Dành Quãng Đời Còn Lại Để Yêu Em
Mục Thịnh Hi Gâ...
Thủy Nhiễu Thiên Nhai
2024-08-25 21:52:14
“Chậc chậc chậc…” Dụ Bách Hàn vừa đùa vừa lắc đầu: “Nam Cung, từ bao giờ cậu học được cách chăm sóc phụ nữ như vậy?”
Nam Cung Dạ trước kia ngay cả khi có phụ nữ cũng sẽ không thèm nhìn họ chứ đừng nói đến việc hỏi cô ấy muốn uống gì. Anh luôn là một vị vua cao cao tại thượng, từ trước đến nay đều là phụ nữ chủ động bắt chuyện với anh.
Sau khi bị Dụ Bách Hàn chế nhạo, Nam Cung Dạ cũng đột nhiên ý thức được vấn đề này, cảm thấy có chút mất mặt vì vậy anh quay đầu lạnh lùng liếc nhìn Dụ Bách Hàn, dọa Bách Hàn sợ tới mức vội vàng im lặng.
“Lần đầu tiên gặp Lãnh tiểu thư không có gì để tặng. Tặng cô một viên mỹ dung dưỡng nhan, hy vọng cô có thể vui vẻ nhận.” Đường Hạo mỉm cười đẩy một hộp gỗ vuông nhỏ tinh xảo đến trước mặt Lãnh Nhược Băng.
Lãnh Nhược Băng mở ra xem thử liền biết đây là bảo vật rất khó tìm, trên thị trường căn bản không thể mua được.
Lãnh Nhược Băng cười nhẹ: "Bí phương độc nhất vô nhị của Đường thiếu là bảo bối khó tìm, thật cảm ơn Đường thiếu vì món quà hào phóng như vậy."
"Ha ha ha..." Đường Hạo hài lòng gật đầu cười: "Biết hàng tốt, không tệ."
“Đường Hạo tặng quà, tôi không thể không có.” Dụ Bách Hàn nhanh chóng lấy ra một sợi dây chuyền bạch ngọc từ trong tay ném cho Lãnh Nhược Băng: “Hey, Nhược Băng, bắt lấy.”
Lãnh Nhược Băng bắt gọn sợi dây chuyền giữa không trung, cười nhạt nói: "Cảm ơn Dụ thiếu."
Dây chuyền này cho cảm giác rất tốt và màu sắc khá tinh khiết. Thương Hải Minh Nguyệt châu có nước mắt, Lam Điền Nhật noãn ngọc có khói bay. Mặc dù sợi dây chuyền này nhỏ nhưng giá trị thực tế của nó cực kỳ cao, ít nhất là ba triệu tệ trên thị trường.
Không hổ danh là một nhân vật trong Tứ thiếu của Thành Long, vừa gặp đã tặng một món quà xa xỉ như vậy, Lãnh Nhược Băng không ngờ rằng tham gia bữa tiệc này lại thu được nhiều lợi nhuận đến vậy. Có thể cô sẽ không phải gặp rắc rối về chuyện tiền bạc.
Lãnh Nhược Băng nhận đồ rất tự nhiên không hề biểu hiện tôn sùng vàng bạc một cách thô tục cũng không ra vẻ cao quý bởi cô coi đây là chuyện đương nhiên. Cuộc gặp mặt người mới nào mà chẳng có quà, chỉ là quà ít hay nhiều mà thôi.
Điểm này khiến cả Đường Hạo và Dụ Bách Hàn đều ngạc nhiên, bọn họ chưa từng thấy người phụ nữ nào như vậy, thật...đặc biệt!
Đối với phản ứng của Lãnh Nhược Băng, Nam Cung Dạ cảm thấy rất thú vị, anh thực sự không thể đoán được người phụ nữ này đang nghĩ gì trong đầu. Nói cô cao quý nhưng lại thu tiền không tiếc tay, nói cô hám tiền nhưng xưa nay cô không bao giờ vì tiền mà lấy lòng nịnh nọt. Từ đầu đến cuối anh luôn nhìn vào đôi mắt cô với ý thăm dò.
Dụ Bách Hàn nghiêng đầu nhìn Mục Thịnh Hi: "Này, cậu không nói gì sao?"
Mục Thịnh Hi vẫn lạnh lùng dựa vào ghế sô pha không thèm nhìn Dụ Bách Hàn, đột nhiên nâng mắt nhìn Lãnh Nhược Băng, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo: "Cô Lãnh là người Tây Lăng?"
“Phải.” Lãnh Nhược Băng rất bình tĩnh mặc dù cô nhìn thấy sự thù địch trong mắt Mục Thịnh Hi nhưng cô không cảm thấy sợ chút nào, cô đã thấy quá nhiều nhân vật nguy hiểm, hơn nữa tâm lý của cô từ lâu đã luyện vững đến độ không thể tưởng tượng nổi.
"Cha mẹ mất sớm, cô sống một mình?"
"Đúng."
"Tôi rất muốn biết cô Lãnh mồ côi cha mẹ khi còn nhỏ vậy cô hoàn thành việc học thế nào?"
“Dựa vào các chương trình vừa học vừa làm, học bổng và tài trợ của giáo hội.” Lãnh Nhược Băng không chút lo lắng, thông tin của cô từ lâu đã được Thần điện Tây Lăng lập hồ sơ một cách hợp lý.
“Cô Lãnh thật đáng ngưỡng mộ…” Trước khi Mục Thịnh Hi dứt lời, anh ta đột nhiên xuất thủ, ly rượu rỗng trong tay như một mũi tên lao thẳng đến mặt Lãnh Nhược Băng.
Con ngươi của Lãnh Nhược Băng đột nhiên rụt lại, cô không ngờ Mục Thịnh Hi lại ra tay một cách tùy tiện như vậy, dù sao thì bây giờ cô cũng là phụ nữ của Nam Cung Dạ. Nhưng ly sắp lao đến trước mặt rồi, bắt ly cũng không khó nhưng có bắt hay không cũng cần cân nhắc một chút.
Nam Cung Dạ trước kia ngay cả khi có phụ nữ cũng sẽ không thèm nhìn họ chứ đừng nói đến việc hỏi cô ấy muốn uống gì. Anh luôn là một vị vua cao cao tại thượng, từ trước đến nay đều là phụ nữ chủ động bắt chuyện với anh.
Sau khi bị Dụ Bách Hàn chế nhạo, Nam Cung Dạ cũng đột nhiên ý thức được vấn đề này, cảm thấy có chút mất mặt vì vậy anh quay đầu lạnh lùng liếc nhìn Dụ Bách Hàn, dọa Bách Hàn sợ tới mức vội vàng im lặng.
“Lần đầu tiên gặp Lãnh tiểu thư không có gì để tặng. Tặng cô một viên mỹ dung dưỡng nhan, hy vọng cô có thể vui vẻ nhận.” Đường Hạo mỉm cười đẩy một hộp gỗ vuông nhỏ tinh xảo đến trước mặt Lãnh Nhược Băng.
Lãnh Nhược Băng mở ra xem thử liền biết đây là bảo vật rất khó tìm, trên thị trường căn bản không thể mua được.
Lãnh Nhược Băng cười nhẹ: "Bí phương độc nhất vô nhị của Đường thiếu là bảo bối khó tìm, thật cảm ơn Đường thiếu vì món quà hào phóng như vậy."
"Ha ha ha..." Đường Hạo hài lòng gật đầu cười: "Biết hàng tốt, không tệ."
“Đường Hạo tặng quà, tôi không thể không có.” Dụ Bách Hàn nhanh chóng lấy ra một sợi dây chuyền bạch ngọc từ trong tay ném cho Lãnh Nhược Băng: “Hey, Nhược Băng, bắt lấy.”
Lãnh Nhược Băng bắt gọn sợi dây chuyền giữa không trung, cười nhạt nói: "Cảm ơn Dụ thiếu."
Dây chuyền này cho cảm giác rất tốt và màu sắc khá tinh khiết. Thương Hải Minh Nguyệt châu có nước mắt, Lam Điền Nhật noãn ngọc có khói bay. Mặc dù sợi dây chuyền này nhỏ nhưng giá trị thực tế của nó cực kỳ cao, ít nhất là ba triệu tệ trên thị trường.
Không hổ danh là một nhân vật trong Tứ thiếu của Thành Long, vừa gặp đã tặng một món quà xa xỉ như vậy, Lãnh Nhược Băng không ngờ rằng tham gia bữa tiệc này lại thu được nhiều lợi nhuận đến vậy. Có thể cô sẽ không phải gặp rắc rối về chuyện tiền bạc.
Lãnh Nhược Băng nhận đồ rất tự nhiên không hề biểu hiện tôn sùng vàng bạc một cách thô tục cũng không ra vẻ cao quý bởi cô coi đây là chuyện đương nhiên. Cuộc gặp mặt người mới nào mà chẳng có quà, chỉ là quà ít hay nhiều mà thôi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Điểm này khiến cả Đường Hạo và Dụ Bách Hàn đều ngạc nhiên, bọn họ chưa từng thấy người phụ nữ nào như vậy, thật...đặc biệt!
Đối với phản ứng của Lãnh Nhược Băng, Nam Cung Dạ cảm thấy rất thú vị, anh thực sự không thể đoán được người phụ nữ này đang nghĩ gì trong đầu. Nói cô cao quý nhưng lại thu tiền không tiếc tay, nói cô hám tiền nhưng xưa nay cô không bao giờ vì tiền mà lấy lòng nịnh nọt. Từ đầu đến cuối anh luôn nhìn vào đôi mắt cô với ý thăm dò.
Dụ Bách Hàn nghiêng đầu nhìn Mục Thịnh Hi: "Này, cậu không nói gì sao?"
Mục Thịnh Hi vẫn lạnh lùng dựa vào ghế sô pha không thèm nhìn Dụ Bách Hàn, đột nhiên nâng mắt nhìn Lãnh Nhược Băng, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo: "Cô Lãnh là người Tây Lăng?"
“Phải.” Lãnh Nhược Băng rất bình tĩnh mặc dù cô nhìn thấy sự thù địch trong mắt Mục Thịnh Hi nhưng cô không cảm thấy sợ chút nào, cô đã thấy quá nhiều nhân vật nguy hiểm, hơn nữa tâm lý của cô từ lâu đã luyện vững đến độ không thể tưởng tượng nổi.
"Cha mẹ mất sớm, cô sống một mình?"
"Đúng."
"Tôi rất muốn biết cô Lãnh mồ côi cha mẹ khi còn nhỏ vậy cô hoàn thành việc học thế nào?"
“Dựa vào các chương trình vừa học vừa làm, học bổng và tài trợ của giáo hội.” Lãnh Nhược Băng không chút lo lắng, thông tin của cô từ lâu đã được Thần điện Tây Lăng lập hồ sơ một cách hợp lý.
“Cô Lãnh thật đáng ngưỡng mộ…” Trước khi Mục Thịnh Hi dứt lời, anh ta đột nhiên xuất thủ, ly rượu rỗng trong tay như một mũi tên lao thẳng đến mặt Lãnh Nhược Băng.
Con ngươi của Lãnh Nhược Băng đột nhiên rụt lại, cô không ngờ Mục Thịnh Hi lại ra tay một cách tùy tiện như vậy, dù sao thì bây giờ cô cũng là phụ nữ của Nam Cung Dạ. Nhưng ly sắp lao đến trước mặt rồi, bắt ly cũng không khó nhưng có bắt hay không cũng cần cân nhắc một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro