Kìm chế lửa giận
Loạn Thế Cuồng Đao
2024-07-20 21:09:04
Hắn đã từng bày ra cục diện bất hòa với chưởng môn nhân, một lần diệt trừ được cái đinh vẫn tồn tại trong tông môn, thay đổi xu hướng suy tàn của Vấn Kiếm Tông. Hắn đã dần dần được mình xem là sư trưởng. Hắn làm sao có thể ở trong thời điểm quan trọng như vậy, lại lựa chọn quay giáo đâm một đòn trí mạng được?
Điều này quả thực chính là một sự sỉ nhục trong suốt cuộc đời. Tại sao hắn phải làm như vậy?
Đinh Hạo nắm thật chặt hai tay, nói:
- Nói như vậêu tộc còn chưa toàn lực tấn công lên núi? Là do Tiên Hoàng Đại Thánh đột nhiên đánh pháp chỉ xuống, khiến đại quân Yêu tộc bỏ chạy? Nhưng thật ra có tông môn siêu cấp Kiếm Châu tham dự vào cuộc vây hãm sơn môn sao?
- Đúng vậy.
Lý Vân Kỳ gật đầu, nói:
- Là Liệt Thiên Kiếm Tông Kiếm Châu, bốn vị cường giả Vũ Vương đỉnh phong hiện thân, phá hủy trận pháp phòng ngự của sơn môn, mới kheién chúng ta cuối cùng phải thất bại thảm hại. Sau đó lại có một vị trưởng lão Liệt Thiên Kiếm Tông cảnh giới Vũ Hoàng, nghiêm khắc lạnh lùng cay nghiệt, lấy thủ đoạn sắt máu, trấn áp một vài lực lượng phản kháng khác. Hiện tại mấy vạn đệ tử trong tông môn, chỉ còn lại khoảng chừng hơn tám nghìn người. Tất cả đều bị cưỡng chế đưa vào khu hầm mỏ tại khu chứa rác phía sau, ngày đêm không ngừng khai thác khoáng thạch huyền tinh!
Liệt Thiên Kiếm Tông!
Đinh Hạo gật đầu, cắn thật chặt hàm răng.
Ở trong chiến trường Bách Thánh, Liệt Thiên Kiếm Tông đã bắt Tây Môn Thiên Tuyết, kết tử thù cùng mình. Ninh Hổ Khiếu bị mình chém chết. Không nghĩ tới khi mình trở lại Tuyết Châu, tông môn này lại có thể điên cuồng như vậy. Xem ra đây là trời định, có ngươi không ta!
Chỉ có điều rốt cuộc tại sao khu chứa rác phía sau núi lại phát sinh biến đổi khác thường như vậy? Cột long khí màu tím, còn có khoáng huyền tinh thạch vô tận, và sơn động thần bí dưới vách núi kia, rốt cuộc có quan hệ gì?
Đinh Hạo khống chế sát ý và lửa giận trong cơ thể mình đang giống như núi lửa sôi trào, cẩn thận cân nhắc.
Hiện tại có rất nhiều chuyện đang chờ mình phải làm. Ví dụ như tìm kiếm đám người Lý Y Nhược và Tây Môn Thiên Tuyết, nghĩ cách hỏi thăm về tình hình của Lý Lan, tìm được các đệ tử Vấn Kiếm Tông khác đã tiến vào chiến trường Bách Thánh...
Nhưng tất cả những điều này, đều là chuyện không thể hoàn thành được trong khoảng thời gian ngắn.
Trước tiên hắn phải trở về dãy núi Vấn Kiếm.
Lưu lại đây từng giây từng phút, không biết sẽ có bao nhiêu đệ tử Vấn Kiếm Tông, chế trong cảnh lao khổ.
- Tiêu Diêu, với thực lực của ngươi hiện nay, có thể tính là một trong các cường giả Tuyết Châu. Ngươi ở lại đây, hướng dẫn mọi người chấn chỉnh đội ngũ, sau đó thu thập tin tức, hỏi thăm một chút về tình hình của các sư huynh đệ Lý Lan, Y Nhược. Manh Manh và Anh Khởi cũng ở lại, giúp ngươi một tay.
Đinh Hạo vỗ vào vai của tiểu mập, nói:
- Gặp chuyện gì, nên thỉnh giáo Anh Khởi nhiều hơn, không nên vọng động.
Vành mắt Nhâm Tiêu Diêu ửng đỏ, gật đầu.
Đinh Hạo vừa cười vừa nhìn Kỷ Anh Khởi nói:
- Xem ra chuyện bên này còn phải làm phiền tới tiểu văn thánh nàng.
- Đinh đại ca khách khí rồi...
Kỷ Anh Khởi không nhịn được vươn tay ra, cầm tay Đinh Hạo, thấp giọng nói:
- Đinh đại ca, đại ca đừng quá đau buồn.
Đinh Hạo gật đầu.
Trong nháy mắt tiếp theo…
- Tà Nguyệt, cùng ta đi tới dãy núi Vấn Kiếm.
Đinh Hạo hóa thành một đạo lưu quang, phóng lên cao, mang theo mèo mập Tà Nguyệt, giống như một đạo thần hồng kim sắc, đảo mắt đã biến mất. Nhưng khí tức đáng sợ giống như khí tức của thần linh, thật lâu không tiêu tan. Ở trong bầu trời vẫn lưu lại một vệt kim sắc giống như cái khe nứt nhỏ.
Trong chớp mắt này, tất cả mọi người chỉ có thể ngẩng đầu ngưỡng vọng.
...
...
Dãy núi Vấn Kiếm.
Thời gian đã bắt đầu vào mùa xuân.
Bởi mùa đông Tuyết Châu đặc biệt dài, cho nên lúc này trên đỉnh núi vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy từng mảng tuyết trắng. Băng tuyết bên sườn núi đã bắt đầu tan ra, lộ ra màu đen của bùn đất. Từng chồi xanh xuyên qua hơi lạnh của mùa đông, hơi thò đầu ra, tò mò quan sát thế giới này.
Mơ hồ còn có thể thấy từng thi thể đẫm ướt, lõa lồ ở trong băng tuyết đang tan ra.
Những thi thể này đều là những võ giả đã chết trong thời điểm Vấn Kiếm Tông bị công kích. Người của hai bên đều bị vùi lấp ở trong băng tuyết, chỉ chờ tới khi băng tuyết tan rã, mới dần dần lộ ra.
Trong bầu trời từng đám quạ đen và kền kền không ngừng bay lượn, đáp xuống từng cây khô, dường như cây mọc ra lá màu đen vậy.
Từ Tẩy Kiếm Trì đi lên, vừa nhìn đã thấy được những vết tích đáng sợ của chiến trường.
Ngọn núi và thạch lâu sụp đổ. Hai con đường đá, và đài cao bị phá hủy, cùng với từng khe nứt và đống đổ nát trên mặt đất bị người dùng thần thông với lực lượng cường đại đánh văng ra ngoài. Trận pháp minh văn nổ mạnh sau đó lưu lại cảnh tượng giống như hủy thế, để nơi đã từng là linh địa võ đạo non xanh nước biếc, trở thành một đống phế tích.
Đinh Hạo xuất hiện ở chân núi đổ nát này. Hắn ngẩng đầu nhìn dãy núi vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, ngửa mặt nhìn lên bầu trời xanh ngắt.
Dường như trong mơ hồ, hắn còn có thể thấy từng khuôn mặt tươi cười của người đã khuất.
Hắn bước từng bước một, theo đường núi đổ nát, đi lên trên.
Thân hình phát ra khí tức nồng đậm đến kỳ dị, nhẹ nhàng bước từng bước. Trong chớp mắt hắn đã đi được vài trăm thước.
Thời gian mới ba năm, cách buổi sáng đầu tiên sau khi chuyển kiếp, ngồi lặng lẽ ở bên Tẩy Kiếm Trì sau đó luyện kiếm tìm kiếm phương thức sống, đã có hơn một ngàn một ngày đêm, nhưng lại giống như mới ngày hôm qua. Tẩy Kiếm Trì với màu bích lục giống như bảo thạch vẫn ở giữa núi non trùng điệp, lóe ra hào quang mê người.
Từng cảnh tượng trước kia chợt lóe ra trước mắt. Càng đến gần sơn môn, trong lòng Đinh Hạo càng sợ hãi.
Tất nhiên không phải hắn đang sợ hãi kẻ địch trên núi, mà hắn nghĩ đến đây một khi bước vào sơn môn, sẽ thật sự vĩnh viễn không còn được gặp lại Lý Kiếm Ý, không thấy được Khí Thanh Sam, không thấy được rất nhiều sư trưởng bằng hữu vô cùng quen thuộc ngày xưa. Loại cảm giác này, quả thực chính là một sự đau khổ tới tê tâm liệt phổi.
Đinh Hạo có một loại ảo giác, nếu như mình không trở lại, cũng không cần phải đối mặt với thực tế tàn khốc như vậy.
Trong lúc bất tri bất giác, hắn đã đi tới trước sơn môn.
...
- Đứng lại, người nào? Dám cả gan xông vào Vấn Kiếm Tông?
Một tiếng hét lớn từ bên cạnh truyền đến. Đó là một võ giả trẻ tuổi mặc trang phục của học viện Thanh Bình.
Là một trong những đệ tử được tạm thời phái ra trấn thủ sơn môn, Đỗ Hải Đào là người đầu tiên phát hiện ra thiếu niên áo xanh này thoạt nhìn có phần thất hồn lạc phách.
Người trẻ tuổi này thoạt nhìn cũng không phải đệ tử của học viện Thanh Bình hoặc là các đệ tử tông môn khác đang chiếm giữ trên núi. Hắn lại xuất hiện cực kỳ quỷ dị. Trong nháy mắt trước đó còn không có ai. Trong nháy mắt tiếp theo, trước mắt lại đột nhiên xuất hiện thêm một thân ảnh như vậy, khiến trong lòng Đỗ Hải Đào kinh ngạc.
Điều này quả thực chính là một sự sỉ nhục trong suốt cuộc đời. Tại sao hắn phải làm như vậy?
Đinh Hạo nắm thật chặt hai tay, nói:
- Nói như vậêu tộc còn chưa toàn lực tấn công lên núi? Là do Tiên Hoàng Đại Thánh đột nhiên đánh pháp chỉ xuống, khiến đại quân Yêu tộc bỏ chạy? Nhưng thật ra có tông môn siêu cấp Kiếm Châu tham dự vào cuộc vây hãm sơn môn sao?
- Đúng vậy.
Lý Vân Kỳ gật đầu, nói:
- Là Liệt Thiên Kiếm Tông Kiếm Châu, bốn vị cường giả Vũ Vương đỉnh phong hiện thân, phá hủy trận pháp phòng ngự của sơn môn, mới kheién chúng ta cuối cùng phải thất bại thảm hại. Sau đó lại có một vị trưởng lão Liệt Thiên Kiếm Tông cảnh giới Vũ Hoàng, nghiêm khắc lạnh lùng cay nghiệt, lấy thủ đoạn sắt máu, trấn áp một vài lực lượng phản kháng khác. Hiện tại mấy vạn đệ tử trong tông môn, chỉ còn lại khoảng chừng hơn tám nghìn người. Tất cả đều bị cưỡng chế đưa vào khu hầm mỏ tại khu chứa rác phía sau, ngày đêm không ngừng khai thác khoáng thạch huyền tinh!
Liệt Thiên Kiếm Tông!
Đinh Hạo gật đầu, cắn thật chặt hàm răng.
Ở trong chiến trường Bách Thánh, Liệt Thiên Kiếm Tông đã bắt Tây Môn Thiên Tuyết, kết tử thù cùng mình. Ninh Hổ Khiếu bị mình chém chết. Không nghĩ tới khi mình trở lại Tuyết Châu, tông môn này lại có thể điên cuồng như vậy. Xem ra đây là trời định, có ngươi không ta!
Chỉ có điều rốt cuộc tại sao khu chứa rác phía sau núi lại phát sinh biến đổi khác thường như vậy? Cột long khí màu tím, còn có khoáng huyền tinh thạch vô tận, và sơn động thần bí dưới vách núi kia, rốt cuộc có quan hệ gì?
Đinh Hạo khống chế sát ý và lửa giận trong cơ thể mình đang giống như núi lửa sôi trào, cẩn thận cân nhắc.
Hiện tại có rất nhiều chuyện đang chờ mình phải làm. Ví dụ như tìm kiếm đám người Lý Y Nhược và Tây Môn Thiên Tuyết, nghĩ cách hỏi thăm về tình hình của Lý Lan, tìm được các đệ tử Vấn Kiếm Tông khác đã tiến vào chiến trường Bách Thánh...
Nhưng tất cả những điều này, đều là chuyện không thể hoàn thành được trong khoảng thời gian ngắn.
Trước tiên hắn phải trở về dãy núi Vấn Kiếm.
Lưu lại đây từng giây từng phút, không biết sẽ có bao nhiêu đệ tử Vấn Kiếm Tông, chế trong cảnh lao khổ.
- Tiêu Diêu, với thực lực của ngươi hiện nay, có thể tính là một trong các cường giả Tuyết Châu. Ngươi ở lại đây, hướng dẫn mọi người chấn chỉnh đội ngũ, sau đó thu thập tin tức, hỏi thăm một chút về tình hình của các sư huynh đệ Lý Lan, Y Nhược. Manh Manh và Anh Khởi cũng ở lại, giúp ngươi một tay.
Đinh Hạo vỗ vào vai của tiểu mập, nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Gặp chuyện gì, nên thỉnh giáo Anh Khởi nhiều hơn, không nên vọng động.
Vành mắt Nhâm Tiêu Diêu ửng đỏ, gật đầu.
Đinh Hạo vừa cười vừa nhìn Kỷ Anh Khởi nói:
- Xem ra chuyện bên này còn phải làm phiền tới tiểu văn thánh nàng.
- Đinh đại ca khách khí rồi...
Kỷ Anh Khởi không nhịn được vươn tay ra, cầm tay Đinh Hạo, thấp giọng nói:
- Đinh đại ca, đại ca đừng quá đau buồn.
Đinh Hạo gật đầu.
Trong nháy mắt tiếp theo…
- Tà Nguyệt, cùng ta đi tới dãy núi Vấn Kiếm.
Đinh Hạo hóa thành một đạo lưu quang, phóng lên cao, mang theo mèo mập Tà Nguyệt, giống như một đạo thần hồng kim sắc, đảo mắt đã biến mất. Nhưng khí tức đáng sợ giống như khí tức của thần linh, thật lâu không tiêu tan. Ở trong bầu trời vẫn lưu lại một vệt kim sắc giống như cái khe nứt nhỏ.
Trong chớp mắt này, tất cả mọi người chỉ có thể ngẩng đầu ngưỡng vọng.
...
...
Dãy núi Vấn Kiếm.
Thời gian đã bắt đầu vào mùa xuân.
Bởi mùa đông Tuyết Châu đặc biệt dài, cho nên lúc này trên đỉnh núi vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy từng mảng tuyết trắng. Băng tuyết bên sườn núi đã bắt đầu tan ra, lộ ra màu đen của bùn đất. Từng chồi xanh xuyên qua hơi lạnh của mùa đông, hơi thò đầu ra, tò mò quan sát thế giới này.
Mơ hồ còn có thể thấy từng thi thể đẫm ướt, lõa lồ ở trong băng tuyết đang tan ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Những thi thể này đều là những võ giả đã chết trong thời điểm Vấn Kiếm Tông bị công kích. Người của hai bên đều bị vùi lấp ở trong băng tuyết, chỉ chờ tới khi băng tuyết tan rã, mới dần dần lộ ra.
Trong bầu trời từng đám quạ đen và kền kền không ngừng bay lượn, đáp xuống từng cây khô, dường như cây mọc ra lá màu đen vậy.
Từ Tẩy Kiếm Trì đi lên, vừa nhìn đã thấy được những vết tích đáng sợ của chiến trường.
Ngọn núi và thạch lâu sụp đổ. Hai con đường đá, và đài cao bị phá hủy, cùng với từng khe nứt và đống đổ nát trên mặt đất bị người dùng thần thông với lực lượng cường đại đánh văng ra ngoài. Trận pháp minh văn nổ mạnh sau đó lưu lại cảnh tượng giống như hủy thế, để nơi đã từng là linh địa võ đạo non xanh nước biếc, trở thành một đống phế tích.
Đinh Hạo xuất hiện ở chân núi đổ nát này. Hắn ngẩng đầu nhìn dãy núi vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, ngửa mặt nhìn lên bầu trời xanh ngắt.
Dường như trong mơ hồ, hắn còn có thể thấy từng khuôn mặt tươi cười của người đã khuất.
Hắn bước từng bước một, theo đường núi đổ nát, đi lên trên.
Thân hình phát ra khí tức nồng đậm đến kỳ dị, nhẹ nhàng bước từng bước. Trong chớp mắt hắn đã đi được vài trăm thước.
Thời gian mới ba năm, cách buổi sáng đầu tiên sau khi chuyển kiếp, ngồi lặng lẽ ở bên Tẩy Kiếm Trì sau đó luyện kiếm tìm kiếm phương thức sống, đã có hơn một ngàn một ngày đêm, nhưng lại giống như mới ngày hôm qua. Tẩy Kiếm Trì với màu bích lục giống như bảo thạch vẫn ở giữa núi non trùng điệp, lóe ra hào quang mê người.
Từng cảnh tượng trước kia chợt lóe ra trước mắt. Càng đến gần sơn môn, trong lòng Đinh Hạo càng sợ hãi.
Tất nhiên không phải hắn đang sợ hãi kẻ địch trên núi, mà hắn nghĩ đến đây một khi bước vào sơn môn, sẽ thật sự vĩnh viễn không còn được gặp lại Lý Kiếm Ý, không thấy được Khí Thanh Sam, không thấy được rất nhiều sư trưởng bằng hữu vô cùng quen thuộc ngày xưa. Loại cảm giác này, quả thực chính là một sự đau khổ tới tê tâm liệt phổi.
Đinh Hạo có một loại ảo giác, nếu như mình không trở lại, cũng không cần phải đối mặt với thực tế tàn khốc như vậy.
Trong lúc bất tri bất giác, hắn đã đi tới trước sơn môn.
...
- Đứng lại, người nào? Dám cả gan xông vào Vấn Kiếm Tông?
Một tiếng hét lớn từ bên cạnh truyền đến. Đó là một võ giả trẻ tuổi mặc trang phục của học viện Thanh Bình.
Là một trong những đệ tử được tạm thời phái ra trấn thủ sơn môn, Đỗ Hải Đào là người đầu tiên phát hiện ra thiếu niên áo xanh này thoạt nhìn có phần thất hồn lạc phách.
Người trẻ tuổi này thoạt nhìn cũng không phải đệ tử của học viện Thanh Bình hoặc là các đệ tử tông môn khác đang chiếm giữ trên núi. Hắn lại xuất hiện cực kỳ quỷ dị. Trong nháy mắt trước đó còn không có ai. Trong nháy mắt tiếp theo, trước mắt lại đột nhiên xuất hiện thêm một thân ảnh như vậy, khiến trong lòng Đỗ Hải Đào kinh ngạc.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro