Điểm Tâm
2024-09-01 07:32:02
Vài ngày sau đêm hôm Tô Cảnh Dao say khướt mướt ấy, nàng tỉnh lại thì nhớ hết tất cả chi tiết sự việc mà Cảnh Dao đã làm trong lúc hơi men tràn ngập trong tâm trí, nàng thấy rất xấu hố với những việc ấy nên đã tự hứa với bản thân không bao giờ động vào một chút rượu nào nữa ..
Châu Bảo Ngọc đã ghé vào vào Tô Phủ trò chuyện với nàng vài lần, mỗi lần đến thì cô lại nhắc tới những chuyện mà Tô Cảnh Dao muốn quên mà chẳng được ấy, khiến nàng càng ám ảnh trong tâm trí .
Hôm nay, Tô phủ tổ chức một gia yến nhỏ trong gia đình, người hầu trong phủ tấp nập chuẩn bị cho bữa ăn. Tô Cảnh Dao thì được Tô Quân Thụy giao cho nhiệm vụ mang các phần điểm tâm tự làm đi tặng các bằng hữu. Khác với ở Kinh Thành, mỗi khi cuối năm ở Tây Thành sẽ tặng điểm tâm tự làm thế hiện tâm ý . Cảnh Dao định bụng sẽ ghé qua Ty Ngọc Quán để lấy y phục đã may khi xong việc . (1
Sau khi đi đến Châu Phủ thì nàng ghé đến phủ Lục Hoàng tử ,nàng nhờ người vào thông báo một tiếng rồi đi theo một người hầu đi vào bên trong .Phủ hoàng tử hiện ra như một cung điện cổ kính, được xây dựng bằng gỗ sồi và đá cẩm thạch, với các mái vòm cao vút, nhấn nhá bởi những đường nét kiến trúc tinh xảo, đính kèm với những bức tường đá lấp lánh phủ đầy tuyết. Các mái hiên rộng lớn tạo nên một không gian thoáng đãng và tiếp nhận được ánh sáng tự nhiên. Trong phủ chỉ có những binh lính của Án Sát Ty , không thấy một nữ nô tỳ nào cả . Nhìn sơ qua phủ của Dương Lâm Phong bắt mắt là thế nhưng bên trong chỉ có những nội thất đơn giản, không cầu kì , màu sắc chủ yếu cũng chỉ là màu đen xám.
Tô Cảnh Dao được dẫn đến hậu viện. Vừa nghe tin nàng đến, Dương Ngọc Ninh đã chạy ra hân hoan đi đến đón tiếp : 1
"Dao Dao, muội đến rồi !"
" Tham kiến công chúa , hôm nay phủ muội có làm một tiểu gia yến . Ở Tây thành có phong tục làm điểm tâm tặng bằng hữu . Muội có tự làm một chút , tuy không phải sơn hào hải vị nhưng cũng muốn đem đến tặng cho tỷ và Điện hạ để bày tỏ tâm ý !" Nàng mỉm cười rạng rỡ đưa điểm tâm trên tay cho Dương Ngọc Ninh .
Cô cầm lấy điểm tâm, mở ra cầm lấy một miếng , bỏ vào miệng ăn cảm nhận rồi nói :
"Mặc dù không ngon bằng nhiều món điểm tâm khác. Nhưng là tâm ý của Dao Dao nên ta phải thưởng thức thật ngon miệng mới được, ha ha ha ..." (1
" Ha ha ha .. Mà Lục Điện Hạ đâu rồi, từ lúc tới đây sao lại không thấy huynh ấy đâu ?"
" Ta cũng không biết, hình như huynh ấy bận công vụ ở Án Sát Ty á , từ khi ta ở lại đây cũng ít khi thấy huynh lắm ! "
" Ôh" Vừa đáp nàng vừa đưa tay ra ngoài hứng lấy những giọt tuyết trắng xóa, trong đầu đột nhiên nghĩ ra một ý nghĩ gì đó " Ninh Ninh, tỷ từng đắp người tuyết chưa ?"
" Người tuyết ? Là cái gì ?" (
"Tỷ thật sự không biết người tuyết là gì sao ? Thôi được rồi, ta dạy tỷ !" Nói xong, Tô Cảnh Dao kéo Ngọc Ninh ra bên ngoài , tuyết vẫn rơi đầy trời .
Nàng chỉ cho Dương Ngọc Ninh cách đắp người tuyết, Ngọc Ninh cũng rất chăm chú nghe theo sự chỉ dạy của
Cảnh Dao. Cô nghiêm túc đắp nặn những người tuyết nhưng đều không ra được giống người tuyết của Tô Cảnh Dao . Dù thử đi thử lại biết bao nhiêu lần thì kết quả vẫn không thành công . Thấy sự nghiêm túc và cố gắng của
Dương Ngọc Ninh này , Tô Cảnh Dao thật sự muốn trêu chọc Ngọc Ninh một chút . (1
Nhân lúc cô ấy không để ý, nàng lén lút cầm lên một nắm tuyết rồi ném vào người cô. Dương Ngọc Ninh giật mình, quay người lại thấy Tô Cảnh Dao đang cười khúc khích quay đi chỗ khác giả vờ chưa làm gì hết. Cô cũng cầm một nắm tuyết lên, miệng cười có chút tinh nghịch :
"Dao Dao, muội dám ném ta !" Vừa dứt lời, Ngọc Ninh liền ném nắm tuyết lên người Cảnh Dao .
" Ha ha ha, muội chỉ đùa chút thôi mà !"
" Ta cho muội biết tay nè, ha ha ha ...."
Cứ thế, hai người họ nghịch tuyết trong sự vui vẻ. Cả hai vẫn chỉ là những tiểu cô nương mới lớn, hoạt bát, nghịch ngợm. Tô Cảnh Dao vui đùa trong màn hoa tuyết, hai chữ phấn khởi đều đã hiện lên trên khuôn mặt đỏ hồng thanh tú của nàng . 2°
Hai người đùa nghịch thích thú như vậy, hoàn toàn không để ý rằng Dương Lâm Phong vừa về tới phủ và đang nhìn hai người đang đùa nghịch với nhau.Hắn nhìn thấy sự vô tư, hồn nhiên của Tô Cảnh Dao mà trong lòng cũng có đôi chút vui lây, có vẻ hắn đã động tâm rồi.... 2)
Sau khi chơi đùa mệt mỏi, Tô Cảnh Dao tạm biệt Dương Ngọc Ninh sau đó rời đi . Nàng đến Ty Ngọc Quán lấy y phục rồi quay trở về phủ. (1
Tối hôm đó, gia yến ở Tô Phủ được diễn ra rất ấm cúng và hạnh phúc. Cả một bàn ăn đều có những thức ăn mà
Tô Cảnh Dao yêu thích, Tô Tướng Quân ân cần gắp thức ăn vào bát của nàng và hỏi :
" Hơn hai tháng trở về Kinh Thành, con có thấy quen không ?"
" Kinh Thành náo nhiệt lắm, quen thì cũng quen nhưng sau này vẫn muốn quay lại thăm Tây Thành !" Nàng mỉm cười, nâng bát lên đáp lại rồi ăn thức ăn . Nghe thấy câu trả lời của Cảnh Dao, Tô Tướng Quân đưa tay lên xoa rối tóc nàng và bật cười .
"À đúng rồi , phụ thân, đại ca, con nghe nói ở Kinh Thành có tập tục tặng y phục mới cho người thân nên con đã đặc biệt may cho hai người đây !" Vừa nói, nàng vừa lấy ra hai bộ y phục mới đưa cho hai người .
Nàng nhìn Tô Tướng Quân nói : " Chúc phụ thân khỏe mạnh, trẻ mãi không già !" rồi nàng quay sang nhìn Tô Quân Thụy từ trên xuống dưới rồi nói : " Hi hi , về phần Đại Ca chắc là chúc huynh sớm lấy một tẩu tẩu rồi sinh cho muội một đứa cháu kháu khỉnh nhỉ ..."
Cả ba người cười phá lên. Một lúc sau, Tô Quân Thụy lấy ra một bộ y phục tặng cho Cảnh Dao :
"Dao Dao đã có lòng như vậy , Đại Ca và phụ thân cũng có món quà tặng muội. Chúc muội ăn mau chóng lớn nhé !"
Nàng một tay đánh nhẹ vào Quân Thụy " Sao huynh chúc muội như chúc trẻ con vậy ?! Nhưng cảm ơn huynh nhé. " Tay còn lại thì nàng ngắm nghía bộ y phục ấy. Nó được làm từ vải tơ mềm mại có màu đỏ bắt mắt, hoa văn tinh xảo , thanh thoát. Mặc dù, gia đình họ chỉ có ba người nhưng họ yêu thương nhau, đầm ấm ăn một bữa cơm dưới ánh nến ấm áp
Châu Bảo Ngọc đã ghé vào vào Tô Phủ trò chuyện với nàng vài lần, mỗi lần đến thì cô lại nhắc tới những chuyện mà Tô Cảnh Dao muốn quên mà chẳng được ấy, khiến nàng càng ám ảnh trong tâm trí .
Hôm nay, Tô phủ tổ chức một gia yến nhỏ trong gia đình, người hầu trong phủ tấp nập chuẩn bị cho bữa ăn. Tô Cảnh Dao thì được Tô Quân Thụy giao cho nhiệm vụ mang các phần điểm tâm tự làm đi tặng các bằng hữu. Khác với ở Kinh Thành, mỗi khi cuối năm ở Tây Thành sẽ tặng điểm tâm tự làm thế hiện tâm ý . Cảnh Dao định bụng sẽ ghé qua Ty Ngọc Quán để lấy y phục đã may khi xong việc . (1
Sau khi đi đến Châu Phủ thì nàng ghé đến phủ Lục Hoàng tử ,nàng nhờ người vào thông báo một tiếng rồi đi theo một người hầu đi vào bên trong .Phủ hoàng tử hiện ra như một cung điện cổ kính, được xây dựng bằng gỗ sồi và đá cẩm thạch, với các mái vòm cao vút, nhấn nhá bởi những đường nét kiến trúc tinh xảo, đính kèm với những bức tường đá lấp lánh phủ đầy tuyết. Các mái hiên rộng lớn tạo nên một không gian thoáng đãng và tiếp nhận được ánh sáng tự nhiên. Trong phủ chỉ có những binh lính của Án Sát Ty , không thấy một nữ nô tỳ nào cả . Nhìn sơ qua phủ của Dương Lâm Phong bắt mắt là thế nhưng bên trong chỉ có những nội thất đơn giản, không cầu kì , màu sắc chủ yếu cũng chỉ là màu đen xám.
Tô Cảnh Dao được dẫn đến hậu viện. Vừa nghe tin nàng đến, Dương Ngọc Ninh đã chạy ra hân hoan đi đến đón tiếp : 1
"Dao Dao, muội đến rồi !"
" Tham kiến công chúa , hôm nay phủ muội có làm một tiểu gia yến . Ở Tây thành có phong tục làm điểm tâm tặng bằng hữu . Muội có tự làm một chút , tuy không phải sơn hào hải vị nhưng cũng muốn đem đến tặng cho tỷ và Điện hạ để bày tỏ tâm ý !" Nàng mỉm cười rạng rỡ đưa điểm tâm trên tay cho Dương Ngọc Ninh .
Cô cầm lấy điểm tâm, mở ra cầm lấy một miếng , bỏ vào miệng ăn cảm nhận rồi nói :
"Mặc dù không ngon bằng nhiều món điểm tâm khác. Nhưng là tâm ý của Dao Dao nên ta phải thưởng thức thật ngon miệng mới được, ha ha ha ..." (1
" Ha ha ha .. Mà Lục Điện Hạ đâu rồi, từ lúc tới đây sao lại không thấy huynh ấy đâu ?"
" Ta cũng không biết, hình như huynh ấy bận công vụ ở Án Sát Ty á , từ khi ta ở lại đây cũng ít khi thấy huynh lắm ! "
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
" Ôh" Vừa đáp nàng vừa đưa tay ra ngoài hứng lấy những giọt tuyết trắng xóa, trong đầu đột nhiên nghĩ ra một ý nghĩ gì đó " Ninh Ninh, tỷ từng đắp người tuyết chưa ?"
" Người tuyết ? Là cái gì ?" (
"Tỷ thật sự không biết người tuyết là gì sao ? Thôi được rồi, ta dạy tỷ !" Nói xong, Tô Cảnh Dao kéo Ngọc Ninh ra bên ngoài , tuyết vẫn rơi đầy trời .
Nàng chỉ cho Dương Ngọc Ninh cách đắp người tuyết, Ngọc Ninh cũng rất chăm chú nghe theo sự chỉ dạy của
Cảnh Dao. Cô nghiêm túc đắp nặn những người tuyết nhưng đều không ra được giống người tuyết của Tô Cảnh Dao . Dù thử đi thử lại biết bao nhiêu lần thì kết quả vẫn không thành công . Thấy sự nghiêm túc và cố gắng của
Dương Ngọc Ninh này , Tô Cảnh Dao thật sự muốn trêu chọc Ngọc Ninh một chút . (1
Nhân lúc cô ấy không để ý, nàng lén lút cầm lên một nắm tuyết rồi ném vào người cô. Dương Ngọc Ninh giật mình, quay người lại thấy Tô Cảnh Dao đang cười khúc khích quay đi chỗ khác giả vờ chưa làm gì hết. Cô cũng cầm một nắm tuyết lên, miệng cười có chút tinh nghịch :
"Dao Dao, muội dám ném ta !" Vừa dứt lời, Ngọc Ninh liền ném nắm tuyết lên người Cảnh Dao .
" Ha ha ha, muội chỉ đùa chút thôi mà !"
" Ta cho muội biết tay nè, ha ha ha ...."
Cứ thế, hai người họ nghịch tuyết trong sự vui vẻ. Cả hai vẫn chỉ là những tiểu cô nương mới lớn, hoạt bát, nghịch ngợm. Tô Cảnh Dao vui đùa trong màn hoa tuyết, hai chữ phấn khởi đều đã hiện lên trên khuôn mặt đỏ hồng thanh tú của nàng . 2°
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai người đùa nghịch thích thú như vậy, hoàn toàn không để ý rằng Dương Lâm Phong vừa về tới phủ và đang nhìn hai người đang đùa nghịch với nhau.Hắn nhìn thấy sự vô tư, hồn nhiên của Tô Cảnh Dao mà trong lòng cũng có đôi chút vui lây, có vẻ hắn đã động tâm rồi.... 2)
Sau khi chơi đùa mệt mỏi, Tô Cảnh Dao tạm biệt Dương Ngọc Ninh sau đó rời đi . Nàng đến Ty Ngọc Quán lấy y phục rồi quay trở về phủ. (1
Tối hôm đó, gia yến ở Tô Phủ được diễn ra rất ấm cúng và hạnh phúc. Cả một bàn ăn đều có những thức ăn mà
Tô Cảnh Dao yêu thích, Tô Tướng Quân ân cần gắp thức ăn vào bát của nàng và hỏi :
" Hơn hai tháng trở về Kinh Thành, con có thấy quen không ?"
" Kinh Thành náo nhiệt lắm, quen thì cũng quen nhưng sau này vẫn muốn quay lại thăm Tây Thành !" Nàng mỉm cười, nâng bát lên đáp lại rồi ăn thức ăn . Nghe thấy câu trả lời của Cảnh Dao, Tô Tướng Quân đưa tay lên xoa rối tóc nàng và bật cười .
"À đúng rồi , phụ thân, đại ca, con nghe nói ở Kinh Thành có tập tục tặng y phục mới cho người thân nên con đã đặc biệt may cho hai người đây !" Vừa nói, nàng vừa lấy ra hai bộ y phục mới đưa cho hai người .
Nàng nhìn Tô Tướng Quân nói : " Chúc phụ thân khỏe mạnh, trẻ mãi không già !" rồi nàng quay sang nhìn Tô Quân Thụy từ trên xuống dưới rồi nói : " Hi hi , về phần Đại Ca chắc là chúc huynh sớm lấy một tẩu tẩu rồi sinh cho muội một đứa cháu kháu khỉnh nhỉ ..."
Cả ba người cười phá lên. Một lúc sau, Tô Quân Thụy lấy ra một bộ y phục tặng cho Cảnh Dao :
"Dao Dao đã có lòng như vậy , Đại Ca và phụ thân cũng có món quà tặng muội. Chúc muội ăn mau chóng lớn nhé !"
Nàng một tay đánh nhẹ vào Quân Thụy " Sao huynh chúc muội như chúc trẻ con vậy ?! Nhưng cảm ơn huynh nhé. " Tay còn lại thì nàng ngắm nghía bộ y phục ấy. Nó được làm từ vải tơ mềm mại có màu đỏ bắt mắt, hoa văn tinh xảo , thanh thoát. Mặc dù, gia đình họ chỉ có ba người nhưng họ yêu thương nhau, đầm ấm ăn một bữa cơm dưới ánh nến ấm áp
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro