Đăng Hoa Tiếu

Giả Thần Giả Qu...

Thiên Sơn Trà Khách

2024-11-15 19:43:49



Kế đại gia gần đây phát điên rồi.

Nguyên nhân của sự việc là do sự xuất hiện không thể giải thích được của một đường dấu chân nước trong thư phòng của hắn.

Ngày hôm đó, Kế đại gia đang ngủ trưa trong thư phòng, khi tỉnh dậy, hắn thấy trong phòng có dấu chân của một người phụ nữ, liền tức giận hỏi nha hoàn hầu hạ trong viện là ai, kết quả là sau khi so sánh dấu giày, hắn cũng không tìm được chủ nhân của dấu chân đó. Mặc dù có những người có dấu chân tương tự, nhưng hôm đó họ đang làm việc ở ngoài viện và thậm chí còn không có vào nhà.

Kế đại gia không tìm được chủ nhân của những dấu chân kì lạ nên rất lo lắng. Lúc đầu người ta nói trong sân có người hầu giở trò, nhưng dần dần giống như bị quỷ ám, nói trong nhà bất an, có ma quỷ tác quái. Bất chấp sự ngăn cản của Tần thị, hắn đi mời đạo sĩ đến làm phép.

Đạo sĩ đến Kế gia đi xem một vòng, nói rằng Kế trạch bị tà ma ám và cần phải làm phép trừ tà. Vì vậy, đạo sĩ lập một bàn thờ trong sân viện, rầm rộ làm lễ xua đuổi tà ma suốt ba ngày, nhận 500 lạng bạc tiền hương nến làm lễ rồi mới rời đi.

Vì pháp sự là làm cho Kế phủ nên số tiền này đương nhiên phải chi từ ngân quỹ cho việc chung trong nhà. Điều này khiến cho người đương gia là Tần thị cảm thấy rất bất mãn, sau lưng Kế đại gia phàn nàn với thị nữ của mình: “Một câu có quỷ của đại gia mà tiêu tốn hết tận năm trăm lạng bạc. Bọn Đạo sĩ đó ngoài miệng thì nói muốn trừ tà bắt ma, nhưng ta thấy bọn chúng có tình khoa trương lừa đảo thì có, lừa được mấy bữa rượu thịt, lại lấy đi số tiền lớn như thế, sao đại gia lại có thể hồ đồ như vậy!”

Nha hoàn bên cạnh suy nghĩ một chút: “Đại phu nhân, người đừng trách tội nô tỳ nói thật, chỉ là có vài vết chân ướt thôi, sao có thể hù dọa đạo gia đến mức như thế? Không nói đến việc trên đời có ma hay không, bộ dạng của đại gia hình như có gì đó không đúng lắm?"

Tần thị vừa nghe liền biến sắc.

Tần thị không tin vào chuyện quỷ thần, cha của nàng làm quan, nếu như quá mê tín thì không tránh khỏi bị các đồng liêu chỉ trích, công việc cũng sẽ không suôn sẻ. Chuyện dấu chân nước đúng là khiến nàng cảm thấy trong lòng bất an, nhưng nàng chắc chắn sẽ không bị dọa đến mức như Kế Thừa Hưng.

Vội vàng mời người đến làm pháp sự như vậy, dường như là trong lòng có điều gì khuất tất.

Nha hoàn lại nhắc nhở: “Nói đến, vị phu nhân trước kia nghe nói là bởi vì bị bệnh, phát điên nên mới lao mình xuống hồ. Chẳng lẽ…”

“Nói vớ vẩn!” Tần thị mắng: “Ngươi cái gì cũng dám nói. Lục thị kia tự mình đoản mệnh, trách ai được cơ chứ? Chẳng lẽ đây cũng là lỗi của đại gia sao?”

Mặc dù bác bỏ lời nói của nha hoàn, nhưng Kế đại phu nhân cũng không khỏi có chút nghi ngờ trong lòng, vì thế lúc tối gặp Kế đại gia, Tần thị liền chủ động nhắc về Lục thị với Kế Thừa Hưng: “Nhắc mới nhớ, Lục thị kia là nhảy xuống hồ chết đúng không? Đang yên đang lành, sao tự nhiên lại nghĩ không thông vậy chứ?"

Kế Thừa Hưng còn chưa uống trà thì nghe thấy lời nói của Tần thị, sắc mặt cứng ngắc, hồi lâu mới thốt ra được một câu: “Sao đột nhiên lại nhắc tới Lục thị?”

Tần thị nhìn vẻ mặt của hắn: "Thì đạo sĩ vừa tới làm phép nói rằng trong phủ chúng ta có âm tà tác quái, không biết có phải là..."

“Không phải!” Chưa đợi nàng nói hết câu thì Kế Thừa Hưng đã dứt khoát ngắt lời, nghiêm nghị nói: “Lục thị đã chết từ lâu rồi, hai năm nay trong phủ cũng an ổn, sao có thể là nàng ta được!” Hắn nói vừa nhanh vừa gấp, không biết là đang thuyết phục Tần thị hay là thuyết phục chính mình, hắn đặt tách trà xuống bàn rồi nói: “Cũng không còn sớm nữa, ta đi thăm mẫu thân.”

Kế Thừa Hưng vội vã ra khỏi phòng, nhìn bóng lưng hắn như thể là đang hoảng hốt chạy trốn. Tần thị nhìn tách trà nguội trên bàn, không hiểu sao lại có chút bất an.

Bên kia, Kế Thừa Hưng ra khỏi phòng, liền đến viện của Kế lão phu nhân trước.

Kế lão phu nhân mấy hôm trước bị cảm.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Có lẽ là do thời tiết thay đổi, có khi nắng chói chang, có khi lại mưa rào lạnh lẽo.

Kế lão phu nhân không khỏe nên ở nhà tĩnh dưỡng mấy ngày nay. Khi Kế Thừa Hưng vừa bước vào phòng, Lý ma ma đang xoa chân cho Kế lão phu nhân, trông thấy hắn, bà liền chào một tiếng: “Đại gia.”

Kế Thừa Hưng cau mày phiền não, chỉ bảo Lý ma ma ra ngoài trước.

Lý ma ma hiểu ý liền gọi tất cả nha hoàn và hạ nhân ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai người Kế lão phu nhân và Kế Thừa Hưng.

Kế lão phu nhân ho vài tiếng, cau mày nhìn hắn: “Hưng Nhi, mấy ngày nay con làm gì vậy? Ta nghe Tần thị nói con mời đạo sĩ đến nhà làm lễ, khiến cho cả viện sặc sụa khói, còn ra thể thống gì!”

Chuyện dấu chân ướt vài ngày trước, Kế Thừa Hưng chưa hề nhắc đến với Kế lão phu nhân. Một là, Kế lão phu nhân đang bị ốm, nói ra sợ sẽ khiến bà lo lắng, sẽ làm bệnh tình thêm nặng. Hai là, Kế Thừa Hưng cũng nghi ngờ mình bất cẩn, có người sau lưng gây rối nên không dám dễ dàng đưa ra kết luận.

Nhưng hiện tại, hắn thật sự rất sợ hãi.

Kế Thừa Hưng vẻ mặt kinh hãi, thấp giọng hô lên: "Mẫu thân cứu con với! Lục thị... Lục thị quay về rồi!"

“Lục thị?” Sắc mặt Kế lão phu nhân lạnh lùng: “Con nói hồ đồ cái gì vậy?”

“Con trai không có nói bậy,” Kế Thừa Hưng vẻ mặt hoảng sợ nói: “Dạo này trong nhà luôn có vài vết chân nước, con còn tưởng là do nha hoàn nào đó mang vào, nhưng đế giày của nha hoàn đều không giống dấu chân đó! Có khi con thức dậy và thấy quần áo đã được gấp lại để bốn góc nhét vào trong. Đây là cách gấp của Lục thị…”

Hắn hoảng hốt nói, Kế lão phu nhân nghe xong liền tức giận: “Hoang đường. Trên đời đâu phải chỉ có mình Lục thị mới có thể gấp quần áo như thế. Có khi là Tần thị, hoặc nha hoàn hầu hạ trong viện của con gấp thôi."

Kế Thừa Hưng lắc đầu: “Con đã hỏi qua, nhưng họ đều nói là không gấp. Ngoài ra sách của con còn được đặt sai vị trí, đặt theo thói quen cũ của Lục thị. Nửa đêm có lúc còn nghe thấy tiếng ai đang khóc.” Kế Thừa Hưng sắc mặt tái nhợt, như chim sợ cành cong: “Không giấu gì mẫu thân, con dạo này thường xuyên mơ thấy Lục thị… mơ thấy nàng ta cả người ướt sũng, đến đòi mạng con!"

Kế lão phu nhân tức giận quát: "Im miệng!"

Kế Thừa Hưng ngay lập tức im lặng.

Căn phòng yên tĩnh, ánh lửa của cây nến nhảy múa, hắt một lớp ánh sáng mỏng lên trên mặt Kế Thừa Hưng, khiến đôi mắt của hắn càng thêm đáng sợ và vô hồn, khiến hắn không còn giống người sống nữa.

Kế lão phu nhân cảm thấy trong lòng có cảm giác chán nản.

Người con trai này từ nhỏ đã được gia đình cưng chiều, ngoại trừ tính cách nhút nhát thì vẫn ổn. Trước đây, khi lão thái gia còn sống, ông đã vì chuyện này mà trách mắng bà rất nhiều lần. Ông luôn cảm thấy con trai có tính khí quá yếu đuối, khó làm được việc lớn.

Cho đến khi xảy ra sự việc với Lục thị, Kế Thừa Hưng đã thể hiện sự quyết đoán và tàn nhẫn hoàn toàn khác so với trước đây.

Điều này thực sự khiến Kế lão phu nhân cảm thấy nhẹ nhõm. Suy cho cùng, khi gánh trên vai cơ nghiệp của cả gia đình, là người làm chủ thì tàn nhẫn một chút còn hơn là mềm lòng.

Tuy nhiên, kể từ sự việc của Lục thị xảy ra đến nay đã gần hai năm trôi qua, vậy mà đến lúc này Kế Thừa Hưng mới như rơi vào ma chướng.

Một mình hắn thôi thì có phát điên cũng không sao, nhưng bây giờ Tần thị đã gả vào nhà, nếu Tần thị tìm ra manh mối gì đó, bắt đầu nghi ngờ thì sẽ có chuyện không hay xảy ra.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Kế lão phu nhân đã già, không tin vào ma quỷ và thần linh. Cơ nghiệp của Kế gia phát triển được đến ngày hôm nay, không có chuyện không dính đến máu tanh. Người cũng chết rồi, làm quỷ thì có thể gây ra chuyện gì được cơ chứ.

Hơn nữa, Lục gia cuối cùng có kết cục như vậy, cũng không thể trách Kế gia bọn họ, oan có đầu nợ có chủ, nếu muốn tìm thì tìm kẻ bắt đầu gây nên mọi chuyện ấy.

Thấy Kế Thừa Hưng vẫn còn bàng hoàng, Kế lão phu nhân dịu giọng lại: “Hưng Nhi, chuyện này chắc chắn có người đứng sau giở trò, con không thể tự mình hoảng loạn như thế được. Con nghĩ kỹ mà xem, nếu thật sự là hồn ma Lục thị, thì đã tìm con đòi mạng từ lâu rồi, hà tất phải làm ra nhũng chuyện như thế này?"

Bệnh tình của bà vẫn chưa khỏi hẳn, nói vài câu phải dừng lại một lúc: “Ta thấy trong viện của con chắc chắn có kẻ có ý đồ. Ta lại chưa khỏi bệnh, trước tiên để Lý ma ma giúp con điều tra người trong viện đi. Đợi ta khỏe lại, tìm được kẻ đó rồi, lúc đó lại xem xem là kẻ nào dám gây sóng gió trong nhà ta. Con bây giờ không được hoảng loạn, không được để Tần thị nghi ngờ. Cũng đừng tìm mấy đạo sĩ kia làm phép gì nữa, lỡ như nói lộ ra ngoài thì lại gây chuyện thị phi."

Thấy Kế Thừa Hưng vẫn đang chìm đắm trong suy nghĩ, bà gọi: "Hưng Nhi?"

Kế Thừa Hưng chợt tỉnh táo lại, đang định nói thì nhìn thấy bộ dạng ốm yếu hốc hác của Kế lão phu nhân, hắn nuốt lại lời nói vừa ra khỏi miệng, chỉ thấp giọng đáp lại.

Sau khi nói chuyện với Kế lão phu nhân thêm vài lời, Lý ma ma bước vào giúp Kế lão phu nhân uống thuốc, Kế Thừa Hưng cũng lui.

Hắn vừa ra khỏi phòng, Vạn Phúc ở ngoài cửa liền đi tới hỏi: "Đại gia, lão phu nhân nói gì?"

Kế Thừa Hưng chậm rãi lắc đầu, giọng điệu chán nản nói: “Mẫu thân không tin lời ta nói.”

Vạn Phúc sửng sốt: "Đại gia nói mà lão phu nhân vẫn không tin ư?"

Kế Thừa Hưng cười khổ: “Mẫu thân luôn coi trọng danh tiếng của Kế gia, bà chỉ sợ việc ta sợ hãi ma quỷ truyền ra ngoài thì sẽ biến Kế gia thành trò cười… Bà đâu có hiểu cho cái khó của ta!"

Vạn Phúc vội vàng nói: "Tiểu nhân hiểu nỗi khổ của đại gia, đại gia yên tâm. Cho dù tiểu nhân có thị nát xương tan thì cũng sẽ bảo vệ người an toàn."

Nghe được những lời trung thành này, Kế Thừa Hưng có chút cảm khái nhìn Vạn Phúc, thở dài: "Vạn Phúc, hiện tại trong nhà này chỉ có ngươi tin tưởng ta."

Mọi người đều cho rằng hắn thần hồn nát thần tính, chỉ có Vạn Phúc là tin tưởng hắn. Việc tìm đạo sĩ đến làm phép cũng là gợi ý của Vạn Phúc. Đáng tiếc, chỉ yên ổn được mấy ngày, sau khi đạo sĩ rời đi, những dị thường trước đó lại xuất hiện.

Chắc hẳn là do hồn ma của Lục thị hung hãn quá, nhưng bây giờ Tần thị và Kế lão phu nhân đều sẽ không đồng ý cho hắn mời đạo sĩ nữa. Hắn sẽ lại bị hồn ma của Lục thị tra tấn, không biết khi nào sẽ kết thúc.

Vạn Phúc suy nghĩ một chút, đột nhiên nói: "Đại gia, tiểu nhân có ý này."

"Ngươi có ý gì?"

“Không phải vài ngày nữa sẽ diễn ra Lễ hội Thanh Liên sao?” Vạn Phúc đến gần Kế Thừa Hưng và nhỏ giọng nói: “Người ta nói rằng Bồ tát của chùa Vạn Ân rất linh thiêng. Hay là đại gia tranh thủ Lễ Thanh liên ngày mồng 1 tháng 4 đến chùa Vạn Ân cầu cứu Bồ Tát. Ở nơi cửa phật, cho dù hồn ma của Lục thị có hung dữ đến đâu, thì cũng phải sợ Bồ Tát phải không?"

Kế Thừa Hưng hai mắt sáng lên, tự nhủ: “Cũng là một cách hay.”

Một lúc sau, hắn chắp hai tay lại, giọng nói có chút kích động, ra lệnh cho Vạn Phúc: “Mau, mau sai người chuẩn bị một ít dầu thơm, nến gạo, hai ngày nữa chúng ta sẽ đến chùa Vạn Ân!”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đăng Hoa Tiếu

Số ký tự: 0