Dâng Trào

Ca ca, chúc mừn...

Thu Vân

2024-09-20 10:42:23

01.05.2024

Editor: Fino

Lời này vừa nói xong, Tống Tịnh Nguyên ngơ ngác hồi lâu.

Nói trắng ra như vậy, Trần Nghiên tựa hồ còn có chút ngượng ngùng, sờ mũi.

Có vẻ như đây là lần đầu tiên anh nói những lời này.

Nhớ lúc trước ở cùng một chỗ với người bạn gái nào đó, có một lần anh cùng đám Thẩm Duệ ra ngoài uống quá chén, một ngày cũng không trả lời tin nhắn, cô nàng đùa giỡn đòi chia tay, nói tính tình anh nhỏ nhen.

Trần Nghiên không hề nghĩ ngợi đồng ý ngay lập tức, đối phương sửng sốt vài giây, khóc lóc hỏi anh có nghĩ đến tương lai không.

Lúc đó Trần Nghiên hừ lạnh một tiếng, nói rằng người như anh, chẳng phải đã rất rõ ràng sao?

Chưa nói đến tình cảm tương lai, anh thậm chí không thể nhìn thấy lối thoát cho tương lai của mình...

Sau khi Trần Xu Phàm rời đi, anh bắt đầu sa đọa, giống như một bóng ma bị cô lập, nhảy vào vũng lầy một cách điên cuồng, làm bất cứ điều gì anh muốn.

Anh từng nghĩ rằng cái kết tốt nhất sẽ là dành cả đời để chơi đùa, làm tất cả những điều thú vị mà anh muốn làm, sau đó tại một thời khắc không ai biết, kết thúc cuộc đời nhàm chán thảm hại này của mình.

Anh chưa bao giờ tin vào tình yêu.

Trong mắt người ngoài, cha mẹ trời đất tạo nên, về đến nhà lại giống như kẻ thù oan gia ngõ hẹp, người dì cho anh vô số sự quan tâm ấm áp cuối cùng cũng bỏ rơi anh.

Làm sao anh có thể nảy sinh tình cảm đối với người khác.

Từ sau khi gặp lại Tống Tịnh Nguyên, trong bóng tối, dường như có một bàn tay vô hình đang lặng lẽ thay đổi quỹ đạo cuộc đời anh.

Cô kéo anh trở về từ bờ vực, nói với anh rằng đừng đánh mất ước mơ của mình, rõ ràng là một người trầm tĩnh hiền lành, lại dũng cảm đứng ra bảo vệ anh trước người nhà Lộ Hành An.

Dần dần, anh bắt đầu cảm thấy rằng có rất nhiều khoảnh khắc tốt đẹp trong cuộc đời mình.

Anh bắt đầu tưởng tượng được cùng cô ngắm tuyết rơi đầu mùa, ngắm trăm hoa đua nở vào ngày xuân.

Cùng nhau nhặt lá rụng đầu thu và lắng nghe tiếng ve kêu mùa hạ.

Muốn đưa cô đi hóng gió chiều, ôm cô vào lòng, khẽ ngửi hương hoa nhài thơm ngát trên tóc cô, muốn cùng cô ngắm hoàng hôn, ôm hôn trong ánh chiều tà.

Ngay cả việc lặng lẽ nhìn đôi má ửng hồng vì pháo hoa giờ đây cũng trở thành niềm hạnh phúc đơn giản và mãn nguyện.

Cô là komorebi của anh.

–Mặc dù ở tuổi 17 thất thường, những lời như vậy nghe có vẻ vô lý.

Nhưng anh vẫn muốn nói, những ngày sắp tới, anh mong có em ở bên.

*

Sau 0 giờ, đường phố dần yên tĩnh, chỉ còn lại những tiếng pháo nổ rải rác.

Biết cô thể hàn, đêm tuyết dày đặc sương giá, chơi lâu ngoài trời rất có thể sẽ bị cảm lạnh. Trần Nghiên đi tới ôm cô gái đang ngồi xổm lên: “Bên ngoài lạnh lắm, trở về thôi.”

Nhưng Tống Tịnh Nguyên đang cao hứng, cô làm sao có thể ngoan ngoãn nghe lời.

“Em không lạnh.” Cô phất phất bao tay, tóc bị gió thổi tung, dính vào mặt, hỗn độn.

Lúm đồng tiền xuất hiện trên môi, Tống Tịnh Nguyên dịu dàng thương lượng với Trần Nghiên: “Cho em ở ngoài chơi một lát nữa, được không?”

Trần Nghiên đưa tay chạm vào má cô, lạnh lẽo.

“Không được.” Anh đổi thành giọng điệu ra lệnh, “Mau trở về.”

Tống Tịnh Nguyên phồng má đứng bất động tại chỗ.

Trần Nghiên không muốn lãng phí thời gian với cô, vì vậy anh tiến lên vài bước, một tay ôm eo cô, hai người áp sát vào nhau, tay còn lại đặt lên đùi cô, ôm ngang người cô lên.

Đầu óc Tống Tịnh Nguyên tạm dừng vài giây, sau đó mới ý thức được: “Trần Nghiên, thả em xuống.”

“Không thả.” Anh cố ý kéo thật dài âm cuối, lưu manh nói: “Ai bảo em không nghe lời.”

“Em có thể tự đi được không?”

“Muộn rồi.”

“Em ôm chặt vào.” Trần Nghiên nghiêng đầu, hơi thở ấm áp phả vào tai cô, “Có ngã cũng đừng khóc.”

“...''

Trần Nghiên cẩn thận đặt người lên ghế sô pha, cúi người vỗ vỗ mặt cô: “Ngoan như này có phải tốt hơn không?”

“Lần sau còn như vậy, anh nhất định sẽ có biện pháp trừng trị em.”

“...” Tống Tịnh Nguyên thấp giọng lẩm bẩm, “Phạt thế nào?”

“Hả?” Trần Nghiên nhướng mày, từ trong túi móc ra cuốn nhật ký, “Em cảm thấy thế nào?”

“...” Tống Tịnh Nguyên cả kinh muốn rớt cả cằm, “Anh, sao anh còn mang theo thứ này bên người?”

“Ừ.” Anh cười khẽ, “Có thể ghi chép bất cứ lúc nào, lúc nào cũng có thể tính sổ với em.”

...

Tống Tịnh Nguyên hướng ánh mắt đi chỗ khác, không nhìn anh.

Trần Nghiên nhàn nhã thưởng thức vẻ mặt của cô.

“Có phải hối hận trước đó đã đồng ý ở cùng một chỗ với tên lưu manh như anh không?”

Anh híp mắt nhìn cô ở khoảng cách gần: “Hối hận cũng không kịp.”

Đồng hồ treo tường kêu tích tắc, Tống Tịnh Nguyên ngáp một cái.

“Buồn ngủ rồi?”

“Có chút.”

“Thế nào?” Trần Nghiên móc tóc cô, “Đêm nay ngủ với anh?”

Sắc mặt Tống Tịnh Nguyên cứng đờ.

Trần Nghiên cúi đầu, cười vài tiếng, bả vai run lên: “Nghĩ cái gì vậy?”

“Em ngủ phòng ngủ chính, anh đến phòng khách.”

Một lúc sau, anh mới nhàn nhạt nói thêm: “Nhưng các phòng trong nhà này anh đều có chìa khóa, em khóa cửa cũng vô dụng.”

“...”

“Không được đâu.” Tống Tịnh Nguyên mím môi, lúc buồn ngủ giọng cô càng thấp hơn, “Hay là về nhà đi.”

“Được rồi.” Trần Nghiên không ép cô, cầm áo khoác trên sô pha lên, “Anh đưa em về.”

Lúc đi tới dưới lầu nhà cô, bên ngoài hoàn toàn yên tĩnh.

Cả đường đi Tống Tịnh Nguyên đều bị gió lạnh làm cho tỉnh táo, cô xoa tay, lặng lẽ nhìn Trần Nghiên bên cạnh, cảm thấy đêm giao thừa này quá tốt đẹp, mọi thứ đều có chút không chân thực.

Trần Nghiên xoa đỉnh đầu cô: “Mau trở về ngủ sớm một chút.”

“Anh cũng vậy.”

Tống Tịnh Nguyên đi được mấy bước, đột nhiên nghĩ tới gì đó, cô dừng lại, nắm chặt lòng bàn tay, quay người lại chạy về phía Trần Nghiên.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trần Nghiên vừa định châm một điếu thuốc, thấy cô đi tới, anh thả bật lửa về, nhướng mày: “Làm sao vậy?”

Tống Tịnh Nguyên hơi dùng sức kéo cổ áo anh, ép anh cúi xuống, kiễng chân nói nhỏ vào tai anh.

Buổi tối gió rất khô, giọng thiếu nữ vang lên nhẹ nhàng, phảng phất có một luồng điện chạy qua sống lưng, kích thích trung khu thần kinh, khiến toàn thân anh nóng bừng.

“Em không hối hận,“ Cô thì thầm.

Ở bên anh là điều dũng cảm nhất em từng làm.

Em sẽ không bao giờ hối hận.

Trần Nghiên còn chưa kịp phản ứng, Tống Tịnh Nguyên đã đỏ mặt nói chúc ngủ ngon, sau đó xoay người nhanh chóng chạy trốn khỏi hiện trường.

Trần Nghiên sững sờ vài giây, kịp phản ứng cô nói vậy là có ý gì, đầu lưỡi áp vào một bên má, nhịn không được cười ra tiếng.

–Em không hối hận.

–Anh cũng vậy.

*

Động tác mở cửa nhà cực nhẹ, Tống Tịnh Nguyên lẳng lặng đi vào nhìn bà nội, bà vẫn còn đang ngủ say, không biết cô đi ra ngoài.

Cô thở phào nhẹ nhõm, cởi áo khoác treo lên, cẩn thận đi vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ.

Lúc cô ra khỏi phòng tắm đã hơn một giờ, không chậm trễ nữa, chui vào trong chăn, nhìn thấy Trần Nghiên gửi cho mình một tin nhắn.

[1: Em ngủ chưa?]

Tống Tịnh Nguyên dụi mắt gõ chữ: [Còn chưa, em chuẩn bị đi ngủ.]

Đợi ba giây, Trần Nghiên đã gửi một tin nhắn thoại.

Mặc dù hai người đã ở bên nhau một thời gian, nhưng nhịp tim của Tống Tịnh Nguyên vẫn vô thức tăng nhanh mỗi khi nghe thấy giọng nói mà anh gửi đến.

Cô cắm tai nghe, trùm chăn lên đầu, hít một hơi thật sâu vài giây rồi mở tin nhắn.

Giọng anh vẫn trầm thấp dễ nghe.

Anh nói: “Điều ước anh nói tối nay là thật lòng.”

—Năm mới anh có nguyện vọng gì không?

——Anh hy vọng bạn gái của anh sẽ luôn vui vẻ.

——Còn nữa, những ngày sau này, em sẽ luôn ở bên cạnh anh.

*

Trạng thái ngủ của Trần Nghiên luôn không tốt, sau khi đưa Tống Tịnh Nguyên trở về cũng không buồn ngủ, anh duỗi chân dài tựa vào ghế sô pha.

Biệt thự rộng lớn lại trở nên trống trải, ngay cả ánh đèn ấm áp cũng không xua tan được sự lạnh lẽo bên trong.

Trần Nghiên đi đến tủ lạnh mở ra, ngón tay đã chạm vào lon bia, suy nghĩ hồi lâu, anh di chuyển sang bên cạnh lấy một hộp sữa.

Sữa dâu tây.

Đó là thứ mà trước đây anh sẽ không bao giờ mua.

Anh nhấp một ngụm, vị béo ngọt lan tỏa nơi đầu lưỡi, cũng không tệ lắm.

Tống Tịnh Nguyên đã ngủ say, anh cầm điện thoại xem đi xem lại ảnh chụp vừa rồi ở trong sân, dừng lại một chút, thay đổi hình đại diện WeChat của mình, lại đăng một bài viết trên vòng bạn bè.

Trên đó có bốn chữ.

[Chúc mừng năm mới]

Đám hồ bằng cẩu hữu kia cũng làm việc và nghỉ ngơi giống anh, còn chưa ngủ, bài đăng kia không bao lâu đã nhận được một đống like.

Cũng có nhiều bình luận.

[Thẩm Duệ: Ngài đây show ân ái thành nghiện rồi sao? Độc chết tôi chưa đủ còn muốn độc chết cộng đồng mạng à.]

[? Hơn nửa đêm rồi có để cho người ta ngủ không? Tôi đang rất vui vẻ lướt vòng bạn bè, cho đến khi nhìn thấy bài đăng này.]

[Tôi giống như con chó ven đường đột nhiên bị đá một cước ấy.]

Hiếm khi Trần Nghiên kiên nhẫn lướt qua từng cái một, bị mấy bình luận trong đó chọc không nhịn được cười.

Lúc này, điện thoại rung lên vài cái.

Là cậu bạn mà anh hay đi chơi cùng, hiện tại đang học năm 2, cũng lâu rồi cả hai không gặp nhau.

[A Nghiên, thâu đêm đi.]

Bên kia gửi một tin nhắn vị trí, đó là quán bar Gravity.

[Bên này tổ chức hoạt động chào năm mới, rất náo nhiệt.]

Trần Nghiên không nhanh không chậm uống sữa, yết hầu lên xuống, chậm rãi gõ phím: [Không đi.]

[Đừng mà, chú không đến khẳng định sẽ hối hận đấy, mấy cô gái bên này rất thú vị.]

Trần Nghiên cau mày: [Tôi có bạn gái rồi.]

[Ui dào, anh thấy trong vòng bạn bè của chú rồi, vừa nhìn là biết gái ngoan, loại người này căn bản không thể kiểm soát chú được, chú còn để ý làm gì?]

[Để anh nói cho chú biết, những người ở đây đều là hình mẫu chú thích, vừa nhiệt tình lại hào phóng, chơi rất vui.]

Trần Nghiên đã không còn kiên nhẫn: [Hình mẫu tôi thích?]

[Đúng vậy, Nhan Chính thân hình nóng bỏng, chú biết mà.]

Anh khinh thường hừ một tiếng, nhấn gửi một tin nhắn thoại: “Ngại quá, tôi chướng mắt loại này.”

“Tôi thích bạn gái tôi.”

[Làm sao vậy, anh quen biết chú lâu như vậy, còn không rõ chú là người như nào sao?]

[Loại gái ngoan này nói chuyện rất nhàm chán, chán muốn chết luôn ấy, không ngờ chú thực sự sẵn sàng để yêu đương nha.]

[Định chơi kiểu lãng tử quay đầu sao?]

Trần Nghiên cười nhẹ một tiếng, không đọc tin nhắn cậu ta gửi mà trực tiếp xóa người đó.



Ngày đầu tiên của năm mới, nhà nào cũng tấp nập đi chúc Tết.

Nhà bà nội bên này không có người thân gì, một ít người thân bên nhà ngoại cũng cắt đứt liên lạc sau khi Ngô Nhã Phương và Tống Hồng Minh ly hôn, không có gánh nặng chúc tết, Tống Tịnh Nguyên cũng không vội rời giường, nằm trong chăn ấm xem điện thoại.

Đêm qua ở cùng Trần Nghiên, cô căn bản không có thời gian xem điện thoại, hiện tại mới có thời gian trả lời Thẩm Chi Ý và những tin nhắn chúc mừng năm mới.

Ánh mắt tập trung vào người liên lạc trên cùng, Tống Tịnh Nguyên phát hiện anh cư nhiên đã thay đổi ảnh đại diện thành ảnh của cô.

Chính là tấm ảnh chụp ở trong sân tối qua.

Cô mặc một chiếc váy bông dày màu hạnh, vài sợi tóc đen bị gió thổi bay trước trán, cô đang cầm một quả cầu tuyết trong tay, đôi mắt có chút ngơ ngác đáng yêu.

Giống như một bát sốt sô cô la bị đánh đổ trong lòng, khắp nơi đều lan tràn tư vị ngọt ngào.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đang nghĩ như vậy, Trần Nghiên đã gọi video tới.

Tống Tịnh Nguyên không muốn anh nhìn thấy bộ dạng mơ màng vừa mới tỉnh ngủ của mình, theo bản năng từ chối, nhưng lại trượt tay, vô ý bấm vào kết nối.

...

Tống Tịnh Nguyên luống cuống lấy tai nghe ra cắm vào, không kịp che ống kính, giọng nói của Trần Nghiên đã phát ra từ trong tai nghe.

Giọng anh trước sau như một trầm thấp, mang theo từ tính, còn mang một nụ cười ranh mãnh.

“Còn chưa dậy?”

Tống Tịnh Nguyên dứt khoát mặc kệ, tùy tiện vuốt tóc, nằm xuống nói chuyện với anh: “Dạ.”

“Quỷ ngủ nướng.” Trần Nghiên nói: “Buồn ngủ sao?”

“Không buồn ngủ, chỉ muốn nằm thêm một lát thôi.”

Tống Tịnh Nguyên mơ hồ nhìn thấy Trần Nghiên ở một tòa nhà xa lạ, xung quanh thỉnh thoảng có tiếng nói chuyện của người khác, tò mò hỏi: “Anh ở bên ngoài sao?”

“Ừ, không phải nói với em rồi sao, mùng Một phải về nhà cũ thăm ông nội.”

Anh mặc một chiếc áo hoodie trắng, có hai sợi dây rút rủ xuống hai bên, mặt mày bơ phờ, quầng mắt hơi thâm.

Tống Tịnh Nguyên gật đầu: “Vậy anh ăn sáng chưa?”

“Tùy tiện ăn một chút rồi.”

Một giọng nói hơi xa lạ và già nua vang lên từ ống nghe: “A Nghiên, đang gọi cho ai vậy?”

Trần Nghiên quay đầu cười với ông cụ, không chút kiêng dè, dứt khoát nói: “Bạn gái.”

Giọng điệu nâng lên, như thể đang khoe khoang.

Tống Tịnh Nguyên không ngờ anh thật sự nói như vậy, vội vàng gọi: “Trần Nghiên!”

“Sợ cái gì?” Trần Nghiên nhướng mày, đùa giỡn, “Ông nội có làm gì em đâu.”

Ông nội Trần là người hiểu rõ tính tình của cháu trai nhất trong nhà, biết cháu mình bình thường bất cần, nhưng bản chất không xấu, cũng biết trong lòng cháu có khúc mắc nhiều năm như vậy vẫn không thể thoát ra được.

Thấy anh yêu đương, ông cũng không quá ngạc nhiên, ngược lại còn vỗ vai anh, dạy anh phải đối xử tốt với con gái nhà người ta.

Ông còn âm thầm hỏi anh đối phương bên kia là người như thế nào.

“Cô ấy à.” Nói đến Tống Tịnh Nguyên, trong mắt Trần Nghiên tràn đầy ý cười, “Cô ấy rất ngoan, thành tích học tập lại tốt, phương diện nào cũng ưu tú.”

Ông khịt mũi: “Sao lại lừa được một cô gái tốt như vậy tới đây?”

“Do số cháu tốt.” Anh nhàn nhạt nói.

Trần Nghiên ôm màn hình lại gần: “Ông nội anh ở ngay bên cạnh, em có muốn chào hỏi không?”

Tống Tịnh Nguyên mặt đỏ tai nóng, ấp úng nói hôm nay cô hơi luộm thuộm, không tiện lắm.

“Luộm thuộm cái gì?” Trần Nghiên nói, “Anh thấy rất đẹp.”

“Hôm nay em định làm gì?”

“Học thôi.”

“Vậy tối nay ra ngoài ăn cơm nhé?”

“Dạ.”

“Ngoan.” Trần Nghiên cong môi, “Vậy em nằm thêm một lát đi, học xong thì gọi điện thoại cho anh, anh tới đón em.”

Sau khi cúp điện thoại, Tống Tịnh Nguyên cũng không nằm nữa, nhanh chóng xuống giường tắm rửa, ăn sáng, sau đó làm bài tập.

Thẳng đến hơn năm giờ chiều, Tống Tịnh Nguyên mới cảm thấy có chút đói bụng, bài tập nên làm cũng gần như làm xong, cô vươn vai, lấy điện thoại trong ngăn kéo ra, gửi tin nhắn cho Trần Nghiên.

[Y: Em học xong rồi.]

[1: Mười phút nữa, anh đợi em dưới lầu.]

Tống Tịnh Nguyên thu dọn đơn giản, nhìn thấy Trần Nghiên đã đến, bèn bước nhanh đi xuống.

Mùa đông ngày ngắn đêm dài, mặt trời đã lặn, trên mặt đất chỉ còn lại hai bóng người.

Hôm nay Trần Nghiên thay một chiếc áo khoác dài màu đen bên ngoài, anh bọc cô trong áo, nhiệt độ cơ thể anh luôn cao, bên trong quần áo cũng ấm áp, anh cúi đầu hỏi cô: “Em muốn ăn gì?”

Tống Tịnh Nguyên nhớ tới trước đó cùng Trần Nghiên đi ăn thịt nướng, cuối cùng thịt đều cho vào bát của mình, đầu tiên cô loại trừ lựa chọn này, dụi cằm lên vải vóc trước người anh: “ Đi ăn lẩu đi.”

Mùa đông hẳn là nên ăn lẩu.

Trần Nghiên tìm một nhà hàng lẩu gần đó bằng điện thoại, bắt taxi đưa cô qua.

Mùng Một Tết không có mấy người ra ngoài ăn, quán lẩu lại cực kỳ yên tĩnh, bọn họ chọn một phòng riêng.

Trần Nghiên gọi rất nhiều món, Tống Tịnh Nguyên ngăn nửa ngày cũng không ngăn được anh.

“Anh gọi nhiều quá.” Tống Tịnh Nguyên mím môi, “Ăn không hết đâu.”

“Ăn nhiều một chút.” Trần Nghiên cắn một điếu thuốc nhưng không châm lửa, giọng nói mơ hồ, “Nuôi ít thịt đi.”

“Chúng ta ăn không hết, không phải rất lãng phí sao?”

“Không sao, bạn trai của em có tiền, cứ ăn thỏa thích đi.”

...

Trần Nghiên vẫn không quá chuyên tâm, ăn được vài miếng đã buông đũa xuống, nhưng Tống Tịnh Nguyên lại ăn rất nhiều, giống như sợ lãng phí, bụng cô đầy ắp.

Trần Nghiên lo lắng sờ bụng cô: “Ăn no chưa?”

“Ăn no rồi.”

“Vậy được, ra ngoài đi dạo một chút.”

Đường phố căn bản không có chỗ nào mở cửa, hai người cứ lang thang vô định trên phố.

Đi được nửa đường, Trần Nghiên đột nhiên lấy một phong thư trong túi ra, trực tiếp nhét về phía Tống Tịnh Nguyên.

“Hả?” Tống Tịnh Nguyên lấy đồ ra, phát hiện là một phong bao lì xì, rất nặng, trọng lượng không nhỏ.

“Đây là ý gì á?”

“Lì xì năm mới.” Trần Nghiên nhéo mũi cô, “Hôm nay không phải là Tết sao?”

“Không cần đâu.” Tuy rằng hai người đã ở bên nhau, hơn nữa cô biết Trần Nghiên không thiếu tiền, nhưng cô vẫn không muốn lấy tiền của anh.

“Cầm đi.” Trần Nghiên nhét vào trong túi cô, “Những cặp tình nhân khác không phải đều như vậy sao?”

“Em thật sự không thể nhận đâu, cái này nhiều quá, với lại em cũng lớn rồi, không cần nhận tiền lì xì nữa.”

“Lớn cái gì mà lớn? Rõ ràng vẫn là bạn nhỏ, bạn nhỏ đi chúc Tết không phải nên được lì xì sao.”

“Nhưng em còn chưa chúc Tết anh mà.”

“Đúng vậy-”

Trần Nghiên đột nhiên kéo cô vào góc tường ven đường, dùng ngón trỏ nhẹ nhàng nhéo cằm cô, dưới mắt anh có một nốt ruồi đen, bóng đèn đường phản chiếu trong đôi mắt đen láy, giọng nói mang theo chút xấu xa, “Tính theo ngày sinh nhật, anh lớn tuổi hơn em.”

Hai bóng người chồng lên nhau, anh nhẹ nhàng ghé sát bên tai cô, bầu không khí mập mờ nhanh chóng lên men: “Vậy có phải em nợ anh một câu, ca ca, chúc mừng năm mới không?”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Dâng Trào

Số ký tự: 0