Say rượu hay sa...
2024-09-01 07:32:02
( Vân Tâm Quán )
"Ngọc Ninh, sao muội lại ở đây ?" Sau khi tình cờ bắt gặp trên đường thì ba người họ đi đến Vân Tâm Quán thuê một phòng riêng, Châu Bảo Ngọc nhìn chăm chăm vào Ngọc Ninh rồi chất vấn .
"Ở trong cung quá chán rồi ! Ai cũng bận chuẩn bị cho yến tiệc, không có ai chơi với muội nên muội trốn ra ngoài rồi !" Ngọc Ninh nhăn mặt, đôi mày cau lại , giọng uất ức trả lời .
" Nhưng nếu tỷ bị Hoàng hậu phát hiện ra chuyện này rồi lại phạt tỷ thì sao ? " Tô Cảnh Dao lo lắng nói .
Nghe vậy , Ngọc Ninh chỉ vỗ nhẹ vai Cảnh Dao một cái mỉm cười trả lời :
" Không sao , Mẫu hậu gần đây đều bận , không có thời gian quản ta đâu . Nếu bị phạt thì cũng chỉ cấm túc thôi !
" Cô cầm chén rượu lên nói tiếp " Không nói cái này nữa, lâu rồi không có cơ hội uống rượu tám chuyện với các tỷ, Cạn !"
Vừa dứt lời, ba người họ nâng rượu lên uống một mạch cạn chén .Ngọc Ninh đặt chén rượu xuống nói :
"Dao Dao, trước đây muội từng ở Tây Thành đúng không ? Muội kể ta nghe ở đấy có gì đi !"
Nàng cầm lấy bình rượu rót đầy vào chén rồi cầm lên vừa nhâm nhi vừa suy nghĩ về Tây Thành :
" Tây Thành là một nơi rất đẹp, ở đấy cây cối xanh tươi, suối nước trong veo ,mát lạnh, con người thân thiện, tự do tự tại nữa. Đặc biệt, điểm tâm ở đấy rất ngon, nếu có cơ hội đến đó, ta sẽ đưa các tỷ đi thưởng thức điểm tâm ở đó !"
Châu Bảo Ngọc và Dương Ngọc Ninh nghe nàng nói vậy thì bật cười khúc khích vì tính ham ăn ấy . Bảo Ngọc đưa tay lại gần véo nhẹ vào má bánh bao của nàng, trêu chọc :
"Chỉ có muội là ham ăn thôi chớ hai người ta đâu có thế. Nhưng nếu có cơ hội ta nhất định cũng phải đến Tây Thành một lần "
" Ta cũng vậy ." Ngọc Ninh cầm chén rượu lên cụng nhẹ vào ly của Cảnh Dao .
"Haizzz..." ,Cảnh Dao trút một hơi thở dài ," Nhắc đến Tây Thành làm muội nhớ bạn bè, cuộc sống ở đó quá .."
Ngọc Ninh như hiểu được nỗi lòng của nàng , cô vỗ vai nói :
"Vậy không nhắc nữa, muội đừng buồn nhé." Rồi cô cầm đũa lên, gắp thức ăn vào bát của nàng " Ăn đi, ăn đi , muội thích ăn nhất mà , ăn vào là không buồn nữa đâu !"
Châu Bảo Ngọc thấy vậy cũng góp lời vào: "Đúng vậy, nhưng đừng quên uống nhé, nâng chén tiêu sầu , ha ha ha..." (
Hai người họ chọc như vậy khiến nỗi nhớ nhà của Cảnh Dao cũng vơi bớt, cô bật cười nghiêng ngả , ăn thức ăn và uống rượu .
Ba người họ cứ như thế, uống rượu tâm sự, hát hò một lúc lâu, vui đến quên mất thì giờ . Cuối cùng, Ngọc Ninh và Cảnh Dao say khướt mướt, chỉ còn mỗi Bảo Ngọc là còn tỉnh táo .
" Dao Dao, Ngọc Ninh, tỉnh táo lại, muộn rồi về thôi !"
" Không muốn, không muốn, hồi cung chán lắm, ta không muốn đi đâu !!! "
"Một con vịt xòe ra hai cái cánh, nó kêu rằng cáp cáp cạp cạp... A Ngọc sao tỷ lại đáng yêu như này chứ, he he he ~ " Nàng đưa tay lên véo má của Bảo Ngọc, miệng cười khúc khích . C
"Được rồi, được rồi , ta biết ta đáng yêu rồi, đứng dậy hồi phủ thôi !! "
***
"Điện hạ, vừa nhận được thông tin từ Cẩn Trạch là Lý Vận thường đến Vân Tâm Quán để gặp riêng
Dương Lâm Viễn ! "Kiệt Văn bước theo sau bấm báo.
Lâm Phong đứng lại tay đặt lên lan can, đưa mắt nhìn xung quanh Vân Tâm Quán đông đúc người, hắn trả lời :
"Người nào là Lý Vận ?"
Mục Lang Chỉ tiến lại gần chỉ vào nam tử cách đó không xa, đang uống rượu cười nói vui vẻ cùng các vị bằng hữu khác. Hắn nói :
"Người đó là Lý Vận , ông ta là Lý Viên Ngoại , chuyên buôn bán các loại binh khí và chiến giáp !"
"Đợi hắn rời khỏi đây thì cho người bắt lại ,đưa về tra hỏi !"
"Vâng !"
Mạnh Tử đứng một bên hớt hải bước tới gần nói :
" Lão Đại , Tô Ma Ma cho người tới nói là Công chúa tự tiện xuất cung đến bây giờ vẫn chưa thấy hồi cung !"
Nghe Mạnh Tử nói vậy, hắn lập tức quay người lại, vẻ mặt hớt hải nói :
"Cái gì? Cho người đi tìm chưa ?"
"Tìm rồi, nhưng không thấy, vẫn đang tiếp tục tìm ạ !"
Bỗng nhiên từ căn phòng cách đó không xa phát ra tiếng ầm ĩ :
"A Ngọc, ta không hồi cung đâu, ta muốn ăn hồ lô ngào đường !!!"
"Ha Ha Ha , Ngọc Ninh sao tỷ lại mọc cái râu dài như thế này ~~~"
Nhận ra là tiếng của Dương Ngọc Ninh, Lâm Phong lập tức tiến đến gần căn phòng đó, hắn đẩy cửa ra thì bất lực với cảnh tượng trước mắt . Tô Cảnh Dao và Ngọc Ninh đang ngồi bệt dưới đất còn Bảo Ngọc thì hai tay chống hông không biết làm gì với hai đứa trẻ đang say xỉn này . Thấy Dương Lâm Phong bước vào Châu Bảo Ngọc như thấy một vị cứu tinh xuất hiện . Cô qua loa thỉnh an rồi chỉ vào hai người nói :
" Vấn an Lục Điện hạ , Công chúa uống say rồi ! Phiền ngài giúp ta đưa con bé về trước, Cảnh Dao đi cùng ta cũng được !"
" Làm phiền Châu Đại Tiểu Thư rồi , cô về trước cũng được, hai người này cứ giao cho ta !"
" Như vậy e là không hợp quy tắc cho lắm ..." Bảo Ngọc gãi đầu , trong lòng cũng muốn như vậy vì bây giờ cô còn chưa về thì phụ thân sẽ nhốt cô ở ngoài đường mất nhưng ngại nói ra .
" Không sao , Tô Tiểu Thư dù sao cũng là bạn của Ninh Ninh , ta sẽ không làm gì cô ấy đâu , Châu Tiểu Thư yên tâm !"
Nói xong, hắn ra hiệu cho Mạnh Tử và Kiệt Văn đưa Dương Ngọc Ninh về phủ Hoàng tử còn hắn thì cùng Mặc Lang Chỉ đưa Tô Cảnh Dao trở về Tô Phủ .
Ngồi trên xe ngựa, nàng say rượu không tỉnh táo quay qua quay lại cầm tóc của Dương Lâm Phong kéo rồi nói :
" Hì hì, Lục Điện hạ, tóc ngài dài quá, thơm quá ~"
Mặt hắn tối sầm lại như sắp ăn thịt người tới nơi, hắn cầm lấy tay Cảnh Dao ngăn cản :
" Cô mà không ngồi yên là ta sẽ quăng cô vào Quỷ Lâm đấy !" ()
Mặc kệ lời của Lâm Phong , cô chuyển sang véo mặt hắn, miệng cười cười đáng yêu như thể vô tội ( vô số tội ) :
"Con Heo này nhìn đầy đặn quá, thịt chắc là ngon lắm, he he he ~"
" Tô-Cảnh-Dao, ta cho cô 3 giây để bỏ tay xuống . ba, hai, mộ....ưm ! "
Còn chưa đếm tới một, nàng bỏ tay xuống , ghé đầu vào cổ hắn, cắn một cái như thể cắn miếng thịt kho mà cô hay ăn . Một lúc sau Cảnh Dao mới chịu nhả ra , nàng thẳng người dậy , nhìn hắn mơ mơ màng màng nói : •
" Chẳng ngon xíu nào , không thèm nữa , buồn ngủ quá .... "
Dứt lời, nàng gục đầu lên vai hắn ngủ say đi. Dương Lâm Phong sờ tay lên vết cắn bất đắc dĩ này, khuôn mặt hơi ngại ngùng mà đỏ bừng lên, miệng bất giác cong lên vì sự đáng yêu khi say này của nàng.
Một lúc sau , xe ngựa dừng lại trước Tô Phủ , hắn bế Cảnh Dao lên rồi bước xuống, Tô Quân Thụy thấy vậy liền sốt săng bước tới gần nói :
"Lục Điện hạ, Chuyện gì xảy ra vậy ? Sao ngài lại đưa Dao Dao về ? "
" Cô ấy cùng với Ngọc Ninh uống say rồi , thuận đường nên đưa về thôi .." Vừa nói, hắn vừa chuyền nàng sang lưng của Quân Thụy .
"Tiểu muội ham chơi, làm phiền điện hạ rồi. Giờ cũng muộn rồi , không tiện tiếp đãi ngài, mong ngài lượng thứ, khi nào rảnh thì ngài có thể đến phủ chơi. Thần xin vào phủ trước đây, ngoài này lạnh, kẻo tiểu muội lại nhiễm phong hàn !", Tô Quân Thụy gật đầu một cái rồi quay người cõng nàng đi vào trong .
Mặc Lang Chỉ đang đứng gần xe ngựa tiến lại một bên hắn nói :
"Lục ca , vậy công chúa say như vậy , Hoàng Hậu sẽ không trách phạt chứ? "
" Truyền thư vào bảo ta đưa Ninh Ninh xuất cung dạo chơi, quên chưa bẩm báo, sẽ chịu phạt sau !"
" Được !" Nói xong ánh mắt hắn dừng lại ở vết cắn trên cổ của Dương Lâm Phong, hắn chỉ vào rồi nói " Lục ca , cổ huynh..... "
"Bị một con mèo nhỏ say rượu cắn , không sao ."
Câu trả lời của hắn khiến Mặc Lang Chỉ càng thêm chắc chắn về sự nghi ngờ mối quan hệ giữa hai ngươi :
"Ô, chỉ là con mèo nhỏ say rượu sao ? Không biết người say là nó hay là huynh nhỉ ~~ "*
"Ngọc Ninh, sao muội lại ở đây ?" Sau khi tình cờ bắt gặp trên đường thì ba người họ đi đến Vân Tâm Quán thuê một phòng riêng, Châu Bảo Ngọc nhìn chăm chăm vào Ngọc Ninh rồi chất vấn .
"Ở trong cung quá chán rồi ! Ai cũng bận chuẩn bị cho yến tiệc, không có ai chơi với muội nên muội trốn ra ngoài rồi !" Ngọc Ninh nhăn mặt, đôi mày cau lại , giọng uất ức trả lời .
" Nhưng nếu tỷ bị Hoàng hậu phát hiện ra chuyện này rồi lại phạt tỷ thì sao ? " Tô Cảnh Dao lo lắng nói .
Nghe vậy , Ngọc Ninh chỉ vỗ nhẹ vai Cảnh Dao một cái mỉm cười trả lời :
" Không sao , Mẫu hậu gần đây đều bận , không có thời gian quản ta đâu . Nếu bị phạt thì cũng chỉ cấm túc thôi !
" Cô cầm chén rượu lên nói tiếp " Không nói cái này nữa, lâu rồi không có cơ hội uống rượu tám chuyện với các tỷ, Cạn !"
Vừa dứt lời, ba người họ nâng rượu lên uống một mạch cạn chén .Ngọc Ninh đặt chén rượu xuống nói :
"Dao Dao, trước đây muội từng ở Tây Thành đúng không ? Muội kể ta nghe ở đấy có gì đi !"
Nàng cầm lấy bình rượu rót đầy vào chén rồi cầm lên vừa nhâm nhi vừa suy nghĩ về Tây Thành :
" Tây Thành là một nơi rất đẹp, ở đấy cây cối xanh tươi, suối nước trong veo ,mát lạnh, con người thân thiện, tự do tự tại nữa. Đặc biệt, điểm tâm ở đấy rất ngon, nếu có cơ hội đến đó, ta sẽ đưa các tỷ đi thưởng thức điểm tâm ở đó !"
Châu Bảo Ngọc và Dương Ngọc Ninh nghe nàng nói vậy thì bật cười khúc khích vì tính ham ăn ấy . Bảo Ngọc đưa tay lại gần véo nhẹ vào má bánh bao của nàng, trêu chọc :
"Chỉ có muội là ham ăn thôi chớ hai người ta đâu có thế. Nhưng nếu có cơ hội ta nhất định cũng phải đến Tây Thành một lần "
" Ta cũng vậy ." Ngọc Ninh cầm chén rượu lên cụng nhẹ vào ly của Cảnh Dao .
"Haizzz..." ,Cảnh Dao trút một hơi thở dài ," Nhắc đến Tây Thành làm muội nhớ bạn bè, cuộc sống ở đó quá .."
Ngọc Ninh như hiểu được nỗi lòng của nàng , cô vỗ vai nói :
"Vậy không nhắc nữa, muội đừng buồn nhé." Rồi cô cầm đũa lên, gắp thức ăn vào bát của nàng " Ăn đi, ăn đi , muội thích ăn nhất mà , ăn vào là không buồn nữa đâu !"
Châu Bảo Ngọc thấy vậy cũng góp lời vào: "Đúng vậy, nhưng đừng quên uống nhé, nâng chén tiêu sầu , ha ha ha..." (
Hai người họ chọc như vậy khiến nỗi nhớ nhà của Cảnh Dao cũng vơi bớt, cô bật cười nghiêng ngả , ăn thức ăn và uống rượu .
Ba người họ cứ như thế, uống rượu tâm sự, hát hò một lúc lâu, vui đến quên mất thì giờ . Cuối cùng, Ngọc Ninh và Cảnh Dao say khướt mướt, chỉ còn mỗi Bảo Ngọc là còn tỉnh táo .
" Dao Dao, Ngọc Ninh, tỉnh táo lại, muộn rồi về thôi !"
" Không muốn, không muốn, hồi cung chán lắm, ta không muốn đi đâu !!! "
"Một con vịt xòe ra hai cái cánh, nó kêu rằng cáp cáp cạp cạp... A Ngọc sao tỷ lại đáng yêu như này chứ, he he he ~ " Nàng đưa tay lên véo má của Bảo Ngọc, miệng cười khúc khích . C
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Được rồi, được rồi , ta biết ta đáng yêu rồi, đứng dậy hồi phủ thôi !! "
***
"Điện hạ, vừa nhận được thông tin từ Cẩn Trạch là Lý Vận thường đến Vân Tâm Quán để gặp riêng
Dương Lâm Viễn ! "Kiệt Văn bước theo sau bấm báo.
Lâm Phong đứng lại tay đặt lên lan can, đưa mắt nhìn xung quanh Vân Tâm Quán đông đúc người, hắn trả lời :
"Người nào là Lý Vận ?"
Mục Lang Chỉ tiến lại gần chỉ vào nam tử cách đó không xa, đang uống rượu cười nói vui vẻ cùng các vị bằng hữu khác. Hắn nói :
"Người đó là Lý Vận , ông ta là Lý Viên Ngoại , chuyên buôn bán các loại binh khí và chiến giáp !"
"Đợi hắn rời khỏi đây thì cho người bắt lại ,đưa về tra hỏi !"
"Vâng !"
Mạnh Tử đứng một bên hớt hải bước tới gần nói :
" Lão Đại , Tô Ma Ma cho người tới nói là Công chúa tự tiện xuất cung đến bây giờ vẫn chưa thấy hồi cung !"
Nghe Mạnh Tử nói vậy, hắn lập tức quay người lại, vẻ mặt hớt hải nói :
"Cái gì? Cho người đi tìm chưa ?"
"Tìm rồi, nhưng không thấy, vẫn đang tiếp tục tìm ạ !"
Bỗng nhiên từ căn phòng cách đó không xa phát ra tiếng ầm ĩ :
"A Ngọc, ta không hồi cung đâu, ta muốn ăn hồ lô ngào đường !!!"
"Ha Ha Ha , Ngọc Ninh sao tỷ lại mọc cái râu dài như thế này ~~~"
Nhận ra là tiếng của Dương Ngọc Ninh, Lâm Phong lập tức tiến đến gần căn phòng đó, hắn đẩy cửa ra thì bất lực với cảnh tượng trước mắt . Tô Cảnh Dao và Ngọc Ninh đang ngồi bệt dưới đất còn Bảo Ngọc thì hai tay chống hông không biết làm gì với hai đứa trẻ đang say xỉn này . Thấy Dương Lâm Phong bước vào Châu Bảo Ngọc như thấy một vị cứu tinh xuất hiện . Cô qua loa thỉnh an rồi chỉ vào hai người nói :
" Vấn an Lục Điện hạ , Công chúa uống say rồi ! Phiền ngài giúp ta đưa con bé về trước, Cảnh Dao đi cùng ta cũng được !"
" Làm phiền Châu Đại Tiểu Thư rồi , cô về trước cũng được, hai người này cứ giao cho ta !"
" Như vậy e là không hợp quy tắc cho lắm ..." Bảo Ngọc gãi đầu , trong lòng cũng muốn như vậy vì bây giờ cô còn chưa về thì phụ thân sẽ nhốt cô ở ngoài đường mất nhưng ngại nói ra .
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
" Không sao , Tô Tiểu Thư dù sao cũng là bạn của Ninh Ninh , ta sẽ không làm gì cô ấy đâu , Châu Tiểu Thư yên tâm !"
Nói xong, hắn ra hiệu cho Mạnh Tử và Kiệt Văn đưa Dương Ngọc Ninh về phủ Hoàng tử còn hắn thì cùng Mặc Lang Chỉ đưa Tô Cảnh Dao trở về Tô Phủ .
Ngồi trên xe ngựa, nàng say rượu không tỉnh táo quay qua quay lại cầm tóc của Dương Lâm Phong kéo rồi nói :
" Hì hì, Lục Điện hạ, tóc ngài dài quá, thơm quá ~"
Mặt hắn tối sầm lại như sắp ăn thịt người tới nơi, hắn cầm lấy tay Cảnh Dao ngăn cản :
" Cô mà không ngồi yên là ta sẽ quăng cô vào Quỷ Lâm đấy !" ()
Mặc kệ lời của Lâm Phong , cô chuyển sang véo mặt hắn, miệng cười cười đáng yêu như thể vô tội ( vô số tội ) :
"Con Heo này nhìn đầy đặn quá, thịt chắc là ngon lắm, he he he ~"
" Tô-Cảnh-Dao, ta cho cô 3 giây để bỏ tay xuống . ba, hai, mộ....ưm ! "
Còn chưa đếm tới một, nàng bỏ tay xuống , ghé đầu vào cổ hắn, cắn một cái như thể cắn miếng thịt kho mà cô hay ăn . Một lúc sau Cảnh Dao mới chịu nhả ra , nàng thẳng người dậy , nhìn hắn mơ mơ màng màng nói : •
" Chẳng ngon xíu nào , không thèm nữa , buồn ngủ quá .... "
Dứt lời, nàng gục đầu lên vai hắn ngủ say đi. Dương Lâm Phong sờ tay lên vết cắn bất đắc dĩ này, khuôn mặt hơi ngại ngùng mà đỏ bừng lên, miệng bất giác cong lên vì sự đáng yêu khi say này của nàng.
Một lúc sau , xe ngựa dừng lại trước Tô Phủ , hắn bế Cảnh Dao lên rồi bước xuống, Tô Quân Thụy thấy vậy liền sốt săng bước tới gần nói :
"Lục Điện hạ, Chuyện gì xảy ra vậy ? Sao ngài lại đưa Dao Dao về ? "
" Cô ấy cùng với Ngọc Ninh uống say rồi , thuận đường nên đưa về thôi .." Vừa nói, hắn vừa chuyền nàng sang lưng của Quân Thụy .
"Tiểu muội ham chơi, làm phiền điện hạ rồi. Giờ cũng muộn rồi , không tiện tiếp đãi ngài, mong ngài lượng thứ, khi nào rảnh thì ngài có thể đến phủ chơi. Thần xin vào phủ trước đây, ngoài này lạnh, kẻo tiểu muội lại nhiễm phong hàn !", Tô Quân Thụy gật đầu một cái rồi quay người cõng nàng đi vào trong .
Mặc Lang Chỉ đang đứng gần xe ngựa tiến lại một bên hắn nói :
"Lục ca , vậy công chúa say như vậy , Hoàng Hậu sẽ không trách phạt chứ? "
" Truyền thư vào bảo ta đưa Ninh Ninh xuất cung dạo chơi, quên chưa bẩm báo, sẽ chịu phạt sau !"
" Được !" Nói xong ánh mắt hắn dừng lại ở vết cắn trên cổ của Dương Lâm Phong, hắn chỉ vào rồi nói " Lục ca , cổ huynh..... "
"Bị một con mèo nhỏ say rượu cắn , không sao ."
Câu trả lời của hắn khiến Mặc Lang Chỉ càng thêm chắc chắn về sự nghi ngờ mối quan hệ giữa hai ngươi :
"Ô, chỉ là con mèo nhỏ say rượu sao ? Không biết người say là nó hay là huynh nhỉ ~~ "*
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro