Tiếp viện tông môn
Loạn Thế Cuồng Đao
2024-07-20 21:09:04
Chỉ có điều, những người đã tận mắt nhìn thấy cảnh tượng ngày hôm naym nhất là thấy được uy lực của một đao cuối cùng khi Trương Phàm chém xuống đỉnh núi, tuyệt đối sẽ không xem thường Phương Tiêu An, ngược lại sẽ có chút tán thưởng Phương Tiêu An đã quyết định bỏ chạy thật nhanh.
Vì một đao của thiếu niên thợ săn này, thật sự quá đáng sợ, quả thực không thể nào chỉ là công kích do thân thể phát ra. Cho dù là Vũ Vương đỉnh phong, một đòn toàn lực cũng chưa chắc đã làm được điểm này?
Bọn họ lại không biết được rằng, Thập Hoàng Thể Tôn Công của Trương Phàm đã đã sớm thực hiện một hoàng lực đại viên mãn.
Lực công kích so với lực lượng cơ thể đơn thuần, đã đạt đến cảnh giới Vũ Hoàng. Phóng tầm mắt ra toàn bộ Tuyết Châu, cũng chỉ kém Đinh Hạo. Trừ Đinh Hạo ra, hoàn toàn có thể là vô địch quét ngang Tuyết Châu.
...
Phương Tiêu An chạy trốn, hoàn toàn thay đổi cục diện cuộc chiến tại Thiên Âm Cốc.
Cây đổ bầy khỉ tan, Trương Phàm vô địch, khiến võ giả của các thế lực khác đi theo Phương Tiêu An đến chỗ này, trong nháy mắt bị sợ vỡ mật, kinh ngạc kêu lên một tiếng, xoay người bỏ chạy. đệ tử Thiên Âm Cốc cõi lòng đầy thù hận ở phía sau lưng đánh lén một hồi, thu được toàn thắng, còn đuổi theo ra mấy trăm dặm, rốt cuộc mới miễn cưỡng dừng lại.
- Đệ tử Vấn Kiếm Tông Lý Y Nhược ra mắt Doãn chưởng môn!
Ở trên quảng trường Thiên Âm Cốc, hai người Lý Y Nhược và Trương Phàm hành lễ với đám người Doãn Túy Mặc.
- Hai vị thật sự quá khách khí. Ngày hôm nay nếu không phải các ngươi xuất hiện đúng lúc, Thiên Âm Cốc đã lâm nguy!
Doãn Túy Mặc mặc cung trang màu vàng nhạt, mi tâm điểm một ấn ký hỏa diễm vội vàng hoàn lễ.
Vị chưởng môn Thiên Âm Cốc này khí chất xuất trần, giống như huyền nữ thất lạc nơi thế gian, quanh năm tu luyện âm luật công, thuật trú nhan, ưu nhã cao quý, tự có một khí tức khiến người ta không nhịn được cảm thấy thân thiết.
Tuy rằng hiện tại là một trong những chưởng môn của cửu đại môn phái Tuyết Châu, nhưng đối mặt với hai người này, nàng vẫn thể hiện sự tôn kính.
Cho dù ngày hôm nay Trương Phàm không cứu Thiên Âm Cốc, thiếu niên thợ săn này chỉ dựa vào chiến lực thân thể kinh thế hãi tục của mình cũng đủ khiến cho bất kỳ một tông môn nào tại Tuyết Châu phải xem hắn là một thượng khách.
Thiên Âm Cốc vừa trải qua một trận ác chiến, lúc này vẫn có chút hỗn độn. Khói chưa tan. Khắp nơi đều có thể thấy lầu các và tượng đá sụp đổ. Rất nhiều thân ảnh đang bận rộn, tận dụng thời gian sửa chữa.
Lý Y Nhược nói khách sáo vài câu, liền vội vàng hỏi thăm về chuyện của Vấn Kiếm Tông.
- Chuyện này...
Doãn Túy Mặc thở dài một cái, cuối cùng vẫn nói ra tất cả tin tức mình nghe được cho hai người biết. Nàng áy náy nói:
- Lúc trước chúng ta đã từng nhận được tin hàm của chưởng môn Lý Kiếm Ý. Đáng tiếc thời điểm muốn gấp rút đi tới Vấn Kiếm Tông tiếp viện, đã có tin tức truyền đến sơn môn bị phá hủy. Tiếp đó Thiên Âm Cốc cũng rơi vào nguy hiểm. Ốcc còn không mang nổi mình ốc...
Hai người Lý Y Nhược và Trương Phàm giống như bị sét đánh, đều ngây người tại chỗ.
Thiên tân vạn khổ từ trong chiến trường Bách Thánh sống sót đi ra, không nghĩ tới nghênh đón mình lại là tin tức như vậy. Thật giống như đang ở bên ngoài du lịch, thật vất vả về đến nhà, lại nghe người ta nói nhà không còn.
Trong một khoảng thời gian rất dài, trong lòng hai người đều cảm thấy trống rỗng. Bọn họ không cách nào tiếp nhận được kết quả như vậy.
Lý Y Nhược nghĩ tới Đinh Hạo trước tiên. Cũng không biết Đinh Hạo sư huynh hiện tại đã biết tin tức này hay chưa.
Với hắn mà nói, điều này nhất định là một đả kích rất lớn!
Lý Y Nhược bỗng đứng lên, nói:
- Không được, chúng ta phải nhanh chóng chạy trở về.
Trương Phàm cũng nắm chặt chiến đao.
Doãn Túy Mặc gật gật đầu nói:
- Cũng được. Lấy thực lực của Trương hiền chất, lần đi hẳn là không gặp cản trở. Tuy nhiên vẫn phải cẩn thận. Ta phái người đưa các ngươi đi...
Nói đến đây, nàng nhớ ra điều gì đó, nói:
- Được rồi, trong cốc còn có một vài người của Vấn Kiếm Tông, từ Vấn Kiếm Sơn Trang ở Kính Hồ chạy nạn đến đây, được ta thu xếp bố trí ở một nơi tránh nạn. Các ngươi có muốn gặp bọn họ một chút hay không?
Lý Y Nhược lắc đầu, nói:
- Gấp rút tiếp viện tông môn quan trọng hơn.
Nàng một khắc cũng không chờ được.
- Được rồi, ta lập tức phái người đưa các ngươi đi tới Vấn Kiếm Sơn Trang trước.
Doãn Túy Mặc đứng lên nói:
- Chờ ta xử lý xong chuyện ở đây, nhất định sẽ dẫn theo đệ tử Thiên Âm Cốc, gấp rút đi tới Vấn Kiếm Tông tiếp viện. Được rồi, Đinh Hạo hiền chất quý phái có phải đã...
Nàng có chút quan tâm với tin tức của Đinh Hạo. Dù sao thiếu niên kinh tài tuyệt diễm kia đã cho nàng và Thiên Âm Cốc quá nhiều chấn động. Ở trên phương diện tạo nghệ âm luật, có thể nói là cổ kim vô song, lại là trưởng lão của Thiên Âm Cốc, trên người cũng duy trì niềm hy vọng phục hưng Thiên Âm Cốc.
Lý Y Nhược gật đầu gửi lời cảm ơn, cắn răng nói:
- Khi còn ở trong chiến trường Bách Thánh, chúng ta đã tạm thời tách khỏi Đinh sư huynh... Chỉ có điều ta tin tưởng, chờ tới khi Đinh sư huynh biết chuyện này, chắc hẳn sẽ là ngày các tông môn đã tham dự vào cuộc tấn công, vây chiếm núi phải hoàn toàn biến mất trên thế giới này. Tất cả bọn chúng sẽ phải chôn theo các đệ tử tông môn đã chết.
Trong lòng Doãn Túy Mặc có phần khiếp sợ.
Xem giọng điệu Lý Y Nhược, Đinh Hạo ở trong chiến trường Bách Thánh, nhận được cơ duyên tuyệt thế nào đó, đã trưởng thành đến một mức độ không thể tưởng tượng nổi, chắc còn hơn cả thiếu niên thợ săn Trương Phàm.
Sau khi thương nghị sơ qua một hồi, Thiên Âm Cốc cuối cùng phái ra hai mươi đệ tử tinh nhuệ, do nhân vật số hai Tần Dĩnh dẫn dắt, thôi động huyền khí phi hành, mang theo Trương Phàm và Lý Y Nhược chạy tới Vấn Kiếm Tông trước.
Tây Môn Thiên Tuyết vẫn đang hôn mê, tạm thời được bố trí ở trong Thiên Âm Cốc, có người chịu trách nhiệm chiếu cố.
...
...
- Đinh Hạo?
Nhìn thấy thiếu niên anh tuấn mặc y phục màu xanh đột nhiên xuất hiện ở trước mắt, mắt Vương Tuyệt Phong sáng ngời, kinh ngạc kêu lên thành tiếng.
Lúc này Độc công tử vô cùng thê thảm.
Hắn mặc trên người áo choàng rách nát, lộ ra cơ bắp đầy các vết thương các loại. Có vết thương do đao kiếm gây ra, có vết thương do bị đốt, có vết thương do roi quất, có lỗ máu. Toàn thân thể hắn gần như là máu và thịt mơ hồ không tìm được một mảnh thịt hoàn chỉnh. Một con mắt bị khoét mất. Một tay và một chân bị chém rơi. Hai cánh tay bị đóng chặt ở trên tường đá, hình dạng vô cùng thê thảm.
Cực hình như vậy, đổi lại là người bình thường đã sớm chết một vạn lần rồi.
Vương Tuyệt Phong là cao thủ trên Tiên Thiên, cho dù tu vi huyền khí bị phong ấn, nhưng sức sống thân thể lại mạnh mẽ vô cùng, chịu đủ tra tấn, nhưng vẫn kiên cường sống sót.
- Giáo viên...
Sau khi Đinh Hạo ngẩn ngơ một hồi, chỉ cảm thấy lửa giận trong lòng sắp nổ tung.
Hắn vọt tới trước mặt Vương Tuyệt Phong, cẩn thận lấy huyền khí bao quanh, nhổ cái đinh sắt này xuống, cứu Vương Tuyệt Phong ra.
Vì một đao của thiếu niên thợ săn này, thật sự quá đáng sợ, quả thực không thể nào chỉ là công kích do thân thể phát ra. Cho dù là Vũ Vương đỉnh phong, một đòn toàn lực cũng chưa chắc đã làm được điểm này?
Bọn họ lại không biết được rằng, Thập Hoàng Thể Tôn Công của Trương Phàm đã đã sớm thực hiện một hoàng lực đại viên mãn.
Lực công kích so với lực lượng cơ thể đơn thuần, đã đạt đến cảnh giới Vũ Hoàng. Phóng tầm mắt ra toàn bộ Tuyết Châu, cũng chỉ kém Đinh Hạo. Trừ Đinh Hạo ra, hoàn toàn có thể là vô địch quét ngang Tuyết Châu.
...
Phương Tiêu An chạy trốn, hoàn toàn thay đổi cục diện cuộc chiến tại Thiên Âm Cốc.
Cây đổ bầy khỉ tan, Trương Phàm vô địch, khiến võ giả của các thế lực khác đi theo Phương Tiêu An đến chỗ này, trong nháy mắt bị sợ vỡ mật, kinh ngạc kêu lên một tiếng, xoay người bỏ chạy. đệ tử Thiên Âm Cốc cõi lòng đầy thù hận ở phía sau lưng đánh lén một hồi, thu được toàn thắng, còn đuổi theo ra mấy trăm dặm, rốt cuộc mới miễn cưỡng dừng lại.
- Đệ tử Vấn Kiếm Tông Lý Y Nhược ra mắt Doãn chưởng môn!
Ở trên quảng trường Thiên Âm Cốc, hai người Lý Y Nhược và Trương Phàm hành lễ với đám người Doãn Túy Mặc.
- Hai vị thật sự quá khách khí. Ngày hôm nay nếu không phải các ngươi xuất hiện đúng lúc, Thiên Âm Cốc đã lâm nguy!
Doãn Túy Mặc mặc cung trang màu vàng nhạt, mi tâm điểm một ấn ký hỏa diễm vội vàng hoàn lễ.
Vị chưởng môn Thiên Âm Cốc này khí chất xuất trần, giống như huyền nữ thất lạc nơi thế gian, quanh năm tu luyện âm luật công, thuật trú nhan, ưu nhã cao quý, tự có một khí tức khiến người ta không nhịn được cảm thấy thân thiết.
Tuy rằng hiện tại là một trong những chưởng môn của cửu đại môn phái Tuyết Châu, nhưng đối mặt với hai người này, nàng vẫn thể hiện sự tôn kính.
Cho dù ngày hôm nay Trương Phàm không cứu Thiên Âm Cốc, thiếu niên thợ săn này chỉ dựa vào chiến lực thân thể kinh thế hãi tục của mình cũng đủ khiến cho bất kỳ một tông môn nào tại Tuyết Châu phải xem hắn là một thượng khách.
Thiên Âm Cốc vừa trải qua một trận ác chiến, lúc này vẫn có chút hỗn độn. Khói chưa tan. Khắp nơi đều có thể thấy lầu các và tượng đá sụp đổ. Rất nhiều thân ảnh đang bận rộn, tận dụng thời gian sửa chữa.
Lý Y Nhược nói khách sáo vài câu, liền vội vàng hỏi thăm về chuyện của Vấn Kiếm Tông.
- Chuyện này...
Doãn Túy Mặc thở dài một cái, cuối cùng vẫn nói ra tất cả tin tức mình nghe được cho hai người biết. Nàng áy náy nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Lúc trước chúng ta đã từng nhận được tin hàm của chưởng môn Lý Kiếm Ý. Đáng tiếc thời điểm muốn gấp rút đi tới Vấn Kiếm Tông tiếp viện, đã có tin tức truyền đến sơn môn bị phá hủy. Tiếp đó Thiên Âm Cốc cũng rơi vào nguy hiểm. Ốcc còn không mang nổi mình ốc...
Hai người Lý Y Nhược và Trương Phàm giống như bị sét đánh, đều ngây người tại chỗ.
Thiên tân vạn khổ từ trong chiến trường Bách Thánh sống sót đi ra, không nghĩ tới nghênh đón mình lại là tin tức như vậy. Thật giống như đang ở bên ngoài du lịch, thật vất vả về đến nhà, lại nghe người ta nói nhà không còn.
Trong một khoảng thời gian rất dài, trong lòng hai người đều cảm thấy trống rỗng. Bọn họ không cách nào tiếp nhận được kết quả như vậy.
Lý Y Nhược nghĩ tới Đinh Hạo trước tiên. Cũng không biết Đinh Hạo sư huynh hiện tại đã biết tin tức này hay chưa.
Với hắn mà nói, điều này nhất định là một đả kích rất lớn!
Lý Y Nhược bỗng đứng lên, nói:
- Không được, chúng ta phải nhanh chóng chạy trở về.
Trương Phàm cũng nắm chặt chiến đao.
Doãn Túy Mặc gật gật đầu nói:
- Cũng được. Lấy thực lực của Trương hiền chất, lần đi hẳn là không gặp cản trở. Tuy nhiên vẫn phải cẩn thận. Ta phái người đưa các ngươi đi...
Nói đến đây, nàng nhớ ra điều gì đó, nói:
- Được rồi, trong cốc còn có một vài người của Vấn Kiếm Tông, từ Vấn Kiếm Sơn Trang ở Kính Hồ chạy nạn đến đây, được ta thu xếp bố trí ở một nơi tránh nạn. Các ngươi có muốn gặp bọn họ một chút hay không?
Lý Y Nhược lắc đầu, nói:
- Gấp rút tiếp viện tông môn quan trọng hơn.
Nàng một khắc cũng không chờ được.
- Được rồi, ta lập tức phái người đưa các ngươi đi tới Vấn Kiếm Sơn Trang trước.
Doãn Túy Mặc đứng lên nói:
- Chờ ta xử lý xong chuyện ở đây, nhất định sẽ dẫn theo đệ tử Thiên Âm Cốc, gấp rút đi tới Vấn Kiếm Tông tiếp viện. Được rồi, Đinh Hạo hiền chất quý phái có phải đã...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nàng có chút quan tâm với tin tức của Đinh Hạo. Dù sao thiếu niên kinh tài tuyệt diễm kia đã cho nàng và Thiên Âm Cốc quá nhiều chấn động. Ở trên phương diện tạo nghệ âm luật, có thể nói là cổ kim vô song, lại là trưởng lão của Thiên Âm Cốc, trên người cũng duy trì niềm hy vọng phục hưng Thiên Âm Cốc.
Lý Y Nhược gật đầu gửi lời cảm ơn, cắn răng nói:
- Khi còn ở trong chiến trường Bách Thánh, chúng ta đã tạm thời tách khỏi Đinh sư huynh... Chỉ có điều ta tin tưởng, chờ tới khi Đinh sư huynh biết chuyện này, chắc hẳn sẽ là ngày các tông môn đã tham dự vào cuộc tấn công, vây chiếm núi phải hoàn toàn biến mất trên thế giới này. Tất cả bọn chúng sẽ phải chôn theo các đệ tử tông môn đã chết.
Trong lòng Doãn Túy Mặc có phần khiếp sợ.
Xem giọng điệu Lý Y Nhược, Đinh Hạo ở trong chiến trường Bách Thánh, nhận được cơ duyên tuyệt thế nào đó, đã trưởng thành đến một mức độ không thể tưởng tượng nổi, chắc còn hơn cả thiếu niên thợ săn Trương Phàm.
Sau khi thương nghị sơ qua một hồi, Thiên Âm Cốc cuối cùng phái ra hai mươi đệ tử tinh nhuệ, do nhân vật số hai Tần Dĩnh dẫn dắt, thôi động huyền khí phi hành, mang theo Trương Phàm và Lý Y Nhược chạy tới Vấn Kiếm Tông trước.
Tây Môn Thiên Tuyết vẫn đang hôn mê, tạm thời được bố trí ở trong Thiên Âm Cốc, có người chịu trách nhiệm chiếu cố.
...
...
- Đinh Hạo?
Nhìn thấy thiếu niên anh tuấn mặc y phục màu xanh đột nhiên xuất hiện ở trước mắt, mắt Vương Tuyệt Phong sáng ngời, kinh ngạc kêu lên thành tiếng.
Lúc này Độc công tử vô cùng thê thảm.
Hắn mặc trên người áo choàng rách nát, lộ ra cơ bắp đầy các vết thương các loại. Có vết thương do đao kiếm gây ra, có vết thương do bị đốt, có vết thương do roi quất, có lỗ máu. Toàn thân thể hắn gần như là máu và thịt mơ hồ không tìm được một mảnh thịt hoàn chỉnh. Một con mắt bị khoét mất. Một tay và một chân bị chém rơi. Hai cánh tay bị đóng chặt ở trên tường đá, hình dạng vô cùng thê thảm.
Cực hình như vậy, đổi lại là người bình thường đã sớm chết một vạn lần rồi.
Vương Tuyệt Phong là cao thủ trên Tiên Thiên, cho dù tu vi huyền khí bị phong ấn, nhưng sức sống thân thể lại mạnh mẽ vô cùng, chịu đủ tra tấn, nhưng vẫn kiên cường sống sót.
- Giáo viên...
Sau khi Đinh Hạo ngẩn ngơ một hồi, chỉ cảm thấy lửa giận trong lòng sắp nổ tung.
Hắn vọt tới trước mặt Vương Tuyệt Phong, cẩn thận lấy huyền khí bao quanh, nhổ cái đinh sắt này xuống, cứu Vương Tuyệt Phong ra.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro