Danh Chấn Thượng Kinh - Triệu Linh Nhi
Chương 115
Triệu Linh Nhi
2025-02-22 09:46:30
Nhưng những gì Liên Dụ nói ông cũng hiểu, muốn vui cũng không vui nổi.Hắn muốn phân rõ giới hạn với ông.50 vạn lượng vàng thật không phải là số lượng nhỏ, đừng nói là dưỡng lão đời này, đến con cháu đời sau cũng đủ sống tới già. Nhưng thỏa mãn nhất vẫn là có được người con rể như Liên Dụ.Đầu óc Phương Chính quay lòng vòng, vừa nghĩ tới quan hệ của hai người sau này, trong lòng bỗng nhiên lại thấy mình cao hơn. Cao đến mức ông đã nghĩ muốn để người ngồi đằng kia đứng dậy, có con rể nào mà ngồi thế không.Bởi vậy, ông cũng bưng chung trà ngồi đối diện Liên Dụ, vỗ vỗ bắp đùi.“Này, Liên đại nhân à, dù sao lão phu cũng là cha ruột của Uyển Chi, Liên đại nhân nói vậy cũng quá là khách khí rồi. Bạc lão già này có thể không cần, chỉ cần Uyển Chi gả đi không chịu uất ức là được rồi.”Bộ dáng như vậy nhưng thật không ra thể thống gì.Liên Dụ là quan lớn, thứ dân ngồi ngang hàng với quan nhị phẩm, Phương Chính đang ỷ lại vào thân phận mới và vị trí của Phương Uyển Chi trong lòng Liên Dụ.Ông biết rõ nếu không phải rất thích, Liên Dụ sẽ không cưới hỏi đàng hoàng.Mà Liên các lão đối với chuyện người ta có tôn trọng mình hay không cũng không quan tâm cho lắm, cho nên hắn không để ý đến việc thay đổi chớp nhoáng của Phương Chính lần này. Tiểu nhân hắn đã gặp nhiều, Phương Chính cũng không phải là người khó coi nhất.Ông nói không cần bạc, chính là cần quyền.Hắn chờ câu sau của ông ta.TBCQuả nhiên, Phương Chính chép miệng hai cái miệng, nhẹ giọng nói.“Uyển Chi có hai ca ca và một muội muội ngày thường vẫn hay chăm sóc nàng, đương nhiên bây giờ cũng không thể quên ơn những huynh đệ đó. Ngài là người thông minh, rất thông minh nữa, cho nên ta nói vậy, đương nhiên ngài sẽ hiểu.”Liên Dụ nhìn ông ta nở nụ cười, cũng không nói gì, vẻ mặt vẫn ôn hòa như cũ.Phương Chính vừa nhìn thấy thế thì càng được voi đòi tiên, ông xoa xoa tay tiến đến gần, nói thẳng:“Nhà chúng ta là thương nhân bán lương thực, ngày ngày ngoài việc làm ăn cũng không có thu nhập nào thêm. Nghe nói ngài có buôn muối đường Lưỡng Quảng, không chỉ trong thành mà trong quân doanh cũng có nhiều mối quan hệ, hai đứa con trai của ta nếu nhậm chức ở kinh thành, dưới mí mắt của thánh thượng thì không tốt lắm, nhưng mà ngài là ai chứ, muốn cử ai làm gì, không phải chỉ nói một hai câu là được sao”.Liên Dụ bày tỏ là mình đã hiểu, gõ hai cái lên mặt bàn nói: “Lưu Cố vào đây.”Bên ngoài lập tức có cấm vệ bước tới.Phương Chính nhận ra người này là Thống lĩnh cấm vệ tam quân ở trong kinh thành, là con ruột của đại tướng Lưu Thịnh dưới trướng Liên lão gia.Phương Chính vừa nhìn thấy Liên Dụ gọi hắn vào, trong lòng đã vui như nở hoa.Ông nghĩ hẳn là muốn sắp xếp cho con mình đây mà. Nếu có thể nhận hai chức ở quân doanh, thân phận và địa vị chắc chắn sẽ khác trước kia. Phương Chính vội ân cần cầm lấy ấm trà pha thêm cho Liên Dụ.Liên Dụ đưa tay cản lại, lông mi rũ xuống.“Gọi vài người vào bắt Phương lão bản cho ta.”Nắp bình trà Phương Chính đang cầm cũng rơi xuống đất.Ông hoang mang: “Các lão, ý ngài là gì vậy? Phương mỗ không ăn hối lộ, không làm chuyện trái pháp luật. Huống chi ngài còn muốn Uyển Chi nhà ta…”Liên Dụ đặt hai tay lên bàn, nghiêng đầu ừ một tiếng.“Phạm hay không cũng phải nói một hai câu là xong. Ta cũng chỉ cần Phương Uyển Chi mà thôi. Ông cũng biết ta là quan lớn, ông nội còn là vương gia mà nhỉ”.Lưu Cố quả thật gọi cấm vệ đi vào, Phương Chính không dám ngồi trên ghế, vội vàng chắp tay lạy Liên Dụ: “Vừa rồi tiểu nhân mạo phạm, mong ngài đừng để ý, chỉ là nói đùa, nói đùa thôi”.Thấy Liên Dụ không có ý kiến gì, ông lại vội vàng thêm một câu: “Tiểu nhân là người thô kệch, không đọc nhiều sách, nếu có đắc tội ngài thì ngài nể mặt Uyển Chi đừng chấp nhặt với ta”.Liên Dụ nhìn ông một cái: “Phương lão bản nói không sai”. Hắn phất tay ý bảo Lưu Cố đi xuống.Cũng là cho Phương Chính một bậc thang đi xuống.Phương Chính lo sợ đứng bên cạnh nhìn hắn, rồi mới dè dặt hỏi một câu:“Vậy ngài vừa mới nói 50 vạn lượng lễ hỏi.”Liên Dụ cúi đầu, lấy ngón tay vẽ vẽ từng vòng nhỏ trên bàn.Tim Phương Chính nhói lên một nhịp, đắn đo rồi nói một câu: “Thực ra 40 vạn lượng cũng được”.Liên Dụ vẫn không nói gì.Ruột của Phương Chính cũng xanh hết cả.“Nếu không thì, 30 vạn lượng.”“Uống trà đi.”Liên Dụ mím môi, rót cho Phương Chính một ly trà.Hắn chỉ muốn cho ông một bài học, về phần bạc, một phần cũng không thiếu, đó là thể diện của Phương Uyển Chi. Hắn muốn nàng có thể thuận lợi thoải mái lấy mình.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro