Chương 11
(Mít)
2024-07-15 10:37:38
Mới đó mà tôi đã thi xong học kì một rồi. Ngày có điểm thi cô Thuỷ đã
tìm mẹ tôi nói chuyện. Chỉ vì tôi bị học lệch, điểm toán 10 điểm còn
tiếng việt với chính tả chỉ mới được 5 điểm thôi. Nếu tiếng việt với
chính tả xóa một chút thì tôi đã được học sinh tiên tiến rồi. Cô muốn sẽ trên lớp hỗ trợ tôi học tốt tiếng việt với chính tả hơn và về nhà cũng
cần mẹ tôi canh chừng tôi học và viết chính tả cho nhớ. Thế là sau đó
thì ngày nào tôi cũng phải đọc bài, viết chính tả. Học mệt tới nỗi nằm
mơ tôi cũng đang mơ tôi đang học bài và viết chính tả luôn ấy.
Hôm nay cô Thuỷ cho chúng tôi tự thảo luận nhóm về bài tập làm văn. Tôi thuộc nhóm hai ngồi bàn bốn từ trên xuống dưới, còn ngồi bên ngoài cùng nữa nên khi muốn thảo luận nhóm tôi phải quay lưng lại và nhòm người qua mới có thể nói chuyện chung với các bạn được. Mỗi lần thảo luận nhóm là tôi phải nhòm người trên bàn thật khó khăn làm sao, cô giáo lại không cho chúng tôi thay đổi chỗ ngồi để thảo luận nhóm. Thiệt là khó khăn.
Đang thảo luận hăng say thì ai đó kéo áo tôi. Đây là áo trắng mẹ mua cho tôi đó, tôi còn bỏ áo trong quần nữa. Ai lại kéo áo tôi vậy chứ. Quay lại thì thấy là Hòa_ Bạn nam nhỏ gầy, trắng nhất lớp kéo tôi. Không biết là tôi có thì với cậu ấy hay gì mà suốt ngày chọc tôi còn kéo tóc tôi nữa. Tóc tôi đã cắt ngắn lắm rồi còn bị kéo như vậy thì tôi trọc mất.
Hòa không biết có chuyện gì cứ kéo áo tôi buộc tôi phải quay lại hỏi:
- Kéo tao làm gì?
Hòa không trả lời rồi quay đi. Tôi khó hiểu nhưng cũng không nói gì nữa mà tiếp tục thảo luận với các bạn khác. Hòa lại kéo áo tôi một lần nữa. Tôi có hơi giận nhưng vẫn quay người lại và hỏi:
- Mầy làm gì vậy. Có chuyện gì thì nói đi chứ. Tao còn đang thảo luận nhóm.
Hào lại quay ngược đi không nói gì. Lúc này tôi đã giận rồi nhưng Hòa đã im lặng thì thôi cho qua vậy. Thế là là tiếp tục thảo luận với bạn tiếp. Xong lại có người kéo áo tôi lần thứ ba, lần này tôi giận thật. Tôi không quan tâm là ai, tôi quay nhanh người lại và quơ tay đánh trúng mặt người kéo áo tôi. Người đó lại là Hòa. Tôi giật mình vội xin lỗi Hòa:
- Xin lỗi, xin lỗi tao không cố ý đánh mầy đâu. Mầy đừng kéo áo tao nữa. - Hòa không nói gì cứ nhìn tôi như vậy rồi quay đi.
Tôi cảm thấy có lỗi với Hòa lắm, muốn nói xin lỗi nhưng Hòa không để ý đến tôi nữa. Tôi đành phải tiếp tục thảo luận với bạn nhưng cứ bất an, ấy này với Hòa.
Chiều về tôi kể lại mọi chuyện cho mẹ nghe, mẹ mắng tôi sao lại đánh bạn và muốn tôi xin lỗi. Tôi cũng đã tìm Hòa và nói xin lỗi nhưng Hòa không trả lời lại tôi bất cứ điều gì.
Sau chuyện đó Hòa rộng rãi hơn với mọi người, ai Hòa cũng có thể chơi đùa nói chuyện được. Còn với tôi Hòa như làm lơ không thấy, đôi khi còn sẽ lấy đồ dùng học tập của tôi như bút, thước kẻ vứt vào soạt rác, hay lấy bút mực viết lên áo trắng của tôi để tôi tẩy không sạch và còn nhiều chuyện khác nữa.
Tôi biết tôi đánh bạn là sai rồi, tôi đã xin lỗi nhưng Hòa không nhận lời xin lỗi của tôi nữa. Dù Hòa có làm nhiều chuyện như vậy với tôi thì tôi cũng im lặng không nói với ai, đây có thể là sự áy này mà tôi giành cho Hòa chăng?
Cứ thế tôi trải qua hết học kì hai lớp một một cách ách náy như vậy đó. Rồi cũng đến lúc nghỉ hè, tôi mong lúc này nhất đó. Thời gian này tôi có thể chơi với các anh của tôi. Mấy hôm trước tôi có nghe nội nói anh Tú, chị Hạ con cô Bốn sắp về rồi. Thế là ngày nào tôi cũng đi vô nội để đợi anh chị về. Dù tôi chưa biết mặt anh chị như thế nào nhưng tôi vẫn mong được gặp anh chị, tôi còn có thể nhường những trái ổ ma mà mẹ khó lắm mới ủ chín để cho anh chị ăn nữa. Tôi cứ đi đi về về thì đến một ngày tôi về nội, thấy trên hàng hiên trước nhà đứng một anh trai cao cao đã rất trắng, nhìn anh đẹp lắm nhưng có gì đó cứ buồn buồn trên mặt anh, dưới mắt anh còn có vầng thâm xanh nữa. Nhìn anh tôi không biết gọi anh là gì mới được thì lúc này bà nội tôi từ trong nhà đi ra. Bà thấy tôi và nói:
- Bé Nguyệt về chơi hả con. Anh Tú với chị Hạ con mới về vô chơi với anh chị nè. Còn Tú con vô nhà ngủ chút đi con, nhìn mặt mầy xanh lè vậy con, mầy học hành gì mà để mất ngủ hay gì? - Nội kéo anh Tú đi rồi nói.
Thì ra anh ấy là anh Tú, nhìn anh kiểu như gió thôi cái là ngã vậy, nhìn anh còn yếu hơn tôi nữa. Không nghĩ nữa, tôi vào nhà chơi với nội. Nhưng mà anh của tôi đẹp quá sau này tôi muốn đẹp như anh vậy. Đợi lát nữa anh dậy rồi thì tôi có thể theo anh chơi rồi.
Trưa hôm đó tôi ở nhà bà nội tôi ăn cơm trưa rồi ngủ lại nhà nội luôn. Đến chiều khi tôi tỉnh dậy thì nhà đã không còn ai. Tôi đi tìm hết nhà không có ai cả, ngay cả anh Tú ngủ trong nhà cũng không thấy đâu nữa. Mọi người đi đâu rồi? Sao lại bỏ tôi lại chứ. Tôi buồn bã đội mũ rồi bước ra khỏi nhà và đóng cửa lại. Tôi cúi gằm mặt mà đi chậm chậm ra ngoài để về nhà. Ngày mai tôi sẽ về nội nữa, tôi nhất định phải tìm các anh chơi, ngày mai tôi sẽ không ngủ, như vậy mọi người sẽ không bỏ lại tôi nữa.
* giải thích: - trái ổ ma hay trái trứng gà, trái lê ki ma.
* Đôi lời tác giả: Xin chào mọi người. Xin lỗi vì mấy ngày nay sức khỏe mình không tốt nên chậm trễ đăng truyện mình mọi người thông cảm. Trân trọng.
Hôm nay cô Thuỷ cho chúng tôi tự thảo luận nhóm về bài tập làm văn. Tôi thuộc nhóm hai ngồi bàn bốn từ trên xuống dưới, còn ngồi bên ngoài cùng nữa nên khi muốn thảo luận nhóm tôi phải quay lưng lại và nhòm người qua mới có thể nói chuyện chung với các bạn được. Mỗi lần thảo luận nhóm là tôi phải nhòm người trên bàn thật khó khăn làm sao, cô giáo lại không cho chúng tôi thay đổi chỗ ngồi để thảo luận nhóm. Thiệt là khó khăn.
Đang thảo luận hăng say thì ai đó kéo áo tôi. Đây là áo trắng mẹ mua cho tôi đó, tôi còn bỏ áo trong quần nữa. Ai lại kéo áo tôi vậy chứ. Quay lại thì thấy là Hòa_ Bạn nam nhỏ gầy, trắng nhất lớp kéo tôi. Không biết là tôi có thì với cậu ấy hay gì mà suốt ngày chọc tôi còn kéo tóc tôi nữa. Tóc tôi đã cắt ngắn lắm rồi còn bị kéo như vậy thì tôi trọc mất.
Hòa không biết có chuyện gì cứ kéo áo tôi buộc tôi phải quay lại hỏi:
- Kéo tao làm gì?
Hòa không trả lời rồi quay đi. Tôi khó hiểu nhưng cũng không nói gì nữa mà tiếp tục thảo luận với các bạn khác. Hòa lại kéo áo tôi một lần nữa. Tôi có hơi giận nhưng vẫn quay người lại và hỏi:
- Mầy làm gì vậy. Có chuyện gì thì nói đi chứ. Tao còn đang thảo luận nhóm.
Hào lại quay ngược đi không nói gì. Lúc này tôi đã giận rồi nhưng Hòa đã im lặng thì thôi cho qua vậy. Thế là là tiếp tục thảo luận với bạn tiếp. Xong lại có người kéo áo tôi lần thứ ba, lần này tôi giận thật. Tôi không quan tâm là ai, tôi quay nhanh người lại và quơ tay đánh trúng mặt người kéo áo tôi. Người đó lại là Hòa. Tôi giật mình vội xin lỗi Hòa:
- Xin lỗi, xin lỗi tao không cố ý đánh mầy đâu. Mầy đừng kéo áo tao nữa. - Hòa không nói gì cứ nhìn tôi như vậy rồi quay đi.
Tôi cảm thấy có lỗi với Hòa lắm, muốn nói xin lỗi nhưng Hòa không để ý đến tôi nữa. Tôi đành phải tiếp tục thảo luận với bạn nhưng cứ bất an, ấy này với Hòa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chiều về tôi kể lại mọi chuyện cho mẹ nghe, mẹ mắng tôi sao lại đánh bạn và muốn tôi xin lỗi. Tôi cũng đã tìm Hòa và nói xin lỗi nhưng Hòa không trả lời lại tôi bất cứ điều gì.
Sau chuyện đó Hòa rộng rãi hơn với mọi người, ai Hòa cũng có thể chơi đùa nói chuyện được. Còn với tôi Hòa như làm lơ không thấy, đôi khi còn sẽ lấy đồ dùng học tập của tôi như bút, thước kẻ vứt vào soạt rác, hay lấy bút mực viết lên áo trắng của tôi để tôi tẩy không sạch và còn nhiều chuyện khác nữa.
Tôi biết tôi đánh bạn là sai rồi, tôi đã xin lỗi nhưng Hòa không nhận lời xin lỗi của tôi nữa. Dù Hòa có làm nhiều chuyện như vậy với tôi thì tôi cũng im lặng không nói với ai, đây có thể là sự áy này mà tôi giành cho Hòa chăng?
Cứ thế tôi trải qua hết học kì hai lớp một một cách ách náy như vậy đó. Rồi cũng đến lúc nghỉ hè, tôi mong lúc này nhất đó. Thời gian này tôi có thể chơi với các anh của tôi. Mấy hôm trước tôi có nghe nội nói anh Tú, chị Hạ con cô Bốn sắp về rồi. Thế là ngày nào tôi cũng đi vô nội để đợi anh chị về. Dù tôi chưa biết mặt anh chị như thế nào nhưng tôi vẫn mong được gặp anh chị, tôi còn có thể nhường những trái ổ ma mà mẹ khó lắm mới ủ chín để cho anh chị ăn nữa. Tôi cứ đi đi về về thì đến một ngày tôi về nội, thấy trên hàng hiên trước nhà đứng một anh trai cao cao đã rất trắng, nhìn anh đẹp lắm nhưng có gì đó cứ buồn buồn trên mặt anh, dưới mắt anh còn có vầng thâm xanh nữa. Nhìn anh tôi không biết gọi anh là gì mới được thì lúc này bà nội tôi từ trong nhà đi ra. Bà thấy tôi và nói:
- Bé Nguyệt về chơi hả con. Anh Tú với chị Hạ con mới về vô chơi với anh chị nè. Còn Tú con vô nhà ngủ chút đi con, nhìn mặt mầy xanh lè vậy con, mầy học hành gì mà để mất ngủ hay gì? - Nội kéo anh Tú đi rồi nói.
Thì ra anh ấy là anh Tú, nhìn anh kiểu như gió thôi cái là ngã vậy, nhìn anh còn yếu hơn tôi nữa. Không nghĩ nữa, tôi vào nhà chơi với nội. Nhưng mà anh của tôi đẹp quá sau này tôi muốn đẹp như anh vậy. Đợi lát nữa anh dậy rồi thì tôi có thể theo anh chơi rồi.
Trưa hôm đó tôi ở nhà bà nội tôi ăn cơm trưa rồi ngủ lại nhà nội luôn. Đến chiều khi tôi tỉnh dậy thì nhà đã không còn ai. Tôi đi tìm hết nhà không có ai cả, ngay cả anh Tú ngủ trong nhà cũng không thấy đâu nữa. Mọi người đi đâu rồi? Sao lại bỏ tôi lại chứ. Tôi buồn bã đội mũ rồi bước ra khỏi nhà và đóng cửa lại. Tôi cúi gằm mặt mà đi chậm chậm ra ngoài để về nhà. Ngày mai tôi sẽ về nội nữa, tôi nhất định phải tìm các anh chơi, ngày mai tôi sẽ không ngủ, như vậy mọi người sẽ không bỏ lại tôi nữa.
* giải thích: - trái ổ ma hay trái trứng gà, trái lê ki ma.
* Đôi lời tác giả: Xin chào mọi người. Xin lỗi vì mấy ngày nay sức khỏe mình không tốt nên chậm trễ đăng truyện mình mọi người thông cảm. Trân trọng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro