Dành Quãng Đời Còn Lại Để Yêu Em
Đao Quang Kiếm...
Thủy Nhiễu Thiên Nhai
2024-08-25 21:52:14
Ở trước mặt Ôn Di, Mục Thịnh Hi không nói gì nữa nhưng nhìn vào đôi mắt lạnh lùng kia rõ ràng là không thân thiện.
“Ôn Di?” Ôn Cát Hải từ trong phòng gọi Ôn Di.
“Vâng, con vào đây.” Ôn Di cười xin lỗi rồi chạy vào nhà.
Trong sân chỉ còn lại Lãnh Nhược Băng và Mục Thịnh Hi, không ai cần ngụy trang nữa, hai mắt đánh nhau trên không trung, đao quang kiếm ảnh.
Ánh mắt Lãnh Nhược Băng lạnh lùng, mạnh mẽ cảnh cáo: "Mục Thịnh Hi, thân phận của anh tôn kính muốn kiểu nữ nhân gì cũng được, đừng có gieo tai họa lên người con gái nhà lành!”
Lãnh Nhược Băng không tin công tử kiểu Mục Thịnh Hi lớn lên trong cẩm y ngọc thực sẽ có cái nhìn trung tình về tình yêu, anh ta quan tâm quá nhiều đến Ôn Di. Ôn Di là người vô cùng quan trọng với cô, cô không bao giờ cho phép Mục Thịnh Hi đùa giỡn em ấy.
Mục Thịnh Hi cau mày, anh cũng hơi ngạc nhiên, từ trong đôi mắt Lãnh Nhược Băng anh đọc ra một thứ tình cảm gọi là quan tâm và khẩn trương, cô và Ôn Di không duyên gặp qua một lần, đêm đó liều chết cứu cô ấy bây giờ còn quan tâm cô ấy như vậy. Người phụ nữ này muốn làm cái gì?
“Hừ!” Mục Thịnh Hi cười lạnh: "Một nữ nhân lấy tình nhân làm công việc, không dành thời gian mà đi dỗ dành kim chủ vui vẻ kiếm chút tiền lại quan tâm chuyện người ta làm gì?”
Đồng tử của Lãnh Nhược Băng đột nhiên co rút lại, một cành khô trong tay bay ra ngoài như một mũi tên đứt dây, bay thẳng đến trước mặt Mục Thịnh Hi.
Mục Thịnh Hi hiển nhiên không ngờ Lãnh Nhược Băng lại đột nhiên ra tay, hơn nữa cách thức quá mức gọn gàng khiến anh không có thời gian xử lý cho nên chỉ có thể nhanh chóng nghiêng người tránh thoát cành khô. Cuối cùng cành khô bay qua tay anh, cắm vào đống củi ở góc tường.
Mục Thịnh Hi không kìm được lửa giận, rút súng lục nhắm ngay Lãnh Nhược Băng: "Lãnh Nhược Băng, cô tự tìm đường chết!”
Lãnh Nhược Băng không hề sợ hãi, bình tĩnh thong dong: "Đây là đáp lễ ly rượu đêm đó của anh.” Cô thật sự là người rất thù dai.
“Hừm, đừng quá tự cao, nếu như không phải Nam Cung không cho phép tổn thương cô bây giờ tôi đã dùng súng bắn chết cô.”
“Hừ, nếu đã không dám thì đừng giả vờ giả vịt.”
“Cô!” Mục Thịnh Hi nắm chặt súng ngắn, cố gắng kìm nén cơn tức giận của mình: "Tôi không biết Nam Cung bị cô cho uống thuốc mê gì mà vẫn còn giữ cô đến bây giờ nhưng tôi cảnh cáo cô đừng có làm trò, nếu không tôi sẽ không lưu tình!”
“Vậy tôi cũng cảnh cáo anh, tôi vô cùng vừa mắt cô gái Ôn Di này, muốn làm bạn với cô ấy cho nên anh đừng có ý đồ xấu, nếu không tôi cũng không lưu tình!”
Mục Thịnh Hi vừa muốn đánh trả, khóe mắt liếc thấy Ôn Di đi ra vì vậy anh nhanh chóng cất súng đi.
Mặc dù anh cất rất nhanh nhưng Ôn Di vẫn thấy cho nên nhanh chóng chạy đến bảo vệ Lãnh Nhược Băng ở sau lưng: "Cảnh sát Mục, cô Lãnh là ân nhân của tôi, là một người rất tốt tại sao anh lại muốn chĩa súng vào người chị ấy?”
Lãnh Nhược Băng cười vỗ vai Ôn Di: "Không có chuyện gì, Ôn Di, chị đang bàn luận một số thứ với cảnh sát Mục.”
Mục Thịnh Hi ngoài ý muốn phối hợp với Lãnh Nhược Băng: "Đúng vậy, chỉ bàn luận chút thôi.”
“A.” Ôn Di nhìn Mục Thịnh Hi rồi lại nhìn Lãnh Nhược Băng, nửa tin nửa ngờ.
“Ôn Di, chị đi trước đây, sau này liên lạc nhé.” Lãnh Nhược Băng tạm biệt.
“Ừm, cô Lãnh bảo trọng.” Ôn Di nói đầy ẩn ý.
“Ừm.” Đương nhiên Lãnh Nhược Băng hiểu, sau khi gật đầu liền đi qua người Mục Thịnh Hi ra khỏi sân. Ôn Di lo lắng đưa mắt nhìn cô rời đi.
Sau khi Lãnh Nhược Băng đi, Mục Thịnh Hi đột nhiên ra lệnh nói: "Sau này không cho phép cô qua lại cùng cô ấy!”
“A?” Ôn Di thu hồi ánh mắt, khó hiểu nhìn Mục Thịnh Hi: "Tại... tại sao?”
“Ôn Di?” Ôn Cát Hải từ trong phòng gọi Ôn Di.
“Vâng, con vào đây.” Ôn Di cười xin lỗi rồi chạy vào nhà.
Trong sân chỉ còn lại Lãnh Nhược Băng và Mục Thịnh Hi, không ai cần ngụy trang nữa, hai mắt đánh nhau trên không trung, đao quang kiếm ảnh.
Ánh mắt Lãnh Nhược Băng lạnh lùng, mạnh mẽ cảnh cáo: "Mục Thịnh Hi, thân phận của anh tôn kính muốn kiểu nữ nhân gì cũng được, đừng có gieo tai họa lên người con gái nhà lành!”
Lãnh Nhược Băng không tin công tử kiểu Mục Thịnh Hi lớn lên trong cẩm y ngọc thực sẽ có cái nhìn trung tình về tình yêu, anh ta quan tâm quá nhiều đến Ôn Di. Ôn Di là người vô cùng quan trọng với cô, cô không bao giờ cho phép Mục Thịnh Hi đùa giỡn em ấy.
Mục Thịnh Hi cau mày, anh cũng hơi ngạc nhiên, từ trong đôi mắt Lãnh Nhược Băng anh đọc ra một thứ tình cảm gọi là quan tâm và khẩn trương, cô và Ôn Di không duyên gặp qua một lần, đêm đó liều chết cứu cô ấy bây giờ còn quan tâm cô ấy như vậy. Người phụ nữ này muốn làm cái gì?
“Hừ!” Mục Thịnh Hi cười lạnh: "Một nữ nhân lấy tình nhân làm công việc, không dành thời gian mà đi dỗ dành kim chủ vui vẻ kiếm chút tiền lại quan tâm chuyện người ta làm gì?”
Đồng tử của Lãnh Nhược Băng đột nhiên co rút lại, một cành khô trong tay bay ra ngoài như một mũi tên đứt dây, bay thẳng đến trước mặt Mục Thịnh Hi.
Mục Thịnh Hi hiển nhiên không ngờ Lãnh Nhược Băng lại đột nhiên ra tay, hơn nữa cách thức quá mức gọn gàng khiến anh không có thời gian xử lý cho nên chỉ có thể nhanh chóng nghiêng người tránh thoát cành khô. Cuối cùng cành khô bay qua tay anh, cắm vào đống củi ở góc tường.
Mục Thịnh Hi không kìm được lửa giận, rút súng lục nhắm ngay Lãnh Nhược Băng: "Lãnh Nhược Băng, cô tự tìm đường chết!”
Lãnh Nhược Băng không hề sợ hãi, bình tĩnh thong dong: "Đây là đáp lễ ly rượu đêm đó của anh.” Cô thật sự là người rất thù dai.
“Hừm, đừng quá tự cao, nếu như không phải Nam Cung không cho phép tổn thương cô bây giờ tôi đã dùng súng bắn chết cô.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Hừ, nếu đã không dám thì đừng giả vờ giả vịt.”
“Cô!” Mục Thịnh Hi nắm chặt súng ngắn, cố gắng kìm nén cơn tức giận của mình: "Tôi không biết Nam Cung bị cô cho uống thuốc mê gì mà vẫn còn giữ cô đến bây giờ nhưng tôi cảnh cáo cô đừng có làm trò, nếu không tôi sẽ không lưu tình!”
“Vậy tôi cũng cảnh cáo anh, tôi vô cùng vừa mắt cô gái Ôn Di này, muốn làm bạn với cô ấy cho nên anh đừng có ý đồ xấu, nếu không tôi cũng không lưu tình!”
Mục Thịnh Hi vừa muốn đánh trả, khóe mắt liếc thấy Ôn Di đi ra vì vậy anh nhanh chóng cất súng đi.
Mặc dù anh cất rất nhanh nhưng Ôn Di vẫn thấy cho nên nhanh chóng chạy đến bảo vệ Lãnh Nhược Băng ở sau lưng: "Cảnh sát Mục, cô Lãnh là ân nhân của tôi, là một người rất tốt tại sao anh lại muốn chĩa súng vào người chị ấy?”
Lãnh Nhược Băng cười vỗ vai Ôn Di: "Không có chuyện gì, Ôn Di, chị đang bàn luận một số thứ với cảnh sát Mục.”
Mục Thịnh Hi ngoài ý muốn phối hợp với Lãnh Nhược Băng: "Đúng vậy, chỉ bàn luận chút thôi.”
“A.” Ôn Di nhìn Mục Thịnh Hi rồi lại nhìn Lãnh Nhược Băng, nửa tin nửa ngờ.
“Ôn Di, chị đi trước đây, sau này liên lạc nhé.” Lãnh Nhược Băng tạm biệt.
“Ừm, cô Lãnh bảo trọng.” Ôn Di nói đầy ẩn ý.
“Ừm.” Đương nhiên Lãnh Nhược Băng hiểu, sau khi gật đầu liền đi qua người Mục Thịnh Hi ra khỏi sân. Ôn Di lo lắng đưa mắt nhìn cô rời đi.
Sau khi Lãnh Nhược Băng đi, Mục Thịnh Hi đột nhiên ra lệnh nói: "Sau này không cho phép cô qua lại cùng cô ấy!”
“A?” Ôn Di thu hồi ánh mắt, khó hiểu nhìn Mục Thịnh Hi: "Tại... tại sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro