Đe doạ
Thiên Sơn Trà Khách
2024-11-15 19:43:49
Kế phủ những ngày này cực kỳ sôi động.
Vài ngày nữa sẽ là sinh nhật của Kế đại phu nhân, Tần thị. Xét về địa vị xuất thân thì Tần thị hơn Lục thị nhiều. Phụ thân của Tần thị là thư ký trường tỉnh.
Chức vụ chính thức của cha Tần tuy không rõ ràng nhưng vẫn cao hơn người thường một cái đầu. Đối với một thương gia như nhà họ Kế, có thể kết thông gia được với một gia đình như vậy quả thực là báu vật.
Vì vậy, cả kế gia đều đặc biệt cưng chiều phu nhân mới. Việc chuẩn bị cho bữa tiệc sinh nhật của nàng ta đã bắt đầu từ nửa tháng trước.
Vạn ma ma bận rộn cả ngày sắp xếp nguyên liệu điểm tâm cho bữa tiệc sinh nhật, Vạn Phúc cũng bận rộn giao đồ dùng và danh sách tiệc cho Kế đại gia. Khi hai người tan làm trở về nhà thì đã khuya rồi.
Vạn Phúc bảo Vạn Toàn lấy cho mình một cốc nước, sau khi gọi hai lần cũng không nghe thấy tiếng động, Vạn ma ma từ trong phòng bước ra: “Toàn Nhi không có trong phòng.”
Vạn Phúc cau mày mắng: “Muộn như thế rồi lại chạy ra ngoài chơi bời!"
"Có khi đã xảy ra chuyện gì nên nó mới về trễ." Vạn ma ma bào chữa cho con trai, "Nó không phải con nít, đừng quản nó chặt quá."
"Tên nhãi này là do bà chiều nó quá nên mới thế đấy!" Vạn Phúc có chút tức giận nói: "Con hư tại mẹ", sau đó ông ta cởi quần áo lên giường, liền ngủ đi.
Qua một đêm, khi thức dậy thì đã là giờ Mão. Vạn ma ma cùng con gái nhỏ tỉnh dậy, buồn ngủ nhìn giường của Vạn Toàn trống rỗng, không có bóng người.
Cả đêm hắn không về nhà.
Vạn ma ma cảm thấy có chút bất an. Sau khi Vạn Phúc cũng tỉnh lại, bà không khỏi nói chuyện này với ông. Vạn Phúc tức giận nói: "Nó nhất định là đang ngủ trên giường của hoa lâu cô nương rồi, càng ngày càng trụy lạc. Chờ nó quay về, xem ta có đánh chết nó không, thứ hạ lưu!"
Nửa canh giờ sau, tất cả nha hoàn và người hầu trong phủ đều dần dần dậy làm việc, nhưng Vạn Toàn vẫn chưa quay lại. Chỉ có người gác cửa quen thuộc đến đưa cho Vạn Phúc một lá thư, nói: “Sáng nay có người đưa cho ta ở cửa, nhờ ta đưa cho Phúc thúc.”
Vạn Phúc nhận lấy lá thư, không biết tại sao, ông chợt cảm thấy trong lòng bất an. Ông nhanh chóng trở vào nhà, mở lá thư trong tay ra, Vạn ma ma tò mò vừa chải tóc cho cô con gái trước gương vừa hỏi: “Thư của ai thế?”
Bà hỏi một câu, đợi một lúc vẫn không nghe được câu trả lời của Vạn Phúc, liền ngẩng đầu lên nhìn, thấy sắc mặt Vạn Phúc tái nhợt, môi hơi run run, như bị ai đâm một nhát.
Vạn ma ma giật mình: “Sao vậy?”
Vạn Phúc không nói một lời vội vàng đi vào phòng sau, lật tung hòm tủ trong phòng. Chiếc hộp được giấu dưới đáy tủ, ngày thường đựng những bộ quần áo mùa đông dày cộm. Bây giờ hộp đã được mở ra, quần áo bên trong đã lộn xộn, phía dưới trống rỗng.
Vạn ma ma đuổi vào nhà nhìn thấy liền hỏi: "Ông đang làm gì vậy? Xảy ra chuyện gì sao?"
Vạn Phúc bới tìm trong hộp, sắc mặt càng tái nhợt, chỉ run run môi nói: "Nghịch tử... nghịch tử!"
Vạn ma ma bối rối: "Ông nói rõ ràng ra đi!"
Vạn Phúc tức giận: "Con trai ngoan của bà đấy, tối qua nó đã lấy trộm hai nghìn lạng bạc tiền thuê nhà ta vừa thu cho đại gia, đến Khoái Hoạt lâu cược tiền, thua hết thì không nói, nó còn nợ người ta ba nghìn lạng bạc! Người ta nói không trả tiền thì không thả người, gửi thư đòi tiền đến đây này!”
Vạn ma ma nghe vậy, như bị sét đánh. Vừa trách đứa con bất hiếu đã làm những chuyện nực cười như vậy, vừa trách Khoái Hoạt lâu ăn thịt người không nhả xương, vừa khóc lóc nói cuộc đời mình thật khốn khổ, Vạn ma ma hoảng hốt nhìn Vạn Phúc: “Đương gia ơi, xin ông nghĩ cách đi, Toàn Nhi không thể cứ ở đó được!"
Vạn Phúc vốn dĩ đã tức giận đến vàng cả mặt, nghe Vạn ma ma khóc ông càng điên tiết. Nhưng ông cũng lo lắng cho con trai mình, ông chỉ có một con trai và một con gái, tuy con trai vô dụng nhưng vẫn là con ruột của mình.
Chỉ là số tiền hắn nợ quá nhiều, tuy là hầu cận của Kế đại gia nhưng tiền lương của ông hàng tháng Kế gia trả cho cũng chỉ có một lạng bạc. Trước kia còn có thể thu thêm một ít tiền ra tiền vào, nhưng từ khi Tần thị vào cửa, hạ nhân bọn họ càng khó có được lợi lộc gì.
Nói gì đến ba ngàn lạng bạc, dù có bán hết tài sản trong nhà cũng không thu được một ngàn lạng.
Huống chi Vạn Phúc còn làm mất hai ngàn lạng của Kế đại gia...
Tiếng khóc của vợ già và con gái nhỏ trong nhà khiến Vạn Phúc đau hết cả đầu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đối phương kêu ta đến Khoái Hoạt lâu đón người, ta đến cầu xin trước xem vậy, xem có thể khất thêm vài ngày hay không."
Vạn ma ma liên tục gật đầu.
Vạn Phúc bước được hai bước rồi quay lại cảnh cáo: “Không khóc nữa! Thằng nhãi đó lấy tiền thuê nhà của đại gia, tạm thời còn chưa bị phát hiện. Việc này không được để lộ ra, phải nghĩ cách ém đi, nếu bung bét ra thì ta cũng không cứu được nó đâu!"
...
Vạn Phúc tìm cớ nói muốn ra ngoài mua một ít giấy cho cửa hàng, xin phép Kế Thừa Hưng đi nửa ngày.
Sau khi nhận được sự cho phép của Kế Thừa Hưng, Vạn Phúc vội vã ra khỏi cửa.
Trong lòng vừa lo lắng vừa tức giận, Vạn Phúc đi một mạch đếm Khoái Hoạt Lâu. Khi đến cửa Khoái Hoạt lâu, một cậu bé canh cửa đã chặn ông và nói rằng chủ nhân đang đợi ông ở quán trà bên cạnh.
Vạn Phúc đi đến quán trà mà cậu bé vừa chỉ.
Quán trà có tên là Trúc Lí, là một quán trà ở cuối phố Thanh Hà. Mặc dù nằm trong một con phố sầm uất nhưng lại yên tĩnh lạ thường, còn có rừng trúc riêng. Quán trà nằm trong rừng trúc, yên tĩnh và trang nhã, bàn ghế đều được làm bằng tre tím. Nhìn từ song cửa sổ chạm khắc, gió trong sân êm đềm, tre trúc xanh rì.
Vạn Phúc bước vào, thấy căn phòng trang nhã rất rộng rãi, phía bên trái có một chiếc bàn cạnh cửa sổ. Trên bàn có một ấm trà lõi sen, hai chiếc bát phủ men ngọc, một khay trà hoa mận sơn son thếp vàng chứa đầy bánh đậu, màu sắc hoàn mỹ.
Vẻ như cố ý đợi ông tới đây.
Không có ai khác trong phòng, Vạn Toàn cũng không có ở đây.
Vạn Phúc ngồi xuống bàn, sau đó hắn nghe thấy giọng một nữ tử: "Vạn lão gia đến rồi."
Ông vốn đã khẩn trương, vừa nghe được lời này liền giật mình, vô thức tìm kiếm nguồn gốc của âm thanh. Lúc này mới nhận ra rằng ở phía bên phải của căn phòng trang nhã này, đằng sau tấm rèm tre xanh treo lơ lửng có một bóng người.
Có một người đang ngồi sau tấm rèm này.
Hắn hoảng sợ trong chốc lát, nhưng chậm rãi bình tĩnh lại, nói: “Không dám xưng lão gia đâu ạ, tiểu thư là…”
“Lệnh lang nợ ta ba ngàn lạng bạc, còn chưa trả cho ta, ta không còn cách nào khác, phải tìm Vạn lão gia đến thương lượng." Người đó chậm rãi nói.
Lòng Vạn Phúc thắt lại.
Ông cảm thấy giọng nói phía sau tấm rèm rất kỳ lạ, mơ hồ là giọng nữ, nhưng không biết vì tiếng vang trong căn phòng sang trọng hay thứ gì khác nên giọng nói của đối phương rất mơ hồ và khàn khàn, thô ráp như cát, nhất thời không phân biệt được tuổi tác của đối phương.
Vạn Phúc nhìn quanh, ngập ngừng hỏi: “Xin hỏi Vạn Toàn bây giờ...”
“Vạn lão gia yên tâm, hắn vẫn ổn.” Giọng nói của đối phương rất bình tĩnh, “Lệnh lang đang ở một nơi an toàn, đợi Vạn lão gia mang tiền đến chuộc.”
Vạn Phúc do dự một chút, sau đó cười nói: “Tiểu thư tốt bụng, cho đứa con bất hiếu của tiểu nhân nợ tiền, nhưng nhà tiểu nhân nghèo, nhất thời không kiếm đâu ra được ba ngàn lạng bạc, có thể hoãn cho tiểu nhân vài ngày được không? Đón thằng bất hiếu về trước, sau gom đủ tiền sẽ trả cho tiểu thư?"
Nghe vậy, người trong phòng im lặng.
Vạn Phúc đang bối rối thì nghe người đứng sau bức màn tre nói: “Vạn lão gia có ý kiến rất hay, không phải là muốn đón người về trước, rồi lại tìm cớ mượn thế lực của Kế gia để gạt bỏ món nợ ba ngàn lượng đấy chứ?"
Vạn Phúc trong lòng trầm xuống, ông ta thật sự đã nghĩ như vậy. Kế gia tuy không phải quan gia, nhưng hiện tại có chút quan hệ với phủ Thái sư, dọa người khác một chút chắc cũng đủ.
Đến lúc đó, khoản nợ này có khi sẽ được xóa.
Hắn còn chưa kịp nói chuyện, người phía sau tấm màn lại cười, trong tiếng cười tựa hồ ẩn chứa một chút mỉa mai: “Chưa nói ngươi có thể xóa nợ khế ước ba ngàn lượng hay không, cho dù xóa được, lệnh lang chiếm đoạt hai ngàn lượng tài sản riêng của đại gia, nếu bị Kế đại gia phát hiện thì cũng khó thoát được tội chết.”
Vạn Phúc đột nhiên mất bình tĩnh.
Từ khi Tần thị vào cửa, Kế Thừa Hưng chỉ có một ít tiền riêng. Nếu Kế Thừa Hưng phát hiện ra, Vạn Toàn làm sao có thể tránh được?
Nhưng… làm sao nữ tử này biết Vạn Toàn đã chiếm đoạt tài sản riêng của đại gia?
Có thứ gì đó nhanh chóng xuyên qua trái tim, chưa kịp bắt kịp, Vạn Phúc lại nghe thấy người kia nói.
Nàng ta nói: "Vạn lão gia, không dài dòng nữa. Ta muốn hỏi ngươi vài câu. Nếu ngươi trả lời tốt, ta sẽ xé tờ khế ước trước mặt ngươi. Món nợ giữa ta và lệnh lang sẽ được xóa bỏ."
Vạn Phúc nghe vậy, hai mắt sáng lên, không thèm suy nghĩ về chuyện kỳ quái vừa rồi, vội vàng nói: "Tiểu thư, xin hỏi."
Người trong rèm giơ tay lên, cầm lấy tách trà, nhấp một ngụm, tay áo cọ vào mặt bàn phát ra tiếng xào xạc, làm lòng người xao xuyến.
Trong im lặng, nữ tử lên tiếng.
Nàng hỏi: “Phu nhân trước của Kế gia, Lục thị, là bị đại gia của các người giết hại đúng không?”
Vài ngày nữa sẽ là sinh nhật của Kế đại phu nhân, Tần thị. Xét về địa vị xuất thân thì Tần thị hơn Lục thị nhiều. Phụ thân của Tần thị là thư ký trường tỉnh.
Chức vụ chính thức của cha Tần tuy không rõ ràng nhưng vẫn cao hơn người thường một cái đầu. Đối với một thương gia như nhà họ Kế, có thể kết thông gia được với một gia đình như vậy quả thực là báu vật.
Vì vậy, cả kế gia đều đặc biệt cưng chiều phu nhân mới. Việc chuẩn bị cho bữa tiệc sinh nhật của nàng ta đã bắt đầu từ nửa tháng trước.
Vạn ma ma bận rộn cả ngày sắp xếp nguyên liệu điểm tâm cho bữa tiệc sinh nhật, Vạn Phúc cũng bận rộn giao đồ dùng và danh sách tiệc cho Kế đại gia. Khi hai người tan làm trở về nhà thì đã khuya rồi.
Vạn Phúc bảo Vạn Toàn lấy cho mình một cốc nước, sau khi gọi hai lần cũng không nghe thấy tiếng động, Vạn ma ma từ trong phòng bước ra: “Toàn Nhi không có trong phòng.”
Vạn Phúc cau mày mắng: “Muộn như thế rồi lại chạy ra ngoài chơi bời!"
"Có khi đã xảy ra chuyện gì nên nó mới về trễ." Vạn ma ma bào chữa cho con trai, "Nó không phải con nít, đừng quản nó chặt quá."
"Tên nhãi này là do bà chiều nó quá nên mới thế đấy!" Vạn Phúc có chút tức giận nói: "Con hư tại mẹ", sau đó ông ta cởi quần áo lên giường, liền ngủ đi.
Qua một đêm, khi thức dậy thì đã là giờ Mão. Vạn ma ma cùng con gái nhỏ tỉnh dậy, buồn ngủ nhìn giường của Vạn Toàn trống rỗng, không có bóng người.
Cả đêm hắn không về nhà.
Vạn ma ma cảm thấy có chút bất an. Sau khi Vạn Phúc cũng tỉnh lại, bà không khỏi nói chuyện này với ông. Vạn Phúc tức giận nói: "Nó nhất định là đang ngủ trên giường của hoa lâu cô nương rồi, càng ngày càng trụy lạc. Chờ nó quay về, xem ta có đánh chết nó không, thứ hạ lưu!"
Nửa canh giờ sau, tất cả nha hoàn và người hầu trong phủ đều dần dần dậy làm việc, nhưng Vạn Toàn vẫn chưa quay lại. Chỉ có người gác cửa quen thuộc đến đưa cho Vạn Phúc một lá thư, nói: “Sáng nay có người đưa cho ta ở cửa, nhờ ta đưa cho Phúc thúc.”
Vạn Phúc nhận lấy lá thư, không biết tại sao, ông chợt cảm thấy trong lòng bất an. Ông nhanh chóng trở vào nhà, mở lá thư trong tay ra, Vạn ma ma tò mò vừa chải tóc cho cô con gái trước gương vừa hỏi: “Thư của ai thế?”
Bà hỏi một câu, đợi một lúc vẫn không nghe được câu trả lời của Vạn Phúc, liền ngẩng đầu lên nhìn, thấy sắc mặt Vạn Phúc tái nhợt, môi hơi run run, như bị ai đâm một nhát.
Vạn ma ma giật mình: “Sao vậy?”
Vạn Phúc không nói một lời vội vàng đi vào phòng sau, lật tung hòm tủ trong phòng. Chiếc hộp được giấu dưới đáy tủ, ngày thường đựng những bộ quần áo mùa đông dày cộm. Bây giờ hộp đã được mở ra, quần áo bên trong đã lộn xộn, phía dưới trống rỗng.
Vạn ma ma đuổi vào nhà nhìn thấy liền hỏi: "Ông đang làm gì vậy? Xảy ra chuyện gì sao?"
Vạn Phúc bới tìm trong hộp, sắc mặt càng tái nhợt, chỉ run run môi nói: "Nghịch tử... nghịch tử!"
Vạn ma ma bối rối: "Ông nói rõ ràng ra đi!"
Vạn Phúc tức giận: "Con trai ngoan của bà đấy, tối qua nó đã lấy trộm hai nghìn lạng bạc tiền thuê nhà ta vừa thu cho đại gia, đến Khoái Hoạt lâu cược tiền, thua hết thì không nói, nó còn nợ người ta ba nghìn lạng bạc! Người ta nói không trả tiền thì không thả người, gửi thư đòi tiền đến đây này!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vạn ma ma nghe vậy, như bị sét đánh. Vừa trách đứa con bất hiếu đã làm những chuyện nực cười như vậy, vừa trách Khoái Hoạt lâu ăn thịt người không nhả xương, vừa khóc lóc nói cuộc đời mình thật khốn khổ, Vạn ma ma hoảng hốt nhìn Vạn Phúc: “Đương gia ơi, xin ông nghĩ cách đi, Toàn Nhi không thể cứ ở đó được!"
Vạn Phúc vốn dĩ đã tức giận đến vàng cả mặt, nghe Vạn ma ma khóc ông càng điên tiết. Nhưng ông cũng lo lắng cho con trai mình, ông chỉ có một con trai và một con gái, tuy con trai vô dụng nhưng vẫn là con ruột của mình.
Chỉ là số tiền hắn nợ quá nhiều, tuy là hầu cận của Kế đại gia nhưng tiền lương của ông hàng tháng Kế gia trả cho cũng chỉ có một lạng bạc. Trước kia còn có thể thu thêm một ít tiền ra tiền vào, nhưng từ khi Tần thị vào cửa, hạ nhân bọn họ càng khó có được lợi lộc gì.
Nói gì đến ba ngàn lạng bạc, dù có bán hết tài sản trong nhà cũng không thu được một ngàn lạng.
Huống chi Vạn Phúc còn làm mất hai ngàn lạng của Kế đại gia...
Tiếng khóc của vợ già và con gái nhỏ trong nhà khiến Vạn Phúc đau hết cả đầu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đối phương kêu ta đến Khoái Hoạt lâu đón người, ta đến cầu xin trước xem vậy, xem có thể khất thêm vài ngày hay không."
Vạn ma ma liên tục gật đầu.
Vạn Phúc bước được hai bước rồi quay lại cảnh cáo: “Không khóc nữa! Thằng nhãi đó lấy tiền thuê nhà của đại gia, tạm thời còn chưa bị phát hiện. Việc này không được để lộ ra, phải nghĩ cách ém đi, nếu bung bét ra thì ta cũng không cứu được nó đâu!"
...
Vạn Phúc tìm cớ nói muốn ra ngoài mua một ít giấy cho cửa hàng, xin phép Kế Thừa Hưng đi nửa ngày.
Sau khi nhận được sự cho phép của Kế Thừa Hưng, Vạn Phúc vội vã ra khỏi cửa.
Trong lòng vừa lo lắng vừa tức giận, Vạn Phúc đi một mạch đếm Khoái Hoạt Lâu. Khi đến cửa Khoái Hoạt lâu, một cậu bé canh cửa đã chặn ông và nói rằng chủ nhân đang đợi ông ở quán trà bên cạnh.
Vạn Phúc đi đến quán trà mà cậu bé vừa chỉ.
Quán trà có tên là Trúc Lí, là một quán trà ở cuối phố Thanh Hà. Mặc dù nằm trong một con phố sầm uất nhưng lại yên tĩnh lạ thường, còn có rừng trúc riêng. Quán trà nằm trong rừng trúc, yên tĩnh và trang nhã, bàn ghế đều được làm bằng tre tím. Nhìn từ song cửa sổ chạm khắc, gió trong sân êm đềm, tre trúc xanh rì.
Vạn Phúc bước vào, thấy căn phòng trang nhã rất rộng rãi, phía bên trái có một chiếc bàn cạnh cửa sổ. Trên bàn có một ấm trà lõi sen, hai chiếc bát phủ men ngọc, một khay trà hoa mận sơn son thếp vàng chứa đầy bánh đậu, màu sắc hoàn mỹ.
Vẻ như cố ý đợi ông tới đây.
Không có ai khác trong phòng, Vạn Toàn cũng không có ở đây.
Vạn Phúc ngồi xuống bàn, sau đó hắn nghe thấy giọng một nữ tử: "Vạn lão gia đến rồi."
Ông vốn đã khẩn trương, vừa nghe được lời này liền giật mình, vô thức tìm kiếm nguồn gốc của âm thanh. Lúc này mới nhận ra rằng ở phía bên phải của căn phòng trang nhã này, đằng sau tấm rèm tre xanh treo lơ lửng có một bóng người.
Có một người đang ngồi sau tấm rèm này.
Hắn hoảng sợ trong chốc lát, nhưng chậm rãi bình tĩnh lại, nói: “Không dám xưng lão gia đâu ạ, tiểu thư là…”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Lệnh lang nợ ta ba ngàn lạng bạc, còn chưa trả cho ta, ta không còn cách nào khác, phải tìm Vạn lão gia đến thương lượng." Người đó chậm rãi nói.
Lòng Vạn Phúc thắt lại.
Ông cảm thấy giọng nói phía sau tấm rèm rất kỳ lạ, mơ hồ là giọng nữ, nhưng không biết vì tiếng vang trong căn phòng sang trọng hay thứ gì khác nên giọng nói của đối phương rất mơ hồ và khàn khàn, thô ráp như cát, nhất thời không phân biệt được tuổi tác của đối phương.
Vạn Phúc nhìn quanh, ngập ngừng hỏi: “Xin hỏi Vạn Toàn bây giờ...”
“Vạn lão gia yên tâm, hắn vẫn ổn.” Giọng nói của đối phương rất bình tĩnh, “Lệnh lang đang ở một nơi an toàn, đợi Vạn lão gia mang tiền đến chuộc.”
Vạn Phúc do dự một chút, sau đó cười nói: “Tiểu thư tốt bụng, cho đứa con bất hiếu của tiểu nhân nợ tiền, nhưng nhà tiểu nhân nghèo, nhất thời không kiếm đâu ra được ba ngàn lạng bạc, có thể hoãn cho tiểu nhân vài ngày được không? Đón thằng bất hiếu về trước, sau gom đủ tiền sẽ trả cho tiểu thư?"
Nghe vậy, người trong phòng im lặng.
Vạn Phúc đang bối rối thì nghe người đứng sau bức màn tre nói: “Vạn lão gia có ý kiến rất hay, không phải là muốn đón người về trước, rồi lại tìm cớ mượn thế lực của Kế gia để gạt bỏ món nợ ba ngàn lượng đấy chứ?"
Vạn Phúc trong lòng trầm xuống, ông ta thật sự đã nghĩ như vậy. Kế gia tuy không phải quan gia, nhưng hiện tại có chút quan hệ với phủ Thái sư, dọa người khác một chút chắc cũng đủ.
Đến lúc đó, khoản nợ này có khi sẽ được xóa.
Hắn còn chưa kịp nói chuyện, người phía sau tấm màn lại cười, trong tiếng cười tựa hồ ẩn chứa một chút mỉa mai: “Chưa nói ngươi có thể xóa nợ khế ước ba ngàn lượng hay không, cho dù xóa được, lệnh lang chiếm đoạt hai ngàn lượng tài sản riêng của đại gia, nếu bị Kế đại gia phát hiện thì cũng khó thoát được tội chết.”
Vạn Phúc đột nhiên mất bình tĩnh.
Từ khi Tần thị vào cửa, Kế Thừa Hưng chỉ có một ít tiền riêng. Nếu Kế Thừa Hưng phát hiện ra, Vạn Toàn làm sao có thể tránh được?
Nhưng… làm sao nữ tử này biết Vạn Toàn đã chiếm đoạt tài sản riêng của đại gia?
Có thứ gì đó nhanh chóng xuyên qua trái tim, chưa kịp bắt kịp, Vạn Phúc lại nghe thấy người kia nói.
Nàng ta nói: "Vạn lão gia, không dài dòng nữa. Ta muốn hỏi ngươi vài câu. Nếu ngươi trả lời tốt, ta sẽ xé tờ khế ước trước mặt ngươi. Món nợ giữa ta và lệnh lang sẽ được xóa bỏ."
Vạn Phúc nghe vậy, hai mắt sáng lên, không thèm suy nghĩ về chuyện kỳ quái vừa rồi, vội vàng nói: "Tiểu thư, xin hỏi."
Người trong rèm giơ tay lên, cầm lấy tách trà, nhấp một ngụm, tay áo cọ vào mặt bàn phát ra tiếng xào xạc, làm lòng người xao xuyến.
Trong im lặng, nữ tử lên tiếng.
Nàng hỏi: “Phu nhân trước của Kế gia, Lục thị, là bị đại gia của các người giết hại đúng không?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro