Chính là tên khùng này 2
Loạn Thế Cuồng Đao
2024-07-20 21:09:04
Tuy Đinh Hạo chưa nghe danh hiệu Thanh Vân Thập Nhị Tú nhưng thấy biểu tình kinh hoảng của Ngải Thanh suy ra lai lịch Lâm Thiên Vũ không đơn giản.
Vẻ mặt Lâm Thiên Vũ kiêu ngạo:
- Tiểu tử, bây giờ ngươi biết ta là ai rồi đi?
Lâm Thiên Vũ chờ đợi thấy biểu tinh hoảng hốt, chịu thua của Đinh Hạo, thiếu niên thợ săn Trương Phàm.
Nhưng . . .
Đinh Hạo hờ hững phất tay:
- Tiểu Phàm, đuổi hắn đi giùm ta. Tây Môn giáo sư đang hồi phục, cần yên tĩnh.
Đinh Hạo xoay người trở vào đại điện, hắn còn nhiều việc cần hoàn thành, không rảnh quan tâm mấy thiên tài châu nào đó không biết sống chết ra oai.
Thiếu niên thợ săn Trương Phàm gật đầu, từng bước một đi hướng Lâm Thiên Vũ.
Nụ cười kiêu ngạo đông trên mặt Lâm Thiên Vũ biến thành tức giận.
* * *
Nửa canh giờ sau.
Trên chiếc thuyền hoang bên ngoài tòa binh trạm cổ thành.
Mặt mũi Lâm Thiên Vũ bầm dập, y phục xanh xa hoa rách rưới như ăn mày, gã cụp đuôi liều mạng trốn khỏi tòa binh trạm cổ thành.
Lâm Thiên Vũ như dã thú bị thương tức giận quát:
- Ninh Khiếu Hổ, thằng khốn này dám lợi dụng ta?
Rầm!
Lâm Thiên Vũ đạp sàn thuyền cổ đạp vỡ mấy miếng gỗ có minh văn nguyên thủy gia cố, có thể thấy gã tức giận cỡ nào.
Lâm Thiên Vũ không ngờ bị một tên dã man to đen đánh như sơ mướp.
Đây là sỉ nhục hết chỗ nói.
Lâm Thiên Vũ không nuốt trôi cơn tức này nhưng gã không có can đảm quay về tòa binh trạm cổ thành đấu tiếp.
Lâm Thiên Vũ không ngờ thiếu niên to đen không biết tên tuổi có thực lực khủng khiếp như vậy, hình như gã tu luyện công pháp luyện thế quái dị gì đó càng đấu càng dữ. Cuối cùng từ người tiểu tử đó phát ra tiếng gầm kỳ dị như thiên quân vạn mã gào rú, huyết khí toàn thân đốt cháy. Lâm Thiên Vũ cảm thấy như đối diện thần sơn thiêu đốt, ác ma đến từ Tu La địa ngục không chịu chết đi.
- Tạp chủng Ninh Khiếu Hổ cố ý chơi ta!
Mới đầu Thiên Chi Ngân Ninh Hổ Khiếu không nói cho Lâm Thiên Vũ biết minh văn nguyên thủy trong tòa binh trạm cổ thành áp chế tu vi huyền khí của võ giả, không nói rằng lực lượng cơ thể của hai thiếu niên sánh bằng mãnh thú tuyệt thế. Thiên Chi Ngân Ninh Hổ Khiếu chỉ nói là hai tên mọi rợ thực lực yếu ớt ở châu vùng sâu xa, báo hại Lâm Thiên Vũ sơ ý chịu thiệt lớn.
Mượn đao giết người.
Bây giờ ngẫm lại buổi sáng Lâm Thiên Vũ vô tình gặp Thiên Chi Ngân Ninh Hổ Khiếu, kiếm tu chết tiệt đó châm lửa góp gió châm ngòi ly gián xúi giục, rõ ràng cố ý kích thích gã đối đầu với hai thiếu niên. Thiên Chi Ngân Ninh Hổ Khiếu âm hiểu cố ý khiến Lâm Thiên Vũ đi chịu chết. Đúng rồi, bản thân Thiên Chi Ngân Ninh Hổ Khiếu thua hai thiếu niên nên biết không đấu nổi, xúi Lâm Thiên Vũ không biết sự thật đi chết tay. Thiên Chi Ngân Ninh Hổ Khiếu làm như vậy là . . .
Lâm Thiên Vũ không ngốc.
Lâm Thiên Vũ nhanh chóng hiểu được lý do Thiên Chi Ngân Ninh Hổ Khiếu làm như vậy.
Một khi gã chết trong tay hai thiếu niên thì các đại ca sẽ báo thù cho Lâm Thiên Vũ. Tên tạp chủng đó muốn mượn đao giết người.
May mắn hôm nay vào phút sinh tử, thiếu niên mặt trắng trong đại điện lên tiếng ngăn cản thiếu niên mặt đen truy sát không thì hôm nay Lâm Thiên Vũ sẽ chết trong tòa cổ thành nho nhỏ. Đại ca nói đúng, trên đời có ngàn vạn cao thủ, cường giả như mây, nếu quá kiêu ngạo dễ chọc vào vài tồn tại không trêu nổi, lần này gã thất bại thảm hại.
Dù Lâm Thiên Vũ không cam lòng nhưng gã nghĩ thông vụ việc, càng hạn Thiên Chi Ngân Ninh Hổ Khiếu.
Thiếu niên đen quyết đấu ngay mặt khiến Lâm Thiên Vũ chịu phục, dù sao đấu quang minh chính đại, không lén hại người.
Thiên Chi Ngân Ninh Hổ Khiếu thì đâm sau lưng Lâm Thiên Vũ.
- Chắc lúc này Ninh Khiếu Hổ đã đi tìm các đại ca, ta phải mau trở về tránh cho các đại ca bị lừa đi tìm hai tên mọi rợ kia báo thù.
Lâm Thiên Vũ xoay người định đi chợt nghĩ tới cái gì, dừng lại lấy y phục mới từ trữ vật giới chỉ ra mặc vào. Lâm Thiên Vũ cầm huyền khí kính cổ động cực kỳ tinh xảo tỉ mỉ sửa soạng, trở về hình tượng mỹ thiếu niên hao phục phiên phiên như trước, Lâm Thiên Vũ hóa thành luồng sáng bay mất.
- Lâm Thiên Vũ ta phong lưu phóng khoáng, được gọi là một trong mười mỹ nam Thanh Châu, vô số nữ tu theo đuổi nhưng hôm nay bị người đánh thành đầu heo. Tuyệt đối không thể để ai biết ta bị hai tên mọi nhà quê đánh chật vật, bà nội nó, quá mất mặt!
* * *
Thiếu niên thợ săn Trương Phàm khó hiểu hỏi:
- Đinh sư huynh, tại sao không cho ta giết hắn?
Thiếu niên thợ săn Trương Phàm chiếm ưu thế áp đảo, có nắm chắc giết thiên tài Thanh Vân tông kênh kiệu gì nhưng phú cuối bị Đinh Hạo ra tiếng ngăn lại.
Đinh Hạo trầm ngâm nói:
- Theo Ngải Thanh nói thì quan hệ giữa Liệt Thiên Kiếm Tông và Thanh Vân tông không chặt chẽ, bọn họ không liên quan đến vụ Tây Môn giáo sư. Nghe giọng nói, hành động của Lâm Thiên Vũ thì ta thấy hình như hắn bị Ninh Khiếu Hổ lừa đến đây, hắn thậm chí không biết tòa cổ thành áp chế tu vi huyền khí. Nếu giết Lâm Thiên Vũ tương đương với đối địch Thanh Vân tông, sẽ chỉ tăng thêm cường địch cho chúng ta, khiến Ninh Khiếu Hổ được lợi. Dạy một trận rồi thả Lâm Thiên Vũ là được rồi.
Thiếu niên thợ săn Trương Phàm gật đầu.
Đinh Hạo nói:
- Chuẩn bị đi, ngày mai chúng ta rời khỏi tòa binh trạm cổ thành, không thể ở lại đây nữa. Phải tìm thần thảo chữa cho Tây Môn giáo sư, chắc chắn Ninh Khiếu Hổ sẽ chờ bên ngoài, khi đó chúng ta có trận ác chiến.
Thiếu niên thợ săn Trương Phàm tiếp tục gật đầu canh cửa đại điện.
Đinh Hạo trở vào trong, lấy bốn trái tim mãnh thú tuyệt thế bị phong ấn ra khỏi trữ vật giới chỉ, lại lấy chút xương, tài liệu thiết kim loại góp nhặt được bắt đầu giai đoạn luyện chế rườm rà. Đinh Hạo muốn đào hố để Thiên Chi Ngân Ninh Hổ Khiếu tự mình nhảy vào, hoàn toàn giải quyết mối họa. Còn Thanh Vân tông, tin tưởng sau khi Lâm Thiên Vũ trở lại mọi sự thật sẽ rõ ràng, có lẽ không đến mức trở thành tử địch
Vẻ mặt Lâm Thiên Vũ kiêu ngạo:
- Tiểu tử, bây giờ ngươi biết ta là ai rồi đi?
Lâm Thiên Vũ chờ đợi thấy biểu tinh hoảng hốt, chịu thua của Đinh Hạo, thiếu niên thợ săn Trương Phàm.
Nhưng . . .
Đinh Hạo hờ hững phất tay:
- Tiểu Phàm, đuổi hắn đi giùm ta. Tây Môn giáo sư đang hồi phục, cần yên tĩnh.
Đinh Hạo xoay người trở vào đại điện, hắn còn nhiều việc cần hoàn thành, không rảnh quan tâm mấy thiên tài châu nào đó không biết sống chết ra oai.
Thiếu niên thợ săn Trương Phàm gật đầu, từng bước một đi hướng Lâm Thiên Vũ.
Nụ cười kiêu ngạo đông trên mặt Lâm Thiên Vũ biến thành tức giận.
* * *
Nửa canh giờ sau.
Trên chiếc thuyền hoang bên ngoài tòa binh trạm cổ thành.
Mặt mũi Lâm Thiên Vũ bầm dập, y phục xanh xa hoa rách rưới như ăn mày, gã cụp đuôi liều mạng trốn khỏi tòa binh trạm cổ thành.
Lâm Thiên Vũ như dã thú bị thương tức giận quát:
- Ninh Khiếu Hổ, thằng khốn này dám lợi dụng ta?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Rầm!
Lâm Thiên Vũ đạp sàn thuyền cổ đạp vỡ mấy miếng gỗ có minh văn nguyên thủy gia cố, có thể thấy gã tức giận cỡ nào.
Lâm Thiên Vũ không ngờ bị một tên dã man to đen đánh như sơ mướp.
Đây là sỉ nhục hết chỗ nói.
Lâm Thiên Vũ không nuốt trôi cơn tức này nhưng gã không có can đảm quay về tòa binh trạm cổ thành đấu tiếp.
Lâm Thiên Vũ không ngờ thiếu niên to đen không biết tên tuổi có thực lực khủng khiếp như vậy, hình như gã tu luyện công pháp luyện thế quái dị gì đó càng đấu càng dữ. Cuối cùng từ người tiểu tử đó phát ra tiếng gầm kỳ dị như thiên quân vạn mã gào rú, huyết khí toàn thân đốt cháy. Lâm Thiên Vũ cảm thấy như đối diện thần sơn thiêu đốt, ác ma đến từ Tu La địa ngục không chịu chết đi.
- Tạp chủng Ninh Khiếu Hổ cố ý chơi ta!
Mới đầu Thiên Chi Ngân Ninh Hổ Khiếu không nói cho Lâm Thiên Vũ biết minh văn nguyên thủy trong tòa binh trạm cổ thành áp chế tu vi huyền khí của võ giả, không nói rằng lực lượng cơ thể của hai thiếu niên sánh bằng mãnh thú tuyệt thế. Thiên Chi Ngân Ninh Hổ Khiếu chỉ nói là hai tên mọi rợ thực lực yếu ớt ở châu vùng sâu xa, báo hại Lâm Thiên Vũ sơ ý chịu thiệt lớn.
Mượn đao giết người.
Bây giờ ngẫm lại buổi sáng Lâm Thiên Vũ vô tình gặp Thiên Chi Ngân Ninh Hổ Khiếu, kiếm tu chết tiệt đó châm lửa góp gió châm ngòi ly gián xúi giục, rõ ràng cố ý kích thích gã đối đầu với hai thiếu niên. Thiên Chi Ngân Ninh Hổ Khiếu âm hiểu cố ý khiến Lâm Thiên Vũ đi chịu chết. Đúng rồi, bản thân Thiên Chi Ngân Ninh Hổ Khiếu thua hai thiếu niên nên biết không đấu nổi, xúi Lâm Thiên Vũ không biết sự thật đi chết tay. Thiên Chi Ngân Ninh Hổ Khiếu làm như vậy là . . .
Lâm Thiên Vũ không ngốc.
Lâm Thiên Vũ nhanh chóng hiểu được lý do Thiên Chi Ngân Ninh Hổ Khiếu làm như vậy.
Một khi gã chết trong tay hai thiếu niên thì các đại ca sẽ báo thù cho Lâm Thiên Vũ. Tên tạp chủng đó muốn mượn đao giết người.
May mắn hôm nay vào phút sinh tử, thiếu niên mặt trắng trong đại điện lên tiếng ngăn cản thiếu niên mặt đen truy sát không thì hôm nay Lâm Thiên Vũ sẽ chết trong tòa cổ thành nho nhỏ. Đại ca nói đúng, trên đời có ngàn vạn cao thủ, cường giả như mây, nếu quá kiêu ngạo dễ chọc vào vài tồn tại không trêu nổi, lần này gã thất bại thảm hại.
Dù Lâm Thiên Vũ không cam lòng nhưng gã nghĩ thông vụ việc, càng hạn Thiên Chi Ngân Ninh Hổ Khiếu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thiếu niên đen quyết đấu ngay mặt khiến Lâm Thiên Vũ chịu phục, dù sao đấu quang minh chính đại, không lén hại người.
Thiên Chi Ngân Ninh Hổ Khiếu thì đâm sau lưng Lâm Thiên Vũ.
- Chắc lúc này Ninh Khiếu Hổ đã đi tìm các đại ca, ta phải mau trở về tránh cho các đại ca bị lừa đi tìm hai tên mọi rợ kia báo thù.
Lâm Thiên Vũ xoay người định đi chợt nghĩ tới cái gì, dừng lại lấy y phục mới từ trữ vật giới chỉ ra mặc vào. Lâm Thiên Vũ cầm huyền khí kính cổ động cực kỳ tinh xảo tỉ mỉ sửa soạng, trở về hình tượng mỹ thiếu niên hao phục phiên phiên như trước, Lâm Thiên Vũ hóa thành luồng sáng bay mất.
- Lâm Thiên Vũ ta phong lưu phóng khoáng, được gọi là một trong mười mỹ nam Thanh Châu, vô số nữ tu theo đuổi nhưng hôm nay bị người đánh thành đầu heo. Tuyệt đối không thể để ai biết ta bị hai tên mọi nhà quê đánh chật vật, bà nội nó, quá mất mặt!
* * *
Thiếu niên thợ săn Trương Phàm khó hiểu hỏi:
- Đinh sư huynh, tại sao không cho ta giết hắn?
Thiếu niên thợ săn Trương Phàm chiếm ưu thế áp đảo, có nắm chắc giết thiên tài Thanh Vân tông kênh kiệu gì nhưng phú cuối bị Đinh Hạo ra tiếng ngăn lại.
Đinh Hạo trầm ngâm nói:
- Theo Ngải Thanh nói thì quan hệ giữa Liệt Thiên Kiếm Tông và Thanh Vân tông không chặt chẽ, bọn họ không liên quan đến vụ Tây Môn giáo sư. Nghe giọng nói, hành động của Lâm Thiên Vũ thì ta thấy hình như hắn bị Ninh Khiếu Hổ lừa đến đây, hắn thậm chí không biết tòa cổ thành áp chế tu vi huyền khí. Nếu giết Lâm Thiên Vũ tương đương với đối địch Thanh Vân tông, sẽ chỉ tăng thêm cường địch cho chúng ta, khiến Ninh Khiếu Hổ được lợi. Dạy một trận rồi thả Lâm Thiên Vũ là được rồi.
Thiếu niên thợ săn Trương Phàm gật đầu.
Đinh Hạo nói:
- Chuẩn bị đi, ngày mai chúng ta rời khỏi tòa binh trạm cổ thành, không thể ở lại đây nữa. Phải tìm thần thảo chữa cho Tây Môn giáo sư, chắc chắn Ninh Khiếu Hổ sẽ chờ bên ngoài, khi đó chúng ta có trận ác chiến.
Thiếu niên thợ săn Trương Phàm tiếp tục gật đầu canh cửa đại điện.
Đinh Hạo trở vào trong, lấy bốn trái tim mãnh thú tuyệt thế bị phong ấn ra khỏi trữ vật giới chỉ, lại lấy chút xương, tài liệu thiết kim loại góp nhặt được bắt đầu giai đoạn luyện chế rườm rà. Đinh Hạo muốn đào hố để Thiên Chi Ngân Ninh Hổ Khiếu tự mình nhảy vào, hoàn toàn giải quyết mối họa. Còn Thanh Vân tông, tin tưởng sau khi Lâm Thiên Vũ trở lại mọi sự thật sẽ rõ ràng, có lẽ không đến mức trở thành tử địch
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro