Nên dỗ thế nào?
Thu Vân
2024-09-20 10:42:23
18.04.2024
Editor: Fino
Trần Nghiên nhìn chằm chằm vào lời nhắc kia nửa phút, sau đó liếm môi nở nụ cười.
Đây là lần đầu tiên trong đời anh bị ai đó kéo đen, lại còn là con gái.
Nếu để đám người Thẩm Duệ kia biết, không biết họ sẽ cười nhạo anh thế nào.
Anh ném điện thoại sang một bên, cắn một điếu thuốc trong miệng, dùng ngón tay mân mê chiếc bật lửa như để trút giận, bật lửa phát ra tiếng “đát đát“.
Ánh mắt lơ đãng quét qua chùm chìa khóa vẫn còn nằm trên bàn, con búp bê cầu nắng mà Tống Tịnh Nguyên tặng anh ngày hôm đó vẫn treo trên đó.
Anh không khỏi nhớ đến một câu nói lưu hành trên mạng mấy năm trước, không ít nữ sinh còn lấy cái này để thổ lộ với anh-
Nếu anh mạnh khỏe, chính là trời nắng.
Khỏe cái rắm, anh sắp chán chết rồi.
Cam chịu số phận, Trần Nghiên cầm điện thoại lên, lướt qua danh sách bạn bè WeChat, cuối cùng nhấp vào một khung chat, đánh chữ gửi tin nhắn đi.
[Nghiên: Hỏi cậu chuyện này.]
Đối phương trả lời rất nhanh.
[Gratis: Chuyện gì?]
[Nghiên: Con gái các cậu lúc tức giận, nên dỗ thế nào?]
Trên khung chat nhắc nhở “Đối phương đang gõ” xuất hiện rồi biến mất vài lần, Trần Nghiên đợi mười phút vẫn không thấy trả lời, anh có chút chán nản vò đầu bứt tóc, ngậm điếu thuốc gửi một dấu chấm hỏi rồi đi ra ngoài.
Lại thêm năm phút nữa, vẫn không có tin tức gì, anh ném điện thoại sang một bên, vào nhà tắm tắm rửa, thay một bộ quần áo sạch sẽ, dọn đống lon đã chất đống mấy ngày trên bàn rồi mở cửa sổ thông gió.
Giọt nước trên đầu tóc dọc theo cổ trượt xuống, Trần Nghiên một tay dùng khăn lau tóc, cuối cùng điện thoại cũng vang lên.
Anh mở khóa, đối phương chỉ gửi tới ba chữ.
[Gratis: Dùng tâm dỗ.]
“...”
Trên màn hình điện thoại phản chiếu một khuôn mặt lạnh lùng, Trần Nghiên hừ lạnh một tiếng, thiếu chút nữa ném người nọ vào danh sách đen.
Chính mình gây họa phải tự mình giải quyết, anh có chút phiền não vớ lấy áo khoác, đội chiếc mũ lưỡi trai màu đen lên đầu, đi ra ngoài lang thang trên phố, bước chân vô thức quẹo tới phố Lai Hà.
Quán trà sữa nơi Tống Tịnh Nguyên làm thêm vừa vặn đang mở cửa.
Anh đẩy cửa đi vào, Đường Hân ngẩng đầu nhìn anh từ quầy, dùng giọng điệu quen thuộc nói: “Anh đẹp trai muốn uống gì?”
Anh cúi đầu nhìn thực đơn trên bàn gỗ một lúc lâu, “Tống Tịnh Nguyên thích uống loại nào?”
“Hả?” Đường Hân bị lời này của anh làm nghẹn, vẻ mặt nghi ngờ đánh giá vị soái ca có vóc dáng cao gầy, tướng mạo phi thường xuất chúng trước mặt này, lại nghĩ đến Tống Tịnh Nguyên luôn luôn nhu thuận an tĩnh, làm sao cũng không thể liên hệ hai người với nhau.
“Cô không biết Tống Tịnh Nguyên?” Trần Nghiên bị cô ấy nhìn chằm chằm có chút khó chịu, giọng khàn khàn nói.
Đường Hân hoàn hồn: “Tôi biết.”
“Tôi hỏi cô ấy thích uống gì.”
Đường Hân do dự, nhưng vẫn mở miệng, “Cô ấy thích trà ô long hoa nhài, ba phần đường.”
Trần Nghiên gần như không do dự: “Lấy cái này.”
Khi anh bước ra khỏi quán trà sữa, mặt trời vừa lặn.
Sợ trà sữa sẽ nguội, Trần Nghiên bọc nó trong áo khoác đi đến cổng trường, đúng lúc Khi Nguyên tan học.
Mấy nam sinh lớp Chín lưng đeo cặp sách đi ra, nhìn thấy anh bèn chạy tới chào hỏi, Tiểu Mạch ôm vai anh: “Anh Nghiên, khi nào anh đến trường? Không có anh ở đây em chán muốn chết!”
Trần Nghiên uể oải nói: “Ngày mai đến.”
“Có đến tiệm net không? Vất vả lắm mới thi xong kỳ thi tháng, ông đây phải thả lỏng một chút!”
“Mấy người đi đi.” Anh ôm chặt ly trà sữa trong tay, cảm giác ấm áp lan vào da thịt, “Tôi đang đợi người.”
“Đang đợi ai?” Mấy người bên cạnh đều cảm thấy mới mẻ, một nam sinh vóc dáng cao lớn trực tiếp đụng vào vai anh, “Đợi bạn gái à? Bao nhiêu ngày rồi? Học lớp nào? Lớp nghệ thuật? Hay là học bá lúc trước biểu diễn cùng anh?”
“Đùa à? Tuy học bá xinh đẹp, học giỏi, nhưng cũng không phải là mẫu người anh Nghiên thích đâu.”
Trần Nghiên không thích đám người này lấy Tống Tịnh Nguyên ra đùa giỡn, nhướng mi mắt, yết hầu lăn lộn: “Được rồi, đừng đoán nữa, ông đây chưa có người mới.”
“Được được được.” Mấy người thức thời ngậm miệng, “Vậy bọn em đi trước.”
Gió đông vừa khô vừa lạnh, giống như một con dao mới mài, thổi vào mặt đau nhức.
Sắc trời hoàn toàn tối xuống, ngẩng đầu cũng không thấy bóng trăng, chỉ còn lại một vài ngôi sao lấp lánh yếu ớt. Học sinh mang cặp sách ra khỏi cổng trường, trong khuôn viên vắng tanh.
Trần Nghiên xoa tay, cầm điện thoại di động kiểm tra thời gian, tan học đã hai mươi phút rồi, người anh đợi còn chưa thấy đâu.
Anh chuẩn bị gửi tin nhắn cho Thẩm Chi Ý hỏi một chút xem đang xảy ra chuyện gì, chữ thứ nhất vừa đánh xuống, bóng dáng quen thuộc kia cuối cùng cũng xuất hiện trong dư quang của anh.
Cô mặc một chiếc áo khoác lông vũ màu mơ đậm, chiếc mũ lông tơ bao quanh hai bên khiến khuôn mặt cô nhỏ lại, tóc buộc đuôi ngựa thấp, không biết là vì bệnh hay thời tiết quá lạnh, khuôn mặt và đôi môi cô nhợt nhạt, so với lần trước nhìn thấy còn yếu hơn.
Trái tim Trần Nghiên như bị thứ gì đó nhẹ nhàng gõ một cái, anh nhíu mày, lúc này Tống Tịnh Nguyên cũng ngước mắt lên nhìn thấy anh.
Nhưng còn chưa kịp gọi người, Tống Tịnh Nguyên đã quay người bỏ chạy.
Trần Nghiên đi vài bước đã đuổi kịp cô, móc lấy dây đeo cặp sách không cho người đi.
Tống Tịnh Nguyên không chịu quay đầu lại nhìn anh, giọng nói rất nhỏ, có chút bất đắc dĩ: “Trần Nghiên, buông ra.”
“Buông ra?” Lực trong tay mạnh hơn một chút, Tống Tịnh Nguyên không chút phòng bị bị kéo ra sau, ngã vào trong lòng anh, gáy đụng vào ngực anh, “Ông đây chờ cậu ở chỗ này nửa tiếng, buông ra để cậu chạy?”
“Trần Nghiên.” Tống Tịnh Nguyên hít sâu vài cái, để cho trái tim đang rối bời kia bình tĩnh lại hết mức có thể, “Rốt cuộc cậu muốn làm gì?”
“Hôm đó tâm trạng tôi có chút không tốt, nhất thời nói bậy.” Trần Nghiên cúi đầu, giọng nói ôn hòa hiếm thấy, “Tôi xin lỗi cậu. Cảm lạnh đã đỡ hơn chưa?”
Hai người họ đứng gần nhau, hơi thở lúc anh nói chuyện phả vào cổ cô, Tống Tịnh Nguyên sụt sịt, thoát ra khỏi vòng tay anh, quay đầu nhìn anh: “Cậu đang quan tâm đến tôi sao? Tại sao lại quan tâm đến tôi?”
Cảnh tượng ngày hôm đó tự động hiện lên trong đầu Trần Nghiên, anh sững người một lát: “Bởi vì——”
“Quên đi.” Tống Tịnh Nguyên bình thản ngắt lời, “Tôi không muốn biết.”
“Đã muộn rồi.” Tống Tịnh Nguyên lui về phía sau một bước, khoảng cách giữa hai người được nới rộng, “Tôi phải về nhà.”
”Chờ một chút.” Trần Nghiên nắm cổ tay cô, hơi nóng từ lòng bàn tay anh bao phủ làn da cô, trong trời đông giá rét này lại cực kỳ nóng bỏng.
Anh lấy ly trà sữa kia trong ngực ra, dịu dàng dỗ dành: “Nghe nói đây là trà sữa cậu thích nhất, có thể cho tôi xin lỗi được không?”
Tống Tịnh Nguyên nhìn chằm chằm vào ly ô long hoa nhài ấm áp kia, hốc mắt chua xót rốt cuộc không nhịn được nữa.
Anh đang làm gì vậy?
Vừa đấm vừa xoa sao?
Một giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống tuyết, lưu lại dấu ấn nho nhỏ, cô nhanh chóng rút tay về, xoay người đi, sự tủi thân trong giọng nói tràn ra: “Tôi không thích nữa.”
Buổi chiều hôm sau, Khi Nguyên lại có một trận tuyết rơi, cỏ vàng trong bồn hoa phủ một màu trắng tinh, thỉnh thoảng vài chú chim dừng lại đậu trên ngọn cây, hạt tuyết rơi xuống xào xạc mang một ý niệm nghệ thuật đặc biệt.
Đều là những đứa trẻ lớn lên ở phương Bắc, tuyết đã sớm không phải là chuyện hiếm gặp, nhưng mỗi lần thấy tuyết, mọi người vẫn vô cùng phấn khích, chuông còn chưa dứt, rất nhiều học sinh đã mặc áo khoác lao ra khỏi tòa nhà dạy học chơi ném tuyết ở khoảng sân trước tòa nhà.
Thẩm Chi Ý ngồi bên cửa sổ, khuỷu tay chống cằm, cửa sổ hé ra một khe nhỏ, cô ấy duỗi tay ra, bông tuyết rơi xuống lòng bàn tay lập tức tan ra.
Trận bóng tuyết kịch liệt khiến Thẩm Chi Ý ngứa ngáy trong lòng, cô ấy quay đầu lại đề nghị: “Tịnh Nguyên, chúng ta xuống chơi một chút đi. Cậu xem, mọi người đều đã ra ngoài rồi.”
Thẩm Chi Ý đáng thương cầu xin cô: “Cậu đi với mình đi.”
Tống Tịnh Nguyên ngừng bút, nhìn ra ngoài cửa sổ, cô thực sự thích tuyết, thích sự thuần khiết của tuyết, cũng thích hưởng thụ sự tự do trong tuyết.
“Được.” Tống Tịnh Nguyên đậy nắp bút lại, lấy áo khoác trên lưng ghế, vẫy tay với Thẩm Chi Ý, “Đi thôi.”
Các học sinh mặc đủ loại quần áo bông nô đùa ầm ĩ trong tuyết, trên người trên tay đều là tuyết, lớp Hai đang đánh nhau kịch liệt với lớp bên cạnh, mấy quả cầu tuyết suýt chút nữa trúng vào người Tống Tịnh Nguyên, may mà cô kịp thời chạy thoát.
Tống Tịnh Nguyên đang ngồi xổm trên mặt đất, chuyên tâm dùng tay nắm quả cầu tuyết, “Ầm” một tiếng, một quả cầu tuyết nhỏ vô tư đập vào vai cô.
Cô ôm vai đứng dậy, quay đầu lại nhìn thấy Thẩm Chi Ý đứng cách đó không xa, trên tay vẫn còn lưu lại “chứng cứ phạm tội” chưa tan chảy.
“Không phải mình, Tịnh Nguyên.” Thẩm Chi Ý vội vàng giấu hai tay ra sau lưng, hất cằm sang một bên, tóm lấy một người qua đường vô tội để gánh tội, “Phan Vũ làm!”
Phan Vũ bối rối: “Học bá à, tôi bị oan, tôi chỉ là người qua đường thôi.”
“Không sao, tới chơi tuyết không phải là để vui vẻ sao.” Tống Tịnh Nguyên mỉm cười hiểu ý.
“Đúng vậy, đúng vậy.” Thẩm Chi Ý vui vẻ tiếp tục tìm kiếm mục tiêu tiếp theo, Tống Tịnh Nguyên chắp hai tay sau lưng, cầm một quả cầu tuyết lặng lẽ đến gần Thẩm Chi Ý, nhân lúc cô ấy không để ý, nhắm chuẩn ra tay, ném quả cầu tuyết lên cánh tay cô ấy.
“Được lắm, Tịnh Nguyên!” Thẩm Chi Ý phản ứng lại, “Cậu học thói xấu rồi, lại dám đánh lén mình!”
“Không có mà.” Tống Tịnh Nguyên bắt chước hành động vừa rồi của cô ấy, cười ngây ngô, “Phan Vũ làm đó.”
Phan Vũ: “...”
Thẩm Chi Ý đi tới ôm cổ cô, vươn bàn tay lạnh như tuyết áp thẳng vào cổ, Tống Tịnh Nguyên van xin tha thứ, ra sức tránh sang một bên: “Này này này, mình sai rồi, mình lạnh.”
Thẩm Chi Ý “Hừ” một tiếng buông người ra, một giây sau, Tống Tịnh Nguyên nhanh chóng ngồi xổm xuống bốc một nắm tuyết, lại giơ tay đội lên đầu Thẩm Chi Ý, không đợi cô ấy phản ứng đã cười chạy đi.
“Tịnh Nguyên!” Thẩm Chi Ý lại đuổi theo cô, hai cô gái nhỏ người đuổi ta chạy trong tuyết, chạy đến khi ngón tay tê cóng, Tống Tịnh Nguyên không đeo khăn quàng cổ, gió lạnh theo cổ áo chạy vào, cô không khống chế được rụt cổ lại.
“Không chạy nữa.” Thẩm Chi Ý chống tay lên hông, thở hồng hộc, “Tịnh Nguyên, cậu ở đây chờ mình, mình tới cửa hàng mua vài thứ.”
Tống Tịnh Nguyên ra hiệu “Được” với cô ấy, thể lực của cô không hơn Thẩm Chi Ý là bao, cô ngồi xổm trên mặt đất thở hổn hển, má và mũi đỏ bừng, trán lấm tấm mồ hôi, vài sợi tóc tùy ý dính vào. Trên cổ đột nhiên truyền đến một cảm giác mát lạnh, cô giơ tay sờ lên, bên trong bị người ta đập một khối tuyết lớn vào, tuyết tan chảy vào trong quần áo, rất khó chịu.
Tống Tịnh Nguyên ôm cổ đứng lên, lúc này mới quay đầu lại, phát hiện cách đó không xa có mấy nam sinh đang đứng, hẳn là lớp 12, ánh mắt sáng quắc đặt trên người cô, quả cầu tuyết kia hiển nhiên cũng là do bọn họ ném tới.
Nam sinh dẫn đầu đi tới bên cạnh cô: “Thực xin lỗi, học muội, bọn anh không cố ý.”
Nói xong, cậu ta còn vươn tay muốn giúp cô phủi tuyết trên quần áo, Tống Tịnh Nguyên tránh qua một bên, trong mắt đầy sự phản kháng.
“Em học lớp nào?” Nam sinh mặt không đổi sắc nói tiếp, “Anh đưa em về.”
“Không cần.” Tống Tịnh Nguyên lạnh lùng nói, “Tôi không quen anh.”
“Anh đưa em về lớp không phải là sẽ quen sao?” Nam sinh nở nụ cười: “Hơn nữa anh biết em, trong liên hoan văn nghệ anh đã xem em hát, hát rất hay.”
Nói xong, cậu ta chuẩn bị nắm lấy cánh tay Tống Tịnh Nguyên, đúng lúc này, một quả cầu tuyết cực lớn từ phía sau bay tới, đập mạnh vào sống lưng của cậu ta, vụn tuyết bắn tung tóe lên người của Tống Tịnh Nguyên, nam sinh kia bị đập lảo đảo một cái, suýt nữa trực tiếp ngã sấp xuống đất.
Cậu ta đỡ lấy gáy, cảm giác mát lạnh làm tê liệt thần kinh, trong kẽ răng vừa định phun ra một câu mắng chửi người, một quả cầu tuyết nữa lại bay tới từ bên cạnh, lần này còn mạnh hơn, trực tiếp đập cậu ta xuống đất.
Tống Tịnh Nguyên sửng sốt, ngẩng đầu nhìn về hướng quả cầu tuyết bay tới, Trần Nghiên đang mặc áo khoác đen đi về phía này, một tay đút túi, trên tay còn cầm hai quả cầu tuyết chưa ném ra. Anh uể oải nhướng mi, độ cong hàm dưới sắc bén, mặt mày tràn đầy lệ khí, không đợi người kịp phản ứng, hai quả cầu tuyết lại nện trúng nam sinh đang nằm trên mặt đất kia, trên quần áo lưu lại hai vết tuyết.
“Thật ngại quá.” Anh đi tới trước mặt nam sinh, hơi cúi người xuống, bóp sau gáy cậu ta, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, thản nhiên cười nói: “Nhìn mày rất không vừa mắt.”
“Con mẹ nó mày có bệnh à?” Nam sinh đau đến nhe răng trợn mắt, “Mày lớp nào?”
“Trần Nghiên, lớp 11-9.” Trần Nghiên buông tay ra, trịch thượng nhìn cậu ta, sườn mặt căng ra, “Nếu muốn kiếm chuyện, ông đây tùy thời phụng bồi.”
“Nhưng nếu mày lại đi chọc cô ấy—” Anh áp đầu lưỡi vào má, sắc mặt trầm xuống đến cực điểm, con ngươi đen kịt như muốn phanh thây người đó, “Ông đây đập chết mày.”
*Trần Nghiên có lời muốn nói: Động vào người của ông, đáng chết.
*Editor có lời muốn nói: Mấy nay Wattpad lỗi muốn điên rồi, mình không update chương mới được. Mọi người lội qua Wordpress đọc nha! Yêu thương!!
Editor: Fino
Trần Nghiên nhìn chằm chằm vào lời nhắc kia nửa phút, sau đó liếm môi nở nụ cười.
Đây là lần đầu tiên trong đời anh bị ai đó kéo đen, lại còn là con gái.
Nếu để đám người Thẩm Duệ kia biết, không biết họ sẽ cười nhạo anh thế nào.
Anh ném điện thoại sang một bên, cắn một điếu thuốc trong miệng, dùng ngón tay mân mê chiếc bật lửa như để trút giận, bật lửa phát ra tiếng “đát đát“.
Ánh mắt lơ đãng quét qua chùm chìa khóa vẫn còn nằm trên bàn, con búp bê cầu nắng mà Tống Tịnh Nguyên tặng anh ngày hôm đó vẫn treo trên đó.
Anh không khỏi nhớ đến một câu nói lưu hành trên mạng mấy năm trước, không ít nữ sinh còn lấy cái này để thổ lộ với anh-
Nếu anh mạnh khỏe, chính là trời nắng.
Khỏe cái rắm, anh sắp chán chết rồi.
Cam chịu số phận, Trần Nghiên cầm điện thoại lên, lướt qua danh sách bạn bè WeChat, cuối cùng nhấp vào một khung chat, đánh chữ gửi tin nhắn đi.
[Nghiên: Hỏi cậu chuyện này.]
Đối phương trả lời rất nhanh.
[Gratis: Chuyện gì?]
[Nghiên: Con gái các cậu lúc tức giận, nên dỗ thế nào?]
Trên khung chat nhắc nhở “Đối phương đang gõ” xuất hiện rồi biến mất vài lần, Trần Nghiên đợi mười phút vẫn không thấy trả lời, anh có chút chán nản vò đầu bứt tóc, ngậm điếu thuốc gửi một dấu chấm hỏi rồi đi ra ngoài.
Lại thêm năm phút nữa, vẫn không có tin tức gì, anh ném điện thoại sang một bên, vào nhà tắm tắm rửa, thay một bộ quần áo sạch sẽ, dọn đống lon đã chất đống mấy ngày trên bàn rồi mở cửa sổ thông gió.
Giọt nước trên đầu tóc dọc theo cổ trượt xuống, Trần Nghiên một tay dùng khăn lau tóc, cuối cùng điện thoại cũng vang lên.
Anh mở khóa, đối phương chỉ gửi tới ba chữ.
[Gratis: Dùng tâm dỗ.]
“...”
Trên màn hình điện thoại phản chiếu một khuôn mặt lạnh lùng, Trần Nghiên hừ lạnh một tiếng, thiếu chút nữa ném người nọ vào danh sách đen.
Chính mình gây họa phải tự mình giải quyết, anh có chút phiền não vớ lấy áo khoác, đội chiếc mũ lưỡi trai màu đen lên đầu, đi ra ngoài lang thang trên phố, bước chân vô thức quẹo tới phố Lai Hà.
Quán trà sữa nơi Tống Tịnh Nguyên làm thêm vừa vặn đang mở cửa.
Anh đẩy cửa đi vào, Đường Hân ngẩng đầu nhìn anh từ quầy, dùng giọng điệu quen thuộc nói: “Anh đẹp trai muốn uống gì?”
Anh cúi đầu nhìn thực đơn trên bàn gỗ một lúc lâu, “Tống Tịnh Nguyên thích uống loại nào?”
“Hả?” Đường Hân bị lời này của anh làm nghẹn, vẻ mặt nghi ngờ đánh giá vị soái ca có vóc dáng cao gầy, tướng mạo phi thường xuất chúng trước mặt này, lại nghĩ đến Tống Tịnh Nguyên luôn luôn nhu thuận an tĩnh, làm sao cũng không thể liên hệ hai người với nhau.
“Cô không biết Tống Tịnh Nguyên?” Trần Nghiên bị cô ấy nhìn chằm chằm có chút khó chịu, giọng khàn khàn nói.
Đường Hân hoàn hồn: “Tôi biết.”
“Tôi hỏi cô ấy thích uống gì.”
Đường Hân do dự, nhưng vẫn mở miệng, “Cô ấy thích trà ô long hoa nhài, ba phần đường.”
Trần Nghiên gần như không do dự: “Lấy cái này.”
Khi anh bước ra khỏi quán trà sữa, mặt trời vừa lặn.
Sợ trà sữa sẽ nguội, Trần Nghiên bọc nó trong áo khoác đi đến cổng trường, đúng lúc Khi Nguyên tan học.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mấy nam sinh lớp Chín lưng đeo cặp sách đi ra, nhìn thấy anh bèn chạy tới chào hỏi, Tiểu Mạch ôm vai anh: “Anh Nghiên, khi nào anh đến trường? Không có anh ở đây em chán muốn chết!”
Trần Nghiên uể oải nói: “Ngày mai đến.”
“Có đến tiệm net không? Vất vả lắm mới thi xong kỳ thi tháng, ông đây phải thả lỏng một chút!”
“Mấy người đi đi.” Anh ôm chặt ly trà sữa trong tay, cảm giác ấm áp lan vào da thịt, “Tôi đang đợi người.”
“Đang đợi ai?” Mấy người bên cạnh đều cảm thấy mới mẻ, một nam sinh vóc dáng cao lớn trực tiếp đụng vào vai anh, “Đợi bạn gái à? Bao nhiêu ngày rồi? Học lớp nào? Lớp nghệ thuật? Hay là học bá lúc trước biểu diễn cùng anh?”
“Đùa à? Tuy học bá xinh đẹp, học giỏi, nhưng cũng không phải là mẫu người anh Nghiên thích đâu.”
Trần Nghiên không thích đám người này lấy Tống Tịnh Nguyên ra đùa giỡn, nhướng mi mắt, yết hầu lăn lộn: “Được rồi, đừng đoán nữa, ông đây chưa có người mới.”
“Được được được.” Mấy người thức thời ngậm miệng, “Vậy bọn em đi trước.”
Gió đông vừa khô vừa lạnh, giống như một con dao mới mài, thổi vào mặt đau nhức.
Sắc trời hoàn toàn tối xuống, ngẩng đầu cũng không thấy bóng trăng, chỉ còn lại một vài ngôi sao lấp lánh yếu ớt. Học sinh mang cặp sách ra khỏi cổng trường, trong khuôn viên vắng tanh.
Trần Nghiên xoa tay, cầm điện thoại di động kiểm tra thời gian, tan học đã hai mươi phút rồi, người anh đợi còn chưa thấy đâu.
Anh chuẩn bị gửi tin nhắn cho Thẩm Chi Ý hỏi một chút xem đang xảy ra chuyện gì, chữ thứ nhất vừa đánh xuống, bóng dáng quen thuộc kia cuối cùng cũng xuất hiện trong dư quang của anh.
Cô mặc một chiếc áo khoác lông vũ màu mơ đậm, chiếc mũ lông tơ bao quanh hai bên khiến khuôn mặt cô nhỏ lại, tóc buộc đuôi ngựa thấp, không biết là vì bệnh hay thời tiết quá lạnh, khuôn mặt và đôi môi cô nhợt nhạt, so với lần trước nhìn thấy còn yếu hơn.
Trái tim Trần Nghiên như bị thứ gì đó nhẹ nhàng gõ một cái, anh nhíu mày, lúc này Tống Tịnh Nguyên cũng ngước mắt lên nhìn thấy anh.
Nhưng còn chưa kịp gọi người, Tống Tịnh Nguyên đã quay người bỏ chạy.
Trần Nghiên đi vài bước đã đuổi kịp cô, móc lấy dây đeo cặp sách không cho người đi.
Tống Tịnh Nguyên không chịu quay đầu lại nhìn anh, giọng nói rất nhỏ, có chút bất đắc dĩ: “Trần Nghiên, buông ra.”
“Buông ra?” Lực trong tay mạnh hơn một chút, Tống Tịnh Nguyên không chút phòng bị bị kéo ra sau, ngã vào trong lòng anh, gáy đụng vào ngực anh, “Ông đây chờ cậu ở chỗ này nửa tiếng, buông ra để cậu chạy?”
“Trần Nghiên.” Tống Tịnh Nguyên hít sâu vài cái, để cho trái tim đang rối bời kia bình tĩnh lại hết mức có thể, “Rốt cuộc cậu muốn làm gì?”
“Hôm đó tâm trạng tôi có chút không tốt, nhất thời nói bậy.” Trần Nghiên cúi đầu, giọng nói ôn hòa hiếm thấy, “Tôi xin lỗi cậu. Cảm lạnh đã đỡ hơn chưa?”
Hai người họ đứng gần nhau, hơi thở lúc anh nói chuyện phả vào cổ cô, Tống Tịnh Nguyên sụt sịt, thoát ra khỏi vòng tay anh, quay đầu nhìn anh: “Cậu đang quan tâm đến tôi sao? Tại sao lại quan tâm đến tôi?”
Cảnh tượng ngày hôm đó tự động hiện lên trong đầu Trần Nghiên, anh sững người một lát: “Bởi vì——”
“Quên đi.” Tống Tịnh Nguyên bình thản ngắt lời, “Tôi không muốn biết.”
“Đã muộn rồi.” Tống Tịnh Nguyên lui về phía sau một bước, khoảng cách giữa hai người được nới rộng, “Tôi phải về nhà.”
”Chờ một chút.” Trần Nghiên nắm cổ tay cô, hơi nóng từ lòng bàn tay anh bao phủ làn da cô, trong trời đông giá rét này lại cực kỳ nóng bỏng.
Anh lấy ly trà sữa kia trong ngực ra, dịu dàng dỗ dành: “Nghe nói đây là trà sữa cậu thích nhất, có thể cho tôi xin lỗi được không?”
Tống Tịnh Nguyên nhìn chằm chằm vào ly ô long hoa nhài ấm áp kia, hốc mắt chua xót rốt cuộc không nhịn được nữa.
Anh đang làm gì vậy?
Vừa đấm vừa xoa sao?
Một giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống tuyết, lưu lại dấu ấn nho nhỏ, cô nhanh chóng rút tay về, xoay người đi, sự tủi thân trong giọng nói tràn ra: “Tôi không thích nữa.”
Buổi chiều hôm sau, Khi Nguyên lại có một trận tuyết rơi, cỏ vàng trong bồn hoa phủ một màu trắng tinh, thỉnh thoảng vài chú chim dừng lại đậu trên ngọn cây, hạt tuyết rơi xuống xào xạc mang một ý niệm nghệ thuật đặc biệt.
Đều là những đứa trẻ lớn lên ở phương Bắc, tuyết đã sớm không phải là chuyện hiếm gặp, nhưng mỗi lần thấy tuyết, mọi người vẫn vô cùng phấn khích, chuông còn chưa dứt, rất nhiều học sinh đã mặc áo khoác lao ra khỏi tòa nhà dạy học chơi ném tuyết ở khoảng sân trước tòa nhà.
Thẩm Chi Ý ngồi bên cửa sổ, khuỷu tay chống cằm, cửa sổ hé ra một khe nhỏ, cô ấy duỗi tay ra, bông tuyết rơi xuống lòng bàn tay lập tức tan ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trận bóng tuyết kịch liệt khiến Thẩm Chi Ý ngứa ngáy trong lòng, cô ấy quay đầu lại đề nghị: “Tịnh Nguyên, chúng ta xuống chơi một chút đi. Cậu xem, mọi người đều đã ra ngoài rồi.”
Thẩm Chi Ý đáng thương cầu xin cô: “Cậu đi với mình đi.”
Tống Tịnh Nguyên ngừng bút, nhìn ra ngoài cửa sổ, cô thực sự thích tuyết, thích sự thuần khiết của tuyết, cũng thích hưởng thụ sự tự do trong tuyết.
“Được.” Tống Tịnh Nguyên đậy nắp bút lại, lấy áo khoác trên lưng ghế, vẫy tay với Thẩm Chi Ý, “Đi thôi.”
Các học sinh mặc đủ loại quần áo bông nô đùa ầm ĩ trong tuyết, trên người trên tay đều là tuyết, lớp Hai đang đánh nhau kịch liệt với lớp bên cạnh, mấy quả cầu tuyết suýt chút nữa trúng vào người Tống Tịnh Nguyên, may mà cô kịp thời chạy thoát.
Tống Tịnh Nguyên đang ngồi xổm trên mặt đất, chuyên tâm dùng tay nắm quả cầu tuyết, “Ầm” một tiếng, một quả cầu tuyết nhỏ vô tư đập vào vai cô.
Cô ôm vai đứng dậy, quay đầu lại nhìn thấy Thẩm Chi Ý đứng cách đó không xa, trên tay vẫn còn lưu lại “chứng cứ phạm tội” chưa tan chảy.
“Không phải mình, Tịnh Nguyên.” Thẩm Chi Ý vội vàng giấu hai tay ra sau lưng, hất cằm sang một bên, tóm lấy một người qua đường vô tội để gánh tội, “Phan Vũ làm!”
Phan Vũ bối rối: “Học bá à, tôi bị oan, tôi chỉ là người qua đường thôi.”
“Không sao, tới chơi tuyết không phải là để vui vẻ sao.” Tống Tịnh Nguyên mỉm cười hiểu ý.
“Đúng vậy, đúng vậy.” Thẩm Chi Ý vui vẻ tiếp tục tìm kiếm mục tiêu tiếp theo, Tống Tịnh Nguyên chắp hai tay sau lưng, cầm một quả cầu tuyết lặng lẽ đến gần Thẩm Chi Ý, nhân lúc cô ấy không để ý, nhắm chuẩn ra tay, ném quả cầu tuyết lên cánh tay cô ấy.
“Được lắm, Tịnh Nguyên!” Thẩm Chi Ý phản ứng lại, “Cậu học thói xấu rồi, lại dám đánh lén mình!”
“Không có mà.” Tống Tịnh Nguyên bắt chước hành động vừa rồi của cô ấy, cười ngây ngô, “Phan Vũ làm đó.”
Phan Vũ: “...”
Thẩm Chi Ý đi tới ôm cổ cô, vươn bàn tay lạnh như tuyết áp thẳng vào cổ, Tống Tịnh Nguyên van xin tha thứ, ra sức tránh sang một bên: “Này này này, mình sai rồi, mình lạnh.”
Thẩm Chi Ý “Hừ” một tiếng buông người ra, một giây sau, Tống Tịnh Nguyên nhanh chóng ngồi xổm xuống bốc một nắm tuyết, lại giơ tay đội lên đầu Thẩm Chi Ý, không đợi cô ấy phản ứng đã cười chạy đi.
“Tịnh Nguyên!” Thẩm Chi Ý lại đuổi theo cô, hai cô gái nhỏ người đuổi ta chạy trong tuyết, chạy đến khi ngón tay tê cóng, Tống Tịnh Nguyên không đeo khăn quàng cổ, gió lạnh theo cổ áo chạy vào, cô không khống chế được rụt cổ lại.
“Không chạy nữa.” Thẩm Chi Ý chống tay lên hông, thở hồng hộc, “Tịnh Nguyên, cậu ở đây chờ mình, mình tới cửa hàng mua vài thứ.”
Tống Tịnh Nguyên ra hiệu “Được” với cô ấy, thể lực của cô không hơn Thẩm Chi Ý là bao, cô ngồi xổm trên mặt đất thở hổn hển, má và mũi đỏ bừng, trán lấm tấm mồ hôi, vài sợi tóc tùy ý dính vào. Trên cổ đột nhiên truyền đến một cảm giác mát lạnh, cô giơ tay sờ lên, bên trong bị người ta đập một khối tuyết lớn vào, tuyết tan chảy vào trong quần áo, rất khó chịu.
Tống Tịnh Nguyên ôm cổ đứng lên, lúc này mới quay đầu lại, phát hiện cách đó không xa có mấy nam sinh đang đứng, hẳn là lớp 12, ánh mắt sáng quắc đặt trên người cô, quả cầu tuyết kia hiển nhiên cũng là do bọn họ ném tới.
Nam sinh dẫn đầu đi tới bên cạnh cô: “Thực xin lỗi, học muội, bọn anh không cố ý.”
Nói xong, cậu ta còn vươn tay muốn giúp cô phủi tuyết trên quần áo, Tống Tịnh Nguyên tránh qua một bên, trong mắt đầy sự phản kháng.
“Em học lớp nào?” Nam sinh mặt không đổi sắc nói tiếp, “Anh đưa em về.”
“Không cần.” Tống Tịnh Nguyên lạnh lùng nói, “Tôi không quen anh.”
“Anh đưa em về lớp không phải là sẽ quen sao?” Nam sinh nở nụ cười: “Hơn nữa anh biết em, trong liên hoan văn nghệ anh đã xem em hát, hát rất hay.”
Nói xong, cậu ta chuẩn bị nắm lấy cánh tay Tống Tịnh Nguyên, đúng lúc này, một quả cầu tuyết cực lớn từ phía sau bay tới, đập mạnh vào sống lưng của cậu ta, vụn tuyết bắn tung tóe lên người của Tống Tịnh Nguyên, nam sinh kia bị đập lảo đảo một cái, suýt nữa trực tiếp ngã sấp xuống đất.
Cậu ta đỡ lấy gáy, cảm giác mát lạnh làm tê liệt thần kinh, trong kẽ răng vừa định phun ra một câu mắng chửi người, một quả cầu tuyết nữa lại bay tới từ bên cạnh, lần này còn mạnh hơn, trực tiếp đập cậu ta xuống đất.
Tống Tịnh Nguyên sửng sốt, ngẩng đầu nhìn về hướng quả cầu tuyết bay tới, Trần Nghiên đang mặc áo khoác đen đi về phía này, một tay đút túi, trên tay còn cầm hai quả cầu tuyết chưa ném ra. Anh uể oải nhướng mi, độ cong hàm dưới sắc bén, mặt mày tràn đầy lệ khí, không đợi người kịp phản ứng, hai quả cầu tuyết lại nện trúng nam sinh đang nằm trên mặt đất kia, trên quần áo lưu lại hai vết tuyết.
“Thật ngại quá.” Anh đi tới trước mặt nam sinh, hơi cúi người xuống, bóp sau gáy cậu ta, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, thản nhiên cười nói: “Nhìn mày rất không vừa mắt.”
“Con mẹ nó mày có bệnh à?” Nam sinh đau đến nhe răng trợn mắt, “Mày lớp nào?”
“Trần Nghiên, lớp 11-9.” Trần Nghiên buông tay ra, trịch thượng nhìn cậu ta, sườn mặt căng ra, “Nếu muốn kiếm chuyện, ông đây tùy thời phụng bồi.”
“Nhưng nếu mày lại đi chọc cô ấy—” Anh áp đầu lưỡi vào má, sắc mặt trầm xuống đến cực điểm, con ngươi đen kịt như muốn phanh thây người đó, “Ông đây đập chết mày.”
*Trần Nghiên có lời muốn nói: Động vào người của ông, đáng chết.
*Editor có lời muốn nói: Mấy nay Wattpad lỗi muốn điên rồi, mình không update chương mới được. Mọi người lội qua Wordpress đọc nha! Yêu thương!!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro