Uy chấn tứ phương
Loạn Thế Cuồng Đao
2024-07-20 21:09:04
- Đinh huynh bảo trọng, sau này Ôn Thiên Tình ta nhất định sẽ mang quà đến nhà xin lỗi.
Nhiều cường giả nhân loại tham gia cuộc vây công Ninh Châu Tam Hoàng đứng xa ton hót Đinh Hạo, có kẻ vỗ ngực bảo đảm sau này cùng Đinh Hạo tiến lùi, có người vì biểu hiện chân thành nói xin lỗi hắn ngay, có người nguyện ý tham gia vào tổ chức Thiên Ninh vương triều, đứng chung trận doanh với hắn, sẽ làm tùy tùng giúp đỡ hắn tìm thượng cổ di tích bí ẩn.
- Được rồi, nói nhảm xong đi hết đi, cút cho lão tử! Lão tử muốn tâm sự với tiểu Đinh!
Mặt mập của Tống Khuyết sa sầm.
Đám người xung quanh đành phải chắp tay từ biệt.
Chớp mắt các cường giả nhân loại trong vòng bốn, năm trăm thước đi hết.
Đưa mắt nhìn quanh toàn là cảnh tượng đổ nát, lầu cao và tháp đá sụp đổ, đá vụn chất đống, máu chảy thành sông. Một số võ giả kiên trì ở lại toàn thân đẫm máu, đao kiếm gãy, vết thương nhìn thấy ghê người. Bọn họ là đệ tử Thiên Ninh vương triều, một số võ giả lúc trước bị lôi kéo về phe họ. Tuy mỗi người bị thương rất nặng nhưng ánh mắt, biểu tình đầy tôn sùng, cuồng nhiệt nhìn Đinh Hạo.
Là thiếu niên áo xanh này một người cố gắng xoay chuyển kết cuộc!
Đặc biệt là những người mới tham gia vào thế lực Thiên Ninh vương triều, vừa rồi bị tập kích tử chiến không lùi, bọn họ biết đánh cuộc đã thành công. Đinh Hạo khai khẩn Thiên Đao Tuyệt Kiếm lâu quả nhiên không phải có tiếng không có miếng. Liên tục giết ba cường giả đẳng cấp Võ Hoàng cảnh, hoàn toàn ổn định kết cuộc.
Từ nay trong tòa thành trì Cửu Trọng Thiên sẽ không còn ai dám khiêu khích thế lực Thiên Đao Tuyệt Kiếm lâu.
Cộng với một góc bản đồ, bọn họ đã có thể đứng vững gót chân trong các thế lực đỉnh cao.
Ninh Châu Tam Hoàng chạy ra khỏi Thiên Hương các, kích động người run rẩy.
Lúc trước Ninh Châu Tam Hoàng hành động hơi mạo hiểm, suýt gây họa sát thân, may mắn Đinh Hạo biểu hiện nghịch thiên xoay chuyển tất cả. Bây giờ Ninh Châu Tam Hoàng nhớ lại quá trình gặp Đinh Hạo đúng là duyên phận không đánh không quen biết, những chuyện xay ra không hay ho sau đó bị ba người ném sang một bên, bọn họ cảm thấy Đinh Hạo là thần hộ mệnh ông trời ban cho.
Ninh Châu Tam Hoàng kích động không nói nên lời:
- Đinh đại nhân, chúng ta . . .
Nếu không phải lúc trước ký kết Huyền Sương khế ước thì bây giờ Ninh Châu Tam Hoàng không là gì. Đinh Hạo óc bản đồ, có thực lực, tìm ai hợp tác chẳng được? Ninh Châu Tam Hoàng có bị Đinh Hạo vứt bỏ cũng đành chịu, đúng là may mắn.
Tống Khuyết mập lạnh lùng trừng Ninh Châu Tam Hoàng:
- Hừ! Các ngươi đúng là gặp vận may từ trên trời rơi xuống!
Mới vừa rồi kịch chiến tuy vì thực lực Ninh Châu Tam Hoàng quá thấp nên không thể xen vào cuộc chiến giữa Võ Hoàng cảnh nhưng ba người chết sống ở lì trong Thiên Hương các, không chịu đi ra hỗ trợ khiến Tống Khuyết gai mắt họ. Nếu không phải Ninh Châu Tam Hoàng là minh hữu của Đinh Hạo thì Tống Khuyết đã chửi thối đầu.
Đối diện Tống Khuyết trào phúng, Ninh Châu Tam Hoàng lộ biểu tình xấu hổ.
Thân phận của Tống Khuyết cao hơn Ninh Châu Tam Hoàng rất nhiều, dù chửi thẳng vào mặt họ thì ba người cũng không dám cãi lại. Có ai không biết tên mập này nổi tiếng vui buồn thất thường, không làm theo quy tắc?
- Ta và tiểu Đinh có chuyện quan trọng cần bàn bạc, ba ngươi dừng ở lại đây giả mù sa mưa làm dáng. Lập tức giải quyết hậu quả đi, làm theo lời lúc trước Đinh huynh đệ nói nhanh chóng tổ hợp thế lực. Chuyện tìm thượng cổ di tích bí ẩn e rằng sẽ bắt đầu sau hai, ba ngày.
Tống Khuyết dặn mấy câu xong cùng Đinh Hạo choàng vai bá cổ hóa thành luồng sáng biến mất trong tầm mắt của mọi người.
Phía xa, Lâm Thiên Vũ tìm thiếu niên thợ săn Trương Phàm.
Lâm Thiên Vũ mỉm cười nói:
- Trương huynh đệ, chúng ta cũng xem như không đánh không quen biết. Ha ha, hay là cùng đi uống vài ly?
Đinh Hạo đánh một trận nổi danh, thiếu niên thợ săn Trương Phàm cũng không kém gì. Lúc trước thiếu niên thợ săn Trương Phàm vì muốn cứu Đinh Hạo mà phát cuồng, đao chém mười yêu vương gần như đánh tan nát các cao thủ, xem như vào hàng cao thủ hạng nhất. Không người nào dám khinh thường thể tu thiếu niên thợ săn Trương Phàm nữa.
Lâm Thiên Vũ từng thua trong tay thiếu niên thợ săn Trương Phàm, gã rất hận, nhưng lúc này gã bỗng muốn tìm hiểu về Đinh Hạo, Trương Phàm. Lâm Thiên Vũ muốn biết là hoàn cảnh, cơ duyên gì tạo ra hai quái vật như vậy? Một người là một kiếm đánh bại ba Võ Hoàng cảnh, một người là lấy đao chém mười yêu vương, đều là khiêu chiến vượt cấp, biến thái vô cùng.
Thiếu niên thợ săn Trương Phàm nhíu mày nói:
- Đinh sư huynh . . .
Thiếu niên thợ săn Trương Phàm thấy lo âu.
Vì trong khoảnh khắc vừa rồi thiếu niên thợ săn Trương Phàm dùng bí thuật phát hiện hơi thở Đinh Hạo dồn dập, suy yếu hình như bị thương nặng. Thiếu niên thợ săn Trương Phàm khẳng định tình huống của Đinh Hạo không tốt như bề ngoài, liên tục giết ba cường giả cảnh giới Võ Hoàng cảnh dù là cao thủ cùng đẳng cấp đều phải trả giá lớn, huống gì tu vi huyền khí của Đinh Hạo thấp hơn hai cảnh giới.
Lâm Thiên Vũ chớp mắt, cười nói:
- A? Ngươi cũng phát hiện? Yên tâm, có đại ca của ta ở, sẽ không xảy ra vấn đề.
Thiếu niên thợ săn Trương Phàm cúi đầu ngẫm nghĩ, lắc đầu từ chối:
- Không được, ta phải đi về xem Đinh sư huynh.
Lâm Thiên Vũ bất đắc dĩ nói:
- Được rồi, tùy ngươi.
* * *
Trong lều trước cửa Thiên Đao Tuyệt Kiếm lâu.
- Phụt.
Đinh Hạo chậm rãi ngồi xuống, mặt trắng bệch hộc búng máu.
- Như thế nào?
Vẻ mặt Tống Khuyết mập lo âu, trách mắng:
- Tiểu tử thật là, chỉ cần bám chân đám người Lăng Thế Hùng chờ ta tới là được, huynh đệ chúng ta cùng nhau chiến đấu chẳng lẽ không giết được mấy tên khốn kia? Cứ muốn phô trương, một người giải quyết vấn đề, hiện tại bị thương nặng như vậy, sĩ diện khổ thân!
Đinh Hạo mỉm cười nói:
- Muốn có được cái gì phải tự tay chiếm lấy, nếu nhờ vào người khác thì cuối cùng sẽ bị coi thường.
Tống Khuyết ngẩn ngơ, nhẹ lắc đầu nhưng không nói gì thêm.
Đúng rồi, nếu hôm nay Đinh Hạo chỉ bám chân đám người Lăng Thế Hùng, đại sư huynh Hắc Sát tông, Phan Nhất Tâm áo đen rắn độc, Uất Trì Kim thì xem như lộ mặt, có lẽ sẽ khiến người nhớ tên hắn nhưng không như hiện tại, làm toàn tòa thành trì Cửu Trọng Thiên không ai còn dám xem thường hắn, các siêu cường giả đều liếc mắt nhìn.
Muốn có được cái gì phải tự tay chiếm lấy!
Xem ra thiếu niên xuất thân từ vùng núi này nhìn thấu pháp tắc thế giới lạnh lẽo này.
- Vậy hãy dưỡng thương thật tốt vào, còn một, hai ngày nữa là các cường giả nắm giữ bản đồ sẽ tụ tập lại, lên kế hoạch thăm dò thượng cổ di tích bí ẩn. Ngươi sẽ được mời, trước đó hãy hồi phục sức chiến đấu bình thường, không thì chuyến đi này phúc họa khó lường.
Tống Khuyết để lại chút thánh dược trị thương của Thanh Vân tông xoay người rời đi.
Đinh Hạo ngồi trong lều, vận chuyển huyền công điều dưỡng huyền khí bạo loạn trong người. Một chén trà qua đi Đinh Hạo ổn định vết thương, đứng dậy bước ra khỏi lều, trở vào Thiên Đao Tuyệt Kiếm lâu.
Nhiều cường giả nhân loại tham gia cuộc vây công Ninh Châu Tam Hoàng đứng xa ton hót Đinh Hạo, có kẻ vỗ ngực bảo đảm sau này cùng Đinh Hạo tiến lùi, có người vì biểu hiện chân thành nói xin lỗi hắn ngay, có người nguyện ý tham gia vào tổ chức Thiên Ninh vương triều, đứng chung trận doanh với hắn, sẽ làm tùy tùng giúp đỡ hắn tìm thượng cổ di tích bí ẩn.
- Được rồi, nói nhảm xong đi hết đi, cút cho lão tử! Lão tử muốn tâm sự với tiểu Đinh!
Mặt mập của Tống Khuyết sa sầm.
Đám người xung quanh đành phải chắp tay từ biệt.
Chớp mắt các cường giả nhân loại trong vòng bốn, năm trăm thước đi hết.
Đưa mắt nhìn quanh toàn là cảnh tượng đổ nát, lầu cao và tháp đá sụp đổ, đá vụn chất đống, máu chảy thành sông. Một số võ giả kiên trì ở lại toàn thân đẫm máu, đao kiếm gãy, vết thương nhìn thấy ghê người. Bọn họ là đệ tử Thiên Ninh vương triều, một số võ giả lúc trước bị lôi kéo về phe họ. Tuy mỗi người bị thương rất nặng nhưng ánh mắt, biểu tình đầy tôn sùng, cuồng nhiệt nhìn Đinh Hạo.
Là thiếu niên áo xanh này một người cố gắng xoay chuyển kết cuộc!
Đặc biệt là những người mới tham gia vào thế lực Thiên Ninh vương triều, vừa rồi bị tập kích tử chiến không lùi, bọn họ biết đánh cuộc đã thành công. Đinh Hạo khai khẩn Thiên Đao Tuyệt Kiếm lâu quả nhiên không phải có tiếng không có miếng. Liên tục giết ba cường giả đẳng cấp Võ Hoàng cảnh, hoàn toàn ổn định kết cuộc.
Từ nay trong tòa thành trì Cửu Trọng Thiên sẽ không còn ai dám khiêu khích thế lực Thiên Đao Tuyệt Kiếm lâu.
Cộng với một góc bản đồ, bọn họ đã có thể đứng vững gót chân trong các thế lực đỉnh cao.
Ninh Châu Tam Hoàng chạy ra khỏi Thiên Hương các, kích động người run rẩy.
Lúc trước Ninh Châu Tam Hoàng hành động hơi mạo hiểm, suýt gây họa sát thân, may mắn Đinh Hạo biểu hiện nghịch thiên xoay chuyển tất cả. Bây giờ Ninh Châu Tam Hoàng nhớ lại quá trình gặp Đinh Hạo đúng là duyên phận không đánh không quen biết, những chuyện xay ra không hay ho sau đó bị ba người ném sang một bên, bọn họ cảm thấy Đinh Hạo là thần hộ mệnh ông trời ban cho.
Ninh Châu Tam Hoàng kích động không nói nên lời:
- Đinh đại nhân, chúng ta . . .
Nếu không phải lúc trước ký kết Huyền Sương khế ước thì bây giờ Ninh Châu Tam Hoàng không là gì. Đinh Hạo óc bản đồ, có thực lực, tìm ai hợp tác chẳng được? Ninh Châu Tam Hoàng có bị Đinh Hạo vứt bỏ cũng đành chịu, đúng là may mắn.
Tống Khuyết mập lạnh lùng trừng Ninh Châu Tam Hoàng:
- Hừ! Các ngươi đúng là gặp vận may từ trên trời rơi xuống!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mới vừa rồi kịch chiến tuy vì thực lực Ninh Châu Tam Hoàng quá thấp nên không thể xen vào cuộc chiến giữa Võ Hoàng cảnh nhưng ba người chết sống ở lì trong Thiên Hương các, không chịu đi ra hỗ trợ khiến Tống Khuyết gai mắt họ. Nếu không phải Ninh Châu Tam Hoàng là minh hữu của Đinh Hạo thì Tống Khuyết đã chửi thối đầu.
Đối diện Tống Khuyết trào phúng, Ninh Châu Tam Hoàng lộ biểu tình xấu hổ.
Thân phận của Tống Khuyết cao hơn Ninh Châu Tam Hoàng rất nhiều, dù chửi thẳng vào mặt họ thì ba người cũng không dám cãi lại. Có ai không biết tên mập này nổi tiếng vui buồn thất thường, không làm theo quy tắc?
- Ta và tiểu Đinh có chuyện quan trọng cần bàn bạc, ba ngươi dừng ở lại đây giả mù sa mưa làm dáng. Lập tức giải quyết hậu quả đi, làm theo lời lúc trước Đinh huynh đệ nói nhanh chóng tổ hợp thế lực. Chuyện tìm thượng cổ di tích bí ẩn e rằng sẽ bắt đầu sau hai, ba ngày.
Tống Khuyết dặn mấy câu xong cùng Đinh Hạo choàng vai bá cổ hóa thành luồng sáng biến mất trong tầm mắt của mọi người.
Phía xa, Lâm Thiên Vũ tìm thiếu niên thợ săn Trương Phàm.
Lâm Thiên Vũ mỉm cười nói:
- Trương huynh đệ, chúng ta cũng xem như không đánh không quen biết. Ha ha, hay là cùng đi uống vài ly?
Đinh Hạo đánh một trận nổi danh, thiếu niên thợ săn Trương Phàm cũng không kém gì. Lúc trước thiếu niên thợ săn Trương Phàm vì muốn cứu Đinh Hạo mà phát cuồng, đao chém mười yêu vương gần như đánh tan nát các cao thủ, xem như vào hàng cao thủ hạng nhất. Không người nào dám khinh thường thể tu thiếu niên thợ săn Trương Phàm nữa.
Lâm Thiên Vũ từng thua trong tay thiếu niên thợ săn Trương Phàm, gã rất hận, nhưng lúc này gã bỗng muốn tìm hiểu về Đinh Hạo, Trương Phàm. Lâm Thiên Vũ muốn biết là hoàn cảnh, cơ duyên gì tạo ra hai quái vật như vậy? Một người là một kiếm đánh bại ba Võ Hoàng cảnh, một người là lấy đao chém mười yêu vương, đều là khiêu chiến vượt cấp, biến thái vô cùng.
Thiếu niên thợ săn Trương Phàm nhíu mày nói:
- Đinh sư huynh . . .
Thiếu niên thợ săn Trương Phàm thấy lo âu.
Vì trong khoảnh khắc vừa rồi thiếu niên thợ săn Trương Phàm dùng bí thuật phát hiện hơi thở Đinh Hạo dồn dập, suy yếu hình như bị thương nặng. Thiếu niên thợ săn Trương Phàm khẳng định tình huống của Đinh Hạo không tốt như bề ngoài, liên tục giết ba cường giả cảnh giới Võ Hoàng cảnh dù là cao thủ cùng đẳng cấp đều phải trả giá lớn, huống gì tu vi huyền khí của Đinh Hạo thấp hơn hai cảnh giới.
Lâm Thiên Vũ chớp mắt, cười nói:
- A? Ngươi cũng phát hiện? Yên tâm, có đại ca của ta ở, sẽ không xảy ra vấn đề.
Thiếu niên thợ săn Trương Phàm cúi đầu ngẫm nghĩ, lắc đầu từ chối:
- Không được, ta phải đi về xem Đinh sư huynh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Thiên Vũ bất đắc dĩ nói:
- Được rồi, tùy ngươi.
* * *
Trong lều trước cửa Thiên Đao Tuyệt Kiếm lâu.
- Phụt.
Đinh Hạo chậm rãi ngồi xuống, mặt trắng bệch hộc búng máu.
- Như thế nào?
Vẻ mặt Tống Khuyết mập lo âu, trách mắng:
- Tiểu tử thật là, chỉ cần bám chân đám người Lăng Thế Hùng chờ ta tới là được, huynh đệ chúng ta cùng nhau chiến đấu chẳng lẽ không giết được mấy tên khốn kia? Cứ muốn phô trương, một người giải quyết vấn đề, hiện tại bị thương nặng như vậy, sĩ diện khổ thân!
Đinh Hạo mỉm cười nói:
- Muốn có được cái gì phải tự tay chiếm lấy, nếu nhờ vào người khác thì cuối cùng sẽ bị coi thường.
Tống Khuyết ngẩn ngơ, nhẹ lắc đầu nhưng không nói gì thêm.
Đúng rồi, nếu hôm nay Đinh Hạo chỉ bám chân đám người Lăng Thế Hùng, đại sư huynh Hắc Sát tông, Phan Nhất Tâm áo đen rắn độc, Uất Trì Kim thì xem như lộ mặt, có lẽ sẽ khiến người nhớ tên hắn nhưng không như hiện tại, làm toàn tòa thành trì Cửu Trọng Thiên không ai còn dám xem thường hắn, các siêu cường giả đều liếc mắt nhìn.
Muốn có được cái gì phải tự tay chiếm lấy!
Xem ra thiếu niên xuất thân từ vùng núi này nhìn thấu pháp tắc thế giới lạnh lẽo này.
- Vậy hãy dưỡng thương thật tốt vào, còn một, hai ngày nữa là các cường giả nắm giữ bản đồ sẽ tụ tập lại, lên kế hoạch thăm dò thượng cổ di tích bí ẩn. Ngươi sẽ được mời, trước đó hãy hồi phục sức chiến đấu bình thường, không thì chuyến đi này phúc họa khó lường.
Tống Khuyết để lại chút thánh dược trị thương của Thanh Vân tông xoay người rời đi.
Đinh Hạo ngồi trong lều, vận chuyển huyền công điều dưỡng huyền khí bạo loạn trong người. Một chén trà qua đi Đinh Hạo ổn định vết thương, đứng dậy bước ra khỏi lều, trở vào Thiên Đao Tuyệt Kiếm lâu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro