Bị chơi hỏng (thượng)
Loạn Thế Cuồng Đao
2024-07-20 21:09:04
Thiên Phong Ma nữ Hạ Nghê Thường không có chút sức chống cự dưới bàn tay to của thiếu niên vạm vỡ người Ninh Châu đó, đặt hết hy vọng vào Mục
Thiên Dưỡng, ai ngờ cuối cùng người cứu nàng là Đinh Hạo. Thiên Phong Ma nữ Hạ Nghê Thường bỗng thấy không chỉ là nàng, toàn bộ Lôi Âm phái nên
suy nghĩ kỹ lại lập trường của mình, cứ khăng khăng đi theo Thanh Bình
học viện thật là lựa chọn sáng suốt sao? Một khi ngày sau Lôi Âm phái
không còn giá trị e rằng sẽ bị bỏ như vứt giày cũ.
Không chỉ mình Thiên Phong Ma nữ Hạ Nghê Thường, rất nhiều đệ tử Tuyết Châu thấy thất vọng với Mục Thiên Dưỡng.
Khi võ giả Tuyết Châu bị nhục nhã, đệ nhất thiên tài được ký thác kỳ vọng thế nhưng nhắm mắt làm ngơ, thờ ơ, thậm chí không vươn tay giúp minh hữu của mình. Một kẻ máu lạnh âm trầm như vậy thích hợp làm đệ nhất nhân võ đạo tương lai của Tuyết Châu sao? Dù Mục Thiên Dưỡng tham gia vào Huyền Sương Thần Vệ doanh chắc cũng không mang đến ích lợi gì cho nhân loại Tuyết Châu, so sánh thì Đinh Hạo hăng hái phản kích khiến mọi người đều đứng về phe hắn.
Tuy rằng không có người nói chuyện nhưng ánh mắt đám thanh niên Tuyết Châu đã nói lên rất nhiều vấn đề.
Không khí kỳ dị lan tràn trong các đệ tử Tuyết Châu.
Mục Thiên Dưỡng nhíu mày.
* * *
- Ha ha ha ha ha ha! Bắc man, ngươi độc, ngươi có gan thì giết ta đi!
Nửa người lão tam Ninh Châu Tam Hoàng lún trong ánh sáng vàng, chỉ có nửa ngực lộ ra ngoài. Lão tam Ninh Châu Tam Hoàng nhe răng cười điên tại, hàm răng trắng lóe tia sắc bén như dã thú. Lão tam Ninh Châu Tam Hoàng không tin Đinh Hạo dám giết gã, nếu gã chết thì toàn Tuyết Châu sẽ phải chôn cùng gã.
Đinh Hạo cười nói:
- Đúng là đồ đê tiện, lúc này còn mạnh miệng.
Đinh Hạo đi tới đạp mấy cái lên mặt lão tam Ninh Châu Tam Hoàng, để lại dấu chân. Sống mũi lão tam Ninh Châu Tam Hoàng bị đạp gãy.
Một Ninh Châu Tam Hoàng ở bên cạnh lão tam Ninh Châu Tam Hoàng giận điên lên:
- Ngươi . . . Bắc man, ta thề, ta nhất định sẽ giết ngươi! Ta là hoàng tử của Thiên Ninh vương triều, ta thề nhân danh vinh diệu hoàng thất, ta . . .
Tên Ninh Châu Tam Hoàng đó hận không thể nhai thịt Đinh Hạo, uống hết máu của hắn. Tiếc rằng tên Ninh Châu Tam Hoàng đó bị hoa văn vàng bí ẩn trói buộc, lực lượng bị phong ấn bảy, tám phần không vùng vẫy ra được.
- Phi!
Đinh Hạo ngồi xổm xuống giơ tay tát lia không cần tiền, khinh thường nói:
- Ngu ngốc, cho ngươi mặt mũi thì ngươi chính là hoàng tử, không nể mặt thì ngươi không bằng cả con chó. Vẫn chưa thây rõ tình hình? Tát ngươi đến mẹ ngươi không nhận ra!
Chốc lát sau mặt lão nhị Ninh Châu Tam Hoàng sưng như trái đào chín mọng.
Đinh Hạo ra tay không nương tình, lực lượng ẩn chứa cực dương thiên hỏa huyền khí, cực âm ngục băng huyền khí, nếu không có linh đan diệu dược trị liệu mặt lão nhị Ninh Châu Tam Hoàng sẽ sưng một, hai tháng.
Bên tay kia, đôi mắt lão đại Ninh Châu Tam Hoàng độc ác sắc bén như đao nhưng không chửi mắng Đinh Hạo, gã biết đấu võ mồm là cái dũng thất phu, sẽ càng bị nhục nhã hơn. Lão đại Ninh Châu Tam Hoàng cố nhịn, chờ thoát trói buộc lấy lại thực lực, sau này gã sẽ từng đao xẻo thịt bắc man này ra, băm nát tất cả người quen của hắn.
- Ô, nhìn ánh mắt của ngươi xem, không phục sao? Dù sao hai tên kia đã bị đánh, nếu ta không đánh ngươi chắc ngewơi cũng không cảm kích? Hôm nay lão tử đánh ngươi luôn!
Đinh Hạo đã bất chấp, ngồi xuống tát mấy chục cái, không hề nương tình. Mặt lão đại Ninh Châu Tam Hoàng sưng múp.
Mọi người đứng xem hút ngụm khí lạnh.
Tên này điên rồi.
Chắc chắn là điên.
Dù Đinh Hạo đánh bại Ninh Châu Tam Hoàng nhưng không cần làm nhục như vậy, cái này tương đương với kết thù không đội trời chung, sau này không thể giải hòa. Chỉ vì một hơi có cần làm đến thế không?
Bốp bốp bốp bốp bốp!
Đinh Hạo ngồi chồm hổm chậm rãi tát Ninh Châu Tam Hoàng, không quan tâm biểu tình căm hận của ba người.
Đinh Hạo vừa tát Ninh Châu Tam Hoàng vừa mỉm cười nói:
- Như thế nào? Cảm giác bị nhục nhã có sướng không? Hãy nhớ kỹ mùi vị này, về sau đừng tùy tiện sỉ nhục ai. Đặc biệt là ngươi . . .
Đinh Hạo chỉ vào mặt lão tam Ninh Châu Tam Hoàng, nói:
- Tổ cha nó ngươi may mắn đầu thai vào lỗ tốt, trong người chảy dòng máu hoàng thất. Ta phi! Hở chút kêu nữ võ giả đi hầu hạ ngươi? Nhìn ngươi mặt mũi đáng đánh, hôm nay không tát ngươi thì thật có lỗi với bàn tay đánh đến tê rần của ta!
Bốp bốp bốp bốp bốp!
Thanh âm như đang bóp chặt trái tim các võ giả Ninh Châu.
Đinh Hạo biểu hiện quá cuồng, không đệ tử Ninh Châu nào dám đi lên cứu Ninh Châu Tam Hoàng.
- Ngươi nhìn xem, các ngươi có tư cách gì cười nhạo đệ tử Tuyết Châu? Có tư cách gì khinh thường đệ tử Tuyết Châu?
Đinh Hạo chỉ vào nhóm đệ tử Ninh Châu, khinh thường nói:
- Làm võ giả nhưng đầu tiên là vẽ đường cho hưu chạy, cáo mượn oai hùm, khi dễ người có thực lực không bằng mình. Khi gặp người không thể chống lại thì sợ hãi, rụt cổ, không dám cứu đồng bào của mình, ta mất mặt thay các ngươi. Lại xem người Tuyết Châu ta.
Đinh Hạo chỉ vào mấy đệ tử Tuyết Châu lúc trước vì muốn cứu Thiên Phong Ma nữ Hạ Nghê Thường bị chấn hộc máu.
- Bọn họ biết rõ không phải là đối thủ còn dám xông lên cứu đồng bạn của mình.
Các đệ tử Ninh Châu gục đầu xuống.
Đinh Hạo nói thật sự, lời nói đau hơn cả tát tai, mặt đám võ giả Ninh Châu sưng lên nhưng thật sự không ai dám xông lên đánh nhau. Bởi vì Đinh Hạo biểu hiện quá điên cuồng, hoàng tử của Thiên Ninh vương triều còn bị đánh bầm dập như xơ mướp, nếu người khác chọc giận tên điên này chắc sẽ bị đánh không ra hình người.
Đinh Hạo khẽ thở dài:
- Ài, thấy tội cho các ngươi quá.
Đinh Hạo nhìn Ninh Châu Tam Hoàng, lắc đầu, nói:
- Bình thường bị đám phế vật này vây quanh như sao vờn quanh trăng, đến phút mấu chốt không ai đứng ra nói một câu cho các ngươi. Các ngươi làm người thật thất bại.
Lão nhị Ninh Châu Tam Hoàng hộc máu, tức đến xỉu.
Lão đại Ninh Châu Tam Hoàng nhắm mắt lại giả chết.
Lão tam Ninh Châu Tam Hoàng giận run người, vừa hộc máu vừa hét to:
- Có gan thì giết ta đi! Ngươi giết ta, ngươi giết ta . . .!
- Tốt, xương cứng. Kêu ta giết ngươi? Nói thật là ta lớn như vậy lần đầu gặp yêu cầu kỳ lạ đến thế.
Tay trái Đinh Hạo chộp hư không, một thanh viêm đao lửa đỏ nằm trong tay chém xuống. Lão tam Ninh Châu Tam Hoàng bị hù ngu ngốc, hét rầm lên.
Đinh Hạo cười to bảo:
- Thì ra ngươi cũng biết sợ chết.
Lão tam Ninh Châu Tam Hoàng sắp bị Đinh Hạo đùa thần kinh.
Đinh Hạo huơ dao hù Ninh Châu Tam Hoàng một lúc sau gãi cằm, tròng mắt xoay tròn. Bỗng mắt Đinh Hạo sáng lên, hắn nghĩ ra cách tốt.
Lão đại Ninh Châu Tam Hoàng luôn giả chết thấy rợn gai ốc, teo tim hỏi:
- Ngươi . . . Ngươi làm cái gì?
Lão đại Ninh Châu Tam Hoàng thấy run.
- Hì hì, ta nghĩ ra một cách rất tốt xử lý các ngươi.
- Ngươi . . . Ngươi đừng làm bậy!
Không chỉ mình Thiên Phong Ma nữ Hạ Nghê Thường, rất nhiều đệ tử Tuyết Châu thấy thất vọng với Mục Thiên Dưỡng.
Khi võ giả Tuyết Châu bị nhục nhã, đệ nhất thiên tài được ký thác kỳ vọng thế nhưng nhắm mắt làm ngơ, thờ ơ, thậm chí không vươn tay giúp minh hữu của mình. Một kẻ máu lạnh âm trầm như vậy thích hợp làm đệ nhất nhân võ đạo tương lai của Tuyết Châu sao? Dù Mục Thiên Dưỡng tham gia vào Huyền Sương Thần Vệ doanh chắc cũng không mang đến ích lợi gì cho nhân loại Tuyết Châu, so sánh thì Đinh Hạo hăng hái phản kích khiến mọi người đều đứng về phe hắn.
Tuy rằng không có người nói chuyện nhưng ánh mắt đám thanh niên Tuyết Châu đã nói lên rất nhiều vấn đề.
Không khí kỳ dị lan tràn trong các đệ tử Tuyết Châu.
Mục Thiên Dưỡng nhíu mày.
* * *
- Ha ha ha ha ha ha! Bắc man, ngươi độc, ngươi có gan thì giết ta đi!
Nửa người lão tam Ninh Châu Tam Hoàng lún trong ánh sáng vàng, chỉ có nửa ngực lộ ra ngoài. Lão tam Ninh Châu Tam Hoàng nhe răng cười điên tại, hàm răng trắng lóe tia sắc bén như dã thú. Lão tam Ninh Châu Tam Hoàng không tin Đinh Hạo dám giết gã, nếu gã chết thì toàn Tuyết Châu sẽ phải chôn cùng gã.
Đinh Hạo cười nói:
- Đúng là đồ đê tiện, lúc này còn mạnh miệng.
Đinh Hạo đi tới đạp mấy cái lên mặt lão tam Ninh Châu Tam Hoàng, để lại dấu chân. Sống mũi lão tam Ninh Châu Tam Hoàng bị đạp gãy.
Một Ninh Châu Tam Hoàng ở bên cạnh lão tam Ninh Châu Tam Hoàng giận điên lên:
- Ngươi . . . Bắc man, ta thề, ta nhất định sẽ giết ngươi! Ta là hoàng tử của Thiên Ninh vương triều, ta thề nhân danh vinh diệu hoàng thất, ta . . .
Tên Ninh Châu Tam Hoàng đó hận không thể nhai thịt Đinh Hạo, uống hết máu của hắn. Tiếc rằng tên Ninh Châu Tam Hoàng đó bị hoa văn vàng bí ẩn trói buộc, lực lượng bị phong ấn bảy, tám phần không vùng vẫy ra được.
- Phi!
Đinh Hạo ngồi xổm xuống giơ tay tát lia không cần tiền, khinh thường nói:
- Ngu ngốc, cho ngươi mặt mũi thì ngươi chính là hoàng tử, không nể mặt thì ngươi không bằng cả con chó. Vẫn chưa thây rõ tình hình? Tát ngươi đến mẹ ngươi không nhận ra!
Chốc lát sau mặt lão nhị Ninh Châu Tam Hoàng sưng như trái đào chín mọng.
Đinh Hạo ra tay không nương tình, lực lượng ẩn chứa cực dương thiên hỏa huyền khí, cực âm ngục băng huyền khí, nếu không có linh đan diệu dược trị liệu mặt lão nhị Ninh Châu Tam Hoàng sẽ sưng một, hai tháng.
Bên tay kia, đôi mắt lão đại Ninh Châu Tam Hoàng độc ác sắc bén như đao nhưng không chửi mắng Đinh Hạo, gã biết đấu võ mồm là cái dũng thất phu, sẽ càng bị nhục nhã hơn. Lão đại Ninh Châu Tam Hoàng cố nhịn, chờ thoát trói buộc lấy lại thực lực, sau này gã sẽ từng đao xẻo thịt bắc man này ra, băm nát tất cả người quen của hắn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Ô, nhìn ánh mắt của ngươi xem, không phục sao? Dù sao hai tên kia đã bị đánh, nếu ta không đánh ngươi chắc ngewơi cũng không cảm kích? Hôm nay lão tử đánh ngươi luôn!
Đinh Hạo đã bất chấp, ngồi xuống tát mấy chục cái, không hề nương tình. Mặt lão đại Ninh Châu Tam Hoàng sưng múp.
Mọi người đứng xem hút ngụm khí lạnh.
Tên này điên rồi.
Chắc chắn là điên.
Dù Đinh Hạo đánh bại Ninh Châu Tam Hoàng nhưng không cần làm nhục như vậy, cái này tương đương với kết thù không đội trời chung, sau này không thể giải hòa. Chỉ vì một hơi có cần làm đến thế không?
Bốp bốp bốp bốp bốp!
Đinh Hạo ngồi chồm hổm chậm rãi tát Ninh Châu Tam Hoàng, không quan tâm biểu tình căm hận của ba người.
Đinh Hạo vừa tát Ninh Châu Tam Hoàng vừa mỉm cười nói:
- Như thế nào? Cảm giác bị nhục nhã có sướng không? Hãy nhớ kỹ mùi vị này, về sau đừng tùy tiện sỉ nhục ai. Đặc biệt là ngươi . . .
Đinh Hạo chỉ vào mặt lão tam Ninh Châu Tam Hoàng, nói:
- Tổ cha nó ngươi may mắn đầu thai vào lỗ tốt, trong người chảy dòng máu hoàng thất. Ta phi! Hở chút kêu nữ võ giả đi hầu hạ ngươi? Nhìn ngươi mặt mũi đáng đánh, hôm nay không tát ngươi thì thật có lỗi với bàn tay đánh đến tê rần của ta!
Bốp bốp bốp bốp bốp!
Thanh âm như đang bóp chặt trái tim các võ giả Ninh Châu.
Đinh Hạo biểu hiện quá cuồng, không đệ tử Ninh Châu nào dám đi lên cứu Ninh Châu Tam Hoàng.
- Ngươi nhìn xem, các ngươi có tư cách gì cười nhạo đệ tử Tuyết Châu? Có tư cách gì khinh thường đệ tử Tuyết Châu?
Đinh Hạo chỉ vào nhóm đệ tử Ninh Châu, khinh thường nói:
- Làm võ giả nhưng đầu tiên là vẽ đường cho hưu chạy, cáo mượn oai hùm, khi dễ người có thực lực không bằng mình. Khi gặp người không thể chống lại thì sợ hãi, rụt cổ, không dám cứu đồng bào của mình, ta mất mặt thay các ngươi. Lại xem người Tuyết Châu ta.
Đinh Hạo chỉ vào mấy đệ tử Tuyết Châu lúc trước vì muốn cứu Thiên Phong Ma nữ Hạ Nghê Thường bị chấn hộc máu.
- Bọn họ biết rõ không phải là đối thủ còn dám xông lên cứu đồng bạn của mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Các đệ tử Ninh Châu gục đầu xuống.
Đinh Hạo nói thật sự, lời nói đau hơn cả tát tai, mặt đám võ giả Ninh Châu sưng lên nhưng thật sự không ai dám xông lên đánh nhau. Bởi vì Đinh Hạo biểu hiện quá điên cuồng, hoàng tử của Thiên Ninh vương triều còn bị đánh bầm dập như xơ mướp, nếu người khác chọc giận tên điên này chắc sẽ bị đánh không ra hình người.
Đinh Hạo khẽ thở dài:
- Ài, thấy tội cho các ngươi quá.
Đinh Hạo nhìn Ninh Châu Tam Hoàng, lắc đầu, nói:
- Bình thường bị đám phế vật này vây quanh như sao vờn quanh trăng, đến phút mấu chốt không ai đứng ra nói một câu cho các ngươi. Các ngươi làm người thật thất bại.
Lão nhị Ninh Châu Tam Hoàng hộc máu, tức đến xỉu.
Lão đại Ninh Châu Tam Hoàng nhắm mắt lại giả chết.
Lão tam Ninh Châu Tam Hoàng giận run người, vừa hộc máu vừa hét to:
- Có gan thì giết ta đi! Ngươi giết ta, ngươi giết ta . . .!
- Tốt, xương cứng. Kêu ta giết ngươi? Nói thật là ta lớn như vậy lần đầu gặp yêu cầu kỳ lạ đến thế.
Tay trái Đinh Hạo chộp hư không, một thanh viêm đao lửa đỏ nằm trong tay chém xuống. Lão tam Ninh Châu Tam Hoàng bị hù ngu ngốc, hét rầm lên.
Đinh Hạo cười to bảo:
- Thì ra ngươi cũng biết sợ chết.
Lão tam Ninh Châu Tam Hoàng sắp bị Đinh Hạo đùa thần kinh.
Đinh Hạo huơ dao hù Ninh Châu Tam Hoàng một lúc sau gãi cằm, tròng mắt xoay tròn. Bỗng mắt Đinh Hạo sáng lên, hắn nghĩ ra cách tốt.
Lão đại Ninh Châu Tam Hoàng luôn giả chết thấy rợn gai ốc, teo tim hỏi:
- Ngươi . . . Ngươi làm cái gì?
Lão đại Ninh Châu Tam Hoàng thấy run.
- Hì hì, ta nghĩ ra một cách rất tốt xử lý các ngươi.
- Ngươi . . . Ngươi đừng làm bậy!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro