Vương Hữu Dư
Loạn Thế Cuồng Đao
2024-07-20 21:09:04
Dựa theo tốc độ của đám người Đinh Hạo, chậm nhất nửa ngày bọn họ có thể đến đó.
Ngọc Châu của Kỷ Anh Khởi cách này vẫn rất xa xôi.
Nàng quyết định tạm thời đi theo Đinh Hạo về Vấn Kiếm Tông trước. Chờ sau khi Đinh Hạo làm xong chuyện ở Tuyết Châu, hắn có thể tự mình đưa nàng quay về Ngọc Châu.
...
...
Thiên Tinh Thành.
Tại một quán trọ bình thường.
- Phụ thân, phụ thân không vui sao? Vì sao lại cau mày như vậy?
Tại hậu viện quán trọ bình dân, một hài tử khoẻ mạnh kháu khỉnh khoảng ba bốn tuổi, mặc áo vải, bộ dạng ngây thơ khờ khạo, ngẩng đầu nhìn trước mắt người trung niên hỏi.
Vị trung niên này thân thể mập mạp, có chút uy nghiêm. Nhưng lúc này trên mặt hắn lại lộ vẻ u sầu, vành mắt thâm đen, thần thái mệt mỏi. Có thể thấy trạng thái của hắn cũng không tốt lắm. Nghe đứa trẻ nói vậy, hắn thở dài một hơi, ánh mắt lộ vẻ cưng chiều, nói:
- Anh nhi, xem ra cha con ta không có cách nào thoát khỏi kiếp nạn này rồi.
- Phụ thân không phải sợ. Ca ca rất lợi hại. Ca ca chắc chắn sẽ tới cứu chúng ta.
Hài tử khoẻ mạnh kháu khỉnh giơ quả đấm nhỏ lên nói.
Người phụ nhân thân thể đẫy đà đứng bên cạnh người trung niên kia nghe thấy hắn nói vậy không khỏi rơi nước mắt. Hài tử trước mắt nào biết được, lúc này ca ca hắn sinh tử còn chưa rõ, rất có khả năng đã trúng độc thủ gặp phải nguy hiểm rồi. Bằng không, toàn bộ Vương gia cũng sẽ không rơi vào tình cảnh nguy hiểm như thế.
- Lão gia, không bằng nhường những tài vật đó cho bọn họ, đổi lấy một mạng của Anh nhi. Lẽ nào bọn họ còn muốn đuổi tận giết tuyệt sao?
Phụ nhân lau nước mắt nói.
- Chuyện đó đâu có đơn giản như vậy. Đám gia hỏa kia, tim đen, ra tay ngoan độc, tham lam độc ác. Cho dù chúng ta lấy hết gia tài đã tích góp mấy năm nay giao ra, bọn họ cũng sẽ không bỏ qua cho chúng ta...
Người trung niên hung hăng nói:
- Ta đối xử với tặc tử kia như con ruột của chính mình. Không ngờ tên súc sinh này lại có thể cấu kết với Tinh Vẫn Tông, ăn cây táo, rào cây sung, nuốt trôi gia sản của Vương gia ta!
Vừa nghĩ tới, người trung niên tức giận toàn thân run rẩy, không nhịn được ho khan vài tiếng, sau đó lại nôn ra một ngụm máu đỏ sẫm.
Phụ nhân kia sợ đến mức hồn phi phách tán, vội vàng xoa lưng thuận khí cho người trung niên, khuyên nhủ:
- Xin bớt giận, lão gia cũng không thể xảy ra sự gì. Nếu như lão ra tức giận xảy ra chuyện không hay, khiến ta và Anh nhi thành cô nhi quả phụ thì phải làm sao bây giờ...
Phụ nhân kia vội vàng sai người rót nước bưng trà.
- Cũng không biết Tiểu Thất hiện tại thế nào? Vấn Kiếm Tông bị diệt. Có người nói đệ tử trong sơn môn chết không ít. Số còn lại đều bị cưỡng chế tiến vào đào mỏ. Đều tại ta. Trước đây ta không nên đưa Tiểu Thất đi Vấn Kiếm Tông. Hiện tại, hắn sinh tử chưa biết thế nào...
Hạ nhân đưa ghế tới. Người trung niên ngồi xuống, ho khan một hồi. Sau khi dừng ho một chút, hắn lại than thở:
- Hai ba năm qua, thương đội Vương gia ta nhờ Tiểu Thất bái nhập Vấn Kiếm Tông, dựa thế mà không ngừng lớn mạnh, tích góp lại cũng được không ít, nhưng cũng đắc tội một số người. Hôm nay Vấn Kiếm Tông vừa ngã, đám tặc tử kia mỗi người đều không nhẫn nại được nữa!
Người trung niên dừng một chút, nhìn về phía võ giả mặc trang phục kiếm sĩ đứng bên cạnh, nói:
- Đã có tin tức gì từ phía bên Vấn Kiếm Tông kia chưa?
Kiếm sĩ lắc đầu.
Người trung niên thở dài một cái. Hao tốn lớn như vậy, vốn muốn cứu con lớn của mình ra. Thật không nghĩ tới bây giờ, bởi vì nghĩa tử phản bội, ngay cả mình cũng rơi vào khốn cảnh, tự lo không xong.
Trong lúc nói chuyện, phía cửa sau đột nhiên truyền đến một loạt những tiếng bước chân, tiếp theo là tiếng hô giết.
Người trung niên và thê tử đều biến sắc.
Ầm!
Cửa sau trực tiếp bị phá vỡ.
Một hộ vệ mặc trang phục kiếm sĩ bị đánh trực tiếp ngã xuống trước mặt bọn họ, há miệng phun ra máu, mắt thấy không sống nổi.
- Ha ha ha, nghĩa phụ, lão nhân gia ngài suốt đêm vội vàng rời khỏi như vậy, tại sao không nói với ta một tiếng? Lại còn chạy xa như vậy, làm hại ta phải
tìm kiếm.
Một tiếng cười đầy kiêu ngạo vang lên. Một người thanh niên mặc trường bào màu trắng đi từ cửa sau đến, vẻ mặt giễu cợt giọng điệu mỉa mai.
Đi theo phía sau hắn là hơn hai mươi võ sĩ giống như hung thần ác sát, bao vây toàn bộ hậu viện. Binh khí trong tay bọn họ vẫn còn nhỏ máu tươi. Đám hộ vệ được người trung niên an bài ở vòng ngoài đều bị chém sạch.
Người thanh niên lông mày rậm mắt to, thoạt nhìn bộ dạng đôn hậu trung lương, nhưng biểu tình trên mặt lại tàn nhẫn gian trá khó có thể che giấu.
Hắn cố ý giẫm một cước lên võ sĩ vừa bị đánh ngất lúc trước.
Răng rắc.
Một tiếng động vang lên. Hắn đã trực tiếp đạp gãy cột sống của võ sĩ bị trọng thương này. Hắn lại giống như làm một chuyện rất bình thường, phủi bụi trên quần áo, cười nói:
- Nghĩa phụ, người thật sự già rồi. Người cho rằng mướn những tên giá áo túi cơm này là có thể ngăn cản được ta sao?
Người trung niên tức giận toàn thân run rẩy, chỉ vào người trẻ tuổi này không biết nên mắng thế nào mới phải.
- Mã Lương, ngươi không nên quá đáng. Năm đó ngươi chẳng qua là một khất cái suýt chết đói. Lão gia thương hại ngươi, mới thu nhận ngươi vào trong thương đội, sau đó lại nhận ngươi làm nghĩa tử, đối xử với ngươi như con ruột của mình, còn giúp ngươi cưới vợ thành gia. Ngươi nên tự hỏi lại lương tâm, lão gia bình thường đối xử với ngươi thế nào? Lương tâm ngươi đã bị chó ăn rồi sao?
Phụ nhân trung niên không nhịn được mắng.
- Ha hả, Can mụ, lão nhân gia thật sự ngây thơ rồi. Tới bây giờ còn nói những chuyện nhỏ nhặt như vậy, còn có tác dụng gì?
Mã Lương khoanh hai tay trước ngực, giọng mỉa mai nói:
- Thế giới này, chính là khôn sống mống chết, người thắng làm vua. Nếu như chỗ dựa vững chắc của các ngươi đã đổ xuống, ta dĩ nhiên phải tìm chỗ dựa khác vững chắc hơn. Lẽ nào ta phải cùng các ngươi chờ chết sao? Ha ha, sư huynh của Tinh Vẫn Tông nói, chỉ cần giải quyết các ngươi, thương đội Vương gia sẽ do ta chịu trách nhiệm...
- Ngươi... Nghiệt tử, ta liều mạng với ngươi...
Người trung niên tức giận tới mức tiến lên định liều mạng. Một người hộ vệ còn sót lại bên người thấy thế vội vàng ngăn cản người trung niên.
Sắc mặt Mã Lương tối sầm, hừ lạnh nói:
- Lão gia này, không nên thấy ta cho mặt mũi lại không biết xấu hổ. Khôn hồn thành thật giao hết tất cả tiền tệ, ngân phiếu của thương đội ra đây, ta sẽ cho các ngươi được toàn thây. Bằng không... Hắc hắc.
Ánh mắt hắn lạnh lùng, liếc qua trên người phụ nhân, cười nói:
- Tuy Can mụ có hơi già, nhưng vẫn còn rất xinh đẹp. Ta nghĩ đám võ sĩ thủ hạ của như lang như hổ của ta sẽ không ngại chơi với một nữ nhân đầy đặn như vậy đâu...
- Ngươi... Ngươi là một tên bại hoại... Ngươi không được động tới mẫu thân ta...
Đứa bé nhút nhát quát lớn.
Hắn chỉ mới có ba bốn tuổi, giang hai cánh tay nhỏ nhắn của mình ra chắn ở trước người mẫu thân. Tuy rằng hắn sợ rới mức run rẩy, nhưng biểu hiện lại giống như một tiểu nam tử hán. Trong đôi mắt to của hắn lóe ra vẻ kiên định.
Ngọc Châu của Kỷ Anh Khởi cách này vẫn rất xa xôi.
Nàng quyết định tạm thời đi theo Đinh Hạo về Vấn Kiếm Tông trước. Chờ sau khi Đinh Hạo làm xong chuyện ở Tuyết Châu, hắn có thể tự mình đưa nàng quay về Ngọc Châu.
...
...
Thiên Tinh Thành.
Tại một quán trọ bình thường.
- Phụ thân, phụ thân không vui sao? Vì sao lại cau mày như vậy?
Tại hậu viện quán trọ bình dân, một hài tử khoẻ mạnh kháu khỉnh khoảng ba bốn tuổi, mặc áo vải, bộ dạng ngây thơ khờ khạo, ngẩng đầu nhìn trước mắt người trung niên hỏi.
Vị trung niên này thân thể mập mạp, có chút uy nghiêm. Nhưng lúc này trên mặt hắn lại lộ vẻ u sầu, vành mắt thâm đen, thần thái mệt mỏi. Có thể thấy trạng thái của hắn cũng không tốt lắm. Nghe đứa trẻ nói vậy, hắn thở dài một hơi, ánh mắt lộ vẻ cưng chiều, nói:
- Anh nhi, xem ra cha con ta không có cách nào thoát khỏi kiếp nạn này rồi.
- Phụ thân không phải sợ. Ca ca rất lợi hại. Ca ca chắc chắn sẽ tới cứu chúng ta.
Hài tử khoẻ mạnh kháu khỉnh giơ quả đấm nhỏ lên nói.
Người phụ nhân thân thể đẫy đà đứng bên cạnh người trung niên kia nghe thấy hắn nói vậy không khỏi rơi nước mắt. Hài tử trước mắt nào biết được, lúc này ca ca hắn sinh tử còn chưa rõ, rất có khả năng đã trúng độc thủ gặp phải nguy hiểm rồi. Bằng không, toàn bộ Vương gia cũng sẽ không rơi vào tình cảnh nguy hiểm như thế.
- Lão gia, không bằng nhường những tài vật đó cho bọn họ, đổi lấy một mạng của Anh nhi. Lẽ nào bọn họ còn muốn đuổi tận giết tuyệt sao?
Phụ nhân lau nước mắt nói.
- Chuyện đó đâu có đơn giản như vậy. Đám gia hỏa kia, tim đen, ra tay ngoan độc, tham lam độc ác. Cho dù chúng ta lấy hết gia tài đã tích góp mấy năm nay giao ra, bọn họ cũng sẽ không bỏ qua cho chúng ta...
Người trung niên hung hăng nói:
- Ta đối xử với tặc tử kia như con ruột của chính mình. Không ngờ tên súc sinh này lại có thể cấu kết với Tinh Vẫn Tông, ăn cây táo, rào cây sung, nuốt trôi gia sản của Vương gia ta!
Vừa nghĩ tới, người trung niên tức giận toàn thân run rẩy, không nhịn được ho khan vài tiếng, sau đó lại nôn ra một ngụm máu đỏ sẫm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phụ nhân kia sợ đến mức hồn phi phách tán, vội vàng xoa lưng thuận khí cho người trung niên, khuyên nhủ:
- Xin bớt giận, lão gia cũng không thể xảy ra sự gì. Nếu như lão ra tức giận xảy ra chuyện không hay, khiến ta và Anh nhi thành cô nhi quả phụ thì phải làm sao bây giờ...
Phụ nhân kia vội vàng sai người rót nước bưng trà.
- Cũng không biết Tiểu Thất hiện tại thế nào? Vấn Kiếm Tông bị diệt. Có người nói đệ tử trong sơn môn chết không ít. Số còn lại đều bị cưỡng chế tiến vào đào mỏ. Đều tại ta. Trước đây ta không nên đưa Tiểu Thất đi Vấn Kiếm Tông. Hiện tại, hắn sinh tử chưa biết thế nào...
Hạ nhân đưa ghế tới. Người trung niên ngồi xuống, ho khan một hồi. Sau khi dừng ho một chút, hắn lại than thở:
- Hai ba năm qua, thương đội Vương gia ta nhờ Tiểu Thất bái nhập Vấn Kiếm Tông, dựa thế mà không ngừng lớn mạnh, tích góp lại cũng được không ít, nhưng cũng đắc tội một số người. Hôm nay Vấn Kiếm Tông vừa ngã, đám tặc tử kia mỗi người đều không nhẫn nại được nữa!
Người trung niên dừng một chút, nhìn về phía võ giả mặc trang phục kiếm sĩ đứng bên cạnh, nói:
- Đã có tin tức gì từ phía bên Vấn Kiếm Tông kia chưa?
Kiếm sĩ lắc đầu.
Người trung niên thở dài một cái. Hao tốn lớn như vậy, vốn muốn cứu con lớn của mình ra. Thật không nghĩ tới bây giờ, bởi vì nghĩa tử phản bội, ngay cả mình cũng rơi vào khốn cảnh, tự lo không xong.
Trong lúc nói chuyện, phía cửa sau đột nhiên truyền đến một loạt những tiếng bước chân, tiếp theo là tiếng hô giết.
Người trung niên và thê tử đều biến sắc.
Ầm!
Cửa sau trực tiếp bị phá vỡ.
Một hộ vệ mặc trang phục kiếm sĩ bị đánh trực tiếp ngã xuống trước mặt bọn họ, há miệng phun ra máu, mắt thấy không sống nổi.
- Ha ha ha, nghĩa phụ, lão nhân gia ngài suốt đêm vội vàng rời khỏi như vậy, tại sao không nói với ta một tiếng? Lại còn chạy xa như vậy, làm hại ta phải
tìm kiếm.
Một tiếng cười đầy kiêu ngạo vang lên. Một người thanh niên mặc trường bào màu trắng đi từ cửa sau đến, vẻ mặt giễu cợt giọng điệu mỉa mai.
Đi theo phía sau hắn là hơn hai mươi võ sĩ giống như hung thần ác sát, bao vây toàn bộ hậu viện. Binh khí trong tay bọn họ vẫn còn nhỏ máu tươi. Đám hộ vệ được người trung niên an bài ở vòng ngoài đều bị chém sạch.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người thanh niên lông mày rậm mắt to, thoạt nhìn bộ dạng đôn hậu trung lương, nhưng biểu tình trên mặt lại tàn nhẫn gian trá khó có thể che giấu.
Hắn cố ý giẫm một cước lên võ sĩ vừa bị đánh ngất lúc trước.
Răng rắc.
Một tiếng động vang lên. Hắn đã trực tiếp đạp gãy cột sống của võ sĩ bị trọng thương này. Hắn lại giống như làm một chuyện rất bình thường, phủi bụi trên quần áo, cười nói:
- Nghĩa phụ, người thật sự già rồi. Người cho rằng mướn những tên giá áo túi cơm này là có thể ngăn cản được ta sao?
Người trung niên tức giận toàn thân run rẩy, chỉ vào người trẻ tuổi này không biết nên mắng thế nào mới phải.
- Mã Lương, ngươi không nên quá đáng. Năm đó ngươi chẳng qua là một khất cái suýt chết đói. Lão gia thương hại ngươi, mới thu nhận ngươi vào trong thương đội, sau đó lại nhận ngươi làm nghĩa tử, đối xử với ngươi như con ruột của mình, còn giúp ngươi cưới vợ thành gia. Ngươi nên tự hỏi lại lương tâm, lão gia bình thường đối xử với ngươi thế nào? Lương tâm ngươi đã bị chó ăn rồi sao?
Phụ nhân trung niên không nhịn được mắng.
- Ha hả, Can mụ, lão nhân gia thật sự ngây thơ rồi. Tới bây giờ còn nói những chuyện nhỏ nhặt như vậy, còn có tác dụng gì?
Mã Lương khoanh hai tay trước ngực, giọng mỉa mai nói:
- Thế giới này, chính là khôn sống mống chết, người thắng làm vua. Nếu như chỗ dựa vững chắc của các ngươi đã đổ xuống, ta dĩ nhiên phải tìm chỗ dựa khác vững chắc hơn. Lẽ nào ta phải cùng các ngươi chờ chết sao? Ha ha, sư huynh của Tinh Vẫn Tông nói, chỉ cần giải quyết các ngươi, thương đội Vương gia sẽ do ta chịu trách nhiệm...
- Ngươi... Nghiệt tử, ta liều mạng với ngươi...
Người trung niên tức giận tới mức tiến lên định liều mạng. Một người hộ vệ còn sót lại bên người thấy thế vội vàng ngăn cản người trung niên.
Sắc mặt Mã Lương tối sầm, hừ lạnh nói:
- Lão gia này, không nên thấy ta cho mặt mũi lại không biết xấu hổ. Khôn hồn thành thật giao hết tất cả tiền tệ, ngân phiếu của thương đội ra đây, ta sẽ cho các ngươi được toàn thây. Bằng không... Hắc hắc.
Ánh mắt hắn lạnh lùng, liếc qua trên người phụ nhân, cười nói:
- Tuy Can mụ có hơi già, nhưng vẫn còn rất xinh đẹp. Ta nghĩ đám võ sĩ thủ hạ của như lang như hổ của ta sẽ không ngại chơi với một nữ nhân đầy đặn như vậy đâu...
- Ngươi... Ngươi là một tên bại hoại... Ngươi không được động tới mẫu thân ta...
Đứa bé nhút nhát quát lớn.
Hắn chỉ mới có ba bốn tuổi, giang hai cánh tay nhỏ nhắn của mình ra chắn ở trước người mẫu thân. Tuy rằng hắn sợ rới mức run rẩy, nhưng biểu hiện lại giống như một tiểu nam tử hán. Trong đôi mắt to của hắn lóe ra vẻ kiên định.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro