Tình Cờ Gặp
Thiên Sơn Trà Khách
2024-11-15 19:43:49
Có thêm hai cô nương đến Nhân Tâm y quán, nơi này đột nhiên trở nên náo nhiệt.
Trước kia khi Lục Đồng chưa đến, trong tiệm chỉ có A Thành và Đỗ Trường Khanh, bây giờ đã có bốn cô gái xinh đẹp, thậm chí ngay cả cây mai trước cửa cũng nhìn vừa mắt hơn rất nhiều.
Trời nắng như đổ lửa, tiếng ve kêu trên cây trước cửa khiến người ta choáng váng. Đỗ Trường Khanh từ bên ngoài đi vào, đặt mấy bát nước mát trên tay xuống bàn rồi nói: “Uống trà thôi!"
Ngân Tranh đang giúp Lục Đồng sắp xếp tủ thuốc, nhìn thoáng qua hỏi: "Đây là gì thế?"
Đỗ Trường Khanh chống tay lên hông, háo hức nói: “Ở phố Tây có một quán nước mới mở, mua một bát tặng một bát. Ta là chủ quán, ta mời mọi người, không cần trả tiền."
"Cảm ơn biểu ca." Hạ Dung Dung đang cùng Hương Thảo thêu khăn tay, nhẹ nhàng cảm ơn hắn.
Hạ Dung Dung không biết nhiều về dược liệu, nàng không thể tranh công việc với Ngân Tranh và A Thành. Ban ngày, nàng ngồi trong cửa hàng và làm công việc thêu thùa với Hương Thảo, rất yên tĩnh.
Đỗ Trường Khanh bảo bọn họ chia nước ra, hắn mua nhiều loại, có nước lê, nước mật ong gừng, nước mơ, nước hoa nhài hoa nhài, đá bào...
Lục Đồng được đưa cho một bát nước gừng mật ong. Nước mát đựng trong một ống tre xanh, đã được ngâm trước trong thùng đá, trong như hổ phách.
Nàng cúi đầu uống một ngụm, vừa ngọt vừa mát. Khi ngẩng đầu lên lần nữa, liền thấy mọi người đều có vẻ ẩn nhẫn.
Đỗ Trường Khanh hỏi: “Thế nào?” Không đợi người trả lời, hắn trước tiên nhấp một ngụm.
Sau một khắc, hắn không nhịn được mà nghẹn ngào nói: "Khụ khụ khụ! Cái quái gì mà ngọt thế này?"
Hạ Dung Dung ở đầu bên kia cau mày nói: “Có chút ngọt quá.”
Ngay cả A Thành thích đồ ngọt nhất cũng nhăn mũi: "Ông chủ, đây nào phải là cho đường vào nước, rõ ràng là quên thêm nước vào đường!"
Ngân Tranh và Hương Thảo tuy không nói gì nhưng vẫn đặt bát nước ngọt ra xa, dường như không muốn uống thêm một ngụm nào nữa.
Đỗ Trường Khanh tức giận nói: "Hay lắm, người bán nước nói với ta, không ngọt không lấy tiền, hóa ra là nói thật à. Người này đầu óc có vấn đề sao, ngọt như này là muốn sặc chết người ta à?"
Hắn quay đầu lại nhìn thấy Lục Đồng đang tiếp tục uống nước ngọt trong bát, tức giận nói: “Đừng uống nữa, ngày thường sao không thấy cô tiết kiệm tiền cho ta? Uống mất mạng rồi ai chịu trách nhiệm hả?"
Lục Đồng không nói gì.
Đỗ Trường Khanh suy nghĩ một chút, sau đó nghi hoặc nhìn nàng: "Cô không thấy ngọt quá sao?"
"Cũng ngon."
Đỗ Trường Khanh ngơ ngác nhìn nàng: “Đừng nói với ta là cái này hợp khẩu vị của cô đấy nhé?”
Lục Đồng: “Nếu cửa hàng đó không sập tiệm, ta sẽ tiếp tục ủng hộ hắn.”
Nàng nói thêm: "Một bát mỗi ngày."
Mọi người đều im lặng.
Đỗ Trường Khanh nghẹn họng, một lúc sau mới gật đầu: “Không tồi, bái phục. Xem ra sau này tiệm nước ngọt có thể tiếp tục buôn bán ở phố Tây hay không, đều phải trông vào sự bảo trợ của Lục đại phu rồi.”
Lục Đồng uống hết nước ngọt bày tỏ sự ủng hộ của mình đối với cửa hàng.
Uống xong, Lục Đồng đặt ống tre sang một bên, Ngân Tranh đi vào sân nhỏ lấy hộp thuốc của Lục Đồng ra.
Những người khác trong y quán cũng không có gì ngạc nhiên, Đỗ Trường Khanh vẫy tay với hai người: “Đi sớm về sớm.”
Ngân Tranh không nói nên lời: “Ta biết rồi.”
Hôm nay là ngày chẩn trị cho Phạm phu nhân.
Lục Đồng hẹn Phạm phu nhân bảy ngày một lần đến thăm nàng để châm cứu. Hôm nay là lần thứ ba.
Sau khi ra khỏi nhà, khi Lục Đồng và Ngân Tranh đến Phạm phủ, Phạm phu nhân Triệu thị vừa mới ngủ trưa xong.
Nhìn thấy Lục Đồng, Triệu thị xua tay ra hiệu cho Lục Đồng tiến vào châm cứu.
Như thường lệ, Lục Đồng lấy cây kim vàng từ trong hộp thuốc ra, dùng nó xuyên vào huyệt Triệu thị.
Nha hoàn Thúy Nhi đang quạt mát ở phía sau, Triệu thị hơi nhắm mắt lại, lười biếng hỏi Lục Đồng: "Lục đại phu, việc châm cứu này còn kéo dài bao lâu nữa?"
Lục Đồng châm một cây kim vàng xuống, nói: “Phu nhân, hiện tại người đã gầy đi một chút, đang ở thời khắc mấu chốt, nếu lúc này ngừng châm cứu, sau một thời gian sẽ mất hết tác dụng. Để tăng cường hiệu quả, tốt nhất là tiếp tục châm cứu trong hai tháng nữa mới tốt."
“Hai tháng nữa à?”
"Sau đó sẽ châm cứu mười ngày một lần, tổng cộng là sáu lần trong hai tháng. Người thấy thế nào, thưa phu nhân?"
Triệu thị thở dài: "Được."
Lục Đồng không nói nữa, tập trung châm cứu cho Triệu thị.
Triệu thị nhướng mi liếc nhìn Lục Đồng đang bận rộn, sau đó lại đặt mắt xuống, khóe miệng nở một nụ cười hài lòng.
Nàng rất hài lòng với Lục Đồng.
Nói chính xác thì Triệu thị rất hài lòng với khả năng châm cứu của Lục Đồng. Mấy ngày nay, không biết là do "Tiêm Tiêm" hay là do Lục Đồng mấy ngày tới nhà giúp nàng châm cứu, vòng eo của Triệu thị quả thực đã giảm đi, quần áo cũng trở nên rộng rãi hơn một chút so với ngày trước.
Điều này khiến Triệu thị rất sung sướng.
Ban đầu nàng còn nửa tin nửa ngờ với những gì Lục Đồng nói, nhưng hiện tại đã tận mắt nhìn thấy kết quả, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi giảm cân, Triệu thị sai hạ nhân đến Khánh Y Các nổi tiếng ở Thịnh Kinh để may vài chiếc váy sa màu ánh trắng. Sau khi gầy đi, trang điểm nhẹ nhàng, váy áo lụa thanh lịch, khác xa hoàn toàn với vẻ sang trọng quyến rũ trước đây, điều này khiến Phạm Chính Liêm cảm thấy rất mới lạ, phu thê càng thêm ân ái. Chẳng bao lâu nữa có lẽ sẽ thực sự trở thành vị mỹ nữ lộng lẫy nhảy múa trên lòng bàn tay kia, xứng đáng với cái tên “Phi Yến”.
Nhắc tới Lục Đồng, Triệu thị để ý thấy Lục Đồng mỗi lần đến thăm, đều là buổi chiều đến và rời đi trước khi trời tối, vừa hay tránh những lúc Phạm Chính Liêm đi làm về. Ngoài ra, Lục Đồng là người ít lời, khi vào phủ cũng không bao giờ hỏi nhiều, chỉ làm những việc trong bổn phận.
Điều này khiến Triệu thị rất hài lòng, người biết điều luôn khiến người ta yên tâm. Nếu không, có một nữ y sĩ trẻ tuổi như vậy trong nhà, nàng thật sự sợ một ngày nào đó Phạm Chính Liêm sẽ nổi sắc tâm.
Tạm thời nữ y sĩ này không có ý đồ không an phận, Triệu thị cũng không đối xử với nàng hà khắc như trước nữa.
Khoảng nửa canh giờ sau, Lục Đồng châm cứu xong cho Triệu thị, Triệu thị sai nha hoàn Thúy Nhi đưa nàng sang phòng bên cạnh uống trà.
Thúy Nhi mang đến trà và tiền châm cứu. Triệu thị không phải là người hào phóng, trả phí châm cứu rất ít. Về phần trà thảo mộc đưa đến lần trước thì cứ coi như không có chuyện gì, Lục Đồng cũng không chủ động nhắc đến.
Khi Lục Đồng đang uống trà, Ngân Tranh đặt một chiếc bình nhỏ vào tay Thúy Nhi, cười nói: "Thúy Nhi cô nương, đây là loại dầu dưỡng tóc do Lục đại phu tự tay làm ra, có chứa dược liệu, dùng lâu dần tóc sẽ ngày càng óng ả."
Thúy Nhi từ chối: "Sao ta dám lấy đồ của Lục đại phu..."
“Không đáng bao nhiêu,” Ngân Tranh mỉm cười nói, “Vốn dĩ muốn tặng cho phu nhân vài lọ, nhưng Lục đại phu nghĩ rằng loại tinh dầu mà phu nhân thường dùng rất đắt tiền, có lẽ không coi trọng đồ của chúng ta. Thúy Nhi cô nương đừng chê."
Thúy Nhi nhét lọ thuốc vào tay áo, nụ cười càng chân thật hơn trước: “Đa tạ Lục đại phu.”
Lục Đồng lắc đầu, cúi đầu uống một ngụm trà nóng trong tay.
Thúy Nhi là nha hoàn thân cận của Triệu thị. Một ân huệ nhỏ sẽ không mua được Thúy Nhi, nhưng nó có thể giúp Ngân Tranh thân thiết với Thúy Nhi hơn.
Khi mối quan hệ tiến gần hơn, lời nói cũng sẽ thả lỏng hơn.
Sau khi Lục Đồng uống xong trà, nàng đứng dậy chào tạm biệt. Lúc đi ngang qua hoa sảnh, họ đụng phải một người đàn ông.
Đối phương thấp giọng nói "Xin lỗi", Lục Đồng nhìn về phía trước. Hắn là một người đàn ông trung niên cao lớn, lông mày rậm, mắt to, mặc một chiếc áo choàng vải màu trầm đã bạc màu. Rõ ràng trông hắn rất uy nghiêm, nhưng vẻ mặt lại rất khiêm tốn.
Lục Đồng đã từng gặp qua người đàn ông này, nhưng nàng không biết hắn có quan hệ gì với Phạm gia. Nhiều lần, Lục Đồng sau khi chẩn trị xong đi ra ngoài thì sẽ đụng phải người đàn ông này ở trước cửa Phạm phủ. Phần lớn là đều thấy người này đang yêu cầu hạ nhân của Phạm phủ chuẩn bị mấy thứ lễ vật.
Đây là lần đầu tiên thấy hắn bước vào nội viện.
Lục Đồng liếc hắn một cái, một nha hoàn khác của Triệu thị đang chỉ đạo người đàn ông này mang những thứ trên tay đặt xuống sân, mơ hồ mấy thứ như gà rừng, ngỗng và vịt.
Người đàn ông đi vòng qua Lục Đồng, lau mồ hôi, nói với Triệu thị đang tận hưởng không khí mát mẻ trong hoa sảnh qua cửa sân: “Phu nhân…”
“Biết rồi.” Triệu thị có vẻ khá thiếu kiên nhẫn.
Người đàn ông cảm thấy hơi xấu hổ, nói vài câu với nha hoàn của Triệu thị rồi vội vàng rời đi.
Lục Đồng nhìn bóng lưng hắn, vừa đi về phía trước vừa hỏi Thúy Nhi: "Hắn là..."
Thúy Nhi mỉm cười nói: "Đó là Kì đại nhân của Thẩm Hình Viện, là thuộc hạ đắc lực của lão gia nhà ta."
Một thuộc hạ có năng lực?
Lục Đồng nghĩ đến chiếc áo bạc màu trên người người đàn ông vừa rồi, cùng cách nha hoàn của Triệu thị đối xử với hắn khi chỉ chỉ trỏ trỏ xung quanh, như vô tình nói: "Phạm đại nhân rất coi trọng hắn sao?"
“Tất nhiên là coi trọng rồi.” Có lẽ vì lọ dầu dưỡng tóc mà Lục Đồng cho, nê Thuý Nhi cũng niềm nở nói chuyện với họ nhiều hơn một chút: “Khi lão gia được điều về từ huyện Nguyên An, ngài đã đặc biệt cùng đưa theo Kì đại nhân về Thịnh Kinh". Nói đến đây, Thuý Nhi đột nhiên cảm thấy có chút kỳ quái, "Lục đại phu tại sao lại hỏi về Kì đại nhân?"
Ngân Tranh đẩy vai Thuý Nhi, nhẹ nhàng cười nói: “Vị đại nhân này dung mạo không tệ, khí thế rất lớn…”
Thuý Nhi hiểu ý, che miệng nói: "Thật đáng tiếc. Kì đại nhân đã có vợ con, nhưng..." Nàng ta liếc nhìn Lục Đồng, không tiếp tục.
Lục Đồng biết rõ ánh mắt của nàng, trong mắt những người ở Phạm phủ, một nữ y sĩ xuất thân thấp kém mà gả cho một quan chức cấp thấp làm thiếp thì cũng là điều tốt.
Ra đến cửa Phạm phủ, sau khi Thuý Nhi rời đi, Lục Đồng đứng ở cửa quay người nhìn tấm bảng trên cửa của Phạm phủ.
Ngân Tranh hỏi: “Cô nương sao vậy?”
"Ta đang nghĩ..."
Giọng nói của Lục Đồng rất nhẹ nhàng: “Người vừa gặp lúc nãy.”
“Kì đại nhân?” Ngân Tranh sửng sốt.
Lục Đồng nói: “Hắn có vấn đề.”
Thuý Nhi nói Kì đại nhân là người được Phạm Chính Liêm coi trọng nên đã đưa hắn từ huyện Nguyên An về Thịnh Kinh. Tuy nhiên, nhìn vào quần áo và địa vị của Kì đại nhân trong Phạm phủ, không khó để nhận ra rằng cuộc sống của hắn cũng khó khăn.
Điều này thật kỳ lạ, sao cánh tay phải của Phạm Chính Liêm lại có thể khốn khổ như vậy?
Còn nữa, Thuý Nhi nói rằng hắn đã trở về từ huyện Nguyên An...
Nói cách khác, Kì đại nhân đã gắn bó với Phạm Chính Liêm từ khi bắt đầu làm quan, chắc chắn hắn biết nhiều bí mật của Phạm Chính Liêm.
"Ngân Tranh, nhờ Tào gia tìm hiểu về Kì đại nhân hồi nãy."
Nàng cần biết thông tin chi tiết về vị Kì đại nhân đó, thì mới có thể kê đơn thuốc phù hợp.
“Cô nương,” Ngân Tranh có chút xấu hổ, “Ngoại trừ đồ ăn, tất cả số tiền chúng ta kiếm được đều đổ vào Khoái Hoạt Lâu. Thông tin từ Tào tiên sinh rất đắt, tiền còn lại cũng không đủ tiêu. Lại muốn thêm thông tin thì chúng ta chỉ có thể mượn tiền chủ tiệm Đỗ."
“Vậy thì mượn.” Lục Đồng thu hồi ánh mắt, đi về phía trước.
Ngân Tranh không còn cách nào khác là phải nhanh chóng đuổi theo, đi được hai bước, nàng đột nhiên phát ra một tiếng "ồ".
Lục Đồng dừng lại: "Sao thế?"
Ngân Tranh chỉ về phía bên kia đường: “Hình như là Đoàn tiểu công tử bên cạnh Bùi đại nhân?”
Lục Đồng giật mình, nhìn theo ánh mắt của Ngân Tranh, liền nhìn thấy trong bóng râm của quán trà đối diện, thiếu niên đang ngồi một mình uống trà, quay lưng về phía nàng. Bởi vì không nhìn rõ mặt nên không biết có phải Đoàn Tiểu Ngôn hay không.
Nàng cau mày: “Cô chắc chắn là không nhận nhầm người chứ?”
Ngân Tranh rất tự tin: "Không thể sai được. Trước đây ta đã gặp rất nhiều người, cũng rất giỏi nhìn người đấy." Nói xong, nàng vẫy tay về phía bên kia đường, gọi: "Đoàn tiểu công tử!"
Một lúc sau, người ngồi ở quán trà mới chậm rãi quay lại, nhìn thấy đám người Lục Đồng thì sửng sốt, đứng dậy đi về phía trước, vẻ mặt kinh ngạc: "Lục đại phu, Ngân Tranh cô nương."
Quả nhiên là Đoàn Tiểu Ngôn.
Lục Đồng nhìn quanh người Đoàn Tiểu Ngôn, không thấy Bùi Vân Ánh, liền hỏi: "Đoàn tiểu công tử sao lại ở đây?"
"Ta đang làm nhiệm vụ, đi ngang qua đây ngồi uống trà, không ngờ lại gặp được Lục đại phu." Hắn cười ấm áp, hỏi Lục Đồng lần nữa: "Lục đại phu thì sao? "
"Ta đến đây để chữa bệnh cho người ta."
Đoàn Tiểu Ngôn nói "Ồ", nhìn về phương xa, ngượng ngùng nói với Lục Đồng: "Lục đại phu, ta còn có việc phải làm nên phải đi trước. Mấy ngày nữa được nghỉ ta sẽ rủ đại nhân đến y quán của các cô, trà thảo mộc lần trước thật sự có tác dụng."
Lục Đồng gật đầu: "Đoàn công tử đi cẩn thận."
Đoàn Tiểu Ngôn nhanh chóng rời đi, Lục Đồng nhìn theo bóng lưng hắn, hồi lâu không nói gì.
Ngân Tranh nhắc nhở: “Cô nương không đi sao?”
Lục Đồng ngoảnh mặt đi: "Đi thôi."
…
Khi Đoàn Tiểu Ngôn trở lại Điện soái phủ, người đồng liêu hộ vệ Mộc Liên đang từ võ đài trở về, nói rằng Tiêu Trục Phong đã mua mận, đang để trong quân doanh, bảo hắn tự vào lấy mà ăn.
Đoàn Tiểu Ngôn xua tay, hỏi Mộc Liên: "Đại nhân có ở bên trong không?"
“Không có.” Mộc Liên cắn một miếng mận xanh trong tay, nhất thời chua đến mức không mở nổi mắt, “Tìm đại nhân có việc gì thế?”
Đoàn Tiểu Ngôn lắc đầu: "Không có gì."
Mộc Liên đi vào, Chi Tử từ trong góc chạy ra, liên tục dụi đầu vào trong ngực hắn. Đoàn Tiểu Ngôn ngồi xổm trên mặt đất, lơ đãng xoa đầu con chó, lẩm bẩm một mình: “Thật là kì lạ, khoảng cách xa như thế, cũng không nhìn thấy mặt, làm sao lại nhận ra mình được nhỉ?”
Phía sau có người hỏi: “Cái gì mà làm sao lại nhận ra được ngươi?”
Đoàn Tiểu Ngôn giật mình quay đầu lại thì thấy Bùi Vân Ánh từ ngoài cửa đi vào.
Hắn vẫn mặc bộ công phục bằng gấm màu đỏ son, cổ áo cài cúc gọn gàng, không hề có cảm giác nóng bức mà ngược lại còn sảng khoái.
"Ca, huynh đã về rồi à?" Đoàn Tiểu Ngôn đứng dậy đi theo hắn vào doanh trại.
Vừa bước vào cửa, hai người đều sững sờ trong giây lát.
Trước cửa doanh trại của Điện soái phủ, những chiếc giỏ tre đầy mận xanh, một nhóm thân binh vừa ăn vừa cười toe toét, trong không khí tràn ngập mùi chua.
Bùi Vân Ánh cau mày: "Cái gì đây?"
Mộc Liên vội vàng nói: “Phó sứ Tiêu gửi đến. Ngài ấy nói hôm nay trời nắng nóng nên đặc biệt mua về để giải khát cho các huynh đệ. Phó sứ còn đặc biệt chọn một giỏ ngon nhất đặt trong phòng của ngài.”
Nhìn thấy Bùi Vân Ánh im lặng, Hoàng Tùng ở bên cạnh cũng nói: "Mận phó sứ mua khá ngon, nhưng hơi chua."
Bùi Vân Ánh đưa tay sờ trán: "... Ta biết rồi." Đi được hai bước, hắn quay đầu lại, không nhịn được nói: "Chuyển hết ra sân viên, đừng chất đống ở cửa."
"Dạ."
Bùi Vân Ánh vào phòng, quay lại và thấy Đoàn Tiểu Ngôn vẫn còn ở đó, liền hỏi: "Có chuyện gì à?"
Đoàn Tiểu Ngôn quay người đóng cửa lại, đợi Bùi Vân Ánh ngồi vào bàn, sau đó bước tới nói: "Ca, hôm nay Lục đại phu của Nhân Tâm y quán lại đến Phạm phủ."
"Ừm."
"...Ta và nàng ấy còn chào hỏi nhau."
Bùi Vân Ánh ngừng rót trà.
Hắn ngước mắt: "Bị lộ rồi à?"
"Oan uổng quá!" Đoàn Tiểu Ngôn kêu lên: "Trời nóng quá nên ta đến quán trà đối diện uống một chén trà. Ai ngờ Lục đại phu lại đi ra ngoài trùng hợp như vậy, lúc đó ta đang ngồi quay lưng về phía nàng ấy, cách một con đường, ca, có khi huynh còn không chắc sẽ nhận ra ta ấy, không hiểu sao nàng ấy lại nhận ra được.”
Bùi Vân Ánh liếc hắn một cái, cúi đầu uống trà: "Nàng nói cái gì?"
"Cũng không nói gì cả, ta nói ta đi làm nhiệm vụ ngang qua đó, nàng ấy cũng không nghi ngờ, ta liền rời đi."
Bùi Vân Ánh gật đầu.
Thấy hắn không có phản ứng gì, Đoàn Tiểu Ngôn càng can đảm hơn, nói: “Ca, ta đã theo dõi Phạm phủ được nửa tháng rồi, Lục đại phu cũng chỉ châm cứu cho Phạm phu nhân thôi, không làm gì khác. Trà thảo dược của nàng ấy bán rất chạy, Phạm phu nhân rất thích, cũng không cản trở gì đến Điện tiền ti chúng ta. Huynh có phải quá cảnh giác với nàng rồi không?”
Bùi Vân Ánh đóng nắp trà lại: “Ngươi tin tưởng nàng như vậy sao?”
“Cũng không thể nói là tin tưởng.” Đoàn Tiểu Ngôn thành thật nói: “Chủ yếu là ngày nào cũng theo dõi, chi phí đi lại, chi phí trà nước, chi phí ăn uống… không có đủ tiền mà tiêu, ca, huynh cho ta mượn một ít với…” Hắn vừa nói vừa sờ vào eo mình, đột nhiên dừng lại.
"Có chuyện gì thế?"
Đoàn Tiểu Ngôn nhìn hắn: "Hà bao của ta mất rồi."
"Bị trộm rồi?"
"Không đúng. Trong đó không có tiền."
Bùi Vân Ánh không nói nên lời: "Vậy thì kêu ca cái gì."
"Hà bao đó là huynh tặng cho ta đấy!" Đoàn Tiểu Ngôn hét lên: "Lúc ta mới vào Điện tiền ti, huynh đã tặng ta một cái hà bao, trên đó có tên của ta."
Bùi Vân Ánh nhắc nhở: "Nghĩ lại xem mất ở đâu? Có để quên trong doanh trại không?"
"Không nhớ nổi, lúc chiều ta đi uống trà ở đối diện Phạm phủ thì vẫn còn mà, a!” ánh mắt hắn chuyển động, "Chẳng lẽ ta đã làm mất khi nói chuyện với Lục đại phu? Lúc đó ta vội chạy sang đường, có khi là rơi trước cửa Phạm phủ.”
Nghe vậy, Bùi Vân Ánh trong tư thế lười biếng ngồi thẳng dậy, hỏi: "Ngươi nói Lục Đồng nhặt được à?"
“Chỉ là có thể thôi.” Đoàn Tiểu Ngôn gãi gãi đầu, “Cũng ngại hỏi người ta.”
"Sao không hỏi?" Bùi Vân Ánh hỏi.
Đoàn Tiểu Ngôn ngạc nhiên: “Trong ví không có lấy một xu, Lục đại phu lấy nó làm gì? Hơn nữa, nếu hỏi nàng ấy thật, Lục đại phu sẽ cho rằng ta nghi ngờ nàng ấy ăn trộm. Nếu người khác nghe được sẽ nghi ngờ phẩm cách của Lục đại phu, vậy thì không hay rồi."
Bùi Vân Ánh: "Thay nàng ấy suy nghĩ chu toàn như vậy cũng đúng là làm khó ngươi rồi."
Không đợi Đoàn Tiểu Ngôn lên tiếng, hắn tiếp tục nói: “Mấy ngày nữa ta sẽ cùng ngươi đến Nhân Tâm y quán.”
Đoàn Tiểu Ngôn không thể tin nhìn hắn: "Huynh thật sự muốn hỏi Lục đại phu à? Tại sao?"
“Bởi trên hà bao có tên của ngươi.”
"Tên?"
"Nếu người khác nhặt thì không sao, nếu là Lục Đồng nhặt, ta chỉ sợ là ngươi bị bán rồi còn giúp người ta đếm tiền."
Đoàn Tiểu Ngôn khó hiểu: “Cái hà bao đó thì có thể làm cái gì?”
"Nhiều lắm," Bùi Vân Ánh mỉm cười: "Ví dụ như..."
"Uy hiếp."
"Uy hiếp?" Đoàn Tiểu Ngôn kinh ngạc, "Cái hà bao đó thì có thể uy hiếp ta kiểu gì? Ta cũng không phải nữ nhân, sao có thể dùng cái này làm tín vật định tình mà ép ta cưới nàng?" Hắn sửng sốt, suy nghĩ một lúc rồi thì thầm: “Nói như vậy cũng không phải là không thể, hôm nay nàng ấy chỉ cần nhìn bóng lưng mà đã có thể nhận ra ta, chứng tỏ trong lòng Lục đại phu có ấn tượng sâu sắc với ta… Nhưng ta còn chưa thành niên mà, chuyện hôn nhân đại sự ta cũng không thể làm chủ…”
Đang lúc hắn đang tự lẩm bẩm, một chồng sách dày bất ngờ đập vào đầu hắn. Bùi Vân Ánh đứng dậy đi ngang qua hắn nói: “Được, nếu ngày đó đến, với tư cách là một nửa trưởng bối của ngươi, ta nhất định sẽ thưởng hậu hĩnh."
"Cung chúc hai vị lang tài nữ mạo, xứng đôi vừa lứa!"
Trước kia khi Lục Đồng chưa đến, trong tiệm chỉ có A Thành và Đỗ Trường Khanh, bây giờ đã có bốn cô gái xinh đẹp, thậm chí ngay cả cây mai trước cửa cũng nhìn vừa mắt hơn rất nhiều.
Trời nắng như đổ lửa, tiếng ve kêu trên cây trước cửa khiến người ta choáng váng. Đỗ Trường Khanh từ bên ngoài đi vào, đặt mấy bát nước mát trên tay xuống bàn rồi nói: “Uống trà thôi!"
Ngân Tranh đang giúp Lục Đồng sắp xếp tủ thuốc, nhìn thoáng qua hỏi: "Đây là gì thế?"
Đỗ Trường Khanh chống tay lên hông, háo hức nói: “Ở phố Tây có một quán nước mới mở, mua một bát tặng một bát. Ta là chủ quán, ta mời mọi người, không cần trả tiền."
"Cảm ơn biểu ca." Hạ Dung Dung đang cùng Hương Thảo thêu khăn tay, nhẹ nhàng cảm ơn hắn.
Hạ Dung Dung không biết nhiều về dược liệu, nàng không thể tranh công việc với Ngân Tranh và A Thành. Ban ngày, nàng ngồi trong cửa hàng và làm công việc thêu thùa với Hương Thảo, rất yên tĩnh.
Đỗ Trường Khanh bảo bọn họ chia nước ra, hắn mua nhiều loại, có nước lê, nước mật ong gừng, nước mơ, nước hoa nhài hoa nhài, đá bào...
Lục Đồng được đưa cho một bát nước gừng mật ong. Nước mát đựng trong một ống tre xanh, đã được ngâm trước trong thùng đá, trong như hổ phách.
Nàng cúi đầu uống một ngụm, vừa ngọt vừa mát. Khi ngẩng đầu lên lần nữa, liền thấy mọi người đều có vẻ ẩn nhẫn.
Đỗ Trường Khanh hỏi: “Thế nào?” Không đợi người trả lời, hắn trước tiên nhấp một ngụm.
Sau một khắc, hắn không nhịn được mà nghẹn ngào nói: "Khụ khụ khụ! Cái quái gì mà ngọt thế này?"
Hạ Dung Dung ở đầu bên kia cau mày nói: “Có chút ngọt quá.”
Ngay cả A Thành thích đồ ngọt nhất cũng nhăn mũi: "Ông chủ, đây nào phải là cho đường vào nước, rõ ràng là quên thêm nước vào đường!"
Ngân Tranh và Hương Thảo tuy không nói gì nhưng vẫn đặt bát nước ngọt ra xa, dường như không muốn uống thêm một ngụm nào nữa.
Đỗ Trường Khanh tức giận nói: "Hay lắm, người bán nước nói với ta, không ngọt không lấy tiền, hóa ra là nói thật à. Người này đầu óc có vấn đề sao, ngọt như này là muốn sặc chết người ta à?"
Hắn quay đầu lại nhìn thấy Lục Đồng đang tiếp tục uống nước ngọt trong bát, tức giận nói: “Đừng uống nữa, ngày thường sao không thấy cô tiết kiệm tiền cho ta? Uống mất mạng rồi ai chịu trách nhiệm hả?"
Lục Đồng không nói gì.
Đỗ Trường Khanh suy nghĩ một chút, sau đó nghi hoặc nhìn nàng: "Cô không thấy ngọt quá sao?"
"Cũng ngon."
Đỗ Trường Khanh ngơ ngác nhìn nàng: “Đừng nói với ta là cái này hợp khẩu vị của cô đấy nhé?”
Lục Đồng: “Nếu cửa hàng đó không sập tiệm, ta sẽ tiếp tục ủng hộ hắn.”
Nàng nói thêm: "Một bát mỗi ngày."
Mọi người đều im lặng.
Đỗ Trường Khanh nghẹn họng, một lúc sau mới gật đầu: “Không tồi, bái phục. Xem ra sau này tiệm nước ngọt có thể tiếp tục buôn bán ở phố Tây hay không, đều phải trông vào sự bảo trợ của Lục đại phu rồi.”
Lục Đồng uống hết nước ngọt bày tỏ sự ủng hộ của mình đối với cửa hàng.
Uống xong, Lục Đồng đặt ống tre sang một bên, Ngân Tranh đi vào sân nhỏ lấy hộp thuốc của Lục Đồng ra.
Những người khác trong y quán cũng không có gì ngạc nhiên, Đỗ Trường Khanh vẫy tay với hai người: “Đi sớm về sớm.”
Ngân Tranh không nói nên lời: “Ta biết rồi.”
Hôm nay là ngày chẩn trị cho Phạm phu nhân.
Lục Đồng hẹn Phạm phu nhân bảy ngày một lần đến thăm nàng để châm cứu. Hôm nay là lần thứ ba.
Sau khi ra khỏi nhà, khi Lục Đồng và Ngân Tranh đến Phạm phủ, Phạm phu nhân Triệu thị vừa mới ngủ trưa xong.
Nhìn thấy Lục Đồng, Triệu thị xua tay ra hiệu cho Lục Đồng tiến vào châm cứu.
Như thường lệ, Lục Đồng lấy cây kim vàng từ trong hộp thuốc ra, dùng nó xuyên vào huyệt Triệu thị.
Nha hoàn Thúy Nhi đang quạt mát ở phía sau, Triệu thị hơi nhắm mắt lại, lười biếng hỏi Lục Đồng: "Lục đại phu, việc châm cứu này còn kéo dài bao lâu nữa?"
Lục Đồng châm một cây kim vàng xuống, nói: “Phu nhân, hiện tại người đã gầy đi một chút, đang ở thời khắc mấu chốt, nếu lúc này ngừng châm cứu, sau một thời gian sẽ mất hết tác dụng. Để tăng cường hiệu quả, tốt nhất là tiếp tục châm cứu trong hai tháng nữa mới tốt."
“Hai tháng nữa à?”
"Sau đó sẽ châm cứu mười ngày một lần, tổng cộng là sáu lần trong hai tháng. Người thấy thế nào, thưa phu nhân?"
Triệu thị thở dài: "Được."
Lục Đồng không nói nữa, tập trung châm cứu cho Triệu thị.
Triệu thị nhướng mi liếc nhìn Lục Đồng đang bận rộn, sau đó lại đặt mắt xuống, khóe miệng nở một nụ cười hài lòng.
Nàng rất hài lòng với Lục Đồng.
Nói chính xác thì Triệu thị rất hài lòng với khả năng châm cứu của Lục Đồng. Mấy ngày nay, không biết là do "Tiêm Tiêm" hay là do Lục Đồng mấy ngày tới nhà giúp nàng châm cứu, vòng eo của Triệu thị quả thực đã giảm đi, quần áo cũng trở nên rộng rãi hơn một chút so với ngày trước.
Điều này khiến Triệu thị rất sung sướng.
Ban đầu nàng còn nửa tin nửa ngờ với những gì Lục Đồng nói, nhưng hiện tại đã tận mắt nhìn thấy kết quả, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi giảm cân, Triệu thị sai hạ nhân đến Khánh Y Các nổi tiếng ở Thịnh Kinh để may vài chiếc váy sa màu ánh trắng. Sau khi gầy đi, trang điểm nhẹ nhàng, váy áo lụa thanh lịch, khác xa hoàn toàn với vẻ sang trọng quyến rũ trước đây, điều này khiến Phạm Chính Liêm cảm thấy rất mới lạ, phu thê càng thêm ân ái. Chẳng bao lâu nữa có lẽ sẽ thực sự trở thành vị mỹ nữ lộng lẫy nhảy múa trên lòng bàn tay kia, xứng đáng với cái tên “Phi Yến”.
Nhắc tới Lục Đồng, Triệu thị để ý thấy Lục Đồng mỗi lần đến thăm, đều là buổi chiều đến và rời đi trước khi trời tối, vừa hay tránh những lúc Phạm Chính Liêm đi làm về. Ngoài ra, Lục Đồng là người ít lời, khi vào phủ cũng không bao giờ hỏi nhiều, chỉ làm những việc trong bổn phận.
Điều này khiến Triệu thị rất hài lòng, người biết điều luôn khiến người ta yên tâm. Nếu không, có một nữ y sĩ trẻ tuổi như vậy trong nhà, nàng thật sự sợ một ngày nào đó Phạm Chính Liêm sẽ nổi sắc tâm.
Tạm thời nữ y sĩ này không có ý đồ không an phận, Triệu thị cũng không đối xử với nàng hà khắc như trước nữa.
Khoảng nửa canh giờ sau, Lục Đồng châm cứu xong cho Triệu thị, Triệu thị sai nha hoàn Thúy Nhi đưa nàng sang phòng bên cạnh uống trà.
Thúy Nhi mang đến trà và tiền châm cứu. Triệu thị không phải là người hào phóng, trả phí châm cứu rất ít. Về phần trà thảo mộc đưa đến lần trước thì cứ coi như không có chuyện gì, Lục Đồng cũng không chủ động nhắc đến.
Khi Lục Đồng đang uống trà, Ngân Tranh đặt một chiếc bình nhỏ vào tay Thúy Nhi, cười nói: "Thúy Nhi cô nương, đây là loại dầu dưỡng tóc do Lục đại phu tự tay làm ra, có chứa dược liệu, dùng lâu dần tóc sẽ ngày càng óng ả."
Thúy Nhi từ chối: "Sao ta dám lấy đồ của Lục đại phu..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Không đáng bao nhiêu,” Ngân Tranh mỉm cười nói, “Vốn dĩ muốn tặng cho phu nhân vài lọ, nhưng Lục đại phu nghĩ rằng loại tinh dầu mà phu nhân thường dùng rất đắt tiền, có lẽ không coi trọng đồ của chúng ta. Thúy Nhi cô nương đừng chê."
Thúy Nhi nhét lọ thuốc vào tay áo, nụ cười càng chân thật hơn trước: “Đa tạ Lục đại phu.”
Lục Đồng lắc đầu, cúi đầu uống một ngụm trà nóng trong tay.
Thúy Nhi là nha hoàn thân cận của Triệu thị. Một ân huệ nhỏ sẽ không mua được Thúy Nhi, nhưng nó có thể giúp Ngân Tranh thân thiết với Thúy Nhi hơn.
Khi mối quan hệ tiến gần hơn, lời nói cũng sẽ thả lỏng hơn.
Sau khi Lục Đồng uống xong trà, nàng đứng dậy chào tạm biệt. Lúc đi ngang qua hoa sảnh, họ đụng phải một người đàn ông.
Đối phương thấp giọng nói "Xin lỗi", Lục Đồng nhìn về phía trước. Hắn là một người đàn ông trung niên cao lớn, lông mày rậm, mắt to, mặc một chiếc áo choàng vải màu trầm đã bạc màu. Rõ ràng trông hắn rất uy nghiêm, nhưng vẻ mặt lại rất khiêm tốn.
Lục Đồng đã từng gặp qua người đàn ông này, nhưng nàng không biết hắn có quan hệ gì với Phạm gia. Nhiều lần, Lục Đồng sau khi chẩn trị xong đi ra ngoài thì sẽ đụng phải người đàn ông này ở trước cửa Phạm phủ. Phần lớn là đều thấy người này đang yêu cầu hạ nhân của Phạm phủ chuẩn bị mấy thứ lễ vật.
Đây là lần đầu tiên thấy hắn bước vào nội viện.
Lục Đồng liếc hắn một cái, một nha hoàn khác của Triệu thị đang chỉ đạo người đàn ông này mang những thứ trên tay đặt xuống sân, mơ hồ mấy thứ như gà rừng, ngỗng và vịt.
Người đàn ông đi vòng qua Lục Đồng, lau mồ hôi, nói với Triệu thị đang tận hưởng không khí mát mẻ trong hoa sảnh qua cửa sân: “Phu nhân…”
“Biết rồi.” Triệu thị có vẻ khá thiếu kiên nhẫn.
Người đàn ông cảm thấy hơi xấu hổ, nói vài câu với nha hoàn của Triệu thị rồi vội vàng rời đi.
Lục Đồng nhìn bóng lưng hắn, vừa đi về phía trước vừa hỏi Thúy Nhi: "Hắn là..."
Thúy Nhi mỉm cười nói: "Đó là Kì đại nhân của Thẩm Hình Viện, là thuộc hạ đắc lực của lão gia nhà ta."
Một thuộc hạ có năng lực?
Lục Đồng nghĩ đến chiếc áo bạc màu trên người người đàn ông vừa rồi, cùng cách nha hoàn của Triệu thị đối xử với hắn khi chỉ chỉ trỏ trỏ xung quanh, như vô tình nói: "Phạm đại nhân rất coi trọng hắn sao?"
“Tất nhiên là coi trọng rồi.” Có lẽ vì lọ dầu dưỡng tóc mà Lục Đồng cho, nê Thuý Nhi cũng niềm nở nói chuyện với họ nhiều hơn một chút: “Khi lão gia được điều về từ huyện Nguyên An, ngài đã đặc biệt cùng đưa theo Kì đại nhân về Thịnh Kinh". Nói đến đây, Thuý Nhi đột nhiên cảm thấy có chút kỳ quái, "Lục đại phu tại sao lại hỏi về Kì đại nhân?"
Ngân Tranh đẩy vai Thuý Nhi, nhẹ nhàng cười nói: “Vị đại nhân này dung mạo không tệ, khí thế rất lớn…”
Thuý Nhi hiểu ý, che miệng nói: "Thật đáng tiếc. Kì đại nhân đã có vợ con, nhưng..." Nàng ta liếc nhìn Lục Đồng, không tiếp tục.
Lục Đồng biết rõ ánh mắt của nàng, trong mắt những người ở Phạm phủ, một nữ y sĩ xuất thân thấp kém mà gả cho một quan chức cấp thấp làm thiếp thì cũng là điều tốt.
Ra đến cửa Phạm phủ, sau khi Thuý Nhi rời đi, Lục Đồng đứng ở cửa quay người nhìn tấm bảng trên cửa của Phạm phủ.
Ngân Tranh hỏi: “Cô nương sao vậy?”
"Ta đang nghĩ..."
Giọng nói của Lục Đồng rất nhẹ nhàng: “Người vừa gặp lúc nãy.”
“Kì đại nhân?” Ngân Tranh sửng sốt.
Lục Đồng nói: “Hắn có vấn đề.”
Thuý Nhi nói Kì đại nhân là người được Phạm Chính Liêm coi trọng nên đã đưa hắn từ huyện Nguyên An về Thịnh Kinh. Tuy nhiên, nhìn vào quần áo và địa vị của Kì đại nhân trong Phạm phủ, không khó để nhận ra rằng cuộc sống của hắn cũng khó khăn.
Điều này thật kỳ lạ, sao cánh tay phải của Phạm Chính Liêm lại có thể khốn khổ như vậy?
Còn nữa, Thuý Nhi nói rằng hắn đã trở về từ huyện Nguyên An...
Nói cách khác, Kì đại nhân đã gắn bó với Phạm Chính Liêm từ khi bắt đầu làm quan, chắc chắn hắn biết nhiều bí mật của Phạm Chính Liêm.
"Ngân Tranh, nhờ Tào gia tìm hiểu về Kì đại nhân hồi nãy."
Nàng cần biết thông tin chi tiết về vị Kì đại nhân đó, thì mới có thể kê đơn thuốc phù hợp.
“Cô nương,” Ngân Tranh có chút xấu hổ, “Ngoại trừ đồ ăn, tất cả số tiền chúng ta kiếm được đều đổ vào Khoái Hoạt Lâu. Thông tin từ Tào tiên sinh rất đắt, tiền còn lại cũng không đủ tiêu. Lại muốn thêm thông tin thì chúng ta chỉ có thể mượn tiền chủ tiệm Đỗ."
“Vậy thì mượn.” Lục Đồng thu hồi ánh mắt, đi về phía trước.
Ngân Tranh không còn cách nào khác là phải nhanh chóng đuổi theo, đi được hai bước, nàng đột nhiên phát ra một tiếng "ồ".
Lục Đồng dừng lại: "Sao thế?"
Ngân Tranh chỉ về phía bên kia đường: “Hình như là Đoàn tiểu công tử bên cạnh Bùi đại nhân?”
Lục Đồng giật mình, nhìn theo ánh mắt của Ngân Tranh, liền nhìn thấy trong bóng râm của quán trà đối diện, thiếu niên đang ngồi một mình uống trà, quay lưng về phía nàng. Bởi vì không nhìn rõ mặt nên không biết có phải Đoàn Tiểu Ngôn hay không.
Nàng cau mày: “Cô chắc chắn là không nhận nhầm người chứ?”
Ngân Tranh rất tự tin: "Không thể sai được. Trước đây ta đã gặp rất nhiều người, cũng rất giỏi nhìn người đấy." Nói xong, nàng vẫy tay về phía bên kia đường, gọi: "Đoàn tiểu công tử!"
Một lúc sau, người ngồi ở quán trà mới chậm rãi quay lại, nhìn thấy đám người Lục Đồng thì sửng sốt, đứng dậy đi về phía trước, vẻ mặt kinh ngạc: "Lục đại phu, Ngân Tranh cô nương."
Quả nhiên là Đoàn Tiểu Ngôn.
Lục Đồng nhìn quanh người Đoàn Tiểu Ngôn, không thấy Bùi Vân Ánh, liền hỏi: "Đoàn tiểu công tử sao lại ở đây?"
"Ta đang làm nhiệm vụ, đi ngang qua đây ngồi uống trà, không ngờ lại gặp được Lục đại phu." Hắn cười ấm áp, hỏi Lục Đồng lần nữa: "Lục đại phu thì sao? "
"Ta đến đây để chữa bệnh cho người ta."
Đoàn Tiểu Ngôn nói "Ồ", nhìn về phương xa, ngượng ngùng nói với Lục Đồng: "Lục đại phu, ta còn có việc phải làm nên phải đi trước. Mấy ngày nữa được nghỉ ta sẽ rủ đại nhân đến y quán của các cô, trà thảo mộc lần trước thật sự có tác dụng."
Lục Đồng gật đầu: "Đoàn công tử đi cẩn thận."
Đoàn Tiểu Ngôn nhanh chóng rời đi, Lục Đồng nhìn theo bóng lưng hắn, hồi lâu không nói gì.
Ngân Tranh nhắc nhở: “Cô nương không đi sao?”
Lục Đồng ngoảnh mặt đi: "Đi thôi."
…
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khi Đoàn Tiểu Ngôn trở lại Điện soái phủ, người đồng liêu hộ vệ Mộc Liên đang từ võ đài trở về, nói rằng Tiêu Trục Phong đã mua mận, đang để trong quân doanh, bảo hắn tự vào lấy mà ăn.
Đoàn Tiểu Ngôn xua tay, hỏi Mộc Liên: "Đại nhân có ở bên trong không?"
“Không có.” Mộc Liên cắn một miếng mận xanh trong tay, nhất thời chua đến mức không mở nổi mắt, “Tìm đại nhân có việc gì thế?”
Đoàn Tiểu Ngôn lắc đầu: "Không có gì."
Mộc Liên đi vào, Chi Tử từ trong góc chạy ra, liên tục dụi đầu vào trong ngực hắn. Đoàn Tiểu Ngôn ngồi xổm trên mặt đất, lơ đãng xoa đầu con chó, lẩm bẩm một mình: “Thật là kì lạ, khoảng cách xa như thế, cũng không nhìn thấy mặt, làm sao lại nhận ra mình được nhỉ?”
Phía sau có người hỏi: “Cái gì mà làm sao lại nhận ra được ngươi?”
Đoàn Tiểu Ngôn giật mình quay đầu lại thì thấy Bùi Vân Ánh từ ngoài cửa đi vào.
Hắn vẫn mặc bộ công phục bằng gấm màu đỏ son, cổ áo cài cúc gọn gàng, không hề có cảm giác nóng bức mà ngược lại còn sảng khoái.
"Ca, huynh đã về rồi à?" Đoàn Tiểu Ngôn đứng dậy đi theo hắn vào doanh trại.
Vừa bước vào cửa, hai người đều sững sờ trong giây lát.
Trước cửa doanh trại của Điện soái phủ, những chiếc giỏ tre đầy mận xanh, một nhóm thân binh vừa ăn vừa cười toe toét, trong không khí tràn ngập mùi chua.
Bùi Vân Ánh cau mày: "Cái gì đây?"
Mộc Liên vội vàng nói: “Phó sứ Tiêu gửi đến. Ngài ấy nói hôm nay trời nắng nóng nên đặc biệt mua về để giải khát cho các huynh đệ. Phó sứ còn đặc biệt chọn một giỏ ngon nhất đặt trong phòng của ngài.”
Nhìn thấy Bùi Vân Ánh im lặng, Hoàng Tùng ở bên cạnh cũng nói: "Mận phó sứ mua khá ngon, nhưng hơi chua."
Bùi Vân Ánh đưa tay sờ trán: "... Ta biết rồi." Đi được hai bước, hắn quay đầu lại, không nhịn được nói: "Chuyển hết ra sân viên, đừng chất đống ở cửa."
"Dạ."
Bùi Vân Ánh vào phòng, quay lại và thấy Đoàn Tiểu Ngôn vẫn còn ở đó, liền hỏi: "Có chuyện gì à?"
Đoàn Tiểu Ngôn quay người đóng cửa lại, đợi Bùi Vân Ánh ngồi vào bàn, sau đó bước tới nói: "Ca, hôm nay Lục đại phu của Nhân Tâm y quán lại đến Phạm phủ."
"Ừm."
"...Ta và nàng ấy còn chào hỏi nhau."
Bùi Vân Ánh ngừng rót trà.
Hắn ngước mắt: "Bị lộ rồi à?"
"Oan uổng quá!" Đoàn Tiểu Ngôn kêu lên: "Trời nóng quá nên ta đến quán trà đối diện uống một chén trà. Ai ngờ Lục đại phu lại đi ra ngoài trùng hợp như vậy, lúc đó ta đang ngồi quay lưng về phía nàng ấy, cách một con đường, ca, có khi huynh còn không chắc sẽ nhận ra ta ấy, không hiểu sao nàng ấy lại nhận ra được.”
Bùi Vân Ánh liếc hắn một cái, cúi đầu uống trà: "Nàng nói cái gì?"
"Cũng không nói gì cả, ta nói ta đi làm nhiệm vụ ngang qua đó, nàng ấy cũng không nghi ngờ, ta liền rời đi."
Bùi Vân Ánh gật đầu.
Thấy hắn không có phản ứng gì, Đoàn Tiểu Ngôn càng can đảm hơn, nói: “Ca, ta đã theo dõi Phạm phủ được nửa tháng rồi, Lục đại phu cũng chỉ châm cứu cho Phạm phu nhân thôi, không làm gì khác. Trà thảo dược của nàng ấy bán rất chạy, Phạm phu nhân rất thích, cũng không cản trở gì đến Điện tiền ti chúng ta. Huynh có phải quá cảnh giác với nàng rồi không?”
Bùi Vân Ánh đóng nắp trà lại: “Ngươi tin tưởng nàng như vậy sao?”
“Cũng không thể nói là tin tưởng.” Đoàn Tiểu Ngôn thành thật nói: “Chủ yếu là ngày nào cũng theo dõi, chi phí đi lại, chi phí trà nước, chi phí ăn uống… không có đủ tiền mà tiêu, ca, huynh cho ta mượn một ít với…” Hắn vừa nói vừa sờ vào eo mình, đột nhiên dừng lại.
"Có chuyện gì thế?"
Đoàn Tiểu Ngôn nhìn hắn: "Hà bao của ta mất rồi."
"Bị trộm rồi?"
"Không đúng. Trong đó không có tiền."
Bùi Vân Ánh không nói nên lời: "Vậy thì kêu ca cái gì."
"Hà bao đó là huynh tặng cho ta đấy!" Đoàn Tiểu Ngôn hét lên: "Lúc ta mới vào Điện tiền ti, huynh đã tặng ta một cái hà bao, trên đó có tên của ta."
Bùi Vân Ánh nhắc nhở: "Nghĩ lại xem mất ở đâu? Có để quên trong doanh trại không?"
"Không nhớ nổi, lúc chiều ta đi uống trà ở đối diện Phạm phủ thì vẫn còn mà, a!” ánh mắt hắn chuyển động, "Chẳng lẽ ta đã làm mất khi nói chuyện với Lục đại phu? Lúc đó ta vội chạy sang đường, có khi là rơi trước cửa Phạm phủ.”
Nghe vậy, Bùi Vân Ánh trong tư thế lười biếng ngồi thẳng dậy, hỏi: "Ngươi nói Lục Đồng nhặt được à?"
“Chỉ là có thể thôi.” Đoàn Tiểu Ngôn gãi gãi đầu, “Cũng ngại hỏi người ta.”
"Sao không hỏi?" Bùi Vân Ánh hỏi.
Đoàn Tiểu Ngôn ngạc nhiên: “Trong ví không có lấy một xu, Lục đại phu lấy nó làm gì? Hơn nữa, nếu hỏi nàng ấy thật, Lục đại phu sẽ cho rằng ta nghi ngờ nàng ấy ăn trộm. Nếu người khác nghe được sẽ nghi ngờ phẩm cách của Lục đại phu, vậy thì không hay rồi."
Bùi Vân Ánh: "Thay nàng ấy suy nghĩ chu toàn như vậy cũng đúng là làm khó ngươi rồi."
Không đợi Đoàn Tiểu Ngôn lên tiếng, hắn tiếp tục nói: “Mấy ngày nữa ta sẽ cùng ngươi đến Nhân Tâm y quán.”
Đoàn Tiểu Ngôn không thể tin nhìn hắn: "Huynh thật sự muốn hỏi Lục đại phu à? Tại sao?"
“Bởi trên hà bao có tên của ngươi.”
"Tên?"
"Nếu người khác nhặt thì không sao, nếu là Lục Đồng nhặt, ta chỉ sợ là ngươi bị bán rồi còn giúp người ta đếm tiền."
Đoàn Tiểu Ngôn khó hiểu: “Cái hà bao đó thì có thể làm cái gì?”
"Nhiều lắm," Bùi Vân Ánh mỉm cười: "Ví dụ như..."
"Uy hiếp."
"Uy hiếp?" Đoàn Tiểu Ngôn kinh ngạc, "Cái hà bao đó thì có thể uy hiếp ta kiểu gì? Ta cũng không phải nữ nhân, sao có thể dùng cái này làm tín vật định tình mà ép ta cưới nàng?" Hắn sửng sốt, suy nghĩ một lúc rồi thì thầm: “Nói như vậy cũng không phải là không thể, hôm nay nàng ấy chỉ cần nhìn bóng lưng mà đã có thể nhận ra ta, chứng tỏ trong lòng Lục đại phu có ấn tượng sâu sắc với ta… Nhưng ta còn chưa thành niên mà, chuyện hôn nhân đại sự ta cũng không thể làm chủ…”
Đang lúc hắn đang tự lẩm bẩm, một chồng sách dày bất ngờ đập vào đầu hắn. Bùi Vân Ánh đứng dậy đi ngang qua hắn nói: “Được, nếu ngày đó đến, với tư cách là một nửa trưởng bối của ngươi, ta nhất định sẽ thưởng hậu hĩnh."
"Cung chúc hai vị lang tài nữ mạo, xứng đôi vừa lứa!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro