Đan Vũ Càn Khôn

Thạch thất thứ ba. (2)

Hỏa Thụ

2024-07-24 03:27:15

Tần Phàm nhìn thi thể nam tử mũi ưng kia chậm rãi ngã xuống, có chút mừng rỡ chuyển động năm khỏa Thiên Huyễn Châu trong tay.

Tuy bản thân năm hạt châu này không có lực công kích gì, nhưng lại có thể chế tạo cho người một ít ảo giác! Dùng tinh thần lực hiện tại cùng trận pháp chi đạo của hắn, có lẽ không thể duy trì thời gian quá dài, nhưng cao thủ tầm đó, coi như là một giây tiên cơ cũng là tương đương trí mạng rồi!

Nếu là ở bình thường, Tần Phàm chặn đánh giết một gã Võ Tôn cường giả cấp năm, tuy cũng không cần tốn hao quá nhiều thời gian, nhưng tuyệt sẽ không quá đơn giản như hiện tại, không cần tốn nhiều sức như vậy!

Đối phương căn bản còn không kịp phản ứng đã bị mình giết chết! Thậm chí cũng không kịp chạy trốn.

Đồng dạng, lại làm quen Thiên Huyễn Châu này một chút, coi như là đối phó nửa bước Võ Thánh cũng có thể lấy được không ít ưu thế.

- Ha ha, Trì Viễn, hi vọng ngươi đừng đến chọc ta a.

Khóe miệng Tần Phàm giương lên, lập tức đem năm khỏa Thiên Huyễn Châu này bỏ vào trong trữ vật giới chỉ, sau đó liền thuận tiện thu nhẫn trữ vật ở trên mặt đất của nam tử mũi ưng kia.

Đã có năm khỏa Thiên Huyễn Châu này, hiện tại hắn coi như là đối phó loại nhân vật hung ác như Trì Viễn cùng Phong Bạch Vũ này, cũng có lòng tin rất nhiều rồi.

Làm xong những chuyện này, Tần Phàm lần nữa quay đầu lại nhìn thoáng qua thạch thất thứ hai, nhưng mà phát hiện trong thạch thất này chỉ còn lại có mấy trương bệ đá, ghế đá, không có vật phẩm gì nữa, ở bên cạnh tựa hồ có chút bài trí bộ dáng giá sách, nhưng thượng diện coi như là có sách cũng đã hóa thành tro tàn rồi.

Tần Phàm suy đoán cái này có thể là thư phòng của chủ nhân động phủ này, bất quá đã nhận được năm khỏa Thiên Huyễn Châu, hắn cũng không cần lại hy vọng xa vời, trình độ nhất định mà nói, năm khỏa Thiên Huyễn Châu này so với gian thạch thất thứ nhất chứa Ngũ Hành Thuần Nguyên Tinh cũng là không sai biệt nhiều.

Năm khỏa Thiên Huyễn Châu này theo tinh thần lực của hắn cùng thực lực tăng lên, có thể phát huy tác dụng càng lúc càng lớn, nếu ngày sau có cơ hội tiếp xúc đến trận pháp chi đạo, cái kia càng là như hổ thêm cánh.

- Là thời điểm đi xem thạch thất thứ ba rồi.

Tần Phàm một mồi lửa đem thi thể nam tử mũi ưng trên mặt đất kia thiêu thành tro tàn, sau đó trực tiếp khống chế đóng lại cửa đá thạch thất này, sau đó liền đi đến thạch thất thứ ba.

Bởi vì hai thạch thất trước có thu hoạch trọng đại, hắn đối với gian thạch thất thứ ba này lộ ra càng thêm chờ mong.

- Bên trong sẽ có đồ vật gì nhỉ?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tần Phàm đứng ở trước cửa đá gian thạch thất thứ ba, chuẩn bị thoáng một phát, sau đó liền như hai gian thạch thất trước, trực tiếp dùng tinh thần lực trùng kích tinh thần ấn ký trên cửa đá.

Long…

Cường độ tinh thần ấn ký trên cửa đá của gian thạch thất thứ ba này, cùng gian thạch thất thứ nhất là không sai biệt nhiều, so với gian thạch thất thứ hai thì dễ dàng mở ra rất nhiều.

Mà cửa đá vừa mở ra, lúc này bên trong lại lộ ra vô cùng đen kịt, thậm chí không có chút hào quang nào ở trong đó truyền đến.

Trên vách tường cũng không có như hai gian thạch thất trước treo Dạ Minh Châu.

- Ah...

Mà thời điểm Tần Phàm đang do dự bước ra bước đầu tiên, hắn bỗng nhiên cảm giác được trong thạch thất có hai ánh mắt lạnh như băng mà sắc bén phóng tới, tựa hồ là ở trong bóng tối cất dấu một cường giả thần bí.

Cái này làm cho hắn tuy là tu vi tâm tình cực kỳ ổn định, vào lúc này trong lòng cũng không khỏi có chút hoảng sợ, cơ hồ là muốn kêu ra tiếng.

- Đây là cái gì?

Chứng kiến đạo ánh mắt này, trong lòng Tần Phàm không khỏi rùng mình, nhịn không được lui về sau một bước, sau đó từ trong trữ vật giới chỉ lấy ra hai khỏa Dạ Minh Châu, trực tiếp ném vào bên trong.

Dạ Minh Châu này ở trên Vũ Thiên đại lục là công cụ chiếu sáng bình thường nhất, cho nên trên người Tần Phàm ngược lại là có chứa một ít, Dạ Minh Châu có thể bảo trì hào quang vài thập niên, một ít Dạ Minh Châu cực phẩm càng là có thể tiếp tục hơn một ngàn năm cũng không ảm đạm.

Dạ Minh Châu này lăn vào trong thạch thất, lập tức liền làm cho thạch thất này trở nên trong sáng.

- Vừa rồi ta cảm giác được chấn động quỷ dị, chẳng lẽ là đến từ trong gian thạch thất này hay sao?

Bỗng nhiên Tần Phàm nhớ rõ mới vừa rồi thời điểm lựa chọn lối đi này, đã từng cảm giác được bên này truyền đến linh khí chấn động nếu so với lối đi khác thì cổ quái hơn một ít.

Nghĩ tới đây, Tần Phàm nương theo hào quang của Dạ Minh Châu, lần nữa nhìn lại về trong thạch thất, lúc này đây, mặc dù có hào quang Dạ Minh Châu chiếu rọi, nhưng hắn vẫn là bị dọa càng hoảng sợ!

Bởi vì hắn ở trong thạch thất, vị trí tận cùng bên trong nhất thấy được một bóng người, một bóng người vô cùng thần bí!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Không biết đã qua bao nhiêu năm tháng, vậy mà Tần Phàm còn ở nơi này thấy được một "Người" !

Không phải còn lại một bộ hài cốt, mà thật sự là một con người sinh động, nguyên vẹn!

Điều này thật sự là rất cổ quái rồi! Thậm chí là có thể được xưng tụng quỷ dị!

Đây là một trung niên nam nhân, hơn 40 tuổi, thân hình cao lớn, diện mục lạnh lùng, mặc trên người quần áo và trang sức Thượng Cổ, trên tay cầm lấy một thanh bảo kiếm thật dài màu xanh, bảo kiếm này nhìn ra được cũng không phải phàm phẩm, trải qua rất nhiều tuế nguyệt vẫn sắc bén bức người.

Người này ngồi ngay ngắn ở trên một cái ghế đá cực lớn, một đôi con mắt lợi hại kia vậy mà một điểm không giống như là tử vật, vào lúc này mang theo lưỡng đạo hàn quang trực tiếp chiếu trên người Tần Phàm.

Loại ánh mắt này xem như vô tình lạnh băng, lại giống như không phải nhân loại!

Bất quá tuy tạm thời Tần Phàm còn không có cảm ứng được trên người "Người" này truyền đến khí tức, nhưng trực giác nói cho hắn biết đây là một cường giả!

Ít nhất đã từng là một cường giả! Một đạo ánh mắt kia, vậy mà trải qua vô số năm tháng còn giữ vững xuống, để cho người không dám có nửa phần coi thường.

- Đây chẳng lẽ là chủ nhân nguyên lai của động phủ này? Vậy hắn làm sao có thể trải qua nhiều tuế nguyệt như vậy còn có thể bảo trì nhục thân?

- Không phải nói Thần linh mới có thể vĩnh viễn lưu truyền sao? Chẳng lẽ chủ nhân động phủ này còn là một vị Thần linh?

Trong nội tâm Tần Phàm khiếp sợ nhìn bộ dạng nhục thân trước mắt này, có chút không dám tin tưởng.

Người bình thường, coi như là cường giả cấp Võ Thánh, sau khi chết nhiều nhất là trải qua trăm năm, nhất định sẽ huyết nhục mục nát, hóa thành bạch cốt, thậm chí là hóa thành tro bụi! Dù sao nhân loại cường đại nhất, cũng không thể nào chống chọi được với thời gian!

Không ai có thể Bất Hủ!

Trừ khi là Thần cùng Thiên Địa đồng thọ!

Nhưng trực giác lại nói cho hắn biết, cái này lại không phải là một vị Thần, bởi vì hắn từ trên người "Người" này cảm ứng không đến khí tức cùng loại với Thú Thần, một loại khí tức chí cao vô thượng thuộc về Thần, tôn quý vinh quang, giáo hóa chúng sinh, coi như là vẫn lạc cũng không có thể biến mất.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đan Vũ Càn Khôn

Số ký tự: 0