Ta chấp nhận chia từng tốp thanh toán (hạ).
Loạn Thế Cuồng Đao
2024-07-20 21:09:04
Vì thế đối mặt cường giả thần cảnh, Đinh Hạo cầm thanh ma đao đen có tin tưởng đấu một trận dù không thắng vẫn bảo đảm liên quân Thiên bộ lạc an toàn rút lui.
Tại sao Đinh Hạo mới kích phát lực lượng thanh ma đao đen thì lão tổ tông của Thần Kiếm môn biết điều bỏ chạy ngay?
Không có lý nào lão tổ tông của Thần Kiếm môn bị lực lượng thanh ma đao đen hù sợ.
Lão tổ tông của Thần Kiếm môn là cường giả thần cảnh, lực lượng cỡ thanh ma đao đen có thể ngăn cản lão nhưng không thể tạo thành uy hiếp trí mạng. Lão tổ tông của Thần Kiếm môn kinh sợ thụt lùi có khi nào là vì . . .
Không lẽ lão tổ tông của Thần Kiếm môn biết lai lịch của thanh ma đao đen?
Đinh Hạo giật nảy mình.
Thanh ma đao đen là cây đao tàn Đinh Hạo có được trên đường cổ tây du chiến trường bách thánh, lai lịch bí ẩn ngang ngửa với thanh kiếm rỉ sét bí hiểm. Hai lão quái vật Kiếm Tổ, Đao Tổ rất e ngại nó, không lẽ thanh ma đao đen có lai lịch rất kinh người, hù cường giả thần cảnh sợ bay mất ba hồn bảy vía?
Chỗ này là Thần Ân đại lục, lão tổ tông của Thần Kiếm môn nhận ra thanh ma đao đen đáng sợ, hay nó là vật từng ở Thần Ân đại lục?
Các loại suy nghĩ xẹt qua đầu Đinh Hạo.
Cùng lúc đó.
Phía đối diện.
Mặt chưởng môn Thần Kiếm môn trắng bệch, ánh mắt nhìn Đinh Hạo tràn ngập kính sợ và kinh khủng.
Bởi vì mới rồi lão tổ tông của Thần Kiếm môn bỏ đi, một thanh âm vang lên trong đầu chưởng môn Thần Kiếm môn.
- Nhường nhịn.
Là giọng của lão tổ tông của Thần Kiếm môn.
Lần đầu tiên chưởng môn Thần Kiếm môn nghe lão tổ tông nghiêm túc, bất đắc dĩ nói câu này.
Lão tổ tông rõ ràng nói cho chưởng môn Thần Kiếm môn kẻ địch quá đáng sợ, tông môn không thể nào ngăn cản, đừng cứng rắn đối đầu nếu không sẽ mang đến tai họa ngập đầu cho Thần Kiếm môn, tốt nhất là nhường nhịn.
Trời ạ!
Trái tim chưởng môn Thần Kiếm môn run rẩy.
Bọn họ đã chọc phải kẻ địch gì vậy?
Chưởng môn Thần Kiếm môn nuốt nước bọt khan, nhìn Đinh Hạo, cơ mặt cứng đơ.
Chưởng môn Thần Kiếm môn nói:
- Nếu các hạ đã cứu nữ nhi của mình ra thì chuyện tối hôm ay dừng tại đây, Thần Kiếm môn ta cũng bị tổn thương, chúng ta không ai nợ ai.
Chưởng môn Thần Kiếm môn thốt lời, trong không trung vang tiếng ồn ào, kinh kêu.
Lúc trước khi lão tổ tông rời đi, các cao thủ, tông lão, đệ tử Thần Kiếm môn đã có cảm giác không may. Bọn họ nghe chính miệng chưởng môn Thần Kiếm môn hụt hơi nói lời như vậy, vừa giật mình vừa bực tức, biểu tình nhục nhã.
Có người muốn nói gì nhưng thấy mặt chưởng môn Thần Kiếm môn nghiêm khắc, huơ tay ngăn lại không cho ai nói.
Côn Ngọc ngây người, hiểu rằng lão tổ tông đã dặn dò chưởng môn Thần Kiếm môn cái gì.
Lòng Côn Ngọc rung động như sóng dữ.
Đã bao giờ Thần Kiếm môn bị nhục nhã như vậy? Không ngờ Thần Kiếm môn trêu vào kẻ địch như vậy, dù đại quân Thần Đình đánh tới cũng chưa từng thấy chưởng môn Thần Kiếm môn khom lưng luồn gối thế này.
Nữ hài tử Đinh Thiên Sương trong trẻo nói:
- Ngươi là đồ xấu xa, ăn hiếp mèo và cún con, không thể bỏ qua!
Nữ hài tử Đinh Thiên Sương ranh mãnh sớm nhìn thấu cục diện.
Đinh Hạo mỉm cười nói:
- Nữ nhi của ta không đồng ý bỏ qua, làm sao bây giờ?
Chưởng môn Thần Kiếm môn rất bực mình, cái gì chó với mèo? Chưởng môn Thần Kiếm môn chưa từng nghĩ đến sẽ vì ăn hiếp chó mèo mà trả giá đắt.
Chưởng môn Thần Kiếm môn cắn răng hỏi:
- Vậy các hạ muốn sao?
Nữ hài tử Đinh Thiên Sương cười tủm tỉm thì thầm vào tai Đinh Hạo.
Đinh Hạo cười to bảo:
- Nghe nói tuyệt kỹ rèn của Thần Kiếm môn thiên hạ vô song, đặc biệt giỏi đúc áo giáp, binh khí. Vậy đi, bồi thường một vạn bộ áo giáp huyền khí, một vạn binh khí huyền khí thì xem như huề nhau.
- Cái gì? Không thể nào!
Chưởng môn Thần Kiếm môn biến sắc mặt từ chối:
- Thần Kiếm môn ta đúng là giỏi đúc áo giáp, binh khí nhưng mấy năm nay tích lũy cộng lại cũng không đủ một vạn bộ. Các hạ quá tham, rõ ràng là đang làm khó người ta!
Chưởng môn Thần Kiếm môn nổi điên, câm điếc ăn hoàng liên.
Chắc chắn là con bé kia nói cho người đeo mặt nạ quỷ thanh đồng Thần Kiếm môn giỏi đúc áo giáp, binh khí. Nữ hài tử biết là vì lúc trước chưởng môn Thần Kiếm môn dụ dỗ hai đứa trẻ Đinh Thiên Sương, Nhậm Ngã Hành đã chủ động nói ra nội tình của Thần Kiếm môn, đây đúng là tự làm tự chịu.
Đinh Hạo chợt tắt nụ cười, lạnh lùng nói:
- Dưới trướng ta có một vạn đại quân Thiên bộ lạc, đang thiếu vũ khí, áo giáp. Nếu Thần Kiếm môn không muốn giúp người thành đạt thì chúng ta chỉ đành công phá sơn môn, Thần Kiếm môn, tự mình giành lấy.
- Ngươi . . .!
Chưởng môn Thần Kiếm môn tức giận, mặt đỏ rực:
- Các hạ đừng hiếp người quá đáng!
Đinh Hạo lạnh lùng nói:
- Hiếp người quá đáng chính là Thần Kiếm môn ngươi! Dụ dỗ nx nhi, đồ đệ của ta ra khỏi Hãn Hải sâm lâm, còn muốn xóa ký ức, lợi dụng bọn họ bồi dưỡng thành Chiến thần vô địch gì đó. Hôm nay ta không san bằng Thần Kiếm môn của ngươi đã là nhân từ.
- Nhưng mà . . .
Chưởng môn Thần Kiếm môn cố nén cơn giận nói:
- Thần Kiếm môn ta thật sự không kiếm đâu ra nhiều áo giáp, binh khí như vậy.
Đinh Hạo mỉm cười, giơ tay lên. Một ngọc bài to cỡ bàn tay bay qua.
Chưởng môn Thần Kiếm môn nhận lấy ngọc bài, quan sát sơ, biến sắc mặt. Ánh mắt chưởng môn Thần Kiếm môn nhìn Đinh Hạo như gặp quỷ, mặt liên tục đổi màu, lúc xanh lúc đỏ, cuối cùng là ủ rũ.
Chưởng môn Thần Kiếm môn thở hắt ra:
- Coi như ngươi giỏi, nhưng Thần Kiếm môn ta năng lực có hạn, không thể một hơi lấy ra nhiều áo giáp, binh khí huyền khí như vậy.
Đinh Hạo cười gian trá:
- Không sao, ta có thể chấp nhận các ngươi chia đợt thanh toán.
Chưởng môn Thần Kiếm môn ngửa đầu thở dài, dứt khoát.
Chưởng môn Thần Kiếm môn bi tráng nói:
- Bây giờ chúng ta chỉ có thể đưa năm ngàn bộ áo giáp, binh khí huyền khí, còn lại năm ngàn . . . Trong vòng một năm sẽ trả hết, đây là cực hạn của chúng ta.
- Cũng được.
Đinh Hạo vừa lòng gật đầu, nói:
- Lát nữa ta sẽ giao vài bản vẽ cho ngươi, ta muốn các ngươi chế tạo một mớ binh khí, áo giáp theo yêu cầu của ta.
- Nếu vậy thì thời gian sẽ kéo dài thêm.
Chưởng môn Thần Kiếm môn nhíu mày nói:
- Đúc theo thiết kế sẽ tốn nhiều thời gian, tin tưởng các hạ biết điều này.
Đinh Hạo gật đầu, nói:
- Không thể vượt qua một năm rưỡi.
Chưởng môn Thần Kiếm môn bất đắc dĩ nói:
- Có thể.
Đến đây hai bên cò kè mặc cả thành công, hoặc nên nói đó là kết quả viên mãn với Đinh Hạo, còn chưởng môn Thần Kiếm môn thì lòng nhỏ máu.
Đệ tử Thần Kiếm môn mặt xám xịt.
Bọn họ không ngốc, thấy chưởng môn Thần Kiếm môn nén giận, lão tổ tông đều rút lui nói lên lai lịch của người đeo mặt nạ quỷ thanh đồng rất khủng khiếp, bọn họ không thể trêu vào. Trong phút chốc không ai dám lên tiếng nói nhảm.
Tại sao Đinh Hạo mới kích phát lực lượng thanh ma đao đen thì lão tổ tông của Thần Kiếm môn biết điều bỏ chạy ngay?
Không có lý nào lão tổ tông của Thần Kiếm môn bị lực lượng thanh ma đao đen hù sợ.
Lão tổ tông của Thần Kiếm môn là cường giả thần cảnh, lực lượng cỡ thanh ma đao đen có thể ngăn cản lão nhưng không thể tạo thành uy hiếp trí mạng. Lão tổ tông của Thần Kiếm môn kinh sợ thụt lùi có khi nào là vì . . .
Không lẽ lão tổ tông của Thần Kiếm môn biết lai lịch của thanh ma đao đen?
Đinh Hạo giật nảy mình.
Thanh ma đao đen là cây đao tàn Đinh Hạo có được trên đường cổ tây du chiến trường bách thánh, lai lịch bí ẩn ngang ngửa với thanh kiếm rỉ sét bí hiểm. Hai lão quái vật Kiếm Tổ, Đao Tổ rất e ngại nó, không lẽ thanh ma đao đen có lai lịch rất kinh người, hù cường giả thần cảnh sợ bay mất ba hồn bảy vía?
Chỗ này là Thần Ân đại lục, lão tổ tông của Thần Kiếm môn nhận ra thanh ma đao đen đáng sợ, hay nó là vật từng ở Thần Ân đại lục?
Các loại suy nghĩ xẹt qua đầu Đinh Hạo.
Cùng lúc đó.
Phía đối diện.
Mặt chưởng môn Thần Kiếm môn trắng bệch, ánh mắt nhìn Đinh Hạo tràn ngập kính sợ và kinh khủng.
Bởi vì mới rồi lão tổ tông của Thần Kiếm môn bỏ đi, một thanh âm vang lên trong đầu chưởng môn Thần Kiếm môn.
- Nhường nhịn.
Là giọng của lão tổ tông của Thần Kiếm môn.
Lần đầu tiên chưởng môn Thần Kiếm môn nghe lão tổ tông nghiêm túc, bất đắc dĩ nói câu này.
Lão tổ tông rõ ràng nói cho chưởng môn Thần Kiếm môn kẻ địch quá đáng sợ, tông môn không thể nào ngăn cản, đừng cứng rắn đối đầu nếu không sẽ mang đến tai họa ngập đầu cho Thần Kiếm môn, tốt nhất là nhường nhịn.
Trời ạ!
Trái tim chưởng môn Thần Kiếm môn run rẩy.
Bọn họ đã chọc phải kẻ địch gì vậy?
Chưởng môn Thần Kiếm môn nuốt nước bọt khan, nhìn Đinh Hạo, cơ mặt cứng đơ.
Chưởng môn Thần Kiếm môn nói:
- Nếu các hạ đã cứu nữ nhi của mình ra thì chuyện tối hôm ay dừng tại đây, Thần Kiếm môn ta cũng bị tổn thương, chúng ta không ai nợ ai.
Chưởng môn Thần Kiếm môn thốt lời, trong không trung vang tiếng ồn ào, kinh kêu.
Lúc trước khi lão tổ tông rời đi, các cao thủ, tông lão, đệ tử Thần Kiếm môn đã có cảm giác không may. Bọn họ nghe chính miệng chưởng môn Thần Kiếm môn hụt hơi nói lời như vậy, vừa giật mình vừa bực tức, biểu tình nhục nhã.
Có người muốn nói gì nhưng thấy mặt chưởng môn Thần Kiếm môn nghiêm khắc, huơ tay ngăn lại không cho ai nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Côn Ngọc ngây người, hiểu rằng lão tổ tông đã dặn dò chưởng môn Thần Kiếm môn cái gì.
Lòng Côn Ngọc rung động như sóng dữ.
Đã bao giờ Thần Kiếm môn bị nhục nhã như vậy? Không ngờ Thần Kiếm môn trêu vào kẻ địch như vậy, dù đại quân Thần Đình đánh tới cũng chưa từng thấy chưởng môn Thần Kiếm môn khom lưng luồn gối thế này.
Nữ hài tử Đinh Thiên Sương trong trẻo nói:
- Ngươi là đồ xấu xa, ăn hiếp mèo và cún con, không thể bỏ qua!
Nữ hài tử Đinh Thiên Sương ranh mãnh sớm nhìn thấu cục diện.
Đinh Hạo mỉm cười nói:
- Nữ nhi của ta không đồng ý bỏ qua, làm sao bây giờ?
Chưởng môn Thần Kiếm môn rất bực mình, cái gì chó với mèo? Chưởng môn Thần Kiếm môn chưa từng nghĩ đến sẽ vì ăn hiếp chó mèo mà trả giá đắt.
Chưởng môn Thần Kiếm môn cắn răng hỏi:
- Vậy các hạ muốn sao?
Nữ hài tử Đinh Thiên Sương cười tủm tỉm thì thầm vào tai Đinh Hạo.
Đinh Hạo cười to bảo:
- Nghe nói tuyệt kỹ rèn của Thần Kiếm môn thiên hạ vô song, đặc biệt giỏi đúc áo giáp, binh khí. Vậy đi, bồi thường một vạn bộ áo giáp huyền khí, một vạn binh khí huyền khí thì xem như huề nhau.
- Cái gì? Không thể nào!
Chưởng môn Thần Kiếm môn biến sắc mặt từ chối:
- Thần Kiếm môn ta đúng là giỏi đúc áo giáp, binh khí nhưng mấy năm nay tích lũy cộng lại cũng không đủ một vạn bộ. Các hạ quá tham, rõ ràng là đang làm khó người ta!
Chưởng môn Thần Kiếm môn nổi điên, câm điếc ăn hoàng liên.
Chắc chắn là con bé kia nói cho người đeo mặt nạ quỷ thanh đồng Thần Kiếm môn giỏi đúc áo giáp, binh khí. Nữ hài tử biết là vì lúc trước chưởng môn Thần Kiếm môn dụ dỗ hai đứa trẻ Đinh Thiên Sương, Nhậm Ngã Hành đã chủ động nói ra nội tình của Thần Kiếm môn, đây đúng là tự làm tự chịu.
Đinh Hạo chợt tắt nụ cười, lạnh lùng nói:
- Dưới trướng ta có một vạn đại quân Thiên bộ lạc, đang thiếu vũ khí, áo giáp. Nếu Thần Kiếm môn không muốn giúp người thành đạt thì chúng ta chỉ đành công phá sơn môn, Thần Kiếm môn, tự mình giành lấy.
- Ngươi . . .!
Chưởng môn Thần Kiếm môn tức giận, mặt đỏ rực:
- Các hạ đừng hiếp người quá đáng!
Đinh Hạo lạnh lùng nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Hiếp người quá đáng chính là Thần Kiếm môn ngươi! Dụ dỗ nx nhi, đồ đệ của ta ra khỏi Hãn Hải sâm lâm, còn muốn xóa ký ức, lợi dụng bọn họ bồi dưỡng thành Chiến thần vô địch gì đó. Hôm nay ta không san bằng Thần Kiếm môn của ngươi đã là nhân từ.
- Nhưng mà . . .
Chưởng môn Thần Kiếm môn cố nén cơn giận nói:
- Thần Kiếm môn ta thật sự không kiếm đâu ra nhiều áo giáp, binh khí như vậy.
Đinh Hạo mỉm cười, giơ tay lên. Một ngọc bài to cỡ bàn tay bay qua.
Chưởng môn Thần Kiếm môn nhận lấy ngọc bài, quan sát sơ, biến sắc mặt. Ánh mắt chưởng môn Thần Kiếm môn nhìn Đinh Hạo như gặp quỷ, mặt liên tục đổi màu, lúc xanh lúc đỏ, cuối cùng là ủ rũ.
Chưởng môn Thần Kiếm môn thở hắt ra:
- Coi như ngươi giỏi, nhưng Thần Kiếm môn ta năng lực có hạn, không thể một hơi lấy ra nhiều áo giáp, binh khí huyền khí như vậy.
Đinh Hạo cười gian trá:
- Không sao, ta có thể chấp nhận các ngươi chia đợt thanh toán.
Chưởng môn Thần Kiếm môn ngửa đầu thở dài, dứt khoát.
Chưởng môn Thần Kiếm môn bi tráng nói:
- Bây giờ chúng ta chỉ có thể đưa năm ngàn bộ áo giáp, binh khí huyền khí, còn lại năm ngàn . . . Trong vòng một năm sẽ trả hết, đây là cực hạn của chúng ta.
- Cũng được.
Đinh Hạo vừa lòng gật đầu, nói:
- Lát nữa ta sẽ giao vài bản vẽ cho ngươi, ta muốn các ngươi chế tạo một mớ binh khí, áo giáp theo yêu cầu của ta.
- Nếu vậy thì thời gian sẽ kéo dài thêm.
Chưởng môn Thần Kiếm môn nhíu mày nói:
- Đúc theo thiết kế sẽ tốn nhiều thời gian, tin tưởng các hạ biết điều này.
Đinh Hạo gật đầu, nói:
- Không thể vượt qua một năm rưỡi.
Chưởng môn Thần Kiếm môn bất đắc dĩ nói:
- Có thể.
Đến đây hai bên cò kè mặc cả thành công, hoặc nên nói đó là kết quả viên mãn với Đinh Hạo, còn chưởng môn Thần Kiếm môn thì lòng nhỏ máu.
Đệ tử Thần Kiếm môn mặt xám xịt.
Bọn họ không ngốc, thấy chưởng môn Thần Kiếm môn nén giận, lão tổ tông đều rút lui nói lên lai lịch của người đeo mặt nạ quỷ thanh đồng rất khủng khiếp, bọn họ không thể trêu vào. Trong phút chốc không ai dám lên tiếng nói nhảm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro