Người Nhà Vạn P...
Thiên Sơn Trà Khách
2024-11-15 19:43:49
Mùa xuân ở Thịnh Kinh sắp qua, tiết trời dần có cái nóng của mùa hè.
Mới sáng sớm, cửa nhà Kế gia mở, một người phụ nữ trung niên bước ra. Người phụ nữ này mặc một chiếc áo màu mật ong đã sờn một nửa, tóc búi cao, dáng người đầy đặn và khuôn mặt hiền hậu, trên tay ôm một chiếc giỏ bằng tre.
Người gác cổng chào: “Vạn ma ma.”
Người nhà Vạn Phúc gật đầu đáp lại, vội vàng đi về phía chợ hoa Quan Hương.
Kế lão phu nhân thích ăn đồ ngọt, người nhà của Vạn Phúc lại rất rành làm bánh ngọt, nhất là các loại bánh làm từ hoa tươi. Gần đây lão phu nhân thích ăn nhất bánh hoa mai, hoa mai ép lấy nước trộn với bột mì, ép thành nhứng chiếc bánh hình bông hoa, vừa ngon miệng vừa đẹp mắt.
Nhưng bây giờ đã qua Cốc Vũ rồi, còn nửa tháng nữa là bắt đầu mùa hè, hoa mai đã bán hết. Hoa mai hiện đang được mua ở chợ hoa Quan Hương là được lưu kho bảo quản từ năm ngoái, nếu lô hàng này mà bán hết mất thì phải đợi đến mùa đông năm nay mới lại có. Vì vậy, bà đến sớm một chút.
Khi đến chợ hoa Quan Hương, liền có thể ngửi thấy mùi thơm ngát ngay cả trước khi bước vào chợ. Vào mùa xuân có rất nhiều loài hoa, trên các sạp có đủ loại hoa lan núi, hoa nhài, mẫu đơn, lan tím… khắp nơi tràn ngập hương thơm và màu sắc sống động.
Vạn ma ma tìm một sạp bán hoa mai, mua hết số hoa mai còn lại trong sạp, mua thêm mấy nắm rau thơm làm bánh, sau đó xách giỏ đi về.
Ở cửa vào chợ đã có rất nhiều người, xe ngựa tấp nập, chợ hoa thì đông đúc. Vạn ma ma vừa bước ra ngoài thì một đứa trẻ ăn xin khoảng 12, 13 tuổi bất ngờ từ chợ hoa đi ra va vào người khiến bà “ôi” một tiếng ngã xuống đất. Cậu bé ăn xin cảm thấy không ổn liền bỏ chạy.
Vạn ma ma ngã xuống đất, bà chỉ cảm thấy đau đớn tột cùng ở mắt cá chân, không thể đứng dậy nhặt những bông hoa đang rơi vung vãi trên đất, thấp giọng mắng vài câu.
Lúc này, bà đột nhiên nghe thấy có người nói bên tai mình: “Đại nương không sao chứ?”
Vạn ma ma ngẩng đầu nhìn thì thấy hai cô nương trẻ đang đứng trước mặt mình.
Một người xinh đẹp và lanh lợi mặc áo màu lục lam, với mái tóc búi kiểu nha hoàn. Người còn lại mặc váy màu xanh đậm, với đôi môi đỏ, hàm răng trắng, vóc dáng nhỏ nhắn. Nàng đang nhìn bà với vẻ quan tâm.
Chân của Vạn ma ma lúc này rất đau, người đi lại xung quanh rất bất tiện, nên bà nói: “Cô nương có thể giúp ta ngồi trên ghế đá ở đầu ngõ một lát được không?”
Nha hoàn áo xanh mỉm cười đỡ bà dậy, đáp: “Dạ vâng.”
Hai người đỡ Vạn ma ma ngồi xuống chiếc ghế đá, bà cảm thấy mắt cá chân đau nhức càng ngày càng nặng. Muốn đứng dậy đi lại nhưng khi dùng sức, cơn đau lại quay trở lại.
Cô nương mặc áo xanh nhìn mắt cá chân của bà, lắc đầu: “ Đại nương bị trật khớp rồi, bây giờ không thể đi được. Tốt nhất là không nên đi lại nhiều trong ba đến năm ngày.”
Vạn ma ma nói “Ừ” rồi lại giật mình hoảng hốt: “ Thôi chết rồi.”
Bà ra ngoài mua hoa mai, chợ hoa còn khá xa Kế trạch, muốn gọi xe cũng không kịp.
Cô nương mặc áo xanh suy nghĩ một lúc rồi nói với Vạn ma ma: “Mặc dù bị trật khớp xương, nhưng châm cứu bằng kim vàng thì sẽ khỏi trong vòng chưa đầy nửa ngày.”
“Châm cứu sao? Gần đây có chỗ châm cứu không?”
Nha hoàn áo xanh cười nói: “Ta biết ở đây có Nhân Tâm y quán, rất gần chợ hoa, đại nương có muốn đi thử không?”
Vạn ma ma sửng sốt: “Nhân Tâm y quán?” Bà có vẻ ngạc nhiên. “Gần đây có bán trà thảo dược trị nghẹt mũi đúng không?”
Nha hoàn kia giật mình, sau đó mỉm cười nói: “ Đại nương đã nghe tên Nhân Tâm y quán rồi sao?”
“Tên của loại trà thảo dược đó gần đây ta có thể nghe thấy nó ở khắp mọi nơi.” Vạn ma ma nhìn vào mắt cá chân của mình và nói: “Vì họ nói trà thảo dược do Nhân Tâm y quán sản xuất rất tốt, họ chắc chắn phải có một số kỹ năng thực sự. Làm phiền hai người đưa ta đến Nhân Tâm y quán. Chân ta lành lại thì nhất định sẽ hậu tạ.”
“Chuyện nhỏ thôi mà, đại nương người không cần để tâm quá.” Nha hoàn cười, liếc nhìn cô nương áo xanh một cái. “Cô nương, chúng ta hãy cùng nhau dìu đại nương qua y quán thôi.”
“Được.”
Lục Đồng và Ngân Tranh đã giúp Vạn ma ma bị thương ở mắt cá chân đến Nhân Tâm y quán.
Đỗ Trường Khanh ngơ ngác ngồi trước tủ thuốc, nhìn thấy Lục Đồng trở về, có chút kinh ngạc: “Lục đại phu, cô không phải đi mua hoa sao? Sao lại về sớm như vậy?”
Sáng sớm, ngay khi Nhân Tâm y quán mở cửa, Lục Đồng nói với Đỗ Trường Khanh rằng nàng định đi chợ hoa mua hoa, cùng Ngân Tranh rời đi trước.
Nghe được lời nói của Đỗ Trường Khanh, Vạn ma ma kinh ngạc nhìn Lục Đồng: “ Lục đại phu... Cô nương là đại phu ư?”
Lục Đồng gật đầu.
Ngân Tranh mỉm cười, nắm tay Vạn ma ma bước vào: “ Đại nương đừng lo lắng, cô nương của ta rất giỏi về y học, chính nàng ấy là người làm ra trà thảo mộc, lát nữa ta sẽ bôi thuốc vào mắt cá chân cho đại nương. Sau một thời gian sẽ không đau nữa đâu.”
Đỗ Trường Khanh vẫn còn có chút bối rối về tình huống này. Sau khi nghe chuyện xảy ra, hắn nhìn nàng với ánh mắt khó hiểu: “ Cô nương đúng là có trái tim nhân hậu.” Hắn xích lại gần hơn, thấp giọng hỏi: “Nhưng cô thật sự biết châm cứu sao? Không phải lừa người ta đấy chứ, ta đã nói trước với cô rồi, nếu người ta có mệnh hệ gì thì ta cũng không thể bảo vệ cô đâu.”
Lục Đồng phớt lờ hắn, đi lấy kim vàng từ hộp y cụ.
Bên ngoài, Vạn ma ma đang nửa ngồi tựa lưng vào ghế tựa, có chút nghi hoặc nhìn Lục Đồng, do dự nói: “ Lục đại phu, nếu không được...”
“Bên trong thuộc về nội tạng, bên ngoài thuộc về chi khớp.” Lục Đồng đã cởi giày và tất của Vạn ma ma, ngồi lên chiếc ghế thấp hơn một chút, đặt chân đối phương lên đầu gối của mình.
Nàng nhìn thấy một cục sưng to ở mắt cá chân, của bà, trông rất đáng sợ. Nàng nói: “Sau khi châm cứu, các kinh mạch sẽ được thông tắc và vết sưng tấy sẽ giảm bớt. Đại nương sẽ sớm có thể đi lại. Người đừng lo lắng.”
Sau đó, nàng giơ tay châm kim vàng vào mắt cá chân của Vạn ma ma.
Vạn ma ma kinh ngạc đến mức không nói được lời nào.
Động tác của Lục Đồng quá nhanh.
Thấy vậy, Ngân Tranh từ bên cạnh rót một bát trà, đưa cho Vạn ma ma mỉm cười nói: “ Đại nương đừng lo lắng. Cô nương của ta là đại phu chủ trị ở đây nên nàng ấy đương nhiên rất có năng lực. Trước tiên chúng ta uống một tách trà, đợi chữa bệnh xong, khoảng một tiếng nữa là sẽ ổn thôi.”
Vạn ma ma nhận lấy trà, bất đắc dĩ cười.
Ngân Tranh dời một chiếc ghế khác, ngồi trước mặt Vạn ma ma, trò chuyện với bà: “Ta nghe giọng của đại nương không giống giọng ở Thịnh Kinh, mà giống giọng của Ưng Xuyên hơn.”
Vạn ma ma nghe vậy, liền dời sự chú ý, mỉm cười đáp: “Đúng vậy, ta đến từ Ưng Xuyên.”
“Thật sao?” Ngân Tranh vui mừng: “Gia đình ta cũng là người Ứng Xuyên. Không ngờ ta lại có thể gặp được đồng hương ở Thịnh Kinh. Thật là duyên phận!”
Vạn ma ma cũng rất bất ngờ: “ Còn có chuyện này sao, thảo nào hôm nay găp cô nương ta liền cảm thấy rất thân thiết!”
Khi cùng đồng hương gặp nhau, người ta tự nhiên cảm thấy lòng tốt vô hạn và ngay lập tức bắt đầu trò chuyện nồng nhiệt. Ngân Tranh luôn thông minh và hoạt bát, nàng ấy nói chuyện với Vạn ma ma bằng phương ngữ, chẳng bao lâu sau bà đã rất vui vẻ kéo Ngân Tranh, trìu mến gọi nàng là “cô nương của ta”. Trong lúc phấn khích, bà thậm chí còn quên mất những chiếc kim vàng ở mắt cá chân.
Đỗ Trường Khanh dỏng tai, tựa hồ có chút chán ghét câu chuyện phiếm trong cửa hàng.
Lục Đồng khẽ mỉm cười.
Kể từ khi vào Nhân Tâm y quán, nàng chưa bao giờ quên nhiệm vụ của mình và không bao giờ lơ là trong việc hỏi thăm về Kế gia.
Đại nương này cứ năm hoặc sáu ngày lại đến chợ hoa Quan Hương để mua một ít hoa và cây giống, bà ấy đích thực là nói phương ngữ Ưng Xuyên. Hồi Ngân Tranh còn ở hoa lâu, nàng gặp một người tỷ tỷ sống ở Ưng Xuyên và tình cờ học được vài từ từ nàng ấy.
Vì vậy, Lục Đồng đã sớm hối lộ người ăn xin ở cổng miếu, đến chợ hoa Quan Hương để diễn một vở kịch giúp đỡ người gặp nạn.
Va chạm, tử tế, dẫn dắt, đồng hương, tất cả đều là những thủ đoạn để có thể tiếp cận người này.
Nàng cúi đầu, lấy chiếc kim vàng cuối cùng ra khỏi túi, chậm rãi châm vào huyệt đạo trên cổ tay Vạn ma ma. Bà vẫn cười nói: “Nhà ta ít người, đương gia đi theo Kế lão gia làm việc. Sang nay ta ra ngoài mua hoa mai, không may bị tên xúi quẩy đó va phải, hoa mai bị hỏng cũng không ít.”
Tay cầm kim của Lục Đồng hơi khựng lại.
Một lúc sau, nàng mới mỉm cười ngẩng đầu hỏi: “ Kế lão gia? Đại nương là người nhà Kế gia bán đồ sứ ở Thịnh Kinh à?”
Mới sáng sớm, cửa nhà Kế gia mở, một người phụ nữ trung niên bước ra. Người phụ nữ này mặc một chiếc áo màu mật ong đã sờn một nửa, tóc búi cao, dáng người đầy đặn và khuôn mặt hiền hậu, trên tay ôm một chiếc giỏ bằng tre.
Người gác cổng chào: “Vạn ma ma.”
Người nhà Vạn Phúc gật đầu đáp lại, vội vàng đi về phía chợ hoa Quan Hương.
Kế lão phu nhân thích ăn đồ ngọt, người nhà của Vạn Phúc lại rất rành làm bánh ngọt, nhất là các loại bánh làm từ hoa tươi. Gần đây lão phu nhân thích ăn nhất bánh hoa mai, hoa mai ép lấy nước trộn với bột mì, ép thành nhứng chiếc bánh hình bông hoa, vừa ngon miệng vừa đẹp mắt.
Nhưng bây giờ đã qua Cốc Vũ rồi, còn nửa tháng nữa là bắt đầu mùa hè, hoa mai đã bán hết. Hoa mai hiện đang được mua ở chợ hoa Quan Hương là được lưu kho bảo quản từ năm ngoái, nếu lô hàng này mà bán hết mất thì phải đợi đến mùa đông năm nay mới lại có. Vì vậy, bà đến sớm một chút.
Khi đến chợ hoa Quan Hương, liền có thể ngửi thấy mùi thơm ngát ngay cả trước khi bước vào chợ. Vào mùa xuân có rất nhiều loài hoa, trên các sạp có đủ loại hoa lan núi, hoa nhài, mẫu đơn, lan tím… khắp nơi tràn ngập hương thơm và màu sắc sống động.
Vạn ma ma tìm một sạp bán hoa mai, mua hết số hoa mai còn lại trong sạp, mua thêm mấy nắm rau thơm làm bánh, sau đó xách giỏ đi về.
Ở cửa vào chợ đã có rất nhiều người, xe ngựa tấp nập, chợ hoa thì đông đúc. Vạn ma ma vừa bước ra ngoài thì một đứa trẻ ăn xin khoảng 12, 13 tuổi bất ngờ từ chợ hoa đi ra va vào người khiến bà “ôi” một tiếng ngã xuống đất. Cậu bé ăn xin cảm thấy không ổn liền bỏ chạy.
Vạn ma ma ngã xuống đất, bà chỉ cảm thấy đau đớn tột cùng ở mắt cá chân, không thể đứng dậy nhặt những bông hoa đang rơi vung vãi trên đất, thấp giọng mắng vài câu.
Lúc này, bà đột nhiên nghe thấy có người nói bên tai mình: “Đại nương không sao chứ?”
Vạn ma ma ngẩng đầu nhìn thì thấy hai cô nương trẻ đang đứng trước mặt mình.
Một người xinh đẹp và lanh lợi mặc áo màu lục lam, với mái tóc búi kiểu nha hoàn. Người còn lại mặc váy màu xanh đậm, với đôi môi đỏ, hàm răng trắng, vóc dáng nhỏ nhắn. Nàng đang nhìn bà với vẻ quan tâm.
Chân của Vạn ma ma lúc này rất đau, người đi lại xung quanh rất bất tiện, nên bà nói: “Cô nương có thể giúp ta ngồi trên ghế đá ở đầu ngõ một lát được không?”
Nha hoàn áo xanh mỉm cười đỡ bà dậy, đáp: “Dạ vâng.”
Hai người đỡ Vạn ma ma ngồi xuống chiếc ghế đá, bà cảm thấy mắt cá chân đau nhức càng ngày càng nặng. Muốn đứng dậy đi lại nhưng khi dùng sức, cơn đau lại quay trở lại.
Cô nương mặc áo xanh nhìn mắt cá chân của bà, lắc đầu: “ Đại nương bị trật khớp rồi, bây giờ không thể đi được. Tốt nhất là không nên đi lại nhiều trong ba đến năm ngày.”
Vạn ma ma nói “Ừ” rồi lại giật mình hoảng hốt: “ Thôi chết rồi.”
Bà ra ngoài mua hoa mai, chợ hoa còn khá xa Kế trạch, muốn gọi xe cũng không kịp.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô nương mặc áo xanh suy nghĩ một lúc rồi nói với Vạn ma ma: “Mặc dù bị trật khớp xương, nhưng châm cứu bằng kim vàng thì sẽ khỏi trong vòng chưa đầy nửa ngày.”
“Châm cứu sao? Gần đây có chỗ châm cứu không?”
Nha hoàn áo xanh cười nói: “Ta biết ở đây có Nhân Tâm y quán, rất gần chợ hoa, đại nương có muốn đi thử không?”
Vạn ma ma sửng sốt: “Nhân Tâm y quán?” Bà có vẻ ngạc nhiên. “Gần đây có bán trà thảo dược trị nghẹt mũi đúng không?”
Nha hoàn kia giật mình, sau đó mỉm cười nói: “ Đại nương đã nghe tên Nhân Tâm y quán rồi sao?”
“Tên của loại trà thảo dược đó gần đây ta có thể nghe thấy nó ở khắp mọi nơi.” Vạn ma ma nhìn vào mắt cá chân của mình và nói: “Vì họ nói trà thảo dược do Nhân Tâm y quán sản xuất rất tốt, họ chắc chắn phải có một số kỹ năng thực sự. Làm phiền hai người đưa ta đến Nhân Tâm y quán. Chân ta lành lại thì nhất định sẽ hậu tạ.”
“Chuyện nhỏ thôi mà, đại nương người không cần để tâm quá.” Nha hoàn cười, liếc nhìn cô nương áo xanh một cái. “Cô nương, chúng ta hãy cùng nhau dìu đại nương qua y quán thôi.”
“Được.”
Lục Đồng và Ngân Tranh đã giúp Vạn ma ma bị thương ở mắt cá chân đến Nhân Tâm y quán.
Đỗ Trường Khanh ngơ ngác ngồi trước tủ thuốc, nhìn thấy Lục Đồng trở về, có chút kinh ngạc: “Lục đại phu, cô không phải đi mua hoa sao? Sao lại về sớm như vậy?”
Sáng sớm, ngay khi Nhân Tâm y quán mở cửa, Lục Đồng nói với Đỗ Trường Khanh rằng nàng định đi chợ hoa mua hoa, cùng Ngân Tranh rời đi trước.
Nghe được lời nói của Đỗ Trường Khanh, Vạn ma ma kinh ngạc nhìn Lục Đồng: “ Lục đại phu... Cô nương là đại phu ư?”
Lục Đồng gật đầu.
Ngân Tranh mỉm cười, nắm tay Vạn ma ma bước vào: “ Đại nương đừng lo lắng, cô nương của ta rất giỏi về y học, chính nàng ấy là người làm ra trà thảo mộc, lát nữa ta sẽ bôi thuốc vào mắt cá chân cho đại nương. Sau một thời gian sẽ không đau nữa đâu.”
Đỗ Trường Khanh vẫn còn có chút bối rối về tình huống này. Sau khi nghe chuyện xảy ra, hắn nhìn nàng với ánh mắt khó hiểu: “ Cô nương đúng là có trái tim nhân hậu.” Hắn xích lại gần hơn, thấp giọng hỏi: “Nhưng cô thật sự biết châm cứu sao? Không phải lừa người ta đấy chứ, ta đã nói trước với cô rồi, nếu người ta có mệnh hệ gì thì ta cũng không thể bảo vệ cô đâu.”
Lục Đồng phớt lờ hắn, đi lấy kim vàng từ hộp y cụ.
Bên ngoài, Vạn ma ma đang nửa ngồi tựa lưng vào ghế tựa, có chút nghi hoặc nhìn Lục Đồng, do dự nói: “ Lục đại phu, nếu không được...”
“Bên trong thuộc về nội tạng, bên ngoài thuộc về chi khớp.” Lục Đồng đã cởi giày và tất của Vạn ma ma, ngồi lên chiếc ghế thấp hơn một chút, đặt chân đối phương lên đầu gối của mình.
Nàng nhìn thấy một cục sưng to ở mắt cá chân, của bà, trông rất đáng sợ. Nàng nói: “Sau khi châm cứu, các kinh mạch sẽ được thông tắc và vết sưng tấy sẽ giảm bớt. Đại nương sẽ sớm có thể đi lại. Người đừng lo lắng.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau đó, nàng giơ tay châm kim vàng vào mắt cá chân của Vạn ma ma.
Vạn ma ma kinh ngạc đến mức không nói được lời nào.
Động tác của Lục Đồng quá nhanh.
Thấy vậy, Ngân Tranh từ bên cạnh rót một bát trà, đưa cho Vạn ma ma mỉm cười nói: “ Đại nương đừng lo lắng. Cô nương của ta là đại phu chủ trị ở đây nên nàng ấy đương nhiên rất có năng lực. Trước tiên chúng ta uống một tách trà, đợi chữa bệnh xong, khoảng một tiếng nữa là sẽ ổn thôi.”
Vạn ma ma nhận lấy trà, bất đắc dĩ cười.
Ngân Tranh dời một chiếc ghế khác, ngồi trước mặt Vạn ma ma, trò chuyện với bà: “Ta nghe giọng của đại nương không giống giọng ở Thịnh Kinh, mà giống giọng của Ưng Xuyên hơn.”
Vạn ma ma nghe vậy, liền dời sự chú ý, mỉm cười đáp: “Đúng vậy, ta đến từ Ưng Xuyên.”
“Thật sao?” Ngân Tranh vui mừng: “Gia đình ta cũng là người Ứng Xuyên. Không ngờ ta lại có thể gặp được đồng hương ở Thịnh Kinh. Thật là duyên phận!”
Vạn ma ma cũng rất bất ngờ: “ Còn có chuyện này sao, thảo nào hôm nay găp cô nương ta liền cảm thấy rất thân thiết!”
Khi cùng đồng hương gặp nhau, người ta tự nhiên cảm thấy lòng tốt vô hạn và ngay lập tức bắt đầu trò chuyện nồng nhiệt. Ngân Tranh luôn thông minh và hoạt bát, nàng ấy nói chuyện với Vạn ma ma bằng phương ngữ, chẳng bao lâu sau bà đã rất vui vẻ kéo Ngân Tranh, trìu mến gọi nàng là “cô nương của ta”. Trong lúc phấn khích, bà thậm chí còn quên mất những chiếc kim vàng ở mắt cá chân.
Đỗ Trường Khanh dỏng tai, tựa hồ có chút chán ghét câu chuyện phiếm trong cửa hàng.
Lục Đồng khẽ mỉm cười.
Kể từ khi vào Nhân Tâm y quán, nàng chưa bao giờ quên nhiệm vụ của mình và không bao giờ lơ là trong việc hỏi thăm về Kế gia.
Đại nương này cứ năm hoặc sáu ngày lại đến chợ hoa Quan Hương để mua một ít hoa và cây giống, bà ấy đích thực là nói phương ngữ Ưng Xuyên. Hồi Ngân Tranh còn ở hoa lâu, nàng gặp một người tỷ tỷ sống ở Ưng Xuyên và tình cờ học được vài từ từ nàng ấy.
Vì vậy, Lục Đồng đã sớm hối lộ người ăn xin ở cổng miếu, đến chợ hoa Quan Hương để diễn một vở kịch giúp đỡ người gặp nạn.
Va chạm, tử tế, dẫn dắt, đồng hương, tất cả đều là những thủ đoạn để có thể tiếp cận người này.
Nàng cúi đầu, lấy chiếc kim vàng cuối cùng ra khỏi túi, chậm rãi châm vào huyệt đạo trên cổ tay Vạn ma ma. Bà vẫn cười nói: “Nhà ta ít người, đương gia đi theo Kế lão gia làm việc. Sang nay ta ra ngoài mua hoa mai, không may bị tên xúi quẩy đó va phải, hoa mai bị hỏng cũng không ít.”
Tay cầm kim của Lục Đồng hơi khựng lại.
Một lúc sau, nàng mới mỉm cười ngẩng đầu hỏi: “ Kế lão gia? Đại nương là người nhà Kế gia bán đồ sứ ở Thịnh Kinh à?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro