Dâng Trào

Không ai có thể...

Thu Vân

2024-09-20 10:42:23

24.4.2024

Editor: Fino

Trần Nghiên sững người.

Phía xa xa, pháo hoa đã kết thúc, chung quanh hết thảy đều tĩnh mịch, trong ánh sáng yếu ớt của cây pháo bông, bọn họ chỉ có thể thấy rõ khuôn mặt của nhau.

Giống như hai người đang sưởi ấm cho nhau trong đêm tối.

“Vui vẻ.” Anh lười biếng hừ cười một tiếng, hơi nhướng mày, tựa hồ tâm tình rất tốt, “Cậu đã cầu nguyện rồi, tôi cũng nên nể mặt một chút chứ nhỉ?”

Sắc mặt Tống Tịnh Nguyên nóng lên, cô quay mắt đi chỗ khác, khẽ mỉm cười.

“Không ước cho bản thân sao?” Trần Nghiên hỏi cô.

Tống Tịnh Nguyên lắc đầu: “Không, tôi không tham lam. Hơn nữa cây pháo hoa này sắp cháy hết rồi.”

“Thêm cây nữa đi.”

Trần Nghiên nói xong, vươn tay lấy trong túi ra một cây pháo bông khác.

Tống Tịnh Nguyên sửng sốt: “Cậu...”

“Lần này thật sự là cái cuối cùng.” Trần Nghiên dùng ngón tay cái bật lửa, ngọn lửa phát ra một tiếng “phụp”, từng tia lửa vàng óng tỏa ra.

Tống Tịnh Nguyên nhắm mắt lại, trong lòng có một nguyện vọng –

Hi vọng Trần Nghiên có thể ở bên cạnh cô lâu một chút.

“Lần này sao không nói ra?”

“Không nói.” Tống Tịnh Nguyên mím môi.

Trần Nghiên nở nụ cười xấu xa: “Ra là vừa nãy cố tình nói cho tôi nghe à?”

“...”

“Mới không phải.” Cô nhỏ giọng lẩm bẩm.

Pháo hoa cháy hết đều bị ném vào thùng rác, Trần Nghiên nhìn thời gian: “Đưa cậu về nhé, muộn rồi.”

Tống Tịnh Nguyên gật đầu đồng ý.

Hai bên đường vẫn còn nhiều người đốt pháo hoa, những tia lửa bay loạn trong không trung, Trần Nghiên để Tống Tịnh Nguyên đi bộ bên trong, tránh cho những đứa trẻ chạy loanh quanh trên đường va phải cô.

Đêm giao thừa tràn ngập không khí vui mừng khắp mọi nơi.

Đến dưới lầu, Trần Nghiên hất cằm với cô: “Đi lên đi.”

Tống Tịnh Nguyên vẫy tay chào anh, dừng chân trước cửa số hành lang, Trần Nghiên còn chưa đi, bóng anh bị đèn đường kéo thật dài, gió nhẹ nhàng mang theo góc áo anh, giống như hoàn toàn cách ly với ồn ào náo nhiệt xung quanh.

Lại nhìn lần nữa, vẫn là động tâm.



Trần Nghiên chưa bao giờ có nhiều cảm xúc đối với loại ngày lễ này.

Khi anh bảy, tám tuổi, Trần Xu Phàm luôn thích náo nhiệt, vào ngày lễ đều sẽ dẫn anh đi chơi, nhưng rồi một chuyện đã xảy ra, kể từ đó những ngày lễ này trở nên không còn ý nghĩa, anh cảm thấy khung cảnh đường phố bên ngoài quá ồn ào, vì vậy chỉ ở nhà ngủ rồi chơi game, thỉnh thoảng bị đám Thẩm Duệ gọi ra uống rượu, nhưng cũng chẳng khơi dậy chút hứng thú nào.

Nhưng đêm nay cư nhiên trôi qua cũng không tệ lắm.

Lúc tâm trạng tốt thì hứng thú của con người cũng cao hơn một chút, sau khi Trần Nghiên ra khỏi tiểu khu cũng không vội về nhà, anh giơ tay châm một điếu thuốc, đi bộ lung tung không mục đích trên đường, thi thoảng còn dừng chân góp vui.

Khoảng cách đến 0 giờ càng ngày càng gần, Trần Nghiên đi bộ đến một câu lạc bộ cao cấp ở trung tâm thành phố, một chiếc limousine màu đen chạy qua, cuối cùng dừng lại trước mặt anh.

Cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, Trần Nghiên thoáng thấy người bên trong, phản ứng đầu tiên chính là không thèm để ý tới, vừa định rời đi, lại bị người kia gọi lại.

“Trần Nghiên.”

Trần Chính nhíu mày, giọng điệu vô cùng bất mãn: “Tết dương lịch cũng không biết về nhà một chuyến sao?”

Trần Nghiên chậm rãi hút một hơi thuốc, hiển nhiên không coi ông ra gì, lạnh nhạt nói: “Đó cũng được gọi là nhà sao?”

“Tại sao không?” Trần Chính lạnh lùng nói, “Ba nghe nói khoảng thời gian trước con không đi học?”

Trần Nghiên không kiên nhẫn, cười khẩy, giống như vừa nghe thấy chuyện cười gì đó: “Bây giờ mới nhớ quan tâm đến tôi?”

“Sao con lại nói chuyện như thế với ba? Ba là ba của con đấy!” Trần Chính tức giận, “Đều do cô con dưỡng thành tật xấu này cho con, thật không ra thể thống gì!”

Sắc mặt Trần Nghiên nhất thời trở nên âm trầm, trong lông mày hiện lên một tia địch ý: “Tôi không cho phép ông nói cô tôi như vậy.”

“Anh thật sự cho rằng cô anh thật lòng đối tốt với anh sao?” Trần Chính nói rất khó nghe, “Còn không phải muốn lợi dụng anh để chia chác tài sản ở chỗ ông nội anh, sau đó lại bị tuồn ra những chuyện kia....”

“Trần Chính.” Trần Nghiên tức giận, gân xanh trên trán nổi lên, cách cửa xe muốn túm lấy cổ áo người đàn ông kia, hận không thể trực tiếp kéo xuống xe, “Ông không có tư cách chỉ trích cô tôi ở đây.”

Nói xong, anh quay người rời đi mà không thèm ban cho ông một ánh mắt.

Đêm đó, anh lại gặp ác mộng kia.

Lặp đi lặp lại, nhiều năm như vậy không biết đã mơ bao nhiêu lần.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nhưng mỗi khi tỉnh dậy vẫn chỉ là một thân đổ mồ hôi, cả người như đang chìm trong biển sâu.

Không ai có thể cứu anh lên.



Kỳ nghỉ Tết dương lịch kết thúc, Lớp 11 chính thức bước vào giai đoạn ôn tập cuối kỳ.

Giáo viên các môn đều không hẹn mà cùng tăng gấp đôi bài tập, ngày nào cũng có bài kiểm tra trên lớp, hận không thể ép bọn họ đến thở không ra hơi.

Tống Tịnh Nguyên vừa ôn bài vừa chuẩn bị cho cuộc thi, thỉnh thoảng giúp Thẩm Chi Ý và những người khác sắp xếp lại các điểm kiến ​​thức, bận rộn đến mức cô dính giường là ngủ ngay lập tức, căn bản không có thời gian để suy nghĩ đến Trần Nghiên.

Vài ngày trước kỳ thi, một đợt không khí lạnh ập xuống Khi Nguyên, xung quanh không ít người bị trúng gió cảm lạnh, bà nội cũng không may mắn mắc phải.

Bản thân người già sức đề kháng sẽ kém, hơn nữa trước đó bà đã mắc bệnh ho, sau khi bị cảm lại càng khó chịu, có khi ho nhiều đến mức cả đêm không ngủ được, đầu đau như búa bổ. Tống Tịnh Nguyên thực sự lo lắng, kiên trì thật lâu mới thuyết phục được bà đến bệnh viện kiểm tra.

“Tịnh Nguyên.” Bà nội lo lắng ngồi ở ngoài phòng khám, “Bà đã bảo đây chỉ là cảm mạo thôi, không có gì nghiêm trọng, cháu làm gì mà kích động người ta thế?”

“Vẫn nên kiểm tra một chút đi ạ.” Tống Tịnh Nguyên mím môi, “Như vậy cháu mới có thể yên tâm được.”

Trong khi chờ kết quả báo cáo giám định, bà nội lại ho dữ dội, Tống Tịnh Nguyên bảo bà ngồi đây đợi một lúc, tự mình xuống cửa hàng dưới lầu mua một chai nước làm nhuận cổ họng cho bà.

Hành lang của bệnh viện tràn ngập mùi thuốc khử trùng gay mũi, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng người nhà nói chuyện, tiếng cãi vã cùng tiếng khóc cũng thi thoảng truyền đến, Tống Tịnh Nguyên dựa vào tường chờ thang máy đi xuống, im lặng cầu nguyện trong lòng rằng sẽ không có chuyện gì xảy ra với bà của mình..

Đang suy nghĩ miên man, từ xa truyền đến tiếng bước chân, theo sau là tiếng hai người nói chuyện với nhau, trong đó giọng nam thanh lãnh lại mang theo vài phần hận ý.

“Con nhất định phải khiến người nhà họ trả giá thật đắt.”

Cô thò đầu ra nhìn. Truyện Trinh Thám

Lộ Từ đi theo sau một người phụ nữ trung niên, trên người tùy ý mặc một chiếc áo khoác bông màu đen, đầu tóc rối bù, hai má hóp lại, trông vô cùng tiều tụy.

Người phụ nữ kia chính là người cô nhìn thấy ở cổng trường ngày hôm đó, người đến đón Lộ Từ tan học.

Chắc là mẹ của cậu ta.

Người phụ nữ trông nghiêm túc, đồng thời mang theo vài phần mệt mỏi, bà ta thở dài, Lộ Từ tiến lên nắm lấy cánh tay bà ta, nói với bà ta rằng có lẽ mọi thứ không tệ như bà ta nghĩ.

Tống Tịnh Nguyên rút chân về, không nhìn thêm nữa.

Gần đây trong trường nổi lên một số tin đồn thất thiệt, nói rằng học bá khoa văn Lộ Từ đã mấy ngày không đến lớp, nghe nói là trong nhà xảy ra chuyện.

Cũng có người nói, ba mẹ cậu ta bất hòa, đang đòi ly hôn, kết quả một người lại ngã bệnh phải vào viện.

...

Trường học là nơi dễ nảy sinh ra tin đồn, hơn nữa áp lực cuối kỳ lớn, một chút gió thổi cỏ lay cũng có thể trở thành chủ đề bàn tán say sưa của mọi người, căn bản mà nói không có độ tin cậy gì.

Tống Tịnh Nguyên rất ít khi nghe những điều này.

“Đinh” một tiếng, cửa thang máy chậm rãi mở ra, Tống Tịnh Nguyên bước vào thang máy, ấn xuống tầng một.

Người nhà đến cửa hàng mua đồ rất nhiều, Tống Tịnh Nguyên xếp hàng đợi hơn mười phút mới thanh toán được.

Sợ bà nội đợi lâu sẽ sốt ruột, cô chạy một mạch trở về, lúc thang máy sắp đóng lại, cửa kim loại lại từ từ mở ra, cô thoáng thấy người bên trong, trên mặt hiện lên một tia phức tạp.

Lộ Từ ở bên trong.

Tống Tịnh Nguyên mím môi dưới, muốn đợi chuyến sau, nhưng Lộ Từ đã lên tiếng trước.

“Cậu muốn đi tầng mấy?”

“...” Tống Tịnh Nguyên nhíu mày, “Tôi đợi chuyến sau.”

Nhưng Lộ Từ tựa hồ nhất quyết chờ cô, nếu cô không vào, cậu ta sẽ ở trong giữ nút mở cửa không buông, Tống Tịnh Nguyên không còn cách nào khác đành cắn răng đi vào.

“Tầng ba.”

Cô đứng trong góc thang máy, cúi đầu ngẩn người nhìn chai nước trong tay, không có ý định nói chuyện, chỉ muốn mau chóng ra khỏi thang máy.

“Cậu bị bệnh à?” Lộ Từ nhìn cô chằm chằm một lúc rồi hỏi.

“Không.” Cô thấp giọng đáp, “Đưa bà nội đi kiểm tra thân thể.”

“Kết quả thế nào?”

“Vẫn đang đợi.”

“Vậy chúc bà nội mọi điều tốt lành.”

“...Cảm ơn.” Xuất phát từ phép lịch sự, Tống Tịnh Nguyên hỏi lại: “Còn cậu thì sao? Cậu bị bệnh à?”

“Không.” Lộ Từ yếu ớt mỉm cười, “Là ba tôi.”

“À.” Tống Tịnh Nguyên gật đầu, bất tri bất giác nhớ tới những lời đồn đại trong trường.

“Vậy cũng chúc ba cậu sớm ngày bình phục.” Cô khô khan nói.

“Tịnh Nguyên, thực ra ba tôi là...”

Lộ Từ mới nói được nửa chừng, “Đinh” một tiếng, thang máy đã mở ra, Tống Tịnh Nguyên một khắc cũng không dừng lại, nói một câu “Tôi đi trước.”, sau đó lập tức ra khỏi thang máy.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tết Nguyên đán năm nay tới sớm, kỳ thi cuối kỳ dự kiến ​​vào đầu tháng Giêng.

Một số phòng học trong tòa nhà dạy học đang được sửa chữa, phòng thi không đủ, trước đây đều dựa vào thành tích để phân chia phòng thi, lần này bị phân chia ngẫu nhiên.

Tống Tịnh Nguyên đeo cặp sách vào phòng thi trước, trải sách vở ra yên lặng ôn bài, đột nhiên ghế bị người phía sau dùng sức kéo xuống, ghế dựa ma sát với mặt đất phát ra âm thanh chói tai, cả người nghiêng lệch ra ngoài.

Cô kéo ghế về chỗ cũ, quay đầu nhìn lướt qua, ngồi phía sau cô là một chàng trai mặc áo len in họa tiết hoa màu đen, để đầu đinh, là khuôn mặt mà cô chưa từng thấy.

“Có chuyện gì sao, bạn học?” Tống Tịnh Nguyên nhíu mày.

“Cậu là học sinh đứng đầu lớp khoa học tự nhiên phải không?” Chàng trai nhướng mày nhìn cô.

Cô lạnh lùng đáp: “Tôi không biết cậu.”

“Tôi biết cậu là được.” Nam sinh nhún vai, tiếp tục đẩy bàn về phía trước, “Lát nữa lúc thi, cho tôi chép bài với nhé.”

Tống Tịnh Nguyên mặc kệ.

“Tôi đang nói chuyện với cậu mà.” Nam sinh vỗ vai cô, “Cũng không nhiều lắm, để tôi xem toán và vật lý là được, sau khi thi xong sẽ mời cậu ăn cơm.”

“Tôi sẽ không giúp cậu.” Tống Tịnh Nguyên đưa lưng về phía cậu ta trả lời.

“Đừng cứng nhắc như vậy chứ.” Nam sinh vừa định vươn tay vỗ vỗ cô, còn chưa chạm tới bả vai đã kêu lên một tiếng thảm thiết, dừng lại hai ba giây, từ kẽ răng bật ra một câu chửi rửa trầm thấp.

“Mẹ kiếp, ai?”

Tống Tịnh Nguyên quay đầu lại, Trần Nghiên không biết từ lúc nào xuất hiện ở trong phòng học, sắc mặt mệt mỏi cùng lãnh đạm, phảng phất còn chưa tỉnh ngủ, một tay nắm lấy cổ tay nam sinh vặn mạnh về phía sau.

“Làm gì vậy?” Trần Nghiên cười khẽ một tiếng, “Trong phòng thi cũng không biết thành thật sao?”

“Tôi đâu có nói chuyện với cậu.” Giọng nam sinh bực bội, “Cậu mẹ nó xen vào việc của người khác làm gì?”

Lực tay Trần Nghiên mạnh hơn một chút, tay còn lại ấn vào cổ của nam sinh, dùng sức ấn người lên mặt bàn, làn da ma sát vào mặt bàn đau rát.

“Hôm nay ông đây quản đấy.” Trần Nghiên cười khẽ, “Mày có thể làm gì?”

Nam sinh đau đến nhe răng trợn mắt, đành phải nhượng bộ: “Được rồi, tôi không chạm vào cậu ấy nữa được chưa?”

Trần Nghiên buông lỏng tay ra, nhướng mi về phía cô: “Đừng quấy rầy cô ấy.”

Tống Tịnh Nguyên không nghĩ tới anh cũng thi phòng này, nhất thời có chút sững sờ, nửa ngày cũng không kịp phản ứng.

Trần Nghiên buồn cười nhìn bộ dạng ngơ ngác của cô, búng ngón tay trước mặt cô: “Đang nghĩ gì vậy?”

“Cậu cũng thi phòng này sao?”

“Thế nào?” Trần Nghiên cúi đầu nhìn cô, “Không cho à?”

“...”

“Bá đạo như vậy sao?”

“...”

“Không phải không cho....”

“Được rồi.” Trần Nghiên hừ cười một tiếng, xoay người kéo chiếc ghế bên cạnh cô ra, “Làm bài thi cho tốt, sẽ không ảnh hưởng gì đến cậu đâu.”

Kỳ thi được tiến hành trong hai ngày. Kỳ thi cuối kỳ là kỳ thi chung của sáu thành phố. Các câu hỏi khó hơn bình thường rất nhiều, mỗi môn đều có trường hợp không làm xong bài thi. Tống Tịnh Nguyên ngược lại cực kỳ bình tĩnh, từng bước hoàn thành các đề thi, còn có thời gian kiểm tra lại bài.

Mặc dù Trần Nghiên ngồi bên cạnh cô, nhưng anh thường nộp bài trong vòng nửa giờ sau khi kỳ thi bắt đầu, hoặc là ngủ trong phòng thi, hai người cũng không có nhiều cơ hội nói chuyện.

Tiếng chuông kết thúc môn thi cuối cùng vang lên, học kỳ một của lớp 11 chính thức kết thúc, tất cả học sinh đều trở về lớp thu dọn đồ đạc, trong lớp người kêu rên người hò reo, có người vì điểm thi của mình mà rầu rĩ, có người thì háo hức vì sắp đến kì nghỉ đông.

Tống Tịnh Nguyên nhét tất cả sách vở cần dùng vào cặp sách, lúc đi ra ngoài, cô nhìn thấy Trần Nghiên đang dựa vào bức tường ở cửa lớp, áo khoác mở rộng, cặp sách khoác lên một bên vai, đôi mắt hẹp dài sắc bén vừa vặn rơi trên người cô, đen kịt không thấy đáy.

Chung quanh học sinh đi ngang qua đều đang âm thầm tặc lưỡi thảo luận, không hiểu vì sao Trần Nghiên lại xuất hiện ở đây, càng thêm hiếu kỳ là anh tới tìm ai.

“Cùng nhau về đi?” Trần Nghiên nhún vai, đi tới trước mặt cô hỏi.

Tống Tịnh Nguyên sửng sốt, hiển nhiên cô không ngờ Trần Nghiên sẽ tới chỗ mình: “Được.”

Hai người ra khỏi tòa nhà dạy học, thời tiết hôm nay khô lạnh, Tống Tịnh Nguyên kéo cổ áo lên, nửa cái cằm nhỏ bị chặn lại.

“Kỳ nghỉ đông cậu định làm gì?”

Cô suy nghĩ một chút, thành thật trả lời: “Làm bài tập đi.”

Trần Nghiên cười: “Quả nhiên là học bá, cậu có đi làm thêm không?”

“Chắc là có.”

“Cùng nhau ăn tối đi?”

“Được.”

Hai người đi về hướng đường Lai Hà. Thời gian tan học xe cộ trên đường luôn nhiều hơn bình thường, bọn họ đứng ở ngã tư chờ đèn đỏ để qua đường. Vừa lúc đó, Lộ Từ xông tới từ phía sau, trực tiếp chặn trước mặt Trần Nghiên, sắc mặt cậu ta âm trầm, đáy mắt tối tăm không rõ.

Trần Nghiên cau mày, không kiên nhẫn hỏi: “Tới đây làm gì?”

Lộ Từ giơ tay nắm lấy bả vai Trần Nghiên, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đều tại cô của mày, hủy hoại nhà bọn tao.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Dâng Trào

Số ký tự: 0