Đạo Lữ Của Ta Là Hồng Quân

Bước Vào Đông C...

Phượng Mặc Áo Vàng

2024-11-24 07:47:42

Ở một chỗ hoang tàn vắng vẻ nơi phương Tây, Hồng Quân lại lần nữa giam cầm La Hầu ở trong thân thể, lúc này đây La Hầu không thể lại đùa bỡn tiểu xiếc, đương nhiên, chuyện này cũng nằm ở bên trong dự kiến của Hồng Quân.

Cường giả như hắn sao có thể ngã quỵ hai lần ở cùng một chỗ được?

- Hồng Quân ngươi cũng không cần quá đắc ý, ngươi căn bản không biết chính mình đã mất đi cái gì. Ta đã lấy đi thứ quan trọng nhất của ngươi. Ta muốn cho ngươi hối hận cả đời, bị người căm hận cả đời!

La Hầu lại lần nữa bị nhốt trong phòng tối, tức giận lớn tiếng quát mắng. Hắn có cảm giác, lúc này đây bản thân là thật sự trốn không thoát. Hồng Quân đáng giận, sau khi được đến Công Đức Chi Quang, thực lực càng cường.

Hồng Quân vẻ mặt đạm mạc:

- Thứ quan trọng nhất ư? Ngươi là muốn nói Tạo Hóa Ngọc Điệp hay vẫn là Thiên Đạo?

Với hắn mà nói, không có gì quan trọng hơn việc tìm hiểu thấu Tạo Hóa Ngọc Điệp, lấy thân hợp đạo.

La Hầu cười lạnh nói:

- Ngươi liền chờ xem.

Trên đầu ngón tay của hắn bỗng nhiên hiện ra một sợi khí đen. Khí đen thực mau biến ảo thành bộ dáng một con Hùng Miêu. La Hầu âm lãnh tươi cười, có thể đùa bỡn Hồng Quân, hắn thật là đặc biệt vui vẻ.

Khi hắn bị Hồng Quân thu phục thì đã lợi dụng đối phương chưa chuẩn bị đoạt lấy một phần ký ức của Hồng Quân, là phần ký ức có liên quan đến con Hùng Miêu kia. Hồng Quân hoàn toàn đã quên con Hùng Miêu kia, nhưng tình duyên giữa hai người vẫn còn ở, bọn họ sớm muộn gì sẽ gặp nhau.

Chỉ là không biết đến lúc đó hai người sẽ làm như thế nào đây?

Con Hùng Miêu kia chậm chạp đợi không được Hồng Quân, có thể cảm thấy hắn là kẻ phụ lòng hay không? Sau đó liệu cô nàng này có tức giận phấn đấu đuổi giết Hồng Quân hay không?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thật là một chuyện làm cho người ta chờ mong.

Bị nhốt trong phòng tối nhàm chán, hắn chỉ có thể dựa vào chuyện này để giết thời gian.

Đối với chuyện này, Miêu Miểu hoàn toàn không biết gì cả, nàng vẫn còn ở ra sức đi về hướng Côn Luân Sơn. Hiện giờ, nàng mang một cây Phượng Linh của Nguyên Phượng, thực lực chỉnh thể cũng không kém gì Đại La Kim Tiên, bởi vậy có nắm chắc nhiều.

Nhưng nàng biết đạo lý thất phu vô tội hoài bích có tội, cho nên cũng không có quá trương dương, không đến vạn bất đắc dĩ, tuyệt đối sẽ không lấy Phượng Linh ra.

Nàng càng để ý chính là, như thế nào mới có thể kết giao Tam Thanh, làm cho bọn họ tiếp nhận chính mình.

Tam Thanh tự cho mình rất cao, luôn luôn cho rằng tu vi đệ nhất, coi thường những người khác. Lão Tử trầm mê với tu luyện cùng luyện đan, Nguyên Thủy chán ghét Yêu tộc, Miêu Miểu thật lo lắng một khi không cẩn thận sẽ bị đối phương xử lý.

Thông Thiên nhưng thật ra bình đẳng đối đãi người, hơn nữa đặc biệt yêu thích động vật lông xù xù, đáng tiếc hắn là người nhỏ nhất trong Tam Thanh, căn bản không làm chủ được.

Miêu Miểu suy tư một đường, cũng không nghĩ ra kế sách vạn toàn, chỉ có thể đi trước Côn Luân Sơn nhìn xem.

Côn Luân Sơn lại chia làm Đông Côn Luân cùng Tây Côn Luân, Tam Thanh liền định cư ở Đông Côn Luân, Đông Côn Luân trừ bỏ bọn họ cơ hồ không có khác sinh linh. Tây Côn Luân thì bất đồng, phi thường náo nhiệt, cư trú không ít tu sĩ có tu vi cao thâm, Nữ Oa cùng Phục Hy chính là hai người trong đó.

Cho nên Miêu Miểu quyết định từ phía Tây lên núi, lại chậm rãi tiến về phía Đông, như vậy có thể tránh cho ngay từ đầu đã bị Tam Thanh phát hiện, sau đó xử lý.

Bảy năm sau, nàng rốt cuộc tới dưới chân Côn Luân Sơn. Côn Luân Sơn cao ngất trong mây, núi non liên miên không dứt, còn hùng vĩ hơn trong tưởng tượng của nàng rất nhiều.

Tường vân lưu động, ráng màu mờ ảo, cảnh tượng giống như tiên gia.

- Linh linh linh...

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Vào lúc này, Thất Bảo Linh Đang hồi lâu không động tĩnh bỗng nhiên truyền đến tiếng vang thanh thúy dễ nghe. Miêu Miểu vui vẻ, liền biết Côn Luân Sơn khẳng định có bảo bối!

Nề hà tiếng chuông chợt xa chợt gần, chợt Đông chợt Tây, Miêu Miểu vẫn là lần đầu tiên gặp được loại tình hình này. Nàng suy nghĩ một lát liền minh bạch, hẳn là Côn Luân Sơn có quá nhiều bảo bối, Thất Bảo Linh Đang đơn giản cùng nhau nhắc nhở.

Nàng vui rạo rực, không nghĩ tới ở trên Côn Luân Sơn nhiều tu sĩ như vậy, lại vẫn không thể thu hoạch hết bảo bối. Nếu để nàng phát hiện thì nàng liền vui lòng nhận lấy.

Nàng trước chọn một chỗ gần nhất, phát hiện tiếng vang của Thất Bảo Linh Đang không phải thực rõ ràng, chứng minh bảo bối chỗ này thực bình thường. Nhưng Miêu Miểu ai đến cũng không cự tuyệt, thật cẩn thận tìm kiếm.

Nàng lại không biết, nàng đã bị nhiều tu sĩ phát hiện, chẳng qua thấy tu vi của nàng mới đến Kim Tiên, không hề có lực uy hiếp, liền không hề chú ý mà thôi.

Lần này, Miêu Miểu đi chính là suốt ba năm, ở dưới sự trợ giúp của Thất Bảo Linh Đang, nàng tìm được năm, sáu thứ tốt.

Tỷ như pháp bảo Thất Hà Chướng, bị nàng thu phục sau hóa thành quần áo, không chỉ không dính bụi bặm mà còn có thể có thể giảm bớt ít nhất 20% công kích của đối thủ.

Lại tỷ như pháp bảo Song Phượng Thoa, đã có thể làm cái trâm cài đầu xinh đẹp, cũng có thể hóa thành hai thanh phi kiếm làm pháp khí công kích.

Còn tỷ như nguyên vật liệu Thiên Tằm Ti, mảnh như sợi tóc lại vô cùng cứng cỏi, nếu như có thể luyện chế thành pháp bảo, sẽ là pháp khí phòng ngự thượng hạng.

Đương nhiên, còn tìm được vài loại linh quả, thơm ngon lại ngọt, linh khí bốn phía. Đáng tiếc đều phải vài trăm năm mới có thể thành thục một lần, nàng đại khái đợi không được lần thứ hai.

Một ngày này, Thất Bảo Linh Đang lại truyền đến từng tiếng vang, hơn nữa to lớn vang dội, liền ở hướng Đông cách nàng không đến trăm dặm. Nhưng vấn đề, chỗ kia đã là địa phận Đông Côn Luân, một khi bước vào, rất có thể sẽ lập tức bị Tam Thanh phát hiện.

Rối rắm một lát, Miêu Miểu cắn chặt răng, vẫn là quyết định đi xem.

Vượt qua bốn mươi dặm, Miêu Miểu bước vào Đông Côn Luân.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đạo Lữ Của Ta Là Hồng Quân

Số ký tự: 0