Say rượu, ly biệt, thiếu nữ
Loạn Thế Cuồng Đao
2024-07-20 21:09:04
Cuồng Nhân Lữ Cuồng biến sắc mặt nói:
- Ngươi nhận lầm người, ta không đi.
- Ha ha ha ha ha ha! Nào, tiểu Cuồng Cuồng, đừng cứng ngắc như vậy.
Vương Tiểu Thất thi triển thần công mặt dày cười to, khoác vai Cuồng Nhân Lữ Cuồng, nháy mắt nói:
- Nói thật là hôm đó không nhờ ngươi ra tay vào phút mấu chốt thì có lẽ tất cả chúng ta đã bị Lư Bằng Phi lập mưu kế bắt hết. Hì hì, người khác không nhận ra ngươi nhưng ta nhìn là biết ngay, ngươi biết tại sao không?
Cuồng Nhân Lữ Cuồng bản năng hỏi:
- Tại sao?
Vương Tiểu Thất cười to bảo:
- Ha ha ha ha ha ha! Thừa nhận, thừa nhận rồi, là ngươi chính mồm thừa nhận, không chối được đi?
Mặt Cuồng Nhân Lữ Cuồng đen thui.
Không ngờ gã sơ sẩy bị Vương Tiểu Thất gian xảo lừa.
- Ha ha ha ha ha ha! Nếu là bằng hữu thì đừng nói gì hết, uống rượu đi. Nếu ngươi cứ cứng nhắc như vậy, mỗi ngày xụ mặt rất dễ bị hiểu lầm và sẽ không được nữ đệ tử thích.
Vương Tiểu Thất quấn quýt nói:
- Hơn nữa trở thành bằng hữu của chúng ta mất mặt lắm sao? Ngươi không thể suốt đời mặt cứng đơ không cười lần nào đi?
Cuồng Nhân Lữ Cuồng không được tự nhiên nhích người ra ngoài, muốn nổi điên.
Kiếp trước Vương Tiểu Thất là nữ nhân đi? Còn rất bà tám. Vì để tránh cho Vương Tiểu Thất lải nhải, Cuồng Nhân Lữ Cuồng miễn cưỡng nhận bình rượu uống hớp lớn.
Hì hì, Đinh sư huynh nói đúng, nhiều người mặt ngoài lạnh lùng nhưng trong lòng rất khao khát tình cảm. Bọn họ không giỏi giao tiếp, cần ngươi chủ động bước ra. Người như Cuồng Nhân Lữ Cuồng lòng kiêu ngạo nhưng tính tình đơn thuần, dễ bị dụ.
Sự việc phát triển theo quỹ tích không bình thường.
Vương Tiểu Thất được một tấc lại muốn tiến một thước nói:
- Ha ha ha ha ha ha! Thế mới đúng. Chúng ta tiếp tục, cạn chén!
Cuồng Nhân Lữ Cuồng bất đắc dĩ, ngửa đầu uống hớp lớn.
Vương Tiểu Thất nổi hứng thú:
- Không ngờ ngươi biết uống, nào, với danh nghĩa bằng hữu chúng ta xem ai uống hết bình này trước!
Lần đầu tiên Cuồng Nhân Lữ Cuồng uống nhiều rượu như vậy, thấy hơi choáng nhưng vẫn uống ừng ực rượu nặng. Cảm giác không tệ, Cuồng Nhân Lữ Cuồng ngơ ngác nâng bình rượu lên uống tiếp.
Cuồng Nhân Lữ Cuồng có xúc động muốn rống to.
Vương Tiểu Thất cười gian.
Anh lạnh lùng tội nghiệp, nhanh vậy đã bị dụ.
Đêm nay lúc sắp tàn tiệc, mấy người khác trợn mắt há hốc mồm nhìn hình ảnh . . .
Cuồng Nhân Lữ Cuồng trước nay lạnh lùng, ít lời thay đổi hình tượng, cùng Vương Tiểu Thất ngồi dưới đất uống rượu, gân cổ đỏ mặt tía tai chơi đoán số.
Lý Vân Kỳ dụi mắt:
- Chắc ta nhìn lộn rồi.
Tiêu Thừa Tuyên không thể hiểu nổi:
- Chuyện gì đây?
Vẻ mặt Nhậm Tiêu Dao tên mập siêu may mắn kỳ cục nói:
- Ủa? Cái người mặt mũi giống Lữ Cuồng ngồi bên cạnh Tiểu Thất là ai?
Chính lúc này . . .
- Này này này, ba ngươi, đúng, chính là các ngươi, mau lại đây giám sát giúp ta. Tên này đang ăn gian, không thể nào, với năng lực phản ứng của Lữ Cuồng ta sao có thể liên tục thua Vương Tiểu Thất? Chắc chắn là hắn ăn gian! Cuồng Nhân Lữ Cuồng quay đầu vẫy tay với Lý Vân Kỳ, Tiêu Thừa Tuyên, Nhậm Tiêu Dao tên mập siêu may mắn.
- Không thể nào! Thật sự là Lữ Cuồng?
Lý Vân Kỳ, Tiêu Thừa Tuyên, Nhậm Tiêu Dao tên mập siêu may mắn cảm thấy thế giới hỗn loạn.
* * *
Bữa tiệc Vương Tiểu Thất tốn công tổ chức kéo dài đến đêm khuya, nhiều người ngày hôm sau mùi rượu nồng nặc nghiêng ngả rời đi.
Lúc nửa đêm hai thiếu nữ Mộ Dung Yên Chức, Ngọc Giác Dao từ biệt.
Khi đi Mộ Dung Yên Chức, Ngọc Giác Dao lưu luyến tạm biệt Đinh Hạo, biểu tình buồn bã.
Vào lục phong lục tọa là kỳ ngộ, vinh diệu người người hâm mộ nhưng nó ũng có nghĩa là sắp đối mặt tu luyện gian khổ hơn. Tông môn giám sát nghiêm khắc hơn, không thả nổi như đệ tử ký danh. Trong một đoạn thời gian rất dài mọi người khó thể gặp lại nhau.
Không biết lần sau gặp lại sẽ là chuyện gì.
Đinh Hạo cũng thấy buồn.
Đinh Hạo cảm giác hình ảnh này rất quen thuộc, như mỗi khi kiếp trước hắn tốt nghiệp, các bạn học tụ tập từ biệt. Các đệ tử ký danh năm viện bắc, nam, đông, tây, trung như sinh viên, trong một năm nhiều thiếu niên bồi dưỡng cảm tình thâm sâu, bây giờ bởi vì các loại nguyên nhân tạm thời chia tay.
Đối với nhiều người lần này từ biệt có lẽ cả đời không cơ hội gặp mặt.
Lúc sắp chia tay Đinh Hạo tặng quà cho Mộ Dung Yên Chức, Ngọc Giác Dao.
Đinh Hạo tặng vòng tay trữ vật màu xanh tinh xảo cho Ngọc Giác Dao, vẻ ngoài giống phỉ thủy tỏa sáng gợn nước. Đinh Hạo dùng minh văn chữ hán đặc biệt khắc câu thơ nổi tiếng kiếp trước. "Thương hải nguyệt minh châu hữu lệ, lam điền nhật noãn ngọc sinh yên" vừa có thể chứa đồ, vào phút mấu chốt kích phát minh văn sẽ là huyền khí phòng ngự.
Đinh Hạo tặng Ngọc Giác Dao một bộ giáp luyện chế từ da kim mãng xà, nguyên vật liệu từ da xà yêu quân to lớn trong khe nứt dưới vực sâu băng. Đinh Hạo dùng cách đặc biệt luyện chế, khắc minh văn chữ hán lên. "Từ như lâm, nhanh như hỏa, bất động như sơn", có thể đỡ một kích cường giả Tiên Thiên Võ Tông cảnh hết sức đánh ra, tăng tốc độ thân pháp, lực lượng cho Mộ Dung Yên Chức.
Đinh Hạo đã sớm chuẩn bị quà.
Bình thường Đinh Hạo theo Kiếm Tổ tập luyện khí, hắn rèn luyện hai món quà này lặp đi lặp lại, nguyên vật liệu xẻ từ những cái xác siêu đại yêu bên dưới tầng băng vực sâu, cực kỳ hiếm thấy, xem như thần liệu. Cộng với cách luyện chế của Đinh Hạo đến từ thuật thượng cổ do Kiếm Tổ dạy, hai thứ này xem như tinh phẩm.
Đưa tiễn hai thiếu nữ Mộ Dung Yên Chức, Ngọc Giác Dao rời đi, tâm tình Đinh Hạo nặng nề, rất nhanh lại uống say.
Từ khi Đinh Hạo đến thế giới này lần đầu tiên thả lỏng mình, uống say mèm.
Tiếp theo Đinh Hạo chìm trong giấc mơ kỳ lạ.
Không biết qua bao lâu.
Sáng sớm nửa mộng nửa tỉnh, Đinh Hạo thức dậy thấy đang nằm trên ghế đá trong sân, dưới thân trải thảm da thú. Ánh nắng xuyên qua kẽ lá chiếu xuống mặt Đinh Hạo, cảm giác ấm áp làm người say.
Lý Y Nhược cười ngọt ngào, hiếm khi yên lặng ngồi cạnh Đinh Hạo.
Thiếu nữ cầm khăn lông trắng cẩn thận lau vết rượu Đinh Hạo uống say phun ra, động tác dịu dàng. Khuôn mặt đẹp tuyệt trần có nắng sớm chiếu rọi đẹp như mộng ảo.
- Ngươi nhận lầm người, ta không đi.
- Ha ha ha ha ha ha! Nào, tiểu Cuồng Cuồng, đừng cứng ngắc như vậy.
Vương Tiểu Thất thi triển thần công mặt dày cười to, khoác vai Cuồng Nhân Lữ Cuồng, nháy mắt nói:
- Nói thật là hôm đó không nhờ ngươi ra tay vào phút mấu chốt thì có lẽ tất cả chúng ta đã bị Lư Bằng Phi lập mưu kế bắt hết. Hì hì, người khác không nhận ra ngươi nhưng ta nhìn là biết ngay, ngươi biết tại sao không?
Cuồng Nhân Lữ Cuồng bản năng hỏi:
- Tại sao?
Vương Tiểu Thất cười to bảo:
- Ha ha ha ha ha ha! Thừa nhận, thừa nhận rồi, là ngươi chính mồm thừa nhận, không chối được đi?
Mặt Cuồng Nhân Lữ Cuồng đen thui.
Không ngờ gã sơ sẩy bị Vương Tiểu Thất gian xảo lừa.
- Ha ha ha ha ha ha! Nếu là bằng hữu thì đừng nói gì hết, uống rượu đi. Nếu ngươi cứ cứng nhắc như vậy, mỗi ngày xụ mặt rất dễ bị hiểu lầm và sẽ không được nữ đệ tử thích.
Vương Tiểu Thất quấn quýt nói:
- Hơn nữa trở thành bằng hữu của chúng ta mất mặt lắm sao? Ngươi không thể suốt đời mặt cứng đơ không cười lần nào đi?
Cuồng Nhân Lữ Cuồng không được tự nhiên nhích người ra ngoài, muốn nổi điên.
Kiếp trước Vương Tiểu Thất là nữ nhân đi? Còn rất bà tám. Vì để tránh cho Vương Tiểu Thất lải nhải, Cuồng Nhân Lữ Cuồng miễn cưỡng nhận bình rượu uống hớp lớn.
Hì hì, Đinh sư huynh nói đúng, nhiều người mặt ngoài lạnh lùng nhưng trong lòng rất khao khát tình cảm. Bọn họ không giỏi giao tiếp, cần ngươi chủ động bước ra. Người như Cuồng Nhân Lữ Cuồng lòng kiêu ngạo nhưng tính tình đơn thuần, dễ bị dụ.
Sự việc phát triển theo quỹ tích không bình thường.
Vương Tiểu Thất được một tấc lại muốn tiến một thước nói:
- Ha ha ha ha ha ha! Thế mới đúng. Chúng ta tiếp tục, cạn chén!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cuồng Nhân Lữ Cuồng bất đắc dĩ, ngửa đầu uống hớp lớn.
Vương Tiểu Thất nổi hứng thú:
- Không ngờ ngươi biết uống, nào, với danh nghĩa bằng hữu chúng ta xem ai uống hết bình này trước!
Lần đầu tiên Cuồng Nhân Lữ Cuồng uống nhiều rượu như vậy, thấy hơi choáng nhưng vẫn uống ừng ực rượu nặng. Cảm giác không tệ, Cuồng Nhân Lữ Cuồng ngơ ngác nâng bình rượu lên uống tiếp.
Cuồng Nhân Lữ Cuồng có xúc động muốn rống to.
Vương Tiểu Thất cười gian.
Anh lạnh lùng tội nghiệp, nhanh vậy đã bị dụ.
Đêm nay lúc sắp tàn tiệc, mấy người khác trợn mắt há hốc mồm nhìn hình ảnh . . .
Cuồng Nhân Lữ Cuồng trước nay lạnh lùng, ít lời thay đổi hình tượng, cùng Vương Tiểu Thất ngồi dưới đất uống rượu, gân cổ đỏ mặt tía tai chơi đoán số.
Lý Vân Kỳ dụi mắt:
- Chắc ta nhìn lộn rồi.
Tiêu Thừa Tuyên không thể hiểu nổi:
- Chuyện gì đây?
Vẻ mặt Nhậm Tiêu Dao tên mập siêu may mắn kỳ cục nói:
- Ủa? Cái người mặt mũi giống Lữ Cuồng ngồi bên cạnh Tiểu Thất là ai?
Chính lúc này . . .
- Này này này, ba ngươi, đúng, chính là các ngươi, mau lại đây giám sát giúp ta. Tên này đang ăn gian, không thể nào, với năng lực phản ứng của Lữ Cuồng ta sao có thể liên tục thua Vương Tiểu Thất? Chắc chắn là hắn ăn gian! Cuồng Nhân Lữ Cuồng quay đầu vẫy tay với Lý Vân Kỳ, Tiêu Thừa Tuyên, Nhậm Tiêu Dao tên mập siêu may mắn.
- Không thể nào! Thật sự là Lữ Cuồng?
Lý Vân Kỳ, Tiêu Thừa Tuyên, Nhậm Tiêu Dao tên mập siêu may mắn cảm thấy thế giới hỗn loạn.
* * *
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bữa tiệc Vương Tiểu Thất tốn công tổ chức kéo dài đến đêm khuya, nhiều người ngày hôm sau mùi rượu nồng nặc nghiêng ngả rời đi.
Lúc nửa đêm hai thiếu nữ Mộ Dung Yên Chức, Ngọc Giác Dao từ biệt.
Khi đi Mộ Dung Yên Chức, Ngọc Giác Dao lưu luyến tạm biệt Đinh Hạo, biểu tình buồn bã.
Vào lục phong lục tọa là kỳ ngộ, vinh diệu người người hâm mộ nhưng nó ũng có nghĩa là sắp đối mặt tu luyện gian khổ hơn. Tông môn giám sát nghiêm khắc hơn, không thả nổi như đệ tử ký danh. Trong một đoạn thời gian rất dài mọi người khó thể gặp lại nhau.
Không biết lần sau gặp lại sẽ là chuyện gì.
Đinh Hạo cũng thấy buồn.
Đinh Hạo cảm giác hình ảnh này rất quen thuộc, như mỗi khi kiếp trước hắn tốt nghiệp, các bạn học tụ tập từ biệt. Các đệ tử ký danh năm viện bắc, nam, đông, tây, trung như sinh viên, trong một năm nhiều thiếu niên bồi dưỡng cảm tình thâm sâu, bây giờ bởi vì các loại nguyên nhân tạm thời chia tay.
Đối với nhiều người lần này từ biệt có lẽ cả đời không cơ hội gặp mặt.
Lúc sắp chia tay Đinh Hạo tặng quà cho Mộ Dung Yên Chức, Ngọc Giác Dao.
Đinh Hạo tặng vòng tay trữ vật màu xanh tinh xảo cho Ngọc Giác Dao, vẻ ngoài giống phỉ thủy tỏa sáng gợn nước. Đinh Hạo dùng minh văn chữ hán đặc biệt khắc câu thơ nổi tiếng kiếp trước. "Thương hải nguyệt minh châu hữu lệ, lam điền nhật noãn ngọc sinh yên" vừa có thể chứa đồ, vào phút mấu chốt kích phát minh văn sẽ là huyền khí phòng ngự.
Đinh Hạo tặng Ngọc Giác Dao một bộ giáp luyện chế từ da kim mãng xà, nguyên vật liệu từ da xà yêu quân to lớn trong khe nứt dưới vực sâu băng. Đinh Hạo dùng cách đặc biệt luyện chế, khắc minh văn chữ hán lên. "Từ như lâm, nhanh như hỏa, bất động như sơn", có thể đỡ một kích cường giả Tiên Thiên Võ Tông cảnh hết sức đánh ra, tăng tốc độ thân pháp, lực lượng cho Mộ Dung Yên Chức.
Đinh Hạo đã sớm chuẩn bị quà.
Bình thường Đinh Hạo theo Kiếm Tổ tập luyện khí, hắn rèn luyện hai món quà này lặp đi lặp lại, nguyên vật liệu xẻ từ những cái xác siêu đại yêu bên dưới tầng băng vực sâu, cực kỳ hiếm thấy, xem như thần liệu. Cộng với cách luyện chế của Đinh Hạo đến từ thuật thượng cổ do Kiếm Tổ dạy, hai thứ này xem như tinh phẩm.
Đưa tiễn hai thiếu nữ Mộ Dung Yên Chức, Ngọc Giác Dao rời đi, tâm tình Đinh Hạo nặng nề, rất nhanh lại uống say.
Từ khi Đinh Hạo đến thế giới này lần đầu tiên thả lỏng mình, uống say mèm.
Tiếp theo Đinh Hạo chìm trong giấc mơ kỳ lạ.
Không biết qua bao lâu.
Sáng sớm nửa mộng nửa tỉnh, Đinh Hạo thức dậy thấy đang nằm trên ghế đá trong sân, dưới thân trải thảm da thú. Ánh nắng xuyên qua kẽ lá chiếu xuống mặt Đinh Hạo, cảm giác ấm áp làm người say.
Lý Y Nhược cười ngọt ngào, hiếm khi yên lặng ngồi cạnh Đinh Hạo.
Thiếu nữ cầm khăn lông trắng cẩn thận lau vết rượu Đinh Hạo uống say phun ra, động tác dịu dàng. Khuôn mặt đẹp tuyệt trần có nắng sớm chiếu rọi đẹp như mộng ảo.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro