Tiên sách cổ trục (hạ).
Loạn Thế Cuồng Đao
2024-07-20 21:09:04
- Là việc lớn gì khiến Hỏa Quân không để ý đại quân suốt đêm quay về Thần Ân đại lục?
Chưởng môn Diệt Tuyệt Kiếm tông nhìn mọi người, nói:
- Trước khi đi Hỏa Quân mang theo bốn chí tôn thần cảnh có thực lực mạnh nhất trong quân. Nếu bốn người này ở lại thì kế hoạch của chúng ta tuyệt đối sẽ không dễ dàng thành công. Nhưng vấn đề là dù Hỏa Quân có chuyện quan trọng phải đi thì tại sao kéo theo bốn chí tôn? Bản thân Hỏa Quân là chí tôn cường giả thần cảnh, không lẽ hắn còn cần ai bảo vệ?
Không ai giải đáp được vấn đề.
Mọi người có mặt đều thông minh trí tuệ nhưng cảm thấy trong chuyện này rất lạ, không bình thường.
- Bảo vệ?
Trong đùa Đinh Hạo lóe tia chớp, hắn chợt nghĩ ra điều gì.
Đinh Hạo nói:
- Nếu . . . Ta chỉ ví dụ là nếu bốn chí tôn không phải bảo vệ Hỏa Quân mà là ai khác hoặc vật gì cực kỳ quan trọng quay về Thần Ân đại lục thì sao?
Mắt mọi người sáng lên.
Đúng rồi, sao mọi người không nghĩ ra điều này?
Tiếc rằng lần này đại thắng nhưng không bắt được giám quân Thanh Diệu Y, nếu không thì có càng nhiều tin tức hữu dụng.
* * *
Thần đô đại lục phương đông.
Thần điện canh phòng nghiêm ngặt nhất, khí thế hùng vĩ nhất, như thanh thần kiếm đâm vào khung trời. Thần idện cao hơn các kiến trúc khác trong Thần đô gấp mấy trăm lần. Nóc thần điện treo một thủy tinh huyền năng to lớn tỏa chùm sáng mộng ảo, như con mắt khổng lồ nhìn chăm chú vào mảnh đất mênh mang.
Nơi này là chỗ ở của Ngụy Thần Đế, là nơi uy nghiêm, cao quý nhất Thần Đình phương đông.
Trong đại điện.
Thanh âm uy nghiêm từ trên ngai vàng vọng xuống:
- Ngươi biết luân hồi chi vực ở đâu?
Thanh âm ẩn chứa lực lượng rung động lòng người, không ai dám nổi lòng chống đối, thậm chí không có can đảm ngẩng đầu.
- Hồi bẩm bệ hạ, đúng vậy.
Hỏa Quân quỳ sát đất, dập đầu dán đất lạnh băng, hai tay cung kính dâng lên quyển trục cổ xưa. Không biết tài liệu gì tạo ra quyển trục tỏa ánh sáng mông lung như có thể nuốt mất ánh sáng.
Trên ngia vàng đen tuôn ra lực lượng ôn hòa hút lấy quyển trục.
Một lát sau.
Giọng Ngụy Thần Đế lại vang lên:
- Đúng là thứ thời đại tiên cổ, rất có giá trị. Đây là bản đồ luân hồi chi vực sao?
Có vẻ Ngụy Thần Đế rất vừa lòng, hỏi dồn:
- Ngươi lấy đâu ra quyển trục này?
Hỏa Quân thở phào, nói:
- Hồi bẩm bệ hạ, thần dẫn quân diệt Cốc Vũ Trai, một tông môn đỉnh cao của Bắc Vực Vô Tận đại lục, phát hiện quyển trục này trong kho vũ khí của bọn họ. Đám dân bản xứ không biết giá tị thật của tiên sách cổ trục, bỏ nó vào kho tạp vật. Mới đầu thần chưa chú ý, sau này một vị thần tướng Nam Thiên quân đoàn ngẫu nhiên có được nó, thỉnh giáo mấy vị trận pháp sư, bị thần ngẫu nhiên gặp phải. Thần cảm thấy vật ấy bất phàm, có hơi thở tự nhiên của tiên nên giành về.
Đại điện tĩnh lặng.
Ngụy Thần Đế chìm trong suy tư.
Một lúc sau, thanh âm ảnh hưởng lòng người vang lên:
- Rất tốt, ngươi làm rất tốt, không khiến trẫm thất vọng. Có ai biết chuyện này nữa không?
Hỏa Quân vội nói:
- Sau khi thần biết giá trị của tiên sách cổ trục thì ra lệnh người khống chế thần tượng thứ nhất sở hữu nó, sợ tin tức bị lộ nên ẫn theo bố nct chí tôn và thần tướng kia về Thần đô, bẩm báo cho bệ hạ ngay.
- Mang thần tướng lên.
- Tuân lệnh!
Một lát sau, Thần tướng Hắc Giáp Quân bị mang lên Hắc Giáp Quân.
Rõ ràng lần đầu Thần tướng Hắc Giáp Quân đến đại điện này, bộ dạng phập phồng lo sợ, quỳ bò tới. Thần tướng Hắc Giáp Quân sợ đến không dám ngẩng đầu lên, chỉ hét to vạn tuế.
Ngụy Thần Đế không lên tiếng hỏi, một đoàn sáng đen nhạt từ thần tọa bay xuống nhập vào đầu Thần tướng Hắc Giáp Quân.
Thoáng chốc mặt Thần tướng Hắc Giáp Quân ngu ngơ, mắt mê li không có tiêu cự.
Nửa nén nhang sau Thần tướng Hắc Giáp Quân được đưa đi.
Ra ngoài thần điện Thần tướng Hắc Giáp Quân đánh rùng mình, ánh mắt bình thường nhưng vẫn mờ mịt, đầu óc hỗn loạn hoàn toàn quên chuyện vừa xảy ra. Tin tức về tiên sách cổ trục bị xóa sạch trong đầu Thần tướng Hắc Giáp Quân.
Trong đại điện.
- Nếu nội dung quyển trục là thật thì truyền thuyết về lục là thật rồi, ha ha ha ha ha ha! Bánh xe vận mệnh rốt cuộc bắt đầu chuyển động rồi sao? Từ sau thời đại tiên cổ trên đời không còn tiên chính là bởi vì luân hồi tan vỡ, lưu vực trôi giạt khắp nơi không biết tung tích . . .
Hiếm khi trong giọng nói của Ngụy Thần Đế chất chứa hưng phấn.
Hỏa Quân cung kính quỳ tại chỗ.
Ngụy Thần Đế cười to bảo:
- Chuyện này ngươi làm rất tốt, mau quay về Vô Tận đại lục giải quyết đám dân bản xứ gây sự đi. Trẫm muốn ngươi về ngay, cùng trẫm đi di vong chi thành trong tiên sách cổ trục đã nói. Nếu bí ẩn luân hồi giải mở thì ngươi là công thần số một của Thần Đình.
Hỏa Quân mừng rỡ nói:
- Đa tạ bệ hạ ân điển.
Chính lúc này, một tiếng ưng hót kỳ dị vang lên, con chim ưng nhỏ trắng tinh từ nóc thần điện đáp xuống, vỗ cánh đậu trên vai Ngụy Thần Đế, ríu rít thì thầm.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Khí thế khiến người sợ hãi phát ra từ cơ thể Ngụy Thần Đế, hai luồng sáng bắn ra từ ngai vua như tia chớp xé rách hư không bóng tối, ẩn chứa giận dữ núi lửa. Ngụy Thần Đế đứng bật dậy.
Hỏa Quân giật mình, vội hỏi:
- Có chuyện gì mà bệ hạ tức giận như vậy?
- Cuộc chiến Thanh Vân tông binh thua, Nam Thiên quân đoàn gần như toàn quân hủy diệt.
Giọng Ngụy Thần Đế lạnh như băng vạn năm khiến nhiệt độ thần điện giảm thấp, ánh sáng vặn vẹo, hư không bình chướng tan vỡ.
- A? Cái này . . .
Hỏa Quân kinh hoàng, cảm giác như rơi vào hầm băng.
Hỏa Quân dập đầu, khủng hoảng nói:
- Thần . . . Tội đáng muôn chết, tội đáng muôn chết . . .
Nửa ngày sau.
- Ngươi không có tội.
Giọng Ngụy Thần Đế dịu lại:
- Đều là đồ ngu Thanh Diệu Y, tự cho rằng có người chống lưng dám trái quân lệnh làm hỏng việc lớn của ta, thật đáng chết!
Hỏa Quân quỳ rạp dưới đất, không dám nói câu nào.
- Ngươi đi xuống đi, tạm thời đừng đi Vô Tận đại lục. Ta sẽ phái người khác đi tụ tập Nam Thiên quân đoàn, chuyện Vô Tận đại lục . . . Tạm thời chờ đi.
Giọng Ngụy Thần Đế trở về bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra.
- Hãy tu dưỡng thật tốt, trẫm kỳ vọng ngươi rất cao, hy vọng ngươi có thể đột phá trước khi vào di vong chi thành.
- Bệ hạ anh minh, thần vô cùng cảm kích.
Hỏa Quân lộ vẻ mặt cảm kích, hành lễ rồi lui ra.
Trong đại điện ánh sáng tối tăm.
Trên thần tọa cao cao tại thượng, một người cô độc ngồi như pho tượng hòa vào bóng tối.
- Bí ẩn luân hồi, đại lục vỡ, ân oán thời đại tiên cổ kéo dài . . . Ha ha ha ha ha ha!
...
- Nơi này chính là Nam Hoang sao?
Đinh Hạo đứng trên một mảnh đầm lầy vân mộng, cảm nhận dị tượng hơi nước bốc hơi trong không khí, lòng thầm cảm thán. Khác với Bắc Vực, Trung Thổ Thần Châu, Nam Hoang đầy hơi nước, nhiều sông ngòi, hồ nước như sao trên trời, nghe nói ba phần tư lãnh thổ là vùng nước.
Nơi này là thế giới của nước.
Chưởng môn Diệt Tuyệt Kiếm tông nhìn mọi người, nói:
- Trước khi đi Hỏa Quân mang theo bốn chí tôn thần cảnh có thực lực mạnh nhất trong quân. Nếu bốn người này ở lại thì kế hoạch của chúng ta tuyệt đối sẽ không dễ dàng thành công. Nhưng vấn đề là dù Hỏa Quân có chuyện quan trọng phải đi thì tại sao kéo theo bốn chí tôn? Bản thân Hỏa Quân là chí tôn cường giả thần cảnh, không lẽ hắn còn cần ai bảo vệ?
Không ai giải đáp được vấn đề.
Mọi người có mặt đều thông minh trí tuệ nhưng cảm thấy trong chuyện này rất lạ, không bình thường.
- Bảo vệ?
Trong đùa Đinh Hạo lóe tia chớp, hắn chợt nghĩ ra điều gì.
Đinh Hạo nói:
- Nếu . . . Ta chỉ ví dụ là nếu bốn chí tôn không phải bảo vệ Hỏa Quân mà là ai khác hoặc vật gì cực kỳ quan trọng quay về Thần Ân đại lục thì sao?
Mắt mọi người sáng lên.
Đúng rồi, sao mọi người không nghĩ ra điều này?
Tiếc rằng lần này đại thắng nhưng không bắt được giám quân Thanh Diệu Y, nếu không thì có càng nhiều tin tức hữu dụng.
* * *
Thần đô đại lục phương đông.
Thần điện canh phòng nghiêm ngặt nhất, khí thế hùng vĩ nhất, như thanh thần kiếm đâm vào khung trời. Thần idện cao hơn các kiến trúc khác trong Thần đô gấp mấy trăm lần. Nóc thần điện treo một thủy tinh huyền năng to lớn tỏa chùm sáng mộng ảo, như con mắt khổng lồ nhìn chăm chú vào mảnh đất mênh mang.
Nơi này là chỗ ở của Ngụy Thần Đế, là nơi uy nghiêm, cao quý nhất Thần Đình phương đông.
Trong đại điện.
Thanh âm uy nghiêm từ trên ngai vàng vọng xuống:
- Ngươi biết luân hồi chi vực ở đâu?
Thanh âm ẩn chứa lực lượng rung động lòng người, không ai dám nổi lòng chống đối, thậm chí không có can đảm ngẩng đầu.
- Hồi bẩm bệ hạ, đúng vậy.
Hỏa Quân quỳ sát đất, dập đầu dán đất lạnh băng, hai tay cung kính dâng lên quyển trục cổ xưa. Không biết tài liệu gì tạo ra quyển trục tỏa ánh sáng mông lung như có thể nuốt mất ánh sáng.
Trên ngia vàng đen tuôn ra lực lượng ôn hòa hút lấy quyển trục.
Một lát sau.
Giọng Ngụy Thần Đế lại vang lên:
- Đúng là thứ thời đại tiên cổ, rất có giá trị. Đây là bản đồ luân hồi chi vực sao?
Có vẻ Ngụy Thần Đế rất vừa lòng, hỏi dồn:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Ngươi lấy đâu ra quyển trục này?
Hỏa Quân thở phào, nói:
- Hồi bẩm bệ hạ, thần dẫn quân diệt Cốc Vũ Trai, một tông môn đỉnh cao của Bắc Vực Vô Tận đại lục, phát hiện quyển trục này trong kho vũ khí của bọn họ. Đám dân bản xứ không biết giá tị thật của tiên sách cổ trục, bỏ nó vào kho tạp vật. Mới đầu thần chưa chú ý, sau này một vị thần tướng Nam Thiên quân đoàn ngẫu nhiên có được nó, thỉnh giáo mấy vị trận pháp sư, bị thần ngẫu nhiên gặp phải. Thần cảm thấy vật ấy bất phàm, có hơi thở tự nhiên của tiên nên giành về.
Đại điện tĩnh lặng.
Ngụy Thần Đế chìm trong suy tư.
Một lúc sau, thanh âm ảnh hưởng lòng người vang lên:
- Rất tốt, ngươi làm rất tốt, không khiến trẫm thất vọng. Có ai biết chuyện này nữa không?
Hỏa Quân vội nói:
- Sau khi thần biết giá trị của tiên sách cổ trục thì ra lệnh người khống chế thần tượng thứ nhất sở hữu nó, sợ tin tức bị lộ nên ẫn theo bố nct chí tôn và thần tướng kia về Thần đô, bẩm báo cho bệ hạ ngay.
- Mang thần tướng lên.
- Tuân lệnh!
Một lát sau, Thần tướng Hắc Giáp Quân bị mang lên Hắc Giáp Quân.
Rõ ràng lần đầu Thần tướng Hắc Giáp Quân đến đại điện này, bộ dạng phập phồng lo sợ, quỳ bò tới. Thần tướng Hắc Giáp Quân sợ đến không dám ngẩng đầu lên, chỉ hét to vạn tuế.
Ngụy Thần Đế không lên tiếng hỏi, một đoàn sáng đen nhạt từ thần tọa bay xuống nhập vào đầu Thần tướng Hắc Giáp Quân.
Thoáng chốc mặt Thần tướng Hắc Giáp Quân ngu ngơ, mắt mê li không có tiêu cự.
Nửa nén nhang sau Thần tướng Hắc Giáp Quân được đưa đi.
Ra ngoài thần điện Thần tướng Hắc Giáp Quân đánh rùng mình, ánh mắt bình thường nhưng vẫn mờ mịt, đầu óc hỗn loạn hoàn toàn quên chuyện vừa xảy ra. Tin tức về tiên sách cổ trục bị xóa sạch trong đầu Thần tướng Hắc Giáp Quân.
Trong đại điện.
- Nếu nội dung quyển trục là thật thì truyền thuyết về lục là thật rồi, ha ha ha ha ha ha! Bánh xe vận mệnh rốt cuộc bắt đầu chuyển động rồi sao? Từ sau thời đại tiên cổ trên đời không còn tiên chính là bởi vì luân hồi tan vỡ, lưu vực trôi giạt khắp nơi không biết tung tích . . .
Hiếm khi trong giọng nói của Ngụy Thần Đế chất chứa hưng phấn.
Hỏa Quân cung kính quỳ tại chỗ.
Ngụy Thần Đế cười to bảo:
- Chuyện này ngươi làm rất tốt, mau quay về Vô Tận đại lục giải quyết đám dân bản xứ gây sự đi. Trẫm muốn ngươi về ngay, cùng trẫm đi di vong chi thành trong tiên sách cổ trục đã nói. Nếu bí ẩn luân hồi giải mở thì ngươi là công thần số một của Thần Đình.
Hỏa Quân mừng rỡ nói:
- Đa tạ bệ hạ ân điển.
Chính lúc này, một tiếng ưng hót kỳ dị vang lên, con chim ưng nhỏ trắng tinh từ nóc thần điện đáp xuống, vỗ cánh đậu trên vai Ngụy Thần Đế, ríu rít thì thầm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Khí thế khiến người sợ hãi phát ra từ cơ thể Ngụy Thần Đế, hai luồng sáng bắn ra từ ngai vua như tia chớp xé rách hư không bóng tối, ẩn chứa giận dữ núi lửa. Ngụy Thần Đế đứng bật dậy.
Hỏa Quân giật mình, vội hỏi:
- Có chuyện gì mà bệ hạ tức giận như vậy?
- Cuộc chiến Thanh Vân tông binh thua, Nam Thiên quân đoàn gần như toàn quân hủy diệt.
Giọng Ngụy Thần Đế lạnh như băng vạn năm khiến nhiệt độ thần điện giảm thấp, ánh sáng vặn vẹo, hư không bình chướng tan vỡ.
- A? Cái này . . .
Hỏa Quân kinh hoàng, cảm giác như rơi vào hầm băng.
Hỏa Quân dập đầu, khủng hoảng nói:
- Thần . . . Tội đáng muôn chết, tội đáng muôn chết . . .
Nửa ngày sau.
- Ngươi không có tội.
Giọng Ngụy Thần Đế dịu lại:
- Đều là đồ ngu Thanh Diệu Y, tự cho rằng có người chống lưng dám trái quân lệnh làm hỏng việc lớn của ta, thật đáng chết!
Hỏa Quân quỳ rạp dưới đất, không dám nói câu nào.
- Ngươi đi xuống đi, tạm thời đừng đi Vô Tận đại lục. Ta sẽ phái người khác đi tụ tập Nam Thiên quân đoàn, chuyện Vô Tận đại lục . . . Tạm thời chờ đi.
Giọng Ngụy Thần Đế trở về bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra.
- Hãy tu dưỡng thật tốt, trẫm kỳ vọng ngươi rất cao, hy vọng ngươi có thể đột phá trước khi vào di vong chi thành.
- Bệ hạ anh minh, thần vô cùng cảm kích.
Hỏa Quân lộ vẻ mặt cảm kích, hành lễ rồi lui ra.
Trong đại điện ánh sáng tối tăm.
Trên thần tọa cao cao tại thượng, một người cô độc ngồi như pho tượng hòa vào bóng tối.
- Bí ẩn luân hồi, đại lục vỡ, ân oán thời đại tiên cổ kéo dài . . . Ha ha ha ha ha ha!
...
- Nơi này chính là Nam Hoang sao?
Đinh Hạo đứng trên một mảnh đầm lầy vân mộng, cảm nhận dị tượng hơi nước bốc hơi trong không khí, lòng thầm cảm thán. Khác với Bắc Vực, Trung Thổ Thần Châu, Nam Hoang đầy hơi nước, nhiều sông ngòi, hồ nước như sao trên trời, nghe nói ba phần tư lãnh thổ là vùng nước.
Nơi này là thế giới của nước.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro