Nghi Ngờ
Thiên Sơn Trà Khách
2024-11-15 19:43:49
Tất cả những người không liên quan trong Viện Vô Hoài đều bị đuổi đi. Chỉ có người của Đổng gia đang chăm chú dõi theo động tác của người trong đình nghỉ.
Dần dần, khuôn mặt Đổng thiếu gia đã có chút hồng hào, hắn cố gắng rên rỉ gọi: "Mẫu thân..."
“Lân Nhi!” Đổng phu nhân nhào tới, nắm tay hắn khóc lớn: “Con làm mẫu thân sợ chết khiếp!”
Lục Đồng đứng dậy nói với người hầu của Đổng gia: “Đừng chạm vào kim châm trên người hắn, đợi một nén nhang nữa là được. Đừng để hắn cử động nhiều, kẻo lại bị tức ngực khó thở."
Người hầu của Đổng gia không còn dám khinh thường nàng như vừa rồi nữa, cung kính đáp lại.
Nhìn thấy Đổng phu nhân và Đổng thiếu gia thấp giọng nói chuyện, Lục Đồng xoay người đi ra ngoài đình mấy bước, ở đây có quá nhiều người, rất ồn ào.
Mới đi ra ngoài đình vài bước, nàng đã nhìn thấy có người đang đứng trước mặt mình.
Gió cuối xuân thổi qua hàng liễu xanh tươi. Nam tử quay lại, ánh nắng chiếu vào người hắn, những đường thêu ẩn trên bộ quần áo gấm đen cũng tỏa ra một ít ánh sáng bạc mịn màng. Hắn vô cùng tuấn tú, phong thái cao quý, xinh đẹp như ngọc quan, đứng trong bóng hoa, gió xuân thổi qua chỉ khiến người ta cảm thấy núi sông trong lành, hồng trần phong lưu.
Thật là một vỏ bọc mê hoặc.
Khi nhìn thấy Lục Đồng đi ra khỏi đình, hắn liếc nhìn vào trong đình, nhướng mày nói: “Lục đại phu có y thuật cao minh.”
Lục Đồng gật đầu: “Cảm ơn Bùi điện soái đã giải vây cho ta khi nãy.”
“Chỉ là thuận tay mà thôi,” hắn mỉm cười và nói với giọng thản nhiên, “Lục đại phu không cần để tâm.”
Ngân Tranh đi đến trước mặt Lục Đồng, chưa kịp nói chuyện đã nghe thấy Triệu Ninh Công thế tử nói: "Lục đại phu đêm qua ở Viện Vô Hoài sao?"
Lục Đồng: "Đúng."
Bùi Vân Ánh suy nghĩ một lúc rồi nói: "Lục đại phu có biết không, người chết trong Điện Phóng Sinh cũng là người ở viện Vô Hoài."
Lục Đồng ngước mắt lên.
Trên mặt hắn hiện lên một nụ cười, vẻ mặt thoải mái nhàn nhã, nhưng trong mắt lại không có ý cười, giống như thanh kiếm dài trên thắt lưng, lạnh lùng và sắc bén, khi rút ra khỏi vỏ ắt sẽ có máu đổ.
Lục Đồng nhìn hắn bằng ánh mắt bình tĩnh: "Vậy sao? Ta chưa từng nghe nói tới."
Bùi Vân Ánh gật đầu, trong mắt có chút không rõ ràng: “Lục đại phu lên chùa Vạn Ân mà chỉ mang theo một nha hoàn, chỉ có hai nữ tử đi cùng nhau, trên đường khó tránh khỏi nguy hiểm, vì sao không mang thêm hộ vệ? "
Lục Đồng trả lời hắn bằng ba chữ: "Không có tiền”.
Bùi Vân Ánh mỉm cười nhìn nàng: “Mà kể ra, Lục đại phu lên núi thắp hương, thắp hoa đăng cầu phúc, nhưng cô trông không giống một phật tử chút nào.”
"Bùi điện soái trông cũng không giống một người tin vào Phật." Lục Đồng vặn lại, "Sao ngài lại đến Pháp hội Thanh Liên?"
Dù Ngân Tranh ở bên có ngơ ngác đến đâu, nàng cũng nhận ra bầu không khí lúc này có gì đó không ổn, vội vàng huých nhẹ vào bên cạnh Lục Đồng, sợ rằng vị chỉ huy đẹp trai này bất ngờ làm khó.
Bùi Vân Ánh nghe được lời nói của Lục Đồng cũng không tức giận, chỉ trầm ngâm nhìn Lục Đồng một lúc rồi nói: "Vết thương trên tay Lục đại phu là bị sao vậy?"
Lục Đồng trong lòng rung động, trong nháy mắt đột nhiên giác ngộ.
Nàng hiểu rồi.
Nàng nghĩ Bùi Vân Ánh đã nhìn thấy vết thương trên cổ tay nàng khi nàng châm cứu cho Đổng thiếu gia. Nhưng chỉ vì vết thương nhỏ này mà hắn nghi ngờ nàng sao?
Người này sắc bén đến mức đáng sợ.
Lục Đồng bình tĩnh nói: “Hành y hái thuốc, khó tránh khỏi việc bị dược liệu làm bị thương.”
Hắn nhìn chằm chằm vào mắt Lục Đồng: “Dược liệu gì?”
“Thứ hòe.” Lục Đồng nhanh chóng trả lời
Bùi Vân Ánh kiên định nhìn nàng, vẻ mặt nửa cười nhưng không cười, như thể hắn đã nhìn thấu lời nói dối của nàng.
Lục Đồng bất động, lạnh lùng nhìn hắn.
Trong lúc hai người đang bế tắc, Đổng thiếu gia không biết bên kia nói gì, người hầu của Đổng gia gọi: "Lục đại phu, Lục đại phu!"
Sự im lặng mong manh bị phá vỡ bởi tiếng kêu này.
Lục Đồng khẽ gật đầu với Bùi Vân Ánh, ngừng dây dưa với hắn, quay người đi về phía đình nghỉ. Ngân Tranh vội vàng đuổi theo.
Bùi Vân Ánh lặng lẽ nhìn bóng lưng nàng, ánh mắt trở nên lạnh lùng và gay gắt hơn.
Đoàn Tiểu Ngôn cùng Tiêu Trục Phong từ bên cạnh đi tới hỏi: "Vân Ánh ca, hai người vừa nói chuyện gì thế?"
“Không phải là người quen sao?” Tiêu Trục Phong cũng nhìn về phía đình, “Nàng hình như không muốn nói chuyện với huynh chút nào.”
Bùi Vân Ánh không trả lời, đột nhiên quay đầu lại hỏi Tiêu Trục Phong: "Nghe nói về thứ hòe bao giờ chưa?"
“Thứ hòe là cái gì?” Đoàn Tiểu Ngôn nghi hoặc, “Có ăn được không?”
Bùi Vân Ánh nhìn sang chỗ khác, mỉm cười và bình tĩnh nói: "Không có gì đâu."
…
Bên kia, Lục Đồng đi vào trong đình, Đổng thiếu gia bị mọi người vây quanh bây giờ đã hoàn toàn tỉnh táo.
Qua thời gian một nén hương, Lục Đồng quỳ xuống và lấy những cây kim vàng ra khỏi người hắn.
Đổng thiếu gia không hống hách như Đổng phu nhân, mà có chút ngượng ngùng, hắn tựa hồ không ngờ người cứu mình lại là một cô nương xinh đẹp, hắn thậm chí không dám ngẩng đầu lên, chỉ thấp giọng cảm ơn Lục Đồng.
Đổng phu nhân đã cất đi vẻ mặt lạnh lùng mà bà đã thể hiện với Lục Đồng trước đó. Lúc đầu, khi nhìn thấy Lục Đồng tiết lộ bệnh tình nghiêm trọng của con trai mình, bà chỉ muốn bắt trói nàng lại để bảo vệ danh dự của con trai mình. Nhưng sau đó tình trạng của Đổng Lân trở nên nguy cấp, nếu Lục Đồng không ra tay cứu giúp thì hậu quả sẽ rất thảm khốc.
Hơn nữa, Lục Đồng dường như có mối quan hệ thân thiết với Bùi Vân Ánh, Triệu Ninh Công thế tử, về tình về lý, Đổng phu nhân cũng không dám khinh thường nàng.
Bà bày tỏ lòng biết ơn với Lục Đồng: “Hôm nay cảm ơn Lục đại phu đã cứu sống con trai ta. Lúc nãy đã thô lỗ với Lục đại phu rồi, đúng thực là lỗi của ta…”
Lục Đồng cắt ngang lời khen của bà, liếc nhìn Đổng Lân, nhẹ giọng nói: “Lệnh lang mắc bệnh phổi mãn tính, hen suyễn, nếu gặp phải bất kỳ tác nhân nào, chắc chắn sẽ tái phát, nên điều trị thật tốt.”
Nghe vậy, Đổng phu nhân sắc mặt cứng đờ, thấy không giấu được nữa, thở dài nói nhỏ với Lục Đồng: “Đây là bệnh mãn tính của Lân Nhi, hắn từ nhỏ đã uống rất nhiều thuốc, cũng đã khám qua nhiều đại phu, còn mời cả ngự y trong cung tới xem, nhưng vẫn không có kết quả. Năm ngoái hắn không phát bệnh lần nào, chúng ta đều tưởng rằng hắn đã khỏi bệnh, nhưng ai biết được…” Khi nói lời này, trên mặt bà hiện lên một tia buồn bã.
Lục Đồng dừng một chút: "Cái này không khó."
Đổng phu nhân sửng sốt, vội vàng hỏi: “Ý của cô là sao?”
“Phổi là cơ quan chứa đờm, nếu khí ở khí quản trên không thể lưu thông sẽ khiến dịch cơ thể ngưng tụ và lâu ngày tích tụ thành đờm. Khi đờm tích lâu ngày sẽ gây hen suyễn. Nên chữa triệu chứng trước, để xua tan khí nóng, sau đó trị tận gốc, có thể tiêu đờm ở ngực, hạ khí và giảm hen suyễn, sau đó cường tỳ và thận.”
Đổng phu nhân không hiểu lý thuyết y học mà nàng đang nói, chỉ hỏi: “Lục đại phu, ý cô là bệnh của con trai ta có thể chữa khỏi phải không?”
"Ta không dám nói có thể chữa khỏi, nhưng có thể thuyên giảm 7 – 8 phần."
Những lời này vừa nói ra, Đổng phu nhân vui mừng khôn xiết, nhìn Lục Đồng nói: "Thật sao? Lục đại phu, cô đừng lừa ta đấy nhé!"
Lục Đồng mỉm cười đáp lại.
Đổng phu nhân nhìn Lục Đồng từ trên xuống dưới, thầm nghĩ.
Đổng Lân mắc bệnh này đã hơn mười năm, cũng đã được các đại phu nổi tiếng khám bệnh và uống rất nhiều thuốc. Năm ngoái, thái y trong cung kê một loại thuốc, uống mấy tháng, bệnh tình của Đổng Lân đã đỡ nhiều, rất lâu không bị bệnh nữa, mọi người đều nghĩ hắn đã khỏi. Không ngờ hôm nay lại phát tác ở ngay chùa Vạn Ân, lại còn nghiêm trọng như thế.
Lục đại phu này nhìn còn trẻ, vừa rồi nàng thực sự đã cứu được Đổng Lân, vậy mà nàng từ đầu đến cuối đều bình tĩnh ung dung, có lẽ thực sự có năng lực.
Đổng phu nhân liền dịu giọng nói: “Lục đại phu, cô giơ tay cứu giúp như vậy, cũng coi như ân nhân của Đổng gia. Khi xuống núi, Đổng gia nhất định sẽ thưởng hậu hĩnh cho cô."
Lời này một nửa là vì ân cứu mạng của Lục Đồng, còn một nửa có lẽ là để lấy lòng Triệu Ninh Công thế tử.
Lục Đồng biết rõ, cũng không nói ra sự thật, chỉ cười nói: “Hậu lễ thì không cần đâu, nhưng dân nữ đúng là có việc muốn nhờ.”
Đổng phu nhân vội vàng nói: “Lục đại phu cần gì thì cứ nói.”
“Tôi và nha hoàn lên núi nhân Pháp hội Thanh Liên dâng hương cầu phúc. Bây giờ Pháp hội có chuyện xảy ra, chúng ta gặp Đổng thiếu gia ở đây, thời gian bị lỡ đi rất nhiều, quá giờ hẹn nên người đánh xe thuê đã rời đi trước mất rồi. Nếu thuận tiện cho phu nhân, xin hãy giúp ta và nha hoàn tìm một chiếc xe ngựa để xuống núi.”
Đổng phu nhân nghe vậy cười nói: "Thì ra là như vậy. Có gì khó đâu, không cần phải tìm, phủ ta có nhiều xe ngựa, cô cứ chọn một chiếc mà ngồi."
Lục Đồng suy nghĩ một lúc rồi đồng ý, cười nói: “Cũng được, về qua y quán ta cũng tiện bốc ít thuốc cho quý phủ, mang về sắc cho lệnh lang uống vài bữa, có thể duy trì được sức khỏe."
Đổng phu nhân càng vui mừng khôn xiết, liên tục cảm ơn Lục Đồng. Sự việc đã được giải quyết.
Đổng Lân đã hoàn toàn bình phục và có vẻ không còn gì đáng ngại. Đổng phu nhân vội vàng giục đoàn xe xuống núi, tránh cho lại xảy ra việc ngoài ý muốn nữa. Trước khi rời đi, bà ra lệnh cho người chuẩn bị xe ngựa cho Lục Đồng và Ngân Tranh, hộ tống họ xuống núi trở lại y quán.
Trước khi lên xe, Lục Đồng cẩn thận nhìn chung quanh, không thấy bóng dáng của Bùi Vân Ánh, chắc là đã rời đi rồi.
Nàng cắt đứt suy nghĩ, lên xe ngựa cùng Ngân Tranh.
Xe ngựa này là một chiếc xe ngựa của Đổng phủ, có bánh xe màu đỏ và có mái che, rộng rãi và tráng lệ, bên trong có đệm mềm và chăn mỏng. Ngân Tranh thì thầm với Lục Đồng: “Cô nương, đã phái người bảo phu xe xuống núi rồi.”
Lục Đồng gật đầu.
Đương nhiên, cỗ xe ngựa nàng thuê khi lên núi sẽ không bỏ lại các nàng mà xuống núi trước như vậy, chỉ là mượn xe ngựa của Đổng gia, để người ở phố Tây nhìn rõ ràng ngay cả Thái Phủ Tự Khanh cũng đến Nhân Tâm Y quán khám đại phu, chứng tỏ y thuật của Lục Đồng thực sự cao minh.
Trên đời này người ta đã quen với việc đạp thấp nâng cao, cáo mượn oai hùm, cũng là một cách sinh tồn.
Đó là lý do tại sao khi nhìn thấy Đổng Lân lên cơn hen suyễn, nàng đã chủ động giúp đỡ hắn, không phải vì lòng tốt của một đại phu mà vì nàng thấy quần áo và trâm cài tóc bằng ngọc của Đổng Lân vô cùng quý giá và sang trọng.
Dù hắn xuất thân từ gia đình giàu có hay là người nhà quan, chỉ cần địa vị không thấp, hắn đều có thể giúp sức cho mưu tính của nàng.
Nàng không xinh đẹp, xuất thân cũng thấp. Có thể tiếp cận kế gia được, nhưng nếu muốn âm mưu chống lại các mệnh quan của Thẩm Hình viện và cả Thái sư phủ thì địa vị bây giờ là chưa đủ.
Nàng cần danh tiếng lớn hơn và nhiều kết nối hơn mới có thể tiến gần hơn đến mục tiêu của mình.
Mới có thể... trả thù.
Tấm màn xe được vén lên, một khuôn mặt phúc hậu hiện ra, bà mỉm cười với Lục Đồng, nói: “Lục đại phu, lão nô là người hầu của Đổng gia, phu nhân phân phó lão nô đi cùng chăm sóc cho Lục đại phu và Ngân Tranh cô nương. Nhân tiện, lát nữa lão nô sẽ đến y quán lấy lại đơn thuốc mà Lục đại phu đã kê.”
Lục Đồng gật đầu với bà, bà liền leo lên xe, đi vào ngồi xuống. Ngân Tranh ngừng nói.
Đường xuống núi dễ hơn đường lên và lái xe nhanh hơn nhiều. Lúc đầu, bà cụ trò chuyện với Lục Đồng và Ngân Tranh, nhưng sau đó bà thấy cả hai đều không có vẻ nhiệt tình lắm nên không nói nữa mà chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi.
Họ khởi hành vào buổi trưa và đến chân núi vào lúc chạng vạng. Xe không dừng lại mà lao thẳng về phố Tây.
Khi họ đến phố Tây, Nhân Tâm y quán đã ở trước mặt họ. Ngân Tranh xuống xe trước và mỉm cười nói với Lục Đồng: “Hôm nay chủ tiệm Đỗ rất chăm chỉ, sắp đến giờ thắp đèn rồi và vẫn chưa đóng cửa y quán, không phải là đặc biệt đợi chúng ta đấy chứ.” Lời nói đột ngột dừng lại.
Lục Đồng thấy vậy, xuống xe ngựa, nhìn rõ ràng tình huống, không khỏi có chút giật mình.
Lối vào của Nhân Tâm y quán rất bừa bộn. Cánh cửa đã bị xé toạc và rách nát. Tấm biển cũng bị kéo xiêu vẹo, treo bấp bênh ở cửa.
Có mấy người qua đường đang đứng trước cửa chỉ vào quán.
Lục Đồng và Ngân Tranh bước vào cửa hàng, thấy trên chiếc bàn gỗ màu vàng bên ngoài, số Xuân thủy sinh được xếp gọn gàng như một tòa tháp nhỏ đã biến mất.
Bức tranh chữ do Ngân Tranh viết treo trên tường đã bị ai đó xé đi, chỉ để lại bức tường trần trụi.
Tủ thuốc bị mở ra một cách thô bạo, dược liệu vứt trên sàn, trong cửa hàng bừa bộn như vừa bị cướp.
Ngân Tranh thận trọng gọi: “Đỗ chủ tiệm?”
Có tiếng "cạch" từ trong quán, như có thứ gì đó rơi xuống.
Lục Đồng đi vòng qua dược liệu dưới chân, bước vào trong.
Chiếc ghế tre nơi Đỗ Trường Khanh thường ngồi uống trà giờ đã bị xẹp xuống, A Thành nằm trên đó, mặt sưng tấy, khóe miệng bầm tím, có vài vết máu rỉ ra, như thể bị đánh.
Trên bàn nửa ngọn đèn dầu chập chờn, Đỗ Trường Thanh ngồi ở bên cạnh A Thành, cúi đầu im lặng.
Lục Đồng bình tĩnh lại, hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Trong cửa hàng im lặng, một lúc sau, giọng nói khàn khàn của Đỗ Trường Khanh truyền đến, mang theo vẻ mệt mỏi bị đè nén: "Người của sở Thục Dược đến."
"Sở Thục Dược?"
Hắn ngẩng đầu lên, để lộ khuôn mặt với chiếc mũi bầm tím và đôi mắt sưng tấy, cay đắng nói: “Họ không cho chúng ta bán Xuân thủy sinh."
Dần dần, khuôn mặt Đổng thiếu gia đã có chút hồng hào, hắn cố gắng rên rỉ gọi: "Mẫu thân..."
“Lân Nhi!” Đổng phu nhân nhào tới, nắm tay hắn khóc lớn: “Con làm mẫu thân sợ chết khiếp!”
Lục Đồng đứng dậy nói với người hầu của Đổng gia: “Đừng chạm vào kim châm trên người hắn, đợi một nén nhang nữa là được. Đừng để hắn cử động nhiều, kẻo lại bị tức ngực khó thở."
Người hầu của Đổng gia không còn dám khinh thường nàng như vừa rồi nữa, cung kính đáp lại.
Nhìn thấy Đổng phu nhân và Đổng thiếu gia thấp giọng nói chuyện, Lục Đồng xoay người đi ra ngoài đình mấy bước, ở đây có quá nhiều người, rất ồn ào.
Mới đi ra ngoài đình vài bước, nàng đã nhìn thấy có người đang đứng trước mặt mình.
Gió cuối xuân thổi qua hàng liễu xanh tươi. Nam tử quay lại, ánh nắng chiếu vào người hắn, những đường thêu ẩn trên bộ quần áo gấm đen cũng tỏa ra một ít ánh sáng bạc mịn màng. Hắn vô cùng tuấn tú, phong thái cao quý, xinh đẹp như ngọc quan, đứng trong bóng hoa, gió xuân thổi qua chỉ khiến người ta cảm thấy núi sông trong lành, hồng trần phong lưu.
Thật là một vỏ bọc mê hoặc.
Khi nhìn thấy Lục Đồng đi ra khỏi đình, hắn liếc nhìn vào trong đình, nhướng mày nói: “Lục đại phu có y thuật cao minh.”
Lục Đồng gật đầu: “Cảm ơn Bùi điện soái đã giải vây cho ta khi nãy.”
“Chỉ là thuận tay mà thôi,” hắn mỉm cười và nói với giọng thản nhiên, “Lục đại phu không cần để tâm.”
Ngân Tranh đi đến trước mặt Lục Đồng, chưa kịp nói chuyện đã nghe thấy Triệu Ninh Công thế tử nói: "Lục đại phu đêm qua ở Viện Vô Hoài sao?"
Lục Đồng: "Đúng."
Bùi Vân Ánh suy nghĩ một lúc rồi nói: "Lục đại phu có biết không, người chết trong Điện Phóng Sinh cũng là người ở viện Vô Hoài."
Lục Đồng ngước mắt lên.
Trên mặt hắn hiện lên một nụ cười, vẻ mặt thoải mái nhàn nhã, nhưng trong mắt lại không có ý cười, giống như thanh kiếm dài trên thắt lưng, lạnh lùng và sắc bén, khi rút ra khỏi vỏ ắt sẽ có máu đổ.
Lục Đồng nhìn hắn bằng ánh mắt bình tĩnh: "Vậy sao? Ta chưa từng nghe nói tới."
Bùi Vân Ánh gật đầu, trong mắt có chút không rõ ràng: “Lục đại phu lên chùa Vạn Ân mà chỉ mang theo một nha hoàn, chỉ có hai nữ tử đi cùng nhau, trên đường khó tránh khỏi nguy hiểm, vì sao không mang thêm hộ vệ? "
Lục Đồng trả lời hắn bằng ba chữ: "Không có tiền”.
Bùi Vân Ánh mỉm cười nhìn nàng: “Mà kể ra, Lục đại phu lên núi thắp hương, thắp hoa đăng cầu phúc, nhưng cô trông không giống một phật tử chút nào.”
"Bùi điện soái trông cũng không giống một người tin vào Phật." Lục Đồng vặn lại, "Sao ngài lại đến Pháp hội Thanh Liên?"
Dù Ngân Tranh ở bên có ngơ ngác đến đâu, nàng cũng nhận ra bầu không khí lúc này có gì đó không ổn, vội vàng huých nhẹ vào bên cạnh Lục Đồng, sợ rằng vị chỉ huy đẹp trai này bất ngờ làm khó.
Bùi Vân Ánh nghe được lời nói của Lục Đồng cũng không tức giận, chỉ trầm ngâm nhìn Lục Đồng một lúc rồi nói: "Vết thương trên tay Lục đại phu là bị sao vậy?"
Lục Đồng trong lòng rung động, trong nháy mắt đột nhiên giác ngộ.
Nàng hiểu rồi.
Nàng nghĩ Bùi Vân Ánh đã nhìn thấy vết thương trên cổ tay nàng khi nàng châm cứu cho Đổng thiếu gia. Nhưng chỉ vì vết thương nhỏ này mà hắn nghi ngờ nàng sao?
Người này sắc bén đến mức đáng sợ.
Lục Đồng bình tĩnh nói: “Hành y hái thuốc, khó tránh khỏi việc bị dược liệu làm bị thương.”
Hắn nhìn chằm chằm vào mắt Lục Đồng: “Dược liệu gì?”
“Thứ hòe.” Lục Đồng nhanh chóng trả lời
Bùi Vân Ánh kiên định nhìn nàng, vẻ mặt nửa cười nhưng không cười, như thể hắn đã nhìn thấu lời nói dối của nàng.
Lục Đồng bất động, lạnh lùng nhìn hắn.
Trong lúc hai người đang bế tắc, Đổng thiếu gia không biết bên kia nói gì, người hầu của Đổng gia gọi: "Lục đại phu, Lục đại phu!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sự im lặng mong manh bị phá vỡ bởi tiếng kêu này.
Lục Đồng khẽ gật đầu với Bùi Vân Ánh, ngừng dây dưa với hắn, quay người đi về phía đình nghỉ. Ngân Tranh vội vàng đuổi theo.
Bùi Vân Ánh lặng lẽ nhìn bóng lưng nàng, ánh mắt trở nên lạnh lùng và gay gắt hơn.
Đoàn Tiểu Ngôn cùng Tiêu Trục Phong từ bên cạnh đi tới hỏi: "Vân Ánh ca, hai người vừa nói chuyện gì thế?"
“Không phải là người quen sao?” Tiêu Trục Phong cũng nhìn về phía đình, “Nàng hình như không muốn nói chuyện với huynh chút nào.”
Bùi Vân Ánh không trả lời, đột nhiên quay đầu lại hỏi Tiêu Trục Phong: "Nghe nói về thứ hòe bao giờ chưa?"
“Thứ hòe là cái gì?” Đoàn Tiểu Ngôn nghi hoặc, “Có ăn được không?”
Bùi Vân Ánh nhìn sang chỗ khác, mỉm cười và bình tĩnh nói: "Không có gì đâu."
…
Bên kia, Lục Đồng đi vào trong đình, Đổng thiếu gia bị mọi người vây quanh bây giờ đã hoàn toàn tỉnh táo.
Qua thời gian một nén hương, Lục Đồng quỳ xuống và lấy những cây kim vàng ra khỏi người hắn.
Đổng thiếu gia không hống hách như Đổng phu nhân, mà có chút ngượng ngùng, hắn tựa hồ không ngờ người cứu mình lại là một cô nương xinh đẹp, hắn thậm chí không dám ngẩng đầu lên, chỉ thấp giọng cảm ơn Lục Đồng.
Đổng phu nhân đã cất đi vẻ mặt lạnh lùng mà bà đã thể hiện với Lục Đồng trước đó. Lúc đầu, khi nhìn thấy Lục Đồng tiết lộ bệnh tình nghiêm trọng của con trai mình, bà chỉ muốn bắt trói nàng lại để bảo vệ danh dự của con trai mình. Nhưng sau đó tình trạng của Đổng Lân trở nên nguy cấp, nếu Lục Đồng không ra tay cứu giúp thì hậu quả sẽ rất thảm khốc.
Hơn nữa, Lục Đồng dường như có mối quan hệ thân thiết với Bùi Vân Ánh, Triệu Ninh Công thế tử, về tình về lý, Đổng phu nhân cũng không dám khinh thường nàng.
Bà bày tỏ lòng biết ơn với Lục Đồng: “Hôm nay cảm ơn Lục đại phu đã cứu sống con trai ta. Lúc nãy đã thô lỗ với Lục đại phu rồi, đúng thực là lỗi của ta…”
Lục Đồng cắt ngang lời khen của bà, liếc nhìn Đổng Lân, nhẹ giọng nói: “Lệnh lang mắc bệnh phổi mãn tính, hen suyễn, nếu gặp phải bất kỳ tác nhân nào, chắc chắn sẽ tái phát, nên điều trị thật tốt.”
Nghe vậy, Đổng phu nhân sắc mặt cứng đờ, thấy không giấu được nữa, thở dài nói nhỏ với Lục Đồng: “Đây là bệnh mãn tính của Lân Nhi, hắn từ nhỏ đã uống rất nhiều thuốc, cũng đã khám qua nhiều đại phu, còn mời cả ngự y trong cung tới xem, nhưng vẫn không có kết quả. Năm ngoái hắn không phát bệnh lần nào, chúng ta đều tưởng rằng hắn đã khỏi bệnh, nhưng ai biết được…” Khi nói lời này, trên mặt bà hiện lên một tia buồn bã.
Lục Đồng dừng một chút: "Cái này không khó."
Đổng phu nhân sửng sốt, vội vàng hỏi: “Ý của cô là sao?”
“Phổi là cơ quan chứa đờm, nếu khí ở khí quản trên không thể lưu thông sẽ khiến dịch cơ thể ngưng tụ và lâu ngày tích tụ thành đờm. Khi đờm tích lâu ngày sẽ gây hen suyễn. Nên chữa triệu chứng trước, để xua tan khí nóng, sau đó trị tận gốc, có thể tiêu đờm ở ngực, hạ khí và giảm hen suyễn, sau đó cường tỳ và thận.”
Đổng phu nhân không hiểu lý thuyết y học mà nàng đang nói, chỉ hỏi: “Lục đại phu, ý cô là bệnh của con trai ta có thể chữa khỏi phải không?”
"Ta không dám nói có thể chữa khỏi, nhưng có thể thuyên giảm 7 – 8 phần."
Những lời này vừa nói ra, Đổng phu nhân vui mừng khôn xiết, nhìn Lục Đồng nói: "Thật sao? Lục đại phu, cô đừng lừa ta đấy nhé!"
Lục Đồng mỉm cười đáp lại.
Đổng phu nhân nhìn Lục Đồng từ trên xuống dưới, thầm nghĩ.
Đổng Lân mắc bệnh này đã hơn mười năm, cũng đã được các đại phu nổi tiếng khám bệnh và uống rất nhiều thuốc. Năm ngoái, thái y trong cung kê một loại thuốc, uống mấy tháng, bệnh tình của Đổng Lân đã đỡ nhiều, rất lâu không bị bệnh nữa, mọi người đều nghĩ hắn đã khỏi. Không ngờ hôm nay lại phát tác ở ngay chùa Vạn Ân, lại còn nghiêm trọng như thế.
Lục đại phu này nhìn còn trẻ, vừa rồi nàng thực sự đã cứu được Đổng Lân, vậy mà nàng từ đầu đến cuối đều bình tĩnh ung dung, có lẽ thực sự có năng lực.
Đổng phu nhân liền dịu giọng nói: “Lục đại phu, cô giơ tay cứu giúp như vậy, cũng coi như ân nhân của Đổng gia. Khi xuống núi, Đổng gia nhất định sẽ thưởng hậu hĩnh cho cô."
Lời này một nửa là vì ân cứu mạng của Lục Đồng, còn một nửa có lẽ là để lấy lòng Triệu Ninh Công thế tử.
Lục Đồng biết rõ, cũng không nói ra sự thật, chỉ cười nói: “Hậu lễ thì không cần đâu, nhưng dân nữ đúng là có việc muốn nhờ.”
Đổng phu nhân vội vàng nói: “Lục đại phu cần gì thì cứ nói.”
“Tôi và nha hoàn lên núi nhân Pháp hội Thanh Liên dâng hương cầu phúc. Bây giờ Pháp hội có chuyện xảy ra, chúng ta gặp Đổng thiếu gia ở đây, thời gian bị lỡ đi rất nhiều, quá giờ hẹn nên người đánh xe thuê đã rời đi trước mất rồi. Nếu thuận tiện cho phu nhân, xin hãy giúp ta và nha hoàn tìm một chiếc xe ngựa để xuống núi.”
Đổng phu nhân nghe vậy cười nói: "Thì ra là như vậy. Có gì khó đâu, không cần phải tìm, phủ ta có nhiều xe ngựa, cô cứ chọn một chiếc mà ngồi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lục Đồng suy nghĩ một lúc rồi đồng ý, cười nói: “Cũng được, về qua y quán ta cũng tiện bốc ít thuốc cho quý phủ, mang về sắc cho lệnh lang uống vài bữa, có thể duy trì được sức khỏe."
Đổng phu nhân càng vui mừng khôn xiết, liên tục cảm ơn Lục Đồng. Sự việc đã được giải quyết.
Đổng Lân đã hoàn toàn bình phục và có vẻ không còn gì đáng ngại. Đổng phu nhân vội vàng giục đoàn xe xuống núi, tránh cho lại xảy ra việc ngoài ý muốn nữa. Trước khi rời đi, bà ra lệnh cho người chuẩn bị xe ngựa cho Lục Đồng và Ngân Tranh, hộ tống họ xuống núi trở lại y quán.
Trước khi lên xe, Lục Đồng cẩn thận nhìn chung quanh, không thấy bóng dáng của Bùi Vân Ánh, chắc là đã rời đi rồi.
Nàng cắt đứt suy nghĩ, lên xe ngựa cùng Ngân Tranh.
Xe ngựa này là một chiếc xe ngựa của Đổng phủ, có bánh xe màu đỏ và có mái che, rộng rãi và tráng lệ, bên trong có đệm mềm và chăn mỏng. Ngân Tranh thì thầm với Lục Đồng: “Cô nương, đã phái người bảo phu xe xuống núi rồi.”
Lục Đồng gật đầu.
Đương nhiên, cỗ xe ngựa nàng thuê khi lên núi sẽ không bỏ lại các nàng mà xuống núi trước như vậy, chỉ là mượn xe ngựa của Đổng gia, để người ở phố Tây nhìn rõ ràng ngay cả Thái Phủ Tự Khanh cũng đến Nhân Tâm Y quán khám đại phu, chứng tỏ y thuật của Lục Đồng thực sự cao minh.
Trên đời này người ta đã quen với việc đạp thấp nâng cao, cáo mượn oai hùm, cũng là một cách sinh tồn.
Đó là lý do tại sao khi nhìn thấy Đổng Lân lên cơn hen suyễn, nàng đã chủ động giúp đỡ hắn, không phải vì lòng tốt của một đại phu mà vì nàng thấy quần áo và trâm cài tóc bằng ngọc của Đổng Lân vô cùng quý giá và sang trọng.
Dù hắn xuất thân từ gia đình giàu có hay là người nhà quan, chỉ cần địa vị không thấp, hắn đều có thể giúp sức cho mưu tính của nàng.
Nàng không xinh đẹp, xuất thân cũng thấp. Có thể tiếp cận kế gia được, nhưng nếu muốn âm mưu chống lại các mệnh quan của Thẩm Hình viện và cả Thái sư phủ thì địa vị bây giờ là chưa đủ.
Nàng cần danh tiếng lớn hơn và nhiều kết nối hơn mới có thể tiến gần hơn đến mục tiêu của mình.
Mới có thể... trả thù.
Tấm màn xe được vén lên, một khuôn mặt phúc hậu hiện ra, bà mỉm cười với Lục Đồng, nói: “Lục đại phu, lão nô là người hầu của Đổng gia, phu nhân phân phó lão nô đi cùng chăm sóc cho Lục đại phu và Ngân Tranh cô nương. Nhân tiện, lát nữa lão nô sẽ đến y quán lấy lại đơn thuốc mà Lục đại phu đã kê.”
Lục Đồng gật đầu với bà, bà liền leo lên xe, đi vào ngồi xuống. Ngân Tranh ngừng nói.
Đường xuống núi dễ hơn đường lên và lái xe nhanh hơn nhiều. Lúc đầu, bà cụ trò chuyện với Lục Đồng và Ngân Tranh, nhưng sau đó bà thấy cả hai đều không có vẻ nhiệt tình lắm nên không nói nữa mà chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi.
Họ khởi hành vào buổi trưa và đến chân núi vào lúc chạng vạng. Xe không dừng lại mà lao thẳng về phố Tây.
Khi họ đến phố Tây, Nhân Tâm y quán đã ở trước mặt họ. Ngân Tranh xuống xe trước và mỉm cười nói với Lục Đồng: “Hôm nay chủ tiệm Đỗ rất chăm chỉ, sắp đến giờ thắp đèn rồi và vẫn chưa đóng cửa y quán, không phải là đặc biệt đợi chúng ta đấy chứ.” Lời nói đột ngột dừng lại.
Lục Đồng thấy vậy, xuống xe ngựa, nhìn rõ ràng tình huống, không khỏi có chút giật mình.
Lối vào của Nhân Tâm y quán rất bừa bộn. Cánh cửa đã bị xé toạc và rách nát. Tấm biển cũng bị kéo xiêu vẹo, treo bấp bênh ở cửa.
Có mấy người qua đường đang đứng trước cửa chỉ vào quán.
Lục Đồng và Ngân Tranh bước vào cửa hàng, thấy trên chiếc bàn gỗ màu vàng bên ngoài, số Xuân thủy sinh được xếp gọn gàng như một tòa tháp nhỏ đã biến mất.
Bức tranh chữ do Ngân Tranh viết treo trên tường đã bị ai đó xé đi, chỉ để lại bức tường trần trụi.
Tủ thuốc bị mở ra một cách thô bạo, dược liệu vứt trên sàn, trong cửa hàng bừa bộn như vừa bị cướp.
Ngân Tranh thận trọng gọi: “Đỗ chủ tiệm?”
Có tiếng "cạch" từ trong quán, như có thứ gì đó rơi xuống.
Lục Đồng đi vòng qua dược liệu dưới chân, bước vào trong.
Chiếc ghế tre nơi Đỗ Trường Khanh thường ngồi uống trà giờ đã bị xẹp xuống, A Thành nằm trên đó, mặt sưng tấy, khóe miệng bầm tím, có vài vết máu rỉ ra, như thể bị đánh.
Trên bàn nửa ngọn đèn dầu chập chờn, Đỗ Trường Thanh ngồi ở bên cạnh A Thành, cúi đầu im lặng.
Lục Đồng bình tĩnh lại, hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Trong cửa hàng im lặng, một lúc sau, giọng nói khàn khàn của Đỗ Trường Khanh truyền đến, mang theo vẻ mệt mỏi bị đè nén: "Người của sở Thục Dược đến."
"Sở Thục Dược?"
Hắn ngẩng đầu lên, để lộ khuôn mặt với chiếc mũi bầm tím và đôi mắt sưng tấy, cay đắng nói: “Họ không cho chúng ta bán Xuân thủy sinh."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro