Danh Chấn Thượng Kinh - Triệu Linh Nhi

Chương 106

Triệu Linh Nhi

2025-02-22 09:46:30

Một đêm không ngủ, cuối cùng chuyện kéo dài hơn mười năm ở Hoa Quả Thôn cũng kết thúc. Cung lão gia dẫn đầu chúng thôn dân ngây ngốc đứng trước cửa tòa nhà, nhìn hết mọi chuyện, không biết phải nói gì.Đối với những chuyện này, họ đã quá mệt mỏi, phiền muộn, nhìn ánh mặt trời dần xua tan mây tối, từng tia nắng chiếu vào căn nhà, đột nhiên họ lại thấy sợ, sợ cuộc sống một ngày nào đó cũng biến mất.Lưu Lăng nhón nhón đi qua đống độc trùng, bộ dạng cực kì ghét bỏ, như sợ dính vào ủng mình. Trên mặt lúc nào cũng ra vẻ vương gia, như thể hoàng ân mênh m.ô.n.g cuồn cuộn. Nhưng mà hắn không đọc nhiều sách, không thể nói được câu gì quá mức nho nhã, chỉ có thể nói hai câu: “Đã không còn chuyện gì nữa. Triều đình đã cứu các ngươi, từ này về sau phải hướng về triều đình, phải biết, ai mới là cứu thế của mình”.Thần sắc trang nghiêm, giọng cao vút.Các thôn dân theo bản năng quỳ rạp xuống đất, hoan hô tung hứng. Bọn họ bị nô dịch đã quen, cả một thời gian dài cũng chỉ biết quỳ, bất kể là ai, có thể cho bọn họ sống, đều sẽ là thần tiên.Đương nhiên họ cũng thấy cảm ơn, chỉ là không biết phải nói thế nào. Lưu Lăng cảm thấy tiếng vang không đủ nhiệt liệt, ngoài miệng lại nghèo từ, hắn ngước mắt nhìn Liên Dụ, người kia còn đang ngồi trên ghế uống trà do A Đào mang tới, như thể không quan tâm mọi chuyện, không tim không phổi.Hình như hắn vốn lạnh lùng như thế, gần như không có chút tình người nào, cứu người cũng không để ý, người c.h.ế.t cũng không buồn. Lưu Lăng nhìn không được, vỗ vai hắn nói: “Này, ngươi cũng nói gì đi.”Liên Dụ đang ngồi trên ghế, thần sắc mệt mỏi nói: “Giờ chỉ cách hừng đông có vài canh giờ, mọi người trở về nghỉ ngơi đi. Đến khi mặt trời mọc nhớ đi thu hoạch bắp, mang cho ta mấy trái bắp loại tốt, ta muốn hai cân”.So với tên Lưu Lăng không có học vấn, các thôn dân đang ngẩn ra cũng vội hoàn hồn.Đúng rồi, bọn họ còn phải thu hoạch bắp, còn phải làm ruộng lại. Cuộc sống của họ vẫn sẽ tiếp tục, từ nay về sau không cần phải tin ai nữa, chỉ cần tin mình mà thôi. Đó mới là cuộc sống của họ, đó mới là thứ họ nên kiên trì.Cung lão gia run run rẩy rẩy đi qua, hỏi Liên Dụ.“Đại nhân, Hàng Đầu trên người chúng ta không giải được sao?”Liên Dụ phủ lên người hộ pháp của La Bàn Nhi một ít bột thuốc.Chỉ một lát sau, người kia ngồi dậy, bỏ chạy ra ngoài.Liên Dụ thấy người kia muốn chạy, bàn tay vân vê một lớp bột nữa, người nọ liền ngã xuống.Hắn nói: “Cổ độc thuật ở Miêu Cương nhiều năm qua nhiều người thờ phụng, ta không biết nó có thật hay không, ta chỉ muốn nói cho các ngươi biết, thứ mà Lục Triệu Phong và La Bàn Nhi sử dụng đều là dược vật tương sinh tương khắc, chó ngáp phải ruồi, còn thêm ít tà môn, về phần Hàng Đầu có trị được tận gốc hay không, chỉ cần lòng người chính trực, bách độc bất xâm.”Rồi sau đó lại muốn biểu hiện một chút, hắn để cho tên hộ pháp kia đứng lên, mọi người sợ hãi lùi lại. Tên kia đi vài bước lại nằm xuống, rồi đứng lên, lại ngồi, như một thứ đồ chơi của hài tử, thôn dân cũng thấy vui vẻ.Từ trước đến nay Phương Uyển Chi đã biết rõ tình tình người này kì quái, giờ lại thấy hắn chơi vui như vậy, nàng trợn mắt kéo tay áo người kia:“Còn không mau về phòng ngủ đi.”TBCSáng sớm hôm sau, lại là một ngày mới.Thành Nhạn Nam trống không lần đầu tiên đông người la hét. Bọn họ không ở Hoa Quả thôn nữa, ai cũng trở về thành. La Bàn Nhi không còn, nhưng Thiết Thiêu các vẫn còn ở đó, chỉ là không còn ai đến cung phụng, nghe nói đã chuyển thành học đường, là tiền do Cung lão gia bỏ ra, ông nói với Liên Dụ, đây là lần ông chi bạc thoải mái nhất đời này.Liên Dụ không cho ý kiến, ngáp một cái rồi xoay người đi cùng Lưu Lăng đến Tiểu Lan Sơn.Bọn họ đã đào phần mộ tổ tiên của Lục Triệu Phong. Nhưng mà đưa ra đề nghị này không phải là Liên Dụ, người làm tất nhiên cũng không phải hắn, cho nên hắn chỉ mượn gió bẻ măng thôi.Trên núi Tiểu Lan, chiếc áo dài nguyệt sắc của Liên Dụ bị gió thổi bay, đứng bên tàng cây lặng lẽ, cảnh như tranh. Bì Bì ôm tay nhìn hắn lấy từ trong quan mộc ra một cái bình sứ ôm vào lòng, vô cùng nghiêm trang và cương quyết.Trận mưa năm đó, sau khi bị Thánh thượng tự mình hạ chỉ c.h.é.m đầu, đương nhiên người đó không được có mộ phần. Nhưng mà không biết sao Lục Triệu Phòng lại đem được thủ cấp của cha hắn về chôn ở đây. Ở núi Tiểu Lan có đặt một bát quái trận, cả cánh rừng cỏ dại cao hơn nửa người, không ít tà môn, nếu không phải trong đó có gì sâu xa, chỉ sợ không phòng đến thế.Sau khi làm một thầy tế, Lục Triệu Phong dùng đạo gia kỳ môn của tổ tông nhà mình, coi như là tạp học.Lưu Lăng đào mộ phần của người ta lên. Bên dưới là một đống cổ trùng ngọ nguậy. Liên Dụ làm một cuộc mua bán với hắn, mình g.i.ế.c hết cổ độc, đào lên được gì thì chia một chín, Lưu Lăng một.Lưu đại ngốc đi quanh tấm mộ vài vòng, cuối cùng cũng bó tay toàn tập, đành đồng ý.Thực ra dã tâm của Lục Triệu Phong lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của họ, toàn bộ khu này là một tòa mộ thất ngầm, là đồ hắn để dành mười năm. Bạch Yến Trầm dâng sớ nói hắn làm loạn ở dân gian, rất nhiều người cho rằng đó là chuyện bé xé ra to. Đâu ngờ rằng, Lục Triệu Phong đúng là có ý định như thế.Hắn nghĩ trước tiên phải làm vua ở Hoa Quả Thôn, sau đó mở rộng ra mấy thành trấn gần bên, nhìn hắn giật dây các thôn dân chiêu đãi những lưu dân khác là biết, hắn tính toán lâu dài đến mức nào.Trong khu mộ, họ phát hiện rất nhiều binh khí bằng sắt, mặc dù không thể so với binh khí quân dụng, nhưng số lượng quả thực không nhỏ. Nếu cứ mặc kệ cho nó phát triển tiếp, chắc chắn sẽ có đại nạn xảy ra.Thánh thượng hết sức hài lòng về sự việc lần này, cũng thấy lo sợ một mối họa như thế ở dân gian, cho nên tiếp tục tăng cường đề phòng khu vực Miêu Cương. Một cuộc tiêu diệt có nhiều thu hoạch như vậy, Lưu Nguyên đế cũng đối xử tốt với nhi tử ngốc Lưu Lăng hơn trước nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Danh Chấn Thượng Kinh - Triệu Linh Nhi

Số ký tự: 0