Vận khí quá mức nghịch thiên?
Loạn Thế Cuồng Đao
2024-07-20 21:09:04
Trán Lý Lan tiếp tục nổi vạch đen. Hắn thu tay về, nói:
- Thật sự có chút kỳ ngộ.
Trong lòng hắn thầm mắng “Đinh Hạo ngươi là tên đáng chết này, không nên gọi ta là Tiểu Lan nữa. Nhiều người như vậy, ta còn mặt mũi nào nhìn ai nữa. Phải biết rằng nam nam thụ thụ bất thân. Tên hỗn đản nhà ngươi chẳng lẽ không biết, mọi hành động của ngươi bây giờ đều có vô số người chú ý. Ta cũng không muốn bị người khác xem mình thành biến thái, đoạn long chi phích.
Nhưng Đinh Hạo đâu để ý nhiều như vậy. Trái lại hắn khoác một tay lên trên vai Lý Lan, kề vai sát cánh cười hắc hắc nói:
- Tiểu Lan, thương thế của sư huynh thật sự không nhẹ. Như vậy đi, một lát nữa sư huynh đến trong lều của ta, ta giúp sư huynh trị liệu một chút, thuận tiện giúp huynh luyện hóa hiệu lực của thảo dược trong cơ thể. Đến lúc đó thực lực của huynh nhất định có thể nâng cao một bước.
Khóe miệng Lý Lan co quắp, không nói lời nào.
Tên hỗn đản chết tiệt. Không phải là chữa thương sao, làm gì phải nói mờ ám như thế. Ngươi đang cố ý sao?
Mọi người xung quanh đều sử dụng ánh mắt kỳ quái nhìn Lý Lan.
Rất nhiều người đều cực kỳ kinh ngạc. Bọn họ không nghĩ tới gia hỏa này thoạt nhìn gầy yếu, thực lực ở trong toàn bộ trận doanh của Nhân tộc trước mắt, gần như là thấp nhất, địa vị lại có thể lớn như vậy, có quan hệ với Đao Cuồng Kiếm Si Đinh Hạo thân mật như vậy.
Một vài người trước đây gây khó dễ cho Lý Lan, tim đều đập thình thịch.
Mấy ngày nay, nghe mọi người thuật lại, có người nào không biết Đinh Hạo là một gia hỏa cực kỳ bao che khuyết điểm. Nếu như Lý Lan tố khổ với Đinh Hạo, vậy đám người bọn họ có thể sẽ có phiền toái.
Cũng may Lý Lan không nói gì. Thậm chí cũng không để ý tới những người đã gây khó dễ cho mình. Hắn chỉ rất nghiêm túc giới thiệu Đinh Hạo với mấy người bạn đồng hành của mình.
Mấy người này là thiên tài trẻ tuổi đến từ Lưu Hỏa Kiếm Tông Kiếm Châu Bắc Vực. Một người dẫn đầu là Tây Môn Vân Phi, ba mươi bốn tuổi, thực lực ở cảnh giới Vũ Vương thất khiếu, là đại sư huynh Lưu Hỏa Kiếm Tông. Hai người khác cũng là cường giả cảnh giới Vũ Vương, trẻ tuổi hơn một ít, chừng hai mươi tuổi. Còn có một vị nữ hài tử là Tây Môn Phi Phi, cũng chính là muội tử của Tây Môn Vân Phi, dung mạo thanh tú, anh khí bừng bừng.
- Đa tạ chư vị.
Đinh Hạo một lần nữa nói lời cảm ơn, đồng thời nói nếu như mấy người có gì cần, hắn nhất định sẽ toàn lực giúp đỡ.
- Ha ha, không ngờ huynh đệ Lý Lan, lại là sư huynh của Đinh huynh đệ. Mấy ngày nay Tống mỗ thật ra đã đón tiếp chậm trễ.
Bên kia, tên mập Tống Khuyết cũng có chút bất ngờ, cười nhìn về phía Lý Lan bồi tội, nói:
- Mong Lý huynh đệ bỏ quá cho. Nếu huynh đệ thật sự sớm nói rõ ràng về mối quan hệ này hẳn mọi chuyện đã không có gì.
Sắc mặt Lý Lan bình tĩnh nói:
- Tống huynh quá nghiêm trọng rồi. Mấy ngày nay, nếu không phải Tống huynh và Bạch huynh hai người dốc hết sức chống đỡ, trận doanh của Nhân tộc ta chỉ sợ đã sớm bị Yêu tộc thâu tóm.
Trên thực tế trong lòng Lý Lan hiểu rất rõ, Tống Khuyết đối với mình khách khí như vậy, tuyệt đối cũng vì Đinh Hạo.
Nếu là không có mối quan hệ này, vị thiên tài Thanh Vân Tông cao cao tại thượng này sẽ không để mắt tới một người yếu chỉ tới cảnh giới Đại Tông Sư như hắn. Chỉ có điều bản thân hắn là hạng người tâm cao khí ngạo, sao có thể chủ động cho thấy mối quan hệ giữa mình và Đinh Hạo, đi kéo da hổ tranh thủ lợi ích cho mình được.
Sau khi nói đùa một hồi, trong trận doanh của Nhân tộc dần dần trở lại yên tĩnh.
Tống Khuyết sai người đặc biệt chuẩn bị lều lớn cho Đinh Hạo. Các cao thủ chủ yếu của trận doanh của Nhân tộc đều tập trung tại một chỗ.
- Mụ nội nó, lẽ nào thật sự không có ai biết mảnh địa đồ thứ mười ở đâu sao...
Trong lều lớn, Tống Khuyết bộ dạng hùng hùng hổ hổ có chút sốt ruột nói.
Đông đảo thiên tài trẻ tuổi của hai tộc một đường vượt mọi chông gai đi tới nơi này, tổn thất vô cùng nghiêm trọng. Có ít nhất hai phần ba người, vĩnh viễn ở lại trong tây du Cổ Lộ. Nỗ lực trả giá lớn như vậy, nếu như bởi vì thiếu một mảnh địa đồ, cuối cùng không thể tìm tới di chỉ thần bí, như vậy xem ra thật sự quá bi kịch.
Trước đây, tại tế đàn liên kết đồng minh thiếu có một mảnh địa đồ. Nhưng trước đây các đại chí cường giả cho rằng, có thể là có người âm thầm cầm địa đồ, không muốn lộ diện. Chờ đến trước Cổ Lộ, mảnh địa đồ này nhất định sẽ xuất hiện. Nhưng bây giờ, những thiên tài của hai tộc ở trong thế giới núi thây biển máu này đợi lâu như vậy, vẫn không thấy có người mang theo địa đồ tới. Bọn họ thật sự có chút sốt ruột, đứng ngồi không yên.
Còn thời gian chưa đầy nửa tháng, chiến trường Bách Thánh sẽ đóng lại. Nếu như trước lúc đó còn chưa thể tìm tới di chỉ thần bí, vậy xem như thật sự được một mất mười.
Đinh Hạo mỉm cười, nói:
- Mảnh địa đồ đó, ta quả thực có biết một chút.
Lời nói vừa dứt, mắt Tống Khuyết nhất thời sáng ngời. Bạch Tuyền Thủy cũng nhìn về phía Đinh Hạo.
Trong lều vải đèn đuốc sáng trưng. Trên mặt đất trải thảm da thú minh văn, ngăn cản máu loãng. Các cao thủ trong trận doanh của Nhân tộc đều xuất hiện ở đây. Ban đầu đây vốn chỉ là một lần tổ chức chúc mừng gặp mặt Đinh Hạo. Phần lớn người tới tham dự cũng chỉ vì tìm một cơ hội tạo quan hệ với Đinh Hạo mà thôi. Bọn họ không nghĩ tới lại có thể nghe được tin tức như thế.
Trong tay Đinh Hạo có một mảnh địa đồ? Điều này mọi người đều biết. Chỉ có điều hắn đã dùng khi mở ra đoạn Cổ Lộ thứ nhất.
Lẽ nào trong tay hắn lại có mảnh địa đồ thứ hai? Vận khí này cũng quá mức nghịch thiên!
Trong khoảng thời gian ngắn, ánh mắt mọi người đều tập trung vào trên người Đinh Hạo.
Trong nháy mắt này, mỗi người đều có một loại ảo giác vô cùng kỳ lạ. Dường như việc khó trong thiên hạ, khi xuất hiện ở trước mặt thiếu niên ôn nhuận như ngọc này đều sẽ trở thành dễ dàng giải quyết được. Dường như bất kỳ chuyện gì cũng không làm khó được hắn.
- Lẽ nào trong tay Đinh huynh đệ còn có mảnh địa đồ thứ hai?
Bạch Tuyền Thủy chí cường giả Diệt Tuyệt Kiếm Tông thử hỏi. Thấy ánh mắt mọi người chăm chú nhìn mình với vẻ sốt ruột như vậy, Đinh Hạo cũng không vòng vo thêm nữa, chỉ vào Kỷ Anh Khởi đang ngồi ở bên cạnh mình, nói:
- Trong tay ta chỉ có một mảnh địa đồ. Nhưng trong tay vị cô nương này lại có một mảnh địa đồ khác.
Ánh mắt của mọi người nhất thời đều rơi vào trên người Kỷ Anh Khởi. Ngay từ đầu, khi thấy Đinh Hạo cõng Kỷ Anh Khởi trên lưng, rất nhiều người đều không nhịn được suy đoán thân phận thật sự của tiểu nha đầu này.
Có thể những người tới chỗ này, đều là người trong võ đạo. Ánh mắt bọn họ lợi hại, tự nhiên nhìn ra được sức sống trong cơ thể Kỷ Anh Khởi suy nhược, hình như ẩn chứa bệnh nan y, hơn nữa lại còn một chút võ công cũng không có. Một nữ tử yếu ớt như vậy, lại có thể nhận được tư cách tiến vào chiến trường Bách Thánh, lại một đường đi vào sâu trong tây du Cổ Lộ. Điều này cũng đủ khiến người ta kinh ngạc.
- Thật sự có chút kỳ ngộ.
Trong lòng hắn thầm mắng “Đinh Hạo ngươi là tên đáng chết này, không nên gọi ta là Tiểu Lan nữa. Nhiều người như vậy, ta còn mặt mũi nào nhìn ai nữa. Phải biết rằng nam nam thụ thụ bất thân. Tên hỗn đản nhà ngươi chẳng lẽ không biết, mọi hành động của ngươi bây giờ đều có vô số người chú ý. Ta cũng không muốn bị người khác xem mình thành biến thái, đoạn long chi phích.
Nhưng Đinh Hạo đâu để ý nhiều như vậy. Trái lại hắn khoác một tay lên trên vai Lý Lan, kề vai sát cánh cười hắc hắc nói:
- Tiểu Lan, thương thế của sư huynh thật sự không nhẹ. Như vậy đi, một lát nữa sư huynh đến trong lều của ta, ta giúp sư huynh trị liệu một chút, thuận tiện giúp huynh luyện hóa hiệu lực của thảo dược trong cơ thể. Đến lúc đó thực lực của huynh nhất định có thể nâng cao một bước.
Khóe miệng Lý Lan co quắp, không nói lời nào.
Tên hỗn đản chết tiệt. Không phải là chữa thương sao, làm gì phải nói mờ ám như thế. Ngươi đang cố ý sao?
Mọi người xung quanh đều sử dụng ánh mắt kỳ quái nhìn Lý Lan.
Rất nhiều người đều cực kỳ kinh ngạc. Bọn họ không nghĩ tới gia hỏa này thoạt nhìn gầy yếu, thực lực ở trong toàn bộ trận doanh của Nhân tộc trước mắt, gần như là thấp nhất, địa vị lại có thể lớn như vậy, có quan hệ với Đao Cuồng Kiếm Si Đinh Hạo thân mật như vậy.
Một vài người trước đây gây khó dễ cho Lý Lan, tim đều đập thình thịch.
Mấy ngày nay, nghe mọi người thuật lại, có người nào không biết Đinh Hạo là một gia hỏa cực kỳ bao che khuyết điểm. Nếu như Lý Lan tố khổ với Đinh Hạo, vậy đám người bọn họ có thể sẽ có phiền toái.
Cũng may Lý Lan không nói gì. Thậm chí cũng không để ý tới những người đã gây khó dễ cho mình. Hắn chỉ rất nghiêm túc giới thiệu Đinh Hạo với mấy người bạn đồng hành của mình.
Mấy người này là thiên tài trẻ tuổi đến từ Lưu Hỏa Kiếm Tông Kiếm Châu Bắc Vực. Một người dẫn đầu là Tây Môn Vân Phi, ba mươi bốn tuổi, thực lực ở cảnh giới Vũ Vương thất khiếu, là đại sư huynh Lưu Hỏa Kiếm Tông. Hai người khác cũng là cường giả cảnh giới Vũ Vương, trẻ tuổi hơn một ít, chừng hai mươi tuổi. Còn có một vị nữ hài tử là Tây Môn Phi Phi, cũng chính là muội tử của Tây Môn Vân Phi, dung mạo thanh tú, anh khí bừng bừng.
- Đa tạ chư vị.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đinh Hạo một lần nữa nói lời cảm ơn, đồng thời nói nếu như mấy người có gì cần, hắn nhất định sẽ toàn lực giúp đỡ.
- Ha ha, không ngờ huynh đệ Lý Lan, lại là sư huynh của Đinh huynh đệ. Mấy ngày nay Tống mỗ thật ra đã đón tiếp chậm trễ.
Bên kia, tên mập Tống Khuyết cũng có chút bất ngờ, cười nhìn về phía Lý Lan bồi tội, nói:
- Mong Lý huynh đệ bỏ quá cho. Nếu huynh đệ thật sự sớm nói rõ ràng về mối quan hệ này hẳn mọi chuyện đã không có gì.
Sắc mặt Lý Lan bình tĩnh nói:
- Tống huynh quá nghiêm trọng rồi. Mấy ngày nay, nếu không phải Tống huynh và Bạch huynh hai người dốc hết sức chống đỡ, trận doanh của Nhân tộc ta chỉ sợ đã sớm bị Yêu tộc thâu tóm.
Trên thực tế trong lòng Lý Lan hiểu rất rõ, Tống Khuyết đối với mình khách khí như vậy, tuyệt đối cũng vì Đinh Hạo.
Nếu là không có mối quan hệ này, vị thiên tài Thanh Vân Tông cao cao tại thượng này sẽ không để mắt tới một người yếu chỉ tới cảnh giới Đại Tông Sư như hắn. Chỉ có điều bản thân hắn là hạng người tâm cao khí ngạo, sao có thể chủ động cho thấy mối quan hệ giữa mình và Đinh Hạo, đi kéo da hổ tranh thủ lợi ích cho mình được.
Sau khi nói đùa một hồi, trong trận doanh của Nhân tộc dần dần trở lại yên tĩnh.
Tống Khuyết sai người đặc biệt chuẩn bị lều lớn cho Đinh Hạo. Các cao thủ chủ yếu của trận doanh của Nhân tộc đều tập trung tại một chỗ.
- Mụ nội nó, lẽ nào thật sự không có ai biết mảnh địa đồ thứ mười ở đâu sao...
Trong lều lớn, Tống Khuyết bộ dạng hùng hùng hổ hổ có chút sốt ruột nói.
Đông đảo thiên tài trẻ tuổi của hai tộc một đường vượt mọi chông gai đi tới nơi này, tổn thất vô cùng nghiêm trọng. Có ít nhất hai phần ba người, vĩnh viễn ở lại trong tây du Cổ Lộ. Nỗ lực trả giá lớn như vậy, nếu như bởi vì thiếu một mảnh địa đồ, cuối cùng không thể tìm tới di chỉ thần bí, như vậy xem ra thật sự quá bi kịch.
Trước đây, tại tế đàn liên kết đồng minh thiếu có một mảnh địa đồ. Nhưng trước đây các đại chí cường giả cho rằng, có thể là có người âm thầm cầm địa đồ, không muốn lộ diện. Chờ đến trước Cổ Lộ, mảnh địa đồ này nhất định sẽ xuất hiện. Nhưng bây giờ, những thiên tài của hai tộc ở trong thế giới núi thây biển máu này đợi lâu như vậy, vẫn không thấy có người mang theo địa đồ tới. Bọn họ thật sự có chút sốt ruột, đứng ngồi không yên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Còn thời gian chưa đầy nửa tháng, chiến trường Bách Thánh sẽ đóng lại. Nếu như trước lúc đó còn chưa thể tìm tới di chỉ thần bí, vậy xem như thật sự được một mất mười.
Đinh Hạo mỉm cười, nói:
- Mảnh địa đồ đó, ta quả thực có biết một chút.
Lời nói vừa dứt, mắt Tống Khuyết nhất thời sáng ngời. Bạch Tuyền Thủy cũng nhìn về phía Đinh Hạo.
Trong lều vải đèn đuốc sáng trưng. Trên mặt đất trải thảm da thú minh văn, ngăn cản máu loãng. Các cao thủ trong trận doanh của Nhân tộc đều xuất hiện ở đây. Ban đầu đây vốn chỉ là một lần tổ chức chúc mừng gặp mặt Đinh Hạo. Phần lớn người tới tham dự cũng chỉ vì tìm một cơ hội tạo quan hệ với Đinh Hạo mà thôi. Bọn họ không nghĩ tới lại có thể nghe được tin tức như thế.
Trong tay Đinh Hạo có một mảnh địa đồ? Điều này mọi người đều biết. Chỉ có điều hắn đã dùng khi mở ra đoạn Cổ Lộ thứ nhất.
Lẽ nào trong tay hắn lại có mảnh địa đồ thứ hai? Vận khí này cũng quá mức nghịch thiên!
Trong khoảng thời gian ngắn, ánh mắt mọi người đều tập trung vào trên người Đinh Hạo.
Trong nháy mắt này, mỗi người đều có một loại ảo giác vô cùng kỳ lạ. Dường như việc khó trong thiên hạ, khi xuất hiện ở trước mặt thiếu niên ôn nhuận như ngọc này đều sẽ trở thành dễ dàng giải quyết được. Dường như bất kỳ chuyện gì cũng không làm khó được hắn.
- Lẽ nào trong tay Đinh huynh đệ còn có mảnh địa đồ thứ hai?
Bạch Tuyền Thủy chí cường giả Diệt Tuyệt Kiếm Tông thử hỏi. Thấy ánh mắt mọi người chăm chú nhìn mình với vẻ sốt ruột như vậy, Đinh Hạo cũng không vòng vo thêm nữa, chỉ vào Kỷ Anh Khởi đang ngồi ở bên cạnh mình, nói:
- Trong tay ta chỉ có một mảnh địa đồ. Nhưng trong tay vị cô nương này lại có một mảnh địa đồ khác.
Ánh mắt của mọi người nhất thời đều rơi vào trên người Kỷ Anh Khởi. Ngay từ đầu, khi thấy Đinh Hạo cõng Kỷ Anh Khởi trên lưng, rất nhiều người đều không nhịn được suy đoán thân phận thật sự của tiểu nha đầu này.
Có thể những người tới chỗ này, đều là người trong võ đạo. Ánh mắt bọn họ lợi hại, tự nhiên nhìn ra được sức sống trong cơ thể Kỷ Anh Khởi suy nhược, hình như ẩn chứa bệnh nan y, hơn nữa lại còn một chút võ công cũng không có. Một nữ tử yếu ớt như vậy, lại có thể nhận được tư cách tiến vào chiến trường Bách Thánh, lại một đường đi vào sâu trong tây du Cổ Lộ. Điều này cũng đủ khiến người ta kinh ngạc.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro