Tửu Kỳ Lân
Hỏa Thụ
2024-07-24 03:27:15
Đừng nhìn Tần Tiến chỉ tùy tiện dùng một ngón tay đã khiến Nguyên Hồn thú không thể động đậy, nhưng Tần Phàm muốn đối phó những thứ kia lại
rất phiền toái.
Tiếng kêu của Nguyên Hồn thú có chứa tinh thần công kích, cũng may là tinh thần ý chí của Tần Phàm hơn xa thường nhân nên mới chịu ít ảnh hưởng, chỉ là tinh thần vẫn có chút hoảng hốt, nếu đổi thành Võ Giả cửu cấp bình thường thậm chí sẽ sinh ra tinh thần ảo giác, thân thể không thể khống chế, trong bất tri bất giác đã bị giết chết rồi.
Hơn nữa phòng ngự da thịt của Nguyên Hồn thú cực cao, không kém yêu thú tứ cấp cao giai Hồng Nguyệt Bạch Lang bao nhiêu, nhưng chỗ khủng bố là phòng ngự toàn thân rất đều, không giống như Hồng Nguyệt Bạch Lang có nhược điểm ở phần eo, cho nên Man ngưu kình của Tần Phàm toàn lực đánh vào cũng không giết được nó.
Cho nên, Tần Phàm vì vội vã đi tìm Dẫn Hồn Thảo nên không muốn dây dưa với Nguyên Hồn thú này, chẳng qua giờ bị đuổi đến nhanh như vậy, hắn cũng không có cách nào nữa.
- Aizzz, lại phải lãng phí một vò rượu ngon rồi.
Tần Phàm hơi than thở nhẹ một tiếng, sau đó hắn từ trong trữ vật giới chỉ lấy ra một vò Vong Ưu tửu, tiếp theo mở niêm phong, ngửa đầu uống một hớp lớn.
- Hảo tửu!
Tần Phàm hét lớn một tiếng, đồng thời vứt vò rượu trong tay lên không trung, nắm tay phải hơi co rụt lại, tiếp theo một tầng bích lục lân giáp dữ tợn lập tức xuất hiện.
Phanh! Vò rượu bị một quyền đánh vỡ, rượu bên trong vốn rơi vãi tứ phía, nhưng lúc này lại bị tay phải Tần Phàm dẫn dắt, giống như một con thủy long quấn quanh tay hắn, thoạt nhìn rất là hoa lệ.
PHÁ...!
Tần Phàm đánh ra một quyền với Nguyên Hồn thú cơ hồ đã bổ nhào tới trước mặt kia, những hảo tửu này liền hóa thành một đầu Thủy Kỳ Lân gầm thét gào thét mà ra, lực trùng kích cường đại phá trước ngực Nguyên Hồn thú đang lăng không đánh tới kia ra một cái động lớn, thân thể cực lớn của Nguyên Hồn thú liền ầm ầm ngã xuống, một thứ đen đỏ nương theo tửu thủy chảy xuống đất.
Hiện giờ Tần Phàm vẫn chưa đột phá đến cảnh giới Võ sư, vốn hắn không cách nào khiến võ khí ly thể đấy, nhưng do sử dụng Kỳ Lân Tí nên có thể khống chế được nước chảy bí mật mang theo võ khí cùng ly thể công kích, hơn nữa uy lực tăng gấp đôi, cũng chính vì vậy nên đối phó Nguyên Hồn thú mới dễ hơn nhiều, chỉ là quá mức lãng phí.
- Sớm biết như vậy thì ta đã mang theo một vại nước bên người rồi!
Tần Phàm âm thầm có chút hối hận, bất quá một chiêu này hắn cũng mới ngộ ra không lâu. Hắn vốn cho rằng một chiêu này chỉ có thể sử dụng trong nước, nhưng không thể tưởng được làm vậy cũng phát huy ra được uy lực nhất định, như thế khiến hắn mừng rỡ không thôi, bởi vậy lực công kích của hắn lại đề cao không ít.
Nhìn thoáng qua Nguyên Hồn thú run rẩy vài cái rốt cục không nhúc nhích nữa kia, phát hiện mặt quỷ của nó thoạt nhìn ngược lại có vài phần thê thảm. Khóe miệng Tần Phàm co quắp, sau đó đi tới, Linh Hàn Quyền Sáo trong tay nhảy lên, một khỏa tinh thể màu xám trắng liền bắn lên.
- Nguyên Hồn tinh mặc dù nói có thể gia tăng linh hồn chi lực, nhưng một khỏa Nguyên Hồn tinh có khả năng gia tăng cực kỳ có hạn, cho dù Tần Tiến nửa năm ở đây săn bắt Nguyên Hồn thú, tinh thần ý chí của hắn cũng không có khả năng đạt tới tình trạng cao như vậy ah!
Tần Phàm một tay đón lấy khỏa Nguyên Hồn tinh kia, trong miệng nghi hoặc ấp úng nói.
Nhớ lại một ngón tay của Tần Tiến, hiện giờ lòng Tần Phàm vẫn có chút trầm trọng, hơn nữa nhìn bộ dáng thoải mái kia của hắn, tựa hồ vẫn chưa dùng hết toàn lực! Nếu như ngày đó hắn thật sự nhất thời xúc động nhảy ra xung đột, dùng thực lực hắn hiện giờ, mười phần sẽ không chịu nổi, chỉ lại chịu một lần vũ nhục thôi! Thậm chí còn đánh mất tánh mạng nữa!
May mắn lúc ấy không đánh mất lý trí, hắn trải qua nửa năm lịch lãm rèn luyện, cùng Cổ Mặc lần lượt dẫn đạo, đã thành thục hơn rất nhiều, tính tình táo bạo và lỗ mãng lúc trước cũng thu liễm rất nhiều.
- Ồ?
Tần Phàm cúi đầu trầm tư, nhưng trên mặt lại bỗng nhiên lộ ra sợ hãi lẫn vui mừng, nguyên lai hắn trông thấy dưới chân mọc ra một mảng lớn Tro Diệp Thảo.
- Cốc Hà nói lần kia hắn vì tránh né Nguyên Hồn thú nên đã trốn vào trong một ngọn núi, chân núi mọc ra rất nhiều tro diệp thảo! Mà Dẫn Hồn Thảo chính là ở trong sơn động trên núi, bất quá khi đó Dẫn Hồn Thảo vẫn chưa thành thục, cho nên hắn mới không ngắt lấy.
Tần Phàm nhớ tới tình hình Cốc Hà nói, cố gắng ngẩng đầu lên nhìn ngọn núi trước mặt, lại nhìn địa hình chung quanh, sau đó từ trong giới chỉ xuất ra địa đồ so sánh một chút, phát hiện tình huống cơ bản ăn khớp.
- Chính là đây rồi!
Dọc theo chân núi hướng lên, cẩn thận tìm kiếm sơn động theo như lời Cốc Hà nói, hắn tìm kiếm trên sườn núi tối tăm lu mờ một thời gian ngắn, đột nhiên con mắt sáng ngời.
Lúc này trước mắt hắn xuất hiện một sơn động tĩnh mịch, ở bên trong sương khói loáng thoáng, mà cửa động bị cỏ dại cao lớn che đậy, nếu như không phải có bản đồ chi tiết của Cốc Hà thì hắn rất khó tìm được!
- Hi vọng giờ Dẫn Hồn Thảo kia vẫn còn a! Lão đầu, ngươi trên trời có linh thiêng phải phù hộ cho chính ngươi a! Chỉ cần tìm được Dẫn Hồn Thảo, ta sẽ có thể giúp ngươi luyện chế Dưỡng Hồn Đan rồi!
Tần Phàm âm thầm trêu đùa, sau đó nhẹ nhàng thở ra một hơi, liền đi vào sơn động
Nhưng hắn vừa xuất ra Dạ Minh Châu, còn chưa được hai bước, liền đột nhiên cảm giác được một hồi gió tanh đánh úp đến trước mặt.
Ông! Một tiếng quanh quẩn trong đầu, Tần Phàm liền cảm giác được trong đầu mình đau đớn một hồi, lập tức cảm thấy tinh thần bắt đầu hoảng hốt..., tựa hồ cảm giác như mình đã đi vào núi xương biển máu, còn mơ hồ trông thấy trong huyệt động xuất hiện nguyên một đám bóng người dữ tợn hung ác đánh về phía hắn.
- Vậy mà lại sinh ra ảo giác!
Tần Phàm cả kinh, lập tức giữ vững vị trí tinh thần của mình, sau đó mượn hào quang của Dạ Minh Châu, hắn thấy sâu trong huyệt động đằng kia có một đầu Nguyên Hồn thú tám chân đang nhanh chóng đi về phía hắn.
- Nơi này vậy mà lại trở thành sào huyệt của Nguyên Hồn thú rồi!
Trong lòng Tần Phàm không khỏi trầm xuống.
- Có tám cái chân, là Nguyên Hồn thú trung đẳng!
Thần sắc Tần Phàm trở nên ngưng trọng, hắn đối phó Nguyên Hồn thú sơ đẳng đã lộ ra cố hết sức rồi, chống lại đầu Nguyên Hồn thú trung đẳng sẽ càng thêm gian nan.
Hơn nữa vừa rồi vừa tiếp xúc, Tần Phàm đã cảm nhận được sự khủng bố của đầu Nguyên Hồn thú trung đẳng này! Bằng vào tinh thần ý chí của hắn nhưng vẫn bị ảo giác ảnh hưởng!
- Lỗ Lỗ. . .
Tiếng kêu của Nguyên Hồn thú mang theo tinh thần công kích vang khắp sơn động, tăng thêm thêm vài phần âm trầm khủng bố.
- Tinh thần lực còn mạnh hơn ta!
Tần Phàm lắc lắc cái đầu còn chút hôn mê, trong nội tâm vô cùng kiêng kị đối với đầu quái vật vội xông tới này. Mà theo Nguyên Hồn thú càng ngày càng gần, hắn cảm nhận được mình bị ảnh hưởng càng lớn, khi cách nhau chưa đầy 10m thời, Tần Phàm thậm chí còn phát hiện ra tầm mắt mình đang dần mơ hồ.
Tiếng kêu của Nguyên Hồn thú có chứa tinh thần công kích, cũng may là tinh thần ý chí của Tần Phàm hơn xa thường nhân nên mới chịu ít ảnh hưởng, chỉ là tinh thần vẫn có chút hoảng hốt, nếu đổi thành Võ Giả cửu cấp bình thường thậm chí sẽ sinh ra tinh thần ảo giác, thân thể không thể khống chế, trong bất tri bất giác đã bị giết chết rồi.
Hơn nữa phòng ngự da thịt của Nguyên Hồn thú cực cao, không kém yêu thú tứ cấp cao giai Hồng Nguyệt Bạch Lang bao nhiêu, nhưng chỗ khủng bố là phòng ngự toàn thân rất đều, không giống như Hồng Nguyệt Bạch Lang có nhược điểm ở phần eo, cho nên Man ngưu kình của Tần Phàm toàn lực đánh vào cũng không giết được nó.
Cho nên, Tần Phàm vì vội vã đi tìm Dẫn Hồn Thảo nên không muốn dây dưa với Nguyên Hồn thú này, chẳng qua giờ bị đuổi đến nhanh như vậy, hắn cũng không có cách nào nữa.
- Aizzz, lại phải lãng phí một vò rượu ngon rồi.
Tần Phàm hơi than thở nhẹ một tiếng, sau đó hắn từ trong trữ vật giới chỉ lấy ra một vò Vong Ưu tửu, tiếp theo mở niêm phong, ngửa đầu uống một hớp lớn.
- Hảo tửu!
Tần Phàm hét lớn một tiếng, đồng thời vứt vò rượu trong tay lên không trung, nắm tay phải hơi co rụt lại, tiếp theo một tầng bích lục lân giáp dữ tợn lập tức xuất hiện.
Phanh! Vò rượu bị một quyền đánh vỡ, rượu bên trong vốn rơi vãi tứ phía, nhưng lúc này lại bị tay phải Tần Phàm dẫn dắt, giống như một con thủy long quấn quanh tay hắn, thoạt nhìn rất là hoa lệ.
PHÁ...!
Tần Phàm đánh ra một quyền với Nguyên Hồn thú cơ hồ đã bổ nhào tới trước mặt kia, những hảo tửu này liền hóa thành một đầu Thủy Kỳ Lân gầm thét gào thét mà ra, lực trùng kích cường đại phá trước ngực Nguyên Hồn thú đang lăng không đánh tới kia ra một cái động lớn, thân thể cực lớn của Nguyên Hồn thú liền ầm ầm ngã xuống, một thứ đen đỏ nương theo tửu thủy chảy xuống đất.
Hiện giờ Tần Phàm vẫn chưa đột phá đến cảnh giới Võ sư, vốn hắn không cách nào khiến võ khí ly thể đấy, nhưng do sử dụng Kỳ Lân Tí nên có thể khống chế được nước chảy bí mật mang theo võ khí cùng ly thể công kích, hơn nữa uy lực tăng gấp đôi, cũng chính vì vậy nên đối phó Nguyên Hồn thú mới dễ hơn nhiều, chỉ là quá mức lãng phí.
- Sớm biết như vậy thì ta đã mang theo một vại nước bên người rồi!
Tần Phàm âm thầm có chút hối hận, bất quá một chiêu này hắn cũng mới ngộ ra không lâu. Hắn vốn cho rằng một chiêu này chỉ có thể sử dụng trong nước, nhưng không thể tưởng được làm vậy cũng phát huy ra được uy lực nhất định, như thế khiến hắn mừng rỡ không thôi, bởi vậy lực công kích của hắn lại đề cao không ít.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhìn thoáng qua Nguyên Hồn thú run rẩy vài cái rốt cục không nhúc nhích nữa kia, phát hiện mặt quỷ của nó thoạt nhìn ngược lại có vài phần thê thảm. Khóe miệng Tần Phàm co quắp, sau đó đi tới, Linh Hàn Quyền Sáo trong tay nhảy lên, một khỏa tinh thể màu xám trắng liền bắn lên.
- Nguyên Hồn tinh mặc dù nói có thể gia tăng linh hồn chi lực, nhưng một khỏa Nguyên Hồn tinh có khả năng gia tăng cực kỳ có hạn, cho dù Tần Tiến nửa năm ở đây săn bắt Nguyên Hồn thú, tinh thần ý chí của hắn cũng không có khả năng đạt tới tình trạng cao như vậy ah!
Tần Phàm một tay đón lấy khỏa Nguyên Hồn tinh kia, trong miệng nghi hoặc ấp úng nói.
Nhớ lại một ngón tay của Tần Tiến, hiện giờ lòng Tần Phàm vẫn có chút trầm trọng, hơn nữa nhìn bộ dáng thoải mái kia của hắn, tựa hồ vẫn chưa dùng hết toàn lực! Nếu như ngày đó hắn thật sự nhất thời xúc động nhảy ra xung đột, dùng thực lực hắn hiện giờ, mười phần sẽ không chịu nổi, chỉ lại chịu một lần vũ nhục thôi! Thậm chí còn đánh mất tánh mạng nữa!
May mắn lúc ấy không đánh mất lý trí, hắn trải qua nửa năm lịch lãm rèn luyện, cùng Cổ Mặc lần lượt dẫn đạo, đã thành thục hơn rất nhiều, tính tình táo bạo và lỗ mãng lúc trước cũng thu liễm rất nhiều.
- Ồ?
Tần Phàm cúi đầu trầm tư, nhưng trên mặt lại bỗng nhiên lộ ra sợ hãi lẫn vui mừng, nguyên lai hắn trông thấy dưới chân mọc ra một mảng lớn Tro Diệp Thảo.
- Cốc Hà nói lần kia hắn vì tránh né Nguyên Hồn thú nên đã trốn vào trong một ngọn núi, chân núi mọc ra rất nhiều tro diệp thảo! Mà Dẫn Hồn Thảo chính là ở trong sơn động trên núi, bất quá khi đó Dẫn Hồn Thảo vẫn chưa thành thục, cho nên hắn mới không ngắt lấy.
Tần Phàm nhớ tới tình hình Cốc Hà nói, cố gắng ngẩng đầu lên nhìn ngọn núi trước mặt, lại nhìn địa hình chung quanh, sau đó từ trong giới chỉ xuất ra địa đồ so sánh một chút, phát hiện tình huống cơ bản ăn khớp.
- Chính là đây rồi!
Dọc theo chân núi hướng lên, cẩn thận tìm kiếm sơn động theo như lời Cốc Hà nói, hắn tìm kiếm trên sườn núi tối tăm lu mờ một thời gian ngắn, đột nhiên con mắt sáng ngời.
Lúc này trước mắt hắn xuất hiện một sơn động tĩnh mịch, ở bên trong sương khói loáng thoáng, mà cửa động bị cỏ dại cao lớn che đậy, nếu như không phải có bản đồ chi tiết của Cốc Hà thì hắn rất khó tìm được!
- Hi vọng giờ Dẫn Hồn Thảo kia vẫn còn a! Lão đầu, ngươi trên trời có linh thiêng phải phù hộ cho chính ngươi a! Chỉ cần tìm được Dẫn Hồn Thảo, ta sẽ có thể giúp ngươi luyện chế Dưỡng Hồn Đan rồi!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tần Phàm âm thầm trêu đùa, sau đó nhẹ nhàng thở ra một hơi, liền đi vào sơn động
Nhưng hắn vừa xuất ra Dạ Minh Châu, còn chưa được hai bước, liền đột nhiên cảm giác được một hồi gió tanh đánh úp đến trước mặt.
Ông! Một tiếng quanh quẩn trong đầu, Tần Phàm liền cảm giác được trong đầu mình đau đớn một hồi, lập tức cảm thấy tinh thần bắt đầu hoảng hốt..., tựa hồ cảm giác như mình đã đi vào núi xương biển máu, còn mơ hồ trông thấy trong huyệt động xuất hiện nguyên một đám bóng người dữ tợn hung ác đánh về phía hắn.
- Vậy mà lại sinh ra ảo giác!
Tần Phàm cả kinh, lập tức giữ vững vị trí tinh thần của mình, sau đó mượn hào quang của Dạ Minh Châu, hắn thấy sâu trong huyệt động đằng kia có một đầu Nguyên Hồn thú tám chân đang nhanh chóng đi về phía hắn.
- Nơi này vậy mà lại trở thành sào huyệt của Nguyên Hồn thú rồi!
Trong lòng Tần Phàm không khỏi trầm xuống.
- Có tám cái chân, là Nguyên Hồn thú trung đẳng!
Thần sắc Tần Phàm trở nên ngưng trọng, hắn đối phó Nguyên Hồn thú sơ đẳng đã lộ ra cố hết sức rồi, chống lại đầu Nguyên Hồn thú trung đẳng sẽ càng thêm gian nan.
Hơn nữa vừa rồi vừa tiếp xúc, Tần Phàm đã cảm nhận được sự khủng bố của đầu Nguyên Hồn thú trung đẳng này! Bằng vào tinh thần ý chí của hắn nhưng vẫn bị ảo giác ảnh hưởng!
- Lỗ Lỗ. . .
Tiếng kêu của Nguyên Hồn thú mang theo tinh thần công kích vang khắp sơn động, tăng thêm thêm vài phần âm trầm khủng bố.
- Tinh thần lực còn mạnh hơn ta!
Tần Phàm lắc lắc cái đầu còn chút hôn mê, trong nội tâm vô cùng kiêng kị đối với đầu quái vật vội xông tới này. Mà theo Nguyên Hồn thú càng ngày càng gần, hắn cảm nhận được mình bị ảnh hưởng càng lớn, khi cách nhau chưa đầy 10m thời, Tần Phàm thậm chí còn phát hiện ra tầm mắt mình đang dần mơ hồ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro