Dành Quãng Đời Còn Lại Để Yêu Em
Lại Vì Cô Mà Th...
Thủy Nhiễu Thiên Nhai
2024-08-25 21:52:14
Nam Cung Dạ đẩy cửa bước vào phòng vào, thấy vẻ mặt thấp thỏm của Lãnh Nhược Băng.
Ồ, cô còn có biểu cảm thấp thỏm, nếu như nhớ không lầm thì đây là lần đầu cô có biểu cảm như vậy. Ngoại trừ những phương thức chiến đấu điên cuồng mà cô bày ra hôm qua thì cô vẫn luôn ưu nhã trầm tĩnh, từ bao giờ biết thấp thỏm? Người phụ nữ này rất biết diễn!
Nam Cung Dạ lẳng lặng nhìn Lãnh Nhược Băng trong vài giây sau đó từ từ đưa tay phải lên, nòng súng nhắm ngay vào Lãnh Nhược Băng.
Đầu ngón tay phải của Lãnh Nhược Băng khẽ nhúc nhích, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy dao gọt hoa quả ở góc bàn, đấu cùng tốc độ đạn. Cô đang cảm nhận được sát ý của anh.
“Ngài Nam Cung, anh định giết tôi à?” Lãnh Nhược Băng cố gắng duy trì tỉnh táo.
“Tại sao tôi phải để một người nguy hiểm như vậy ở bên cạnh mình?” Đây là lần đầu tiên Nam Cung Dạ nói chuyện với một người mà anh cho là nguy hiểm, trước đây anh sẽ không do dự mà giơ súng bắn.
“Đến cơ hội giải thích cũng không cho tôi?”
Đôi mắt lạnh lùng của Nam Cung Dạ khẽ nheo lại, ngón tay cái khẽ di chuyển, chốt an toàn của khẩu súng lục được bật lên: "Nể tình cô ở bên tôi hơn một tháng, tôi cho cô một cơ hội, nói, cô là ai?” Thực ra thậm chí chính anh còn không biết tại sao mình lại đưa ra quyết định này.
Lãnh Nhược Băng chăm chú nhìn vào họng súng của Nam Cung Dạ, anh đã mở chốt an toàn, tùy thời đạn có thể bắn ra. Ý của anh quá rõ ràng, cô phải trả lời thật cẩn thận, nếu câu trả lời không làm anh vừa lòng thì anh sẽ bắn không chút do dự.
“Ngài Nam Cung nghi ngờ thân phận của tôi, sợ rằng tôi sẽ hại ngài? Nếu vậy thì ngài suy nghĩ nhiều rồi, tôi chính là Lãnh Nhược Băng, tôi chỉ cần sự trợ giúp của ngài, không gây tổn hại.”
“...” Nam Cung Dạ hơi nheo mắt, chờ cô nói tiếp.
“Tôi biết chút võ thuật, học được trong đồn cảnh sát, khi tôi sinh ra mẹ tôi đã mất, ba tôi cũng mất khi tôi mười bảy, tôi ở một mình vừa phải học vừa phải đi làm. Vì khá ưa nhìn nên tôi thường bị mấy tên lưu manh nhớ thương, để giữ sự trong trắng tôi đã trở thành người cung cấp thông tin cho đồn cảnh sát, điều kiện là đồn cảnh sát phải huấn luyện kỹ năng tự vệ miễn phí cho tôi.”
“...” Vẻ mặt của Nam Cung Dạ không thay đổi, nhưng chỉ có bản thân anh mới biết trái tim mình đã buông lỏng, thậm chí còn có cảm giác đau đớn, cô xinh đẹp như vậy mà một mình bơ vơ, thật sự không dễ dàng giữ được bảo vệ sự trong trắng.
“Tôi biết tôi không có ai để dựa vào. Tôi phải tự rèn luyện bản thân trở nên mạnh mẽ vì vậy tôi học rất chăm chỉ nên người khác sẽ cảm thấy thân thủ của tôi không tệ lắm.” Lãnh Nhược Băng dừng lại đúng lúc, khát vọng nhìn Nam Cung Dạ nhưng tay phải của cô đã ở trong trạng thái căng thẳng, luôn chuẩn bị cho chiến đấu.
“...” Nam Cung Dạ mím môi, vẫn chĩa súng về phía cô: "Nếu đã để ý sự trong sạch như vậy thì tại sao phải trêu chọc tôi?”
"Vì ước mơ của tôi, vì sự giao phó của ba tôi trên giường bệnh. Ông ấy muốn tôi trở thành kiến trúc sư giỏi nhất vì vậy tôi đã đến Long Thành một mình, mạo hiểm chen chân vào công ty hàng đầu thế giới, Nam Cung thế gia. Vì giấc mộng mà mất đi trong sạch tôi có thể tiếp nhận, hơn nữa trao lần đầu tiên cho người có mị lực là ngài Nam Cung đây tôi cũng không cảm thấy thua thiệt.” Không thể nói lời của Lãnh Nhược Băng là tài tình khéo léo, nhưng lại khen Nam Cung Dạ không dấu vết.
Nhưng Nam Cung Dạ không phải người đàn ông nghe phụ nữ xu nịnh sẽ dịu dàng, anh lãnh khốc, cơ trí nên sẽ không vì mấy câu của Lãnh Nhược Băng mà lật đổ những suy tính trước kia của mình.
Vì vậy mặc dù trong lòng buông lỏng nhưng anh vẫn lạnh lùng chĩa súng Lãnh Nhược Băng, âm thanh lạnh lẽo: "Cô cảm thấy chỉ dựa vào lời nói của cô tôi sẽ từ bỏ suy nghĩ giết cô sao?”
Ồ, cô còn có biểu cảm thấp thỏm, nếu như nhớ không lầm thì đây là lần đầu cô có biểu cảm như vậy. Ngoại trừ những phương thức chiến đấu điên cuồng mà cô bày ra hôm qua thì cô vẫn luôn ưu nhã trầm tĩnh, từ bao giờ biết thấp thỏm? Người phụ nữ này rất biết diễn!
Nam Cung Dạ lẳng lặng nhìn Lãnh Nhược Băng trong vài giây sau đó từ từ đưa tay phải lên, nòng súng nhắm ngay vào Lãnh Nhược Băng.
Đầu ngón tay phải của Lãnh Nhược Băng khẽ nhúc nhích, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy dao gọt hoa quả ở góc bàn, đấu cùng tốc độ đạn. Cô đang cảm nhận được sát ý của anh.
“Ngài Nam Cung, anh định giết tôi à?” Lãnh Nhược Băng cố gắng duy trì tỉnh táo.
“Tại sao tôi phải để một người nguy hiểm như vậy ở bên cạnh mình?” Đây là lần đầu tiên Nam Cung Dạ nói chuyện với một người mà anh cho là nguy hiểm, trước đây anh sẽ không do dự mà giơ súng bắn.
“Đến cơ hội giải thích cũng không cho tôi?”
Đôi mắt lạnh lùng của Nam Cung Dạ khẽ nheo lại, ngón tay cái khẽ di chuyển, chốt an toàn của khẩu súng lục được bật lên: "Nể tình cô ở bên tôi hơn một tháng, tôi cho cô một cơ hội, nói, cô là ai?” Thực ra thậm chí chính anh còn không biết tại sao mình lại đưa ra quyết định này.
Lãnh Nhược Băng chăm chú nhìn vào họng súng của Nam Cung Dạ, anh đã mở chốt an toàn, tùy thời đạn có thể bắn ra. Ý của anh quá rõ ràng, cô phải trả lời thật cẩn thận, nếu câu trả lời không làm anh vừa lòng thì anh sẽ bắn không chút do dự.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ngài Nam Cung nghi ngờ thân phận của tôi, sợ rằng tôi sẽ hại ngài? Nếu vậy thì ngài suy nghĩ nhiều rồi, tôi chính là Lãnh Nhược Băng, tôi chỉ cần sự trợ giúp của ngài, không gây tổn hại.”
“...” Nam Cung Dạ hơi nheo mắt, chờ cô nói tiếp.
“Tôi biết chút võ thuật, học được trong đồn cảnh sát, khi tôi sinh ra mẹ tôi đã mất, ba tôi cũng mất khi tôi mười bảy, tôi ở một mình vừa phải học vừa phải đi làm. Vì khá ưa nhìn nên tôi thường bị mấy tên lưu manh nhớ thương, để giữ sự trong trắng tôi đã trở thành người cung cấp thông tin cho đồn cảnh sát, điều kiện là đồn cảnh sát phải huấn luyện kỹ năng tự vệ miễn phí cho tôi.”
“...” Vẻ mặt của Nam Cung Dạ không thay đổi, nhưng chỉ có bản thân anh mới biết trái tim mình đã buông lỏng, thậm chí còn có cảm giác đau đớn, cô xinh đẹp như vậy mà một mình bơ vơ, thật sự không dễ dàng giữ được bảo vệ sự trong trắng.
“Tôi biết tôi không có ai để dựa vào. Tôi phải tự rèn luyện bản thân trở nên mạnh mẽ vì vậy tôi học rất chăm chỉ nên người khác sẽ cảm thấy thân thủ của tôi không tệ lắm.” Lãnh Nhược Băng dừng lại đúng lúc, khát vọng nhìn Nam Cung Dạ nhưng tay phải của cô đã ở trong trạng thái căng thẳng, luôn chuẩn bị cho chiến đấu.
“...” Nam Cung Dạ mím môi, vẫn chĩa súng về phía cô: "Nếu đã để ý sự trong sạch như vậy thì tại sao phải trêu chọc tôi?”
"Vì ước mơ của tôi, vì sự giao phó của ba tôi trên giường bệnh. Ông ấy muốn tôi trở thành kiến trúc sư giỏi nhất vì vậy tôi đã đến Long Thành một mình, mạo hiểm chen chân vào công ty hàng đầu thế giới, Nam Cung thế gia. Vì giấc mộng mà mất đi trong sạch tôi có thể tiếp nhận, hơn nữa trao lần đầu tiên cho người có mị lực là ngài Nam Cung đây tôi cũng không cảm thấy thua thiệt.” Không thể nói lời của Lãnh Nhược Băng là tài tình khéo léo, nhưng lại khen Nam Cung Dạ không dấu vết.
Nhưng Nam Cung Dạ không phải người đàn ông nghe phụ nữ xu nịnh sẽ dịu dàng, anh lãnh khốc, cơ trí nên sẽ không vì mấy câu của Lãnh Nhược Băng mà lật đổ những suy tính trước kia của mình.
Vì vậy mặc dù trong lòng buông lỏng nhưng anh vẫn lạnh lùng chĩa súng Lãnh Nhược Băng, âm thanh lạnh lẽo: "Cô cảm thấy chỉ dựa vào lời nói của cô tôi sẽ từ bỏ suy nghĩ giết cô sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro