Thật ra cô có chút tư tâm
Thu Vân
2024-09-20 10:42:23
23.02.2024
Editor: Fino
Trong giờ ra chơi vào buổi chiều, Tống Tịnh Nguyên được lão Vu gọi đến văn phòng. Bài kiểm tra cuối học kỳ trước của cô được đặt trên bàn, lão Vu hài lòng gật đầu: "Thầy vừa mới xem qua, làm bài không tệ, không hổ danh là hạng nhất của trường."
"Em cảm ơn thầy."
"Đúng rồi." Lão Vu rút ra sơ đồ chỗ ngồi mà bọn họ đã điền trong giờ học, "Thầy thấy em ngồi cùng Trần Nghiên?"
Vừa nghe thấy cái tên này, Tống Tịnh Nguyên đã cảm thấy tim đập nhanh lên, cô hít sâu một hơi "Vâng ạ."
"Thằng nhóc Trần Nghiên đó." Lão Vu cau mày, "Cả ngày không khiến người ta bớt lo, đi học cũng không chú ý. Như vậy đi, thầy đổi vị trí cho em, đỡ cho thằng nhóc thối đó làm ảnh hưởng."
Tống Tịnh Nguyên mím môi: "Thầy. Không cần đổi chỗ đâu ạ, ngồi cùng bạn ấy cũng được."
Thật ra cô có chút tư tâm. Thật vất vả mới có thể gần gũi hơn với Trần Nghiên, cô không muốn bỏ cuộc như vậy.
"..." Lão Vu nhìn chằm chằm cô hồi lâu, cuối cùng nghĩ ra một loại khả năng, "Trần Nghiên uy hiếp em sao? Ép em ngồi cùng bàn với nó?"
Tống Tịnh Nguyên: "..."
Trí tưởng tượng của giáo viên này sao lại phong phú như vậy.
"Thầy biết ngay mà." Nhìn bộ dạng Tống Tịnh Nguyên ngoan ngoãn nhu thuận, lão Vu thật sự không đành lòng để Trần Nghiên phá hủy mầm non tốt trong tay mình, bèn vỗ bàn một cái, "Em cứ mạnh dạn đổi, thầy sẽ thay em lo liệu."
"... Không phải." Tống Tịnh Nguyên dở khóc dở cười giải thích, "Thầy, cậu ấy không có uy hiếp em."
"Thật sao?" Lão Vu rõ ràng không tin.
"Thật ạ."
"Em không sợ cậu ta quấy rầy em trong lớp sao?"
" Sẽ không ạ." Tống Tịnh Nguyên cắn môi dưới, vô thức giải thích thay Trần Nghiên, "Cậu ấy vẫn có chừng mực. "
"Được rồi." Lão Vu thật sự không hiểu Tống Tịnh Nguyên đang nghĩ gì, cũng không nói gì thêm, chỉ dặn dò: "Nếu ảnh hưởng đến em thì nói cho thầy biết."
"Vâng ạ."
"Còn nữa." Lão Vu lấy ra mấy quyển sách bài tập từ trong ngăn kéo, "Những quyển này là của lớp Chín, lát em đưa qua cho các bạn ấy nhé."
"Được ạ."
Chuông vào học vang lên, Tống Tịnh Nguyên ôm sách vội vàng trở về lớp. Giáo viên tiếng Anh đã bắt đầu bài giảng. Cô nhét chồng sách bài tập kia vào ngăn bàn, thuận tay kẹp tờ kiểm tra hóa học của mình vào cuốn bài tập trên cùng.
–
Tiết học diễn ra được một nửa, Tống Tịnh Nguyên có chút không thoải mái, đầu óc choáng váng, mở cửa sổ ra hóng gió một lúc mới miễn cưỡng dễ chịu hơn, nhưng đảo mắt lại quên mất chuyện giao sách bài tập.
"Cậu sao vậy Tịnh Nguyên?" Tiết sau là tiết thể dục, Thẩm Chi Ý kéo cánh tay Tống Tịnh Nguyên đi xuống lầu, phát hiện sắc mặt cô có chút khó coi, bèn đặt mu bàn tay lên trán cô, " Cậu thấy khó chịu sao?"
"Không sao." Tống Tịnh Nguyên giật giật khóe miệng, "Không cần lo lắng cho mình."
Khoảng cách giữa sân thể dục và tòa nhà dạy học rất xa, lúc hai người đến nơi, giáo viên đã tập hợp hàng. Tống Tịnh Nguyên đứng ở hàng nữ sinh thứ hai, ánh nắng chiều rất độc, thiêu đốt tầm nhìn của cô, cô khó chịu nhắm hờ mắt.
"Tịnh Nguyên, cậu không sao chứ?" Thẩm Chi Ý đứng ở hàng sau nhỏ giọng nói với cô: "Mình xin phép thầy cho cậu nghỉ nhé."
"Không cần đâu."
Giọng nói của giáo viên thể dục từ phía trước truyền đến: "Tiết này chúng ta kiểm tra chạy xa, vẫn là luật cũ, nam 1000m, nữ 800m."
Trong hàng ngũ nhất thời nổ tung, mọi người nhao nhao kêu lên.
"Không phải chứ." Thẩm Chi Ý thở dài, "Hơn ba tháng rồi mình không vận động, sợ là sẽ lấy mạng mình mất."
"Ầm ĩ cái gì?" Giáo viên thể dục rống lên, "Bình thường bảo các cô các cậu phải rèn luyện nhiều vào, các cô các cậu có nghe đâu, bây giờ phàn nàn cái gì?"
Không biết là do căng thẳng hay là vì lý do gì, Tống Tịnh Nguyên cảm thấy bụng dưới đau âm ỉ, cô vươn tay xoa nhẹ vài cái, cố gắng giảm bớt cơn đau. Cô uể oải chạy bộ cùng lớp, hai hàng khởi động rất nhanh kết thúc, giáo viên dẫn nam sinh đi thi trước. Tống Tịnh Nguyên tìm một chỗ có bóng râm đứng, nam sinh cách đó không xa đang chạy như bay trên đường băng, đám nữ sinh vây quanh bên cạnh há hốc mồm nói chuyện phiếm: "Các cậu không cảm thấy ủy viên môn Thể dục của chúng ta cũng rất đẹp trai sao?"
"Ủy viên môn Thể dục? Ánh mắt này của cậu là sao đây?"
"Sao chứ, nhìn kỹ đi."
"Quên đi, nói đến đẹp trai thì phải là Trần Nghiên của Lớp Chín. Cậu ấy thực sự rất đẹp trai, mình còn nghe nói mỗi lần kiểm tra thể chất cậu ấy đều có thể bỏ xa người thứ hai một khoảng rất xa."
Tống Tịnh Nguyên bất giác nhớ đến đại hội thể thao được tổ chức vào mùa thu năm ba trung học cơ sở. Lúc đó, cô ngồi quy củ trên khán đài, ánh mặt trời chiếu vào mắt cô, cô đưa cánh tay lên che trước trán.
Xung quanh bỗng nhiên lần lượt vang lên tiếng reo hò, cuộc thi chạy tiếp sức 2.000 mét của nam vừa kết thúc, Tống Tịnh Nguyên nhìn về phía sân thể dục, trong nháy mắt đã tìm được bóng dáng quen thuộc.
Thiếu niên hăng hái mặc một chiếc áo phông đen, là người đầu tiên vượt qua vạch đích, làn gió làm vạt áo hắn phồng lên, có thể lờ mờ nhìn thấy vòng eo gầy và rắn chắc của hắn.
Hắn đang nghiêng đầu nói chuyện với nam sinh bên cạnh, khi nghe thấy tiếng hò hét truyền đến từ lớp mình, hắn quay đầu nhướng mày về phía này, cười một cách tùy tiện và phóng khoáng, cả người như thể mang theo ánh sáng. Đã lâu như vậy, Tống Tịnh Nguyên vẫn còn nhớ rõ nụ cười kia.
"Đúng là vậy, nhưng cậu ấy yêu mình là chuyện không thể xảy ra."
"Đúng rồi, mình nghe bạn mình nói, trong tiết thể dục trước, lúc Trần Nghiên kiểm tra môn chạy xa, có mấy nữ sinh đi qua đưa nước cho cậu ấy đấy."
...
Tiếng nói chuyện kéo cô trở về thực tại, Tống Tịnh Nguyên nhíu mày, không muốn nghe nữa, yên lặng đổi chỗ đứng, tay đè lên bụng cho đỡ đau.
Một ngàn mét không là gì so với các chàng trai, ngay khi rời khỏi đường đua, họ còn khoác vai nhau đi về phía sân bóng rổ, như thể vừa rồi chỉ là một màn khởi động làm nóng người.
Nữ sinh bên này không giống như vậy. Thể lực Tống Tịnh Nguyên không tính là tệ, nhưng hôm nay cô thật sự không thoải mái, hai chân như đeo chì, mặc kệ thế nào cũng không thể bước nổi, bụng dưới đau như búa bổ, lồng ngực cũng đau, cô cảm thấy buồn nôn. Cô cố gắng chống đỡ chạy được một vị trí hạng trung, cực kỳ chật vật sửa sang lại tóc, vừa thở hổn hển vừa cảm thấy may mắn.
May mà Trần Nghiên không học cùng tiết thể dục với cô. Nếu không thì thực sự mất mặt.
Editor: Fino
Trong giờ ra chơi vào buổi chiều, Tống Tịnh Nguyên được lão Vu gọi đến văn phòng. Bài kiểm tra cuối học kỳ trước của cô được đặt trên bàn, lão Vu hài lòng gật đầu: "Thầy vừa mới xem qua, làm bài không tệ, không hổ danh là hạng nhất của trường."
"Em cảm ơn thầy."
"Đúng rồi." Lão Vu rút ra sơ đồ chỗ ngồi mà bọn họ đã điền trong giờ học, "Thầy thấy em ngồi cùng Trần Nghiên?"
Vừa nghe thấy cái tên này, Tống Tịnh Nguyên đã cảm thấy tim đập nhanh lên, cô hít sâu một hơi "Vâng ạ."
"Thằng nhóc Trần Nghiên đó." Lão Vu cau mày, "Cả ngày không khiến người ta bớt lo, đi học cũng không chú ý. Như vậy đi, thầy đổi vị trí cho em, đỡ cho thằng nhóc thối đó làm ảnh hưởng."
Tống Tịnh Nguyên mím môi: "Thầy. Không cần đổi chỗ đâu ạ, ngồi cùng bạn ấy cũng được."
Thật ra cô có chút tư tâm. Thật vất vả mới có thể gần gũi hơn với Trần Nghiên, cô không muốn bỏ cuộc như vậy.
"..." Lão Vu nhìn chằm chằm cô hồi lâu, cuối cùng nghĩ ra một loại khả năng, "Trần Nghiên uy hiếp em sao? Ép em ngồi cùng bàn với nó?"
Tống Tịnh Nguyên: "..."
Trí tưởng tượng của giáo viên này sao lại phong phú như vậy.
"Thầy biết ngay mà." Nhìn bộ dạng Tống Tịnh Nguyên ngoan ngoãn nhu thuận, lão Vu thật sự không đành lòng để Trần Nghiên phá hủy mầm non tốt trong tay mình, bèn vỗ bàn một cái, "Em cứ mạnh dạn đổi, thầy sẽ thay em lo liệu."
"... Không phải." Tống Tịnh Nguyên dở khóc dở cười giải thích, "Thầy, cậu ấy không có uy hiếp em."
"Thật sao?" Lão Vu rõ ràng không tin.
"Thật ạ."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Em không sợ cậu ta quấy rầy em trong lớp sao?"
" Sẽ không ạ." Tống Tịnh Nguyên cắn môi dưới, vô thức giải thích thay Trần Nghiên, "Cậu ấy vẫn có chừng mực. "
"Được rồi." Lão Vu thật sự không hiểu Tống Tịnh Nguyên đang nghĩ gì, cũng không nói gì thêm, chỉ dặn dò: "Nếu ảnh hưởng đến em thì nói cho thầy biết."
"Vâng ạ."
"Còn nữa." Lão Vu lấy ra mấy quyển sách bài tập từ trong ngăn kéo, "Những quyển này là của lớp Chín, lát em đưa qua cho các bạn ấy nhé."
"Được ạ."
Chuông vào học vang lên, Tống Tịnh Nguyên ôm sách vội vàng trở về lớp. Giáo viên tiếng Anh đã bắt đầu bài giảng. Cô nhét chồng sách bài tập kia vào ngăn bàn, thuận tay kẹp tờ kiểm tra hóa học của mình vào cuốn bài tập trên cùng.
–
Tiết học diễn ra được một nửa, Tống Tịnh Nguyên có chút không thoải mái, đầu óc choáng váng, mở cửa sổ ra hóng gió một lúc mới miễn cưỡng dễ chịu hơn, nhưng đảo mắt lại quên mất chuyện giao sách bài tập.
"Cậu sao vậy Tịnh Nguyên?" Tiết sau là tiết thể dục, Thẩm Chi Ý kéo cánh tay Tống Tịnh Nguyên đi xuống lầu, phát hiện sắc mặt cô có chút khó coi, bèn đặt mu bàn tay lên trán cô, " Cậu thấy khó chịu sao?"
"Không sao." Tống Tịnh Nguyên giật giật khóe miệng, "Không cần lo lắng cho mình."
Khoảng cách giữa sân thể dục và tòa nhà dạy học rất xa, lúc hai người đến nơi, giáo viên đã tập hợp hàng. Tống Tịnh Nguyên đứng ở hàng nữ sinh thứ hai, ánh nắng chiều rất độc, thiêu đốt tầm nhìn của cô, cô khó chịu nhắm hờ mắt.
"Tịnh Nguyên, cậu không sao chứ?" Thẩm Chi Ý đứng ở hàng sau nhỏ giọng nói với cô: "Mình xin phép thầy cho cậu nghỉ nhé."
"Không cần đâu."
Giọng nói của giáo viên thể dục từ phía trước truyền đến: "Tiết này chúng ta kiểm tra chạy xa, vẫn là luật cũ, nam 1000m, nữ 800m."
Trong hàng ngũ nhất thời nổ tung, mọi người nhao nhao kêu lên.
"Không phải chứ." Thẩm Chi Ý thở dài, "Hơn ba tháng rồi mình không vận động, sợ là sẽ lấy mạng mình mất."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ầm ĩ cái gì?" Giáo viên thể dục rống lên, "Bình thường bảo các cô các cậu phải rèn luyện nhiều vào, các cô các cậu có nghe đâu, bây giờ phàn nàn cái gì?"
Không biết là do căng thẳng hay là vì lý do gì, Tống Tịnh Nguyên cảm thấy bụng dưới đau âm ỉ, cô vươn tay xoa nhẹ vài cái, cố gắng giảm bớt cơn đau. Cô uể oải chạy bộ cùng lớp, hai hàng khởi động rất nhanh kết thúc, giáo viên dẫn nam sinh đi thi trước. Tống Tịnh Nguyên tìm một chỗ có bóng râm đứng, nam sinh cách đó không xa đang chạy như bay trên đường băng, đám nữ sinh vây quanh bên cạnh há hốc mồm nói chuyện phiếm: "Các cậu không cảm thấy ủy viên môn Thể dục của chúng ta cũng rất đẹp trai sao?"
"Ủy viên môn Thể dục? Ánh mắt này của cậu là sao đây?"
"Sao chứ, nhìn kỹ đi."
"Quên đi, nói đến đẹp trai thì phải là Trần Nghiên của Lớp Chín. Cậu ấy thực sự rất đẹp trai, mình còn nghe nói mỗi lần kiểm tra thể chất cậu ấy đều có thể bỏ xa người thứ hai một khoảng rất xa."
Tống Tịnh Nguyên bất giác nhớ đến đại hội thể thao được tổ chức vào mùa thu năm ba trung học cơ sở. Lúc đó, cô ngồi quy củ trên khán đài, ánh mặt trời chiếu vào mắt cô, cô đưa cánh tay lên che trước trán.
Xung quanh bỗng nhiên lần lượt vang lên tiếng reo hò, cuộc thi chạy tiếp sức 2.000 mét của nam vừa kết thúc, Tống Tịnh Nguyên nhìn về phía sân thể dục, trong nháy mắt đã tìm được bóng dáng quen thuộc.
Thiếu niên hăng hái mặc một chiếc áo phông đen, là người đầu tiên vượt qua vạch đích, làn gió làm vạt áo hắn phồng lên, có thể lờ mờ nhìn thấy vòng eo gầy và rắn chắc của hắn.
Hắn đang nghiêng đầu nói chuyện với nam sinh bên cạnh, khi nghe thấy tiếng hò hét truyền đến từ lớp mình, hắn quay đầu nhướng mày về phía này, cười một cách tùy tiện và phóng khoáng, cả người như thể mang theo ánh sáng. Đã lâu như vậy, Tống Tịnh Nguyên vẫn còn nhớ rõ nụ cười kia.
"Đúng là vậy, nhưng cậu ấy yêu mình là chuyện không thể xảy ra."
"Đúng rồi, mình nghe bạn mình nói, trong tiết thể dục trước, lúc Trần Nghiên kiểm tra môn chạy xa, có mấy nữ sinh đi qua đưa nước cho cậu ấy đấy."
...
Tiếng nói chuyện kéo cô trở về thực tại, Tống Tịnh Nguyên nhíu mày, không muốn nghe nữa, yên lặng đổi chỗ đứng, tay đè lên bụng cho đỡ đau.
Một ngàn mét không là gì so với các chàng trai, ngay khi rời khỏi đường đua, họ còn khoác vai nhau đi về phía sân bóng rổ, như thể vừa rồi chỉ là một màn khởi động làm nóng người.
Nữ sinh bên này không giống như vậy. Thể lực Tống Tịnh Nguyên không tính là tệ, nhưng hôm nay cô thật sự không thoải mái, hai chân như đeo chì, mặc kệ thế nào cũng không thể bước nổi, bụng dưới đau như búa bổ, lồng ngực cũng đau, cô cảm thấy buồn nôn. Cô cố gắng chống đỡ chạy được một vị trí hạng trung, cực kỳ chật vật sửa sang lại tóc, vừa thở hổn hển vừa cảm thấy may mắn.
May mà Trần Nghiên không học cùng tiết thể dục với cô. Nếu không thì thực sự mất mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro