Trận chiến mở màn
Hỏa Thụ
2024-07-24 03:27:15
Sau một lát như là núi lửa biển sâu bộc phát.
Ngay sau đó, hai đạo thân ảnh trên đài lập tức bị hai cổ năng lượng chói mắt va chạm bao phủ ở bên trong, trong tầm nhìn mọi người chỉ có một mảng lớn hỏa hồng sắc. Vô tận hỏa diễm đem hai người hoàn toàn bao vây ở bên trong, phảng phất giống như hai người cũng đều biến mất theo một tiếng bạo tạc nổ tung này.
Cường hoành đụng nhau như thế khiến cho mọi người nhìn xem mà trợn mắt há hốc mồm!
- Hai người này lần đầu xuất thủ đã cường đại đến trình độ này.
Trông thấy uy thế như vậy, tất cả mọi người không khỏi chấn kinh ngừng lại hô hấp, sau đó gắt gao chằm chằm vào trong tràng!
- Lúc này giao phong đến tột cùng là ai chiếm được ưu thế?
Nhìn hỏa quang che chắn hoàn toàn hai đạo thân ảnh, rất nhiều người híp mắt lại muốn nhìn xem bên trong, nhưng mà không thể nhìn thấy cái gì.
Điều này làm cho mọi người không khỏi lòng nóng như lửa đốt, hận không thể trực tiếp chạy đến phía trên đấu vũ đài xem xét một phen.
Bất quá bọn họ cũng đều biết, coi như là thực lực Linh Vũ Sư một khi tới gần hai người chiến đấu, nhất định không có cái kết cục tốt.
- Không thể tưởng được Phong Thiên Hùng mạnh hơn năm năm trước nhiều như thế.
Cổ Thông dưới đài vào lúc này hai mắt ngưng lại, lộ ra vẻ thập phần khiếp sợ, chỗ hắn đứng có thể trực quan cảm giác được công kích khủng bố phía trước.
Thậm chí hắn có một loại cảm giác, năm năm trước hắn có lẽ có thể kiên trì trước Thiên Giai Vũ Kỹ của Phong Thiên Hùng, nhưng hôm nay mình nếu là đứng ở trên đài, chỉ sợ sẽ bị kích thứ nhất của Phong Thiên Hùng giết chết.
Đồng thời, hắn không thể không vì Tần Phàm âm thầm lo lắng một ít, mặc dù đối với hắn có tự tin không ít, nhưng dù sao đối phương cũng quá mức cường đại.
- Kết quả có rồi!
Sau một lát, ánh lửa rốt cục tán đi một tí, chậm rãi lộ ra hai cái thân ảnh, mọi người đầu tiên nhìn qua là Phong Thiên Hùng. Trên thân người này bao phủ một tầng vòng nguyên khí bảo hộ hỏa hồng sắc, sắc mặt thoáng hồng, nhưng thân thể xác thực bình yên vô sự, y phục không có một chút tổn hại.
- Tiểu Phàm!
Chứng kiến bộ dạng nhẹ nhõm của Phong Thiên Hùng, Cổ Thanh Tuyết cách đó không xa không khỏi thiếu chút nữa nghẹn ngào kêu lên. Bởi vì nàng biết rõ bên trong giao phong này, Tần Phàm nhất định là rơi vào hạ phong, nàng không khỏi mặt mày thất sắc, lo lắng chờ đợi thân ảnh màu xanh từ từ lộ ra.
Y phục trên người tổn hại một chút, tóc tai hơi rối. Bất quá may mắn trên người không có nhìn ra được bao nhiêu thương thế.
Thấy vậy, Cổ Thanh Tuyết không khỏi có chút thở dài một hơi, bất quá lập tức lông mày liền nhẹ nhàng nhíu lại, bởi vì nàng biết rõ kết quả như vậy chẳng khác gì là cho thấy thực lực của Tần Phàm chỉ sợ là còn hơi kém hơn Phong Thiên Hùng một chút.
- Kỳ Tích Chi Tử xem ra chênh lệch một chút với lão hồ ly Phong Thiên Hùng.
Trên khán phòng rất nhiều người là đồng dạng cách nghĩ của Cổ Thanh Tuyết, những người ủng hộ Tần Phàm càng phát ra những thanh âm lo lắng.
- Bát cấp Võ Tôn quả nhiên là mạnh hơn thất cấp Võ Tôn rất nhiều.
Tần Phàm hơi có chút chật vật, thân hình vọt ra trong ánh lửa sờ sờ cái mũi hơi nóng, trong lòng thầm suy nghĩ.
Thông qua một kích vừa rồi đối chiến với Phong Thiên Hùng, hắn biết rõ đối phương mạnh hơn Mộc gia huynh đệ lúc trước hắn gặp được rất nhiều.
Vừa rồi bên trong đối kháng, bá vương chi nhân đao của hắn cũng không theo kịp uy lực của một thương nhìn như tùy ý của Phong Thiên Hùng. Hơn nữa hắn khởi động nguyên khí tráo rõ ràng kém hơn đối phương một chút, may mắn khí lực của hắn cường hãn. Dư kình cũng không có thể gây tổn thương cho hắn.
Bất quá vào lúc này, kỳ thật Phong Thiên Hùng cũng không có nhẹ nhõm giống như trong tưởng tượng của mọi người. hắn nhìn Tần Phàm đỡ một kích của mình mà không có tổn hại một chút nào, đồng tử của hắn không khỏi có chút co rút lại, bắn ra ra vẻ âm lãnh giống như độc xà .
- Tần Phàm, không thể tưởng được ngươi còn có chút thực lực, bất quá so với lão phu còn chênh lệch một chút. Ta khuyên ngươi hay là biết khó mà lui, đừng để mất tính mạng vô nghĩa.
Phong Thiên Hùng lạnh lùng nhìn đối diện, hắn âm trầm nói.
- Phong Thiên Hùng, chẳng lẽ ngươi sợ ta sao?
Bất quá Tần Phàm đáp lễ hắn rất vui vẻ, là không có bởi vì lời nói của Phong Thiên Hùng mà có nửa phần dao động, càng không đánh mất tin tưởng của mình.
Đối chiến giờ mới bắt đầu, trò hay vẫn còn phía sau, mặc dù biết kế tiếp khẳng định sẽ là trận chiến gian nan, nhưng Tần Phàm không thể nào nửa đường bỏ cuộc.
- Hừ, lão phu bất quá là yêu quý thiên tài, bất quá ngươi đã vội vã chịu chết, bổn thành chủ lập tức sẽ thành toàn ngươi!
Phong Thiên Hùng nghe được thanh âm trêu tức của Tần Phàm thì không khỏi lộ ra vẻ lạnh như băng trên mặt, sát cơ nồng đậm hoàn toàn bộc phát.
- Ha ha, vừa rồi một thương đó không tệ lắm, chỉ là uy lực chênh lệch đi một tí, hy vọng Phong thành chủ ngàn vạn không nên lưu thủ.
Tần Phàm chỉ là cười nói, vào lúc này hoàn toàn không thấy sát cơ của đối phương, hắn lạnh nhạt đứng nhìn.
Mà hạ thấp, trái lại càng thêm chiến ý sục sôi .
Mà phía trên thính phòng mọi người nghe được lời nói tự tin liều lĩnh của Tần Phàm trong lòng không khỏi âm thầm xúc động, lập tức cảm thấy mình cũng sinh ra một loại khí thế bễ nghễ thiên hạ, vừa rồi người ủng hộ đối với Tần Phàm sinh ra lo lắng lập tức lần nữa trở nên tin tưởng rất nhiều.
Tuy rằng Phong Thiên Hùng rất mạnh, tuy rằng tạm thời Tần Phàm ở thế hạ phong, nhưng Kỳ Tích Chi Tử sở dĩ xưng là Kỳ Tích Chi Tử, cũng là bởi vì hắn không ngừng sáng tạo kỳ tích, không ngừng làm những chuyện mà người khác cho rằng không thể.
- Tiểu Phàm, hắn nhất định có thể thắng!
Cổ Thanh Tuyết vào lúc này cũng lần nữa khôi phục tin tưởng đối với thiếu niên áo xanh trên đài. Mà nhìn bóng lưng không lộ vẻ cao lớn cùng uy vũ này khiến nàng nhớ tới chuyến đi, phủ thành chủ nửa tháng trước, chính là cái bóng lưng đó khiến cho nàng có cảm giác an toàn hơn rất nhiều.
Nghe được Tần Phàm không có đáp ứng đề nghị của mình, trái lại trả lời lại một cách mỉa mai, Phong Thiên Hùng âm thầm nộ khí, sắc mặt hắn càng thêm khó coi.
- Tiểu tử kia, ăn của ta một thương nữa thử xem.
Lập tức hắn quát lạnh một tiếng, ánh mắt như điện, hắc sắc trường thương trong tay lại lần nữa cuốn động giữa không trung như rồng như xà, như mây như sương! Phía dưới dẫn dắt của thương, hỏa nguyên khí cuồng bạo phạm vi 800m bị hắn đột nhiên thu nạp vào.
Thương ra!
Lúc này đây thương thế của Phong Thiên Hùng càng thêm mạnh hơn vài phần, hỏa hệ nguyên khí cuồng bạo lan tràn phía trên đấu vũ đài, hô hấp của tất cả mọi người đều lộ ra vẻ cuồng nhiệt.
Thực lực cường hãn của Bát cấp Võ Tôn lại một lần nữa thể hiện ra vẻ khủng bố vô cùng.
Bên trong khí lưu nóng rực, sắc mặt của Phong Thiên Hùng cũng trở nên đỏ bừng. Tức giận trong lòng lại tựa hồ như bị hắn dùng tâm tình chuyển đổi trở thành năng lượng công kích!
Ngay sau đó, hai đạo thân ảnh trên đài lập tức bị hai cổ năng lượng chói mắt va chạm bao phủ ở bên trong, trong tầm nhìn mọi người chỉ có một mảng lớn hỏa hồng sắc. Vô tận hỏa diễm đem hai người hoàn toàn bao vây ở bên trong, phảng phất giống như hai người cũng đều biến mất theo một tiếng bạo tạc nổ tung này.
Cường hoành đụng nhau như thế khiến cho mọi người nhìn xem mà trợn mắt há hốc mồm!
- Hai người này lần đầu xuất thủ đã cường đại đến trình độ này.
Trông thấy uy thế như vậy, tất cả mọi người không khỏi chấn kinh ngừng lại hô hấp, sau đó gắt gao chằm chằm vào trong tràng!
- Lúc này giao phong đến tột cùng là ai chiếm được ưu thế?
Nhìn hỏa quang che chắn hoàn toàn hai đạo thân ảnh, rất nhiều người híp mắt lại muốn nhìn xem bên trong, nhưng mà không thể nhìn thấy cái gì.
Điều này làm cho mọi người không khỏi lòng nóng như lửa đốt, hận không thể trực tiếp chạy đến phía trên đấu vũ đài xem xét một phen.
Bất quá bọn họ cũng đều biết, coi như là thực lực Linh Vũ Sư một khi tới gần hai người chiến đấu, nhất định không có cái kết cục tốt.
- Không thể tưởng được Phong Thiên Hùng mạnh hơn năm năm trước nhiều như thế.
Cổ Thông dưới đài vào lúc này hai mắt ngưng lại, lộ ra vẻ thập phần khiếp sợ, chỗ hắn đứng có thể trực quan cảm giác được công kích khủng bố phía trước.
Thậm chí hắn có một loại cảm giác, năm năm trước hắn có lẽ có thể kiên trì trước Thiên Giai Vũ Kỹ của Phong Thiên Hùng, nhưng hôm nay mình nếu là đứng ở trên đài, chỉ sợ sẽ bị kích thứ nhất của Phong Thiên Hùng giết chết.
Đồng thời, hắn không thể không vì Tần Phàm âm thầm lo lắng một ít, mặc dù đối với hắn có tự tin không ít, nhưng dù sao đối phương cũng quá mức cường đại.
- Kết quả có rồi!
Sau một lát, ánh lửa rốt cục tán đi một tí, chậm rãi lộ ra hai cái thân ảnh, mọi người đầu tiên nhìn qua là Phong Thiên Hùng. Trên thân người này bao phủ một tầng vòng nguyên khí bảo hộ hỏa hồng sắc, sắc mặt thoáng hồng, nhưng thân thể xác thực bình yên vô sự, y phục không có một chút tổn hại.
- Tiểu Phàm!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chứng kiến bộ dạng nhẹ nhõm của Phong Thiên Hùng, Cổ Thanh Tuyết cách đó không xa không khỏi thiếu chút nữa nghẹn ngào kêu lên. Bởi vì nàng biết rõ bên trong giao phong này, Tần Phàm nhất định là rơi vào hạ phong, nàng không khỏi mặt mày thất sắc, lo lắng chờ đợi thân ảnh màu xanh từ từ lộ ra.
Y phục trên người tổn hại một chút, tóc tai hơi rối. Bất quá may mắn trên người không có nhìn ra được bao nhiêu thương thế.
Thấy vậy, Cổ Thanh Tuyết không khỏi có chút thở dài một hơi, bất quá lập tức lông mày liền nhẹ nhàng nhíu lại, bởi vì nàng biết rõ kết quả như vậy chẳng khác gì là cho thấy thực lực của Tần Phàm chỉ sợ là còn hơi kém hơn Phong Thiên Hùng một chút.
- Kỳ Tích Chi Tử xem ra chênh lệch một chút với lão hồ ly Phong Thiên Hùng.
Trên khán phòng rất nhiều người là đồng dạng cách nghĩ của Cổ Thanh Tuyết, những người ủng hộ Tần Phàm càng phát ra những thanh âm lo lắng.
- Bát cấp Võ Tôn quả nhiên là mạnh hơn thất cấp Võ Tôn rất nhiều.
Tần Phàm hơi có chút chật vật, thân hình vọt ra trong ánh lửa sờ sờ cái mũi hơi nóng, trong lòng thầm suy nghĩ.
Thông qua một kích vừa rồi đối chiến với Phong Thiên Hùng, hắn biết rõ đối phương mạnh hơn Mộc gia huynh đệ lúc trước hắn gặp được rất nhiều.
Vừa rồi bên trong đối kháng, bá vương chi nhân đao của hắn cũng không theo kịp uy lực của một thương nhìn như tùy ý của Phong Thiên Hùng. Hơn nữa hắn khởi động nguyên khí tráo rõ ràng kém hơn đối phương một chút, may mắn khí lực của hắn cường hãn. Dư kình cũng không có thể gây tổn thương cho hắn.
Bất quá vào lúc này, kỳ thật Phong Thiên Hùng cũng không có nhẹ nhõm giống như trong tưởng tượng của mọi người. hắn nhìn Tần Phàm đỡ một kích của mình mà không có tổn hại một chút nào, đồng tử của hắn không khỏi có chút co rút lại, bắn ra ra vẻ âm lãnh giống như độc xà .
- Tần Phàm, không thể tưởng được ngươi còn có chút thực lực, bất quá so với lão phu còn chênh lệch một chút. Ta khuyên ngươi hay là biết khó mà lui, đừng để mất tính mạng vô nghĩa.
Phong Thiên Hùng lạnh lùng nhìn đối diện, hắn âm trầm nói.
- Phong Thiên Hùng, chẳng lẽ ngươi sợ ta sao?
Bất quá Tần Phàm đáp lễ hắn rất vui vẻ, là không có bởi vì lời nói của Phong Thiên Hùng mà có nửa phần dao động, càng không đánh mất tin tưởng của mình.
Đối chiến giờ mới bắt đầu, trò hay vẫn còn phía sau, mặc dù biết kế tiếp khẳng định sẽ là trận chiến gian nan, nhưng Tần Phàm không thể nào nửa đường bỏ cuộc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Hừ, lão phu bất quá là yêu quý thiên tài, bất quá ngươi đã vội vã chịu chết, bổn thành chủ lập tức sẽ thành toàn ngươi!
Phong Thiên Hùng nghe được thanh âm trêu tức của Tần Phàm thì không khỏi lộ ra vẻ lạnh như băng trên mặt, sát cơ nồng đậm hoàn toàn bộc phát.
- Ha ha, vừa rồi một thương đó không tệ lắm, chỉ là uy lực chênh lệch đi một tí, hy vọng Phong thành chủ ngàn vạn không nên lưu thủ.
Tần Phàm chỉ là cười nói, vào lúc này hoàn toàn không thấy sát cơ của đối phương, hắn lạnh nhạt đứng nhìn.
Mà hạ thấp, trái lại càng thêm chiến ý sục sôi .
Mà phía trên thính phòng mọi người nghe được lời nói tự tin liều lĩnh của Tần Phàm trong lòng không khỏi âm thầm xúc động, lập tức cảm thấy mình cũng sinh ra một loại khí thế bễ nghễ thiên hạ, vừa rồi người ủng hộ đối với Tần Phàm sinh ra lo lắng lập tức lần nữa trở nên tin tưởng rất nhiều.
Tuy rằng Phong Thiên Hùng rất mạnh, tuy rằng tạm thời Tần Phàm ở thế hạ phong, nhưng Kỳ Tích Chi Tử sở dĩ xưng là Kỳ Tích Chi Tử, cũng là bởi vì hắn không ngừng sáng tạo kỳ tích, không ngừng làm những chuyện mà người khác cho rằng không thể.
- Tiểu Phàm, hắn nhất định có thể thắng!
Cổ Thanh Tuyết vào lúc này cũng lần nữa khôi phục tin tưởng đối với thiếu niên áo xanh trên đài. Mà nhìn bóng lưng không lộ vẻ cao lớn cùng uy vũ này khiến nàng nhớ tới chuyến đi, phủ thành chủ nửa tháng trước, chính là cái bóng lưng đó khiến cho nàng có cảm giác an toàn hơn rất nhiều.
Nghe được Tần Phàm không có đáp ứng đề nghị của mình, trái lại trả lời lại một cách mỉa mai, Phong Thiên Hùng âm thầm nộ khí, sắc mặt hắn càng thêm khó coi.
- Tiểu tử kia, ăn của ta một thương nữa thử xem.
Lập tức hắn quát lạnh một tiếng, ánh mắt như điện, hắc sắc trường thương trong tay lại lần nữa cuốn động giữa không trung như rồng như xà, như mây như sương! Phía dưới dẫn dắt của thương, hỏa nguyên khí cuồng bạo phạm vi 800m bị hắn đột nhiên thu nạp vào.
Thương ra!
Lúc này đây thương thế của Phong Thiên Hùng càng thêm mạnh hơn vài phần, hỏa hệ nguyên khí cuồng bạo lan tràn phía trên đấu vũ đài, hô hấp của tất cả mọi người đều lộ ra vẻ cuồng nhiệt.
Thực lực cường hãn của Bát cấp Võ Tôn lại một lần nữa thể hiện ra vẻ khủng bố vô cùng.
Bên trong khí lưu nóng rực, sắc mặt của Phong Thiên Hùng cũng trở nên đỏ bừng. Tức giận trong lòng lại tựa hồ như bị hắn dùng tâm tình chuyển đổi trở thành năng lượng công kích!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro