Mong Cầu
Thiên Sơn Trà Khách
2024-11-15 19:43:49
Phản ứng của Lục thị khiến Kế Thừa Hưng bất ngờ.
Người vợ quá cố thường ngày yếu đuối ngoan ngoãn là thế, nay lại trở nên cuồng loạn và muốn kiện lên quan phủ. Điều này làm kinh động đến Kế lão phu nhân nên bà cũng biết được mọi chuyện.
Mẫu thân hắn quyết đoán và tàn nhẫn hơn hắn nhiều, chỉ kêu hắn nhốt Lục thị vào phòng và nói với bên ngoài rằng Lục thị bị điên, thần trí không còn tỉnh táo nên mới nói linh tinh. Bà cũng đuổi hết người hầu trong viện, người thì bán, người thì điều đi xa.
Lục thị thấy vậy, có lẽ đã nhận ra điều gì đó nên sau lưng họ đã bí mật mua chuộc người hầu của mình để gửi một lá thư đến Lục gia ở quận Trường Vũ.
Chỉ vậy thôi còn đỡ, điều tệ hơn là nàng ấy còn mang thai.
Tính ngày thì có lẽ do đêm đó ở Phong Lạc Lâu.
Sau khi đại phu rời đi, Kế Thừa Hưng nhìn mớ bòng bong này, không biết phải làm sao.
Nghiệt chủng trong bụng Lục thị không phải là của hắn. Lẽ ra một bát thuốc là có thể giải quyết xong, khỏi chuốc lấy phiền phức. Cũng đâu thể sinh nó ra, bắt hắn nuôi con của người khác chứ. Nhưng khi hắn ra lệnh cho hạ nhân nấu thuốc phá thai, Kế lão phu nhân đã ngắt lời hắn, đồng thời chỉ yêu cầu người gửi thư đến Thái sư phủ, yêu cầu người từ Thái sư phủ đến bàn bạc.
Khi đó Kế Thừa Hưng khó hiểu hỏi Kế lão phu nhân: “Mẫu thân, còn bàn bạc cái gì nữa? Vị công tử phủ Thái sư đó còn chưa kết hôn, không thể nào có con ngoài giá thú trước được. Nghiệt chủng đó nếu sinh ra thì nuôi ở đâu? Chẳng lẽ nuôi ở Kế gia ta sao?”
“Hồ đồ.” Kế phu nhân lắc đầu: “Thái sư phủ trân quý danh tiếng, ắt sẽ không giữ lại nghiệt chủng này. Ta bảo con đừng đưa thuốc cho Lục thị, không phải là vì nàng ta, mà là vì con.”
"Vì con ư?"
Kế lão phu nhân chậm rãi nói: “Lục thị vốn là người của con, nhưng lại bị Tề gia cưỡng đoạt, chỉ có ít tiền mà muốn đàn áp chúng ta, thật sự cho rằng chúng ta là người dễ bắt nạt ư? Lúc đó ta không có mặt ở hiện trường, nên mới để cho bọn họ chuồn êm như thế. Nay Lục thị lại mang thai, ngược lại là một chuyện tốt.”
"Kể từ sau khi phụ thân của con qua đời, công việc kinh doanh của chúng ta ngày càng kém đi. Hiện tại, thông qua Lục thị, chúng ta có thể kéo quan hệ với Thái sư phủ. Có mối quan hệ như vậy thì không cần lo việc làm ăn không phát đạt."
"Con đó, vẫn còn trẻ người non dạ quá."
Hắn nhìn khuôn mặt khô héo của Kế lão phu nhân, trong nháy mắt hiểu ra điều gì đó.
Đêm hôm đó, có người từ Thái sư phủ đến.
Vẫn là người quản gia có nụ cười hiền hậu, nhưng lần này hắn ta không chỉ mang theo vài tờ tiền giấy.
Lão quản gia mỉm cười nói với hắn: “Kể từ lần trước, công tử nhà ta luôn nghĩ đến vết thương phu nhân, vốn dĩ đã sai nô tài đến thăm từ sớm, nhưng gần đây bận làm lễ sinh thần cho lão thái thái, nên làm lỡ mất chút thời gian."
Hắn hoàn toàn không đề cập đến việc Lục thị mang thai, chỉ nhìn Kế Thừa Hưng cười nói: “Nhắc mơi nhớ, tiệc mừng thọ hàng năm của lão thái thái đều phải dùng rất nhiều bát đũa cốc chén. Mà năm nay thì nhà cung cấp đồ sứ về quê rồi, đang thiếu người... Nghe nói đồ sứ của quý phủ không tệ?”
Kế Thừa Hưng sửng sốt một lúc, sau đó trở nên phấn khích.
Tiệc mừng thọ của lão phu nhân phủ Thái sư!
Nếu có thể cung cấp đồ sứ cho Thái sư phủ, chẳng phải là cách tốt để giao tiếp với quan lại ở Thịnh Kinh sao!
Mặc dù năm đó phụ thân hắn làm cho công việc kinh doanh của Kế gia đến mức thịnh vượng nhất, nhưng cũng chưa có cơ hội giao thiệp với các quan lại. Cung cấp hàng hóa cho Thái sư phủ là điều không dám nghĩ đến!
Trong phút chốc, mọi tức giận, thất vọng và hận thù với Thái sư phủ đều biến mất, Hắn nhìn người quản gia già trước mặt như thể đang nhìn vào Thần tài vàng rực sáng ngời, một ân nhân vĩ đại từ trên trời rơi xuống, cảm thấy còn thân thiết hơn người nhà.
Kế Thừa Hưng quên đi mối hận thù giữa họ, quên đi nỗi nhục mà đối phương gây ra cho hắn, khoảnh khắc đó hắn quên hết tất cả, chỉ nhìn thấy sự giàu có và cơ hội làm ăn mà Tề gia có thể mang lại, lập tức nhiệt tình trò chuyện với đối phương.
Hắn kể về việc Lục thị mang thai, cũng nói đến sự oán hận và nước mắt của nàng, còn nói đến bức thư nhà được bí mật gửi đến huyện Trường Vũ.
Cuối cùng, hắn không còn biết mình nói những lời này là để “thương lượng” hay để lấy lòng.
Lão quản gia rất ân cần, nghe được chuyện xảy ra mấy ngày nay liền cảm thấy rất hổ thẹn. Đầu tiên thay mặt chủ nhân xin lỗi, rồi nói với Kế Thừa Hưng: “Theo lý mà nói, chuyện này là do công tử nhà ta gây ra, nhẽ ra nên do công tử lo liệu. Nhưng phu nhân là người của Kế gia, nói cho cùng, chuyện này cũng là chuyện nhà của Kế gia.”
“Việc này công tử cũng không tiện ra tay xử lý. Nhưng nghĩ đến có lẽ Kế lão gia chắc chắn sẽ giải quyết tốt được, dù sao sau này cũng phải lo liệu đồ gốm sứ dùng trong tiệc mừng thọ của lão thái thái, những chuyện nhỏ nhặt như vậy chắc chắn sẽ không thành vấn đề.”
Lời này có ý là nếu không giải quyết êm chuyện này thì cũng sẽ không có thương vụ làm ăn nào hết .
Kế Thừa Hưng ngập ngừng hỏi: “Vậy phải làm thế nào để xử lý chu toàn nhất?”
Lão quản gia cười nói: “Phu nhân yếu ớt, hiện tại thật sự không thích hợp tang thai. Kế đại gia còn nói phu nhân đang bị điên, lúc nào cũng nói nhảm. Quy củ quan trọng nhất ở Thái sư phủ chính là trong sạch. Nếu lời đồn truyền ra, sợ là không ổn thỏa. Công tử nghe được thì không sao, nhưng nếu truyền đến tai thái sư đại nhân thì e là ngài sẽ nổi giận.”
Ông ta thở dài: "Bệnh điên này là khó chữa nhất. Lão nô từng biết một phu nhân mắc bệnh điên, ngày ngày nói lời điên rồ, thần trí không tỉnh táo. Cuối cùng, một ngày nọ, bà ta đang lang thang trong vườn, nha hoàn không để ý nên bà ta rơi xuống hồ chết đuối rồi... Thật đáng tiếc."
Kế Thừa Hưng không nói gì.
Lão quản gia liếc nhìn hắn, nói “A”, mỉm cười đứng lên nói: “Nói chuyện hồi lâu, lại không để ý rằng đã muộn như vậy rồi, lão nô xin phép về phủ trước, về báo cáo việc cung cấp gốm sứ với người phụ trách mua bán, khi nhận được tin tức sẽ quay lại bàn việc với đại gia.”
Ông ta lên xe ngựa, biến mất trong bóng tối.
Kế Thừa Hưng ngẩn ngơ nhìn bàn thờ.
Tiếng mưa đêm lạnh lẽo, những giọt nước đập vào cửa sổ, lúc mau lúc thưa.
Từng hạt lại từng hạt mưa liên tiếp, tỏa ra hơi lạnh, khiến người ta cảm thấy bất an.
Chỉ có ánh đèn xanh trong điện mờ ảo.
Những mảnh giấy trong chậu đã bị đốt cháy, làn khói xanh mơ hồ đọng lại trong điện, khiến bức tượng cao lớn trước điện trở nên mờ ảo, không chân thực. Thỉnh thoảng, tiếng cá chạch và rùa quẫy đuôi trong bể nước lớn khiến hắn giật mình.
Kế Thừa Hưng vô cớ có chút sợ hãi, định thần lại, tính cúi đầu bái lạy thêm mấy cái rồi rời đi, đột nhiên có một âm thanh nhỏ phát ra từ cửa đại điện.
Hắn tưởng Vạn Phúc bước vào, đang định nói chuyện, vừa quay người liền cảm thấy đầu gối mềm nhũn. Có lẽ do đã quỳ trên đệm quá lâu, chân bị tê nên đột nhiên ngã xuống.
Hắn muốn nhờ Vạn Phúc giúp đỡ, nhưng khi mở miệng, hắn ngạc nhiên phát hiện lưỡi mình cứng đờ, không nói được.
Chuyện gì thế này?
Tại sao đột nhiên hắn không nói được, cũng không thể cử động?
Sắc mặt Kế Thừa Hưng tái nhợt, trong đầu chợt nảy ra một ý nghĩ.
Có ma! Là hồn ma của Lục thị theo vào rồi!
Hắn cứng ngắc ngồi phịch xuống tại chỗ, nhưng tiếng bước chân phía sau càng ngày càng gần, bước chân nhẹ nhàng, chậm rãi, uyển chuyển như một người phụ nữ, dừng lại ở phía sau hắn.
Nàng ta đến đòi mạng!
Kế Thừa Hưng đổ mồ hôi như mưa.
Tiếng bước chân dừng lại và vòng qua trước mặt hắn.
Kế Thừa Hưng nhìn thấy một chiếc áo choàng đen, góc áo bị dính nước mưa lạnh lẽo, nhỏ xuống dưới ánh sáng mờ ảo. Giống như vết nước trên người Lục thị trong giấc mơ.
Hắn sợ đến mức hồn bay phách lạc.
Kế Thừa Hưng không thể ngẩng đầu lên, chỉ cảm thấy mình bị người ta đá nhẹ một cái, cơ thể ngã về phía sau, nghiêng người trước bồn nước. Sau đó hắn khó khăn ngước mắt lên, xuyên qua ánh sáng lờ mờ, cố gắng nhìn hình dáng của đối phương.
Đó là một người mặc áo choàng đen.
Chiếc áo choàng đen rất rộng, gần như bao phủ toàn bộ cơ thể của người đối diện, người đó từ từ giơ tay cởi bỏ mũ áo choàng, để lộ khuôn mặt xinh đẹp nhợt nhạt.
Là một thiếu nữ có làn da trắng như tuyết, mái tóc đen và đôi mắt sáng, quyến rũ như một bông mộc lan tao nhã.
Kế Thừa Hưng thở phào nhẹ nhõm, đây không phải là Lục Nhu.
Nhưng chẳng bao lâu, hắn trở nên bối rối, nữ tử này là ai và tại sao cô ta lại xuất hiện ở đây vào lúc nửa đêm?
Hắn chưa kịp suy nghĩ rõ ràng thì nữ tử đột nhiên lên tiếng.
Bà nói: “Kinh Phật có nói rằng cầu tài thì được phú quý, cầu con cái thì có con cái, cầu trường thọ thì sẽ được trường thọ. Chư Phật và Bồ Tát sẽ không nói dối, lừa gạt người khác.”
Âm thanh trong trẻo và nhẹ nhàng, lạnh lùng hơn cả tiếng mưa đêm ngoài cửa sổ, dưới ánh đèn mờ ảo và khói nhang trong điện, nghe vô cùng quỷ dị.
Nữ tử cụp mắt xuống, đôi mắt đen dưới ánh sáng mờ ảo sâu như vực thẳm, càng khiến người này lạnh lẽo dường như không phải người sống. Nữ tử nhìn xuống Kế Thừa Hưng dưới chân mình, vẻ mặt bình thản đến mức kỳ quái.
Nàng hỏi: "Kế đại lão gia, ngươi cầu điều gì?"
Người vợ quá cố thường ngày yếu đuối ngoan ngoãn là thế, nay lại trở nên cuồng loạn và muốn kiện lên quan phủ. Điều này làm kinh động đến Kế lão phu nhân nên bà cũng biết được mọi chuyện.
Mẫu thân hắn quyết đoán và tàn nhẫn hơn hắn nhiều, chỉ kêu hắn nhốt Lục thị vào phòng và nói với bên ngoài rằng Lục thị bị điên, thần trí không còn tỉnh táo nên mới nói linh tinh. Bà cũng đuổi hết người hầu trong viện, người thì bán, người thì điều đi xa.
Lục thị thấy vậy, có lẽ đã nhận ra điều gì đó nên sau lưng họ đã bí mật mua chuộc người hầu của mình để gửi một lá thư đến Lục gia ở quận Trường Vũ.
Chỉ vậy thôi còn đỡ, điều tệ hơn là nàng ấy còn mang thai.
Tính ngày thì có lẽ do đêm đó ở Phong Lạc Lâu.
Sau khi đại phu rời đi, Kế Thừa Hưng nhìn mớ bòng bong này, không biết phải làm sao.
Nghiệt chủng trong bụng Lục thị không phải là của hắn. Lẽ ra một bát thuốc là có thể giải quyết xong, khỏi chuốc lấy phiền phức. Cũng đâu thể sinh nó ra, bắt hắn nuôi con của người khác chứ. Nhưng khi hắn ra lệnh cho hạ nhân nấu thuốc phá thai, Kế lão phu nhân đã ngắt lời hắn, đồng thời chỉ yêu cầu người gửi thư đến Thái sư phủ, yêu cầu người từ Thái sư phủ đến bàn bạc.
Khi đó Kế Thừa Hưng khó hiểu hỏi Kế lão phu nhân: “Mẫu thân, còn bàn bạc cái gì nữa? Vị công tử phủ Thái sư đó còn chưa kết hôn, không thể nào có con ngoài giá thú trước được. Nghiệt chủng đó nếu sinh ra thì nuôi ở đâu? Chẳng lẽ nuôi ở Kế gia ta sao?”
“Hồ đồ.” Kế phu nhân lắc đầu: “Thái sư phủ trân quý danh tiếng, ắt sẽ không giữ lại nghiệt chủng này. Ta bảo con đừng đưa thuốc cho Lục thị, không phải là vì nàng ta, mà là vì con.”
"Vì con ư?"
Kế lão phu nhân chậm rãi nói: “Lục thị vốn là người của con, nhưng lại bị Tề gia cưỡng đoạt, chỉ có ít tiền mà muốn đàn áp chúng ta, thật sự cho rằng chúng ta là người dễ bắt nạt ư? Lúc đó ta không có mặt ở hiện trường, nên mới để cho bọn họ chuồn êm như thế. Nay Lục thị lại mang thai, ngược lại là một chuyện tốt.”
"Kể từ sau khi phụ thân của con qua đời, công việc kinh doanh của chúng ta ngày càng kém đi. Hiện tại, thông qua Lục thị, chúng ta có thể kéo quan hệ với Thái sư phủ. Có mối quan hệ như vậy thì không cần lo việc làm ăn không phát đạt."
"Con đó, vẫn còn trẻ người non dạ quá."
Hắn nhìn khuôn mặt khô héo của Kế lão phu nhân, trong nháy mắt hiểu ra điều gì đó.
Đêm hôm đó, có người từ Thái sư phủ đến.
Vẫn là người quản gia có nụ cười hiền hậu, nhưng lần này hắn ta không chỉ mang theo vài tờ tiền giấy.
Lão quản gia mỉm cười nói với hắn: “Kể từ lần trước, công tử nhà ta luôn nghĩ đến vết thương phu nhân, vốn dĩ đã sai nô tài đến thăm từ sớm, nhưng gần đây bận làm lễ sinh thần cho lão thái thái, nên làm lỡ mất chút thời gian."
Hắn hoàn toàn không đề cập đến việc Lục thị mang thai, chỉ nhìn Kế Thừa Hưng cười nói: “Nhắc mơi nhớ, tiệc mừng thọ hàng năm của lão thái thái đều phải dùng rất nhiều bát đũa cốc chén. Mà năm nay thì nhà cung cấp đồ sứ về quê rồi, đang thiếu người... Nghe nói đồ sứ của quý phủ không tệ?”
Kế Thừa Hưng sửng sốt một lúc, sau đó trở nên phấn khích.
Tiệc mừng thọ của lão phu nhân phủ Thái sư!
Nếu có thể cung cấp đồ sứ cho Thái sư phủ, chẳng phải là cách tốt để giao tiếp với quan lại ở Thịnh Kinh sao!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mặc dù năm đó phụ thân hắn làm cho công việc kinh doanh của Kế gia đến mức thịnh vượng nhất, nhưng cũng chưa có cơ hội giao thiệp với các quan lại. Cung cấp hàng hóa cho Thái sư phủ là điều không dám nghĩ đến!
Trong phút chốc, mọi tức giận, thất vọng và hận thù với Thái sư phủ đều biến mất, Hắn nhìn người quản gia già trước mặt như thể đang nhìn vào Thần tài vàng rực sáng ngời, một ân nhân vĩ đại từ trên trời rơi xuống, cảm thấy còn thân thiết hơn người nhà.
Kế Thừa Hưng quên đi mối hận thù giữa họ, quên đi nỗi nhục mà đối phương gây ra cho hắn, khoảnh khắc đó hắn quên hết tất cả, chỉ nhìn thấy sự giàu có và cơ hội làm ăn mà Tề gia có thể mang lại, lập tức nhiệt tình trò chuyện với đối phương.
Hắn kể về việc Lục thị mang thai, cũng nói đến sự oán hận và nước mắt của nàng, còn nói đến bức thư nhà được bí mật gửi đến huyện Trường Vũ.
Cuối cùng, hắn không còn biết mình nói những lời này là để “thương lượng” hay để lấy lòng.
Lão quản gia rất ân cần, nghe được chuyện xảy ra mấy ngày nay liền cảm thấy rất hổ thẹn. Đầu tiên thay mặt chủ nhân xin lỗi, rồi nói với Kế Thừa Hưng: “Theo lý mà nói, chuyện này là do công tử nhà ta gây ra, nhẽ ra nên do công tử lo liệu. Nhưng phu nhân là người của Kế gia, nói cho cùng, chuyện này cũng là chuyện nhà của Kế gia.”
“Việc này công tử cũng không tiện ra tay xử lý. Nhưng nghĩ đến có lẽ Kế lão gia chắc chắn sẽ giải quyết tốt được, dù sao sau này cũng phải lo liệu đồ gốm sứ dùng trong tiệc mừng thọ của lão thái thái, những chuyện nhỏ nhặt như vậy chắc chắn sẽ không thành vấn đề.”
Lời này có ý là nếu không giải quyết êm chuyện này thì cũng sẽ không có thương vụ làm ăn nào hết .
Kế Thừa Hưng ngập ngừng hỏi: “Vậy phải làm thế nào để xử lý chu toàn nhất?”
Lão quản gia cười nói: “Phu nhân yếu ớt, hiện tại thật sự không thích hợp tang thai. Kế đại gia còn nói phu nhân đang bị điên, lúc nào cũng nói nhảm. Quy củ quan trọng nhất ở Thái sư phủ chính là trong sạch. Nếu lời đồn truyền ra, sợ là không ổn thỏa. Công tử nghe được thì không sao, nhưng nếu truyền đến tai thái sư đại nhân thì e là ngài sẽ nổi giận.”
Ông ta thở dài: "Bệnh điên này là khó chữa nhất. Lão nô từng biết một phu nhân mắc bệnh điên, ngày ngày nói lời điên rồ, thần trí không tỉnh táo. Cuối cùng, một ngày nọ, bà ta đang lang thang trong vườn, nha hoàn không để ý nên bà ta rơi xuống hồ chết đuối rồi... Thật đáng tiếc."
Kế Thừa Hưng không nói gì.
Lão quản gia liếc nhìn hắn, nói “A”, mỉm cười đứng lên nói: “Nói chuyện hồi lâu, lại không để ý rằng đã muộn như vậy rồi, lão nô xin phép về phủ trước, về báo cáo việc cung cấp gốm sứ với người phụ trách mua bán, khi nhận được tin tức sẽ quay lại bàn việc với đại gia.”
Ông ta lên xe ngựa, biến mất trong bóng tối.
Kế Thừa Hưng ngẩn ngơ nhìn bàn thờ.
Tiếng mưa đêm lạnh lẽo, những giọt nước đập vào cửa sổ, lúc mau lúc thưa.
Từng hạt lại từng hạt mưa liên tiếp, tỏa ra hơi lạnh, khiến người ta cảm thấy bất an.
Chỉ có ánh đèn xanh trong điện mờ ảo.
Những mảnh giấy trong chậu đã bị đốt cháy, làn khói xanh mơ hồ đọng lại trong điện, khiến bức tượng cao lớn trước điện trở nên mờ ảo, không chân thực. Thỉnh thoảng, tiếng cá chạch và rùa quẫy đuôi trong bể nước lớn khiến hắn giật mình.
Kế Thừa Hưng vô cớ có chút sợ hãi, định thần lại, tính cúi đầu bái lạy thêm mấy cái rồi rời đi, đột nhiên có một âm thanh nhỏ phát ra từ cửa đại điện.
Hắn tưởng Vạn Phúc bước vào, đang định nói chuyện, vừa quay người liền cảm thấy đầu gối mềm nhũn. Có lẽ do đã quỳ trên đệm quá lâu, chân bị tê nên đột nhiên ngã xuống.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn muốn nhờ Vạn Phúc giúp đỡ, nhưng khi mở miệng, hắn ngạc nhiên phát hiện lưỡi mình cứng đờ, không nói được.
Chuyện gì thế này?
Tại sao đột nhiên hắn không nói được, cũng không thể cử động?
Sắc mặt Kế Thừa Hưng tái nhợt, trong đầu chợt nảy ra một ý nghĩ.
Có ma! Là hồn ma của Lục thị theo vào rồi!
Hắn cứng ngắc ngồi phịch xuống tại chỗ, nhưng tiếng bước chân phía sau càng ngày càng gần, bước chân nhẹ nhàng, chậm rãi, uyển chuyển như một người phụ nữ, dừng lại ở phía sau hắn.
Nàng ta đến đòi mạng!
Kế Thừa Hưng đổ mồ hôi như mưa.
Tiếng bước chân dừng lại và vòng qua trước mặt hắn.
Kế Thừa Hưng nhìn thấy một chiếc áo choàng đen, góc áo bị dính nước mưa lạnh lẽo, nhỏ xuống dưới ánh sáng mờ ảo. Giống như vết nước trên người Lục thị trong giấc mơ.
Hắn sợ đến mức hồn bay phách lạc.
Kế Thừa Hưng không thể ngẩng đầu lên, chỉ cảm thấy mình bị người ta đá nhẹ một cái, cơ thể ngã về phía sau, nghiêng người trước bồn nước. Sau đó hắn khó khăn ngước mắt lên, xuyên qua ánh sáng lờ mờ, cố gắng nhìn hình dáng của đối phương.
Đó là một người mặc áo choàng đen.
Chiếc áo choàng đen rất rộng, gần như bao phủ toàn bộ cơ thể của người đối diện, người đó từ từ giơ tay cởi bỏ mũ áo choàng, để lộ khuôn mặt xinh đẹp nhợt nhạt.
Là một thiếu nữ có làn da trắng như tuyết, mái tóc đen và đôi mắt sáng, quyến rũ như một bông mộc lan tao nhã.
Kế Thừa Hưng thở phào nhẹ nhõm, đây không phải là Lục Nhu.
Nhưng chẳng bao lâu, hắn trở nên bối rối, nữ tử này là ai và tại sao cô ta lại xuất hiện ở đây vào lúc nửa đêm?
Hắn chưa kịp suy nghĩ rõ ràng thì nữ tử đột nhiên lên tiếng.
Bà nói: “Kinh Phật có nói rằng cầu tài thì được phú quý, cầu con cái thì có con cái, cầu trường thọ thì sẽ được trường thọ. Chư Phật và Bồ Tát sẽ không nói dối, lừa gạt người khác.”
Âm thanh trong trẻo và nhẹ nhàng, lạnh lùng hơn cả tiếng mưa đêm ngoài cửa sổ, dưới ánh đèn mờ ảo và khói nhang trong điện, nghe vô cùng quỷ dị.
Nữ tử cụp mắt xuống, đôi mắt đen dưới ánh sáng mờ ảo sâu như vực thẳm, càng khiến người này lạnh lẽo dường như không phải người sống. Nữ tử nhìn xuống Kế Thừa Hưng dưới chân mình, vẻ mặt bình thản đến mức kỳ quái.
Nàng hỏi: "Kế đại lão gia, ngươi cầu điều gì?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro