng gần kề chỉ có thể nhìn đến hơn 10m mà thôi.

Cho nên mọi người ở trong buổi tối đầu tiên khi tiến vào Chân Vũ thánh địa, lại gặp phải rất nhiều yêu thú lợi hại tập kích, khi đó, Tần Phàm cùng những người khác đều lạc đường rồi.

Tần Phàm nhìn xem những sương mù màu trắng trên mặt đất không ngừng toát ra kia, cũng không khỏi có chút đau đầu, bởi vì nhớ rõ tối hôm qua kia, rất nhiều yêu thú là khi sương mù này xuất hiện sẽ đi ra, tuy chỉ là yêu thú cấp năm, nhưng thân ảnh những yêu thú này tựa hồ có thể cùng những sương mù màu trắng này dung thành nhất thể, sương trắng trầm trọng kia khẽ động, liền tùy thời đều ngưng hóa ra một con yêu thú, để cho người khó lòng phòng bị

Ánh trăng trên bầu trời lộ ra mông lung, theo sương trắng kia càng ngày càng đậm, thậm chí thiếu chút nữa đã đến tình trạng đưa tay không thấy được năm ngón.

- Tiếp tục như vậy cũng không biết có thể đi lầm đường hay không.

Tần Phàm bất đắc dĩ ngẩng đầu nhìn bầu trời, vào lúc này thậm chí phân không rõ bên nào là phía đông rồi.

Mà vào lúc này, bỗng nhiên Tần Phàm cảm thấy trong sương mù khói trắng bên cạnh một hồi nhuyễn động, sau đó trong nháy mắt liền nhìn thấy một bóng ảnh lão hổ từ trong sương mù màu trắng đánh về phía hắn, tốc độ bay nhanh, lập tức đã đến trước mắt, hàm răng sắc bén trực tiếp cắn tới đầu lâu Tần Phàm.

- Thằng này tựa hồ sớm đã trốn ở một bên rồi, vậy mà ta hoàn toàn không có phát hiện!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tần Phàm không khỏi thầm giật mình, thực lực những yêu thú trong sương mù này không cao. Nhưng công phu che dấu lại thật sự lợi hại, nếu như không phải ngũ giác của hắn nhạy cảm hơn người khác rất nhiều, lần này rất có thể sẽ bị cắn chết.

Ở thời điểm hàm răng của lão hổ kia muốn cắn tới đầu mình, Tần Phàm nhanh chóng hạ thấp thân thể, sau đó trực tiếp một quyền móc lên cổ họng lão hổ, đánh bay nó ra xa.

- Rống…

Nhưng lão hổ màu trắng này ở dưới một quyền của Tần Phàm lại không có chết đi, chỉ là gầm nhẹ một tiếng, liền trực tiếp xông vào trong sương mù trắng xoá.

- Vậy mà bỏ chạy rồi hả?

Tần Phàm hơi có chút ngoài ý muốn, thấy đã đuổi không kịp, hắn vội vàng nhắm trong sương mù chém ra một đao, nhưng chỉ là bổ làm sương trắng kia quay cuồng, không có thể lưu lại đầu lão hổ kia.

- Những yêu thú này đều trốn ở trong sương mù, hơn nữa hết sức giảo hoạt, ban ngày cực ít qua lại, xem ra người bình thường muốn săn giết tinh hạch đi đổi lấy Linh huyệt cũng không dễ dàng, hơn nữa những yêu thú này rất có lẽ trở thành yên thú, là chỉ ở Chân Vũ thánh địa mới có, tinh hạch bên ngoài đều thay thế không được.

Tần Phàm nhìn xem lão hổ màu trắng kia biến mất, trong nội tâm thầm suy nghĩ nói.

- Trong Chân Vũ thánh địa này, quả nhiên không yên ổn ah...

Tần Phàm biết rõ bởi vì như vậy, tranh giành Linh huyệt kia khẳng định sẽ càng thêm tàn khốc, muốn tìm được Linh huyệt đã không dễ dàng, sau khi tìm được còn phải thủ hộ không cho cướp đi.

Bất quá chỗ thần kỳ của Linh huyệt kia, hắn cũng rất muốn nhanh lên để biết một chút, nồng độ linh khí mấy trăm lần, hơn một ngàn lần, cho dù là ở trong đó luyện đan cũng sẽ có lợi ích rất lớn, đan dược trước kia một mực không có cách nào luyện chế, có lẽ hắn cũng có thể thử một lần.

- Được rồi, tuy càng nhanh đuổi tới Thần Điện càng có thể đạt được Linh huyệt linh khí cao, nhưng mà hôm nay ở trong sương mù, bởi vì căn bản nhìn không tới đồ vật, rất dễ dàng mất đi phương hướng, ta vẫn là đợi ban ngày lại chạy đi a.

Lại đi một đoạn đường, Tần Phàm phát hiện ánh trăng trên bầu trời căn bản là xuyên thấu không được sương trắng, thậm chí hắn đã hoàn toàn phân không rõ phương hướng đi tới được Thần Điện.

Cho nên cuối cùng nhất hắn vẫn là buông tha cho tiếp tục chạy đi, dứt khoát triệu hồi ra Tạo Hóa Kim Liên, chỉ cần trốn đến bên trong, như vậy liền có thể không lo bị yêu thú quấy nhiễu, chỉ là phải lãng phí một đêm thời gian mà thôi.

- Ồ?

Mà thời điểm Tần Phàm muốn triệu hoán ra Tạo Hóa Kim Liên, lại chợt nghe một tiếng vang kỳ dị.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đan Vũ Càn Khôn

Số ký tự: 0