Ăn Luôn Thanh T...
Phượng Mặc Áo Vàng
2024-11-24 07:47:42
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, ngay khi vật màu xanh đậm kia vừa xuất hiên thì một con gấu trúc tròn vo đột nhiên xuất hiện ở giữa Chuẩn Đề và Thông Thiên, há miệng cắn lấy vật kia sau đó lăn đến một bên.
Mọi người đều vì biến cố này mà ngẩn ra một chút, Chuẩn Đề càng trừng lớn hai mắt khó có thể tin, ngơ ngẩn nhìn chằm chằm vào con gấu trúc kia.
Liền thấy Hùng Miêu chính vẻ mặt sung sướng, rắc rắc cắn vật màu xanh đậm kia, cư nhiên là sáu cây trúc.
Thông Thiên cùng Hồng Vân rốt cuộc phục hồi tinh thần lại, giận dữ nói:
- Tiểu nhân không biết xấu hổ, cư nhiên còn chơi đánh lén sau lưng! Chúng ta đánh chết ngươi!
Hai người lại là tay đấm chân đá một trận, lúc này Trấn Nguyên Tử cũng không ngăn trở nữa. Tác phong tiểu nhân của Tiếp Dẫn cùng Chuẩn Đề đã không cứu, hắn ngược lại càng tò mò hơn về Hùng Miêu đang gặm cây trúc ở một bên.
Miêu Miểu ăn vô cùng thỏa mãn. Ở thời đại này Tỳ Hưu vẫn là ăn sắt, ăn thịt cùng hấp thu thiên địa linh khí mà sống, đại khái chỉ có nàng từ lúc bắt đầu cũng chỉ hấp thu thiên địa linh khí cùng với ăn thực vật.
Tỳ Hưu tộc không có cây trúc, đây vẫn là lần đầu tiên nàng được nếm đến hương vị cây trúc sau khi đi vào Hồng Hoang thế giới, hơn nữa còn là pháp bảo Lục Căn Thanh Tịnh Trúc do Chuẩn Đề luyện hóa!
Nhưng chỉ ăn một cây, nàng cũng không dám lại ăn, thứ này cũng là Tiên Thiên Linh Căn, nếu như ăn hết, nàng sợ lập tức muốn bước vào cảnh giới Đại La Kim Tiên. Trước không nói cái khác, thời cơ cùng địa điểm đều không đúng.
Còn nữa, nếu như mang mấy cây còn dư lại về trồng ở Hùng Miêu Cung của nàng, về sau không phải có nhiều hơn cây trúc để ăn hay sao?
Cho nên, nàng không hề có gánh nặng tâm lý, thu năm cây trúc để vào trong pháp bảo không gian, sau đó mới biến thành hình người.
Chuẩn Đề đã không phải kêu mà là thật sự khóc, đó là Lục Căn Thanh Tịnh Trúc hắn thật vất vả mới thu phục được đó! Cũng chưa dùng mấy lần, đã bị người khác đoạt đi rồi, hơn nữa lại còn là một con Tỳ Hưu tu vi không bằng hắn.
Tỳ Hưu không phải ăn sắt, ăn thịt hay sao? Khi nào mà cả cây trúc đều ăn?!
Thẳng đến khi hai người bị đánh đến hơi thở thoi thóp, ngay cả bò cũng không bò dậy nổi, Thông Thiên cùng Hồng Vân mới dừng tay.
Hồng Vân trào nói:
- Lại dám hạ độc thủ ở sau lưng lần nữa xem chúng ta có đánh chết các ngươi hay không?
Tiếp Dẫn cùng Chuẩn Đề:
- ...
Trấn Nguyên Tử rốt cuộc đi tới trước mặt hai người, nhìn xuống và trầm giọng hỏi:
- Lúc trước, nể mặt chúng ta đều là tu sĩ Tây bộ, ta hảo tâm lấy Nhân Sâm Quả ra, chiêu đãi hai người các người, vì sao các ngươi còn phải làm ra việc để người ta khinh thường như thế?
Hồng Vân xen mồm nói:
- Nói những lời vô nghĩa như vậy với bọn họ làm cái gì? Cứ bắt bọn hắn lấy hết Nhân Sâm Quả còn ra trả lại.
Bị đánh thành mắt gấu trúc, Chuẩn Đề khóc lóc kể lể nói:
- Nhân Sâm Quả đã bị ... bị chúng ta ăn sạch rồi ... Trấn Nguyên Tử đạo hữu, chúng ta biết sai rồi, nhưng chúng ta cũng là không có cách nào nữa. Linh mạch của Tây bộ bị hủy, hai người huynh đệ chúng ta dù cố gắng cũng không tìm thấy bất luận cái tài nguyên tu luyện gì, ngài nói xem chúng ta phải làm sao bây giờ?
- Cho nên các ngươi liền trộm liền đoạt hay sao? Ta khinh! Trấn Nguyên Tử là người coi tiền như rác hay sao?
Nghe xong lời giải thích của Chuẩn Đề, Hồng Vân lại càng thêm tức giận. Hắn cùng Trấn Nguyên Tử tương giao mấy vạn năm, biết Trấn Nguyên Tử là người thành thật nhất của Hồng Hoang. Huynh ấy chưa từng chủ động bắt nạt một ai!
Hơn nữa, bởi vì hắn là bạn thân của Trấn Nguyên Tử cho nên mỗi vạn năm, hắn ít nhất có thể lấy được năm trái Nhân Sâm Quả. Lần này, hắn mới chỉ ăn một trái khi Nhân Sâm Quả vừa thành thục mà thôi. Hai kẻ đầu trọc đáng chết này, bồi Nhân Sâm Quả cho hắn!
Tiếp Dẫn cùng Chuẩn Đề chỉ là anh anh anh khóc thút thít, bày ra tư thái vô lại muốn Nhân Sâm Quả không có, muốn mệnh có một cái, làm cho mọi người buồn nôn, khóe mắt run rẩy không thôi.
Hồng Vân xoay chuyển tròng mắt, ngồi xổm trước mặt hai người vươn một bàn tay:
- Bồi không được Nhân Sâm Quả hay sao? Cũng được! Các ngươi lấy pháp bảo tới để trả nợ cũng được. Chuẩn Đề đừng ẩn dấu, ta đã sớm thấy Thất Bảo Diệu Thụ của ngươi!
Khuôn mặt của Chuẩn Đề lập tức đỏ lên, lúc này thật sự là bị tức đến đỏ mặt. Lục Căn Thanh Tịnh Trúc của hắn đã bị đoạt, pháp bảo trên người cũng chỉ còn thừa lại có Thất Bảo Diệu Thụ, nếu như ngay cả cái này cũng tặng người, thực lực của hắn chắc chắn sẽ giảm xuống không ít.
Thông Thiên ôm Thanh Bình Kiếm, mắt lạnh nhìn chằm chằm vào hai người, hảo tâm kiến nghị:
- Hồng Vân huynh cứ trực tiếp giết hắn, lại lấy bảo bối của hắn còn không phải là được rồi hay sao?
- Ngươi lại là người nào? Tại sao lại ngoan độc như thế?
Chuẩn Đề phẫn nộ mà trừng mắt với Thông Thiên.
Trấn Nguyên Tử cùng Hồng Vân đánh hắn cũng liền thôi, một người ngoài không liên quan dựa vào cái gì đối nghịch cùng hắn?
- Ta chính là Thông Thiên. Trấn Nguyên Tử cùng Hồng Vân đạo hữu mời ta tới nhấm nháp Nhân Sâm Quả. Kết quả Nhân Sâm Quả đều bị các ngươi cướp đoạt. Hừ, ngươi nói xem, ta không đánh ngươi thì đánh ai?
Thông Thiên vừa dứt lời, Thanh Bình Kiếm của hắn đã lập tức hóa thành một vệt sáng màu xanh, chém về phía cái cổ của Chuẩn Đề.
Chuẩn Đề kinh hãi đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Thông Thiên, đó không phải là một trong Tam Thanh hay sao?
Đắc tội hắn, về sau bản thân làm sao còn có sống tốt đây? Hai kẻ đầu trọc nhất thời tuyệt vọng.
Thấy mọi người đều không đưa ra được ý kiến nào hay, cũng không thể trực tiếp giết người, vì làm thế dẽ dính nghiệp lực thật nặng, Miêu Miểu kịp thời đứng dậy.
- Ta có cái chủ ý. Trấn Nguyên Tử đạo hữu, bọn họ không phải là đã ăn Nhân Sâm Quả của ngài hay sao? Vậy thì kế tiếp 9000 năm, bắt bọn họ chiếu cố cây Nhân Sâm Quả, làm nô bộc cho ngài. Ngài tịch thu hết pháp bảo của bọn họ, phong ấn tu vi của bọn họ , nếu như bọn họ dám không nghe lời liền dùng sức giáo huấn! Ha hả, xem bọn họ về sau còn dám đánh chủ ý đến Nhân Sâm Quả nữa hay không?
- Ngươi ... ngươi, con Tỳ Hưu nhà ngươi sao lại có thể nghĩ ra chủ ý tàn nhẫn, độc ác như thế?
Đối tượng cừu hận của Tiếp Dẫn cùng Chuẩn Đề lập tức dời đi. Một con Tỳ Hưu chỉ có tu vi Thái Ất Kim Tiên hậu kỳ mà cũng dám theo chân bọn họ gọi nhịp hay sao?
Làm nô bộc 9000 năm, không nói đến chuyện bọn họ từ đây không có biện pháp tu luyện, chỉ là hai chữ nô bộc khiến cho người ta không thể tiếp nhận rồi. Nếu như chuyện này truyền ra, bọn họ chẳng phải là muốn trở thành trò cười của toàn bộ sinh linh trong Hồng Hoang hay sao?
Chuyện này còn khó chịu hơn cả việc giết bọn họ.
Trấn Nguyên Tử cùng Hồng Vân lại mắt sáng ngời, khen:
- Chủ ý này của Miêu Miểu đạo hữu cực tốt.
Trấn Nguyên Tử quyết đoán ra tay, dù sao hai người cũng không còn lực phản kháng nên dễ dàng bị phong ấn tu vi, Hồng Vân nhân cơ hội cướp đi pháp bảo trên người bọn họ, mừng rỡ mặt mày hớn hở.
- Trong 9000 năm này, nếu như các ngươi làm ta vừa lòng, đến lúc đó ta sẽ tự cởi bỏ phong ấn của các ngươi. Nếu không, cũng chỉ có thể vẫn luôn tiếp tục như thế.
Trấn Nguyên Tử thần sắc nghiêm nghị, ngữ khí cực kỳ nghiêm khắc. Ai nấy cũng đều nghe được ra hắn không phải là ở nói giỡn.
Những lời mắng mỏ tức giận đã tới bên miệng lại bị Tiếp Dẫn cùng Chuẩn Đề sinh sôi nuốt trở vào, tiếp tục lau nước mắt.
Lãnh Tiếp Dẫn cùng Chuẩn Đề trở về Ngũ Trang Quan, Trấn Nguyên Tử đã gọi Minh Nguyệt cùng Thanh Phong tới, dặn dò bọn họ về sau cẩn thận quan sát hai người này. Chuyện của bọn họ đều sẽ do Tiếp Dẫn cùng Chuẩn Đề tới làm, nếu như dám lười biếng, liền lấy roi đánh.
Thanh Phong cùng Minh Nguyệt vui mừng ra mặt, song song vén tay áo, một người túm một kẻ, dẫn Tiếp Dẫn cùng Chuẩn Đề đi.
Đáng thương cho Tiếp Dẫn cùng Chuẩn Đề còn mặt mũi bầm dập, giận mà không dám nói gì, chỉ có thể trở thành nô bộc, bị hai người Minh Nguyệt cùng Thanh Phong dẫn đi.
Mọi người đều vì biến cố này mà ngẩn ra một chút, Chuẩn Đề càng trừng lớn hai mắt khó có thể tin, ngơ ngẩn nhìn chằm chằm vào con gấu trúc kia.
Liền thấy Hùng Miêu chính vẻ mặt sung sướng, rắc rắc cắn vật màu xanh đậm kia, cư nhiên là sáu cây trúc.
Thông Thiên cùng Hồng Vân rốt cuộc phục hồi tinh thần lại, giận dữ nói:
- Tiểu nhân không biết xấu hổ, cư nhiên còn chơi đánh lén sau lưng! Chúng ta đánh chết ngươi!
Hai người lại là tay đấm chân đá một trận, lúc này Trấn Nguyên Tử cũng không ngăn trở nữa. Tác phong tiểu nhân của Tiếp Dẫn cùng Chuẩn Đề đã không cứu, hắn ngược lại càng tò mò hơn về Hùng Miêu đang gặm cây trúc ở một bên.
Miêu Miểu ăn vô cùng thỏa mãn. Ở thời đại này Tỳ Hưu vẫn là ăn sắt, ăn thịt cùng hấp thu thiên địa linh khí mà sống, đại khái chỉ có nàng từ lúc bắt đầu cũng chỉ hấp thu thiên địa linh khí cùng với ăn thực vật.
Tỳ Hưu tộc không có cây trúc, đây vẫn là lần đầu tiên nàng được nếm đến hương vị cây trúc sau khi đi vào Hồng Hoang thế giới, hơn nữa còn là pháp bảo Lục Căn Thanh Tịnh Trúc do Chuẩn Đề luyện hóa!
Nhưng chỉ ăn một cây, nàng cũng không dám lại ăn, thứ này cũng là Tiên Thiên Linh Căn, nếu như ăn hết, nàng sợ lập tức muốn bước vào cảnh giới Đại La Kim Tiên. Trước không nói cái khác, thời cơ cùng địa điểm đều không đúng.
Còn nữa, nếu như mang mấy cây còn dư lại về trồng ở Hùng Miêu Cung của nàng, về sau không phải có nhiều hơn cây trúc để ăn hay sao?
Cho nên, nàng không hề có gánh nặng tâm lý, thu năm cây trúc để vào trong pháp bảo không gian, sau đó mới biến thành hình người.
Chuẩn Đề đã không phải kêu mà là thật sự khóc, đó là Lục Căn Thanh Tịnh Trúc hắn thật vất vả mới thu phục được đó! Cũng chưa dùng mấy lần, đã bị người khác đoạt đi rồi, hơn nữa lại còn là một con Tỳ Hưu tu vi không bằng hắn.
Tỳ Hưu không phải ăn sắt, ăn thịt hay sao? Khi nào mà cả cây trúc đều ăn?!
Thẳng đến khi hai người bị đánh đến hơi thở thoi thóp, ngay cả bò cũng không bò dậy nổi, Thông Thiên cùng Hồng Vân mới dừng tay.
Hồng Vân trào nói:
- Lại dám hạ độc thủ ở sau lưng lần nữa xem chúng ta có đánh chết các ngươi hay không?
Tiếp Dẫn cùng Chuẩn Đề:
- ...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trấn Nguyên Tử rốt cuộc đi tới trước mặt hai người, nhìn xuống và trầm giọng hỏi:
- Lúc trước, nể mặt chúng ta đều là tu sĩ Tây bộ, ta hảo tâm lấy Nhân Sâm Quả ra, chiêu đãi hai người các người, vì sao các ngươi còn phải làm ra việc để người ta khinh thường như thế?
Hồng Vân xen mồm nói:
- Nói những lời vô nghĩa như vậy với bọn họ làm cái gì? Cứ bắt bọn hắn lấy hết Nhân Sâm Quả còn ra trả lại.
Bị đánh thành mắt gấu trúc, Chuẩn Đề khóc lóc kể lể nói:
- Nhân Sâm Quả đã bị ... bị chúng ta ăn sạch rồi ... Trấn Nguyên Tử đạo hữu, chúng ta biết sai rồi, nhưng chúng ta cũng là không có cách nào nữa. Linh mạch của Tây bộ bị hủy, hai người huynh đệ chúng ta dù cố gắng cũng không tìm thấy bất luận cái tài nguyên tu luyện gì, ngài nói xem chúng ta phải làm sao bây giờ?
- Cho nên các ngươi liền trộm liền đoạt hay sao? Ta khinh! Trấn Nguyên Tử là người coi tiền như rác hay sao?
Nghe xong lời giải thích của Chuẩn Đề, Hồng Vân lại càng thêm tức giận. Hắn cùng Trấn Nguyên Tử tương giao mấy vạn năm, biết Trấn Nguyên Tử là người thành thật nhất của Hồng Hoang. Huynh ấy chưa từng chủ động bắt nạt một ai!
Hơn nữa, bởi vì hắn là bạn thân của Trấn Nguyên Tử cho nên mỗi vạn năm, hắn ít nhất có thể lấy được năm trái Nhân Sâm Quả. Lần này, hắn mới chỉ ăn một trái khi Nhân Sâm Quả vừa thành thục mà thôi. Hai kẻ đầu trọc đáng chết này, bồi Nhân Sâm Quả cho hắn!
Tiếp Dẫn cùng Chuẩn Đề chỉ là anh anh anh khóc thút thít, bày ra tư thái vô lại muốn Nhân Sâm Quả không có, muốn mệnh có một cái, làm cho mọi người buồn nôn, khóe mắt run rẩy không thôi.
Hồng Vân xoay chuyển tròng mắt, ngồi xổm trước mặt hai người vươn một bàn tay:
- Bồi không được Nhân Sâm Quả hay sao? Cũng được! Các ngươi lấy pháp bảo tới để trả nợ cũng được. Chuẩn Đề đừng ẩn dấu, ta đã sớm thấy Thất Bảo Diệu Thụ của ngươi!
Khuôn mặt của Chuẩn Đề lập tức đỏ lên, lúc này thật sự là bị tức đến đỏ mặt. Lục Căn Thanh Tịnh Trúc của hắn đã bị đoạt, pháp bảo trên người cũng chỉ còn thừa lại có Thất Bảo Diệu Thụ, nếu như ngay cả cái này cũng tặng người, thực lực của hắn chắc chắn sẽ giảm xuống không ít.
Thông Thiên ôm Thanh Bình Kiếm, mắt lạnh nhìn chằm chằm vào hai người, hảo tâm kiến nghị:
- Hồng Vân huynh cứ trực tiếp giết hắn, lại lấy bảo bối của hắn còn không phải là được rồi hay sao?
- Ngươi lại là người nào? Tại sao lại ngoan độc như thế?
Chuẩn Đề phẫn nộ mà trừng mắt với Thông Thiên.
Trấn Nguyên Tử cùng Hồng Vân đánh hắn cũng liền thôi, một người ngoài không liên quan dựa vào cái gì đối nghịch cùng hắn?
- Ta chính là Thông Thiên. Trấn Nguyên Tử cùng Hồng Vân đạo hữu mời ta tới nhấm nháp Nhân Sâm Quả. Kết quả Nhân Sâm Quả đều bị các ngươi cướp đoạt. Hừ, ngươi nói xem, ta không đánh ngươi thì đánh ai?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thông Thiên vừa dứt lời, Thanh Bình Kiếm của hắn đã lập tức hóa thành một vệt sáng màu xanh, chém về phía cái cổ của Chuẩn Đề.
Chuẩn Đề kinh hãi đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Thông Thiên, đó không phải là một trong Tam Thanh hay sao?
Đắc tội hắn, về sau bản thân làm sao còn có sống tốt đây? Hai kẻ đầu trọc nhất thời tuyệt vọng.
Thấy mọi người đều không đưa ra được ý kiến nào hay, cũng không thể trực tiếp giết người, vì làm thế dẽ dính nghiệp lực thật nặng, Miêu Miểu kịp thời đứng dậy.
- Ta có cái chủ ý. Trấn Nguyên Tử đạo hữu, bọn họ không phải là đã ăn Nhân Sâm Quả của ngài hay sao? Vậy thì kế tiếp 9000 năm, bắt bọn họ chiếu cố cây Nhân Sâm Quả, làm nô bộc cho ngài. Ngài tịch thu hết pháp bảo của bọn họ, phong ấn tu vi của bọn họ , nếu như bọn họ dám không nghe lời liền dùng sức giáo huấn! Ha hả, xem bọn họ về sau còn dám đánh chủ ý đến Nhân Sâm Quả nữa hay không?
- Ngươi ... ngươi, con Tỳ Hưu nhà ngươi sao lại có thể nghĩ ra chủ ý tàn nhẫn, độc ác như thế?
Đối tượng cừu hận của Tiếp Dẫn cùng Chuẩn Đề lập tức dời đi. Một con Tỳ Hưu chỉ có tu vi Thái Ất Kim Tiên hậu kỳ mà cũng dám theo chân bọn họ gọi nhịp hay sao?
Làm nô bộc 9000 năm, không nói đến chuyện bọn họ từ đây không có biện pháp tu luyện, chỉ là hai chữ nô bộc khiến cho người ta không thể tiếp nhận rồi. Nếu như chuyện này truyền ra, bọn họ chẳng phải là muốn trở thành trò cười của toàn bộ sinh linh trong Hồng Hoang hay sao?
Chuyện này còn khó chịu hơn cả việc giết bọn họ.
Trấn Nguyên Tử cùng Hồng Vân lại mắt sáng ngời, khen:
- Chủ ý này của Miêu Miểu đạo hữu cực tốt.
Trấn Nguyên Tử quyết đoán ra tay, dù sao hai người cũng không còn lực phản kháng nên dễ dàng bị phong ấn tu vi, Hồng Vân nhân cơ hội cướp đi pháp bảo trên người bọn họ, mừng rỡ mặt mày hớn hở.
- Trong 9000 năm này, nếu như các ngươi làm ta vừa lòng, đến lúc đó ta sẽ tự cởi bỏ phong ấn của các ngươi. Nếu không, cũng chỉ có thể vẫn luôn tiếp tục như thế.
Trấn Nguyên Tử thần sắc nghiêm nghị, ngữ khí cực kỳ nghiêm khắc. Ai nấy cũng đều nghe được ra hắn không phải là ở nói giỡn.
Những lời mắng mỏ tức giận đã tới bên miệng lại bị Tiếp Dẫn cùng Chuẩn Đề sinh sôi nuốt trở vào, tiếp tục lau nước mắt.
Lãnh Tiếp Dẫn cùng Chuẩn Đề trở về Ngũ Trang Quan, Trấn Nguyên Tử đã gọi Minh Nguyệt cùng Thanh Phong tới, dặn dò bọn họ về sau cẩn thận quan sát hai người này. Chuyện của bọn họ đều sẽ do Tiếp Dẫn cùng Chuẩn Đề tới làm, nếu như dám lười biếng, liền lấy roi đánh.
Thanh Phong cùng Minh Nguyệt vui mừng ra mặt, song song vén tay áo, một người túm một kẻ, dẫn Tiếp Dẫn cùng Chuẩn Đề đi.
Đáng thương cho Tiếp Dẫn cùng Chuẩn Đề còn mặt mũi bầm dập, giận mà không dám nói gì, chỉ có thể trở thành nô bộc, bị hai người Minh Nguyệt cùng Thanh Phong dẫn đi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro