Cường giả ngoại châu
Loạn Thế Cuồng Đao
2024-07-20 21:09:04
Một thân ảnh từ trong xông lại, nắm lấy vai Vương Tuyệt Phong, phóng về
phía cửa bên trên. Ngọc công tử cầm theo một thanh kiếm với phong cách
cổ xưa ở lại ở phía sau, mạo hiểm xống ra cứu Vương Tuyệt Phong một
mạng.
Trong thời khắc tông môn nguy vong, từng đối thủ đều bỏ ân oán riêng tư xuống, kề vai chiến đấu.
Chỉ có điều tình hình của Ngọc công tử cũng không mấy tốt. Toàn thân hắn đầy máu, không còn có khí chất sang trọng, mái tóc rối tung, một cánh tay đã bị gãy. Máu từ miệng vết thương chảy ra như suối, hơi thở gấp rút. Ngay cả cánh tay còn sót lại cũng nắm thật chặt lấy Vương Tuyệt Phong.
- Ha ha ha, trốn sao? Trốn đi đâu? Ngày hôm nay, ta phải huyết tẩy dãy núi Vấn Kiếm, ha ha ha ha!
Một giọng nói cực kỳ phách lối từ trong bầu trời vọng xuống, giống như thần linh cao cao tại thượng, đang đưa ra phán quyết. Bất chợt lại là một đạo kiếm quang, nhanh như lưu tinh lao theo truy sát.
Ngọc công tử toàn thân cứng đờ. Hắn chỉ cảm thấy mình bị một lực lượng dồi dào tập trung, mắt thấy đã không trốn thoát được...
- Vương sư huynh, ta đi trước một bước. Ha ha ha ha ha!
Trong tiếng cười lớn đầy vẻ điên cuồng, Ngọc công tử vận dụng lực lượng toàn thân, đột nhiên cánh tay cụt vung ra, ném Vương Tuyệt Phong ra ngoài.
Trong nháy mắt tiếp theo, một đạo kiếm quang xé nát thân thể hắn, hóa thành một chùm huyết vụ, bỏ mình ngã xuống.
- Sư đệ...
Con mắt Vương Tuyệt Phong như muốn nứt ra. Hắn trơ mắt nhìn đồng môn sư đệ chết thảm như vậy ở trước mặt mình, trong lòng hắn hận ý ngập trời.
- Đi!
Thân ảnh lóe lên, có người dần hiện ra, dường như tiếp sức, tiếp nhận Vương Tuyệt Phong đang bay ra ngoài, giống như tia chớp tiếp tục bay vụt về phía sơn môn.
Đó là Kiếm công tử Quan Phi Độ.
- Ha ha ha, một bầy kiến hôi. Ta nói các ngươi phải chết, thì các ngươi phải chết. Ai có thể chạy trốn được?
Giọng nói cao ngạo trước đó lại một lần nữa vang lên. Trong nháy mắt tiếp theo, một đạo kiếm quang chói mắt, mang theo sát khí diệt thế, lại một lần nữa tập kích tới.
Cường giả trên không trung kia quyết đuổi theo không bỏ, không ngờ lại nhận ra Vương Tuyệt Phong, một lòng muốn đẩy Vương Tuyệt Phong vào chỗ chết.
Chớp mắt, kiếm quang đã tới trước mặt.
Quan Phi Độ dùng toàn lực, nhưng trên người mang vết thương, không thể địch nổi. Lúc này mắt thấy hai người đều sẽ bị kiếm quang vô tình này giết chết, ở trong tình trạng chỉ mành treo chuông, đột nhiên một đạo hồng quang từ trên núi chiếu xuống. Kiếm quang vô tình vừa lóe lên, lập tức bị nghiền nát.
Quan Phi Độ nhân cơ hội nhảy một cái, mang theo Vương Tuyệt Phong bay ra khỏi khu vực kiếm quang bao trùm.
- A? Không ngờ trong một bầy kiến hôi, lại có thể có cao thủ có thực lực như vậy...
Trong không trung, giọng nói kia thoáng lộ vẻ vô cùng kinh ngạc, cũng không tiếp tục truy kích hai người Quan Phi Độ nữa.
Bởi vì kiếm quang huyết sắc vô tận, giống như sông hoàng hà vỡ đê, từ trên núi trút xuống, mang theo tất cả lao về phía mấy người đang đứng ở trong không trung.
Đó chính là Khí Thanh Sam! Có người bắt đầu hoan hô.
Tại thời khắc mấu chốt, vị đệ nhất cao thủ Vấn Kiếm Tông này, cuối cùng đã kết thúc bế quan ở Ẩn Phong Kiếm, ra tay đánh cường địch.
Trong bầu trời, có bốn thân ảnh của kẻ địch.
Toàn thân Khí Thanh Sam có quang diễm huyết sắc bao quanh. Mùi rượu trong hồ lô bay ra. Vừa nãy, hắn há miệng phun ra, chính là một đoàn huyết quang hóa thành kiếm khí, điên cuồng bắn ra, bao quanh bốn người kia. Trong khoảng thời gian ngắn, mặc dù kiếm quang toàn thân của bốn người kia vô cùng mạnh mẽ, cũng không thể thoát khỏi sự vây khốn.
Cùng lúc đó, dưới chân núi ngàn vạn người điên cuồng xông tới.
- Đệ tử Vấn Kiếm Tông, nhanh chóng lui vào trong sơn môn!
Một tiếng hét lớn, giống như tiếng sấm liên tục vang lên. Đã thấy hơn mười bóng người, toàn thân bắt đầu khởi động khí tức mạnh mẽ, từ trên núi hóa thành lưu quang bay vụt xuống, giống như hổ lao vào trong bầy dê, tiến vào vào trong đám người xâm lăng. Nơi nào lưu quang đi qua, mang theo khí thế nghiền nát bẻ gãy tất cả, không người nào có thể ngăn cản, chẳng khác nào một lưỡi đao sắc bén được nung đỏ đâm vào trong pho mát.
Trong nháy mắt không biết có bao nhiêu người xâm lăng bị hóa thành tro bụi.
- Chưởng môn nhân!
- Đường thủ tọa!
- Các sư thúc tọa trấn ở sáu ngọn núi!
Các đệ tử Vấn Kiếm Tông trấn thủ quan ải còn may mắn sống sót bắt đầu hoan hô. Các cao thủ tông môn cuối cùng đã ra tay.
Trong sơn môn, quang hoa lóe lên. Trên bầu trời mơ hồ có từng đạo kiếm quang khổng lồ tập trung lại. Một đại trận bảo vệ núi cuối cùng, cũng là đại trận bảo vệ kiên cố vững chắc nhất được khởi động, bao bọc tất cả tám đại khu vực cầu thang đang lung lay của Vấn Kiếm Tông ở trong đó. Các đệ tử Vấn Kiếm Tông còn sống sót ở trong các quan ải trước đó, dưới sự yểm hộ của đám người chưởng môn nhân Lý Kiếm Ý, rốt cuộc đã lui trở về trong đại trận bảo vệ núi.
- Ha ha, Lý Kiếm Ý, ngươi làm rùa đen rút đầu lâu như vậy, để môn hạ đệ tử chết thay các ngươi, hiện tại cuối cùng cũng dám ra rồi sao? Bản viện chờ các ngươi đã lâu!
Trong trận doanh dưới chân núi cũng truyền đến một tiếng cười ha ha.
Chợt hơn mười đạo lưu quang phóng lên cao, ngay lập tức tới trước sơn môn, bao vây đám người Lý Kiếm Ý, Đường Phật Lệ ở trong đó. Đó chính là viện trưởng học viện Thanh Bình Phương Tiêu An, Lục Hùng Phi cùng với Thiết Chiến chưởng môn nhân Lôi Âm Phái và đám người cường giả đỉnh cấp của các đại môn phái xâm lược liên hợp với nhau.
Cao thủ cường giả của hai bên, trong nháy mắt này, cuối cùng đã đụng độ với nhau. Cuộc đụng độ hoàn toàn không có ý giữ lại.
Cuộc chém giết giữa các đệ tử bình thường và các võ giả, cuối cùng đã dừng lại. Lúc này bọn họ tiếp tục chiến đấu nữa, đã hoàn toàn không còn có ý nghĩa nữa.
Những cường giả trên bầu trời kia thắng hay bại, sẽ quyết định thắng bại cuối cùng của cuộc chinh phạt tông môn này!
Sau đại trận bảo vệ núi, các đệ tử Vấn Kiếm Tông may mắn còn sống sót, gần như đều đã lui vào trong đó, nín hơi ngưng thần nhìn chăm chú vào cuộc chiến đấu trên không trung.
Toàn thân Vương Tuyệt Phong đầy máu, nhờ Quan Phi Độ nâng đỡ, mới miễn cưỡng đứng thẳng được. Lúc này trong đầu hắn đã trống rỗng, mặt đầy lệ.
Chết!
Tất cả đều chết hết.
Những dũng giả đau khổ chết đấu vì Vấn Kiếm Tông, kiên trì tròn hơn mười ngày, trong nháy mắt đều đã chết hết!
Đến bây giờ hắn nghĩ tất cả những chuyện phát sinh chưa đầy nửa nén hương trước, vẫn giống như một cơn ác mộng.
Một khắc trước, sau ba ngày Vấn Kiếm Tông trấn giữ vững vàng tại quan ải Tam Thủy, đám người xâm lăng điên cuồng đột nhiên không hề báo trước đã lui lại trên diện rộng. Các đệ tử vốn cho rằng sau khi nghênh chiến với một trận đấu lâu dài, có thể nhận được cơ hội nghỉ dưỡng sức, thay đổi bất ngờ xảy ra.
Nhưng khi bốn đạo thân ảnh từ sâu trong trận doanh phía xa chợt phóng lên trên không trung. Lực lượng khí tức vô cùng cường đại cuộn trào mãnh liệt. Vương Tuyệt Phong đột nhiên ý thức được, một đợt tai họa đã đến!
Bốn người kia, khí tức đặc biệt, tuyệt đối không phải là cường giả Tuyết Châu.
Trong thời khắc tông môn nguy vong, từng đối thủ đều bỏ ân oán riêng tư xuống, kề vai chiến đấu.
Chỉ có điều tình hình của Ngọc công tử cũng không mấy tốt. Toàn thân hắn đầy máu, không còn có khí chất sang trọng, mái tóc rối tung, một cánh tay đã bị gãy. Máu từ miệng vết thương chảy ra như suối, hơi thở gấp rút. Ngay cả cánh tay còn sót lại cũng nắm thật chặt lấy Vương Tuyệt Phong.
- Ha ha ha, trốn sao? Trốn đi đâu? Ngày hôm nay, ta phải huyết tẩy dãy núi Vấn Kiếm, ha ha ha ha!
Một giọng nói cực kỳ phách lối từ trong bầu trời vọng xuống, giống như thần linh cao cao tại thượng, đang đưa ra phán quyết. Bất chợt lại là một đạo kiếm quang, nhanh như lưu tinh lao theo truy sát.
Ngọc công tử toàn thân cứng đờ. Hắn chỉ cảm thấy mình bị một lực lượng dồi dào tập trung, mắt thấy đã không trốn thoát được...
- Vương sư huynh, ta đi trước một bước. Ha ha ha ha ha!
Trong tiếng cười lớn đầy vẻ điên cuồng, Ngọc công tử vận dụng lực lượng toàn thân, đột nhiên cánh tay cụt vung ra, ném Vương Tuyệt Phong ra ngoài.
Trong nháy mắt tiếp theo, một đạo kiếm quang xé nát thân thể hắn, hóa thành một chùm huyết vụ, bỏ mình ngã xuống.
- Sư đệ...
Con mắt Vương Tuyệt Phong như muốn nứt ra. Hắn trơ mắt nhìn đồng môn sư đệ chết thảm như vậy ở trước mặt mình, trong lòng hắn hận ý ngập trời.
- Đi!
Thân ảnh lóe lên, có người dần hiện ra, dường như tiếp sức, tiếp nhận Vương Tuyệt Phong đang bay ra ngoài, giống như tia chớp tiếp tục bay vụt về phía sơn môn.
Đó là Kiếm công tử Quan Phi Độ.
- Ha ha ha, một bầy kiến hôi. Ta nói các ngươi phải chết, thì các ngươi phải chết. Ai có thể chạy trốn được?
Giọng nói cao ngạo trước đó lại một lần nữa vang lên. Trong nháy mắt tiếp theo, một đạo kiếm quang chói mắt, mang theo sát khí diệt thế, lại một lần nữa tập kích tới.
Cường giả trên không trung kia quyết đuổi theo không bỏ, không ngờ lại nhận ra Vương Tuyệt Phong, một lòng muốn đẩy Vương Tuyệt Phong vào chỗ chết.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chớp mắt, kiếm quang đã tới trước mặt.
Quan Phi Độ dùng toàn lực, nhưng trên người mang vết thương, không thể địch nổi. Lúc này mắt thấy hai người đều sẽ bị kiếm quang vô tình này giết chết, ở trong tình trạng chỉ mành treo chuông, đột nhiên một đạo hồng quang từ trên núi chiếu xuống. Kiếm quang vô tình vừa lóe lên, lập tức bị nghiền nát.
Quan Phi Độ nhân cơ hội nhảy một cái, mang theo Vương Tuyệt Phong bay ra khỏi khu vực kiếm quang bao trùm.
- A? Không ngờ trong một bầy kiến hôi, lại có thể có cao thủ có thực lực như vậy...
Trong không trung, giọng nói kia thoáng lộ vẻ vô cùng kinh ngạc, cũng không tiếp tục truy kích hai người Quan Phi Độ nữa.
Bởi vì kiếm quang huyết sắc vô tận, giống như sông hoàng hà vỡ đê, từ trên núi trút xuống, mang theo tất cả lao về phía mấy người đang đứng ở trong không trung.
Đó chính là Khí Thanh Sam! Có người bắt đầu hoan hô.
Tại thời khắc mấu chốt, vị đệ nhất cao thủ Vấn Kiếm Tông này, cuối cùng đã kết thúc bế quan ở Ẩn Phong Kiếm, ra tay đánh cường địch.
Trong bầu trời, có bốn thân ảnh của kẻ địch.
Toàn thân Khí Thanh Sam có quang diễm huyết sắc bao quanh. Mùi rượu trong hồ lô bay ra. Vừa nãy, hắn há miệng phun ra, chính là một đoàn huyết quang hóa thành kiếm khí, điên cuồng bắn ra, bao quanh bốn người kia. Trong khoảng thời gian ngắn, mặc dù kiếm quang toàn thân của bốn người kia vô cùng mạnh mẽ, cũng không thể thoát khỏi sự vây khốn.
Cùng lúc đó, dưới chân núi ngàn vạn người điên cuồng xông tới.
- Đệ tử Vấn Kiếm Tông, nhanh chóng lui vào trong sơn môn!
Một tiếng hét lớn, giống như tiếng sấm liên tục vang lên. Đã thấy hơn mười bóng người, toàn thân bắt đầu khởi động khí tức mạnh mẽ, từ trên núi hóa thành lưu quang bay vụt xuống, giống như hổ lao vào trong bầy dê, tiến vào vào trong đám người xâm lăng. Nơi nào lưu quang đi qua, mang theo khí thế nghiền nát bẻ gãy tất cả, không người nào có thể ngăn cản, chẳng khác nào một lưỡi đao sắc bén được nung đỏ đâm vào trong pho mát.
Trong nháy mắt không biết có bao nhiêu người xâm lăng bị hóa thành tro bụi.
- Chưởng môn nhân!
- Đường thủ tọa!
- Các sư thúc tọa trấn ở sáu ngọn núi!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Các đệ tử Vấn Kiếm Tông trấn thủ quan ải còn may mắn sống sót bắt đầu hoan hô. Các cao thủ tông môn cuối cùng đã ra tay.
Trong sơn môn, quang hoa lóe lên. Trên bầu trời mơ hồ có từng đạo kiếm quang khổng lồ tập trung lại. Một đại trận bảo vệ núi cuối cùng, cũng là đại trận bảo vệ kiên cố vững chắc nhất được khởi động, bao bọc tất cả tám đại khu vực cầu thang đang lung lay của Vấn Kiếm Tông ở trong đó. Các đệ tử Vấn Kiếm Tông còn sống sót ở trong các quan ải trước đó, dưới sự yểm hộ của đám người chưởng môn nhân Lý Kiếm Ý, rốt cuộc đã lui trở về trong đại trận bảo vệ núi.
- Ha ha, Lý Kiếm Ý, ngươi làm rùa đen rút đầu lâu như vậy, để môn hạ đệ tử chết thay các ngươi, hiện tại cuối cùng cũng dám ra rồi sao? Bản viện chờ các ngươi đã lâu!
Trong trận doanh dưới chân núi cũng truyền đến một tiếng cười ha ha.
Chợt hơn mười đạo lưu quang phóng lên cao, ngay lập tức tới trước sơn môn, bao vây đám người Lý Kiếm Ý, Đường Phật Lệ ở trong đó. Đó chính là viện trưởng học viện Thanh Bình Phương Tiêu An, Lục Hùng Phi cùng với Thiết Chiến chưởng môn nhân Lôi Âm Phái và đám người cường giả đỉnh cấp của các đại môn phái xâm lược liên hợp với nhau.
Cao thủ cường giả của hai bên, trong nháy mắt này, cuối cùng đã đụng độ với nhau. Cuộc đụng độ hoàn toàn không có ý giữ lại.
Cuộc chém giết giữa các đệ tử bình thường và các võ giả, cuối cùng đã dừng lại. Lúc này bọn họ tiếp tục chiến đấu nữa, đã hoàn toàn không còn có ý nghĩa nữa.
Những cường giả trên bầu trời kia thắng hay bại, sẽ quyết định thắng bại cuối cùng của cuộc chinh phạt tông môn này!
Sau đại trận bảo vệ núi, các đệ tử Vấn Kiếm Tông may mắn còn sống sót, gần như đều đã lui vào trong đó, nín hơi ngưng thần nhìn chăm chú vào cuộc chiến đấu trên không trung.
Toàn thân Vương Tuyệt Phong đầy máu, nhờ Quan Phi Độ nâng đỡ, mới miễn cưỡng đứng thẳng được. Lúc này trong đầu hắn đã trống rỗng, mặt đầy lệ.
Chết!
Tất cả đều chết hết.
Những dũng giả đau khổ chết đấu vì Vấn Kiếm Tông, kiên trì tròn hơn mười ngày, trong nháy mắt đều đã chết hết!
Đến bây giờ hắn nghĩ tất cả những chuyện phát sinh chưa đầy nửa nén hương trước, vẫn giống như một cơn ác mộng.
Một khắc trước, sau ba ngày Vấn Kiếm Tông trấn giữ vững vàng tại quan ải Tam Thủy, đám người xâm lăng điên cuồng đột nhiên không hề báo trước đã lui lại trên diện rộng. Các đệ tử vốn cho rằng sau khi nghênh chiến với một trận đấu lâu dài, có thể nhận được cơ hội nghỉ dưỡng sức, thay đổi bất ngờ xảy ra.
Nhưng khi bốn đạo thân ảnh từ sâu trong trận doanh phía xa chợt phóng lên trên không trung. Lực lượng khí tức vô cùng cường đại cuộn trào mãnh liệt. Vương Tuyệt Phong đột nhiên ý thức được, một đợt tai họa đã đến!
Bốn người kia, khí tức đặc biệt, tuyệt đối không phải là cường giả Tuyết Châu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro