Dâng Trào

Tôi không thể s...

Thu Vân

2024-09-20 10:42:23

28.06.2024

Editor: Fino

“Tống Tịnh Nguyên nghe Trần Nghiên nói xong, khóc càng dữ dội hơn.

Nếu có thể làm lại lần nữa, cô nhất định sẽ không chọn phương pháp cực đoan như vậy.

“Đừng khóc nữa, cục cưng.” Trần Nghiên nghiêng người hôn lên mí mắt mỏng manh của cô, “Anh nói những điều này chỉ để xóa đi những hiểu lầm của em, không phải để em tự trách và khổ sở.”

Tống Tịnh Nguyên siết chặt lòng bàn tay, khóe mắt thấm ra màu đỏ nhàn nhạt, trái tim cứ như bị ngâm trong đồ uống có ga nồng độ cao, chua chát mà trướng lên.

Cô chỉ đơn giản muốn Trần Nghiên buông tay, hoàn toàn không nghĩ tới chuyện sẽ phát triển đến như vậy.

Tống Tịnh Nguyên giơ tay lên, lau những giọt nước mắt, nói lắp bắp: “Trần Nghiên, em sẽ không rời xa anh nữa.”

“Cũng sẽ không làm anh đau lòng nữa.”

Trần Nghiên cúi đầu cười nhẹ, vẫn đang dỗ dành cô: “Anh tin em.”

“Em đã đeo nhẫn của anh rồi.” Trần Nghiên nhẹ nhàng vuốt ve ngón tay cô, cảm giác lạnh lẽo, “Còn muốn chạy đi đâu nữa?”

“Hơn nữa anh cũng sẽ không để em có cơ hội rời xa anh.”



Khi Nguyên cũng giống như Giang Bắc, mùa đông vẫn chưa kết thúc, nhiệt độ thậm chí còn thấp hơn một chút.

Dù ở sân bay, khi nói chuyện vẫn có thể nhìn thấy hơi thở trắng xoá.

Tống Tịnh Nguyên không khống chế được mà run rẩy, mu bàn tay Trần Nghiên đặt lên trán cô: “Lạnh lắm à?”

“Vẫn ổn.”

“Trách anh, trước khi đến không xem dự báo thời tiết, sớm biết vậy đã cho em mặc một bộ quần áo dày hơn rồi.” Trần Nghiên có chút tự trách.

Tống Tịnh Nguyên kéo cao cổ áo, nửa cái cằm chôn ở bên trong: “Không sao đâu.”

Họ đến bàn quay lấy hành lý, Trần Nghiên dẫn cô ra lề đường đón một chiếc taxi, bảo tài xế chở đến đường Hồn Hà Bắc.

Đường Hồn Hà Bắc.

Không biết đã bao nhiêu năm không quay lại.

Lúc hai người ở bên nhau, cô thường lén lút trốn ra khỏi nhà chạy tới đó vào nửa đêm, khi đó Trần Nghiên còn hay giở trò xấu muốn giữ cô ở lại.

Cảnh đường phố ngoài cửa sổ nhanh chóng lướt qua, Khi Nguyên lại phát triển nhiều hơn so với những năm trước, khắp nơi đều có thể thấy ánh đèn đường lung linh, khu khai phá gần sân bay mọc nhiều toà nhà cao tầng hơn, chỉ có cành cây hai bên đường vẫn trơ trụi.

Mùa đông ở phương Bắc là như vậy.

Tuyết phủ trắng xóa, cành cây khô héo, còn có không khí khô hanh lạnh lẽo.

Có một chút hương vị độc đáo.

Tài xế nhìn thấy họ ăn mặc mỏng manh, chủ động mở máy sưởi, nhiệt độ nóng lên nhanh chóng bắt đầu tạo một lớp sương trắng trên cửa sổ xe.

Tống Tịnh Nguyên dường như đã hình thành một thói quen, giơ ngón tay ra muốn vẽ lên đó, Trần Nghiên từ lâu đã hiểu rõ ý nghĩ nhỏ bé này của cô, từ phía sau ôm người vào lòng, hơi nóng thổi vào sau gáy cô, khiến cô cảm thấy tê dại và mềm nhũn.

Lòng bàn tay rộng lớn đặt lên tay cô, Trần Nghiên nắm chặt ngón tay của Tống Tịnh Nguyên, chậm rãi vẽ một hình trái tim lên cửa sổ, sau đó lại viết xuống từng nét của năm chữ:

Tống Tịnh Nguyên, Trần Nghiên.

Tên của hai người họ được bao bọc trong trái tim.

Lần này là tên, không còn viết tắt nữa.

Chữ của Trần Nghiên vẫn rất đẹp, nét bút mạnh mẽ có lực, Tống Tịnh Nguyên nhìn chằm chằm hình vẽ hồi lâu, lòng bỗng nảy lên một niềm vui nhỏ nhặt, sau đó dùng điện thoại chụp lại.

Trần Nghiên xin bức ảnh đó, ba phút sau, Tống Tịnh Nguyên đã thấy nó trong vòng bạn bè của anh.

Khu bình luận nổ tung.

【Thẩm Duệ:...Trần Nghiên, sao cậu yêu đương mà lại mất chỉ số thông minh thế? Có thể lý trí một chút giống tôi không? 】

【Trịnh Thần: Anh Nghiên, anh bình tĩnh một chút đi. Dù sao bây giờ anh cũng là tổng giám đốc công ty, đăng cái này có thật sự thích hợp không? 】

【Thẩm Chi Ý: Còn ngược chó nữa thì các người đều bị bôi đen hết! 】

Trần Nghiên trả lời thống nhất: 【Ông đây thích đăng cái gì thì đăng, mấy người quản nhiều thế? 】

Trịnh Thần lập tức trả lời: 【Anh Nghiên, gần đây bà ngoại em thích một bài hát, em cảm thấy rất phù hợp với anh. 】

【Trần Nghiên:? 】

Trịnh Thần quăng một đường link qua, Trần Nghiên mở ra theo bản năng.

Một giây sau, trong xe vang lên một bài hát có tiết tấu vang dội:

Chỉ muốn làm một kẻ ngốc trong tình yêu, chỉ muốn có một tổ ấm ổn định.

Trần Nghiên: “...”

Anh lạnh mặt kéo đen Trịnh Thần.

Tống Tịnh Nguyên ở bên cạnh vui vẻ, ánh mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm.

Trần Nghiên nhéo mặt cô: “Cười vui quá nhỉ.”

Tống Tịnh Nguyên mím môi, nhưng đôi vai run rẩy vẫn bán đứng chuyện cô đang cố nín cười.

Trần Nghiên đẩy đầu lưỡi vào bên má, chỉ trong vài giây sau đó anh cũng nở nụ cười.

Anh đưa tay xoa nhẹ mái tóc của cô: 'Cười đi.”

Xe taxi chậm rãi dừng trước cánh cửa sắt màu bạc, trên tường màu xám treo một tấm biển màu xanh đậm, mặt trên viết “Số 119, đường Hồn Hà Bắc“.

Cái xích đu màu trắng trong sân vẫn còn, cỏ dại xung quanh đã được dọn sạch, thoạt nhìn không tính là hoang vu.

“Anh thường xuyên về đây hả?” Tống Tịnh Nguyên hỏi.

“Không.” Trần Nghiên lắc đầu, ôm vai cô đi vào trong, “Có điều định kỳ sẽ thuê người tới dọn dẹp một chút.”

Trần Nghiên tìm chìa khóa mở cửa, giơ tay bật đèn cạnh cửa, ánh sáng màu vàng ấm áp lan tỏa khắp căn phòng.

Mọi thứ trong nhà đều giống như trong ký ức của Tống Tịnh Nguyên.

Trải qua một đoạn đường, cơ thể đã hấp thụ rất nhiều khí lạnh. Máy điều hòa cũng phải mất một lúc để ấm lên, Trần Nghiên bảo Tống Tịnh Nguyên đi tắm trước, trong lúc đó anh sẽ đi sắp xếp phòng ngủ cho đêm nay.

Chờ Tống Tịnh Nguyên tắm xong đi ra, căn phòng đã ấm áp hẳn lên, chỉ mặc một bộ đồ ngủ cũng không lạnh, Trần Nghiên kéo người tới, sấy khô tóc cho cô, cúi xuống véo nhẹ vào mặt cô rồi mới thả ra.

Dù đã bận rộn cả ngày, nhưng vừa ngủ một giấc trên máy bay nên hiện giờ Tống Tịnh Nguyên cảm thấy rất sảng khoái, cô ngẩng đầu hỏi: “Em có thể đi dạo các phòng khác được không?”

Trần Nghiên cười: “Còn phòng nào mà em chưa từng đi qua đâu? Còn khách khí với anh?”

Mái tóc vừa chải xong lại bị anh làm rối tung lên, như thế đó là một sở thích kỳ lạ. Trần Nghiên kéo cổ áo cô lên: “Đi đi.”

Tống Tịnh Nguyên lên tầng trên, vào phòng đàn.

Bức ảnh của Trần Xu Phàm vẫn đặt trên giá sách bên cạnh, chỉ có lớp bụi mỏng phủ lên khung ảnh, Tống Tịnh Nguyên mím môi, lấy xuống và lau sạch bằng khăn giấy, rồi nâng niu đặt lại vị trí cũ.

Dù có bao lâu đi nữa, mỗi khi cô nhớ lại tất cả những gì Trần Nghiên đã trải qua khi còn nhỏ, trái tim đau như bị kim đâm, khó chịu vô cùng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cây đàn piano màu đen đã được che lại, có lẽ đã lâu không ai mở ra.

Tống Tịnh Nguyên mở nắp đàn, đặt ngón tay lên, âm thanh của cây đàn thanh thoát và dịu dàng.

Không lâu sau, Trần Nghiên từ phòng tắm đi ra, mặc áo thun trắng, mái tóc đen ướt đẫm nước, anh vừa lau tóc vừa tìm người, cuối cùng tìm thấy hình bóng của người đó ở phòng đàn.

Cô gái nhỏ mặc bộ đồ ngủ hoạt hình màu kem, ngồi trước cây đàn, đưa lưng về phía cửa, đầu hơi cúi xuống, mái tóc vừa sấy khô còn óng ánh một chút nước, cả người được ánh sáng bao quanh, những đốt ngón tay mảnh mai đang nhảy múa trên phím đàn đen trắng, giai điệu trôi chảy và du dương.

Cô đang chơi bản nhạc “Komorebi“.

Trần Nghiên cúi đầu nhìn cô chằm chằm. Năm lớp 11, khi anh ở nhà với Tống Tịnh Nguyên, anh đã dạy cô chơi một số bản nhạc, nhưng đó chỉ là những bài hát đồng dao nước ngoài, lúc đó Tống Tịnh Nguyên còn chế giễu rằng anh đang dỗ dành trẻ con.

Sau khi học tập bận rộn, anh không còn thời gian để dạy nữa, phần lớn thời gian đều là anh đàn, cô ngồi bên cạnh nghe.

Khi Tống Tịnh Nguyên đánh đàn, cô rất tập trung, hoàn toàn không nhận ra Trần Nghiên đang đứng sau lưng.

Trần Nghiên cũng không làm phiền cô, chỉ đứng dựa vào cửa, nhắm mắt thưởng thức tiếng đàn của cô.

Anh nhớ trước đây Trần Xu Phàm từng dạy, kỹ năng chơi đàn không phải là điều quan trọng nhất, mà quan trọng nhất là phải học cách cảm nhận những cảm xúc trong âm nhạc.

Bởi vì quan hệ của Trần Xu Phàm, anh đã tiếp xúc với nhiều người chơi piano suốt nhiều năm, cũng đã thấy nhiều người có kỹ thuật thành thục, nhưng hầu hết họ đều thiếu một phần tình cảm trong đó.

Ngay cả Trần Xu Phàm cũng nói rằng, thiên phú của Trần Nghiên không tệ, nhưng sự đồng cảm vẫn còn thiếu một chút.

Cho nên âm thanh phát ra nghe thì có vẻ hay, chỉ là có chút trống rỗng.

Nhưng những gì anh nghe thấy trong tiếng đàn của Tống Tịnh Nguyên lại khác biệt.

Khi bài hát kết thúc, anh ở phía sau vỗ tay, nói: “Đàn hay lắm, bảo bối.”

Tống Tịnh Nguyên ngạc nhiên quay đầu lại: “Sao anh đến mà không gọi em?”

“Gọi em thì có thể được thưởng thức màn trình diễn tuyệt vời như thế này sao?” Trần Nghiên lười biếng bước đến bên cạnh cô, chen chúc ngồi trên ghế, ngón tay gõ nhẹ lên phím đàn, “Học lén ở đâu?”

Tống Tịnh Nguyên cười ha ha: “Anh quên rồi à? Anh đã dạy em mà.”

“Nghĩ anh ngốc chắc?” Trần Nghiên nhéo má cô, “Dạy em có chút xíu đó, sao mà so được với trình độ này?”

Bài này này không khó, nhưng những người có nền tảng yếu cũng không đối phó được.

Tống Tịnh Nguyên nhấm môi: “Ở đại học, em tham gia một câu lạc bộ, theo chủ tịch học đó.”

“Chủ tịch là nam hay nữ?”

Nếu là nam chủ tịch đến dạy, chắc chắn anh sẽ ghen chết mất.

“...” Tống Tịnh Nguyên không nghĩ tới anh lại đưa đề tài câu chuyện về phía này, “Là nữ.”

Trần Nghiên nhìn chăm chú vào mắt cô vài giây, xem như tin lời cô nói.

“Tại sao lại muốn học piano? Rất thích sao?”

Tống Tịnh Nguyên gật đầu: “Em thực sự rất thích.”

“Học bao lâu?”

“Không lâu lắm.” Tống Tịnh Nguyên ngừng lại một chút, nói nhỏ, “Trần Nghiên, em chỉ học được mỗi bài này thôi.”

Lần này đến lượt Trần Nghiên ngạc nhiên.

Lần hai người cùng nhau đón năm mới, anh đã từng nói đùa với Tống Tịnh Nguyên trong phòng đàn rằng đây là bản nhạc anh thích nhất.

Trước khi anh mở miệng, Tống Tịnh Nguyên đã thừa nhận: “Khi quá nhớ anh, em sẽ tự nhốt mình trong phòng đàn của trường, đàn đi đàn lại bản nhạc này.”

“Cứ như thể... anh vẫn ở bên cạnh em.”

Nhiều năm trôi qua, không biết bản nhạc này đã được chơi bao nhiêu lần, cuối cùng nó trở thành một dạng ký ức cơ bắp, ngay cả khi nhắm mắt lại cô cũng có thể chơi đúng.

Cuối cùng Trần Nghiên đã hiểu, tại sao tiếng đàn của Tống Tịnh Nguyên lại khác với người khác.

Mỗi nốt nhạc, mỗi lần biến tấu, đều chứa đựng nỗi nhớ vô hạn của cô gái.

Những cảm xúc này được truyền vào từng đầu ngón tay, khiến bản nhạc trở nên sống động, các nốt nhạc cũng trở nên sinh động hơn.

Phòng đàn hoàn toàn yên tĩnh, bóng dáng hai người phản chiếu trên thân đàn màu đen.

Trần Nghiên nắm chặt tay cô: “Sau nay không cần phải làm thế nữa.”

Không cần phải dùng tiếng đàn để giải tỏa nữa, bởi vì anh luôn ở bên cạnh em.



Đêm hôm đó, Trần Nghiên không quấy rầy cô nữa, ôm cô ngủ một giấc yên bình.

Ngày hôm sau Khi Nguyên đón một ngày đẹp trời.

Ánh nắng xuyên qua rèm cửa chiếu nghiêng trên giường, Tống Tịnh Nguyên trở mình, lười biếng mở mắt, mãi cũng chưa tỉnh hẳn.

Trần Nghiên đẩy cửa bước vào, thấy dáng vẻ của cô, nở nụ cười: “Mèo lười nhỏ, mau dậy rửa mặt ăn sáng.”

Tống Tịnh Nguyên còn chưa tỉnh hẳn, có chút dính người, cô giơ tay về phía Trần Nghiên, giọng nói nhỏ nhẹ: “Không muốn động đậy.”

“Anh bế em được không?”

Trần Nghiên không chịu được dáng vẻ đáng yêu của cô vợ, làm sao có thể nói lời từ chối, tiến lên vài bước, cánh tay luồn qua cánh tay cô, bế cô lên, vững vàng đi về phía phòng tắm.

“Vợ yêu đã lên tiếng, nào dám nói không được?”

Rửa mặt cho cô xong, Trần Nghiên lại bế cô đặt xuống cạnh bàn ăn, vì nhà này lâu rồi không có người ở, trong bếp không có nguyên liệu nấu ăn nào ra hồn, Trần Nghiên phải dậy sớm ra chợ mua vài thứ, bận rộn một hồi mới làm xong bữa sáng.

Nhìn Tống Tịnh Nguyên ăn vui vẻ, anh cười nhẹ: “Đáng giá.”

Sau khi đã dọn dẹp xong mọi thứ, hai người chuẩn bị ra ngoài.

Xe đã được đỗ sẵn trong sân, chiếc xe này Trần Nghiên mua để thuận tiện đi lại khi quay về Khi Nguyên. Những năm gần đây, anh ít khi quay lại đây, cũng không sử dụng nhiều.

Tống Tịnh Nguyên ngồi ở ghế phụ, đang cài dây an toàn, đột nhiên nhớ ra điều gì: “Chúng ta có nên mua chút đồ để mang qua không?”

Dù sao cũng là thăm người, đi tay không hình như có chút không hợp quy củ.

“Không cần.” Trần Nghiên trả lời rất dứt khoát, “Không ở đó lâu.”

Tống Tịnh Nguyên nhớ rõ lúc còn đi học, mối quan hệ giữa Trần Nghiên và ông nội cũng không tệ lắm, nghe được đáp án này của anh, cô sững sờ vài giây.

“Quên anh đã nói gì với em sao?” Trần Nghiên liếc mắt một cái cũng biết cô đang nghĩ gì, “Bây giờ anh và nhà họ Trần không còn quan hệ gì nữa.”

Tống Tịnh Nguyên “Ừ” một tiếng khô khốc, muốn hỏi tại sao, nhưng cuối cùng lại nghẹn lại.

Trần Nghiên khởi động xe, Tống Tịnh Nguyên dựa vào ghế ngồi, ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài.

Hôm nay là ngày làm việc, khi đi ngang qua trường Trung học Khi Nguyên, cô còn nhìn thấy học sinh đang chạy nhảy đùa giỡn trên sân, qua nhiều năm, kiểu đồng phục của Khi Nguyên vẫn không thay đổi, đồng phục màu xanh trắng đơn giản, lúc đó ghét bỏ bao nhiêu, bây giờ lại hoài niệm bấy nhiêu.

Tống Tịnh Nguyên nhìn đám học sinh trung học kia, có chút xuất thần, đột nhiên nghe Trần Nghiên hỏi: “Không hận ông ta sao?”

“Hả?” Tống Tịnh Nguyên nhất thời không hiểu ý anh đang nói.

“Năm đó ép em rời đi, em không hận sao?”

Tống Tịnh Nguyên nhíu mày, một lúc lâu mới đưa ra câu trả lời rõ ràng.

Nói hận sao? Nhưng đến cùng thì ông ta cũng chỉ vì muốn tốt cho Trần Nghiên, hơn nữa, cho dù lúc đó không xảy ra những chuyện này, nếu những người đòi nợ ép quá, cô cũng phải rời khỏi Khi Nguyên.

“Nói hận sao? Nhưng lúc đó, những khó khăn và bất lực đều thực sự đã xảy ra, là điều mà cô không thể quên trong một thời gian dài.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Sau khi suy nghĩ lâu, cuối cùng cô lắc đầu: “Không hận.”

Trần Nghiên hừ nhẹ một tiếng: “Em thật rộng lượng.”

“Nhưng anh thì không thể, anh hận.”

“Trần Nghiên.” Tống Tịnh Nguyên nắm chặt tay anh, “Dù sao đó cũng là ông nội anh, giữa hai người vẫn một phần tình thân.”

“Cho dù là ai cũng không thể đối xử với em như vậy.”

Tống Tịnh Nguyên không khuyên thêm nữa.

Ngôi nhà cũ của nhà họ Trần nằm ở ngoại ô xa xôi, giữa đường gặp phải đường thi công, Trần Nghiên đành phải đi qua một con đường đất, cát sỏi va chạm với lốp xe phát ra âm thanh chói tai, Trần Nghiên sợ Tống Tịnh Nguyên bị xóc nên đi chậm lại.

Gần đến nhà cũ, Trần Nghiên nghiêng đầu, nhìn sang Tống Tịnh Nguyên: “Căng thẳng không?”

Tống Tịnh Nguyên hơi nắm chặt tay, cố gắng mỉm cười, lắc đầu: “Không.”

Tuy ngoài miệng nói thế nhưng khi thực sự bước vào cái sân kia, cả người Tống Tịnh Nguyên vẫn không nhịn được mà căng thẳng, cơn ác mộng của đêm mưa năm xưa từ từ trỗi dậy trong lòng.

Trần Nghiên cảm nhận được sự căng thẳng của cô, nắm chặt tay cô hơn, nhiệt dộ lòng bàn tay liên tục truyền tới như một liều thuốc an thần: “Đừng sợ, có anh ở đây.”

“Nếu thực sự cảm thấy không thoải mái, em có thể đợi trong xe, anh sẽ ra nhanh thôi.”

“Không cần đâu.” Tống Tịnh Nguyên hít sâu một hơi, lắc đầu, “Em có thể.”

“Em muốn cùng anh đối mặt với chuyện này.”

Trần Nghiên cười, Tịnh Nguyên của anh, giờ đây thật sự đã trở nên rất dũng cảm.

Chuông cửa bị ấn vang, người hầu đi tới mở cửa, Trần Nghiên đã thông báo trước, vì vậy mọi người không quá ngạc nhiên với sự xuất hiện của anh.

Chỉ có điều khi đó anh nói với ông nội Trần —— anh muốn đưa bạn gái về nhà.

Ông nội Trần ngồi trên ghế sofa trong phòng khách uống trà, ban đầu còn vui vẻ vì cháu trai cuối cùng cũng suy nghĩ thông suốt, muốn trở về nhà, nhưng khi nhìn thấy Tống Tịnh Nguyên xuất hiện trước mắt, khuôn mặt lại trở nên u ám.

Nhưng Trần Nghiên lại dẫn Tống Tịnh Nguyên ngồi xuống một cách bình thản, hoàn toàn bỏ qua những điều đó, còn nắm chặt ngón tay của cô, ý bảo cô không cần lo lắng.

Không khí im lặng một lát, ông nội Trần từ từ mở miệng: “Không ngờ còn có thể gặp lại cháu lần nữa.”

Lời nói rõ ràng dành cho Tống Tịnh Nguyên.

Tống Tịnh Nguyên vừa muốn mở miệng, nhưng Trần Nghiên lại cười một tiếng, nói: “Ông ít gặp cô ấy lại thì tốt hơn.”

Tống Tịnh Nguyên: “...”

Cô lặng lẽ kéo tay áo của Trần Nghiên.

Khuôn mặt ông nội Trần có chút không giữ được bình tĩnh, đi thẳng vào vấn đề: “A Nhiên, đây là bạn gái mà cháu nói muốn đưa về nhà?”

“Đúng vậy.”

Ông nội Trần nhìn về phía Tống Tịnh Nguyên, giọng nói không còn nhẹ nhàng như lúc trước: “Tôi nhớ rõ là cháu đã hứa với tôi, sẽ không xuất hiện trong cuộc sống của A Nghiên nữa, sao giờ lại đổi ý?”

Trong khoảnh khắc này, Tống Tịnh Nguyên cảm thấy khó thở, không biết phải trả lời câu hỏi này như thế nào.

Trần Nghiên hoàn toàn không quan tâm, đáp lại: “Không phải là cô ấy muốn xuất hiện, mà là tôi bám riết đi tìm cô ấy, cũng là tôi cầu xin cô ấy ở bên tôi.”

Hiển nhiên ông nội Trần bị những lời này làm tức giận không nhẹ.

“Vậy cháu thật sự muốn ở bên con bé?”

“Đúng.” Trần Nghiên nắm chặt tay Tống Tịnh Nguyên hơn, giọng nói quả quyết, “Đời này chỉ có cô ấy.”

“Hơn nữa.” Anh cười nhẹ, như đang hồi tưởng lại điều gì đó, “Ông đã từng chứng kiến thái độ của tôi từ sáu năm trước rồi phải không? Lúc đó tôi đã nói tôi chỉ cần cô ấy, nếu không phải ông nhất định ngăn cản, tôi sẽ nháo đến mức đi đến bước cắt đứt quan hệ với nhà họ Trần sao?”

“Cháu còn dám đề cập đến chuyện đó à?”

Khi đó chuyện này đã gây ra rất nhiều phiền toái, không ít lời đồn đại lan truyền ra ngoài, khiến ông nội Trần rất khó chịu.

Những lời Trần Nghiên vừa nói khiến ông nội Trần nổi điên, ông ta giận dữ đập tách trà lên bàn.

Không khí yên lặng một lúc, ông ta từ từ nói: “A Nghiên, tất cả những gì ông làm đều là vì tốt cho cháu.”

“Phải không?” Trần Nghiên lạnh lùng nói, “Sau khi ông ép cô ấy rời khỏi Khi Nguyên, cuộc sống của tôi ra sao, chẳng lẽ ông không rõ? Nếu thực sự là vì tôi, ông sẽ không làm như thế.”

“Sau khi cắt đứt quan hệ với nhà họ Trần, tôi không nhận được bất kỳ sự giúp đỡ nào từ các người, tôi tin ông cũng biết, bây giờ tất cả những thành tựu đều là do tôi dốc sức làm ra.”

“Nhưng ông có biết vì sao tôi phải ép mình đi đến bước này không?”

Giọng nói của Trần Nghiên trầm thấp nhưng đầy kiên định: “Bởi vì từ ngày đó sáu năm trước, tôi mới hiểu, chỉ khi tôi hoàn toàn thoát khỏi ông, thật sự độc lập và trở nên mạnh mẽ, tôi mới có thể bảo vệ được những người mà tôi muốn bảo vệ.”

Nhiều năm qua một mình anh cắm rễ sinh tồn ở nước ngoài, chịu đựng mọi gian khổ, nhưng vẫn không bị quật ngã, ngược lại càng áp chế càng mạnh mẽ.

Những người xung quanh đều khen anh tuổi trẻ tài cao, khen anh có dã tâm và chịu khó, hiếm có ai biết được phần chấp niệm trong lòng anh.

“Tất cả các người đều nói làm như vậy là vì tốt cho tôi, nhưng thực tế là, trừ cô ra, tôi chưa từng cảm nhận được một chút ấm áp nào từ gia đình.”

“Có lẽ ông không biết, sau khi cô rời đi, trong một thời gian dài sau đó, tôi đã chìm sâu trong vũng bùn u ám, đau đớn và tuyệt vọng đến mức muốn kết thúc tất cả, chính cô ấy đã kéo tôi trở lại.”

Khi nhắc đến Tống Tịnh Nguyên, lông mày anh bất giác giãn ra.

“Những năm tháng không có ánh mặt trời ấy, là cô ấy sưởi ấm tôi, cho tôi biết rằng thế giới này thực sự rất thú vị, sự tồn tại của tôi là có ý nghĩa.”

Trong thời gian diễn ra liên hoan văn nghệ, Tống Tịnh Nguyên kiên định nói, Trần Nghiên có vui hay không là một việc rất quan trọng với cô.

Với Trần Nghiên mà nói, đó là một cảm giác rất kỳ lạ.

“Vì vậy là tôi không thể sống thiếu cô ấy.”

“Năm đó ông ép cô ấy rời đi, để lại cho cô ấy quá nhiều ám ảnh, vì vậy lần này tôi dẫn cô ấy đến chỉ để khiến cô ấy yên tâm, để cô ấy hiểu rằng không ai có thể bắt nạt cô ấy nữa, hy vọng ông hiểu rõ, tôi không đến để xin ý kiến của ông.”

Ông nội Trần nhất thời không nói nên lời.

Ông ta tự hỏi, có phải nhiều năm qua ông ta thực sự đã làm sai cái gì hay không.

Ông ta suy nghĩ mãi, cuối cùng chỉ thở dài: “A Nghiên, khoảng cách giữa hai đứa quá lớn, môn không đăng hộ không đối, con bé không phải là lựa chọn tốt nhất cho con dâu nhà họ Trần chúng ta.”

Trần Nghiên vừa muốn phản bác, Tống Tịnh Nguyên lại nắm lấy lòng bàn tay anh, chậm rãi lên tiếng.

“Ông Trần.” Giọng cô vừa dịu dàng vừa kiên định.

“Năm đó tôi đã nói, tôi đáp ứng yêu cầu của ông, là bởi vì tôi thích Trần Nghiên, không muốn làm hại anh ấy, cho rằng như vậy là đúng với anh ấy.”

“Nhưng bây giờ tôi nhận ra tôi đã sai rồi, sau khi tôi rời đi, anh ấy không vui vẻ, cũng không cảm thấy hạnh phúc, vì vậy lần này, tôi muốn dũng cảm chọn anh ấy.”

“Tôi biết ông quan tâm đến xuất thân của tôi, gia đình của tôi, nhưng tôi cảm thấy, trong một mối quan hệ, yếu tố quan trọng nhất vẫn là tình yêu.”

“Chỉ khi họ yêu nhau, họ mới có thể bền vững, bất kể họ gặp phải những khó khăn gì, họ cũng có thể cùng nhau vượt qua.”

“Dù ông tin hay không, tôi muốn nói rằng—” giọng nói của cô có một tia run rẩy hiếm thấy, “Tôi rất yêu anh ấy.”

Ông nội Trần không nói thêm gì, Trần Nghiên cũng không có ý định ở lại lâu hơn, dắt Tống Tịnh Nguyên chuẩn bị rời đi.

Trước khi đi, anh quay đầu nhìn về phía ông ta.

Tay trái nắm tay cô gái, gương mặt nghiêm túc, sống lưng thẳng tắp, như muốn vì cô gái mà chống đỡ cả bầu trời, lời nói của anh rất quyết đoán.

“Lúc nãy tôi quên nói.”

“Hy vọng ông hiểu, tôi chỉ muốn cô ấy hạnh phúc làm vợ của Trần Nghiên tôi, chứ không phải sống trong sự lo lắng, bất an làm một cô con dâu của nhà họ Trần.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Dâng Trào

Số ký tự: 0