Cạm bẫy?
Loạn Thế Cuồng Đao
2024-07-20 21:09:04
Hàn Dưỡng Kiếm theo bản năng gật đầu.
Đường Phật Lệ mỉm cười, nói:
- Nếu như các hạ vì tông môn đoạt được khoản bảo vật này, vậy dĩ nhiên là lập được đại công. Còn nếu quả thực đợi tới lúc vị sư thúc kia của ngài đến đây, mới phá được Vấn Kiếm Tông, vậy đến lúc đó công lao rốt cuộc tính là của ai? Tuyệt đối không phải là của ngài. Chỉ sợ nếu ngài không những không có công, ngược lại tiếp theo sẽ mang tội danh là làm việc không tốt. Đường đường là bốn vị kiếm tu cấp Vũ Vương đỉnh phuong, nắm không được một tông môn nho nhỏ của Tuyết Châu, cho dù có nhiều lý do hơn nữa, chỉ sợ cũng sẽ trở thành trò cười.
Hàn Dưỡng Kiếm nghe xong, tim nhất thời giật thót. Những lời này, từng chữ đều đâm đúng tim hắn, lại đâm thẳng vào chỗ quan trọng nhất. Như lời hắn nói, đó chính là vấn đề mình đã lo lắng nhiều ngày nay.
Phương Tiêu An nghe được cũng thấy hết hồn. Hắn quan sát ngôn ngữ và sắc mặt, lập tức biết được Hàn Dưỡng Kiếm đã bị lời nói của Đường Phật Lệ làm động tâm. Trong lòng hắn thầm nghĩ không ổn.
Người khác bị Đường Phật Lệ lừa, nhưng hắn thì không. Bởi vì trong lòng hắn hiểu rất rõ, sự trung thành của nam nhân này đối với Vấn Kiếm Tông, nhất là trải qua lần Đinh Hạo độ kiếp, dẫn đến bày bố của học viện Thanh Bình bị hao tổn, hắn sẽ không dễ dàng tin tưởng Đường Phật Lệ như vậy.
- Hàn huynh, trăm triệu không thể tin người này. Hắn xảo quyệt như vậy, những lời này nhất định là một cạm bẫy...
Phương Tiêu An nỗ lực thuyết phục Hàn Dưỡng Kiếm thay đổi chủ ý.
Nhưng …
- Câm miệng, chuyện này, Hàn sư huynh tự có chủ ý.
Một vị kiếm tu khác mở miệng quát lớn, hoàn toàn không lưu cho vị viện trưởng học viện Thanh Bình này chút mặt mũi.
- Nhưng...
Phương Tiêu An còn muốn nói thêm gì nữa.
- Hắc hắc, chuyện Liệt Thiên Kiếm Tông chúng ta, khi nào đến phiên một con kiến hôi như ngươi nói chuyện. Cút qua một bên. Một vị kiếm tu Liệt Thiên Kiếm Tông khác, khinh thường trách cứ.
Phương Tiêu An ngẩng đầu, đã thấy bốn vị kiếm tu, tính cả Hàn Dưỡng Kiếm đều nhìn mình với ánh mắt không tốt. Tim hắn chợt giật thốt, nhất thời biết mình phạm vào đại kỵ.
Mọi người đều tham lam.
Đường Phật Lệ ném ra một miếng mồi trí mạng, trúng mục tiêu quan trọng của bốn vị kiếm tu Liệt Thiên Kiếm Tông. Bọn họ nóng lòng muốn lập công, để tông môn thấy được giá trị của mình, tránh cho phần công lao này, bị vị sư thúc sắp tới cướp mất. Cho nên bọn họ tuyệt đối không chịu nghe theo những lời mình khuyên can. Ở trong mắt bọn họ, nếu tiếp tục nữa mình nhất định là đang đối nghịch cùng bọn họ?
Phương Tiêu An chỉ có thể trầm mặc không nói gì. Một sự trầm mặc ngắn ngủi.
- Có cạm bẫy gì, có thể làm hại ta được chứ?
Hàn Dưỡng Kiếm mỉm cười, nói với Đường Phật Lệ:
- Được, Đường Phật Lệ đúng không? Ngươi thật sự là một người ngoan độc. Nếu như ngươi thật sự có thể làm như lời mình đã nói, dâng đầu của Khí Thanh Sam và Lý Kiếm Ý lên, ta đây không ngại đáp ứng yêu cầu của ngươi, để ngươi làm một con rối chưởng môn nhân Vấn Kiếm Tông.
Trong đôi mắt Đường Phật Lệ hiện lên vẻ vui mừng, nói:
- Vậy quá tốt. Chỉ có điều, ta cần bốn vị hỗ trợ.
- Giúp thế nào?
Trong lòng Hàn Dưỡng Kiếm chợt có chút cảnh giác.
- Thực lực của Khí Thanh Sam rất cao, ta không có cơ hội giết hắn. Cho nên ta cần một loại thuốc độc có thể tạo ra tổn thương trí mạng đối với cường giả Vũ Hoàng. Ta sẽ lén lút trộn lẫn vào trong rượu của Khí Thanh Sam, để thực lực hắn bị tổn thất lớn. Như vậy, do ta hoặc là do bốn vị ra tay, đều có thể dễ dàng giết chết hắn. Về phần Lý Kiếm Ý. Thừa lúc hắn không để ý, ta giết chết hắn cũng không thành vấn đề. Nhưng trong Vấn Kiếm Tông, cao thủ trung thành với Lý Kiếm Ý có một số người. Trước tiên cần phải diệt trừ bọn họ trước.
Đường Phật Lệ phân tích đặc biệt cẩn thận.
Vừa nghe nói như vậy, sự nghi ngờ cuối cùng trong lòng Hàn Dưỡng Kiếm đã biến mất.
Xem ra người trước mắt này quả nhiên là một kẻ có dã tâm bừng bừng, vì bản thân bán đứng tông môn. Người như vậy, có thể lợi dụng.
Hàn Dưỡng Kiếm lấy từ trong người ra một bình ngọc lục sắc, ném cho Đường Phật Lệ, nói:
- Bình Thôn Huyền Toái Mạch Đan này, chỉ cần một chút đổ vào trong rượu hoặc thức ăn, thì có thể làm cho cường giả cấp Vũ Hoàng hoàn toàn mất đi lực lượng trong thời gian nửa nén hương... Kế tiếp, ngươi biết nên làm gì chứ?
Đường Phật Lệ gật đầu, cất bình ngọc xong, rất dứt khoát xoay người rời đi.
- Tối nay giờ tý, ở trước đại trận bảo vệ núi, ta cầm theo đầu của Lý Kiếm Ý và Khí Thanh Sam tới gặp. Hi vọng Hàn huynh có thể đến tiếp ứng. Đến lúc đó một lần hành động công phá Vấn Kiếm Tông. Từ đó về sau, Đường Phật Lệ nguyện ý làm một con chó ở dưới trướng của Hàn huynh, cung kính chờ ngài sai phái...
Thân hình lóe lên. Đường Phật Lệ đã biến mất ở trong bóng tối phía xa.
Trong lều lớn lại trầm mặc.
Phương Tiêu An không không cam lòng nói:
- Lẽ nào Hàn huynh thật tin tưởng người này?
Hàn Dưỡng Kiếm lạnh lùng cười, nói:
- Không quan tâm hắn nói là thật hay là giả, tối nay giờ tý sẽ biết.
- Vạn nhất trong đó có cạm bẫy...
- Hừ, Khí Thanh Sam này tuy rằng lợi hại, huynh đệ bốn người chúng ta muốn chạy trốn, hắn cũng đuổi không kịp. Hắn có gì phải sợ?
Hàn Dưỡng Kiếm cười ha ha:
- Được rồi, Phương viện trưởng không nên nghi thần nghi quỷ nữa. Trong lòng ngươi không muốn ta đánh xuống Vấn Kiếm Tông sao?
- Điều này... Dĩ nhiên không phải.
Phương Tiêu An chỉ có thể bất đắc dĩ dừng lại.
Hắn dĩ nhiên không phải không muốn Hàn Dưỡng Kiếm đánh hạ Vấn Kiếm Tông.
Vừa vặn ngược lại, hắn hi vọng Hàn Dưỡng Kiếm diệt sạch toàn bộ Vấn Kiếm Tông giết tới chó gà cũng không tha, mà không phải như lời Đường Phật Lệ nói, chỉ giết đám người Khí Thanh Sam Lý Kiếm Ý, vẫn lưu lại một vạn người còn lại làm nô lệ. Bởi vì Phương Tiêu An thật sự hiểu rất rõ về tiềm lực và sự dẻo dai của tông môn Vấn Kiếm Tông này. Một ngày còn chưa giết sạch, tông môn này sẽ luôn có khả năng quật khởi.
Đáng tiếc hiện tại Hàn Dưỡng Kiếm đã bị Đường Phật Lệ hoàn toàn thuyết phục. Hắn còn muốn khuyên can nữa, căn bản cũng không có người nào nghe.
Hi vọng cuộc hẹn tối nay không phải là lừa gạt.
Lui một bước lại mà nói, nếu quả thật giết Khí Thanh Sam và Lý Kiếm Ý, cùng với một vài tâm phúc của hai người này, trên căn bản, Vấn Kiếm Tông cũng xem như đã bị tiêu diệt. Kế tiếp, mình chỉ cần quản lý học viện Thanh Bình thoả đáng, Vấn Kiếm Tông trải qua kiếp nạn như vậy, muốn đối nghịch cùng học viện Thanh Bình, chính là muốn chết. Sau này mình tùy tiện tìm một cơ hội, có thể hoàn toàn xóa sạch tông môn này ở trên bản đồ Bắc Vực.
Nghĩ tới đây, trong lòng Phương Tiêu An đã trấn tĩnh lại một chút.
Hắn âm thầm sai người đi tập trung tin tức, chuẩn bị phác thảo ra một danh sách nòng cốt trong Vấn Kiếm Tông. Đến lúc giết chết tất cả cùng với Lý Kiếm Ý, Khí Thanh Sam, có thể khiến lực lượng và tiềm lực Vấn Kiếm Tông bị tổn thất lớn nhất. Điều này đã trực tiếp bóp chết hy vọng quật khởi của Vấn Kiếm Tông.
Đường Phật Lệ mỉm cười, nói:
- Nếu như các hạ vì tông môn đoạt được khoản bảo vật này, vậy dĩ nhiên là lập được đại công. Còn nếu quả thực đợi tới lúc vị sư thúc kia của ngài đến đây, mới phá được Vấn Kiếm Tông, vậy đến lúc đó công lao rốt cuộc tính là của ai? Tuyệt đối không phải là của ngài. Chỉ sợ nếu ngài không những không có công, ngược lại tiếp theo sẽ mang tội danh là làm việc không tốt. Đường đường là bốn vị kiếm tu cấp Vũ Vương đỉnh phuong, nắm không được một tông môn nho nhỏ của Tuyết Châu, cho dù có nhiều lý do hơn nữa, chỉ sợ cũng sẽ trở thành trò cười.
Hàn Dưỡng Kiếm nghe xong, tim nhất thời giật thót. Những lời này, từng chữ đều đâm đúng tim hắn, lại đâm thẳng vào chỗ quan trọng nhất. Như lời hắn nói, đó chính là vấn đề mình đã lo lắng nhiều ngày nay.
Phương Tiêu An nghe được cũng thấy hết hồn. Hắn quan sát ngôn ngữ và sắc mặt, lập tức biết được Hàn Dưỡng Kiếm đã bị lời nói của Đường Phật Lệ làm động tâm. Trong lòng hắn thầm nghĩ không ổn.
Người khác bị Đường Phật Lệ lừa, nhưng hắn thì không. Bởi vì trong lòng hắn hiểu rất rõ, sự trung thành của nam nhân này đối với Vấn Kiếm Tông, nhất là trải qua lần Đinh Hạo độ kiếp, dẫn đến bày bố của học viện Thanh Bình bị hao tổn, hắn sẽ không dễ dàng tin tưởng Đường Phật Lệ như vậy.
- Hàn huynh, trăm triệu không thể tin người này. Hắn xảo quyệt như vậy, những lời này nhất định là một cạm bẫy...
Phương Tiêu An nỗ lực thuyết phục Hàn Dưỡng Kiếm thay đổi chủ ý.
Nhưng …
- Câm miệng, chuyện này, Hàn sư huynh tự có chủ ý.
Một vị kiếm tu khác mở miệng quát lớn, hoàn toàn không lưu cho vị viện trưởng học viện Thanh Bình này chút mặt mũi.
- Nhưng...
Phương Tiêu An còn muốn nói thêm gì nữa.
- Hắc hắc, chuyện Liệt Thiên Kiếm Tông chúng ta, khi nào đến phiên một con kiến hôi như ngươi nói chuyện. Cút qua một bên. Một vị kiếm tu Liệt Thiên Kiếm Tông khác, khinh thường trách cứ.
Phương Tiêu An ngẩng đầu, đã thấy bốn vị kiếm tu, tính cả Hàn Dưỡng Kiếm đều nhìn mình với ánh mắt không tốt. Tim hắn chợt giật thốt, nhất thời biết mình phạm vào đại kỵ.
Mọi người đều tham lam.
Đường Phật Lệ ném ra một miếng mồi trí mạng, trúng mục tiêu quan trọng của bốn vị kiếm tu Liệt Thiên Kiếm Tông. Bọn họ nóng lòng muốn lập công, để tông môn thấy được giá trị của mình, tránh cho phần công lao này, bị vị sư thúc sắp tới cướp mất. Cho nên bọn họ tuyệt đối không chịu nghe theo những lời mình khuyên can. Ở trong mắt bọn họ, nếu tiếp tục nữa mình nhất định là đang đối nghịch cùng bọn họ?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phương Tiêu An chỉ có thể trầm mặc không nói gì. Một sự trầm mặc ngắn ngủi.
- Có cạm bẫy gì, có thể làm hại ta được chứ?
Hàn Dưỡng Kiếm mỉm cười, nói với Đường Phật Lệ:
- Được, Đường Phật Lệ đúng không? Ngươi thật sự là một người ngoan độc. Nếu như ngươi thật sự có thể làm như lời mình đã nói, dâng đầu của Khí Thanh Sam và Lý Kiếm Ý lên, ta đây không ngại đáp ứng yêu cầu của ngươi, để ngươi làm một con rối chưởng môn nhân Vấn Kiếm Tông.
Trong đôi mắt Đường Phật Lệ hiện lên vẻ vui mừng, nói:
- Vậy quá tốt. Chỉ có điều, ta cần bốn vị hỗ trợ.
- Giúp thế nào?
Trong lòng Hàn Dưỡng Kiếm chợt có chút cảnh giác.
- Thực lực của Khí Thanh Sam rất cao, ta không có cơ hội giết hắn. Cho nên ta cần một loại thuốc độc có thể tạo ra tổn thương trí mạng đối với cường giả Vũ Hoàng. Ta sẽ lén lút trộn lẫn vào trong rượu của Khí Thanh Sam, để thực lực hắn bị tổn thất lớn. Như vậy, do ta hoặc là do bốn vị ra tay, đều có thể dễ dàng giết chết hắn. Về phần Lý Kiếm Ý. Thừa lúc hắn không để ý, ta giết chết hắn cũng không thành vấn đề. Nhưng trong Vấn Kiếm Tông, cao thủ trung thành với Lý Kiếm Ý có một số người. Trước tiên cần phải diệt trừ bọn họ trước.
Đường Phật Lệ phân tích đặc biệt cẩn thận.
Vừa nghe nói như vậy, sự nghi ngờ cuối cùng trong lòng Hàn Dưỡng Kiếm đã biến mất.
Xem ra người trước mắt này quả nhiên là một kẻ có dã tâm bừng bừng, vì bản thân bán đứng tông môn. Người như vậy, có thể lợi dụng.
Hàn Dưỡng Kiếm lấy từ trong người ra một bình ngọc lục sắc, ném cho Đường Phật Lệ, nói:
- Bình Thôn Huyền Toái Mạch Đan này, chỉ cần một chút đổ vào trong rượu hoặc thức ăn, thì có thể làm cho cường giả cấp Vũ Hoàng hoàn toàn mất đi lực lượng trong thời gian nửa nén hương... Kế tiếp, ngươi biết nên làm gì chứ?
Đường Phật Lệ gật đầu, cất bình ngọc xong, rất dứt khoát xoay người rời đi.
- Tối nay giờ tý, ở trước đại trận bảo vệ núi, ta cầm theo đầu của Lý Kiếm Ý và Khí Thanh Sam tới gặp. Hi vọng Hàn huynh có thể đến tiếp ứng. Đến lúc đó một lần hành động công phá Vấn Kiếm Tông. Từ đó về sau, Đường Phật Lệ nguyện ý làm một con chó ở dưới trướng của Hàn huynh, cung kính chờ ngài sai phái...
Thân hình lóe lên. Đường Phật Lệ đã biến mất ở trong bóng tối phía xa.
Trong lều lớn lại trầm mặc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phương Tiêu An không không cam lòng nói:
- Lẽ nào Hàn huynh thật tin tưởng người này?
Hàn Dưỡng Kiếm lạnh lùng cười, nói:
- Không quan tâm hắn nói là thật hay là giả, tối nay giờ tý sẽ biết.
- Vạn nhất trong đó có cạm bẫy...
- Hừ, Khí Thanh Sam này tuy rằng lợi hại, huynh đệ bốn người chúng ta muốn chạy trốn, hắn cũng đuổi không kịp. Hắn có gì phải sợ?
Hàn Dưỡng Kiếm cười ha ha:
- Được rồi, Phương viện trưởng không nên nghi thần nghi quỷ nữa. Trong lòng ngươi không muốn ta đánh xuống Vấn Kiếm Tông sao?
- Điều này... Dĩ nhiên không phải.
Phương Tiêu An chỉ có thể bất đắc dĩ dừng lại.
Hắn dĩ nhiên không phải không muốn Hàn Dưỡng Kiếm đánh hạ Vấn Kiếm Tông.
Vừa vặn ngược lại, hắn hi vọng Hàn Dưỡng Kiếm diệt sạch toàn bộ Vấn Kiếm Tông giết tới chó gà cũng không tha, mà không phải như lời Đường Phật Lệ nói, chỉ giết đám người Khí Thanh Sam Lý Kiếm Ý, vẫn lưu lại một vạn người còn lại làm nô lệ. Bởi vì Phương Tiêu An thật sự hiểu rất rõ về tiềm lực và sự dẻo dai của tông môn Vấn Kiếm Tông này. Một ngày còn chưa giết sạch, tông môn này sẽ luôn có khả năng quật khởi.
Đáng tiếc hiện tại Hàn Dưỡng Kiếm đã bị Đường Phật Lệ hoàn toàn thuyết phục. Hắn còn muốn khuyên can nữa, căn bản cũng không có người nào nghe.
Hi vọng cuộc hẹn tối nay không phải là lừa gạt.
Lui một bước lại mà nói, nếu quả thật giết Khí Thanh Sam và Lý Kiếm Ý, cùng với một vài tâm phúc của hai người này, trên căn bản, Vấn Kiếm Tông cũng xem như đã bị tiêu diệt. Kế tiếp, mình chỉ cần quản lý học viện Thanh Bình thoả đáng, Vấn Kiếm Tông trải qua kiếp nạn như vậy, muốn đối nghịch cùng học viện Thanh Bình, chính là muốn chết. Sau này mình tùy tiện tìm một cơ hội, có thể hoàn toàn xóa sạch tông môn này ở trên bản đồ Bắc Vực.
Nghĩ tới đây, trong lòng Phương Tiêu An đã trấn tĩnh lại một chút.
Hắn âm thầm sai người đi tập trung tin tức, chuẩn bị phác thảo ra một danh sách nòng cốt trong Vấn Kiếm Tông. Đến lúc giết chết tất cả cùng với Lý Kiếm Ý, Khí Thanh Sam, có thể khiến lực lượng và tiềm lực Vấn Kiếm Tông bị tổn thất lớn nhất. Điều này đã trực tiếp bóp chết hy vọng quật khởi của Vấn Kiếm Tông.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro