Dâng Trào

Dường như anh ấ...

Thu Vân

2024-09-20 10:42:23

24.05.2024

Editor: Fino

Tháng Sáu, cây ngô đồng cành lá sum suê, ngoài cửa sổ tiếng ve kêu không dứt. Lại là giữa hè, không biết bao nhiêu người sẽ kết thúc thời niên thiếu trong gió hè.

Đài phát thanh của trường liên tục phát bài hát “Gió nổi rồi” cho mùa tốt nghiệp, Tống Tịnh Nguyên ngồi trước cửa sổ ký túc xá viết nhật ký, nghe hai câu “Tôi từng gửi gắm tất thảy thanh xuân cho cô ấy. Những ngón tay gảy lên khúc tình ngày hạ.”, đầu bút đột nhiên dừng lại.

Một bóng người cao lớn dường như xuất hiện trước mặt cô, anh ngồi trong phòng trọ cũ kỹ tối tăm, ngón tay thon dài nhảy nhót trên phím đàn đen trắng.

Khi còn học cấp 3, cô luôn cảm thấy thời gian trôi qua thật chậm, ngóng trông lớn lên từng ngày, nhưng bây giờ nhìn lại, thời gian như cát lún trong lòng bàn tay, lặng lẽ trôi qua trong từng kẽ tay. Chớp mắt, đã qua nhiều năm như vậy.

Ngay cả sự nghiệp đại học cũng sắp kết thúc.

Nhưng cô lại thường xuyên cảm thấy, những điều tốt đẹp đã trải qua cùng anh như mới chỉ xảy ra hôm qua, như thể khi cô mở mắt ra, anh sẽ đứng dưới lầu đợi cô như trước.

Tống Tịnh Nguyên lắc đầu, cố gắng không nghĩ tới chuyện này.

Người rời đi trước không có tư cách nói hoài niệm, nhưng cô thực sự không thể quên được.

Các bạn cùng phòng mang theo dưa hấu lạnh đẩy cửa phòng ngủ ra, những đợt nắng nóng từ mọi hướng ùa vào, Đại học Giang Bắc có ký túc xá dành cho bốn người, bốn người trong ký túc xá của Tống Tịnh Nguyên đến từ các thành phố khác nhau, có thói quen sinh hoạt khác nhau, nhưng ở chung lại rất hòa hợp. Sau khi học xong khóa chính quy, tất cả đều lựa chọn ở lại trường học nghiên cứu sinh, ại ở chung một chỗ. Ở bên nhau sáu năm, tình cảm tự nhiên sâu đậm hơn một chút.

Ở đối diện giường cô là một cô gái địa phương, tên là Đồng Giai, là người nhỏ tuổi nhất phòng, cô ấy có đôi mắt to, tính cách vui vẻ, nhiệt tình, là một cô gái dễ thương, mọi người đều gọi cô ấy là Giai Giai.

Đồng Giai mặc một chiếc áo phông trắng rộng thùng thình, ngồi xếp bằng trên giường, cầm một chiếc quạt nhựa mua ở quán ven đường ngoài trường học, nói bằng giọng Giang Bắc thuần túy: “Mình thật sự không thể chịu nổi cái thời tiết chết tiệt ở Giang Bắc này, bây giờ mới có tháng Sáu, thế mà lại hơn 30 độ rồi!”

Một người khác nói đùa: “Giai Giai, cậu sống ở đây hơn 20 năm rồi mà vẫn chưa quen sao?”

“Không quen được, cả đời này mình cũng không bao giờ có thể dung hòa được với mùa hè ở Giang Bắc.”

Tống Tịnh Nguyên cong môi, cắt dưa hấu mới mua về rồi chia cho ba người còn lại.

Đồng Giai cắn một miếng dưa hấu, vươn tay ra như muốn dâng bảo bối: “Ngày mai là lễ tốt nghiệp, mình vừa đi làm móng tay mới, cho mọi người xem nè!”

“Ai da, nghe cậu nói vậy, mình cũng muốn đi làm một bộ... “

“Đi đi, bây giờ mình dẫn cậu đi.”

“Tịnh Nguyên, cậu đi không?”

Tống Tịnh Nguyên cắn một miếng dưa hấu, nước mát ùa vào miệng, cô xua tay: “Các cậu đi đi, lát nữa mình phải đi làm thêm rồi.”

Mấy năm đại học cô vẫn luôn làm thêm kiếm tiền, hơn nữa còn dành được học bổng, tiết kiệm được một chút.

Lễ tốt nghiệp của Giang Đại luôn hoành tráng.

Ngày chụp ảnh tốt nghiệp là một ngày nắng đẹp.

Mọi người mặc đồng phục cử nhân, nắm tay nhau đứng chụp ảnh tập thể trước Thư viện Giang Đại, tràn đầy hơi thở thanh xuân, nhiệt huyết.

Chiếc mũ cử nhân được tung lên trời, lớp trưởng dẫn đầu hét lên: “Tốt nghiệp vui vẻ!”

“Chúng ta sẽ tiếp tục gặp nhau trong vô số cơn gió mùa hè!”

Tống Tịnh Nguyên nghe vậy, sững sờ.

Suy nghĩ không khỏi trôi xa, vẫn nhớ rõ ngày gặp lại anh, tuy đã là cuối hè, trời đổ mưa rất to, nhưng gió đêm đó lại rất dịu dàng.

Cho nên, thực sự sẽ gặp lại sao?

Là một sinh viên tốt nghiệp loại xuất sắc, Tống Tịnh Nguyên lên sân khấu diễn thuyết, những năm gần đây cô đã tham gia rất nhiều hoạt động, đối với tình cảnh này đã sớm ứng đối tự nhiên, không còn luống cuống

Sau lễ tốt nghiệp, mấy cô gái trong phòng hẹn nhau ra ngoài ăn cơm.

Họ trở về ký túc xá thay quần áo, Tống Tịnh Nguyên mặc một chiếc áo ngắn cổ vuông màu vàng ngỗng, để lộ xương quai xanh trắng nõn và gợi cảm, chiếc quần jeans cạp cao tôn lên vóc dáng hoàn hảo, mái tóc đen dài tới thắt lưng rũ xuống, trải qua vài năm lắng đọng, đường nét trên khuôn mặt của cô trở nên thanh tú hơn trước rất nhiều, khuôn mặt to bằng lòng bàn tay, làn da trắng nõn mềm mại như ngọc, đôi mắt hạnh trong suốt mà sạch sẽ, môi đỏ tươi. Hai lúm đồng tiền lúc ẩn lúc hiện, khuôn mặt thuần khiết, vừa rời khỏi ký túc xá đã thu hút sự chú ý của rất nhiều nam sinh.

Đồng Giai nắm lấy cánh tay cô, chậc lưỡi: “Tịnh Nguyên, cậu nhìn xem, ánh mắt của mấy chàng trai kia đều dán lên người cậu rồi.”

Tống Tịnh Nguyên ngượng ngùng vỗ vỗ cánh tay cô ấy: “Không được chọc mình.”

“Đâu có chọc–.”

Lời còn chưa nói xong, Đồng Giai đã bắt gặp một bóng người quen thuộc cách đó không xa, nhỏ giọng nói vào tai cô: “Nhìn xem, em trai khoa luật đó lại đến tìm cậu kìa.”

Tống Tịnh Nguyên nhìn theo tầm mắt của cô, Úc Hành mặc một chiếc áo sơ mi, đường nét cơ bắp trên cánh tay săn chắc, thoạt nhìn tràn đầy sức sống, cậu ta cầm một bó hoa, đứng cạnh quảng trường nhỏ, trong mắt tràn đầy ý cười nhìn cô.

“Mau qua đó đi.” Đồng Giai đẩy cô từ phía sau.

Úc Hành kém Tống Tịnh Nguyên hai tuổi, là sinh viên năm cuối ngành luật, cả hai đều thuộc Ban Tuyên truyền của Hội sinh viên, Tống Tịnh Nguyên tình cờ là phó ban, giúp Úc Hành xử lí không ít chuyện trong công việc. Tống Tịnh Nguyên vốn đã tốt, tính cách lại dịu dàng, thường xuyên qua lại, Úc Hành lập tức thích vị đàn chị này, cũng nhiệt tình theo đuổi cô.

Cậu ta thậm chí còn tham gia học nghiên cứu sinh vì cô.

Tống Tịnh Nguyên đi tới, Úc Hành đưa bó hoa tới trước mặt cô: “Tịnh Nguyên, tốt nghiệp vui vẻ!”

“Cám ơn.” Tống Tịnh Nguyên nhẹ nhàng nói, nhưng cũng không nhận lấy bó hoa trên tay cậu ta, “Nhưng tôi vẫn quen với việc cậu gọi tôi là đàn chị hơn.”

Trên mặt Úc Hành hiện lên một tia thất vọng: “Đàn chị, hoa này là em cố ý mua cho chị.”

“Cảm ơn tâm ý của cậu, nhưng tôi không thể nhận.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Đàn chị.” Úc Hành im lặng một lát, “Em theo đuổi chị ba năm rồi, cho dù là hòn đá cũng sẽ ấm lên, chị thực sự không cân nhắc đến em một chút nào sao?

“Úc Hành, tôi đã sớm nói với cậu, tôi có người trong lòng rồi.”

“Nhưng em chưa bao giờ nhìn thấy nam sinh nào khác ở bên cạnh chị. Đàn chị, có phải chị đang dùng lí do này để từ chối em không?”

“Không phải...” Tống Tịnh Nguyên giật giật khóe miệng, “Anh ấy không ở Giang Bắc.”

Chính cô cũng không biết, Trần Nghiên ở đâu?

“Cám ơn cậu đã thích tôi, nhưng tôi thật sự không thể đồng ý cậu.”

Úc Hành thất vọng thu lại bó hoa, thất bại rời đi.

Đồng Giai nhìn bóng lưng cậu ta, thở dài: “Xem ra đàn em Úc của chúng ta lại đau lòng rồi.”

“Không phải đàn em Úc rất tốt sao?” Một người bạn cùng phòng khác nói: “Tướng mạo xuất chúng, học ngành luật phức tạp như vậy mà có thể đứng hạng nhất mấy năm liền, đối xử với cậu cũng rất tốt, cậu thật sự không muốn cân nhắc sao?”

Tống Tịnh Nguyên quả quyết lắc đầu: “Không cân nhắc.”

Địa điểm ăn cơm là một nhà hàng thịt nướng tự phục vụ ở làng đại học.

Mấy cô gái uống chút bia, bắt đầu tán gẫu: “Không ngờ tốt nghiệp nhanh như vậy, mình còn chưa từng yêu đương ở trường! Thật đáng tiếc.”

“Có gì phải tiếc? Tịnh Nguyên còn chưa nói, cậu than thở cái gì?”

“Tịnh Nguyên.” Đồng Giai ôm cổ cô, đỏ mặt, “Có nhiều người theo đuổi cậu như vậy, sao cậu không đồng ý ai hết vậy? Thực sự không thích ai sao?”

Tống Tịnh Nguyên nhấp một ngụm bia. Nhiều năm trôi qua, tửu lượng của cô cũng khá hơn một chút, nhưng sau hai chai cô vẫn say, mơ hồ gật đầu: “Đều không thích.”

“Haizzz, cũng không biết loại người nào có thể lọt vào mắt Tịnh Nguyên bảo bối của chúng ta.”

Tống Tịnh Nguyên lắc cốc bia trong tay, ánh sáng vàng ấm áp va chạm, phản chiếu lên thành cốc, chia cắt mọi thứ, trong đầu lại hiện lên khuôn mặt bất cần đời kia.

Đều nói thời gian có thể quên đi tất cả, nhưng dường như anh là một ngoại lệ, tuy đã nhiều năm trôi qua nhưng dung mạo của anh vẫn in sâu trong lòng cô từng tấc từng khắc, thậm chí cả lông mi cũng rõ ràng.

“Quên đi!” Trường phòng ký túc xá nâng cốc, “Cái gì mà tình cảm với không tình cảm? Đừng nói nữa! Chúng ta cạn li vì tuổi thanh xuân!”

Uống xong, mấy cô gái đều có chút say, ôm lấy nhau, kể cho nhau nghe những tâm sự của mình, không nỡ rời xa nhau.

Ngày hôm sau, mọi người bắt đầu thu dọn đồ đạc trong ký túc xá, chuẩn bị dọn ra ngoài.

Cô học đại học chuyên ngành báo chí và truyền thông, trước khi tốt nghiệp đã tìm được một công việc tốt ở Giang Bắc, hơn nữa cô thật sự không còn chỗ nào để đi, đơn giản ở lại chỗ này, hai người bạn cùng phòng còn lại thì lựa chọn về quê nhà phát triển sự nghiệp.

Đồng Giai giúp cô thu dọn hành lý từng chút một, dẫn cô đến cổng trường, ôm cánh tay cô không chịu buông: “Tịnh Nguyên, hiện tại chỉ còn lại mình và cậu ở Giang Bắc thôi, nhất định phải thường xuyên tìm mình chơi đấy.”

Tống Tịnh Nguyên xoa đầu cô ấy: “Ừ, sắp xếp ổn thỏa xong mình sẽ tìm cậu.”

Cô thuê một căn hộ nhỏ gần công ty, diện tích tuy không lớn nhưng cũng đủ dùng, thiết bị trong phòng đã đầy đủ, nội thất về cơ bản còn mới, chủ nhà dễ tính, giá thuê rất rẻ.

Tống Tịnh Nguyên dành cả buổi sáng để chuyển hết đồ đạc qua, vừa thu dọn hành lý vừa hồi tưởng lại quá khứ.

Sau khi rời khỏi Khi Nguyên, cô đi về phía bắc đến Tân Thành.

Tân Thành còn hoang vu hơn cả Khi Nguyên, trước khi rời đi, cô đã trả lại toàn bộ chi phí tang lễ cho bà nội và tiền viện phí cho ông nội Trần, tấm thẻ mà Ngô Nhã Phương để lại cho cô cũng không còn bao nhiều.

Cô thuê một căn nhà ở ngõ sau trường học, môi trường ở đó còn tệ hơn ngõ Bình Khê, thậm chí ngay cả máy nóng lạnh hay thiết bị sưởi cũng không có, Tống Tịnh Nguyên chỉ có thể dựng một cái vòi sen đơn giản trong phòng tắm. Vào mùa đông, khắp nơi trong phòng đều lạnh lẽo, cô tắm nước lạnh thật nhanh, sau đó quấn mình trong chiếc áo khoác bông dày cộm rồi ngồi vào bàn học, chẳng bao lâu, ngón tay cô bị đông lạnh đến cứng ngắc, cô chỉ có thể đặt bút xuống, xoa tay rồi tiếp tục.

Thời tiết mùa hè năm đó cực kỳ nóng nực và oi bức, nước nhỏ giọt trên tường, quần áo treo trên ban công cả tuần chưa khô, đủ các loại bò sát đáng sợ ngoi lên ở ao bên cạnh.

Những người sống trong khu đó đều là những người đàn ông độc thân làm việc tại các công trường gần đó, thường xuyên có người uống say mèm đến gõ cửa nhà cô, Tống Tịnh Nguyên chỉ có thể dùng sức chống ở trên cửa, nghe bên ngoài chửi bới nhưng cũng không dám lên tiếng.

Chất lượng giảng dạy ở trường trung học Tân Thành kém xa so với Khi Nguyên, bạn học đến lớp chỉ có chơi bời, nếu có thể thuận lợi tốt nghiệp thì coi như thành công, thái độ đối với người ngoài như cô rất không có hảo cảm, thậm chí còn có một chút bài xích, sau khi biết thành tích của cô rất tốt, lại càng trong tối ngoài sáng bàn tán, chế nhạo cô.

Khoảng thời gian đó tâm trạng cô rất tồi tệ, vừa làm việc vừa lo việc học, để bổ sung cho tiến độ trước đó, cô thường xuyên thức đến hai giờ sáng, mất ngủ, chán ăn, lo âu, các loại vấn đề đều bùng nổ chồng lên người cô.

Bộ quần áo cuối cùng được cất vào tủ, ngón tay của Tống Tịnh Nguyên chạm vào một chiếc hộp cứng.

Cô từ từ mở nó ra, bên trong là chiếc điện thoại di động cô dùng thời trung học, một bức ảnh cũ, còn có hộp nhạc mà Trần Nghiên tặng cô làm quà sinh nhật lần thứ mười bảy.

Góc ảnh đã hơi phai màu, ánh đèn trong rạp chiếu phim mờ mịt, chàng trai nhắm mắt dựa vào chiếc ghế màu đỏ sẫm, đầu nghiêng về phía cô gái, ngũ quan sắc sảo, nhưng cũng lộ ra một chút dịu dàng không dễ nhận ra.

Đó đã từng là sự dịu dàng chỉ thuộc về riêng cô.

Tống Tịnh Nguyên dán ảnh cũ lên đầu giường rồi đi lấy điện thoại di động.

Sau khi đến thành phố mới, cô cắt đứt liên lạc với những người bạn trước kia, thay sim điện thoại, thay đổi toàn bộ WeChat, nhưng những ghi chép trước đây, cô vẫn không xóa.

Năm thứ nhất đại học, việc học chưa quá nặng nề, Tống Tịnh Nguyên thường ngồi một mình trong ký túc xá, ôm chiếc điện thoại di động cũ kỹ trên tay.

Đồng Giai thực sự rất tò mò: “Tịnh Nguyên, điện thoại này đã dùng mấy năm rồi, sao cậu còn giữ? Trong đó có thứ gì quan trọng à?”

Tống Tịnh Nguyên gật đầu: “Đúng vậy.”

Những kỉ niệm đẹp nhất trong cuộc đời cô, đều ở bên trong chiếc điện thoại di động cũ này.

Trong những ngày khó khăn nhất, những đêm không ngủ được, cô chỉ có thể dựa vào vài bức ảnh cũ và vài tin nhắn thoại anh gửi để xoa dịu tâm trạng mình, giống như một người sắp chết đuối dưới đại dương mênh mông, bắt được cọng rơm cứu mạng cuối cùng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nếu không có anh, có lẽ cô đã sớm chết trong căn nhà thuê đó.

...

Đầu tháng 7, Tống Tịnh Nguyên chính thức gia nhập công ty.

Những năm gần đây, ngành truyền thông mới nổi lên, Tống Tịnh Nguyên đã làm thực tập sinh ở nhiều công ty truyền thông trong những năm đại học và sau đại học, tích lũy được nhiều kinh nghiệm nên cô đã bắt kịp làn sóng nhiệt huyết này.

Trưởng bộ phận tin tức là một phụ nữ khoảng ba mươi tuổi, không có dáng vẻ lãnh đạo gì, đối nhân xử thế rất hiền lành, thường giúp đỡ những thanh niên mới vào công ty giải quyết vấn đề, tính tình Tống Tịnh Nguyên hiền lành, nghiêm túc, sẵn sàng chịu đựng gian khổ trong công việc, cô nhanh chóng hòa nhập ở môi trường mới, các đồng nghiệp đều quý mến và đối xử tốt với cô.

Phòng làm việc của Tống Tịnh Nguyên ở gần cửa sổ, tối thứ Sáu cô vừa nộp báo cáo tháng này, ngẩng đầu vô tình nhìn ra ngoài, bầu trời bị hoàng hôn nhuộm thành màu cam, mây mù đan xen chồng lên nhau như kẹo bông. Những tòa nhà cao tầng phản chiếu ánh sáng rực rỡ.

Người ta nói, cảnh hoàng hôn đẹp nhất luôn xuất hiện ở thời học sinh, Tống Tịnh Nguyên nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, nhìn những học sinh cấp ba mặc đồng phục đang chơi đùa cách đó không xa, trong đó có một cặp đôi, họ sóng vai nhau đi trên đường, trong tay cô gái cầm một cây kem, chàng trai giúp cô cầm cặp sách. Nhân lúc cô gái không chú ý, chàng trai khom lưng cắn một miếng kem, cô gái phát hiện ra, giận dữ đánh anh ấy, chàng trai đứng bên cạnh cười đắc ý.

Tống Tịnh Nguyên nhất thời có chút thất thần. Hốc mắt chua xót.

Cô lấy điện thoại di động ra, chụp ảnh hoàng hôn rồi đăng lên weibo.

Trong vòng bạn bè luôn có rất nhiều người bạn cô bắt buộc phải thêm vì việc học, Tống Tịnh Nguyên luôn cảm thấy không thoải mái, cho nên càng quen đăng những bức ảnh phong cảnh này lên weibo hơn.

Sau khi làm xong mọi việc, đã là sáu giờ tối, Tống Tịnh Nguyên thu dọn đồ đạc chuẩn bị tan sở, điện thoại trên bàn rung lên hai lần, là nhắc nhở lịch trình.

Lúc này Tống Tịnh Nguyên mới nhớ ra hôm nay là ngày gì.

Ngày 23 tháng 7.

Trời nóng.

Ngày nóng nhất trong năm.

Cô xách túi đến một tiệm bánh ngọt gần công ty, gói một chiếc bánh dâu tây rồi mang về căn hộ của mình.

Năm đó rời đi khá vội vàng, cô không thể cùng anh đón sinh nhật thứ mười tám, chớp mắt đã bảy năm trôi qua, anh đã hai mươi lăm tuổi.

Tống Tịnh Nguyên cười khổ cong môi, thắp nến lên, trong phòng không bật đèn, chỉ còn lại ánh nến chập chờn, cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại, trong lòng dâng lên một cỗ chua xót khó tả.

“Trần Nghiên, sinh nhật thứ hai mươi lăm vui vẻ.”

Một mình cô ăn hết bánh ngọt, nghĩ đến rất nhiều chuyện đã qua, nhiều năm như vậy, cô đã mạnh mẽ hơn trước, nhiều lúc có thể cắn răng vượt qua, nhưng khi nghĩ đến đoạn thời gian kia, cô vẫn vô thức rơi nước mắt.

Không biết ngồi trên sofa bao lâu, cô đứng dậy tắm rửa rồi đi ngủ.

Điện thoại của cô đột nhiên hiện lên một thông báo, Tống Tịnh Nguyên mở ra, phát hiện năm phút trước có người thích bài viết cô đăng trên weibo chiều nay.

Người thích bài viết vừa quen vừa lạ, quen là người này đã theo dõi cô rất lâu, thỉnh thoảng sẽ thích ảnh của cô, lạ là cô không biết người này là ai.

Hình đại diện là một màu đen, tên chỉ có một chữ Y, bấm vào trang chủ cá nhân, toàn bộ ảnh đăng lên đều là ảnh mặt trời mọc, tổng cộng có hơn 2.000 tấm.

Hai người không có bạn bè chung, Tống Tịnh Nguyên thật sự không hiểu sao người này lại tìm được cô, vì sao lại chú ý đến cô.

Tuy nhiên, cô không để ý lắm, nghĩ rằng đối phương cũng là một nhiếp ảnh gia nghiệp dư, thỉnh thoảng sẽ ghé qua để thích nhưng không liên lạc gì.

Trong thời đại tin tức phát triển, ngành truyền thông luôn thay đổi, cần nắm bắt những chủ đề nóng hổi, ​​​​có thể ngày hôm qua vừa mới định ra phương án, qua một đêm có ý tưởng mới là phải bắt đầu lại từ đầu. Ngày qua ngày, thời gian trôi qua rất nhanh.

Cuối tháng 8, bộ phận tin tức vừa hoàn thành một hạng mục lớn, trong giờ nghỉ trưa, Chị Lý nói trong khoảng thời gian này tất cả mọi người đã vất vả, sau khi tan làm hãy cùng nhau đến hội sở gần đó liên hoan.

Lúc sắp tan làm, Tống Tịnh Nguyên đột nhiên nhận được cuộc gọi từ chủ nhà, nói rằng nhà ở tầng trên bị rò rỉ nước, bảo cô nhanh chóng trở về xem nhà có bị ngập không. Tống Tịnh Nguyên nói với chị Lý một tiếng, vội vàng trở về nhà.

Cũng may hàng xóm tầng trên phát hiện kịp thời, chỉ có một ít nước từ phòng tắm rỉ ra, vài bộ quần áo giặt xong cũng bị ướt, đến khi họ thương lượng và giải quyết xong mọi việc thì cũng đã hơn bảy giờ.

Chị Lý lại gọi tới, nói rằng sau bữa tối, mọi người sẽ đến quán bar tăng hai, hỏi cô có muốn đi cùng họ không.

Mọi người đều có ý tốt mời, Tống Tịnh Nguyên không muốn làm mất hứng, trả lời một lát nữa sẽ qua.

Tống Tịnh Nguyên cởi áo thun trên ngưởi ra, thay một bộ váy liền màu trắng sữa, mái tóc đen buông xõa sau đầu, trang điểm đơn giản, cầm túi xách đi ra ngoài.

Về đêm, thành phố Giang Bắc xa hoa trụy lạc, trong quán bar ồn ào sôi động, tiếng nhạc ầm ĩ cùng những bước nhảy điên cuồng mê loạn đan xen, mọi người ở đây tận tình phát tiết, ném áp lực trong hiện thực ra sau đầu.

Tống Tịnh Nguyên siết chặt quai túi xách, đi xuyên qua đám người, lúc nói chuyện điện thoại chị Lý đã đề cập đến số phòng, cô đã gật đầu xác nhận, nhưng lúc đến đây lại có chút không chắc chắn.

Cô gọi lại cho chị Lý, một âm thanh máy móc lạnh lùng vang lên, không ai trả lời.

Có lẽ trong phòng quá ồn ào.

Tống Tịnh Nguyên đứng tại chỗ, chỉ có thể dựa vào trí nhớ của mình đi thẳng vào trong một đoạn, sau đó rẽ trái, dừng lại trước cửa phòng 324.

Cô cẩn thận đẩy cửa ra, không vội đi vào mà liếc nhìn vào trong, phần lớn đều là những gương mặt xa lạ, trái tim đột nhiên trầm xuống, cô nhận ra mình đã đi nhầm chỗ.

Trong phòng rất ồn ào, không một ai chú ý tới cô, Tống Tịnh Nguyên xoay người muốn rời đi, nhưng làm thế nào cũng đi không nổi.

Cô thậm chí còn nghĩ mình đã nhìn nhầm người.

Sống ở Giang Bắc sáu năm cũng không gặp, làm sao có thể gặp ở đây.

Cô vô thức dụi dụi mắt, móng tay bấm vào lòng bàn tay, cảm giác đau đớn nhẹ nhàng mách bảo cô rằng tất cả những điều này đều là hiện thực.

Người đã xuất hiện vô số lần trong giấc mơ của cô giờ đang ngồi bên trong.

*Editor: Ngừi ấy là aiiii?

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Dâng Trào

Số ký tự: 0