Dành Quãng Đời Còn Lại Để Yêu Em
Tâm Hỏa Cuồn Cu...
Thủy Nhiễu Thiên Nhai
2024-08-25 21:52:14
“Hừ!” Nam Cung Dạ khinh miệt hừ một hơi khí lạnh: "Kim chủ kiểu này, cô có hài lòng?”
“Đương nhiên hài lòng.” Lãnh Nhược Băng cong môi ưu nhã. Chỉ có cô mới biết trong lòng cô có một lưỡi đao, rất muốn rạch mặt người đàn ông này.
Cũng chỉ có Nam Cung Dạ biết rằng anh muốn mở tung lớp vỏ của người phụ nữ này để xem lòng cô như thế nào.
Sau một lúc giằng co, môi Lãnh Nhược Băng hơi mím lại, trầm mặc một lát, sau đó nâng mắt lên: "Ngài Nam Cung, tôi muốn báo cáo thiết kế của tôi với anh, tôi đã...”
“Đây không phải là nơi để nói về công việc!” Nam Cung Dạ lạnh lùng ngắt lời cô, anh dùng ánh mắt nói cho cô biết cô nên làm gì tiếp theo.
Thông minh như Lãnh Nhược Băng tự nhiên hiểu, anh muốn cô, sau nửa tháng xa cách anh có nhu cầu.
Vì vậy, cô tự cười giễu cợt: "Đúng vậy, đây không phải là nơi nói chuyện công việc mà là nơi tôi cung cấp dịch vụ cho kim chủ.”
“Rất tốt.” Nam Cung Dạ đưa tay nắm cằm của cô, nhẹ nhàng nâng lên: "Vậy thì để tôi xem trình độ phục vụ của cô có tiến bộ không.”
Sau đó Nam Cung Dạ hôn cô, bá đạo, lạnh lùng, không thương hoa tiếc ngọc. Nói là hôn không bằng nói là đang phát tiết, phát tiết lửa giận vô căn cứ trong lòng anh.
Mặc dù cô đang nằm trong vòng tay anh nhưng anh biết lòng cô đang ở rất xa anh, trong lòng của cô chứa đựng những gì anh không cách nào biết được. Cô vẫn luôn trầm lặng, ưu nhã, anh không biết cô đang suy nghĩ gì, cho tới bây giờ vẫn không nhìn thấy rõ.
Chỉ điều này thôi cũng đủ khiến anh phát điên. Anh là Vương cao cao tại thượng, thích nhìn thấu triệt để mọi người, nắm chắc trong lòng bàn tay nhưng cô là ngoại lệ, anh không bắt được cô khiến anh rất bực mình.
Trên môi truyền đến mùi máu tươi, Lãnh Nhược Băng không phản kháng, yên tĩnh tiếp nhận, vẫn là câu nói kia, con đường này do cô chọn, cô phải chấp nhận.
Anh không biết tại sao anh chỉ muốn làm cô đau, muốn nhìn vẻ mặt khác nhau của cô nhưng người phụ nữ này rất cố chấp, cho dù đau, cho dù khóe môi chảy máu, cô cũng không hét lên tiếng nào, giống như không thấy đau vậy.
Điều này càng khiến anh khó chịu hơn.
Vì vậy anh ôm chặt lấy cô phát tiết một cách không dịu dàng cả về thể xác lẫn tình cảm.
Lãnh Nhược Băng từ đầu đến cuối đều tiếp nhận, dù đau đến đâu cô cũng sẽ không kêu lên, môi dưới vốn đã bị thương giờ lại bị cô cắn thêm một vết.
Khi mọi hành động ồn ào dừng lại, căn phòng tràn ngập hơi thở hoan ái, Lãnh Nhược Băng cuộn mình ở góc giường như một con nai bị thương, khuôn mặt nhỏ nhắn áp vào giường, hai mắt khẽ nhắm. Dù mệt nhưng cô không buồn ngủ.
Nam Cung Dạ dựa vào đầu giường, châm một điếu thuốc nhưng không hút mà để nó tự cháy.
Lửa trong người anh được phát tiết nhưng lửa trong lòng dường như càng ngày càng mạnh. Anh không giận vì Lãnh Nhược Băng mà giận chính mình. Tại sao lại muốn tức giận với một người phụ nữ. Cô không sai là anh sai, anh không nên có tình cảm. Cô làm tốt bổn phận của mình, là trong lòng anh tự vặn vẹo.
Nhận ra điều này anh rất cáu kỉnh, nhìn bóng lưng yếu ớt của cô, anh chợt thấy có chút áy náy. Nhưng cho dù áy náy anh cũng sẽ không nói ra, anh là Vương cao cao tại thượng, sẽ không bao giờ nói từ áy náy.
Một lúc lâu sau, anh cáu kỉnh rời khỏi giường đi vào phòng tắm.
Tắm rửa sạch sẽ, thay một bộ quần áo sạch rồi rời khỏi phòng.
“Đương nhiên hài lòng.” Lãnh Nhược Băng cong môi ưu nhã. Chỉ có cô mới biết trong lòng cô có một lưỡi đao, rất muốn rạch mặt người đàn ông này.
Cũng chỉ có Nam Cung Dạ biết rằng anh muốn mở tung lớp vỏ của người phụ nữ này để xem lòng cô như thế nào.
Sau một lúc giằng co, môi Lãnh Nhược Băng hơi mím lại, trầm mặc một lát, sau đó nâng mắt lên: "Ngài Nam Cung, tôi muốn báo cáo thiết kế của tôi với anh, tôi đã...”
“Đây không phải là nơi để nói về công việc!” Nam Cung Dạ lạnh lùng ngắt lời cô, anh dùng ánh mắt nói cho cô biết cô nên làm gì tiếp theo.
Thông minh như Lãnh Nhược Băng tự nhiên hiểu, anh muốn cô, sau nửa tháng xa cách anh có nhu cầu.
Vì vậy, cô tự cười giễu cợt: "Đúng vậy, đây không phải là nơi nói chuyện công việc mà là nơi tôi cung cấp dịch vụ cho kim chủ.”
“Rất tốt.” Nam Cung Dạ đưa tay nắm cằm của cô, nhẹ nhàng nâng lên: "Vậy thì để tôi xem trình độ phục vụ của cô có tiến bộ không.”
Sau đó Nam Cung Dạ hôn cô, bá đạo, lạnh lùng, không thương hoa tiếc ngọc. Nói là hôn không bằng nói là đang phát tiết, phát tiết lửa giận vô căn cứ trong lòng anh.
Mặc dù cô đang nằm trong vòng tay anh nhưng anh biết lòng cô đang ở rất xa anh, trong lòng của cô chứa đựng những gì anh không cách nào biết được. Cô vẫn luôn trầm lặng, ưu nhã, anh không biết cô đang suy nghĩ gì, cho tới bây giờ vẫn không nhìn thấy rõ.
Chỉ điều này thôi cũng đủ khiến anh phát điên. Anh là Vương cao cao tại thượng, thích nhìn thấu triệt để mọi người, nắm chắc trong lòng bàn tay nhưng cô là ngoại lệ, anh không bắt được cô khiến anh rất bực mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trên môi truyền đến mùi máu tươi, Lãnh Nhược Băng không phản kháng, yên tĩnh tiếp nhận, vẫn là câu nói kia, con đường này do cô chọn, cô phải chấp nhận.
Anh không biết tại sao anh chỉ muốn làm cô đau, muốn nhìn vẻ mặt khác nhau của cô nhưng người phụ nữ này rất cố chấp, cho dù đau, cho dù khóe môi chảy máu, cô cũng không hét lên tiếng nào, giống như không thấy đau vậy.
Điều này càng khiến anh khó chịu hơn.
Vì vậy anh ôm chặt lấy cô phát tiết một cách không dịu dàng cả về thể xác lẫn tình cảm.
Lãnh Nhược Băng từ đầu đến cuối đều tiếp nhận, dù đau đến đâu cô cũng sẽ không kêu lên, môi dưới vốn đã bị thương giờ lại bị cô cắn thêm một vết.
Khi mọi hành động ồn ào dừng lại, căn phòng tràn ngập hơi thở hoan ái, Lãnh Nhược Băng cuộn mình ở góc giường như một con nai bị thương, khuôn mặt nhỏ nhắn áp vào giường, hai mắt khẽ nhắm. Dù mệt nhưng cô không buồn ngủ.
Nam Cung Dạ dựa vào đầu giường, châm một điếu thuốc nhưng không hút mà để nó tự cháy.
Lửa trong người anh được phát tiết nhưng lửa trong lòng dường như càng ngày càng mạnh. Anh không giận vì Lãnh Nhược Băng mà giận chính mình. Tại sao lại muốn tức giận với một người phụ nữ. Cô không sai là anh sai, anh không nên có tình cảm. Cô làm tốt bổn phận của mình, là trong lòng anh tự vặn vẹo.
Nhận ra điều này anh rất cáu kỉnh, nhìn bóng lưng yếu ớt của cô, anh chợt thấy có chút áy náy. Nhưng cho dù áy náy anh cũng sẽ không nói ra, anh là Vương cao cao tại thượng, sẽ không bao giờ nói từ áy náy.
Một lúc lâu sau, anh cáu kỉnh rời khỏi giường đi vào phòng tắm.
Tắm rửa sạch sẽ, thay một bộ quần áo sạch rồi rời khỏi phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro