Danh Chấn Thượng Kinh - Triệu Linh Nhi

Chương 101

Triệu Linh Nhi

2025-02-23 16:30:01

Liên Dụ đáp một tiếng, nhận chén rượu uống một hớp.“Ta định đến đào phần mộ tổ tiên nhà bọn họ.”“…”Liên Dụ nói đào phần mộ tổ tiên nhà Đại Tế Ti, lời này không phải hàm hồ, sau khi dùng xong bữa tối, toàn bộ cấm vệ quân đóng dưới chân núi đều đi lên. Ở trong quân doanh, Liên Dụ vào quân trướng dặn dò cặn kẽ.Bạch Yến Trầm là văn thần, không biết thương thảo hàng ngũ, cho nên bị Trương Lương mang tới sau núi bắt cá.Về phần vì sao phải bắt cá, Liên đại nhân nói, hắn muốn cho Vương Thủ Tài một bữa ăn ngon, ăn cá nhiều cho mập.Phương Uyển Chi không hiểu chuyện triều đình, dùng xong cơm thì kéo Vương Thủ Tài về phòng, không phải là nàng không muốn ôm nó, mà ôm thì nó không chịu hoạt động.Liên Dụ ở trong quân doanh, khi trở lại trời đã về đêm, ánh sáng của cây đèn dầu nhỏ như hạt đậu, chiếu bóng một người một mèo lên cửa giấy. Hắn cảm thấy Vương Thủ Tài thật mập, không nhìn cẩn thận còn nghĩ đó là cái hộp gỗ tròn. Phương Uyển Chi đang cúi đầu thêu, tư thái vô cùng yểu điệu thanh tú.Từ lần trước hắn cười nhạo khả năng thêu thùa của nàng, dường như nàng có vẻ rất cố chấp, nhất định phải làm được một món đồ xuất sắc. Nghe nói là muốn thêu bát tiên quá hải, hắn không dám tưởng tượng, những vị thần tiên kia sẽ có hình dáng thế nào, hắn dựa người vào tàng cây trong viện nhìn đến mê mẩn, có một thứ ấm áp không thể nào hiểu được.Liên Dụ làm quan cũng đã mười năm, từ khi mười bảy tuổi được phong làm thị lang, hắn bắt đầu độc lai độc vãng. Tính hắn không thích gần người, cũng có phần lạnh nhạt, có thể cứu hắn sẽ cứu, không thể cứu thì sẽ không tự tìm phiền toái.Gió lướt qua đầu cành, vài chiếc lá bất ngờ rơi xuống, giống như cảm nhận được nhau, cửa sổ trong phòng bị đẩy ra. Phương Uyển Chi đứng ở trước cửa sổ trừng hắn, khuôn mặt xinh đẹp mang theo vài phần oán trách.“Sao về mà không vào phòng, muốn lạnh c.h.ế.t à.”Cả người Liên Dụ đều thấy lười nhác, đuôi mày nhếch lên, cười vô cùng không đứng đắn.TBC“Giờ mà đi vào có khi là chuyện không tốt đấy”.Giọng nói trầm thấp như rượu nồng.Trong gió phảng phất mùi rượu, hắn hít hà như thể có thể ngửi được mùi hương của người trong phòng. Liên Dụ rất ít khi say, nhưng đêm nay, người đứng đó, lại khiến cho hắn cảm thấy say mê. Hơn nữa cũng không muốn tỉnh, cứ muốn say như thế. Muốn đùa giỡn vô lại, muốn Phương Phương Uyển Chi thương mình.Từ rất lâu hắn không muốn dừng bước chân, thượng kinh trạch viện, hộ bộ nha môn, quan ngoại đất phong… không có một nơi nào khiến hắn nguyện lòng dừng lại.Giờ nữ nhân này xuất hiện, dường như nơi nào không còn quan trọng nữa, chỉ cần nàng ở đó, hắn sẽ muốn về nhà.Tiểu viện không lớn, gió thu phảng qua mát lành, hai trái tim lại tiến gần ấm áp. Phương đại cô nương hiểu rõ ý tứ trong lời nói kia, nụ cười hồng như hoa hải đường.Nàng cuốn chiếc khăn trong tay, giận dỗi. Chỉ một chút lỡ đãng ngây ngô như thế, cũng làm nội tâm Liên Dụ run lên..Không ai nói gì nữa.Phương Uyển Chi nhìn áo quần đơn bạc trên người hắn, đóng phịch cửa sổ lại. Không lâu sau nàng cầm một chiếc áo choàng dày đi ra.Mép váy màu lam nhạt như bọt sóng nổi lên giữa đêm, không phải xinh mà là rất đẹp, đẹp nghi gia nghi thất.Nàng muốn đưa Liên Dụ khoác lên, nhưng nhìn vào đôi mắt sáng quắc của hắn, không hiểu sao nàng lại thấy hồi hộp. Nhét chiếc áo khoác vào lòng hắn, nàng trừng mắt: “Còn không mặc lên đi, hôm nay chàng phải ngủ với Bì Bì”.Liên Dụ vươn tay ôm nàng vào lòng. Trán chạm vào trán nàng, thanh âm cũng khàn hẳn đi: “Ai muốn ngủ với hắn chứ”.Đầu ngón tay xoa hai gò má mềm mại, hắn cứ chậm rãi vuốt ve. Mặt của Phương Uyển Chi rất nóng, đầu ngón tay hắn lại hơi lạnh. Nàng ngửi thấy mùi rượu trên người hắn, nhẹ nhàng, nhưng cũng khiến tim đập thình thình.Nàng muốn đẩy hắn ra, nhưng hai tay lại bị hắn giam cầm trong lòng ngực. Có thể thoát ra, nhưng nàng lại không còn sức, cũng không muốn tránh.Lúc cánh môi mềm mại nghiêng đầu chạm vào môi mình, Phương Uyển Chi đột nhiên thấy mê muội, mênh mang như lục bình giữa biển, mơ màng không tìm ra phương hướng.Nàng cảm thấy người mình rất nóng, hai tay lại lạnh run cả người, chỉ có thể theo bản năng ôm lấy eo Liên Dụ, tất cả phó mặc cho hắn.Đây không phải là lần đầu tiên họ hôn nhau, nhưng những lần đó không hề giống tối nay. Quấn quýt giữa răng môi khiến người ta xao xuyến, trong đêm yên tĩnh tiếng thở dốc lại càng trở nên rõ ràng.Nàng cảm giác bàn tay Liên Dụ xen vào làn tóc, lớp quẩn áo mỏng vì cái ôm nồng nhiệt mà dần mất trật tự. Thậm chí nàng còn cảm nhận được lồng n.g.ự.c to lớn mạnh mẽ của người kia.Một nụ hôn kết thúc, Liên Dụ hôn lên trán nàng một cái, khom người ôm nàng đi vào phòng.Chiếc giường lớn chạm trổ tinh xảo, Vương Thủ Tài nằm ngủ bên bàn gỗ.Liên Dụ nhìn Phương Uyển Chi căng thẳng thì bật cười, hắn phẩy tay dập tắt ngọn nến trong phòng, ôm nàng ngã xuống giường, khẽ cười nói:“Ngốc. Hôm nay không ăn nàng đâu.”Lập tức Phương Uyển Chi tức giận giương nanh múa vuốt, đ.â.m đâm vào n.g.ự.c hắn, nói:“Chàng muốn ăn, lão nương cũng không cho đâu, lột da chàng ra đó.”Liên Dụ cầm lấy tay nàng đặt lên ngực, thấy nàng đáng yêu c.h.ế.t mất, vừa ôm vừa vuốt ve người trong lòng, khẽ bảo: “Ừ, lần sau cho nàng lột. Đêm nay còn phải đi bắt cá lớn nữa”.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Danh Chấn Thượng Kinh - Triệu Linh Nhi

Số ký tự: 0