Cháu dâu tương...
Thu Vân
2024-09-20 10:42:23
29.04.2024
Editor: Fino
Mặt Tống Tịnh Nguyên mặt như quả hồng chín, đôi mi đen như cánh bướm, không ngừng lay động.
Trần Nghiên chăm chú quan sát phản ứng của cô, ngón tay cái ấn xuống hết lần này đến lần khác.
Đèn điều khiển bằng giọng nói trong hành lang nhấp nháy bật tắt, các đường nét trên khuôn mặt anh bị bóng tối chia cắt lập thể sống động, sống mũi cao thẳng và đôi mắt đen thêm phần quyến rũ.
Bên ngoài thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng bước chân, trong hành lang im ắng vẫn không rõ âm thanh, khiến người ta đỏ mặt tía tai.
“Cho anh hôn nhé?” Anh cười xấu xa.
Thân thể Tống Tịnh Nguyên không khống chế được mềm nhũn ra, ấp úng hơn nửa ngày, mặt đỏ đến mức cắt ra máu.
Trần Nghiên nhéo cằm cô, nhích lại gần trước mặt cô một chút, đôi môi mỏng của anh như dán vào da.
Lúc này Tống Tịnh Nguyên mới cầu xin tha thứ nói: “Em, em còn chưa chuẩn bị xong.”
Nói xong, cô cúi đầu, thậm chí không dám nhìn mặt Trần Nghiên, dùng sức nhéo lòng bàn tay, cổ ẩn dưới cổ áo đỏ bừng.
Trần Nghiên biết cô gái nhỏ của mình da mỏng, thời gian ở bên nhau thực sự còn ngắn, vì vậy anh không giận cô, mà chỉ nhéo mặt cô: “Vậy khi nào thì em chuẩn bị xong?”
“...” Tống Tịnh Nguyên không biết nên trả lời như thế nào.
“Nửa tháng?”
“...”
“Một tháng?”
“...”
“Sao không nói lời nào?”
“...Trần Nghiên!”
Giọng nói của Tống Tịnh Nguyên giống như mèo kêu, gãi đến lòng anh ngứa ngáy khó chịu, Trần Nghiên nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, xoa gáy cô hai cái, tựa hồ rất vui vẻ, cười không ngừng, lồng ngực rung lên truyền đến bên tai.
“Như vậy đi.” Anh nhướng mày, “Trước khi em chuẩn bị xong, coi như em nợ anh vậy.”
“Sợ sau này em không nhận, anh sẽ dùng sổ ghi lại, sau này để em trả từ từ.”
Tống Tịnh Nguyên khẽ cắn môi dưới, không có phản bác lời của anh.
“Đi thôi.” Trần Nghiên đẩy vai cô, một lần nữa hướng về phía siêu thị.
Tống Tịnh Nguyên tò mò: “Chúng ta đi đâu vậy?”
“Mua vở.” Trần Nghiên ngây ngốc nói: “Nhanh như vậy đã không nhận?”
Tống Tịnh Nguyên trợn to hai mắt, không tin được mà nhìn anh.
Người này làm sao...
Về những chuyện này...
Lại tích cực như vậy chứ!
...
Trần Nghiên kéo người đi tới khu văn phòng phẩm, đại thiếu gia đi học mười mấy năm cũng chưa từng nghiêm túc như vậy, cầm một chồng vở đủ màu sắc lật xem không hết, còn cố ý xoay người hỏi ý kiến của Tống Tịnh Nguyên: “Em thích quyển nào?”
Tống Tịnh Nguyên: “...”
“Thích màu hồng?” Trần Nghiên chỉ cho cô xem, “Hay là màu xanh này?”
“Anh chọn đi.” Tống Tịnh Nguyên phồng má, quay mặt đi không nhìn anh.
“Là cho em.” Giọng điệu Trần Nghiên cực kỳ ngả ngớn, “Không chọn được?”
“...”
Tống Tịnh Nguyên bị anh làm cho hết cách, tùy tiện cầm lấy một cuốn nhật ký màu lam nhét vào tay anh: “Cái này đi.”
“Được.” Trần Nghiên cười cười, nhặt một cây bút máy màu đen bên cạnh lên, ném vào xe đẩy.
Bọn họ lại đến khu ăn vặt mua chút đồ, cùng nhau thanh toán hóa đơn xong, Trần Nghiên đứng ở quầy tính tiền, lấy cuốn nhật ký từ trong túi ra, xé bỏ bao bì bên ngoài, cắn mở nắp bút máy màu đen, mu bàn tay lót dưới cuốn nhật ký, trêu tức nhìn Tống Tịnh Nguyên: “Viết thế nào cho tốt nhỉ?”
Tống Tịnh Nguyên: “...”
Trần Nghiên không hy vọng cô sẽ đưa ra một câu trả lời cụ thể, thưởng thức vẻ mặt của cô đủ rồi, anh lấy bút viết lên đó vài chữ ngay ngắn và đẹp đẽ:
【25/01/2014
Người nào đó nợ tôi một nụ hôn. 】
Tống Tịnh Nguyên nhìn chằm chằm dòng chữ này, mặt nóng như muốn nổ tung, hận không thể tìm một cái lỗ chui vào.
“Được rồi.” Trần Nghiên gấp sổ lại, vỗ nhẹ đầu cô, “Lần này em không thể từ chối.”
*
Lúc ra khỏi siêu thị thì trời đã tối.
Trần Nghiên vốn muốn bắt taxi đưa Tống Tịnh Nguyên về nhà, nhưng Tống Tịnh Nguyên nhất quyết muốn đi bộ về, vì vậy hai người nắm tay nhau chậm rãi đi trên con đường gạch đá.
Trên đường Lai Hà có rất nhiều quán ăn vặt mới mở, đủ loại hương liệu trộn lẫn vào nhau, tiệc sinh nhật chiều này Tống Tịnh Nguyên cũng chưa ăn gì, hiện tại cô hơi đói bụng, bụng phát ra tiếng ùng ục.
Trần Nghiên nhạy bén bắt được âm thanh, đưa tay sờ sờ bụng cô, cười hỏi: “Đói bụng sao?”
“Một chút.”
Trần Nghiên dẫn cô đến phố Lai Hà, bên đường vừa vặn có một gian hàng bán khoai lang nướng, Trần Nghiên nhéo ngón tay cô: “Muốn ăn không?”
“Có.”
Trần Nghiên tiến lên mua khoai lang nướng cho cô, đèn đường ở con phố này tối hơn những nơi khác, Tống Tịnh Nguyên đứng ngoài đám đông đợi anh, thấy thiếu niên chen chúc bên cạnh lò nướng, vẻ mặt nghiêm túc chọn khoai lang nướng, nói chêm chọc cười với ông chủ muốn chọn loại tốt nhất cho bạn gái mình, ánh sáng màu cam chiếu lên người anh, thêm ấm áp.
Cô lặng lẽ cong khóe miệng.
Tống Tịnh Nguyên nhìn một lúc, sau đó thu hồi tầm mắt, ngẩn người nhìn bóng đen trên mặt đất, chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc, cô sững sờ vài giây.
Cô lùi lại vài bước, nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Tống Hồng Minh mặc một chiếc áo khoác bông rách nát, đầu tóc rối bù, mặt mày xanh đen, đang cùng mấy người trẻ tuổi trông như xã hội đen nói chuyện, vẻ mặt mang theo vài phần ý tứ lấy lòng, “Anh Châu, cho em thêm một thời gian nữa đi.”
“Nhất định, lần này nhất định sẽ không phạm sai lầm nữa.”
“Chỉ nửa tháng thôi, một ngày cũng không quá.”
...
Những bông tuyết bị gió thổi rơi xuống môi cô lạnh giá.
Đầu óc Tống Tịnh Nguyên không kịp phản ứng.
Mùi khoai lang nướng xộc vào mũi, Trần Nghiên dán khoai lang nóng hổi lên mặt cô, cười khẽ: “Đang nghĩ gì vậy?”
Tống Tịnh Nguyên thu hồi ánh mắt, nuốt nước miếng: “Không có việc gì.”
Trần Nghiên kiên nhẫn giúp cô lột vỏ khoai lang, lớp thịt vàng óng lộ ra, anh kéo khăn quàng cổ của cô xuống, như đang chăm sóc một đứa trẻ: “Ăn đi.”
Tống Tịnh Nguyên cắn một miếng khoai lang, Trần Nghiên cười hỏi: “Ngon không?”
“Ngon.” Cô cong khóe môi, cố gắng dùng khóe mắt nhìn về phía Tống Hồng Minh.
Bọn côn đồ đã rời đi, Tống Hồng Minh đứng đó, như muốn nhổ nước bọt xuống đất, vỗ vỗ ống tay áo, nhấc chân đi về hướng bọn họ.
Tống Tịnh Nguyên hoảng sợ, cô đương nhiên không muốn Tống Hồng Minh nhìn thấy mình, cô kéo tay áo của Trần Nghiên, cũng không kịp giải thích nhiều, đi đến một con phố khác.
Sau khi quay đầu lại vài lần, xác định bóng dáng của Tống Hồng Minh đã biến mất khỏi tầm mắt, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Trần Nghiên cảm giác được cô có gì đó không đúng, cúi đầu nhìn: “Làm sao vậy?”
“Không có gì.” Cô xoa xoa lòng bàn tay, mơ hồ giải thích, “Chỉ là vừa rồi em... gặp một người quen.”
“Người quen nào? Khiến em phải trốn như vậy.”
Tống Tịnh Nguyên cắn nhẹ miếng thịt mỏng trong môi dưới: “Họ hàng xa.”
“Hiểu rồi.” Trần Nghiên cười, “Lại muốn hẹn hò ngầm sao?”
Tống Tịnh Nguyên gật đầu.
Trần Nghiên tặc lưỡi, nhéo mặt cô: “Khi nào mới để anh quang minh chính đại xuất hiện đây?”
Tống Tịnh Nguyên cùng anh giảng đạo lý: “Anh thử đặt mình vào hoàn cảnh của em suy nghĩ một chút xem, nếu anh gặp bố mình trên đường...”
Nhận ra có gì đó không ổn, cô vội sửa lại: “Nếu hôm nay hai chúng ta gặp ông nội của anh trên đường thì sao?”
“Làm sao?” Trần Nghiên nhướng mày, dùng giọng điệu trêu đùa nói: “Em muốn gặp ông nội anh?”
“Không phải, em chỉ lấy ví dụ thôi, nếu như gặp được ông nội anh, không phải anh cũng mang em đi trốn sao?”
“Trốn cái rắm.” Anh khẽ hừ một tiếng, “Ông đây yêu đương có cái gì mà phải giấu?”
“Anh sẽ trực tiếp nói cho ông biết đây là cháu dâu tương lai của ông ấy.”
“...”
Tống Tịnh Nguyên sốc đến mức không nói nên lời.
Danh xưng này...
Họ sẽ thực sự đi xa đến vậy sao?
“Đâu giống em.” Trần Nghiên bĩu môi, “Ngày nào cũng giấu anh, không thẳng thắn chút nào.”
Tống Tịnh Nguyên cắn một miếng khoai lang, hai má phúng phính như thỏ con, ngập ngừng hỏi: “Vậy anh cũng nói như vậy với những bạn gái trước kia...?”
Trần Nghiên rít lên một tiếng, nhéo cằm cô: “Bây giờ nói lời này không thấy hơi phá hỏng không khí sao?”
“...”
“Họ làm gì có đãi ngộ như em, không được gặp ông anh.”
“...Được rồi.”
Trần Nghiên đưa người ra khỏi hẻm, trước khi đi còn dính người ôm cô một lúc lâu mới thả.
Ban ngày chơi đã lâu, buổi tối nhất định phải thức khuya học bài, may mà hiệu suất cao, Tống Tịnh Nguyên tập trung học mấy tiếng đồng hồ, tắm rửa xong cũng đã sắp rạng sáng.
Sau khi chúc ngủ ngon với Trần Nghiên, cô chui vào chăn, nhưng dù thế nào cũng không thể ngủ được.
Trong đầu hiện lên hình ảnh tối nay cô nhìn thấy ở Lai Hà.
Tống Hồng Minh có quan hệ gì với mấy tên côn đồ kia?
Còn có câu, “Cho tôi thêm một chút thời gian” mà ông ta nói.
Vô số phỏng đoán hiện lên trong đầu Tống Tịnh Nguyên, trong lòng cô nặng trĩu, luôn có dự cảm không lành.
Cô khẽ cắn môi, mong rằng mọi chuyện sẽ không như cô tưởng tượng.
Mấy ngày kế tiếp không có chuyện gì xảy ra, Tống Hồng Minh cũng không gây sự, chẳng mấy chốc đã đến giao thừa.
Tống Tịnh Nguyên dậy rất sớm, cùng bà nội quét dọn, dán câu đối Tết, chuẩn bị nguyên liệu, trong nhà đã được quét dọn sạch sẽ, bà nội cũng thay một chiếc áo len đỏ mới, trông bà cũng khá hơn rất nhiều.
Gần đến giữa trưa, Trần Nghiên gửi cho Tống Tịnh Nguyên một bức ảnh, là câu đối Tết mà họ đã mua cùng nhau.
[1: Đừng quên.]
[Y: Em không quên, nhưng em phải ở cùng bà nội trước đã.]
[1: Không cần vội, anh đợi em.]
Tống Hồng Minh chưa bao giờ trở về vào dịp năm mới, mọi năm chỉ có Tống Tịnh Nguyên và bà nội, cũng yên tĩnh.
Tống Tịnh Nguyên rót cho bà nội một ly nước cam, cụng ly với bà: “Chúc bà nội năm mới vui vẻ.”
“Năm mới vui vẻ.” Bà vui vẻ nói: “Chúc Tịnh Nguyên của chúng ta một năm mới thuận lợi học hành, vô lo vô nghĩ.”
“Vậy cháu chúc bà luôn mạnh khỏe.”
“Đương nhiên.” Bà nội cong mắt, “Bà còn muốn nhìn cháu đi học đại học, nhìn cháu kết hôn mà.”
Nói đến đây, trong đầu Tống Tịnh Nguyên hiện lên khuôn mặt bất cần đời kia.
“Vâng ạ.” Tay cầm cốc siết chặt, bên má hiện ra hai lúm đồng tiền, “Nhất định ạ.”
Ngày lễ chính là như vậy, náo nhiệt vui vẻ là thật, nhưng việc phải làm cũng nhiều hơn bình thường rất nhiều, bận rộn một ngày, bà nội hơi mệt nên về phòng ngủ sớm.
Tống Tịnh Nguyên thu dọn phòng bếp xong, gửi tin nhắn cho Trần Nghiên: [Anh đang làm gì vậy?]
[1: Đợi em.]
[Y: Vậy bây giờ em qua tìm anh nhé?]
Lần này Trần Nghiên gọi tới.
Giọng thiếu niên trầm thấp, xen lẫn tiếng gió: “Xuống lầu đi, anh đang ở dưới lầu nhà em.”
Tống Tịnh Nguyên sửng sốt vài giây, cầm điện thoại di động, không thể tin được chạy đến bên cửa sổ, Trần Nghiên đang đứng ở dưới lầu cạnh đèn đường, mặc áo khoác đen, đầu đội mũ lưỡi trai, người cao chân dài, đường vai thẳng tắp. Miệng cắn một điếu thuốc, ánh lửa gần môi chập chờn, khói bay lên.
Ống nghe vẫn đặt bên tai, tựa hồ đoán được phản ứng của Tống Tịnh Nguyên, anh ngẩng đầu nhìn về phía này, ánh mắt chạm nhau, anh nhếch môi cười, uể oải mà quyến rũ.
Tống Tịnh Nguyên cầm lấy áo khoác vội vàng chạy xuống lầu, bởi vì chạy quá nhanh, lúc đến trước mặt Trần Nghiên cũng không thắng lại được, Trần Nghiên vội dập tắt điếu thuốc, vòng tay ôm cô vào lòng, khẽ cọ lên mũi cô: “Em chạy nhanh thế làm gì? Áo khoác cũng chưa mặc vào.”
Tống Tịnh Nguyên bị anh ôm chặt, ngẩng đầu nhìn anh: “Anh đợi ở đây bao lâu rồi?”
“Không lâu lắm.”
Nhưng đôi môi anh tái nhợt, trên vai cũng có một chút tuyết.
Rõ ràng đã đứng ở đây rất lâu rồi.
Tống Tịnh Nguyên thấp giọng lầm bầm một câu “Gạt người”, lại hỏi anh: “Sao anh lại tới đây?”
“Mấy ngày không gặp bạn gái.” Anh nâng vành mũ lên, ngũ quan cương nghị, “Nhớ em, tới xem một chút.”
Trái tim của Tống Tịnh Nguyên tràn ngập ấm áp.
“Đi thôi, trong nhà còn câu đối tết chờ em dán cùng anh.”
Nhiệt độ vào đêm giao thừa không thấp lắm nên họ quyết định đi bộ về.
“Anh ăn cơm chưa?” Tống Tịnh Nguyên hỏi.
“Chưa.” Trần Nghiên nắm tay cô, “Anh dậy muộn, còn chưa đói.”
“Trước đây vào đêm giao thừa anh đều ăn một mình sao?”
“Hầu như, đói bụng thì gọi đồ ăn bên ngoài.”
Vào một ngày mà hàng ngàn ngôi nhà được thắp sáng, thế giới bên ngoài tràn ngập tiếng ồn ào, người người nhà nhà đều đang ăn mừng năm mới đến, Trần Nghiên lại ngồi một mình trong căn biệt thự lạnh lẽo, nghĩ tới đây, tim cô co rút đau đớn.
“Năm nay đừng gọi đồ ăn bên ngoài.” Tống Tịnh Nguyên kéo góc áo anh, nhẹ giọng đề nghị, “Chúng ta mua chút đồ về tự nấu đi.”
“Anh không biết nấu ăn.”
“Em biết.” Tống Tịnh Nguyên mím môi bổ sung, “Mặc dù không nhiều lắm.”
“Nhưng anh không nỡ để em xuống bếp.”
“Không sao, ở nhà em cũng nấu mà.”
“Vậy được rồi.”
Đêm giao thừa rất ít cửa hàng mở cửa, hai người đi bộ hơn mười phút, cuối cùng tìm được một quán rau nhỏ còn sáng đèn bên đường.
Bà chủ đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị đóng cửa, thấy có người đi vào, bèn đặt đồ xuống: “Muốn mua cái gì?”
Tống Tịnh Nguyên cúi người nhặt một ít rau tươi, thỉnh thoảng quay đầu hỏi Trần Nghiên có cái gì không thích ăn không, bà chủ thấy hai người tuổi không lớn, vẻ ngoài lại đẹp trai xinh gái, nên cười hỏi: “Hai người là anh em sao? Giúp ba mẹ ra ngoài mua đồ hả?”
“Không phải.” Trần Nghiên giật giật khóe miệng, hào phóng thừa nhận, trong giọng nói còn có chút tự hào, “Bạn gái cháu đó.”
“Bạn gái?” Bà chủ có chút kinh ngạc, “Tuổi này mà đã biết nấu ăn, hiếm thấy lắm.”
“Vâng.” Anh tự nhiên nhận lấy túi đồ từ trong tay Tống Tịnh Nguyên, giọng điệu bình thường, nhưng lại rất nghiêm túc, “Là cháu may mắn.”
Tống Tịnh Nguyên bị bọn họ nói như vậy hơi xấu hổ, mặt và cổ đỏ bừng, lấy một túi sủi cảo đông lạnh trong tủ lạnh ra, thấp giọng hỏi Trần Nghiên: “Ở nhà anh có gia vị không?”
Trần Nghiên suy nghĩ một lúc, nói hẳn là có.
Anh lấy điện thoại ra quét mã QR để thanh toán, bà chủ còn nhiệt tình tặng cho họ rất nhiều thứ, Trần Nghiên một tay xách đồ, một tay ôm cô, trước khi đi còn nói “Chúc mừng năm mới'' với bà chủ.
Đường phố đêm giao thừa vô cùng náo nhiệt, rất nhiều người ra ngoài đốt pháo, Trần Nghiên để Tống Tịnh Nguyên đi bên trong, sợ vụn pháo hoa làm cô bị thương.
Thật vất vả mới về đến nhà, Trần Nghiên mở đèn, trước bật điều hòa, trong phòng rất ấm áp, trong phòng tràn ngập ánh sáng màu cam.
Tống Tịnh Nguyên đem đồ đã mua vào nhà bếp, đầu tiên là đi dán các câu đối Tết ở ngoài cửa cùng với Trần Nghiên.
Trần Nghiên thay một bộ quần áo mặc ở nhà màu xám, ống tay áo hơi xắn lên, lộ ra cánh tay thon gầy trắng lạnh, đứng ở trước cửa, anh quay đầu hỏi cô: “Có bị lệch không?”
“Qua bên trái một chút.”
Trần Nghiên di chuyển theo chỉ dẫn của cô: “Như này?”
Tống Tịnh Nguyên cong mắt, đưa cuộn băng dính cho anh: “Dạ.”
Câu đối Tết nền đỏ chữ đen được dán trên cửa, tô điểm thêm cho khung cửa sắt lạnh lẽo một chút không khí lễ hội.
Trần Nghiên cắn điếu thuốc chưa châm trong miệng, mơ hồ cười khẽ: “Chà, câu đối Tết do bạn gái chọn thật đẹp.”
Tống Tịnh Nguyên đỏ mặt, khô khan nói: “Miệng lưỡi trơn tru.”
“Hả?” Trần Nghiên nâng cằm cô, “Nói xấu anh?”
“Không có.” Tống Tịnh Nguyên có chút muốn cười, lại cố gắng nhịn xuống, “Em khen anh mà.”
Phần còn lại được dán trên cửa sổ, căn phòng rực rỡ màu đỏ, cuối cùng cũng mang lại cho biệt thự một chút sức sống.
Tiếng pháo ngoài cửa sổ vang lên không dứt, còn có tiếng cười đùa của trẻ con.
Tống Tịnh Nguyên bắt đầu chuẩn bị nấu đồ ăn, biết Trần Nghiên kén ăn, cô quay đầu hỏi anh: “Anh không thích ăn cái gì không?”
“Đều được.” Trần Nghiên dựa vào cửa phòng bếp, “Em làm gì anh cũng không kén chọn.”
Tống Tịnh Nguyên cho tất cả rau vào chậu, rửa rau dưới vòi nước, cô cúi đầu, một lọn tóc rủ xuống che khuất tầm nhìn của cô.
Trần Nghiên ở một bên nhìn, đột nhiên vươn tay giúp cô vén tóc ra sau tai, sau đó kéo cô ra, xắn ống tay áo: “Để anh làm.”
Tống Tịnh Nguyên sửng sốt vài giây: “Không phải nói để em làm sao?”
“Rửa rau hay gì đó, anh sẽ làm.”
“Trong tủ lạnh có đồ uống, đồ ăn vặt đều để ở ngăn kéo dưới bàn trà, em lấy ăn đi.”
Tống Tịnh Nguyên cong môi, xoay người ra khỏi phòng bếp.
Mở cửa tủ lạnh, cô kinh ngạc phát hiện hơn một nửa số bia ban đầu đã biến mất, thay vào đó là sữa dâu mà cô thường uống.
Nhìn bàn trà, đồ ăn vặt trong ngăn cũng là món cô thích.
Tống Tịnh Nguyên sửng sốt vài giây, sau đó nhìn người con trai trong bếp.
Trần Nghiên khom lưng, mái tóc đen buông xõa trước mắt, đường quai hàm sắc bén lưu loát, nốt ruồi trên ngón trỏ sáng chói.
Ngọn đèn trên đầu chiếu xuống, chiếu sáng thân hình cao lớn của anh, hết thảy đều có thêm vài phần sinh động.
Hóa ra ở bên người mình thích lại là một điều hạnh phúc như vậy.
–
Trần Nghiên giúp cô chuẩn bị xong tất cả, lấy từ trong ngăn kéo ra một chiếc tạp dề màu tím, đứng trước mặt Tống Tịnh Nguyên: “Giơ tay lên.”
Tống Tịnh Nguyên ngoan ngoãn giơ hai tay lên, Trần Nghiên đeo tạp dề lên người cô, sau lưng thắt một chiếc nơ. Tống Tịnh Nguyên cúi đầu, nhìn thấy hình con gấu đáng yêu trên tạp dề màu tím, không khỏi bật cười.
“Em cười cái gì?” Trần Nghiên nhéo mặt cô.
“Chiếc tạp dề này khá dễ thương, không ngờ nó lại xuất hiện ở nhà anh.”
“Cô anh để lại.” Anh nhẹ giọng nói, “Xem ra rất hợp với em.”
Tống Tịnh Nguyên vốn bảo Trần Nghiên ngồi trong phòng khách một lúc, nhưng anh không chịu, nhất quyết đứng bên cạnh.
Tống Tịnh Nguyên khuấy trứng đổ vào chảo nóng, hơi nóng bốc lên tỏa ra trong không khí, kèm theo một mùi thơm hấp dẫn.
“Anh có ăn cay không?”
“Có.”
Tống Tịnh Nguyên sợ Trần Nghiên đợi lâu sẽ đói, xào mấy món đơn giản, sau đó mở sủi cảo đông lạnh ra, đổ vào nồi nấu, không ngừng khuấy đều bằng một cái muôi nhỏ.
Ánh mắt Trần Nghiên vẫn đặt trên người cô.
Chiếc tạp dề màu tím hơi lớn, đeo trên người khiến cô trông càng nhỏ nhắn hơn.
Dưới ánh đèn, làn da của cô trắng như sữa, mái tóc dài được búi thấp sau gáy, độ cong sườn mặt rất đẹp, bận rộn trong bếp lâu như vậy, cũng không thấy một tia thiếu kiên nhẫn nào, ngược lại, mặt mày đều mang theo ý cười.
Đây là lần đầu tiên Trần Nghiên đón năm mới một cách nghiêm túc sau nhiều năm kể từ khi Trần Xu Phàm ra đi.
Cũng là lần đầu tiên anh nhận ra rằng hóa ra cuộc sống lại sống động như vậy.
Anh động lòng, lấy điện thoại chụp một tấm ảnh nghiêng của cô gái nhỏ.
Ngoài phòng là ánh đèn neon, trong phòng là vọng tưởng ôn nhu.
Anh liếm hàm răng, cúi đầu cười khẽ, từ trong cổ họng chậm rãi phun ra hai chữ: “Đáng giá.”
Editor: Fino
Mặt Tống Tịnh Nguyên mặt như quả hồng chín, đôi mi đen như cánh bướm, không ngừng lay động.
Trần Nghiên chăm chú quan sát phản ứng của cô, ngón tay cái ấn xuống hết lần này đến lần khác.
Đèn điều khiển bằng giọng nói trong hành lang nhấp nháy bật tắt, các đường nét trên khuôn mặt anh bị bóng tối chia cắt lập thể sống động, sống mũi cao thẳng và đôi mắt đen thêm phần quyến rũ.
Bên ngoài thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng bước chân, trong hành lang im ắng vẫn không rõ âm thanh, khiến người ta đỏ mặt tía tai.
“Cho anh hôn nhé?” Anh cười xấu xa.
Thân thể Tống Tịnh Nguyên không khống chế được mềm nhũn ra, ấp úng hơn nửa ngày, mặt đỏ đến mức cắt ra máu.
Trần Nghiên nhéo cằm cô, nhích lại gần trước mặt cô một chút, đôi môi mỏng của anh như dán vào da.
Lúc này Tống Tịnh Nguyên mới cầu xin tha thứ nói: “Em, em còn chưa chuẩn bị xong.”
Nói xong, cô cúi đầu, thậm chí không dám nhìn mặt Trần Nghiên, dùng sức nhéo lòng bàn tay, cổ ẩn dưới cổ áo đỏ bừng.
Trần Nghiên biết cô gái nhỏ của mình da mỏng, thời gian ở bên nhau thực sự còn ngắn, vì vậy anh không giận cô, mà chỉ nhéo mặt cô: “Vậy khi nào thì em chuẩn bị xong?”
“...” Tống Tịnh Nguyên không biết nên trả lời như thế nào.
“Nửa tháng?”
“...”
“Một tháng?”
“...”
“Sao không nói lời nào?”
“...Trần Nghiên!”
Giọng nói của Tống Tịnh Nguyên giống như mèo kêu, gãi đến lòng anh ngứa ngáy khó chịu, Trần Nghiên nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, xoa gáy cô hai cái, tựa hồ rất vui vẻ, cười không ngừng, lồng ngực rung lên truyền đến bên tai.
“Như vậy đi.” Anh nhướng mày, “Trước khi em chuẩn bị xong, coi như em nợ anh vậy.”
“Sợ sau này em không nhận, anh sẽ dùng sổ ghi lại, sau này để em trả từ từ.”
Tống Tịnh Nguyên khẽ cắn môi dưới, không có phản bác lời của anh.
“Đi thôi.” Trần Nghiên đẩy vai cô, một lần nữa hướng về phía siêu thị.
Tống Tịnh Nguyên tò mò: “Chúng ta đi đâu vậy?”
“Mua vở.” Trần Nghiên ngây ngốc nói: “Nhanh như vậy đã không nhận?”
Tống Tịnh Nguyên trợn to hai mắt, không tin được mà nhìn anh.
Người này làm sao...
Về những chuyện này...
Lại tích cực như vậy chứ!
...
Trần Nghiên kéo người đi tới khu văn phòng phẩm, đại thiếu gia đi học mười mấy năm cũng chưa từng nghiêm túc như vậy, cầm một chồng vở đủ màu sắc lật xem không hết, còn cố ý xoay người hỏi ý kiến của Tống Tịnh Nguyên: “Em thích quyển nào?”
Tống Tịnh Nguyên: “...”
“Thích màu hồng?” Trần Nghiên chỉ cho cô xem, “Hay là màu xanh này?”
“Anh chọn đi.” Tống Tịnh Nguyên phồng má, quay mặt đi không nhìn anh.
“Là cho em.” Giọng điệu Trần Nghiên cực kỳ ngả ngớn, “Không chọn được?”
“...”
Tống Tịnh Nguyên bị anh làm cho hết cách, tùy tiện cầm lấy một cuốn nhật ký màu lam nhét vào tay anh: “Cái này đi.”
“Được.” Trần Nghiên cười cười, nhặt một cây bút máy màu đen bên cạnh lên, ném vào xe đẩy.
Bọn họ lại đến khu ăn vặt mua chút đồ, cùng nhau thanh toán hóa đơn xong, Trần Nghiên đứng ở quầy tính tiền, lấy cuốn nhật ký từ trong túi ra, xé bỏ bao bì bên ngoài, cắn mở nắp bút máy màu đen, mu bàn tay lót dưới cuốn nhật ký, trêu tức nhìn Tống Tịnh Nguyên: “Viết thế nào cho tốt nhỉ?”
Tống Tịnh Nguyên: “...”
Trần Nghiên không hy vọng cô sẽ đưa ra một câu trả lời cụ thể, thưởng thức vẻ mặt của cô đủ rồi, anh lấy bút viết lên đó vài chữ ngay ngắn và đẹp đẽ:
【25/01/2014
Người nào đó nợ tôi một nụ hôn. 】
Tống Tịnh Nguyên nhìn chằm chằm dòng chữ này, mặt nóng như muốn nổ tung, hận không thể tìm một cái lỗ chui vào.
“Được rồi.” Trần Nghiên gấp sổ lại, vỗ nhẹ đầu cô, “Lần này em không thể từ chối.”
*
Lúc ra khỏi siêu thị thì trời đã tối.
Trần Nghiên vốn muốn bắt taxi đưa Tống Tịnh Nguyên về nhà, nhưng Tống Tịnh Nguyên nhất quyết muốn đi bộ về, vì vậy hai người nắm tay nhau chậm rãi đi trên con đường gạch đá.
Trên đường Lai Hà có rất nhiều quán ăn vặt mới mở, đủ loại hương liệu trộn lẫn vào nhau, tiệc sinh nhật chiều này Tống Tịnh Nguyên cũng chưa ăn gì, hiện tại cô hơi đói bụng, bụng phát ra tiếng ùng ục.
Trần Nghiên nhạy bén bắt được âm thanh, đưa tay sờ sờ bụng cô, cười hỏi: “Đói bụng sao?”
“Một chút.”
Trần Nghiên dẫn cô đến phố Lai Hà, bên đường vừa vặn có một gian hàng bán khoai lang nướng, Trần Nghiên nhéo ngón tay cô: “Muốn ăn không?”
“Có.”
Trần Nghiên tiến lên mua khoai lang nướng cho cô, đèn đường ở con phố này tối hơn những nơi khác, Tống Tịnh Nguyên đứng ngoài đám đông đợi anh, thấy thiếu niên chen chúc bên cạnh lò nướng, vẻ mặt nghiêm túc chọn khoai lang nướng, nói chêm chọc cười với ông chủ muốn chọn loại tốt nhất cho bạn gái mình, ánh sáng màu cam chiếu lên người anh, thêm ấm áp.
Cô lặng lẽ cong khóe miệng.
Tống Tịnh Nguyên nhìn một lúc, sau đó thu hồi tầm mắt, ngẩn người nhìn bóng đen trên mặt đất, chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc, cô sững sờ vài giây.
Cô lùi lại vài bước, nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Tống Hồng Minh mặc một chiếc áo khoác bông rách nát, đầu tóc rối bù, mặt mày xanh đen, đang cùng mấy người trẻ tuổi trông như xã hội đen nói chuyện, vẻ mặt mang theo vài phần ý tứ lấy lòng, “Anh Châu, cho em thêm một thời gian nữa đi.”
“Nhất định, lần này nhất định sẽ không phạm sai lầm nữa.”
“Chỉ nửa tháng thôi, một ngày cũng không quá.”
...
Những bông tuyết bị gió thổi rơi xuống môi cô lạnh giá.
Đầu óc Tống Tịnh Nguyên không kịp phản ứng.
Mùi khoai lang nướng xộc vào mũi, Trần Nghiên dán khoai lang nóng hổi lên mặt cô, cười khẽ: “Đang nghĩ gì vậy?”
Tống Tịnh Nguyên thu hồi ánh mắt, nuốt nước miếng: “Không có việc gì.”
Trần Nghiên kiên nhẫn giúp cô lột vỏ khoai lang, lớp thịt vàng óng lộ ra, anh kéo khăn quàng cổ của cô xuống, như đang chăm sóc một đứa trẻ: “Ăn đi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tống Tịnh Nguyên cắn một miếng khoai lang, Trần Nghiên cười hỏi: “Ngon không?”
“Ngon.” Cô cong khóe môi, cố gắng dùng khóe mắt nhìn về phía Tống Hồng Minh.
Bọn côn đồ đã rời đi, Tống Hồng Minh đứng đó, như muốn nhổ nước bọt xuống đất, vỗ vỗ ống tay áo, nhấc chân đi về hướng bọn họ.
Tống Tịnh Nguyên hoảng sợ, cô đương nhiên không muốn Tống Hồng Minh nhìn thấy mình, cô kéo tay áo của Trần Nghiên, cũng không kịp giải thích nhiều, đi đến một con phố khác.
Sau khi quay đầu lại vài lần, xác định bóng dáng của Tống Hồng Minh đã biến mất khỏi tầm mắt, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Trần Nghiên cảm giác được cô có gì đó không đúng, cúi đầu nhìn: “Làm sao vậy?”
“Không có gì.” Cô xoa xoa lòng bàn tay, mơ hồ giải thích, “Chỉ là vừa rồi em... gặp một người quen.”
“Người quen nào? Khiến em phải trốn như vậy.”
Tống Tịnh Nguyên cắn nhẹ miếng thịt mỏng trong môi dưới: “Họ hàng xa.”
“Hiểu rồi.” Trần Nghiên cười, “Lại muốn hẹn hò ngầm sao?”
Tống Tịnh Nguyên gật đầu.
Trần Nghiên tặc lưỡi, nhéo mặt cô: “Khi nào mới để anh quang minh chính đại xuất hiện đây?”
Tống Tịnh Nguyên cùng anh giảng đạo lý: “Anh thử đặt mình vào hoàn cảnh của em suy nghĩ một chút xem, nếu anh gặp bố mình trên đường...”
Nhận ra có gì đó không ổn, cô vội sửa lại: “Nếu hôm nay hai chúng ta gặp ông nội của anh trên đường thì sao?”
“Làm sao?” Trần Nghiên nhướng mày, dùng giọng điệu trêu đùa nói: “Em muốn gặp ông nội anh?”
“Không phải, em chỉ lấy ví dụ thôi, nếu như gặp được ông nội anh, không phải anh cũng mang em đi trốn sao?”
“Trốn cái rắm.” Anh khẽ hừ một tiếng, “Ông đây yêu đương có cái gì mà phải giấu?”
“Anh sẽ trực tiếp nói cho ông biết đây là cháu dâu tương lai của ông ấy.”
“...”
Tống Tịnh Nguyên sốc đến mức không nói nên lời.
Danh xưng này...
Họ sẽ thực sự đi xa đến vậy sao?
“Đâu giống em.” Trần Nghiên bĩu môi, “Ngày nào cũng giấu anh, không thẳng thắn chút nào.”
Tống Tịnh Nguyên cắn một miếng khoai lang, hai má phúng phính như thỏ con, ngập ngừng hỏi: “Vậy anh cũng nói như vậy với những bạn gái trước kia...?”
Trần Nghiên rít lên một tiếng, nhéo cằm cô: “Bây giờ nói lời này không thấy hơi phá hỏng không khí sao?”
“...”
“Họ làm gì có đãi ngộ như em, không được gặp ông anh.”
“...Được rồi.”
Trần Nghiên đưa người ra khỏi hẻm, trước khi đi còn dính người ôm cô một lúc lâu mới thả.
Ban ngày chơi đã lâu, buổi tối nhất định phải thức khuya học bài, may mà hiệu suất cao, Tống Tịnh Nguyên tập trung học mấy tiếng đồng hồ, tắm rửa xong cũng đã sắp rạng sáng.
Sau khi chúc ngủ ngon với Trần Nghiên, cô chui vào chăn, nhưng dù thế nào cũng không thể ngủ được.
Trong đầu hiện lên hình ảnh tối nay cô nhìn thấy ở Lai Hà.
Tống Hồng Minh có quan hệ gì với mấy tên côn đồ kia?
Còn có câu, “Cho tôi thêm một chút thời gian” mà ông ta nói.
Vô số phỏng đoán hiện lên trong đầu Tống Tịnh Nguyên, trong lòng cô nặng trĩu, luôn có dự cảm không lành.
Cô khẽ cắn môi, mong rằng mọi chuyện sẽ không như cô tưởng tượng.
Mấy ngày kế tiếp không có chuyện gì xảy ra, Tống Hồng Minh cũng không gây sự, chẳng mấy chốc đã đến giao thừa.
Tống Tịnh Nguyên dậy rất sớm, cùng bà nội quét dọn, dán câu đối Tết, chuẩn bị nguyên liệu, trong nhà đã được quét dọn sạch sẽ, bà nội cũng thay một chiếc áo len đỏ mới, trông bà cũng khá hơn rất nhiều.
Gần đến giữa trưa, Trần Nghiên gửi cho Tống Tịnh Nguyên một bức ảnh, là câu đối Tết mà họ đã mua cùng nhau.
[1: Đừng quên.]
[Y: Em không quên, nhưng em phải ở cùng bà nội trước đã.]
[1: Không cần vội, anh đợi em.]
Tống Hồng Minh chưa bao giờ trở về vào dịp năm mới, mọi năm chỉ có Tống Tịnh Nguyên và bà nội, cũng yên tĩnh.
Tống Tịnh Nguyên rót cho bà nội một ly nước cam, cụng ly với bà: “Chúc bà nội năm mới vui vẻ.”
“Năm mới vui vẻ.” Bà vui vẻ nói: “Chúc Tịnh Nguyên của chúng ta một năm mới thuận lợi học hành, vô lo vô nghĩ.”
“Vậy cháu chúc bà luôn mạnh khỏe.”
“Đương nhiên.” Bà nội cong mắt, “Bà còn muốn nhìn cháu đi học đại học, nhìn cháu kết hôn mà.”
Nói đến đây, trong đầu Tống Tịnh Nguyên hiện lên khuôn mặt bất cần đời kia.
“Vâng ạ.” Tay cầm cốc siết chặt, bên má hiện ra hai lúm đồng tiền, “Nhất định ạ.”
Ngày lễ chính là như vậy, náo nhiệt vui vẻ là thật, nhưng việc phải làm cũng nhiều hơn bình thường rất nhiều, bận rộn một ngày, bà nội hơi mệt nên về phòng ngủ sớm.
Tống Tịnh Nguyên thu dọn phòng bếp xong, gửi tin nhắn cho Trần Nghiên: [Anh đang làm gì vậy?]
[1: Đợi em.]
[Y: Vậy bây giờ em qua tìm anh nhé?]
Lần này Trần Nghiên gọi tới.
Giọng thiếu niên trầm thấp, xen lẫn tiếng gió: “Xuống lầu đi, anh đang ở dưới lầu nhà em.”
Tống Tịnh Nguyên sửng sốt vài giây, cầm điện thoại di động, không thể tin được chạy đến bên cửa sổ, Trần Nghiên đang đứng ở dưới lầu cạnh đèn đường, mặc áo khoác đen, đầu đội mũ lưỡi trai, người cao chân dài, đường vai thẳng tắp. Miệng cắn một điếu thuốc, ánh lửa gần môi chập chờn, khói bay lên.
Ống nghe vẫn đặt bên tai, tựa hồ đoán được phản ứng của Tống Tịnh Nguyên, anh ngẩng đầu nhìn về phía này, ánh mắt chạm nhau, anh nhếch môi cười, uể oải mà quyến rũ.
Tống Tịnh Nguyên cầm lấy áo khoác vội vàng chạy xuống lầu, bởi vì chạy quá nhanh, lúc đến trước mặt Trần Nghiên cũng không thắng lại được, Trần Nghiên vội dập tắt điếu thuốc, vòng tay ôm cô vào lòng, khẽ cọ lên mũi cô: “Em chạy nhanh thế làm gì? Áo khoác cũng chưa mặc vào.”
Tống Tịnh Nguyên bị anh ôm chặt, ngẩng đầu nhìn anh: “Anh đợi ở đây bao lâu rồi?”
“Không lâu lắm.”
Nhưng đôi môi anh tái nhợt, trên vai cũng có một chút tuyết.
Rõ ràng đã đứng ở đây rất lâu rồi.
Tống Tịnh Nguyên thấp giọng lầm bầm một câu “Gạt người”, lại hỏi anh: “Sao anh lại tới đây?”
“Mấy ngày không gặp bạn gái.” Anh nâng vành mũ lên, ngũ quan cương nghị, “Nhớ em, tới xem một chút.”
Trái tim của Tống Tịnh Nguyên tràn ngập ấm áp.
“Đi thôi, trong nhà còn câu đối tết chờ em dán cùng anh.”
Nhiệt độ vào đêm giao thừa không thấp lắm nên họ quyết định đi bộ về.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Anh ăn cơm chưa?” Tống Tịnh Nguyên hỏi.
“Chưa.” Trần Nghiên nắm tay cô, “Anh dậy muộn, còn chưa đói.”
“Trước đây vào đêm giao thừa anh đều ăn một mình sao?”
“Hầu như, đói bụng thì gọi đồ ăn bên ngoài.”
Vào một ngày mà hàng ngàn ngôi nhà được thắp sáng, thế giới bên ngoài tràn ngập tiếng ồn ào, người người nhà nhà đều đang ăn mừng năm mới đến, Trần Nghiên lại ngồi một mình trong căn biệt thự lạnh lẽo, nghĩ tới đây, tim cô co rút đau đớn.
“Năm nay đừng gọi đồ ăn bên ngoài.” Tống Tịnh Nguyên kéo góc áo anh, nhẹ giọng đề nghị, “Chúng ta mua chút đồ về tự nấu đi.”
“Anh không biết nấu ăn.”
“Em biết.” Tống Tịnh Nguyên mím môi bổ sung, “Mặc dù không nhiều lắm.”
“Nhưng anh không nỡ để em xuống bếp.”
“Không sao, ở nhà em cũng nấu mà.”
“Vậy được rồi.”
Đêm giao thừa rất ít cửa hàng mở cửa, hai người đi bộ hơn mười phút, cuối cùng tìm được một quán rau nhỏ còn sáng đèn bên đường.
Bà chủ đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị đóng cửa, thấy có người đi vào, bèn đặt đồ xuống: “Muốn mua cái gì?”
Tống Tịnh Nguyên cúi người nhặt một ít rau tươi, thỉnh thoảng quay đầu hỏi Trần Nghiên có cái gì không thích ăn không, bà chủ thấy hai người tuổi không lớn, vẻ ngoài lại đẹp trai xinh gái, nên cười hỏi: “Hai người là anh em sao? Giúp ba mẹ ra ngoài mua đồ hả?”
“Không phải.” Trần Nghiên giật giật khóe miệng, hào phóng thừa nhận, trong giọng nói còn có chút tự hào, “Bạn gái cháu đó.”
“Bạn gái?” Bà chủ có chút kinh ngạc, “Tuổi này mà đã biết nấu ăn, hiếm thấy lắm.”
“Vâng.” Anh tự nhiên nhận lấy túi đồ từ trong tay Tống Tịnh Nguyên, giọng điệu bình thường, nhưng lại rất nghiêm túc, “Là cháu may mắn.”
Tống Tịnh Nguyên bị bọn họ nói như vậy hơi xấu hổ, mặt và cổ đỏ bừng, lấy một túi sủi cảo đông lạnh trong tủ lạnh ra, thấp giọng hỏi Trần Nghiên: “Ở nhà anh có gia vị không?”
Trần Nghiên suy nghĩ một lúc, nói hẳn là có.
Anh lấy điện thoại ra quét mã QR để thanh toán, bà chủ còn nhiệt tình tặng cho họ rất nhiều thứ, Trần Nghiên một tay xách đồ, một tay ôm cô, trước khi đi còn nói “Chúc mừng năm mới'' với bà chủ.
Đường phố đêm giao thừa vô cùng náo nhiệt, rất nhiều người ra ngoài đốt pháo, Trần Nghiên để Tống Tịnh Nguyên đi bên trong, sợ vụn pháo hoa làm cô bị thương.
Thật vất vả mới về đến nhà, Trần Nghiên mở đèn, trước bật điều hòa, trong phòng rất ấm áp, trong phòng tràn ngập ánh sáng màu cam.
Tống Tịnh Nguyên đem đồ đã mua vào nhà bếp, đầu tiên là đi dán các câu đối Tết ở ngoài cửa cùng với Trần Nghiên.
Trần Nghiên thay một bộ quần áo mặc ở nhà màu xám, ống tay áo hơi xắn lên, lộ ra cánh tay thon gầy trắng lạnh, đứng ở trước cửa, anh quay đầu hỏi cô: “Có bị lệch không?”
“Qua bên trái một chút.”
Trần Nghiên di chuyển theo chỉ dẫn của cô: “Như này?”
Tống Tịnh Nguyên cong mắt, đưa cuộn băng dính cho anh: “Dạ.”
Câu đối Tết nền đỏ chữ đen được dán trên cửa, tô điểm thêm cho khung cửa sắt lạnh lẽo một chút không khí lễ hội.
Trần Nghiên cắn điếu thuốc chưa châm trong miệng, mơ hồ cười khẽ: “Chà, câu đối Tết do bạn gái chọn thật đẹp.”
Tống Tịnh Nguyên đỏ mặt, khô khan nói: “Miệng lưỡi trơn tru.”
“Hả?” Trần Nghiên nâng cằm cô, “Nói xấu anh?”
“Không có.” Tống Tịnh Nguyên có chút muốn cười, lại cố gắng nhịn xuống, “Em khen anh mà.”
Phần còn lại được dán trên cửa sổ, căn phòng rực rỡ màu đỏ, cuối cùng cũng mang lại cho biệt thự một chút sức sống.
Tiếng pháo ngoài cửa sổ vang lên không dứt, còn có tiếng cười đùa của trẻ con.
Tống Tịnh Nguyên bắt đầu chuẩn bị nấu đồ ăn, biết Trần Nghiên kén ăn, cô quay đầu hỏi anh: “Anh không thích ăn cái gì không?”
“Đều được.” Trần Nghiên dựa vào cửa phòng bếp, “Em làm gì anh cũng không kén chọn.”
Tống Tịnh Nguyên cho tất cả rau vào chậu, rửa rau dưới vòi nước, cô cúi đầu, một lọn tóc rủ xuống che khuất tầm nhìn của cô.
Trần Nghiên ở một bên nhìn, đột nhiên vươn tay giúp cô vén tóc ra sau tai, sau đó kéo cô ra, xắn ống tay áo: “Để anh làm.”
Tống Tịnh Nguyên sửng sốt vài giây: “Không phải nói để em làm sao?”
“Rửa rau hay gì đó, anh sẽ làm.”
“Trong tủ lạnh có đồ uống, đồ ăn vặt đều để ở ngăn kéo dưới bàn trà, em lấy ăn đi.”
Tống Tịnh Nguyên cong môi, xoay người ra khỏi phòng bếp.
Mở cửa tủ lạnh, cô kinh ngạc phát hiện hơn một nửa số bia ban đầu đã biến mất, thay vào đó là sữa dâu mà cô thường uống.
Nhìn bàn trà, đồ ăn vặt trong ngăn cũng là món cô thích.
Tống Tịnh Nguyên sửng sốt vài giây, sau đó nhìn người con trai trong bếp.
Trần Nghiên khom lưng, mái tóc đen buông xõa trước mắt, đường quai hàm sắc bén lưu loát, nốt ruồi trên ngón trỏ sáng chói.
Ngọn đèn trên đầu chiếu xuống, chiếu sáng thân hình cao lớn của anh, hết thảy đều có thêm vài phần sinh động.
Hóa ra ở bên người mình thích lại là một điều hạnh phúc như vậy.
–
Trần Nghiên giúp cô chuẩn bị xong tất cả, lấy từ trong ngăn kéo ra một chiếc tạp dề màu tím, đứng trước mặt Tống Tịnh Nguyên: “Giơ tay lên.”
Tống Tịnh Nguyên ngoan ngoãn giơ hai tay lên, Trần Nghiên đeo tạp dề lên người cô, sau lưng thắt một chiếc nơ. Tống Tịnh Nguyên cúi đầu, nhìn thấy hình con gấu đáng yêu trên tạp dề màu tím, không khỏi bật cười.
“Em cười cái gì?” Trần Nghiên nhéo mặt cô.
“Chiếc tạp dề này khá dễ thương, không ngờ nó lại xuất hiện ở nhà anh.”
“Cô anh để lại.” Anh nhẹ giọng nói, “Xem ra rất hợp với em.”
Tống Tịnh Nguyên vốn bảo Trần Nghiên ngồi trong phòng khách một lúc, nhưng anh không chịu, nhất quyết đứng bên cạnh.
Tống Tịnh Nguyên khuấy trứng đổ vào chảo nóng, hơi nóng bốc lên tỏa ra trong không khí, kèm theo một mùi thơm hấp dẫn.
“Anh có ăn cay không?”
“Có.”
Tống Tịnh Nguyên sợ Trần Nghiên đợi lâu sẽ đói, xào mấy món đơn giản, sau đó mở sủi cảo đông lạnh ra, đổ vào nồi nấu, không ngừng khuấy đều bằng một cái muôi nhỏ.
Ánh mắt Trần Nghiên vẫn đặt trên người cô.
Chiếc tạp dề màu tím hơi lớn, đeo trên người khiến cô trông càng nhỏ nhắn hơn.
Dưới ánh đèn, làn da của cô trắng như sữa, mái tóc dài được búi thấp sau gáy, độ cong sườn mặt rất đẹp, bận rộn trong bếp lâu như vậy, cũng không thấy một tia thiếu kiên nhẫn nào, ngược lại, mặt mày đều mang theo ý cười.
Đây là lần đầu tiên Trần Nghiên đón năm mới một cách nghiêm túc sau nhiều năm kể từ khi Trần Xu Phàm ra đi.
Cũng là lần đầu tiên anh nhận ra rằng hóa ra cuộc sống lại sống động như vậy.
Anh động lòng, lấy điện thoại chụp một tấm ảnh nghiêng của cô gái nhỏ.
Ngoài phòng là ánh đèn neon, trong phòng là vọng tưởng ôn nhu.
Anh liếm hàm răng, cúi đầu cười khẽ, từ trong cổ họng chậm rãi phun ra hai chữ: “Đáng giá.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro