Dâng Trào

Cô ấy không thí...

Thu Vân

2024-09-20 10:42:23

05.06.2024

Editor: Fino

Sau khi ra khỏi bệnh viện, Tống Tịnh Nguyên cảm thấy toàn thân có chút hốt hoảng, tuyết đã ngừng rơi, ánh mặt trời xuyên qua tầng mây, bầu trời xám xịt dần dần rút đi, thay thế bằng màu xanh thẳm.

Sau khi tuyết rơi, trời lại sáng.

Thẩm Duệ chỉ dùng vài câu đơn giản để tóm tắt lại những gì Trần Nghiên đã trải qua trong một năm kia, nói anh học tập rất chăm chỉ, thành tích cũng tiến bộ không ít, nhưng cuối cùng vẫn không đủ điểm vào Giang Đại.

Trong lòng Tống Tịnh Nguyên dẫy lên một gợn sóng, bước chân của cô rất nhẹ, như đang trôi nổi giữa đại dương bao la, trước mặt là nước biển vô tận, cô lại mất đi phương hướng.

Từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ bà nội, cô chưa từng nhận được tình yêu của ai.

Năm cô mười tuổi, mẹ đã bỏ đi, ba say rượu suốt ngày, về đến nhà cũng chỉ đánh chửi và sỉ nhục cô, thời đi học vì tính cách còn bị bạn bè bắt nạt.

Trong tiềm thức, cô luôn nghĩ mình không xứng đáng được yêu thương.

Mặc dù anh mang lại cho cô cảm giác an toàn trong suốt thời gian ở bên nhau, khiến cô dần buông bỏ phòng bị trong lòng, thỉnh thoảng còn tạo chút tự tin cho bản thân, nhưng cuối cùng họ vẫn chia tay.

Hơn nữa còn chia tay rất không vui.

Vì vậy, sự tự tin mà cô khó khăn lắm mới xây dựng được đã tan thành mây khói, suốt bảy năm sau đó, trong lòng cô vẫn mang áy náy với Trần Nghiên.

Quan trọng hơn là, cô không tin rằng Trần Nghiên sẽ yêu cô lâu như vậy, luôn luôn chờ đợi cô.

Bởi vì cô không xứng.

Vì thế sau khi biết được một chút sự thật từ Thẩm Duệ, cô có chút luống cuống.

Tim cô thắt lại, dạ dày bắt đầu co rút đau đớn, cô lấy một hộp thuốc túi nilon trên cổ tay ra, móc hai viên theo hướng dẫn sử dụng, nuốt xuống cùng nước khoáng.

Bên kia đường có một trường cấp 3 công lập, tuyết rơi trên đường nhựa đỏ, không hề ảnh hưởng đến các học sinh ra ngoài đùa giỡn. Họ mặc đồng phục cotton, đang chơi ném tuyết trên sân.

Tống Tịnh Nguyên ném chai nước rỗng trong tay vào thùng rác, tình cờ nhìn thấy một cô bé mặc đồng phục học sinh màu đỏ bị hai nam sinh chặn lại trong góc sau trường. Hai nam sinh kia nhìn qua không quá mười sáu, mười bảy tuổi, nhuộm một đầu lông vàng, rất kiêu ngạo, trông có vẻ muốn bắt nạt người khác.

Cô bước nhanh tới, dậm chân một cái, đôi giày cao gót chạm đất phát ra tiếng lạch cạch, ba người trong góc nhìn sang.

Cô cau mày, giả vờ tức giận, nói với cô gái kia: “Tiểu Khả.”

Cô tùy tiện bịa ra một cái tên.

“Em không đi học mà ở đây làm gì?

Sau đó cô quay sang nói với hai tên côn đồ kia: “Các cậu định làm gì em gái tôi? Có tin tôi báo cánh sát không?”

Thật ra cô sinh ra đã có khuôn mặt ngoan ngoãn mềm mại, khi nổi giận cũng không có lực uy hiếp gì, nhưng có thể vì hai tên côn đồ kia còn nhỏ, lại không có kinh nghiệm, thật sự bị cô dọa sợ, xoay người bỏ chạy.

Tống Tịnh Nguyên bước nhanh đến gần cô bé, sắc mặt cô bé tái nhợt vì sợ hãi, lông mi ướt đẫm, chóp mũi đỏ bừng. Cô lấy một chiếc khăn giấy sạch trong túi đưa tới, ấm áp nói: “Em không sao chứ?”

Cô bé nhận lấy khăn giấy trong tay cô, giọng nức nở: “Cảm ơn chị.”

“Em là học sinh trường này sao?”

Cô bé gật đầu: “Vâng.”

Lúc này vẫn đang trong giờ học, trên người cô bé vẫn còn mặc đồng phục, khẳng định là chạy từ trong trường ra. Bên ngoài thời tiết lạnh, Tống Tịnh Nguyên thấy tâm tình cô bé không ổn định bèn dẫn cô bé tới một tiệm trà sữa gần đó.

Phong cách trang trí của tiệm rất ấm áp, giấy dán tường màu cam, trên bàn thủy tinh đặt những bình hoa đã cắm sẵn, Tống Tịnh Nguyên đẩy thực đơn đến trước mặt cô bé: “Em muốn uống gì không?”

Cô bé đẩy thực đơn lại: “Không cần đâu ạ. Em không uống gì cả.”

“Không sao đâu, chị mời em.“.

Cuối cùng cô đành tự mình gọi một cốc trà sữa Oreo, nghĩ các cô bé sẽ thích thứ gì đó ngọt ngào, nên cô yêu cầu người bán hàng cho thêm đường.

Nhân viên bán hàng nhanh chóng mang trà sữa lên, hơi nóng của trà sữa bốc lên mờ ảo, cô bé cúi đầu, đôi mắt mờ mịt.

Một lúc lâu sau, cô bé mới ngẩng đầu lên: “Chị ơi, chị không hỏi em tại sao không đi học sao?”

Tống Tịnh Nguyên cười: “Nếu em muốn nói, chị rất sẵn lòng nghe.”

Những cô gái tuổi dậy thì rất khó tìm được một đối tượng để nói chuyện, cô bé nhìn chằm chằm Tống Tịnh Nguyên một lúc, trong lòng cảm thấy có chút vui vẻ, cắn ống hút uống một ngụm trà sữa, chậm rãi kể cho cô nghe câu chuyện của mình..

Chỉ là chàng trai mà cô bé thầm thích quá nổi bật, xung quanh luôn có vô số nữ sinh, so với cô bé còn tươi sáng hơn nhiều, mà cô bé là sự tồn tại mờ nhạt nhất trong đó, vĩnh viễn sẽ không được chú ý, buồn phiền tích tụ lâu ngày, đến một khắc nào đó bộc phát ra, bèn liều mạng muốn chạy trốn.

Tống Tịnh Nguyên ngước nhìn cô bé, không biết có phải tâm sự bị đè nén quá lâu hay không, nói được một nửa cô bé đã nhỏ giọng khóc, dáng vẻ tủi thân khiến Tống Tịnh Nguyên đau lòng.

Cô cầm khăn giấy giúp cô bé lau nước mắt, suy nghĩ không ngừng trôi về trước kia, giống như nhìn thấy mình của nhiều năm trước.

“Vậy em có nghĩ cậu ấy cũng thích em không?”

“Không thể nào, bọn em thậm chí còn chưa chính thức gặp nhau.” Cô bé lắc đầu, “Hơn nữa mọi người đều biết cậu ấy không thích kiểu người như em.”

“Em cũng cảm thấy như vậy sao?”

Cô bé gật đầu.

“Chị.” Cô bé rụt rè nhìn cô, “Chị có cảm thấy hành động này của em rất ngây thơ không?”

Đôi mắt cô bé đỏ hoe: “Bạn bè xung quanh em đều cảm thấy em có chút lố bịch, rõ ràng cậu ấy chưa từng làm gì em, nhưng cảm xúc của em vẫn không khống chế được mà bị cậu ấy dắt đi. Thấy cậu ấy vui vẻ, em sẽ rất vui vẻ, thấy cậu ấy khổ sở, tâm tình em cũng không tốt.”

Tống Tịnh Nguyên vuốt nhẹ tóc cô bé: “Không đâu.”

Tầm mắt của cô hướng ra ngoài cửa sổ, bông tuyết trên mặt đất bị cuốn lên không trung theo gió tung bay, cành cây khô xào xạc lay động, nơi này hết thảy đều cực kỳ giống Khi Nguyên.

“Bởi vì chị cũng từng mười sáu tuổi, nên chị có thể hiểu em.”

Khi đó, cô nhìn những chuyện mập mờ quanh Trần Nghiên, nhìn các cô gái tự tin đứng cạnh anh, biết rõ mình và anh không có khả năng, vẫn kìm lòng không đậu mà chú ý anh, tới gần anh.

Cô gái nhỏ đó giờ đã trưởng thành, nhưng tình yêu thầm kín thời thiếu nữ chưa bao giờ thay đổi.

Tống Tịnh Nguyên nở nụ cười: “Trên đời này không có nhiều chuyện tuyệt đối như vậy, nếu như không muốn để lại tiếc nuối cho mình, thì dũng cảm thử một lần, nhưng mà, vẫn phải chuẩn bị tinh thần thất bại.”

Cô bé chớp chớp mắt, đột nhiên hỏi: “Chị, chị đã từng yêu thầm ai sao?”

Tống Tịnh Nguyên dừng lại một giây: “Đúng vậy.”

“Vậy chị có thể kể cho em nghe câu chuyện của chị được không?”

Tống Tịnh Nguyên cảm thấy đôi khi cuộc sống thật sự rất kỳ diệu, tựa như cô vĩnh viễn cũng không tưởng tượng được, vào buổi chiều mùa đông này, cô cùng một cô bé chưa từng gặp mặt ngồi ở trong tiệm trà sữa, chia sẻ nhưng chuyện bí mật đã phủ bụi trong lòng.

Giống như du hành xuyên thời gian và không gian, nói chuyện với chính mình của nhiều năm trước.

“Sau đó thì sao ạ?” Cô bé nghe nói bọn họ ở bên nhau, hai mắt sáng lên, cốc trà sữa trong tay bị bóp méo, “Sau khi hai người tốt nghiệp thì sao ạ?”

“Học kỳ 2 lớp 11 bọn chị chia tay.” Tống Tịnh Nguyên nói rất bình thản.

“A?” Vai cô gái nhỏ rũ xuống, “Sao có thể như vậy?”

Tống Tịnh Nguyên cúi đầu nhìn cô bé: “Đừng trách anh ấy, đó là vấn đề của chị, là chị muốn rời xa anh ấy.”

Khoảng thời gian đau lòng đó Tống Tịnh Nguyên chỉ qua loa dăm ba câu, bao gồm cả lần tái ngộ sau này, cô bé nghe xong, lông mày nhíu lại, nắm tay Tống Tụnh Nguyên: “Chị, chị vẫn còn thích anh ấy phải không?”

“Em tin rằng anh ấy cũng vẫn thích chị.”

“Tình tiết trong phim truyền hình nói cho em biết, những người yêu nhau sẽ lại về bên nhau, hai người cũng vậy.”

Lông mi của Tống Tịnh Nguyên run rẩy, ngón tay gõ nhẹ lên bàn: “Nhưng cuộc sống không phải là phim truyền hình.”

Cô bé Lọ Lem và hoàng tử có thể nhận được lời chúc phúc của mọi người, nhưng cô thì không.

Cô lớn lên trong bùn lầy, không dám đuổi theo ánh sáng.

Tống Tịnh Nguyên đưa cô bé đến cồng trường, cô bé dừng lại, giơ tay ôm lấy cô: “Chị, tuy là lần đầu gặp mặt nhưng em rất thích chị.”

“Cảm ơn chị vì hôm nay đã lắng nghe em, em sẽ dũng cảm hơn, nhưng chị có thể đáp ứng em một chuyện không?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Chuyện gì?”

“Chị phải dũng cảm cùng em.” Cô bé mỉm cười, “Hãy dũng cảm và theo đuổi tình yêu thuộc về chị.”

Tống Tịnh Nguyên im lặng vài giây, ôm lại cô bé một cái: “Được.”

Nhìn cô bé bước vào cổng trường, bóng lưng dần khuất khỏi tầm mắt, cô lấy điện thoại di động trong túi ra gửi tin nhắn cho một người đã lâu không liên lạc trong danh bạ.

[y: Gần đây anh có thời gian không? Em muốn qua gặp anh nói chuyện.]

Đối phương trả lời rất nhanh.

[Giang Bân: Có chuyện gì mới à?]

[y: Cũng không hẳn, vẫn là chuyện cũ, nhưng gần đây em suy nghĩ lại, có lẽ lúc trước anh nói đúng, em nên thay đổi một chút.]

[Giang Bân: Mấy ngày nay anh tham gia một hội thảo nghiên cứu ở nước ngoài, chắc phải đợi đến sau Tết mới có thể về nước.]

[Giang Bân: Mấy ngày nữa anh sẽ gửi cho em một bảng câu hỏi, em điền xong thì gửi vào email cho anh, em xem trạng thái hiện tại của em trước.]

[y: Được, cảm ơn anh.]



Sau khi ra khỏi bệnh viện, Trần Nghiên lái xe trở về Niệm Nguyên.

Anh cởi áo khoác ném lên lưng ghế, bên trong là một chiếc áo hoodie màu xanh đậm, anh giơ tay xoa cổ, trên người mang theo chút mệt mỏi và phiền não, không có vẻ gì là một ông chủ lớn.

Trịnh Thần gõ cửa hai lần rồi bước vào, đến gần bàn làm việc của anh: “Anh Nghiên, anh về rồi à?”

“Sáng nay chị dâu đến đây.”

Mí mắt Trần Nghiên giật giật, kịp phản ứng tiếng “chị dâu” là gọi ai, cũng không sửa lại.

“Cô ấy tới làm gì?”

“Đến bộ phận tiếp thị đưa tài liệu.” Trịnh Thần nói, “Nhưng nhìn qua sắc mặt không tốt lắm.”

“Em nói này anh Nghiên, không thì anh dứt khoát tuyển chị ấy vào công ty chúng ta là được mà, đỡ cho anh cả ngày nhớ thương.”

Trần Nghiên lấy hộp thuốc lá trong tủi ra ném lên bàn, rút ​​ra một điếu thuốc đưa vào miệng, không châm lửa, cúi đầu gửi tin nhắn cho Thẩm Duệ.

[Nghiên: Chuyện bảo cậu hỏi sao rồi? ]

[Thẩm Duệ: Đã hỏi, viêm dạ dày. ]

[Thẩm Duệ: Hình như là sau khi rời khỏi Khi Nguyên mới bị. ]

[Thẩm Duệ: Tôi vừa hỏi bác sĩ điều trị cho cô ấy, nói là do cô ấy ăn uống không đàng hoàng. ]

[Thẩm Duệ: Người anh em, tôi muốn nói một câu không nên nói. ]

[Nghiên: Biết không nên nói thì im miệng. ]

[Thẩm Duệ:...]

[Thẩm Duệ: Tôi nghĩ mấy năm nay cô ấy sống không tốt. ]

Trần Nghiên không trả lời, lần này anh mới châm thuốc.

Làn khói trắng bay lên cao, anh nhắm mắt lại, trông có vẻ mệt mỏi.

Tất nhiên anh biết cô sống không tốt.

“Anh.” Trịnh Thần nghịch nghịch chậu cây nhỏ trên bàn làm việc của anh, những tổng giám đốc khác thường đặt ít cây cảnh đẹp mắt trong phòng, riêng anh Nghiên của bọn họ có khẩu vị đặc biệt, đặt chậu xương rồng.”

“Cây xương rồng này chẳng phải là cái cây anh nuôi ở California đấy chứ? Là cùng một chậu à?”

Trần Nghiên không mở mắt, thờ ơ “Ừ” một tiếng.

“Rốt cuộc là sao đây? Lúc ở California em đã thấy anh chăm sóc nó rất tốt, thậm chí còn quan tâm đến nó hơn em nữa.”

“Trịnh Thần, tôi nhớ cậu và trưởng bộ phận tin tức của Gia Nhiên có quen nhau phải không?” Trần Nghiên hỏi một đằng trả lời một nẻo.

“À, bọn em quen biết.”

“Vậy cậu giúp tôi một việc.”



Trưa ngày hôm sau, giờ nghỉ trưa đã đến, Tống Tịnh Nguyên vẫn đang ngồi viết bản thảo, cũng không muốn ăn gì, quên luôn lời dặn dò của bác sĩ, chuẩn bị mua đại một phần cơm nắm để ăn tạm.

Cô chưa kịp đứng dậy thì điện thoại trên bàn reo lên, là tin nhắn của chị Lý, bảo cô đến văn phòng.

Tống Tịnh Nguyên lập tức đặt áo khoác xuống, đi đến văn phòng, chị Lý đang ngồi trên ghế, trước mặt bày một hộp giữ nhiệt lớn.

Chị Lý vẫy tay với cô: “Em chưa ăn cơm trưa phải không?”

“A?” Tống Tịnh Nguyên có chút bối rối, “Dạ.”

“Vậy tốt quá, đến đây ăn cùng chị đi.”

“Không phải bụng em khó chịu sao? Người bị đau dạ dày không nên ăn uống qua loa đâu. Từ hôm nay trở đi, mỗi buổi trưa em đều tới ăn cùng chị, chị nhìn em, có như vậy bệnh mới mau khỏi được.”

Tống Tịnh Nguyên hồ đồ ngồi xuống, nghi hoặc hỏi: “Chị Lý, hình như em chưa nói với chị là em bị đau dạ dày?”

Chị Lý ngẩn ra vài giây rồi tiếp tục cười: “Sao lại chưa nói? Không phải hôm qua em tự nói với chị rồi sao?”

“Vậy sao ạ?”

Chẳng lẽ gần đây cô bận quá nhiều việc nên quên mất?

Chị Lý mở túi đồ ăn ra, trên túi giấy màu nâu có in một cái logo lớn, Tống Tịnh Nguyên nhận ra đây là một nhà hàng tư nhân ở trung tâm thành phố, giá cả rất đắt.

“Chị Lý, lát nữa chị gửi hóa đơn cho em nhé, em chuyển khoản cho chị.”

“Không cần.” Chị Lý xua tay, “Chủ cửa hàng này là bạn chị, vỗn dĩ mỗi trưa đều gửi đồ ăn cho chị, thêm một phần cho em cũng không thành vấn đề.”

Dù chị Lý như vậy nhưng Tống Tịnh Nguyên vẫn cảm thấy áy náy, lén lút chuyển một ít tiền cho chị Lý nhưng chị không nhận.

Tất cả những gì Tống Tịnh Nguyên có thể làm là làm việc chăm chỉ hơn.

Chẳng mấy chốc đã đến đêm giao thừa.

Buổi chiều, trong tổ đột nhiên nhận một nhiệm vụ rất gấp, mãi cho đến khi tan tầm cũng chưa hoàn thành, những đồng nghiệp khác đều phải vội vàng về nhà đón giao thừa. Tống Tịnh Nguyên không mấy quan tâm đến những ngày lễ này, hồi đại học có cô từng bị bạn cùng phòng kéo ra ngoài mấy lần, nhưng trong trung tâm thương mại quá nhiều người, cô bị chen chúc đến mức không thở nổi, từ đó về sau cô cũng ít khi ra ngoài ăn tết, thà ở trong ký túc xá đọc sách còn hơn.

Hiện tại cô ở một mình lại càng như vậy, đơn giản là lướt điện thoại di động, rửa mặt xong đi ngủ sớm, dù sao cũng không có chuyện gì làm, cô xung phong nhận việc ở lại tăng ca.

Bận rộn đến 10h30, cuối cùng cô cũng viết xong bản tổng kết, gửi tài liệu vào hộp thư của chị Lý, đứng dậy định đi vệ sinh, không biết có phải đứng dậy quá nhanh không, đầu óc chợt choáng váng, tầm nhìn tối sầm lại, không thể nhìn thấy gì.

Cô phải dựa vào bàn một lúc lâu mới cảm thấy khá hơn, Tống Tịnh Nguyên rửa tay xong, quay trở lại chỗ làm việc, cô nhìn thấy trong hộp thư có một email mới, tưởng là chị Lý trả lời, nhưng khi mở ra thì phát hiện, là Giang Bân.

Cùng lúc đó, tin nhắn của Giang Bân được gửi tới.

[Giang Bân: Đây là bài kiểm tra lúc trước anh đã nói với em, làm xong thì gửi lại cho anh.]

Tống Tịnh Nguyên hoạt động cánh tay, lại ngồi xuống trả lời câu hỏi, đều là những câu trắc nghiệm đơn giản, tổng cộng có ba mươi câu, cô dành hai mươi phút, trả lời cho Giang Bân.

Cuối cùng cũng làm xong, cô cảm thấy hơi mệt, tựa người vào chiếc ghế xoay êm ái, cầm điện thoại lên lướt vòng bạn bè. Vòng bạn bè luôn rộn ràng nhất vào đêm giao thừa, ai cũng đi ra ngoài ăn mừng, có người chia sẻ cảnh đẹp mình nhìn thấy, có người chia sẻ đồ ăn ngon.

Đồng Giai đã đăng một bức ảnh cô ấy đang ăn tại một nhà hàng lẩu, nồi lẩu đỏ au kết hợp với nhiều loại thịt viên và rau xanh, trông rất hấp dẫn, Tống Tịnh Nguyên nhấn like, bình luận bên dưới: [Trông ngon quá.]

Đồng Giai trả lời cô: [Siêu ngon luôn! Quán này ở gần Giang Đại đấy. Bảo bối, cuối tuần sau có muốn đi cùng mình không? Mình nhớ cậu quá đi.]

[Tống Tịnh Nguyên: Được nha.]

Cô lại lướt xuống, nhìn thấy Thẩm Duệ đăng một bức ảnh, không khí xung quanh xa hoa trụy lạc, hẳn là ở trong một quán bar.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tống Tịnh Nguyên gõ chữ: [Ơ? Tối nay cậu không ở cùng bạn gái sao? ]

[Thẩm Duệ: Bạn gái tôi không cần tôi. Khóc jpg]

Tống Tịnh Nguyên vốn cảm thấy Thẩm Duệ yêu đương thật đúng là thú vị, nở nụ cười, Thẩm Duệ lại trả lời cô.

[Thẩm Duệ: Học bá cậu đón giao thừa thế nào? ]

[Tống Tịnh Nguyên: Không đón gì hết, tôi đang tăng ca ở công ty.]

[Thẩm Duệ: Năm mới có nguyện vọng gì không? ]

[Tống Tịnh Nguyên: Ngủ ngon giấc.]

[Thẩm Duệ:...Nguyện vọng này của cậu thật đúng là đơn giản, không có gì khác sao? 】

Tối nay Tống Tịnh Nguyên ăn một phần mì trộn nhỏ, sau đó tăng ca đến bây giờ, cảm giác đói đã lan khắp cơ thể, cả người không còn sức lực, cô nghĩ một lúc rồi gõ: [Hy vọng lúc về nhà có thể ăn được hoành thánh của quán nhỏ dưới lầu, nhưng giờ này, chắc người ta đóng cửa rồi.]

[Thẩm Duệ: Không có nguyện vọng gì khó thực hiện sao? ]

[Tống Tịnh Nguyên: Không có, cuộc sống của tôi vẫn luôn rất đơn giản mà.]

Trần Nghiên đang chán nản ngồi ở ghế dài bên trong, cầm nửa ly rượu vang đỏ trong tay, lắc nhẹ, vết rượu loang lổ trên thành ly, những ngón tay mảnh khảnh của anh càng trở nên trắng lạnh.

Ánh đèn thay đổi, anh lại ngăn cách với ồn ào náo nhiệt xung quanh, đường nét khuôn mặt sắc sảo, đôi môi mím lại. Nhiệt độ trong quán rất cao, anh mặc một chiếc áo khoác màu đen, khóa kéo đến tận xương quai xanh, để lộ quai hàm sắc bén, cánh tay săn chắc, người bên cạnh đưa cho anh một điếu thuốc, anh nhận lấy ngậm trong miệng, dáng vẻ vừa lưu manh vừa thờ ơ.

Âm nhạc trên sân khấu sôi động, trái tim nam nữ trên sàn nhảy cũng hưng phấn theo.

Không ít ánh mắt của phụ nữ đều đổ dồn vào anh, tay đặt trên đùi bắt đầu rục rịch, nhưng thấy dáng vẻ người lạ chớ lại gần của anh, trong lòng lại có vài phần e dè.

Kiểu đàn ông này chắc hẳn đã gặp rất nhiều phụ nữ.

Những chiêu trò thông thường có lẽ sẽ không lọt vào mắt xanh của anh.

Thẩm Duệ ném điện thoại đến trước mặt anh: “Thấy chưa?”

Trần Nghiên đặt ly rượu trong tay lên bàn, ly rượu đập xuống bàn “cộp” một tiếng, điếu thuốc trên tay bị ấn vào gạt tàn máu xám trắng, ánh sáng đỏ tắt ngủm.

Anh nhặt áo khoác đứng dậy định rời đi, nhưng Thẩm Duệ ngăn lại: “Này, cậu đi đâu vậy?” “

“Đến quán hoành thánh kia xem một chút.”

“Chờ một chút.” Thẩm Duệ phải tốn rất nhiều công sức mới kéo được người trở về, ấn xuống sô pha không cho anh động đậy, vẻ mặt khó hiểu nhìn anh.

“Người anh em, tôi có chuyện này nhất định phải hỏi cậu.”

Trần Nghiên nhíu mày: “Hỏi nhanh đi.”

“Bây giờ rốt cuộc cậu đang nghĩ gì vậy?”

“Nghĩ gì là nghĩ gì?”

“Bớt giả bộ hộ tôi.” Thẩm Duệ khoanh tay hừ nhẹ một tiếng. “Ý tôi là, cậu nghĩ gì về Tịnh Nguyên?”

“Ai cho phép cậu gọi cô ấy như vậy?”

“...” Thẩm Duệ nghiến răng nghiến lợi, “Được rồi, cậu nghĩ gì về học bá?”

“Rõ ràng là thích người ta, ngoài sáng trong tối quan tâm người ta, nhưng lại không chủ động bày tỏ, nghe nói trước đó cô ấy gọi điện thoại cho cậu, cậu còn không tiếp, cậu rốt cuộc là muốn làm cái quái gì?”

“Cậu với gia đình cắt đứt quan hệ, một mình phấn đấu ở bên ngoài, học xong trước thời hạn, xin tốt nghiệp sớm, ngựa không dừng vó trở lại Giang Bắc là vì cái gì, trong lòng cậu không rõ sao? Đã bỏ lỡ nhiều năm như vậy rồi, bây giờ còn lãng phí thời gian làm gì nữa, trực tiếp bắt người ta về đi.”

Những lời này nói ra giống như đánh trúng huyết mạch của Trần Nghiên, anh im lặng rất lâu, không nói gì thêm.

“Chẳng lẽ cậu vẫn còn giận cô ấy sao?”

Lần đầu tiên bị người ta đá, với tính cách của Trần Nghiên, trong lòng không chút tức giận là không thể nào, cho dù anh thích cô thế nào đi chăng nữa.

“Tức giận chỉ là một phần thôi.” Trần Nghiên cầm chai rượu lên rót cho mình một ly đầy, ngẩng đầu uống cạn, vẻ mặt cô đơn, “Nhưng nhiều hơn là, bởi vì tôi không còn tự tin nữa.”

“Lúc ở California, mỗi ngày tôi đều muốn nhanh chóng trở về gặp cô ấy, nhưng bây giờ tôi đã có năng lực, cũng đã gặp được cô ấy rồi, nhưng trong lòng không hiểu sao lại không yên.”

“Năm đó cô ấy rời đi không rõ lí do, nhiều năm như vậy lại không liên lạc với tôi, hơn nữa lúc chia tay, cô ấy nói cô ấy không thích tôi lắm.”

“Thẩm Duệ, tôi thực sự không chắc chắn thái độ của cô ấy đối với tôi như thế nào.”

Thẩm Duệ sững sờ vài giây, đồng thời trái tim cũng mơ hồ co rút.

Đây là lần đầu tiên cậu nghe Trần Nghiên nói những lời tự ti như vậy.

“Tôi sợ nếu tôi nhiệt tình lao vào cô ấy, cô ấy sẽ lại không thương tiếc ném tôi sang một bên.”

“Tôi sẽ lại mắc phải sai lầm tương tự.”

“Được rồi.” Trần Nghiên vò đầu, “Tôi đi trước.”

Anh uống rượu nên không lái xe ra ngoài, đón taxi trước cửa quán bar, trực tiếp đến dưới lầu nhà Tống Tịnh Nguyên.

Có đôi khi tăng ca ở công ty muộn, Trần Nghiên sẽ lái xe đến đây, nhìn lên phòng ngủ vẫn còn sáng đèn, may mắn thì còn có thể nhìn thấy bóng dáng cô gái trên rèm cửa sổ.

Đi tới đi lui, anh cũng quen thuộc với địa hình khu vực này, không tốn sức gì đã tìm được quán hoành thánh mà Tống Tịnh Nguyên nói.

Khi anh đến nơi, chủ quán đang chuẩn bị đóng cửa.

Anh vội vàng bước vào, dùng giọng chân thành nói: “Bà chủ, có thể đợi thêm một chút được không?”

“Tôi có một người bạn.” Trần Nghiên lịch sự nói: “Hôm nay cô ấy tăng ca, nói muốn ăn hoành thánh của quán.”

“Hôm khác đi.” Chủ quán là một người phụ nữ trung niên, nói giọng chuẩn Giang Bắc, “Tôi phải về nhà rồi.”

Trần Nghiên thương lượng một lúc lâu, bỏ thêm một khoản tiền, bà chủ mới miễn cưỡng đồng ý đóng cửa muộn một chút.

Sợ Tống Tịnh Nguyên đi vào thấy mình sẽ xấu hổ, Trần Nghiên nói với chủ quán một tiếng, trốn ở trong bếp.

Không gian phòng bếp phía sau rất hẹp, trong không khí thoang thoảng mùi dầu mỡ, Trần Nghiên khó chịu cau mày, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được.

Thời gian trôi qua, Trần Nghiên đợi ở sau bếp hai mươi phút, chủ quán có chút không kiên nhẫn: “Bạn cậu tới chưa?”

Trần Nghiên nhìn điện thoại, đã gần nửa đêm.

“Chờ một chút.”

Hơn mười phút sau, chủ quán không nhịn được nữa: “Anh bạn trẻ, con trai tôi vẫn đang đợi tôi ở nhà, cậu bảo người bạn kia ngày mai lại đến đi.”

Chủ quán trả lại tiền cho Trần Nghiên, đuổi anh ra khỏi quán, Trần Nghiên đứng trong bóng đêm thở dài, nhìn về phía cửa sổ nhà Tống Tịnh Nguyên.

Tối đen như mực.

Đã muộn như vậy mà cô vẫn chưa về nhà, anh không thể yên tâm, đi dọc theo con phố đến công ty cô xem tình hình ra sao. Đêm giao thừa không hề vắng vẻ, cách đó không xa thường xuyên truyền đến tiếng pháo hoa nổ.

Trần Nghiên đột nhiên thèm thuốc lá, anh mò mẫm trong túi hồi lâu nhưng không tìm thấy, nên đến cửa hàng tiện lợi 24 giờ gần đó, mua một hộp thuốc Hoàng Hạc Lâu.

Anh giơ tay châm lửa, ánh lửa đỏ tươi trong đêm tối có chút nổi bật, cách đó không xa có mấy học sinh trung học trốn ra ngoài chơi, tụ tập ở phía trước giao lộ, không biết nói cái gì.

Trần Nghiên không chú ý nhiều, tiếp tục bước đi, lúc anh đi ngang qua nhóm học sinh kia, cuộc trò chuyện của họ tình cờ rơi vào tai anh.

“Chị gái này ngất rồi sao?”

“Chúng ta có nên gọi xe cứu thương không?”

“Nhưng điện thoại của mình hết pin...”

Trần Nghiên nghiêng đầu nhìn thoáng qua, mượn ánh trăng miễn cưỡng có thể nhìn thấy một người ngã trên mặt đất, chẳng qua bị mấy học sinh kia che kín, không nhìn thấy gì nhiều.

Anh đi về phía trước vài bước, đột nhiên ý thức được điều gì đó, vội vội vàng vàng chạy trở lại, chen qua đám học sinh, quả nhiên nhìn thấy bóng dáng gầy yếu trên mặt đất kia là Tống Tịnh Nguyên.

Mặt mày Trần Nghiên trầm xuống, nửa quỳ trên mặt đất, không để ý quần áo bị bẩn, cúi xuống bế người lên, chạy nhanh đến bệnh viện gần nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Dâng Trào

Số ký tự: 0