Đạo Lữ Của Ta Là Hồng Quân

Hắn Là Kẻ Phụ L...

Phượng Mặc Áo Vàng

2024-11-24 07:47:42

Nguyên Thủy cùng Thông Thiên đồng thời bùng nổ!

Nguyên Thủy lạnh lùng nói:

- Quả nhiên là hắn!

Thông Thiên nổi giận nói:

- Tam Túc Kim Ô không biết xấu hổ, thật đúng là tới tìm Miểu Miểu! Đại ca, Nhị ca, chúng ta cùng nhau giáo huấn hắn!

Đại môn của Tam Thanh Cung bất thình lình bị mở ra, Thái Nhất đang đứng ở bên ngoài cũng bỗng dưng cảm giác được hai luồng sát khí sắc bén, một luồng khí tức cuối cùng tuy rằng không hiện rõ sát ý, nhưng cũng lộ ra ý tứ bài xích nồng đậm.

Thái Nhất âm thầm cười khổ. Lời đồn quả không sai, Tam Thanh thật đúng là cực kỳ chán ghét Yêu tộc , hắn còn chưa vào cửa mà đã có cảm giác sắp bị đuổi rồi.

Đưa mắt nhìn qua, chỉ thấy ở khu vực trung tâm của quảng trường rộng lớn kia có trồng hai cây Tiên Thiên Linh Căn cao lớn tươi tốt. Giữa hai tán cây, Tam Thanh đứng theo thứ tự, Nguyên Thủy đứng bên trái, Lão Tử đứng giữa, Thông Thiên đứng bên phải.

Sắc mặt của Nguyên Thủy âm lãnh, biểu cảm trên mặt của Lão Tử tự nhiên vuốt chòm râu, Thông Thiên tắc đã rút ra Thanh Bình Kiếm.

Trông thấy cảnh tượng này, Thái Nhất hoàn toàn ngây ngốc. Trận thế này đúng là hơi ngoài dự đoán của hắn, Thái Nhất cân nhắc tự thấy chính mình cũng không có đắc tội Tam Thanh đi?

Mà trong khi hắn đánh giá Tam Thanh đồng thời, Tam Thanh cũng đánh giá hắn.

Chỉ thấy người tới mặc một bộ trường bào màu bạch kim, Đại Nhật Kim Diễm quanh quẩn phía trên làm cho đối phương trông hoa lệ mà tôn quý. Dung nhan của hắn tinh xảo đến mức không thể bắt bẻ, hơi thở như Thái Dương Tinh ấm áp sáng ngời, toàn thân đều tản ra quang mang màu vàng nhàn nhạt, rất là loá mắt.

Nguyên Thủy nhịn không được khẽ nhíu mày, nhớ tới con Hùng Miêu kia nói kẻ phụ lòng còn đẹp trai hơn bản thân. Lúc ấy, hắn còn khịt mũi coi thường, nhưng hôm nay, sau khi nhìn thấy Thái Nhất, lòng tin của hắn liền lung lay sắp đổ.

Cũng càng thêm nhận định kẻ phụ lòng Miêu Miểu chính là người trước mắt.

- Tại hạ là Yêu tộc Thái Nhất, hôm nay mạo muội tiến đến quấy rầy các vị. Hy vọng ba vị không lấy làm phiền lòng.

Thái Nhất ôn hòa cười, mở miệng đánh vỡ trầm mặc.

Tam Thanh liếc nhìn nhau, Lão Tử nói:

- Thái Nhất đạo hữu nói là tới tìm người sao?

Thái Nhất gật đầu nói:

- Đúng vậy! lần này tại hạ tới là để tìm một vị đạo hữu gọi là Miêu Miểu, không biết có thể cho chúng ta gặp nhau hay không?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Sợ là không thể, Miêu Miểu đạo hữu đang bế quan.

Lão Tử lập tức từ chối.

Ở bên cạnh, Thông Thiên nhịn không được xen mồm nói:

- Miểu Miểu là ngươi mà ngươi muốn gặp thì có thể gặp hay sao? Hừ, không nghĩ tới Tam Túc Kim Ô các ngươi thế nhưng là loại người này! Thái Nhất đúng không? Hôm nay nếu tới Tam Thanh Cung liền không cần vội vã đi trở về!

Nguyên Thủy cũng lạnh giọng nói:

- Tuy rằng con Hùng Miêu kia cảnh giới thấp kém, nhưng cũng không phải ai cũng có thể khi dễ.

Thái Nhất mờ mịt, bỗng nhiên suy nghĩ cẩn thận một sự kiện, thái độ của Tam Thanh đối với hắn ác liệt như thế, tựa hồ là bởi vì vị Miêu Miểu đạo hữu kia?

Hay là Nữ Oa để lộ tiếng gió, Tam Thanh đã biết hắn muốn đào góc tường?

Này...

Xem ra hôm nay là rất khó dễ dàng thoát thân.

Lão Tử là người tính tình ôn hòa, chỉ thấy ông bình tĩnh mỉm cười nói:

- Thái Nhất đạo hữu, tuy rằng không thể gặp Miêu Miểu, nhưng chúng ta có thể nói đến mấy chuyện có quan hệ với nàng. Mời vào bên trong.

Đây là dê vào miệng cọp hay sao? Trong lòng của Thái Nhất cũng cảm thấy có chút bất đắc dĩ. Chỉ có điều nếu đã tới, hắn sẽ không lùi bước, thân là Tam Túc Kim Ô, sự kiêu ngạo trong lòng hắn cũng không kém hơn Tam Thanh.

Thái Nhất đi vào bên trong, tư thái ưu nhã thong dong, làm cho Thông Thiên trợn trắng mắt.

Tiểu bạch kiểm này lúc trước chính là làm như vậy để lừa gạt tình cảm của Miểu Miểu đi?

Vào trong đại điện, sau khi ngồi xuống, Thái Nhất cũng không che dấu, đi thẳng vào vấn đề thuyết minh ý đồ bản thân đến.

- Kỳ thật ta lần này tới là muốn mời Miêu Miểu đạo hữu đi Yêu tộc một chuyến.

- Nghĩ cũng đừng nghĩ!

Thông Thiên tức giận nói:

- Ngươi dựa vào cái gì mà bảo nàng đi đến Yêu tộc với ngươi? Đừng tưởng rằng Miểu Miểu tu vi thấp kém thì ngươi có thể tùy ý khi dễ nàng! Lúc trước, nàng không có bối cảnh, nhưng hiện tại có Tam Thanh chúng ta chống lưng, ngươi đừng mơ tưởng lại thương tổn nàng thêm lần nữa!

- Thông Thiên đạo hữu sao lại nói những lời này? Miêu Miểu đạo hữu đến Yêu tộc, chúng ta chắc chắn lấy lễ tương đãi, như thế nào lại nói là khi dễ?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thái Nhất vẫn cảm thấy không thể hiểu được, hắn thỉnh Miêu Miểu đi Yêu tộc, là muốn mời nàng đảm nhiệm vị trí Yêu Soái, chuyện này không có quan hệ gì với hai chữ khi dễ mà?

Còn nữa, vì cái gì Thông Thiên lại nói ‘đừng mơ tưởng lại thương tổn nàng thêm lần nữa’?

- Lấy lễ tương đãi? Yêu tộc các ngươi thật biết tự thiếp vàng trên mặt mình.

Nguyên Thủy lạnh giọng trào phúng một câu, làm sắc mặt của Thái Nhất hơi trầm xuống.

Thái Nhất trầm giọng nói:

- Đã sớm nghe nói Nguyên Thủy đạo hữu chán ghét Yêu tộc, hiện giờ xem ra lời đồn không sai. Thứ ta nói thẳng, như thế làm thấp đi, xem thường người khác, cũng không phải là tâm thái một người tu đạo nên có.

Nguyên Thủy liếc mắt nhìn hắn:

- Muốn cho ta đối xử ngang hàng thì phải chứng minh chính mình có cái giá trị kia. Kẻ bội tình bạc nghĩa giống như ngươi vậy, không riêng gì ta, toàn bộ người trong Hồng Hoang đều sẽ xem thường!

- Bội tình bạc nghĩa? Nguyên Thủy đạo hữu nói lời này là có ý gì?

Thái Nhất rốt cuộc phát giác chuyện có vấn đề, hình như Tam Thanh không biết ý đồ hắn đến đây hôm nay. Mà bọn họ dường như hiểu nhầm rằng hắn đã làm chuyện ác gì đó, vì thế mới có buổi trò chuyện khó hiểu này!

Thông Thiên sắp kìm nén không được, trừng mắt nổi giận nói:

- Ngươi đã làm chuyện gì chính mình không rõ ràng lắm hay sao? Còn muốn tiếp tục lừa bịp ư? Ngươi tốt xấu cũng là sinh linh do mắt trái của Bàn Cổ Đại Thần biến thành, làm sao dám làm không dám nhận?

- Thỉnh Thông Thiên đạo hữu nói cho rõ ràng.

Thái Nhất hơi hơi nhíu mày, trong hai tròng mắt có ánh sáng màu vàng âm thầm hiện lên, hiển thị tâm tình không tốt của hắn lúc này.

- A, ngươi thật đúng là chết cũng không hối cải a! Hai mươi năm trước, ngươi trúng độc tình, cho nên đã lừa Miểu Miểu kết làm đạo lữ, kết quả sau khi giải độc xong lại biến mất vô tung. Như vậy không phải là bội tình bạc nghĩa thì là cái gì? Hiện tại biết được nàng ở Côn Luân Sơn, lại muốn đem người về có phải hay không?

Thông Thiên trợn mắt giận dữ nhìn Thái Nhất, hắn còn chưa bao giờ gặp qua kẻ mặt dày vô sỉ như thế.

Thái Nhất lại càng thêm nghi hoặc, lời lẽ chính đáng phân biệt nói:

- Thái Nhất ta từ lúc sinh ra đến bây giờ chưa bao giờ có tư tình cùng bất luận vị nữ tu nào, càng không cần phải nói đến chuyện kết làm đạo lữ. Thông Thiên đạo hữu, ngươi thân là một trong Tam Thanh, chính là có thể tùy ý vu hãm người khác như vậy hay sao?

- Hả!

Tam Thanh liếc nhìn nhau, chẳng lẽ là bọn họ nghĩ sai rồi hay sao?

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đạo Lữ Của Ta Là Hồng Quân

Số ký tự: 0