Đới Tam Lang
Thiên Sơn Trà Khách
2024-11-15 19:43:49
Sau một đêm mưa trời lại sáng.
Đỗ Trường Khanh ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày, cuối cùng cũng khỏi cảm lạnh, sáng sớm hắn cùng A Thành đến y quán, đã thấy Ngân Tranh đặt rất nhiều hoa sau bàn.
Hoa là hoa lựu, cánh hoa mỏng và rực rỡ, màu lửa của chùm hoa giống như tấm lụa đỏ cháy, như tờ giấy đỏ cắt thành từng mảnh, tương phản với màu xanh tươi của lá, đặc biệt tinh tế và xinh đẹp.
Trên những cành hoa lựu còn có nhiều lọ sứ trắng cỡ lòng bàn tay điểm xuyết những miếng giấy màu hồng, giống như một viên ngọc hồng ẩn mình giữa những bông hoa, tinh tế và dễ thương.
Đỗ Trường Khanh cầm một cái lọ lên hỏi Ngân Tranh: “Sao lại bày nhiều phấn son ra đây thế này?”
“Không phải phấn son.” Ngân Tranh treo thư pháp và tranh vẽ lên tường, “Là loại thuốc mới do cô nương làm ra.”
Sau khi bức thư pháp và bức tranh "Xuân thủy sinh" lần trước bị người ta xé khỏi tiệm thuốc, bức tường đã trống rỗng. Nay với bức thư pháp và bức tranh Ngân Tranh mới treo lên, cửa hàng trông độc đáo mới lạ hơn một chút.
Đỗ Trường Khanh tiến tới đọc: "Diêm Cơ duyên dáng tuổi mười lăm, thướt tha tà áo không bước nhỏ. Cốt cách yên nhiên người ngoái lại, thế gian ngàn sắc hoá bụi trần."
“Bên đình hoa thơm duyên dáng nở, cảnh tượng đẹp đẽ không cất lời. Trước mặt ngợi khen ca vũ giỏi, tiếc rằng mỏng manh eo quá gầy.”
Đọc xong, Đỗ Trường Khanh khó hiểu ngẩng đầu lên: "Đây là cái gì?"
Lục Đồng mở rèm đi ra, đặt bình sứ trong tay xuống rồi nói: “Đây là 'Tiêm Tiêm'."
"Tiêm Tiêm?"
“Trời nóng rồi,” Lục Đồng nói. “Ngày nay, quần áo của phụ nữ ngày càng mỏng hơn họ cũng muốn trông thon gọn hơn. Trà thảo mộc này dùng để điều chỉnh cân bằng âm dương, điều phối các cơ quan nội tạng, thông kinh lạc, lưu thông khí huyết, giúp phụ nữ thanh lọc cơ thể, có tác dụng giảm cân.
Ngân Tranh mỉm cười nói: “Dù sao, khi mùa hè đến, số người lo lắng về chứng nghẹt mũi đã giảm đi rất nhiều. Cho dù Thục Dược sở không thu hồi Xuân thủy sinh, doanh số bán hàng cũng sẽ không còn tốt như trước. Tốt nhất là tranh thủ thời cơ mà bán trà thuốc mới. Ta thấy phụ nữ ở Thịnh Kinh đều xinh đẹp, ta nghĩ họ đặc biệt chú ý đến vẻ ngoài.
“Giảm béo?” Đỗ Trường Khanh có chút hoài nghi, “Không phải trà giảm béo dành cho phụ nữ chưa từng được bán ở hiệu thuốc Thịnh Kinh, ta cũng chưa nghe nói có hiệu quả gì. Lục đại phu, ta bảo cô bào chế một loại thuốc mới, cô lại làm ra cái gì thế này?” Hắn liếc nhìn những bông hoa, cầm chiếc lọ sứ lên, thấp giọng lẩm bẩm: “Còn bày hoa hoét ở đây nữa chứ, tốn không ít tiền đâu nhỉ.”
Ngân Tranh tức giận nói: “Chủ tiệm, sao huynh lại không tin tưởng cô nương? Những người sẵn sàng mua “Tiêm Tiêm” này chắc chắn có yêu cầu cao về hình thức, đâu thể chỉ tìm một cái hộp thiếc rồi đặt ở đó. Ai mà thèm mua!"
Đang nói chuyện thì tiệm giày lụa bên cạnh cũng mở cửa, Tống tẩu từ bên trong cửa hàng chào hỏi Ngân Tranh: “Ngân Tranh cô nương, Lục đại phu, hôm qua đã ăn cá trắm chưa?”
Ngân Tranh không để ý đến cuộc cãi vã với Đỗ Trường Khanh, cười đáp lại: "Ăn rồi, cá rất tươi. Ta và cô nương đều ăn rất nhiều. Cảm ơn Tống tẩu."
Tống tẩu cũng cười, vừa vẫy tay vừa nói: “Đều là hàng xóm láng giềng, cần gì khách khí thế.” Chớp mắt, thấy trên bàn ngay cửa Nhân Tâm y quán bày bao nhiêu là bình sứ, nàng ngạc nhiên hỏi: "Bắt đầu bán lại Xuân thủy sinh rồi à? Mà sao chiếc lọ này trông khác với trước đây?"
Ngân Tranh trả lời: "Đây không phải là Xuân thủy sinh. Đây là trà thảo mộc 'Tiêm Tiêm' do cô nương nhà ta mới điều chế. Phụ nữ có thể dùng loại trà thảo dược này để bổ sung khí huyết và làm thon gọn cơ thể. Sau khi uống nhiều ngày, da dẻ sẽ như hoa đào, thân hình sẽ nhẹ nhàng." Nàng nhìn Tống tẩu, thuận miệng hỏi: "Hay là tẩu mua hai lọ về dùng thử xem?"
Tống tẩu tử sờ mặt, tự cười mình: “Ta mua cái này làm gì, cũng lớn tuổi rồi, béo một chút còn có sức lực. Nếu mà gầy rồi, lại yếu ớt thì có phải thêm phiền không? Béo thì béo thôi,” nàng vỗ ngực nói: “Mập mạp thì khỏe mạnh hơn, nếu không thì đâu có sức để làm việc.” Sau đó, nàng bước vào cửa hàng, tiếp đón mấy vị khách hàng mới đến.
Đỗ Trường Khanh đứng ở phía sau Ngân Tranh, ánh mắt lạnh lùng nhìn hai người nói chuyện, cười lạnh nói: “Ta đã nói rồi mà.”
Lục Đồng cụp mắt xuống, tiếp tục đặt lọ lên bàn.
Đỗ Trường Khanh lại gần, chân thành đề nghị: "Lục đại phu, ta cũng không muốn tạt gáo nước lạnh vào cô. Trà thảo dược này của cô không dễ bán bằng Xuân thủy sinh, hay là đổi loại khác thì sao?"
"Không đổi."
Đỗ Trường Khanh nhìn nàng hồi lâu, Lục Đồng vẫn bất động. Một lúc sau, Đỗ Trường Khanh tức giận nói: “Cứng đầu!”
…
Bất kể Lục Đồng có bướng bỉnh hay không, "Tiêm Tiêm" của Nhân Tâm y quán đã được rao bán.
Khi gần đến giờ bật đèn, tiệm giày tơ lụa đối diện đã đóng cửa, Tống tẩu bước ra khỏi tiệm, đi đến cổng miếu phía đông thành.
Cạnh cửa hàng cá tươi ở cổng miếu phía đông thành là cửa hàng thịt Đới Ký làm ăn rất phát đạt, người bán thịt là Đới Tam Lang thừa kế công việc kinh doanh của phụ thân, đã bán thịt lợn ở đây hơn mười năm. Thịt lợn nhà hắn tươi ngon, giá cả hợp lý, không bao giờ thiếu hàng, các phu nhân xung quanh khu đó thường mua thịt của hắn.
Tống tẩu đến quán thịt, trời đã gần tối, trong quán chỉ còn lại một ít thịt băm còn Đới Tam Lang đang dọn thớt và chuẩn bị đóng cửa hàng.
Thời điểm Tống tẩu thích mua thịt nhất là khi quầy hàng sắp đóng cửa, giá rẻ hơn gần một nửa so với mua lúc sáng.
“Tam lang,” Tống tẩu cố ý nói, “Vẫn như trước.”
Đới Tam Lang ừ một tiếng, lấy thịt băm trên bàn gỗ ra bọc trong vải dầu.
Lông mày hắn nhíu lại, thân hình giống như một ngọn đồi, do thời tiết mùa hè nóng nực, mồ hôi lăn trên trán, làm ướt đẫm chiếc áo mỏng của hắn. Nhìn thoáng qua, hắn giống như một viên bánh trôi khổng lồ vừa mới ra khỏi nồi.
“Tam Lang,” Tống phu nhân nhịn không được hỏi: “Gần đây ngươi lại tăng cân rồi đúng không?”
Đới Tam Lang không nói gì.
“Ngươi cứ như vậy là không được đâu,” Tống tẩu tử nói, “Ngày nào cũng ăn thịt, cơ thể ngày càng nặng nề, cứ thế mãi không phải cách hay. Nếu cứ như thế này,” nàng nghiêng người lại gần, "Khi nào mới có thể lấy vợ?"
Đới Tam Lang dừng lại động tác dọn thớt, mặt có chút đỏ bừng.
Đới bán thịt từ lâu đã thích góa phụ Tôn ở cửa hàng gạo trên phố Tây. Chỉ có điều, quả phụ Tôn rất mê trai đẹp, chọn nam nhân không nhìn tiền bạc cũng không nhìn năng lực, chỉ để ý khuôn mặt đẹp trai mà thôi. Đới Tam Lang so với bốn từ “đẹp trai dũng mãnh” còn kém xa lắm, cho nên đến bây giờ hắn vẫn chưa lọt vào mắt xanh của góa phụ Tôn, chỉ có thể âm thầm buồn bã.
Nhìn thấy vẻ mặt chán nản của người đàn ông lương thiện này, Tống tẩu tử muốn an ủi, nhưng đột nhiên nghĩ đến một việc nói: “Nhắc mới nhớ, hôm nay Lục đại phu của Nhân Tâm y quán vừa sáng chế ra một loại thuốc mới, thấy bảo là có thể giúp người ta giảm cân”.
Đới Tam Lang sửng sốt: "Thuốc mới?"
"Đúng vậy, trà thảo dược trị nghẹt mũi mà Lục đại phu làm trước đó có tác dụng tốt lắm, hay ngươi cũng thử xem? Giá cũng hơi đắt nhưng biết đâu có tác dụng thì sao." Tống tẩu chỉ là thuận miệng nói vậy thôi, không nghĩ đến Đới Tam Lang lại đi mua thật. Thứ nhất, loại thuốc mới này rất đắt tiền, một lọ có giá năm lạng bạc. Ai sẽ mua thứ này chỉ để giảm cân? Thứ hai, chưa từng nghe nói có người đàn ông nào lại muốn chăm chút vẻ ngoài cả.
Tống tẩu nhặt chỗ thịt còn lại rời đi, Đới Tam Lang đóng cửa hàng, không về nhà ngay như thường lệ, hắn đứng trước cửa suy nghĩ hồi lâu rồi đi về phía phố Tây.
Phố Tây cách cổng vào của ngôi miếu ở phía đông thành không xa, ngày hè dài, trời tối cũng muộn hơn một chút, khi Đới Tam Lang đến Nhân Tâm y quán thì trời đã tối hẳn. Ngoại trừ các cửa hàng bán đồ ăn, hầu hết các cửa hàng nhỏ trên phố đều đã đóng cửa.
Đỗ Trường Khanh và A Thành vừa định đi ra ngoài thì nhìn thấy một người đàn ông cao lớn mập mạp đang đi về phía họ, trên thắt lưng có hai con dao chặt xương sáng bóng, vừa đi, bắp thịt trên gương mặt hắn vừa rung rinh, trông khá đáng sợ.
Đỗ Trường Khanh giật mình, lấy hết dũng khí chặn cửa lại, nói: "Làm... làm gì vậy?"
Đới Tam Lang ngước mắt nhìn hắn, Đỗ Trường Khanh cũng trấn tĩnh nhìn đối phương, qua một lúc, Đới Tam Lang mới rời ánh mắt, nhỏ giọng lén lút nói: “Ta muốn mua thuốc.”
"Mua thuốc? Mua thuốc gì?" Đỗ Trường Khanh bối rối.
“Chính là cái đó…” Chàng mập tựa hồ có chút xấu hổ không nói nên lời, ngập ngừng nói: “là thuốc có thể làm cho thân thể thon gọn, nhẹ nhàng…”
"Cái gì cơ? Nói to lên chút đi!"
Lục Đồng từ phía sau Đỗ Trường Khanh đi tới, đặt cây đèn dầu lên bàn, nói: "Huynh muốn mua 'Tiêm Tiêm' à."
Ánh đèn hơi chập chờn, soi rõ khuôn mặt Đới Tam Lang và những giọt mồ hôi lớn trên trán, hắn ngượng ngùng gật đầu, thấp giọng nói: “Ừ”.
Đỗ Trường Khanh kinh ngạc nhìn Lục Đồng.
Lục Đồng từ trong tủ thuốc phía sau lấy ra một bình sứ trắng, nói: “Một bình giá năm lượng bạc, dùng được ước chừng nửa tháng, huynh muốn bao nhiêu?”
Cái giá này là không hề rẻ đối với Đới Tam Lang - người kiếm sống bằng nghề bán thịt lợn, nhưng hắn chỉ nuốt nước bọt nói: “Mua hai chai trước đi”.
Lục Đồng đưa hai bình Tiêm Tiêm: “Một ngày uống ba lần, dùng đúng giờ.” Dừng một chút, nàng lại hỏi Đới Tam Lang: “Huynh có thể đọc được không?”
Đới Tam Lang lắc đầu.
"Vậy ta nói, huynh nghe nhé. Uống thuốc này cần kiêng kỵ vài thứ, không được tùy ý uống, nếu không sẽ không có hiệu quả." Lục Đồng lại giải thích cặn kẽ cho hắn cách dùng thuốc, những điều phải kiêng, nói một lượt tận ba lần, Đới Tam Lang mới gật đầu tỏ vẻ đã ghi nhớ. Hắn không thích nói chuyện, mua thuốc xong liền cầm thuốc rời đi.
Đỗ Trường Khanh nhìn bóng lưng chắc nịch của Đới Tam Lang, có chút khó hiểu lẩm bẩm: “Ta thật không ngờ đến, người mua trà thảo dược này của cô lại là một kẻ giết lợn.”
Hắn tưởng rằng vị khách đầu tiên có thể là một cô nương trẻ tuổi mảnh khảnh, hoặc một cô nương có thân hình tròn trịa, nhưng hắn không bao giờ ngờ rằng hóa ra lại là một tên đồ tể giết lợn.
Đới Tam Lang cẩn thận đặt lọ thuốc có giấy màu hồng bên hông, khi đặt nó cạnh con dao đồ tể đầy dầu mỡ của hắn, thực sự khó có thể diễn tả được.
Đỗ Trường Khanh lẩm bẩm: “Một người giết lợn sao lại muốn gầy đi nhỉ?”
Ngân Tranh nhìn theo ánh mắt của hắn, cười khẩy: "Tại sao không? Xã hội này luôn yêu cầu nữ tử phải mảnh mai thon gọn, nhưng lại rất bao dung với nam tử về điểm này. Ta thấy vị đồ tể tiểu ca này còn tốt hơn hầu hết đàn ông ở Thịnh Kinh. Ít nhất hắn hiểu rằng ngoại hình của mình không đẹp lắm và tìm cách thay đổi.”
“Theo ta thì, nam tử ở Thịnh Kinh nên học hỏi người ta đi, chăm chút bản thân một chút, để khi nữ tử chúng ta đi trên đường sẽ không phải nhìn thấy toàn những người đàn ông xấu xí, bụng phệ, nhưng lại cứ tưởng rằng mình đẹp đẽ tuấn tú lắm, đúng là mắc ói!”
Đỗ Trường Khanh không nói nên lời: "Cô nghe những lời đó ở đâu ra vậy? Đàn ông đương nhiên không thể chỉ nhìn vào vẻ bề ngoài."
“Nếu không quan tâm đến vẻ bề ngoài, thì tại sao chủ quán lại thay quần áo, xức nước hoa khi đi ra ngoài?” Ngân Tranh cố tình hạ thấp hắn, “Hơn nữa, trên đường phố ở Thịnh Kinh ta chưa bao giờ thấy có nam nhân tài hoa nhé. Người đẹp trai tuấn tú, hay có học thức xuất chúng thì thường đi cùng nhau chứ.”
"Ta không nói lại được cô, không nói chuyện với cô nữa." Đỗ Trường Khanh quay sang Lục Đồng, "Nhưng Lục đại phu này, thuốc của cô thật sự có tác dụng chứ? Nhỡ đâu uống mãi không có tác dụng, hắn điên lên cầm dao chém cả ta và cô thì sao?” Hắn nói thêm: “Để ta nói trước, ta không đánh lại hắn đâu đấy.”
Lục Đồng cụp mắt xuống: “Chỉ cần hắn muốn, hắn có thể đạt được.”
"Ý cô là gì?"
Lục Đồng không nói gì, một lúc sau nàng mới nói: “Đối với hắn thì rất có hiệu quả.”
…
Ngày tháng vẫn luôn trôi qua rất nhanh.
Giữa mùa hè, khi mặt trời lên cao nhất, mồng 5 tháng 5 chính là tết Đoan ngọ.
Ngải cứu và xương bồ tươi được treo trên tường của mọi cửa hàng trên phố Tây để xua đuổi tà ma. Tống đại ca mua rượu hùng hoàng, con gái của Tống tẩu thì hái lá gói bánh, định cả nhà cùng nhau đón Tết.
Con gái Tống tẩu từ sau bếp gọi vọng lên: “Nương, nhà mình hết thịt muối rồi.”
Tống tẩu lớn tiếng đáp lại: “Cứ để đó, mẹ ra ngoài mua”.
Làm bánh ú cũng cần cho thịt muối vào, nhưng người bán thịt lợn Đới Tam Lang đã về quê cách đây một tháng. Hắn nói rằng mẹ hắn thỉnh thoảng bị cảm nên phải về nhà chăm sóc, Tống tẩu chỉ có thể mua thịt của các hàng thịt khác, mua tới mua lui, vẫn luôn cảm thấy không ngon bằng thịt lợn nhà Đới Ký. Hôm nay trời còn sớm, tranh thủ đi xem Đới Ký đã mở cửa lại chưa.
Vừa bước ra ngoài đã gặp một phu nhân đang xách chiếc giỏ tre.
Phu nhân này khoảng ba mươi tuổi, mặc một chiếc áo choàng sa tanh màu xanh nước biển thêu, bên dưới là một chiếc váy xếp ly màu trắng như tuyết, mái tóc búi lên kiểu phụ nhân, nước da trắng ngần, trên tai đeo đôi bông tai vàng lủng lẳng, tuy không gọi là quá xinh đẹp nhưng lại vô cùng quyến rũ.
Tống tẩu tử dừng lại, hô lên: "Tôn muội muội!"
Người phụ nữ này là góa phụ Tôn.
Góa phụ Tôn cũng là một người kỳ lạ, vốn là con gái của một chủ cửa hàng gạo ở phố Tây. Năm mười tám tuổi, nàng gả vào với một nhà quan nhỏ ở Thịnh Kinh. Không ngờ vài năm sau, chồng nàng bệnh nặng mà chết. Trước khi qua đời, trượng phu của nàng đối với nàng rất đỗi sủng ái. Cửa hàng, ruộng đất đều đứng tên của nàng, cha mẹ chồng thì đã mất từ lâu, để lại mấy ngôi nhà và mấy hòm châu báu, vàng bạc.
Góa phụ Tôn đem con gái và số tiền chồng để lại trở về phố Tây, nàng có tiền, tướng mạo cũng không tệ, mấy năm nay không ít người đến lân la để ý nàng. Tuy nhiên, tất cả các bà mối mà người ta thuê đến đều bị nàng đuổi về. Lý do là vì góa phụ Tôn không thích tiền cũng không thích tài, mà chỉ thích nam nhân đẹp trai.
Có bà mối tới thăm, Tôn quả phụ cũng mời người ta ngồi uống trà, sau đó chỉ nói một câu: “Không cần gì khác, chỉ cần diện mạo chỉnh tề là được”.
Diện mạo chỉnh tề, nghe có vẻ đơn giản nhưng cách nhìn của mọi người lại rất khác nhau. Sự “chỉnh tề” trong miệng góa phụ Tôn có lẽ khác xa sự “chỉnh tề” trong mắt bà mối. Trong mắt bà mối, đại loại là một người đàn ông có đủ mắt mũi thì được coi là chỉnh tề rồi, nhưng Tôn quả phụ hiển nhiên không nghĩ như vậy. Thế là đã nhiều năm trôi qua vẫn không một ai nào lọt vào mắt nàng.
Đối với những người trẻ tuổi đến chỉ vì muốn lợi dụng ăn bám, nàng chê người ta quá lòe loẹt, một đám trẻ con còn hôi sữa. Nhưng nếu tìm đến những người lớn tuổi một chút, thoạt nhìn có vẻ đáng tin cậy, nàng lại chê họ trông hơi thô lỗ, đến túi thơm cũng không đeo, không xứng với nàng.
Vài năm trước, góa phụ Sun đã nhìn trúng Đỗ Trường Khanh, nhưng Đỗ Trường Khanh không muốn ở rể, lịch sự từ chối nên cuộc hôn nhân này cũng đành thôi.
“Tôn muội muội dậy sớm thế.” Tống tẩu nhiệt tình chào hỏi.
Quả phụ Tôn mỉm cười gật đầu với Tống tẩu, ngón tay sơn màu sắc đep đẽ nhẹ nhàng chỉ về phía trước: "Đi mua ít bánh ú nhân thịt."
Tống tẩu lắc lắc đầu, phải nói, chẳng trách Tôn quả phụ lại dụ dỗ được người chồng mất sớm cho mình đứng tên trên mọi giấy tờ đất đai, đừng nói đến đàn ông, giọng nói êm ái dịu dàng này, một người phụ nữ như Tống tẩu nghe thấy cũng bủn rủn chân tay.
Tống tẩu nhìn bộ váy chỉn chu của Tôn quả phụ, nghĩ tới thân hình mập mạp sặc mùi dầu mỡ của Đới Tam Lang, nàng không khỏi thầm nghĩ, Đới Tam Lang tuy là người tốt nhưng quả thực là cóc đòi ăn thịt thiên nga.
Hai người cùng nhau đi đến cổng miếu ở phía đông thành. Tống tẩu là người có tấm lòng ấm áp, miệng lưỡi nhanh nhẹn, khiến Tôn quả phụ suốt đường đi đều cười nắc nẻ. Khi hai người đi đến gần cổng miếu, từ xa đã thấy cánh cửa quán nhỏ ở cổng miếu mở rộng, có người đang chặt xương bên trong.
"ồ, Tam Lang đã trở lại rồi." Tống tẩu t thấy vậy thì vui mừng. Đới Tam Lang đã trở lại, hôm nay cuối cùng cũng mua được thịt lợn ngon. Nàng lại nhớ đến góa phụ Tôn ở bên cạnh, vội vàng chọc vào cánh tay đối phương, vội vàng nói: “Hay muội cũng mua một ít đi. Lần nào hắn cũng cho muội nhiều thịt hơn khi bán cho chúng ta.”
"Đáng ghét! Tẩu nói linh tinh gì đó?" Góa phụ Tôn đẩy Tống tẩu một cái, giận dữ nói: "Đừng lợi dụng lòng tốt của người ta."
Tống tẩu gật đầu: “Tam Lang quả thực là người tốt bụng.”
"Chỉ là tướng mạo hơi thô kệch." Góa phụ Tôn thở dài.
“Đúng vậy,” chị dâu Song đồng ý, “Nếu hắn trông dễ nhìn hơn chút… này, đây không phải là Tam Lang sao?”
Lúc này đã đến gần cửa tiệm Đới Ký, trời đã sáng, mùa hè trời sáng từ sớm, có một người đàn ông xa lạ đang đứng trước bàn.
Người đàn ông này cao, vai rộng, eo nhỏ, vì thời tiết nắng nóng nên chỉ mặc một chiếc áo mỏng bằng vải trắng, để lộ làn da màu lúa mạch khỏe mạnh. Nhìn cánh tay lộ ra cường tráng có lực, nhìn lên trên, người này có lông mày rậm, đôi mắt to, ngũ quan cương trực, đường nét hơi cứng rắn, không tuấn mỹ như các vị thiếu gia công tử, nhưng lại có vẻ hoang dã và quyến rũ.
Hắn vung con dao chặt xương dài trong tay, những hạt mồ hôi lăn dài trên trán, rơi xuống cổ, trôi vào cổ áo, ẩm ướt và sáng bóng, không hiểu sao khiến người ta có cảm giác trong lòng như có một ngọn lửa bùng lên trong sương mù.
Tống tẩu tử nhìn chằm chằm vào người này, trong lòng cảm thấy cái nóng mùa hè thật là gay gắt, nếu không thì làm sao có thể cảm thấy mặt và tim mình đang nóng bừng dù đang mặc một chiếc áo mỏng mát mẻ.
Góa phụ Tôn nhìn người đàn ông một lúc lâu, cho đến khi con dao cắt xương của người đàn ông dừng lại, hắn nhìn về phía này, góa phụ Tôn mới hoàn hồn lại.
Nắng chiếu không gian im lặng, xa xa có tiếng ve sầu đầu mùa râm ran. Quả phụ Tôn dừng lại, nhẹ nhàng vén một lọn tóc dài xõa xuống bên tai, dáng vẻ duyên dáng bước về phía người đàn ông. Cho đến khi đứng trước mặt hắn, nàng ngẩng đầu lên, mỉm cười với hắn và hỏi: "Vị tiểu ca này nhìn rất đẹp trai, ta chưa từng thấy huynh ở đây. Huynh là người nào trong nhà Đới ca sao?"
“Ta…” Người đàn ông dường như không ngờ rằng Tôn quả phụ lại chủ động bắt chuyện với mình. Hắn có chút sửng sốt, nhìn thẳng vào mặt đối phương mà không nói gì, giống như bị choáng váng.
Quả phụ Tôn đắc ý nhìn mặt người đàn ông này càng ngày càng đỏ, giống như một con tôm luộc chín đỏ, nếu còn trêu chọc nữa, chắc chắn hắn sẽ bỏ chạy, sau đó nàng không nhịn được cười nói: “Ta thấy huynh và Đới đại ca nét mặt có chút giống nhau, huynh là họ hàng của Đới đại ca sao, là huynh đệ hay là con cháu? Sao trước đây chưa từng nghe huynh ấy nhắc tới huynh?"
Mặt người đàn ông càng đỏ hơn, nhịn hồi lâu mới nói: "... Tôn cô nương, ta là Đới Tam Lang."
Nụ cười trên khuôn mặt góa phụ xinh đẹp đông cứng lại.
Giọng nói cao vút của Tống tẩu vang vọng khắp lối vào ngôi miếu phía đông thành.
"Đới Tam Lang? Ngươi là Đới Tam Lang?!"
Pha biến hình chấn động của anh giai bán thịt \(≧▽≦)/
Đỗ Trường Khanh ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày, cuối cùng cũng khỏi cảm lạnh, sáng sớm hắn cùng A Thành đến y quán, đã thấy Ngân Tranh đặt rất nhiều hoa sau bàn.
Hoa là hoa lựu, cánh hoa mỏng và rực rỡ, màu lửa của chùm hoa giống như tấm lụa đỏ cháy, như tờ giấy đỏ cắt thành từng mảnh, tương phản với màu xanh tươi của lá, đặc biệt tinh tế và xinh đẹp.
Trên những cành hoa lựu còn có nhiều lọ sứ trắng cỡ lòng bàn tay điểm xuyết những miếng giấy màu hồng, giống như một viên ngọc hồng ẩn mình giữa những bông hoa, tinh tế và dễ thương.
Đỗ Trường Khanh cầm một cái lọ lên hỏi Ngân Tranh: “Sao lại bày nhiều phấn son ra đây thế này?”
“Không phải phấn son.” Ngân Tranh treo thư pháp và tranh vẽ lên tường, “Là loại thuốc mới do cô nương làm ra.”
Sau khi bức thư pháp và bức tranh "Xuân thủy sinh" lần trước bị người ta xé khỏi tiệm thuốc, bức tường đã trống rỗng. Nay với bức thư pháp và bức tranh Ngân Tranh mới treo lên, cửa hàng trông độc đáo mới lạ hơn một chút.
Đỗ Trường Khanh tiến tới đọc: "Diêm Cơ duyên dáng tuổi mười lăm, thướt tha tà áo không bước nhỏ. Cốt cách yên nhiên người ngoái lại, thế gian ngàn sắc hoá bụi trần."
“Bên đình hoa thơm duyên dáng nở, cảnh tượng đẹp đẽ không cất lời. Trước mặt ngợi khen ca vũ giỏi, tiếc rằng mỏng manh eo quá gầy.”
Đọc xong, Đỗ Trường Khanh khó hiểu ngẩng đầu lên: "Đây là cái gì?"
Lục Đồng mở rèm đi ra, đặt bình sứ trong tay xuống rồi nói: “Đây là 'Tiêm Tiêm'."
"Tiêm Tiêm?"
“Trời nóng rồi,” Lục Đồng nói. “Ngày nay, quần áo của phụ nữ ngày càng mỏng hơn họ cũng muốn trông thon gọn hơn. Trà thảo mộc này dùng để điều chỉnh cân bằng âm dương, điều phối các cơ quan nội tạng, thông kinh lạc, lưu thông khí huyết, giúp phụ nữ thanh lọc cơ thể, có tác dụng giảm cân.
Ngân Tranh mỉm cười nói: “Dù sao, khi mùa hè đến, số người lo lắng về chứng nghẹt mũi đã giảm đi rất nhiều. Cho dù Thục Dược sở không thu hồi Xuân thủy sinh, doanh số bán hàng cũng sẽ không còn tốt như trước. Tốt nhất là tranh thủ thời cơ mà bán trà thuốc mới. Ta thấy phụ nữ ở Thịnh Kinh đều xinh đẹp, ta nghĩ họ đặc biệt chú ý đến vẻ ngoài.
“Giảm béo?” Đỗ Trường Khanh có chút hoài nghi, “Không phải trà giảm béo dành cho phụ nữ chưa từng được bán ở hiệu thuốc Thịnh Kinh, ta cũng chưa nghe nói có hiệu quả gì. Lục đại phu, ta bảo cô bào chế một loại thuốc mới, cô lại làm ra cái gì thế này?” Hắn liếc nhìn những bông hoa, cầm chiếc lọ sứ lên, thấp giọng lẩm bẩm: “Còn bày hoa hoét ở đây nữa chứ, tốn không ít tiền đâu nhỉ.”
Ngân Tranh tức giận nói: “Chủ tiệm, sao huynh lại không tin tưởng cô nương? Những người sẵn sàng mua “Tiêm Tiêm” này chắc chắn có yêu cầu cao về hình thức, đâu thể chỉ tìm một cái hộp thiếc rồi đặt ở đó. Ai mà thèm mua!"
Đang nói chuyện thì tiệm giày lụa bên cạnh cũng mở cửa, Tống tẩu từ bên trong cửa hàng chào hỏi Ngân Tranh: “Ngân Tranh cô nương, Lục đại phu, hôm qua đã ăn cá trắm chưa?”
Ngân Tranh không để ý đến cuộc cãi vã với Đỗ Trường Khanh, cười đáp lại: "Ăn rồi, cá rất tươi. Ta và cô nương đều ăn rất nhiều. Cảm ơn Tống tẩu."
Tống tẩu cũng cười, vừa vẫy tay vừa nói: “Đều là hàng xóm láng giềng, cần gì khách khí thế.” Chớp mắt, thấy trên bàn ngay cửa Nhân Tâm y quán bày bao nhiêu là bình sứ, nàng ngạc nhiên hỏi: "Bắt đầu bán lại Xuân thủy sinh rồi à? Mà sao chiếc lọ này trông khác với trước đây?"
Ngân Tranh trả lời: "Đây không phải là Xuân thủy sinh. Đây là trà thảo mộc 'Tiêm Tiêm' do cô nương nhà ta mới điều chế. Phụ nữ có thể dùng loại trà thảo dược này để bổ sung khí huyết và làm thon gọn cơ thể. Sau khi uống nhiều ngày, da dẻ sẽ như hoa đào, thân hình sẽ nhẹ nhàng." Nàng nhìn Tống tẩu, thuận miệng hỏi: "Hay là tẩu mua hai lọ về dùng thử xem?"
Tống tẩu tử sờ mặt, tự cười mình: “Ta mua cái này làm gì, cũng lớn tuổi rồi, béo một chút còn có sức lực. Nếu mà gầy rồi, lại yếu ớt thì có phải thêm phiền không? Béo thì béo thôi,” nàng vỗ ngực nói: “Mập mạp thì khỏe mạnh hơn, nếu không thì đâu có sức để làm việc.” Sau đó, nàng bước vào cửa hàng, tiếp đón mấy vị khách hàng mới đến.
Đỗ Trường Khanh đứng ở phía sau Ngân Tranh, ánh mắt lạnh lùng nhìn hai người nói chuyện, cười lạnh nói: “Ta đã nói rồi mà.”
Lục Đồng cụp mắt xuống, tiếp tục đặt lọ lên bàn.
Đỗ Trường Khanh lại gần, chân thành đề nghị: "Lục đại phu, ta cũng không muốn tạt gáo nước lạnh vào cô. Trà thảo dược này của cô không dễ bán bằng Xuân thủy sinh, hay là đổi loại khác thì sao?"
"Không đổi."
Đỗ Trường Khanh nhìn nàng hồi lâu, Lục Đồng vẫn bất động. Một lúc sau, Đỗ Trường Khanh tức giận nói: “Cứng đầu!”
…
Bất kể Lục Đồng có bướng bỉnh hay không, "Tiêm Tiêm" của Nhân Tâm y quán đã được rao bán.
Khi gần đến giờ bật đèn, tiệm giày tơ lụa đối diện đã đóng cửa, Tống tẩu bước ra khỏi tiệm, đi đến cổng miếu phía đông thành.
Cạnh cửa hàng cá tươi ở cổng miếu phía đông thành là cửa hàng thịt Đới Ký làm ăn rất phát đạt, người bán thịt là Đới Tam Lang thừa kế công việc kinh doanh của phụ thân, đã bán thịt lợn ở đây hơn mười năm. Thịt lợn nhà hắn tươi ngon, giá cả hợp lý, không bao giờ thiếu hàng, các phu nhân xung quanh khu đó thường mua thịt của hắn.
Tống tẩu đến quán thịt, trời đã gần tối, trong quán chỉ còn lại một ít thịt băm còn Đới Tam Lang đang dọn thớt và chuẩn bị đóng cửa hàng.
Thời điểm Tống tẩu thích mua thịt nhất là khi quầy hàng sắp đóng cửa, giá rẻ hơn gần một nửa so với mua lúc sáng.
“Tam lang,” Tống tẩu cố ý nói, “Vẫn như trước.”
Đới Tam Lang ừ một tiếng, lấy thịt băm trên bàn gỗ ra bọc trong vải dầu.
Lông mày hắn nhíu lại, thân hình giống như một ngọn đồi, do thời tiết mùa hè nóng nực, mồ hôi lăn trên trán, làm ướt đẫm chiếc áo mỏng của hắn. Nhìn thoáng qua, hắn giống như một viên bánh trôi khổng lồ vừa mới ra khỏi nồi.
“Tam Lang,” Tống phu nhân nhịn không được hỏi: “Gần đây ngươi lại tăng cân rồi đúng không?”
Đới Tam Lang không nói gì.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ngươi cứ như vậy là không được đâu,” Tống tẩu tử nói, “Ngày nào cũng ăn thịt, cơ thể ngày càng nặng nề, cứ thế mãi không phải cách hay. Nếu cứ như thế này,” nàng nghiêng người lại gần, "Khi nào mới có thể lấy vợ?"
Đới Tam Lang dừng lại động tác dọn thớt, mặt có chút đỏ bừng.
Đới bán thịt từ lâu đã thích góa phụ Tôn ở cửa hàng gạo trên phố Tây. Chỉ có điều, quả phụ Tôn rất mê trai đẹp, chọn nam nhân không nhìn tiền bạc cũng không nhìn năng lực, chỉ để ý khuôn mặt đẹp trai mà thôi. Đới Tam Lang so với bốn từ “đẹp trai dũng mãnh” còn kém xa lắm, cho nên đến bây giờ hắn vẫn chưa lọt vào mắt xanh của góa phụ Tôn, chỉ có thể âm thầm buồn bã.
Nhìn thấy vẻ mặt chán nản của người đàn ông lương thiện này, Tống tẩu tử muốn an ủi, nhưng đột nhiên nghĩ đến một việc nói: “Nhắc mới nhớ, hôm nay Lục đại phu của Nhân Tâm y quán vừa sáng chế ra một loại thuốc mới, thấy bảo là có thể giúp người ta giảm cân”.
Đới Tam Lang sửng sốt: "Thuốc mới?"
"Đúng vậy, trà thảo dược trị nghẹt mũi mà Lục đại phu làm trước đó có tác dụng tốt lắm, hay ngươi cũng thử xem? Giá cũng hơi đắt nhưng biết đâu có tác dụng thì sao." Tống tẩu chỉ là thuận miệng nói vậy thôi, không nghĩ đến Đới Tam Lang lại đi mua thật. Thứ nhất, loại thuốc mới này rất đắt tiền, một lọ có giá năm lạng bạc. Ai sẽ mua thứ này chỉ để giảm cân? Thứ hai, chưa từng nghe nói có người đàn ông nào lại muốn chăm chút vẻ ngoài cả.
Tống tẩu nhặt chỗ thịt còn lại rời đi, Đới Tam Lang đóng cửa hàng, không về nhà ngay như thường lệ, hắn đứng trước cửa suy nghĩ hồi lâu rồi đi về phía phố Tây.
Phố Tây cách cổng vào của ngôi miếu ở phía đông thành không xa, ngày hè dài, trời tối cũng muộn hơn một chút, khi Đới Tam Lang đến Nhân Tâm y quán thì trời đã tối hẳn. Ngoại trừ các cửa hàng bán đồ ăn, hầu hết các cửa hàng nhỏ trên phố đều đã đóng cửa.
Đỗ Trường Khanh và A Thành vừa định đi ra ngoài thì nhìn thấy một người đàn ông cao lớn mập mạp đang đi về phía họ, trên thắt lưng có hai con dao chặt xương sáng bóng, vừa đi, bắp thịt trên gương mặt hắn vừa rung rinh, trông khá đáng sợ.
Đỗ Trường Khanh giật mình, lấy hết dũng khí chặn cửa lại, nói: "Làm... làm gì vậy?"
Đới Tam Lang ngước mắt nhìn hắn, Đỗ Trường Khanh cũng trấn tĩnh nhìn đối phương, qua một lúc, Đới Tam Lang mới rời ánh mắt, nhỏ giọng lén lút nói: “Ta muốn mua thuốc.”
"Mua thuốc? Mua thuốc gì?" Đỗ Trường Khanh bối rối.
“Chính là cái đó…” Chàng mập tựa hồ có chút xấu hổ không nói nên lời, ngập ngừng nói: “là thuốc có thể làm cho thân thể thon gọn, nhẹ nhàng…”
"Cái gì cơ? Nói to lên chút đi!"
Lục Đồng từ phía sau Đỗ Trường Khanh đi tới, đặt cây đèn dầu lên bàn, nói: "Huynh muốn mua 'Tiêm Tiêm' à."
Ánh đèn hơi chập chờn, soi rõ khuôn mặt Đới Tam Lang và những giọt mồ hôi lớn trên trán, hắn ngượng ngùng gật đầu, thấp giọng nói: “Ừ”.
Đỗ Trường Khanh kinh ngạc nhìn Lục Đồng.
Lục Đồng từ trong tủ thuốc phía sau lấy ra một bình sứ trắng, nói: “Một bình giá năm lượng bạc, dùng được ước chừng nửa tháng, huynh muốn bao nhiêu?”
Cái giá này là không hề rẻ đối với Đới Tam Lang - người kiếm sống bằng nghề bán thịt lợn, nhưng hắn chỉ nuốt nước bọt nói: “Mua hai chai trước đi”.
Lục Đồng đưa hai bình Tiêm Tiêm: “Một ngày uống ba lần, dùng đúng giờ.” Dừng một chút, nàng lại hỏi Đới Tam Lang: “Huynh có thể đọc được không?”
Đới Tam Lang lắc đầu.
"Vậy ta nói, huynh nghe nhé. Uống thuốc này cần kiêng kỵ vài thứ, không được tùy ý uống, nếu không sẽ không có hiệu quả." Lục Đồng lại giải thích cặn kẽ cho hắn cách dùng thuốc, những điều phải kiêng, nói một lượt tận ba lần, Đới Tam Lang mới gật đầu tỏ vẻ đã ghi nhớ. Hắn không thích nói chuyện, mua thuốc xong liền cầm thuốc rời đi.
Đỗ Trường Khanh nhìn bóng lưng chắc nịch của Đới Tam Lang, có chút khó hiểu lẩm bẩm: “Ta thật không ngờ đến, người mua trà thảo dược này của cô lại là một kẻ giết lợn.”
Hắn tưởng rằng vị khách đầu tiên có thể là một cô nương trẻ tuổi mảnh khảnh, hoặc một cô nương có thân hình tròn trịa, nhưng hắn không bao giờ ngờ rằng hóa ra lại là một tên đồ tể giết lợn.
Đới Tam Lang cẩn thận đặt lọ thuốc có giấy màu hồng bên hông, khi đặt nó cạnh con dao đồ tể đầy dầu mỡ của hắn, thực sự khó có thể diễn tả được.
Đỗ Trường Khanh lẩm bẩm: “Một người giết lợn sao lại muốn gầy đi nhỉ?”
Ngân Tranh nhìn theo ánh mắt của hắn, cười khẩy: "Tại sao không? Xã hội này luôn yêu cầu nữ tử phải mảnh mai thon gọn, nhưng lại rất bao dung với nam tử về điểm này. Ta thấy vị đồ tể tiểu ca này còn tốt hơn hầu hết đàn ông ở Thịnh Kinh. Ít nhất hắn hiểu rằng ngoại hình của mình không đẹp lắm và tìm cách thay đổi.”
“Theo ta thì, nam tử ở Thịnh Kinh nên học hỏi người ta đi, chăm chút bản thân một chút, để khi nữ tử chúng ta đi trên đường sẽ không phải nhìn thấy toàn những người đàn ông xấu xí, bụng phệ, nhưng lại cứ tưởng rằng mình đẹp đẽ tuấn tú lắm, đúng là mắc ói!”
Đỗ Trường Khanh không nói nên lời: "Cô nghe những lời đó ở đâu ra vậy? Đàn ông đương nhiên không thể chỉ nhìn vào vẻ bề ngoài."
“Nếu không quan tâm đến vẻ bề ngoài, thì tại sao chủ quán lại thay quần áo, xức nước hoa khi đi ra ngoài?” Ngân Tranh cố tình hạ thấp hắn, “Hơn nữa, trên đường phố ở Thịnh Kinh ta chưa bao giờ thấy có nam nhân tài hoa nhé. Người đẹp trai tuấn tú, hay có học thức xuất chúng thì thường đi cùng nhau chứ.”
"Ta không nói lại được cô, không nói chuyện với cô nữa." Đỗ Trường Khanh quay sang Lục Đồng, "Nhưng Lục đại phu này, thuốc của cô thật sự có tác dụng chứ? Nhỡ đâu uống mãi không có tác dụng, hắn điên lên cầm dao chém cả ta và cô thì sao?” Hắn nói thêm: “Để ta nói trước, ta không đánh lại hắn đâu đấy.”
Lục Đồng cụp mắt xuống: “Chỉ cần hắn muốn, hắn có thể đạt được.”
"Ý cô là gì?"
Lục Đồng không nói gì, một lúc sau nàng mới nói: “Đối với hắn thì rất có hiệu quả.”
…
Ngày tháng vẫn luôn trôi qua rất nhanh.
Giữa mùa hè, khi mặt trời lên cao nhất, mồng 5 tháng 5 chính là tết Đoan ngọ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngải cứu và xương bồ tươi được treo trên tường của mọi cửa hàng trên phố Tây để xua đuổi tà ma. Tống đại ca mua rượu hùng hoàng, con gái của Tống tẩu thì hái lá gói bánh, định cả nhà cùng nhau đón Tết.
Con gái Tống tẩu từ sau bếp gọi vọng lên: “Nương, nhà mình hết thịt muối rồi.”
Tống tẩu lớn tiếng đáp lại: “Cứ để đó, mẹ ra ngoài mua”.
Làm bánh ú cũng cần cho thịt muối vào, nhưng người bán thịt lợn Đới Tam Lang đã về quê cách đây một tháng. Hắn nói rằng mẹ hắn thỉnh thoảng bị cảm nên phải về nhà chăm sóc, Tống tẩu chỉ có thể mua thịt của các hàng thịt khác, mua tới mua lui, vẫn luôn cảm thấy không ngon bằng thịt lợn nhà Đới Ký. Hôm nay trời còn sớm, tranh thủ đi xem Đới Ký đã mở cửa lại chưa.
Vừa bước ra ngoài đã gặp một phu nhân đang xách chiếc giỏ tre.
Phu nhân này khoảng ba mươi tuổi, mặc một chiếc áo choàng sa tanh màu xanh nước biển thêu, bên dưới là một chiếc váy xếp ly màu trắng như tuyết, mái tóc búi lên kiểu phụ nhân, nước da trắng ngần, trên tai đeo đôi bông tai vàng lủng lẳng, tuy không gọi là quá xinh đẹp nhưng lại vô cùng quyến rũ.
Tống tẩu tử dừng lại, hô lên: "Tôn muội muội!"
Người phụ nữ này là góa phụ Tôn.
Góa phụ Tôn cũng là một người kỳ lạ, vốn là con gái của một chủ cửa hàng gạo ở phố Tây. Năm mười tám tuổi, nàng gả vào với một nhà quan nhỏ ở Thịnh Kinh. Không ngờ vài năm sau, chồng nàng bệnh nặng mà chết. Trước khi qua đời, trượng phu của nàng đối với nàng rất đỗi sủng ái. Cửa hàng, ruộng đất đều đứng tên của nàng, cha mẹ chồng thì đã mất từ lâu, để lại mấy ngôi nhà và mấy hòm châu báu, vàng bạc.
Góa phụ Tôn đem con gái và số tiền chồng để lại trở về phố Tây, nàng có tiền, tướng mạo cũng không tệ, mấy năm nay không ít người đến lân la để ý nàng. Tuy nhiên, tất cả các bà mối mà người ta thuê đến đều bị nàng đuổi về. Lý do là vì góa phụ Tôn không thích tiền cũng không thích tài, mà chỉ thích nam nhân đẹp trai.
Có bà mối tới thăm, Tôn quả phụ cũng mời người ta ngồi uống trà, sau đó chỉ nói một câu: “Không cần gì khác, chỉ cần diện mạo chỉnh tề là được”.
Diện mạo chỉnh tề, nghe có vẻ đơn giản nhưng cách nhìn của mọi người lại rất khác nhau. Sự “chỉnh tề” trong miệng góa phụ Tôn có lẽ khác xa sự “chỉnh tề” trong mắt bà mối. Trong mắt bà mối, đại loại là một người đàn ông có đủ mắt mũi thì được coi là chỉnh tề rồi, nhưng Tôn quả phụ hiển nhiên không nghĩ như vậy. Thế là đã nhiều năm trôi qua vẫn không một ai nào lọt vào mắt nàng.
Đối với những người trẻ tuổi đến chỉ vì muốn lợi dụng ăn bám, nàng chê người ta quá lòe loẹt, một đám trẻ con còn hôi sữa. Nhưng nếu tìm đến những người lớn tuổi một chút, thoạt nhìn có vẻ đáng tin cậy, nàng lại chê họ trông hơi thô lỗ, đến túi thơm cũng không đeo, không xứng với nàng.
Vài năm trước, góa phụ Sun đã nhìn trúng Đỗ Trường Khanh, nhưng Đỗ Trường Khanh không muốn ở rể, lịch sự từ chối nên cuộc hôn nhân này cũng đành thôi.
“Tôn muội muội dậy sớm thế.” Tống tẩu nhiệt tình chào hỏi.
Quả phụ Tôn mỉm cười gật đầu với Tống tẩu, ngón tay sơn màu sắc đep đẽ nhẹ nhàng chỉ về phía trước: "Đi mua ít bánh ú nhân thịt."
Tống tẩu lắc lắc đầu, phải nói, chẳng trách Tôn quả phụ lại dụ dỗ được người chồng mất sớm cho mình đứng tên trên mọi giấy tờ đất đai, đừng nói đến đàn ông, giọng nói êm ái dịu dàng này, một người phụ nữ như Tống tẩu nghe thấy cũng bủn rủn chân tay.
Tống tẩu nhìn bộ váy chỉn chu của Tôn quả phụ, nghĩ tới thân hình mập mạp sặc mùi dầu mỡ của Đới Tam Lang, nàng không khỏi thầm nghĩ, Đới Tam Lang tuy là người tốt nhưng quả thực là cóc đòi ăn thịt thiên nga.
Hai người cùng nhau đi đến cổng miếu ở phía đông thành. Tống tẩu là người có tấm lòng ấm áp, miệng lưỡi nhanh nhẹn, khiến Tôn quả phụ suốt đường đi đều cười nắc nẻ. Khi hai người đi đến gần cổng miếu, từ xa đã thấy cánh cửa quán nhỏ ở cổng miếu mở rộng, có người đang chặt xương bên trong.
"ồ, Tam Lang đã trở lại rồi." Tống tẩu t thấy vậy thì vui mừng. Đới Tam Lang đã trở lại, hôm nay cuối cùng cũng mua được thịt lợn ngon. Nàng lại nhớ đến góa phụ Tôn ở bên cạnh, vội vàng chọc vào cánh tay đối phương, vội vàng nói: “Hay muội cũng mua một ít đi. Lần nào hắn cũng cho muội nhiều thịt hơn khi bán cho chúng ta.”
"Đáng ghét! Tẩu nói linh tinh gì đó?" Góa phụ Tôn đẩy Tống tẩu một cái, giận dữ nói: "Đừng lợi dụng lòng tốt của người ta."
Tống tẩu gật đầu: “Tam Lang quả thực là người tốt bụng.”
"Chỉ là tướng mạo hơi thô kệch." Góa phụ Tôn thở dài.
“Đúng vậy,” chị dâu Song đồng ý, “Nếu hắn trông dễ nhìn hơn chút… này, đây không phải là Tam Lang sao?”
Lúc này đã đến gần cửa tiệm Đới Ký, trời đã sáng, mùa hè trời sáng từ sớm, có một người đàn ông xa lạ đang đứng trước bàn.
Người đàn ông này cao, vai rộng, eo nhỏ, vì thời tiết nắng nóng nên chỉ mặc một chiếc áo mỏng bằng vải trắng, để lộ làn da màu lúa mạch khỏe mạnh. Nhìn cánh tay lộ ra cường tráng có lực, nhìn lên trên, người này có lông mày rậm, đôi mắt to, ngũ quan cương trực, đường nét hơi cứng rắn, không tuấn mỹ như các vị thiếu gia công tử, nhưng lại có vẻ hoang dã và quyến rũ.
Hắn vung con dao chặt xương dài trong tay, những hạt mồ hôi lăn dài trên trán, rơi xuống cổ, trôi vào cổ áo, ẩm ướt và sáng bóng, không hiểu sao khiến người ta có cảm giác trong lòng như có một ngọn lửa bùng lên trong sương mù.
Tống tẩu tử nhìn chằm chằm vào người này, trong lòng cảm thấy cái nóng mùa hè thật là gay gắt, nếu không thì làm sao có thể cảm thấy mặt và tim mình đang nóng bừng dù đang mặc một chiếc áo mỏng mát mẻ.
Góa phụ Tôn nhìn người đàn ông một lúc lâu, cho đến khi con dao cắt xương của người đàn ông dừng lại, hắn nhìn về phía này, góa phụ Tôn mới hoàn hồn lại.
Nắng chiếu không gian im lặng, xa xa có tiếng ve sầu đầu mùa râm ran. Quả phụ Tôn dừng lại, nhẹ nhàng vén một lọn tóc dài xõa xuống bên tai, dáng vẻ duyên dáng bước về phía người đàn ông. Cho đến khi đứng trước mặt hắn, nàng ngẩng đầu lên, mỉm cười với hắn và hỏi: "Vị tiểu ca này nhìn rất đẹp trai, ta chưa từng thấy huynh ở đây. Huynh là người nào trong nhà Đới ca sao?"
“Ta…” Người đàn ông dường như không ngờ rằng Tôn quả phụ lại chủ động bắt chuyện với mình. Hắn có chút sửng sốt, nhìn thẳng vào mặt đối phương mà không nói gì, giống như bị choáng váng.
Quả phụ Tôn đắc ý nhìn mặt người đàn ông này càng ngày càng đỏ, giống như một con tôm luộc chín đỏ, nếu còn trêu chọc nữa, chắc chắn hắn sẽ bỏ chạy, sau đó nàng không nhịn được cười nói: “Ta thấy huynh và Đới đại ca nét mặt có chút giống nhau, huynh là họ hàng của Đới đại ca sao, là huynh đệ hay là con cháu? Sao trước đây chưa từng nghe huynh ấy nhắc tới huynh?"
Mặt người đàn ông càng đỏ hơn, nhịn hồi lâu mới nói: "... Tôn cô nương, ta là Đới Tam Lang."
Nụ cười trên khuôn mặt góa phụ xinh đẹp đông cứng lại.
Giọng nói cao vút của Tống tẩu vang vọng khắp lối vào ngôi miếu phía đông thành.
"Đới Tam Lang? Ngươi là Đới Tam Lang?!"
Pha biến hình chấn động của anh giai bán thịt \(≧▽≦)/
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro