Đẳng Cấp Trà Xanh Nằm Thắng Trận
Chương 45
2024-08-17 11:36:21
Khi Ôn Như Quy quay lại trung tâm nghiên cứu khoa học từ căn cứ thực nghiệm, thì có đồng nghiệp nói với anh, ông nội anh, và một người khác tên là Phác Kiến Nghĩa từng gọi điện thoại đến.
Sau khi cảm ơn đối phương, anh đến văn phòng gọi điện thoại cho ông nội mình trước.
Lúc này ông Ôn đang ra ngoài chơi cờ với chiến hữu của mình, nghe thấy chú Tông hô một tiếng “Như Quy”, lập tức xoay người cướp lấy điện thoại: “Thằng nhóc thối này, cháu còn nhớ ngày mai là ngày gì không?”
Ôn Như Quy: “Là sinh nhật ông nội, hôm nay cháu sẽ về nhà.”
“Vậy còn được!” Bộ râu của ông Ôn rung lên: “Nhưng mà nếu cháu có thể mang “Cỏ non” về nhà, cùng nhau chúc thọ ông, thì ông nội cháu sẽ càng vui hơn!”
Ôn Như Quy: “...”
Sau khi cúp điện thoại của ông nội, vốn dĩ anh định gọi cho Phác Kiến Nghĩa, nhưng nghĩ lại, trên đường về nhà vừa lúc đi ngang qua đồn công an, khi ấy trực tiếp vào tìm người thì tốt hơn.
Đồng Tuyết Lục và Hoàng Hương Lan đến tiệm cơm quốc doanh, đúng lúc đầu bếp tiệm cơm quốc doanh đang giết gà.
Cô dùng bông chấm một ít máu gà, sau đó bọc kín lại đi đến nhà xưởng.
Chủ nhiệm Mã của xưởng dệt nhìn thấy cô như vậy, lập tức giật mình hỏi: “Tuyết Lục, trán của cháu bị sao vậy?”
Đồng Tuyết Lục nhíu mày lại, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ đầy đau đớn: “Chủ nhiệm Mã, trên đường đi làm cháu bị một chiếc xe đạp va phải, đầu bị rách da chảy máu, cháu muốn xin bác cho cháu nghỉ đến bệnh viện kiểm tra vết thương.”
Chủ nhiệm Mã vừa ký tên đồng ý lên giấy xin nghỉ, vừa quan tâm hỏi: “Sao lại không cẩn thận như vậy? Người va phải cháu đâu? Không phải để đối phương chạy mất rồi chứ?”
“Không phải, lúc ấy anh ta cũng không cẩn thận, anh ta đã bồi thường cho cháu mười tệ rồi, vì anh ta có việc gấp nên mới không thể đưa cháu đến bệnh viện.”
Chủ nhiệm Mã nghe thấy thế mới gật đầu: “Vậy còn được, nhưng mà nói ra thì sao cháu lại gặp phải nhiều tai vạ như vậy nhỉ? Thôi đừng nói chuyện nữa, cháu mau chóng đến bệnh viện rửa sạch miệng vết thương đi.”
“Cảm ơn chủ nhiệm Mã.”
Ra khỏi nhà xưởng một đoạn xa, Đồng Tuyết Lục mới ném cục bông chấm máu gà đi, sau đó đến nhà ga gặp Hoàng Hương Lan.
Gần đây cô xin nghỉ quá nhiều, nếu như không diễn kịch như vậy, chắc chắn sẽ để lại cho người ta ấn tượng không tốt.
“Đã thông báo cho chị họ cô chưa?”
Hoàng Hương Lan gật đầu: “Thông báo rồi, tôi nói với chị ấy khoảng hai tiếng nữa chúng ta sẽ đến, chị ấy nói chị ấy đã chuẩn bị từ lâu rồi.”
Nghe thấy lời này, Đồng Tuyết Lục cảm thấy vừa chua xót vừa bất đắc dĩ.
Cho dù trong bất cứ thời đại nào, phụ nữ luôn ở thế yếu.
Trước khi xuyên sách cô từng đọc được một tin tức, có người phụ nữ từng bị bạo hành gia đình đến mức phải nhảy lầu biến thành kẻ tàn tật, nhưng vẫn không có cách nào ly hôn. Bây giờ nhìn thấy Tô Tú Anh vì cử báo chồng và mẹ chồng, còn tự dâng mình cho bọn họ đánh một trận.
Phụ nữ đúng là quá khổ!
Vận may của các cô rất tốt, chỉ chờ hơn mười phút đã có một chiếc xe buyt đến, hai người mua vé lên xe, tìm chỗ trống ngồi xuống.
Năng lực thích nghi của con người đúng là vô cùng mạnh mẽ, sau vài lần ngồi xe buyt, bây giờ Đồng Tuyết Lục đã có thể quen với tiết tấu xóc nảy trên xe rồi.
Sau khi xuống xe, hai người đi thẳng tới tiệm cơm quốc doanh.
Nhìn thấy hai người đến, Tô Tú Anh kích động đến mức hai tay run rẩy, chị ta nhanh chóng vào trong tiệm xin nghỉ, sau đó mới chạy ra hội hợp với hai người.
Chẳng qua mới hơn một tuần không gặp, thế mà cả người Tô Tú Anh đã gầy đến mức không còn hình dáng ban đầu rồi.
Sau khi cảm ơn đối phương, anh đến văn phòng gọi điện thoại cho ông nội mình trước.
Lúc này ông Ôn đang ra ngoài chơi cờ với chiến hữu của mình, nghe thấy chú Tông hô một tiếng “Như Quy”, lập tức xoay người cướp lấy điện thoại: “Thằng nhóc thối này, cháu còn nhớ ngày mai là ngày gì không?”
Ôn Như Quy: “Là sinh nhật ông nội, hôm nay cháu sẽ về nhà.”
“Vậy còn được!” Bộ râu của ông Ôn rung lên: “Nhưng mà nếu cháu có thể mang “Cỏ non” về nhà, cùng nhau chúc thọ ông, thì ông nội cháu sẽ càng vui hơn!”
Ôn Như Quy: “...”
Sau khi cúp điện thoại của ông nội, vốn dĩ anh định gọi cho Phác Kiến Nghĩa, nhưng nghĩ lại, trên đường về nhà vừa lúc đi ngang qua đồn công an, khi ấy trực tiếp vào tìm người thì tốt hơn.
Đồng Tuyết Lục và Hoàng Hương Lan đến tiệm cơm quốc doanh, đúng lúc đầu bếp tiệm cơm quốc doanh đang giết gà.
Cô dùng bông chấm một ít máu gà, sau đó bọc kín lại đi đến nhà xưởng.
Chủ nhiệm Mã của xưởng dệt nhìn thấy cô như vậy, lập tức giật mình hỏi: “Tuyết Lục, trán của cháu bị sao vậy?”
Đồng Tuyết Lục nhíu mày lại, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ đầy đau đớn: “Chủ nhiệm Mã, trên đường đi làm cháu bị một chiếc xe đạp va phải, đầu bị rách da chảy máu, cháu muốn xin bác cho cháu nghỉ đến bệnh viện kiểm tra vết thương.”
Chủ nhiệm Mã vừa ký tên đồng ý lên giấy xin nghỉ, vừa quan tâm hỏi: “Sao lại không cẩn thận như vậy? Người va phải cháu đâu? Không phải để đối phương chạy mất rồi chứ?”
“Không phải, lúc ấy anh ta cũng không cẩn thận, anh ta đã bồi thường cho cháu mười tệ rồi, vì anh ta có việc gấp nên mới không thể đưa cháu đến bệnh viện.”
Chủ nhiệm Mã nghe thấy thế mới gật đầu: “Vậy còn được, nhưng mà nói ra thì sao cháu lại gặp phải nhiều tai vạ như vậy nhỉ? Thôi đừng nói chuyện nữa, cháu mau chóng đến bệnh viện rửa sạch miệng vết thương đi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cảm ơn chủ nhiệm Mã.”
Ra khỏi nhà xưởng một đoạn xa, Đồng Tuyết Lục mới ném cục bông chấm máu gà đi, sau đó đến nhà ga gặp Hoàng Hương Lan.
Gần đây cô xin nghỉ quá nhiều, nếu như không diễn kịch như vậy, chắc chắn sẽ để lại cho người ta ấn tượng không tốt.
“Đã thông báo cho chị họ cô chưa?”
Hoàng Hương Lan gật đầu: “Thông báo rồi, tôi nói với chị ấy khoảng hai tiếng nữa chúng ta sẽ đến, chị ấy nói chị ấy đã chuẩn bị từ lâu rồi.”
Nghe thấy lời này, Đồng Tuyết Lục cảm thấy vừa chua xót vừa bất đắc dĩ.
Cho dù trong bất cứ thời đại nào, phụ nữ luôn ở thế yếu.
Trước khi xuyên sách cô từng đọc được một tin tức, có người phụ nữ từng bị bạo hành gia đình đến mức phải nhảy lầu biến thành kẻ tàn tật, nhưng vẫn không có cách nào ly hôn. Bây giờ nhìn thấy Tô Tú Anh vì cử báo chồng và mẹ chồng, còn tự dâng mình cho bọn họ đánh một trận.
Phụ nữ đúng là quá khổ!
Vận may của các cô rất tốt, chỉ chờ hơn mười phút đã có một chiếc xe buyt đến, hai người mua vé lên xe, tìm chỗ trống ngồi xuống.
Năng lực thích nghi của con người đúng là vô cùng mạnh mẽ, sau vài lần ngồi xe buyt, bây giờ Đồng Tuyết Lục đã có thể quen với tiết tấu xóc nảy trên xe rồi.
Sau khi xuống xe, hai người đi thẳng tới tiệm cơm quốc doanh.
Nhìn thấy hai người đến, Tô Tú Anh kích động đến mức hai tay run rẩy, chị ta nhanh chóng vào trong tiệm xin nghỉ, sau đó mới chạy ra hội hợp với hai người.
Chẳng qua mới hơn một tuần không gặp, thế mà cả người Tô Tú Anh đã gầy đến mức không còn hình dáng ban đầu rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro